Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 185
Những ngày sau đó, Vân Y vẫn tìm cách liên lạc để tìm Triệu Triết Lập nhưng không được, không có cách nào tìm được cả, Triệu Liễu bây giờ đã có Thiên Hàn lo nhưng tâm trạng cô lại chẳng vui vẻ hơn chút nào. Đi đâu cũng trưng cả bộ mặt không cảm xúc ra khiến ai thấy cũng không dám lại bắt chuyện.
- Được rồi Vân Y à! Cháu cứ như vậy thì làm sao tập trung vào việc gì được! Có Thiên Hàn giúp đi tìm, sẽ sớm gặp thôi mà!
Vân Y khuấy mạnh chiếc muỗng trong ly nước, thở dài tỏ sự chán nản mà nói.
- Cháu đang lo lắm cậu! Không biết mẹ con bà ta có làm gì hại ba cháu không!
- Chắc sẽ không đâu! Mẹ con nó bây giờ cũng cao chạy xa bay rồi!
- Haiz! Tìm được ba rồi tính tiếp! Thôi mình về đi cậu!
Vân Y nói rồi cùng cậu Vân Trình đứng dậy rời khỏi bàn ra quầy tính tiền.
Cô đang đứng bên ngoài chờ cậu mình thì nghe tiếng la chói tai.
- Đứng lại, ông già kia!
"Bịch!"
- A!
Vụt qua cô là một người đàn ông, đầu tóc thì rối tung, quần áo thì lại lắm lem, đụng phải Vân Y khiến cô nhăn mặt, khẽ nhíu mày lại nhìn theo.
- Vân Y! Chuyện gì thế?
- Là ba! Là ba!
Cô vội vã chạy theo người đàn ông ăn mặt nham nhở kia.
Vân Trình còn chưa hiểu ra chuyện gì thì một người đàn ông khác chạy đến, luôn miệng hét.
- Đứng lại! Ông già!
Vân Trình giữ tay ông ta lại.
- Khoanh đã! Cho tôi hỏi có chuyện gì thế?
- Ông già lúc nảy ngày nào cũng đến tìm tôi lấy cắp bánh tiệm tôi! Lần này phải cho ổng một trận!
- Bao nhiêu tôi trả? Tha cho ông ta đi!
- Ồ! Hay nhỉ? Được rồi! Vậy trả đi, ông ta đã lấy cắp nhiều lần ở tiệm tôi rồi, lần này phải lấy lại vốn lẫn lời!
Vân Trình không nói gì, đưa ra ông ta một tờ chi phiếu.
- Đủ rồi chứ?
- Đủ... Đủ rồi! Đủ rồi! Vậy tôi đi đây!
Vân Trình đưa xong tờ chi phiếu thì liền chạy theo hướng của Vân Y.
Vân Y chạy theo người đàn ông lúc nãy đến một ngõ cụt, ông ta ngồi khụy xuống, nắm chặt lấy cái bánh trong tay run rẩy nhìn về hướng khác.
Ánh mắt Vân Y hoang mang nhìn người đàn ông kia, cô chầm chậm bước đến. Phải! Đúng là ba của cô, là Triệu Triết Lập nhưng bây giờ tại sao ông lại như vậy, ăn mặc rách rưới, mặt mày thì lấm lem, nhìn sơ thì ai mà biết được người đàn ông này từng là một người giàu có, nắm giữ tập toàn Triệu Liễu trong tay còn bây giờ, khác xa hoàn toàn với lúc trước.
Cô ngồi khuỵ xuống cạnh Triệu Triết Lập, giọng có chút run run nói.
- B...Ba! Ba con là Vân Y đây!
Ông ta run rẩy hướng mắt nhìn Vân Y, bỗng dưng bật khóc ôm lấy cô, có lẽ đã nhận ra cô là ai.
- Vân Y! Vân Y! Ba xin lỗi con!
Đã rất lâu rồi hai ba con họ không gặp nhau, nhớ lần cuối cùng gặp ông là bữa tiệc Mạc gia thì phải, nhưng lúc đó ông còn có tiền có tài tròn tay, bây giờ thì sao, mất hết, mất hết rồi.
- Ba! Đừng khóc, đừng nói gì hết! Theo con về nhà! Theo con về nhà đã!
Ông ta buông Vân Y ra, run sợ lùi lại, nước mắt cứ rơi xuống nhiều hơn, ông ta ôm chặt lấy đầu mà nói.
- Không còn nhà nữa, ba không còn nhà nữa! Là tại ba, tất cả là tại ba đã hại gia đình mình!
