Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2
Editor: May
Thấy trên cổ tay mảnh khảnh của Thịnh Vi Ương còn đang treo một cái ô nhỏ màu hồng, có người liền quay đầu, yên lặng nhìn phía bên ngoài cửa sổ một cái, lầm bầm lầu bầu một câu,
“Kỳ quái, trời không có mưa mà……”
Vào lúc mọi người còn thực chưa bình tĩnh hồi hồn ---
Thịnh Vi Ương dương tay vỗ “bốp bốp” hai cái, khóe miệng nhếch lên, một “nụ cười chúc mừng” tiêu chuẩn quốc tê,
“Chị hai, anh rể, đính hôn vui vẻ.”
Nói xong, liền đưa hoa hồng ôm trong lồng ngực lên, hô một câu chân thành lại tốt đẹp.
Các khách mời nghị luận bàn tán trong đại sảnh, đồng thời dều nhịn không được khóe môi run rẩy một cái.
Nháy mắt, tập thể một bộ dáng hoảng sợ lại hoảng loạn “Chẳng lẽ trong hoa hồng kia đặt bom sao”, mí mắt “Thình thịch” kinh hoàng ing……
……
Thịnh Vi Ương chớp chớp lông mi, mắt đào hoa xinh đẹp vô cùng ghét bỏ nhìn sang phải.
Cô chính là người theo chủ nghĩa trung thành với thế giới hoà bình đó được không?
Tuy rằng đôi lúc cô sẽ bạo lực, nhưng mà loại vũ khí bom “cấp bậc dã man” này, thật sự là một chút cũng không phù hợp chỉ số thông minh chiến đấu của cô, nói như thế nào cô cũng là người đi dường quốc tế.
“Khụ khụ……”
Thịnh Vi Ương sờ sờ cái mũi, vẻ mặt thuần lương vô hại.
Trên sân khấu, Lục Bắc Huân gần như tham lam nhìn cô gái anh vẫn luôn yêu, trong ánh mắt tuấn dật, là một mảnh nhu tình mong mỏi không hòa tan được.
Khi giọng nói giống như chuông gió của cô truyền đến một lần nữa, xuyên thấu màng tai, rõ ràng mà chân thật rơi vào trong lòng tựa như đầm chết, liền sinh sôi kích khởi ngàn tầng sóng!
Thịnh Vi Ương!
Là cô! Thật là cô!
Là Ương Ương của anh! Anh Ương Ương đã trở lại!
Hóa ra, buổi sáng hôm nay anh nhìn thấy ở sân bay, không phải anh hoa mắt, thật là cô, vậy người đàn ông cô kéo tay là……
“Ương Ương, Ương Ương……”
Khóe môi trở nên trắng bệch của Lục Bắc Huân mấp máy run rẩy mở ra, lẩm bẩm mà thâm tình gọi tên của cô, theo bản năng liền muốn tiến lên.
Lại bị một cổ ngoại lực dùng sức túm chặt!
Thịnh Mạt Ly chỉ ôm anh gắt gao, lông mi cực kỳ dài run rẩy lại có thể đều ướt át, kinh hoảng thất thố nhìn anh, cố làm giọng nói nũng nịu yêu thương càng thêm giống như thật,
“Bắc Huân, con của chúng ta……”
Sân khấu bên cạnh, các nhân vật quan trọng của hai nhà Lục Thịnh cũng đã đi tới.
……
Thấy trên cổ tay mảnh khảnh của Thịnh Vi Ương còn đang treo một cái ô nhỏ màu hồng, có người liền quay đầu, yên lặng nhìn phía bên ngoài cửa sổ một cái, lầm bầm lầu bầu một câu,
“Kỳ quái, trời không có mưa mà……”
Vào lúc mọi người còn thực chưa bình tĩnh hồi hồn ---
Thịnh Vi Ương dương tay vỗ “bốp bốp” hai cái, khóe miệng nhếch lên, một “nụ cười chúc mừng” tiêu chuẩn quốc tê,
“Chị hai, anh rể, đính hôn vui vẻ.”
Nói xong, liền đưa hoa hồng ôm trong lồng ngực lên, hô một câu chân thành lại tốt đẹp.
Các khách mời nghị luận bàn tán trong đại sảnh, đồng thời dều nhịn không được khóe môi run rẩy một cái.
Nháy mắt, tập thể một bộ dáng hoảng sợ lại hoảng loạn “Chẳng lẽ trong hoa hồng kia đặt bom sao”, mí mắt “Thình thịch” kinh hoàng ing……
……
Thịnh Vi Ương chớp chớp lông mi, mắt đào hoa xinh đẹp vô cùng ghét bỏ nhìn sang phải.
Cô chính là người theo chủ nghĩa trung thành với thế giới hoà bình đó được không?
Tuy rằng đôi lúc cô sẽ bạo lực, nhưng mà loại vũ khí bom “cấp bậc dã man” này, thật sự là một chút cũng không phù hợp chỉ số thông minh chiến đấu của cô, nói như thế nào cô cũng là người đi dường quốc tế.
“Khụ khụ……”
Thịnh Vi Ương sờ sờ cái mũi, vẻ mặt thuần lương vô hại.
Trên sân khấu, Lục Bắc Huân gần như tham lam nhìn cô gái anh vẫn luôn yêu, trong ánh mắt tuấn dật, là một mảnh nhu tình mong mỏi không hòa tan được.
Khi giọng nói giống như chuông gió của cô truyền đến một lần nữa, xuyên thấu màng tai, rõ ràng mà chân thật rơi vào trong lòng tựa như đầm chết, liền sinh sôi kích khởi ngàn tầng sóng!
Thịnh Vi Ương!
Là cô! Thật là cô!
Là Ương Ương của anh! Anh Ương Ương đã trở lại!
Hóa ra, buổi sáng hôm nay anh nhìn thấy ở sân bay, không phải anh hoa mắt, thật là cô, vậy người đàn ông cô kéo tay là……
“Ương Ương, Ương Ương……”
Khóe môi trở nên trắng bệch của Lục Bắc Huân mấp máy run rẩy mở ra, lẩm bẩm mà thâm tình gọi tên của cô, theo bản năng liền muốn tiến lên.
Lại bị một cổ ngoại lực dùng sức túm chặt!
Thịnh Mạt Ly chỉ ôm anh gắt gao, lông mi cực kỳ dài run rẩy lại có thể đều ướt át, kinh hoảng thất thố nhìn anh, cố làm giọng nói nũng nịu yêu thương càng thêm giống như thật,
“Bắc Huân, con của chúng ta……”
Sân khấu bên cạnh, các nhân vật quan trọng của hai nhà Lục Thịnh cũng đã đi tới.
……
Bình luận facebook