Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23: Anh nhớ em
Tần Bách Nhiên cảm giác tim mình như nhũng ra,anh nhớ cô đến không ngủ được, làm gì cũng không yên lòng.Nếu lần này không có hội nghị cổ đông, họ không phải mất một tháng xa cách như vậy. Cô về mà không báo trước, anh thật bất ngờ nhưng giờ phút này anh mới hiểu mình nhớ cô đến mức nào.Tần Bách Nhiên đứng dậy chân dài sải bước dang tay đón lấy bảo bối, mặc kệ ánh mắt hai người trong phòng.
Lâm Thiên Tuyết mắt thấy anh bước đến cô lấy hết sức nhảy vào lòng ôm chặt cổ anh, hôn một cái thiệt kêu lên môi anh.
- " Tần tổng, người ta rất nhớ anh nha"
Tần Bách Nhiên mỉm cười ôm chặt cô vào lòng hôn nhẹ lên trán cô...Yêu thương vén những sợi tóc con ra sau gáy cho cô..Hành động của hai người Hứa Vỹ đều thu vào mắt,hắn vô cùng ngạc nhiên, hai người họ bắt đầu từ bao giờ, làm sao có thể như vậy...Nhìn cử chỉ cưng chiều của Tần Bách Nhiên.Vẻ mặt Hứa Vỹ ngày càng khó coi, Không thể? Lâm Thiên Tuyết chỉ có thể là của hắn, hàm răng cắn chặt vào nhau, Tần Nghị liếc nhìn vẻ mặt của Hứa Vỹ, rồi quay sang nhìn cảnh tình cảm trước mắt, Tần Nghị giả đò ho khan vài tiếng..Lúc này Lâm Thiên Tuyết mới nhớ đến hai người bên cạnh,ngại ngùng không tình nguyện tuột xuống khỏi người Tần Bách Nhiên mặt ửng đỏ, ngại ngùng nhìn Tần Nghị gật đầu xem như chào có lệ..Tần Bách Nhiên không vui nhíu mày cảnh cáo Tần Nghị, ôm lấy Lâm Thiên Tuyết hướng ra cửa, giọng điệu cưng chiều.
- " Em mệt rồi.Anh đưa em về nghỉ"
- " Dạ"
Hai người ôm nhau đi ngang qua Hứa Vỹ..Hắn lui ra sau, mắt cụp xuống nhường đường cho họ..Tần Nghị vui vẻ nối bước ra theo.Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn mình Hứa Vỹ, khuôn mặt liền trở nên dữ tợn, ánh mắt như lóe ra lửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cánh cửa phòng mở ra, hai thân hình quấn chặt, hôn nhau đắm đuối,đến cả phòng ngủ cũng không kịp vào, Tần Bách Nhiên đã đè Lâm Thiên Tuyết ra ngay tại cửa, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, hòa quyện cùng môi lưỡi cô. Mời gọi, dây dưa, say sưa triền miên quấn lấy nhau.Nụ hôn của hai người tưởng chừng như có thể phóng ra điện.Bao nhiêu nhớ nhung, Tần Bách Nhiên như gửi gắm vào nụ hôn nóng bỏng này..Nhưng hôn bây giờ không thể nào đủ lấp đầy khoảng trống nhớ nhung của họ.Hôn từ cửa lên đến tận giường, dọc theo đường đi quần áo rải rác trên thảm.Trên giường hai thân thể không một mãnh vải quấn sát không một khe hở...
- " Ừmh..Bách Nhiên..."
Lâm Thiên Tuyết thở hỗn hển, anh quá cuồng nhiệt cô thật sự theo không kịp.Tần Bách Nhiên vùi mặt **** *** bầu ngực đẩy đà của cô, miệng lúng búng câu được câu mất.
- " Anh nhớ em..rất nhớ em "
Từ ngực như có một luồn điện truyền tới,vừa khó chịu vừa kích thích, cô uốn cong thân thể xinh đẹp như muốn nhiều hơn nữa, hai tay luồn vào mái tóc đen của anh, miệng bắt đầu ngâm nga...
- " Ừhm...ư.....ư...ưm."
Ngẩng đầu lên tiếp tục ngang ngược hôn ngấu lấy đôi môi anh đào của cô, thấy cô thở hổn hển mới buông ra, đầu lưỡi lại liếm dọc theo từng đường cong cơ thể, đến bộ ngực đầy đặn lại liếm lại mút để lại những vệt nước bọt vô cùng *** **. Cuối cùng hôn lên một cái đóa hoa nhỏ nhắn khác giữa hai chân cô, muốn làm cho chất lỏng thơm mát từ trong cơ thể cô chảy ra nhanh một chút.