- Ba! Ba bình tĩnh đi!
Vân Trình đi đến gần Vân Y, đặt tay lên vai cô bảo.
- Vân Y! Đưa ba con về nhà cậu đi!
[...]
Vân Y đi từ trên lầu xuống, vừa đi xuống nhà cô đã thấy Thiên Hàn ngồi nói chuyện với cậu. Cô bước nhanh lại ngồi xuống cạnh Thiên Hàn, đối diện cậu Vân Trình.
- Ba cháu sao rồi!
Vân Y xoa xoa hai bên thái dương, hơi thở có chút nặng nề nói.
- Trên phòng ngủ rồi! Có vẻ như ông ấy đã rất mệt!
Vân Y nhìn xung quanh rồi quay sang cậu Vân Trình mà hỏi.
- Mà mợ đâu cậu? Ba cháu ở đây bà ta có nói gì không?
- Chuyện của mợ cháu cậu sẽ nói sao! Khi nào để ba cháu khỏe hơn hãy nói chuyện!
- Vân Y, cậu thấy cháu mệt rồi đấy! Về nghỉ ngơi đi, mai hãy qua thăm ba!
Cô gật đầu, mấy ngày nay cô thật sự không ngủ nổi vì chuyện của ba cô. Bây giờ tìm gặp rồi, vẻ mệt mỏi lộ rõ ra.
- Vậy cháu về trước, có gì cậu gọi cháu hay nhé!
- Thiên Hàn, Vân Y! Hai đứa về cẩn thận!
- Dạ! Vậy bọn con xin phép!
Nói rồi cả hai từ giã cậu Vân Trình mà rời khỏi nhà cậu. Trên đường về nhà, Vân Y cứ nhắm chặt mặt tựa lưng vào ghế. Thấy cô có vẻ rất mệt mỏi, Thiên Hàn cũng phóng xe thật nhanh về Bạch gia để cô được nghỉ ngơi.
Về đến Bạch gia, Vân Y lên phòng tắm rửa rồi ngả lưng ngay xuống giường.
Hắn ngồi ở sofa nhìn về phía cô, từng lời nói ra đều đặt cả sự quan tâm trong đó.
- Ngủ một lát đi!
Mắt cô vẫn còn nhắm nghiền coi như nghỉ ngơi, miệng lên tiếng đáp.
- Muốn ngủ cũng chẳng ngủ được!
Vân Y mở mắt ngồi dậy, hướng về phía Thiên Hàn ở phía sofa mà hỏi.
- Sao biết em ở nhà cậu mà đến vậy?. Tiên Hiệp Hay
Thiên Hàn buông quyển sách trên tay xuống, đứng dậy rảo từng bước dài đi về phía cô.
- Cậu gọi anh, bảo đến rước em về! Đã tìm thấy ba rồi, Triệu Liễu cũng ổn rồi! Nghỉ ngơi đi!
Vân Y thở dài một hơi, nằm xuống kê đầu lên đùi hắn, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Thiên Hàn lên tiếng nói.
- Thiên Hàn anh không đến Bạch Thiên nữa à? Hết giờ nghỉ trưa rồi!
- Không đến! Có Tư Vũ và Nhất Phàm nên không sao đâu! Bọn họ sẽ thay anh giải quyết!
Vân Y gật đầu, im lặng tầm vài ba giây rồi lại gọi tên hắn nói.
- Thiên Hàn, em thật sự không hiểu tại sao ba em thành ra như vậy! Ông ấy là chấp mê bất ngộ, bị bà ta lừa mất căn nhà! Em đã từng cảnh báo nhưng ông ấy không nghe em! Giờ thì hay rồi, nhà cũng không còn...
Thiên Hàn đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô, giọng ôn nhu nhỏ nhẹ đáp.
- Y Y! Đừng nghĩ nữa, sẽ ổn thôi! Em cứ thất thần như vậy cũng chẳng ít lợi gì!
- Sao khi ba em ổn, em sẽ trả lại vốn lẫn lời với mẹ con họ!
- Anh sẽ cho người tìm bọn họ! Bây giờ thì ngủ một chút đi Bạch phu nhân à!
Vân Y mỉm cười gật đầu, mắt từ từ nhắm lại có vẻ đã nghỉ ngơi nhưng trong đầu cô lại chẳng muốn nghỉ, vẫn luôn suy nghĩ miên mang về chuyện Triệu gia.
