Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: Ngã cầu thang
Tần Bách Hải từ tốn lịch sự lên tiếng..
- " Được...được"
Lâm Thiên Minh biết chuyện này hơi bất ngờ không chỉ mọi người mà nhất là với Tần gia,nên để hai anh em chúng nó giải quyết..
- " Em chờ anh một chút..không được uống rượu biết không?"
Tần Bách Nhiên chẳng quan tâm những người xung quanh, quay sang dịu dàng dặn dò cô vợ nhỏ.
- " Dạ"
Lâm Thiên Tuyết mỉm cười ngọt ngào..Anh hài lòng vuốt nhẹ tóc cô rồi mới đi về hướng Tần Bách Hải..
- " Em không định giải thích gì với anh hay sao? "
Tần Bách Hải lớn tiếng trách vấn.
- " Em lấy vợ cũng phải hỏi ý anh hay sao? anh hai ",
Giọng điệu hờ hững, vẻ mặt lạnh lùng, khiến người khác không thể nắm bắt được cảm xúc.
- " Không phải..ý anh không phải như vậy..Nhưng em biết Lâm Thiên Tuyết là người con gái mà Hứa Vỹ yêu..Hai đứa tụi nó còn hẹn nhau ra trường sẽ làm lễ đính hôn...Tại sao Thiên Tuyết bây giờ lại là vợ em...có phải con bé chê Hứa Vỹ không máu mủ với Tần gia...phụ nữ như vậy sao em lại có thể lấy làm vợ...anh chỉ là...."
- " Đủ rồi"
Tần Bách Nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén như dao, khuôn mặt âm u, khí thế đàn áp người đối diện...
Dù hai anh em ông không thường xuyên thân thiết, nhưng Tần Bách Nhiên chưa bao giờ lớn tiếng hay nổi giận với ông như vậy bao giờ..Môi mỏng chậm rãi từng tiếng.
- " Anh hai đây là lần cuối cùng em nói rõ.
Thiên Tuyết và Hứa Vỹ một chút quan hệ cũng không có...Còn vì sao hắn nói như vậy..anh nên hỏi hắn thì hơn...Thiên Tuyết bây giờ là vợ em..Em không thích người khác nói những lời không tốt về cô ấy...Em vào trước đây"
Xoay lưng vào trong bỏ Tần Bách Hải đứng một mình chân mày nhíu chặt lại suy nghĩ...ông cảm thấy mù mờ với những gì đang xảy ra, nhưng ông cũng rõ bản tính Tần Bách Nhiên, làm điều gì cũng có lí do, tuy quyết đoán nhưng cũng có tình người.
Vào sãnh tiệc nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy Lâm Thiên Tuyết đâu...Tần Bách Nhiên đi ra cửa dọc theo hành lang tìm cô, từ xa ngay cầu thang thấy cô đang đứng nói gì đó với Hứa Vỹ, chân mày cô cau lại vẻ mặt không chút kiên nhẫn, một phần gì đó chán ghét..Anh đi nhanh về phía cô.
- " Thiên Tuyết"
Thấy anh bước nhanh về phía mình, cô không lấy gì làm ngạc nhiên, nhìn anh cười tươi, tự giác sà vào vòng tay anh cho anh ôm lấy.
- " Sao anh lại ra đây....em chỉ đi vệ sinh rồi vào liền mà"
Như chốn không người, Tần Bách Nhiên ôm chặt eo cô, tuyên bố chủ quyền rõ ràng, ánh mắt nhu tình.
- "Anh đợi không được, nên tìm em?.Hai người có chuyện gì sao? "
Lúc này ánh mắt mới nhìn sang Hứa Vỹ.Mặt Lâm Thiên Tuyết tỉnh bơ, cô không có một tia chột dạ, cô đang rất khó chịu khi bị Hứa Vỹ chặn đường, hên là anh xuất hiện nếu không cô không biết với đối mặt với hắn bao lâu nữa.
Một màn này là Hứa Vỹ thu hết vào mắt, khuôn mặt cứng ngắt, nhìn Tần Bách Nhiên gượng gạo nở nụ cười.
- " Cháu nghe nói Thiên Tuyết bị thương nên chỉ muốn hỏi thăm cô ấy thôi "
Tần Bách Nhiên gật đầu xem như đã hiểu sau đó bồi thêm một câu.
- " Cậu nên đổi cách xưng hô đi...Nên gọi bằng thím mới đúng"
Hứa Vỹ cứng người, cảm xúc luôn biết điều chế nhưng chỉ một câu nói khiến hắn như bị đứng hình...hằng giọng vài tiếng, mới mở được miệng.