- " Á....không...không....đừng...Bách Nhiên"
Cô ngại ngùng, đẩy đầu anh ra, thân thể vặn vẹo, muốn chạy trốn.Sao anh có thể như thế được?
- " Ngoan, mở chân ra đi em...em sẽ thích.."
- " Bẩn.....đừng mà anh"
- " Của vợ anh, không có gì bẩn cả "
Nhưng là anh căn bản là không để ý tới cô, tách chân cô ra,lúc cô hô đau thì buông cánh hoa ra, nhu tình liếm nó, biến thành cô thoải mái mà rên rỉ ra, vừa hung hăng cắn cô, lại đưa tới tiếng ngâm nũng nịu của cô. Khi đau nhức khi tê dại, đan xen vào nhau, thống khổ cùng khoái cảm trộn lẫn, làm cho cô động tình càng thêm lợi hại, hoa dịch ngọt ngào từ nụ hôn của anh, không ngừng tuôn ra.Lúc này anh mới vừa lòng buông tha nơi đó,tiến lên tìm kiếm môi cô, phía dưới động thân, đâm vào nơi sâu nhất.
- " Á...ư...."
- " Bảo bối chỉ mấy ngày không làm thôi mà em đã chặt vậy sao.? Có ngày anh sẽ chết vì em mất"
Anh than thở bên tai cô, luân động mạnh mẽ tạm dừng lại, từng chút từng chút cắm vào thân thể cô,lúc trước anh đã nhẫn nại lớn lắm rồi, chậm rãi dụ dỗ cô, mới có thể hoàn toàn nới lỏng cô ra, nhưng lần này anh đợi không kịp.Bầu ngực cô lắc lên lắc xuống theo từng động tác của anh, anh dùng sức âu yếm vuốt ve, để lại những vết hồng trên làn da trắng của cô, phía dưới giao hợp truyền đến từng tiếng nước chảy vang dội, tiếng va chạm bành bạch, khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.
- " Bách Nhiên....chậm...chậm..thôi anh..."
Đôi chân thon dài xinh đẹp bị anh đặt lên vai, giúp anh dễ dàng tìm thấy con đường chạy nước rút, cơ thể của anh không chịu nổi sự hấp dẫn của cô, làm cho anh đưa vào lại không nỡ rút ra, chỉ muốn vĩnh viễn vùi sâu trong thân thể cô, không bao giờ … tách ra nữa.Đêm nay quá mãnh liệt,bao nỗi nhớ mong tích tụ, anh cảm giác bao nhiêu cũng không đủ.Cây kim của đồng hồ báo thức đã chỉ 3h sáng, trên giường lớn có hai thân thể trần trụi, xinh đẹp, vẫn dán vào nhau thật chặt, tiếng rên rỉ và thở dốc là âm thanh quyến rũ nhất. Dư âm cao trào đã lui đi, cô dựa vào trước ngực của anh, tóc dài xoăn giống như lụa phủ kín cơ thể tuyết trắng, anh vẫn chôn vào nơi mềm mại của cô, không rời bỏ cô giây nào..Cô mệt mỏi, tiếng nói khàn không nghe rõ.
- " Anh...đi..ra...đi...em mệt...thật mệt..."
Cô vừa buồn ngủ vừa mệt, ngón tay nhỏ nhắn đáng thương nắm chặt tay của anh xin tha cho cô.
- "Anh không muốn ra, làm thế nào? Thiên Tuyết."
Giọng anh khàn khàn quyến rũ, dục vọng nam tính chôn giữa hai chân lại càng sưng to thêm mấy phần, khiến cô vừa đau vừa sưng. Bàn tay trắng trẻo không còn sức đánh lên lồng ngực anh, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của anh vang lên.Tức giận không biết phát tiết vào đâu nhắm ngay điểm hồng ngay ngực anh cắn mạnh..Tần Bách Nhiên kích thích rên lên một tiếng.
- " Ưm..Vẫn còn sức cắn anh à..."
Không cách nào nói nên lời khoái cảm trong nháy mắt đánh trúng, hưng phấn bám chặt mông tròn của cô, cứng rắn nặng nề cọ xát ở chỗ mềm mại đó, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào tê dại.Ý thức của Lâm Thiên Tuyết dần dần mơ hồ, bị anh chơi đùa đến mức không nói nên lời, một giây sau cùng trước khi mất ý thức được rằng không nên để người đàn ông của mình đói bụng quá lâu.
