Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Editor: May
“Một khi đã như vậy, tôi đây liền đi thỉnh giáo Thịnh đại lão gia là được.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lười biếng nói một câu.
Chậm rãi nghiêng mặt đi, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc kia, ở trong ánh sáng màu vàng nồng đậm, lại đủ để đóng băng hết thảy.
Cả người Thịnh Vị Ương chấn động! Gần như sợ hãi hô ra tiếng,
“Anh dám!”
Cô đã xoay người vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, lúm đồng tiền luôn cười đến xinh đẹp thuần lương kia, liền trắng bệch một mảnh.
Cả đời này của cô đều sẽ không quên, một năm trước, khi cô thất hồn lạc phách đuổi tới bệnh viện, ba đã bỏ mình ở hiện trường tai nạn xe cộ, mẹ cũng đã sắp không ổn.
Lúc ấy, mẹ gắt gao bắt lấy tay cô, cô thậm chí có thể cảm giác được độ ấm biến lạnh từng chút.
“Ương…… Ương Ương, không khóc, nhất định phải…… bảo…… vệ đôi mắt của con thật tốt, đừng để cho bất luận kẻ nào biết bí…… bí mật trong đó.”
Đây là di ngôn lâm chung của mẹ.
Gương mặt Thịnh Vị Ương trắng bệch, càng thêm bi thương cùng đường, dưới mí mắt hơi nhắm lại xẹt qua một tia kiên quyết.
……
Chỉ là, tâm tình Hoàng Phủ Bạc Ái lại không khỏi rất tốt.
Nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của cô với anh, con báo nhỏ rốt cuộc đã nổi bão.
Nhưng mà, nhìn phản ứng của cô, Hoàng Phủ Bạc Ái lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, người phụ nữ này, có bí mật.
Anh đã phái người điều tra qua, chuyện đôi mắt màu đỏ của cô, trừ bỏ người một nhà Thịnh nhị lão gia, ngay cả Thịnh đại lão gia cũng không biết, mà hiện giờ, một nhà Thịnh nhị lão gia cũng chỉ dư lại một mình Thịnh Vị Ương, nói cách khác, trên thế giới này, trừ bỏ Thịnh Vị Ương, chỉ có anh biết bí mật của cô.
Loại cảm giác này…… rất tốt.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại cố ý khinh thường liếc mắt một cái, ngữ khí lạnh lùng trào phúng,
“Thịnh tiểu thư, hà tất phải tức giận như vậy, không phải vừa rồi cô mới nói không biết tôi đang nói cái gì ư? Nếu không biết, vậy đi đi!”
Nói xong, Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn cửa, một biểu tình kiêu ngạo “Cô vượt qua đi! Có bản lĩnh cô liền đi cho tôi xem đi”.
Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, nghiến răng soàn soạt, sao cô lại quên mất, người đàn ông này không chỉ có bạo lực biến thái, lại còn là một loại lòng dạ hẹp hòi!
“Một khi đã như vậy, tôi đây liền đi thỉnh giáo Thịnh đại lão gia là được.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lười biếng nói một câu.
Chậm rãi nghiêng mặt đi, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc kia, ở trong ánh sáng màu vàng nồng đậm, lại đủ để đóng băng hết thảy.
Cả người Thịnh Vị Ương chấn động! Gần như sợ hãi hô ra tiếng,
“Anh dám!”
Cô đã xoay người vọt tới trước mặt Hoàng Phủ Bạc Ái, lúm đồng tiền luôn cười đến xinh đẹp thuần lương kia, liền trắng bệch một mảnh.
Cả đời này của cô đều sẽ không quên, một năm trước, khi cô thất hồn lạc phách đuổi tới bệnh viện, ba đã bỏ mình ở hiện trường tai nạn xe cộ, mẹ cũng đã sắp không ổn.
Lúc ấy, mẹ gắt gao bắt lấy tay cô, cô thậm chí có thể cảm giác được độ ấm biến lạnh từng chút.
“Ương…… Ương Ương, không khóc, nhất định phải…… bảo…… vệ đôi mắt của con thật tốt, đừng để cho bất luận kẻ nào biết bí…… bí mật trong đó.”
Đây là di ngôn lâm chung của mẹ.
Gương mặt Thịnh Vị Ương trắng bệch, càng thêm bi thương cùng đường, dưới mí mắt hơi nhắm lại xẹt qua một tia kiên quyết.
……
Chỉ là, tâm tình Hoàng Phủ Bạc Ái lại không khỏi rất tốt.
Nhìn bộ dáng giương nanh múa vuốt của cô với anh, con báo nhỏ rốt cuộc đã nổi bão.
Nhưng mà, nhìn phản ứng của cô, Hoàng Phủ Bạc Ái lại càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, người phụ nữ này, có bí mật.
Anh đã phái người điều tra qua, chuyện đôi mắt màu đỏ của cô, trừ bỏ người một nhà Thịnh nhị lão gia, ngay cả Thịnh đại lão gia cũng không biết, mà hiện giờ, một nhà Thịnh nhị lão gia cũng chỉ dư lại một mình Thịnh Vị Ương, nói cách khác, trên thế giới này, trừ bỏ Thịnh Vị Ương, chỉ có anh biết bí mật của cô.
Loại cảm giác này…… rất tốt.
Hoàng Phủ Bạc Ái lại cố ý khinh thường liếc mắt một cái, ngữ khí lạnh lùng trào phúng,
“Thịnh tiểu thư, hà tất phải tức giận như vậy, không phải vừa rồi cô mới nói không biết tôi đang nói cái gì ư? Nếu không biết, vậy đi đi!”
Nói xong, Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn cửa, một biểu tình kiêu ngạo “Cô vượt qua đi! Có bản lĩnh cô liền đi cho tôi xem đi”.
Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, nghiến răng soàn soạt, sao cô lại quên mất, người đàn ông này không chỉ có bạo lực biến thái, lại còn là một loại lòng dạ hẹp hòi!
Bình luận facebook