- " Cháu xin lỗi,tại cháu quen miệng"
Lâm Thiên Tuyết thấy Hứa Vỹ có phần lúng túng mà tiếng " thím " nếu từ miệng hắn gọi sao cô cứ thấy có gì đó không đúng như là mình già đi cả chục tuổi á..mà kiếp trước cô là vợ hắn kiếp này lại làm thím hắn..cuộc đời thật trớ trêu mà..để tháo gỡ tình huống khó xử..Cô quay sang chồng yêu, nhỏ nhẹ lên tiếng.
- " Bách Nhiên chúng ta vào trong, ba đang đợi chúng ta "
- " Được"
Ôm chặt eo vợ sải bước đi vào bữa tiệc, Hứa Vỹ hai tay nắm chặt có thể nghe được tiếng khớp xương..Mọi thứ vỡ tan hết tất cả, bên Thi tổng cho hắn ba ngày để hoàn trả số tiền,không một lời thương lượng, cổ phiếu hắn mua lại rớt giá thảm hại bán ra không được, giữ lại không xong.Hắn chỉ còn cái phao duy nhất là Lâm Thiên Tuyết, dù biết cô và Tần Bách Nhiên có tình cảm với nhau, hắn cũng sẽ tìm ra cách tách hai người ra.Nhưng đùng một cái hai người họ đã kết hôn.Hứa Vỹ lấy tay day day trán, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
- " Sao? Đau lòng, luyến tiếc hay thất vọng"
Không cần xoay người hắn cũng biết người vừa nói là ai...Lâm Tiểu Phù từ cầu thang bước lên đứng trước mắt Hứa Vỹ..dang hai tay chỉnh lại cổ áo cho hắn..
- " Tại sao phải làm khổ mình như vậy...thà bị cô ta vứt bỏ cũng không muốn lấy tôi"
Chân mày Hứa Vỹ cau lại không né tránh hành động mập mờ của cô...môi mỏng trào phúng.
- " Lấy cô tôi được gì hả?...cô có gì so sánh với Lâm Thiên Tuyết,hạng như cô chỉ để lên giường thì được...còn lấy làm vợ sao
...haha..cô đừng mơ."
Câu cuối kéo dài, khuôn mặt tỏ ra khinh bỉ...hoàn toàn chọc giận Lâm Tiểu Phù..Bản tính tiểu thư không chịu được sự khinh miệt, bắt đầu trỗi dậy.
- " Anh tưởng anh là ai? Anh cũng chỉ là tên ăn nhờ ở đậu cho Tần gia....trước mặt Tần Bách Nhiên cũng chỉ là một con chó khúm núm sợ sệt, không hơn không kém mà thôi..."
- " Im..tôi bảo cô im..."
Hứa Vỹ Nắm đôi vai gầy yếu của Lâm Tiểu Phù lắc mạnh, như muốn bóp nát xương cô vậy.Lâm Tiểu Phù thở hỗn hển, ngực phập phồng vì tức giận, nhìn vẻ mặt đanh lại của Hứa Vỹ..Không chịu yếu thế.
- " Tôi không im đấy..bị tôi nói đúng nỗi đau à..haha, anh nghe đây bây giờ tôi sẽ vào trong nói với tất cả mọi người...Anh là tên khốn khiếp lấy tôi có thai, chối bỏ trách nhiệm..bắt tôi đi phá thai...xem anh ăn nói như thế nào với Tần gia và mọi người"
Lấy hết sức đẩy Hứa Vỹ ra, nhưng lúc này vì câu nói của cô hắn càng bóp mạnh tay hơn.Đôi mắt hắn đỏ ngầu sát khí vô cùng như có thể giết người...Lâm Tiểu Phù dùng dằng cố đẩy bàn tay đang bóp chặt vai mình,miệng không ngừng la hét.Nhìn đôi mắt đục ngầu của hắn, lúc này cô cảm thấy đáng sợ.
- " Buông ra...anh buông ra...đau quá....Hứa Vỹ....tên điên này"
Hắn đã quá thê thảm rồi, nếu chuyện này bị tiết lộ...Làm Tần gia mất mặt, hắn thật sự không có chỗ chôn thân.Còn mẹ hắn nữa, sẽ chịu nhục nhã, sỉ vã của mọi người..Không? không? hắn sẽ không để cô ta vào đó nói ra.
- " Câm miệng..tôi bảo cô câm...im ngay cho tôi...cô không được nói..có nghe không?"