"Âu Tư Nha, Âu Tư Nhạn, nghĩ bán được Triệu gia thì êm xuôi à, không dễ đâu. Hai người cứ trốn cứ chạy đi, đến khi tôi bắt đầu thì đừng có mà van xin"
- Được rồi Vân Y à! Cháu cứ như vậy thì làm sao tập trung vào việc gì được! Có Thiên Hàn giúp đi tìm, sẽ sớm gặp thôi mà!
Vân Y khuấy mạnh chiếc muỗng trong ly nước, thở dài tỏ sự chán nản mà nói.
- Cháu đang lo lắm cậu! Không biết mẹ con bà ta có làm gì hại ba cháu không!
- Chắc sẽ không đâu! Mẹ con nó bây giờ cũng cao chạy xa bay rồi!
- Haiz! Tìm được ba rồi tính tiếp! Thôi mình về đi cậu!
Vân Y nói rồi cùng cậu Vân Trình đứng dậy rời khỏi bàn ra quầy tính tiền.
Cô đang đứng bên ngoài chờ cậu mình thì nghe tiếng la chói tai.
- Đứng lại, ông già kia!
"Bịch!"
- A!
Vụt qua cô là một người đàn ông, đầu tóc thì rối tung, quần áo thì lại lắm lem, đụng phải Vân Y khiến cô nhăn mặt, khẽ nhíu mày lại nhìn theo.
- Vân Y! Chuyện gì thế?
- Là ba! Là ba!
Cô vội vã chạy theo người đàn ông ăn mặt nham nhở kia.
Vân Trình còn chưa hiểu ra chuyện gì thì một người đàn ông khác chạy đến, luôn miệng hét.
- Đứng lại! Ông già!
Vân Trình giữ tay ông ta lại.
- Khoanh đã! Cho tôi hỏi có chuyện gì thế?
- Ông già lúc nảy ngày nào cũng đến tìm tôi lấy cắp bánh tiệm tôi! Lần này phải cho ổng một trận!
- Bao nhiêu tôi trả? Tha cho ông ta đi!
- Ồ! Hay nhỉ? Được rồi! Vậy trả đi, ông ta đã lấy cắp nhiều lần ở tiệm tôi rồi, lần này phải lấy lại vốn lẫn lời!
Vân Trình không nói gì, đưa ra ông ta một tờ chi phiếu.
- Đủ rồi chứ?
- Đủ... Đủ rồi! Đủ rồi! Vậy tôi đi đây!
Vân Trình đưa xong tờ chi phiếu thì liền chạy theo hướng của Vân Y.
Vân Y chạy theo người đàn ông lúc nãy đến một ngõ cụt, ông ta ngồi khụy xuống, nắm chặt lấy cái bánh trong tay run rẩy nhìn về hướng khác.
Ánh mắt Vân Y hoang mang nhìn người đàn ông kia, cô chầm chậm bước đến. Phải! Đúng là ba của cô, là Triệu Triết Lập nhưng bây giờ tại sao ông lại như vậy, ăn mặc rách rưới, mặt mày thì lấm lem, nhìn sơ thì ai mà biết được người đàn ông này từng là một người giàu có, nắm giữ tập toàn Triệu Liễu trong tay còn bây giờ, khác xa hoàn toàn với lúc trước.
Cô ngồi khuỵ xuống cạnh Triệu Triết Lập, giọng có chút run run nói.
- B...Ba! Ba con là Vân Y đây!
Ông ta run rẩy hướng mắt nhìn Vân Y, bỗng dưng bật khóc ôm lấy cô, có lẽ đã nhận ra cô là ai.
- Vân Y! Vân Y! Ba xin lỗi con!
Đã rất lâu rồi hai ba con họ không gặp nhau, nhớ lần cuối cùng gặp ông là bữa tiệc Mạc gia thì phải, nhưng lúc đó ông còn có tiền có tài tròn tay, bây giờ thì sao, mất hết, mất hết rồi.
- Ba! Đừng khóc, đừng nói gì hết! Theo con về nhà! Theo con về nhà đã!
Ông ta buông Vân Y ra, run sợ lùi lại, nước mắt cứ rơi xuống nhiều hơn, ông ta ôm chặt lấy đầu mà nói.
- Không còn nhà nữa, ba không còn nhà nữa! Là tại ba, tất cả là tại ba đã hại gia đình mình!
- Ba! Ba bình tĩnh đi!
Vân Trình đi đến gần Vân Y, đặt tay lên vai cô bảo.
- Vân Y! Đưa ba con về nhà cậu đi!