Lâm Thiên Tuyết mắt thấy anh bước đến cô lấy hết sức nhảy vào lòng ôm chặt cổ anh, hôn một cái thiệt kêu lên môi anh.
- " Tần tổng, người ta rất nhớ anh nha"
Tần Bách Nhiên mỉm cười ôm chặt cô vào lòng hôn nhẹ lên trán cô...Yêu thương vén những sợi tóc con ra sau gáy cho cô..Hành động của hai người Hứa Vỹ đều thu vào mắt,hắn vô cùng ngạc nhiên, hai người họ bắt đầu từ bao giờ, làm sao có thể như vậy...Nhìn cử chỉ cưng chiều của Tần Bách Nhiên.Vẻ mặt Hứa Vỹ ngày càng khó coi, Không thể? Lâm Thiên Tuyết chỉ có thể là của hắn, hàm răng cắn chặt vào nhau, Tần Nghị liếc nhìn vẻ mặt của Hứa Vỹ, rồi quay sang nhìn cảnh tình cảm trước mắt, Tần Nghị giả đò ho khan vài tiếng..Lúc này Lâm Thiên Tuyết mới nhớ đến hai người bên cạnh,ngại ngùng không tình nguyện tuột xuống khỏi người Tần Bách Nhiên mặt ửng đỏ, ngại ngùng nhìn Tần Nghị gật đầu xem như chào có lệ..Tần Bách Nhiên không vui nhíu mày cảnh cáo Tần Nghị, ôm lấy Lâm Thiên Tuyết hướng ra cửa, giọng điệu cưng chiều.
- " Em mệt rồi.Anh đưa em về nghỉ"
- " Dạ"
Hai người ôm nhau đi ngang qua Hứa Vỹ..Hắn lui ra sau, mắt cụp xuống nhường đường cho họ..Tần Nghị vui vẻ nối bước ra theo.Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn mình Hứa Vỹ, khuôn mặt liền trở nên dữ tợn, ánh mắt như lóe ra lửa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Cánh cửa phòng mở ra, hai thân hình quấn chặt, hôn nhau đắm đuối,đến cả phòng ngủ cũng không kịp vào, Tần Bách Nhiên đã đè Lâm Thiên Tuyết ra ngay tại cửa, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào, hòa quyện cùng môi lưỡi cô. Mời gọi, dây dưa, say sưa triền miên quấn lấy nhau.Nụ hôn của hai người tưởng chừng như có thể phóng ra điện.Bao nhiêu nhớ nhung, Tần Bách Nhiên như gửi gắm vào nụ hôn nóng bỏng này..Nhưng hôn bây giờ không thể nào đủ lấp đầy khoảng trống nhớ nhung của họ.Hôn từ cửa lên đến tận giường, dọc theo đường đi quần áo rải rác trên thảm.Trên giường hai thân thể không một mãnh vải quấn sát không một khe hở...
- " Ừmh..Bách Nhiên..."
Lâm Thiên Tuyết thở hỗn hển, anh quá cuồng nhiệt cô thật sự theo không kịp.Tần Bách Nhiên vùi mặt **** *** bầu ngực đẩy đà của cô, miệng lúng búng câu được câu mất.
- " Anh nhớ em..rất nhớ em "
Từ ngực như có một luồn điện truyền tới,vừa khó chịu vừa kích thích, cô uốn cong thân thể xinh đẹp như muốn nhiều hơn nữa, hai tay luồn vào mái tóc đen của anh, miệng bắt đầu ngâm nga...
- " Ừhm...ư.....ư...ưm."
Ngẩng đầu lên tiếp tục ngang ngược hôn ngấu lấy đôi môi anh đào của cô, thấy cô thở hổn hển mới buông ra, đầu lưỡi lại liếm dọc theo từng đường cong cơ thể, đến bộ ngực đầy đặn lại liếm lại mút để lại những vệt nước bọt vô cùng *** **. Cuối cùng hôn lên một cái đóa hoa nhỏ nhắn khác giữa hai chân cô, muốn làm cho chất lỏng thơm mát từ trong cơ thể cô chảy ra nhanh một chút.
- " Á....không...không....đừng...Bách Nhiên"
Cô ngại ngùng, đẩy đầu anh ra, thân thể vặn vẹo, muốn chạy trốn.Sao anh có thể như thế được?