Lúc này Hứa Vỹ đã mất bình tĩnh, hắn không thể kiểm soát được hành vi của mình, hắn lắc mạnh thân mình của Lâm Tiểu Phù..nên không để ý hai người ngày càng sát bậc cầu thang.Mà hai người không hề hay biết nguy hiểm đang gần kề..Lâm Tiểu Phù vừa chửi rủa..vừa lấy tay đẩy hắn ra.
- " Buông ra...anh là tên điên...tôi sẽ cho tất cả mọi người biết anh là tên đê tiện như thế nào?...Á........."
Nhìn Lâm Tiểu Phù bị té lăn từng vòng xuống cầu thang...Hắn thề là hắn không hề có ý muốn đẩy cô ta, là do cô ta tự hụt chân mà té thôi...Tiếng la đau đớn của Lâm Tiểu Phù làm những người hầu chạy đến, Hứa Vỹ run rẩy bỏ chạy núp sau cánh cửa...
Một thân Lâm Tiểu Phù đầy máu làm những người giúp việc khiếp sợ..
Bên trong tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên...Lâm Thiên Minh bước lên phát biểu đôi lời và chính thức thừa nhận với giới kinh doanh và báo giới và việc kết hôn của Tần Bách Nhiên và Lâm Thiên Tuyết....Có người ngạc nhiên, rồi ngưỡng mộ, mọi người xúm lại ca tụng chúc mừng hết lời...
Đồng Ánh liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Cao Thắng..Đón nhận ánh mắt của bà, hắn lờ như không thấy, hắn không ngờ Tần Bách Nhiên bây giờ đã là con rễ của Lâm Thiên Minh..Nhưng ngày mai đã là đại hội cổ đông của Thiên Đại..Công sức hắn bỏ ra chỉ ngày mai nữa được đền bù..Lúc đó Tần Bách Nhiên muốn giúp Lâm Thiên Minh cũng không được, nghĩ vậy hắn nở nụ cười trấn an Đồng Ánh....nhìn nụ cười của Lâm Thiên Minh hắn nghĩ thầm trong lòng, chỉ ngày mai nữa tôi xem ông còn cười nữa không?
- " Được...được"
Lâm Thiên Minh biết chuyện này hơi bất ngờ không chỉ mọi người mà nhất là với Tần gia,nên để hai anh em chúng nó giải quyết..
- " Em chờ anh một chút..không được uống rượu biết không?"
Tần Bách Nhiên chẳng quan tâm những người xung quanh, quay sang dịu dàng dặn dò cô vợ nhỏ.
- " Dạ"
Lâm Thiên Tuyết mỉm cười ngọt ngào..Anh hài lòng vuốt nhẹ tóc cô rồi mới đi về hướng Tần Bách Hải..
- " Em không định giải thích gì với anh hay sao? "
Tần Bách Hải lớn tiếng trách vấn.
- " Em lấy vợ cũng phải hỏi ý anh hay sao? anh hai ",
Giọng điệu hờ hững, vẻ mặt lạnh lùng, khiến người khác không thể nắm bắt được cảm xúc.
- " Không phải..ý anh không phải như vậy..Nhưng em biết Lâm Thiên Tuyết là người con gái mà Hứa Vỹ yêu..Hai đứa tụi nó còn hẹn nhau ra trường sẽ làm lễ đính hôn...Tại sao Thiên Tuyết bây giờ lại là vợ em...có phải con bé chê Hứa Vỹ không máu mủ với Tần gia...phụ nữ như vậy sao em lại có thể lấy làm vợ...anh chỉ là...."
- " Đủ rồi"
Tần Bách Nhiên xoay người lại, ánh mắt sắc bén như dao, khuôn mặt âm u, khí thế đàn áp người đối diện...
Dù hai anh em ông không thường xuyên thân thiết, nhưng Tần Bách Nhiên chưa bao giờ lớn tiếng hay nổi giận với ông như vậy bao giờ..Môi mỏng chậm rãi từng tiếng.
- " Anh hai đây là lần cuối cùng em nói rõ.
Thiên Tuyết và Hứa Vỹ một chút quan hệ cũng không có...Còn vì sao hắn nói như vậy..anh nên hỏi hắn thì hơn...Thiên Tuyết bây giờ là vợ em..Em không thích người khác nói những lời không tốt về cô ấy...Em vào trước đây"
Xoay lưng vào trong bỏ Tần Bách Hải đứng một mình chân mày nhíu chặt lại suy nghĩ...ông cảm thấy mù mờ với những gì đang xảy ra, nhưng ông cũng rõ bản tính Tần Bách Nhiên, làm điều gì cũng có lí do, tuy quyết đoán nhưng cũng có tình người.