[...]
Vân Y đi từ trên lầu xuống, vừa đi xuống nhà cô đã thấy Thiên Hàn ngồi nói chuyện với cậu. Cô bước nhanh lại ngồi xuống cạnh Thiên Hàn, đối diện cậu Vân Trình.
- Ba cháu sao rồi!
Vân Y xoa xoa hai bên thái dương, hơi thở có chút nặng nề nói.
- Trên phòng ngủ rồi! Có vẻ như ông ấy đã rất mệt!
Vân Y nhìn xung quanh rồi quay sang cậu Vân Trình mà hỏi.
- Mà mợ đâu cậu? Ba cháu ở đây bà ta có nói gì không?
- Chuyện của mợ cháu cậu sẽ nói sao! Khi nào để ba cháu khỏe hơn hãy nói chuyện!
- Vân Y, cậu thấy cháu mệt rồi đấy! Về nghỉ ngơi đi, mai hãy qua thăm ba!
Cô gật đầu, mấy ngày nay cô thật sự không ngủ nổi vì chuyện của ba cô. Bây giờ tìm gặp rồi, vẻ mệt mỏi lộ rõ ra.
- Vậy cháu về trước, có gì cậu gọi cháu hay nhé!
- Thiên Hàn, Vân Y! Hai đứa về cẩn thận!
- Dạ! Vậy bọn con xin phép!
Nói rồi cả hai từ giã cậu Vân Trình mà rời khỏi nhà cậu. Trên đường về nhà, Vân Y cứ nhắm chặt mặt tựa lưng vào ghế. Thấy cô có vẻ rất mệt mỏi, Thiên Hàn cũng phóng xe thật nhanh về Bạch gia để cô được nghỉ ngơi.
Về đến Bạch gia, Vân Y lên phòng tắm rửa rồi ngả lưng ngay xuống giường.
Hắn ngồi ở sofa nhìn về phía cô, từng lời nói ra đều đặt cả sự quan tâm trong đó.
- Ngủ một lát đi!
Mắt cô vẫn còn nhắm nghiền coi như nghỉ ngơi, miệng lên tiếng đáp.
- Muốn ngủ cũng chẳng ngủ được!
Vân Y mở mắt ngồi dậy, hướng về phía Thiên Hàn ở phía sofa mà hỏi.
- Sao biết em ở nhà cậu mà đến vậy?. Tiên Hiệp Hay
Thiên Hàn buông quyển sách trên tay xuống, đứng dậy rảo từng bước dài đi về phía cô.
- Cậu gọi anh, bảo đến rước em về! Đã tìm thấy ba rồi, Triệu Liễu cũng ổn rồi! Nghỉ ngơi đi!
Vân Y thở dài một hơi, nằm xuống kê đầu lên đùi hắn, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Thiên Hàn lên tiếng nói.
- Thiên Hàn anh không đến Bạch Thiên nữa à? Hết giờ nghỉ trưa rồi!
- Không đến! Có Tư Vũ và Nhất Phàm nên không sao đâu! Bọn họ sẽ thay anh giải quyết!
Vân Y gật đầu, im lặng tầm vài ba giây rồi lại gọi tên hắn nói.
- Thiên Hàn, em thật sự không hiểu tại sao ba em thành ra như vậy! Ông ấy là chấp mê bất ngộ, bị bà ta lừa mất căn nhà! Em đã từng cảnh báo nhưng ông ấy không nghe em! Giờ thì hay rồi, nhà cũng không còn...
Thiên Hàn đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của cô, giọng ôn nhu nhỏ nhẹ đáp.
- Y Y! Đừng nghĩ nữa, sẽ ổn thôi! Em cứ thất thần như vậy cũng chẳng ít lợi gì!
- Sao khi ba em ổn, em sẽ trả lại vốn lẫn lời với mẹ con họ!
- Anh sẽ cho người tìm bọn họ! Bây giờ thì ngủ một chút đi Bạch phu nhân à!
Vân Y mỉm cười gật đầu, mắt từ từ nhắm lại có vẻ đã nghỉ ngơi nhưng trong đầu cô lại chẳng muốn nghỉ, vẫn luôn suy nghĩ miên mang về chuyện Triệu gia.
"Âu Tư Nha, Âu Tư Nhạn, nghĩ bán được Triệu gia thì êm xuôi à, không dễ đâu. Hai người cứ trốn cứ chạy đi, đến khi tôi bắt đầu thì đừng có mà van xin"
Bình luận facebook