- " Ngoan, mở chân ra đi em...em sẽ thích.."
- " Bẩn.....đừng mà anh"
- " Của vợ anh, không có gì bẩn cả "
Nhưng là anh căn bản là không để ý tới cô, tách chân cô ra,lúc cô hô đau thì buông cánh hoa ra, nhu tình liếm nó, biến thành cô thoải mái mà rên rỉ ra, vừa hung hăng cắn cô, lại đưa tới tiếng ngâm nũng nịu của cô. Khi đau nhức khi tê dại, đan xen vào nhau, thống khổ cùng khoái cảm trộn lẫn, làm cho cô động tình càng thêm lợi hại, hoa dịch ngọt ngào từ nụ hôn của anh, không ngừng tuôn ra.Lúc này anh mới vừa lòng buông tha nơi đó,tiến lên tìm kiếm môi cô, phía dưới động thân, đâm vào nơi sâu nhất.
- " Á...ư...."
- " Bảo bối chỉ mấy ngày không làm thôi mà em đã chặt vậy sao.? Có ngày anh sẽ chết vì em mất"
Anh than thở bên tai cô, luân động mạnh mẽ tạm dừng lại, từng chút từng chút cắm vào thân thể cô,lúc trước anh đã nhẫn nại lớn lắm rồi, chậm rãi dụ dỗ cô, mới có thể hoàn toàn nới lỏng cô ra, nhưng lần này anh đợi không kịp.Bầu ngực cô lắc lên lắc xuống theo từng động tác của anh, anh dùng sức âu yếm vuốt ve, để lại những vết hồng trên làn da trắng của cô, phía dưới giao hợp truyền đến từng tiếng nước chảy vang dội, tiếng va chạm bành bạch, khiến người khác phải đỏ mặt tía tai.
- " Bách Nhiên....chậm...chậm..thôi anh..."
Đôi chân thon dài xinh đẹp bị anh đặt lên vai, giúp anh dễ dàng tìm thấy con đường chạy nước rút, cơ thể của anh không chịu nổi sự hấp dẫn của cô, làm cho anh đưa vào lại không nỡ rút ra, chỉ muốn vĩnh viễn vùi sâu trong thân thể cô, không bao giờ … tách ra nữa.Đêm nay quá mãnh liệt,bao nỗi nhớ mong tích tụ, anh cảm giác bao nhiêu cũng không đủ.Cây kim của đồng hồ báo thức đã chỉ 3h sáng, trên giường lớn có hai thân thể trần trụi, xinh đẹp, vẫn dán vào nhau thật chặt, tiếng rên rỉ và thở dốc là âm thanh quyến rũ nhất. Dư âm cao trào đã lui đi, cô dựa vào trước ngực của anh, tóc dài xoăn giống như lụa phủ kín cơ thể tuyết trắng, anh vẫn chôn vào nơi mềm mại của cô, không rời bỏ cô giây nào..Cô mệt mỏi, tiếng nói khàn không nghe rõ.
- " Anh...đi..ra...đi...em mệt...thật mệt..."
Cô vừa buồn ngủ vừa mệt, ngón tay nhỏ nhắn đáng thương nắm chặt tay của anh xin tha cho cô.
- "Anh không muốn ra, làm thế nào? Thiên Tuyết."
Giọng anh khàn khàn quyến rũ, dục vọng nam tính chôn giữa hai chân lại càng sưng to thêm mấy phần, khiến cô vừa đau vừa sưng. Bàn tay trắng trẻo không còn sức đánh lên lồng ngực anh, chỉ nghe tiếng cười trầm thấp của anh vang lên.Tức giận không biết phát tiết vào đâu nhắm ngay điểm hồng ngay ngực anh cắn mạnh..Tần Bách Nhiên kích thích rên lên một tiếng.
- " Ưm..Vẫn còn sức cắn anh à..."
Không cách nào nói nên lời khoái cảm trong nháy mắt đánh trúng, hưng phấn bám chặt mông tròn của cô, cứng rắn nặng nề cọ xát ở chỗ mềm mại đó, hưởng thụ cảm giác ngọt ngào tê dại.Ý thức của Lâm Thiên Tuyết dần dần mơ hồ, bị anh chơi đùa đến mức không nói nên lời, một giây sau cùng trước khi mất ý thức được rằng không nên để người đàn ông của mình đói bụng quá lâu.
Bình luận facebook