Vào sãnh tiệc nhưng nhìn xung quanh chẳng thấy Lâm Thiên Tuyết đâu...Tần Bách Nhiên đi ra cửa dọc theo hành lang tìm cô, từ xa ngay cầu thang thấy cô đang đứng nói gì đó với Hứa Vỹ, chân mày cô cau lại vẻ mặt không chút kiên nhẫn, một phần gì đó chán ghét..Anh đi nhanh về phía cô.
- " Thiên Tuyết"
Thấy anh bước nhanh về phía mình, cô không lấy gì làm ngạc nhiên, nhìn anh cười tươi, tự giác sà vào vòng tay anh cho anh ôm lấy.
- " Sao anh lại ra đây....em chỉ đi vệ sinh rồi vào liền mà"
Như chốn không người, Tần Bách Nhiên ôm chặt eo cô, tuyên bố chủ quyền rõ ràng, ánh mắt nhu tình.
- "Anh đợi không được, nên tìm em?.Hai người có chuyện gì sao? "
Lúc này ánh mắt mới nhìn sang Hứa Vỹ.Mặt Lâm Thiên Tuyết tỉnh bơ, cô không có một tia chột dạ, cô đang rất khó chịu khi bị Hứa Vỹ chặn đường, hên là anh xuất hiện nếu không cô không biết với đối mặt với hắn bao lâu nữa.
Một màn này là Hứa Vỹ thu hết vào mắt, khuôn mặt cứng ngắt, nhìn Tần Bách Nhiên gượng gạo nở nụ cười.
- " Cháu nghe nói Thiên Tuyết bị thương nên chỉ muốn hỏi thăm cô ấy thôi "
Tần Bách Nhiên gật đầu xem như đã hiểu sau đó bồi thêm một câu.
- " Cậu nên đổi cách xưng hô đi...Nên gọi bằng thím mới đúng"
Hứa Vỹ cứng người, cảm xúc luôn biết điều chế nhưng chỉ một câu nói khiến hắn như bị đứng hình...hằng giọng vài tiếng, mới mở được miệng.
- " Cháu xin lỗi,tại cháu quen miệng"
Lâm Thiên Tuyết thấy Hứa Vỹ có phần lúng túng mà tiếng " thím " nếu từ miệng hắn gọi sao cô cứ thấy có gì đó không đúng như là mình già đi cả chục tuổi á..mà kiếp trước cô là vợ hắn kiếp này lại làm thím hắn..cuộc đời thật trớ trêu mà..để tháo gỡ tình huống khó xử..Cô quay sang chồng yêu, nhỏ nhẹ lên tiếng.
- " Bách Nhiên chúng ta vào trong, ba đang đợi chúng ta "
- " Được"
Ôm chặt eo vợ sải bước đi vào bữa tiệc, Hứa Vỹ hai tay nắm chặt có thể nghe được tiếng khớp xương..Mọi thứ vỡ tan hết tất cả, bên Thi tổng cho hắn ba ngày để hoàn trả số tiền,không một lời thương lượng, cổ phiếu hắn mua lại rớt giá thảm hại bán ra không được, giữ lại không xong.Hắn chỉ còn cái phao duy nhất là Lâm Thiên Tuyết, dù biết cô và Tần Bách Nhiên có tình cảm với nhau, hắn cũng sẽ tìm ra cách tách hai người ra.Nhưng đùng một cái hai người họ đã kết hôn.Hứa Vỹ lấy tay day day trán, hắn cảm thấy đầu đau như búa bổ.
- " Sao? Đau lòng, luyến tiếc hay thất vọng"
Không cần xoay người hắn cũng biết người vừa nói là ai...Lâm Tiểu Phù từ cầu thang bước lên đứng trước mắt Hứa Vỹ..dang hai tay chỉnh lại cổ áo cho hắn..
- " Tại sao phải làm khổ mình như vậy...thà bị cô ta vứt bỏ cũng không muốn lấy tôi"
Chân mày Hứa Vỹ cau lại không né tránh hành động mập mờ của cô...môi mỏng trào phúng.
- " Lấy cô tôi được gì hả?...cô có gì so sánh với Lâm Thiên Tuyết,hạng như cô chỉ để lên giường thì được...còn lấy làm vợ sao
...haha..cô đừng mơ."
Câu cuối kéo dài, khuôn mặt tỏ ra khinh bỉ...hoàn toàn chọc giận Lâm Tiểu Phù..Bản tính tiểu thư không chịu được sự khinh miệt, bắt đầu trỗi dậy.
- " Anh tưởng anh là ai? Anh cũng chỉ là tên ăn nhờ ở đậu cho Tần gia....trước mặt Tần Bách Nhiên cũng chỉ là một con chó khúm núm sợ sệt, không hơn không kém mà thôi..."
- " Im..tôi bảo cô im..."
Hứa Vỹ Nắm đôi vai gầy yếu của Lâm Tiểu Phù lắc mạnh, như muốn bóp nát xương cô vậy.Lâm Tiểu Phù thở hỗn hển, ngực phập phồng vì tức giận, nhìn vẻ mặt đanh lại của Hứa Vỹ..Không chịu yếu thế.
- " Tôi không im đấy..bị tôi nói đúng nỗi đau à..haha, anh nghe đây bây giờ tôi sẽ vào trong nói với tất cả mọi người...Anh là tên khốn khiếp lấy tôi có thai, chối bỏ trách nhiệm..bắt tôi đi phá thai...xem anh ăn nói như thế nào với Tần gia và mọi người"
Lấy hết sức đẩy Hứa Vỹ ra, nhưng lúc này vì câu nói của cô hắn càng bóp mạnh tay hơn.Đôi mắt hắn đỏ ngầu sát khí vô cùng như có thể giết người...Lâm Tiểu Phù dùng dằng cố đẩy bàn tay đang bóp chặt vai mình,miệng không ngừng la hét.Nhìn đôi mắt đục ngầu của hắn, lúc này cô cảm thấy đáng sợ.
- " Buông ra...anh buông ra...đau quá....Hứa Vỹ....tên điên này"
Hắn đã quá thê thảm rồi, nếu chuyện này bị tiết lộ...Làm Tần gia mất mặt, hắn thật sự không có chỗ chôn thân.Còn mẹ hắn nữa, sẽ chịu nhục nhã, sỉ vã của mọi người..Không? không? hắn sẽ không để cô ta vào đó nói ra.
- " Câm miệng..tôi bảo cô câm...im ngay cho tôi...cô không được nói..có nghe không?"
Lúc này Hứa Vỹ đã mất bình tĩnh, hắn không thể kiểm soát được hành vi của mình, hắn lắc mạnh thân mình của Lâm Tiểu Phù..nên không để ý hai người ngày càng sát bậc cầu thang.Mà hai người không hề hay biết nguy hiểm đang gần kề..Lâm Tiểu Phù vừa chửi rủa..vừa lấy tay đẩy hắn ra.
- " Buông ra...anh là tên điên...tôi sẽ cho tất cả mọi người biết anh là tên đê tiện như thế nào?...Á........."
Nhìn Lâm Tiểu Phù bị té lăn từng vòng xuống cầu thang...Hắn thề là hắn không hề có ý muốn đẩy cô ta, là do cô ta tự hụt chân mà té thôi...Tiếng la đau đớn của Lâm Tiểu Phù làm những người hầu chạy đến, Hứa Vỹ run rẩy bỏ chạy núp sau cánh cửa...
Một thân Lâm Tiểu Phù đầy máu làm những người giúp việc khiếp sợ..
Bên trong tiếng nhạc chúc mừng sinh nhật vang lên...Lâm Thiên Minh bước lên phát biểu đôi lời và chính thức thừa nhận với giới kinh doanh và báo giới và việc kết hôn của Tần Bách Nhiên và Lâm Thiên Tuyết....Có người ngạc nhiên, rồi ngưỡng mộ, mọi người xúm lại ca tụng chúc mừng hết lời...
Đồng Ánh liếc nhìn vẻ mặt khó coi của Cao Thắng..Đón nhận ánh mắt của bà, hắn lờ như không thấy, hắn không ngờ Tần Bách Nhiên bây giờ đã là con rễ của Lâm Thiên Minh..Nhưng ngày mai đã là đại hội cổ đông của Thiên Đại..Công sức hắn bỏ ra chỉ ngày mai nữa được đền bù..Lúc đó Tần Bách Nhiên muốn giúp Lâm Thiên Minh cũng không được, nghĩ vậy hắn nở nụ cười trấn an Đồng Ánh....nhìn nụ cười của Lâm Thiên Minh hắn nghĩ thầm trong lòng, chỉ ngày mai nữa tôi xem ông còn cười nữa không?
Bình luận facebook