Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 23
"Cốc...Cốc...Cốc"
- Vào đi!
Bên trong phòng vọng ra một âm thanh quyền lực, Vân Y cười nhẹ, đưa tay mở cửa vào. Đứng cạnh cửa, cô đưa mắt nhìn Thiên Hàn rồi nói.
- Tôi đem hồ sơ anh cần đến đây!
Thiên Hàn đang tập trung làm việc, nghe thấy giọng nói của cô, theo phản xạ ngước mắt lên nhìn, ngoắc cô lại gần.
- Lại đây!
Vân Y cũng không nói gì, chỉ nghe theo hắn cầm bộ hồ sơ đi lại.
- Hồ sơ của anh đây!
Thiên Hàn quan sát tập hồ sơ, khẽ nhíu mày vì có chút vết bẩn, hắn đưa tay cầm tập hồ sơ, cẩn thận lấy từng tấm giấy bên trong ra xem, đúng là còn vươn chút bụi bẩn. Thiên Hàn đưa mắt nhìn cô rồi nói.
- Dì Hà đâu? Tại sao lại là em mang đến đây?
- À tại tôi thấy dì Hà bận rộn quá nên đem đến đây giúp dì ấy!
Hắn gật đầu hỏi tiếp.
- Trên đường đến đây em có làm rơi tập hồ sơ này à?
Cô gật đầu nói, giọng nhỏ dần khi nói câu sau.
- À có, do vô tình rơi thôi! Nếu cô ta không đụng phải thì cũng sẽ không rơi!
Thiên Hàn khẽ nhíu mày nhìn cô.
- Cô ta?
- À.... À không có gì đâu! Đưa hồ sơ cho anh xong rồi, tôi về đây!
Cô vừa quay đi thì hắn lên tiếng.
- Khoan đã!
Vân Y quay lại nhíu mày nhìn hắn.
- Hả?
Thiên Hàn đưa ra 3 bộ hồ sơ khác cho cô rồi nói.
- Em rảnh không? Xem chỉnh sửa lại những bộ hồ sơ này giúp tôi!
Mày đẹp của Vân Y nhíu chặt lại. Gì chứ? Sao hắn lại nhờ cô nhỉ?
- Gì? Tôi á?
- Không em thì ai? Dù sao em cũng đã tốt nghiệp đại học kinh tế mà, chắc những điều về hồ sơ này em cũng phải biết chứ!
Cô cười nhẹ cầm lấy 3 bộ hồ sơ hắn đưa, thở dài rồi đi lại sofa gần đấy ngồi, bắt đầu lật từng trang, từng tờ trong bộ hồ sơ ra để chỉnh sửa.
Thiên Hàn nhìn cô nhếch môi cười nhẹ rồi tiếp tục cặm cụi vào công việc của mình. Hắn thực sự không hiểu tại sao mỗi lần ở cạnh cô hắn đều cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, thoái mái. Hắn bảo cô ở lại vì muốn cô ở gần mình, có thể quan sát được những cử chỉ, hành động của cô.
Tuy đang tập trung cao độ làm việc nhưng lâu lâu hắn cũng đưa mắt về phía cô rồi lại tự mỉm cười tiếp tục làm việc.
Thỉnh thoảng Vân Y cũng ngước lên nhìn về hắn, góc nghiên của hắn cực kì đẹp khiến tim cô đập mạnh, đúng là một mẫu người lí tưởng của biết bao nhiêu cô gái.
Đang ngắm nhìn hắn bỗng hắn đưa mắt về phía cô, hai ánh mắt chạm nhau khiến cô giật thót, bối rối nhìn qua lại rồi lại cúi mặt xuống xem bộ hồ sơ, mà không phải xem nữa, là do cô muốn né ánh mắt đó của hắn, muốn che đi sự ngại ngùng của cô lúc này.
Thiên Hàn nhìn thái độ lúng túng, ngại ngùng của Vân Y thì bất giác khóe môi cong lên tạo một nụ cười đẹp, trong đầu thầm nghĩ cô gái mang họ Triệu này đúng là biết cách làm hắn cười.
[...]
"Cốc...Cốc...Cốc" Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Thiên Hàn không ngước mắt lên nhìn mà miệng vẫn nói hai từ "Vào đi"
Từ ngoài bước vào một cô gái mặc bộ váy bó sát màu đỏ đi vào. Vân Y ngước mặt lên nhìn cô gái ấy, đó không ai khác chính là cô gái mà lúc nãy đụng phải cô ngoài kia.
Thấy Vân Y, cô ta nhìn Vân Y bằng ánh mắt cay nghiệt với suy nghĩ "Tại sao cô ta vẫn còn ở đây?". Cô ta cứ đứng nhìn Vân Y mãi đến khi Thiên Hàn lên tiếng.
- Có chuyện gì?
Câu nói lạnh nhạt của hắn làm cô ta giật mình đi lại, giọng nói õng ẹo của cô ta bắt đầu phát lên.
- Dạ Bạch tổng, có tập hồ sơ này cần ngài kí gấp ạ!
- Ừ!
Nói rồi Thiên Hàn cầm lấy tập hồ sơ, đọc sơ qua rồi đưa bút kí vào. Xong đưa lại cho cô ta. Thấy cô ta nhận được tập hồ sơ nhưng vẫn chưa đi. Thiên Hàn chán nản lên tiếng.
- Còn có gì nữa à?
Cô ta cười vui vẻ rồi nói.
- Dạ không... À... Ừm... Em muốn hỏi Bạch tổng là trưa nay ngài có thể đi ăn trưa với em được không ạ? Em sẽ....
Chưa đợi cô ta nói xong, Thiên Hàn quăng cho cô ra hai chữ và chẳng thèm nhìn cô ả dù chỉ một lần.
- Tôi bận!
Nghe câu trả lời lạnh nhạt từ hắn khiến cô ta cảm thấy quê rồi quay lưng đi.
- À... Dạ... Vậy... Vậy...Em xin phép!
Chứng kiến cuộc nói chuyện của Thiên Hàn và cô ả khiến Vân Y cảm thấy thỏa mãn, đúng là Bạch Thiên Hàn, quá dữ.
Ả ta đi ra mà không quên quăng cho cô một cái lườm kèm ánh mắt cực kì tức giận. Sau khi thấy ả ta đã đi, cô ngồi trong này đột nhiên vai run run rồi lại bật cười khằn khặc khiến Thiên Hàn phải chú ý đến cô.
- Vào đi!
Bên trong phòng vọng ra một âm thanh quyền lực, Vân Y cười nhẹ, đưa tay mở cửa vào. Đứng cạnh cửa, cô đưa mắt nhìn Thiên Hàn rồi nói.
- Tôi đem hồ sơ anh cần đến đây!
Thiên Hàn đang tập trung làm việc, nghe thấy giọng nói của cô, theo phản xạ ngước mắt lên nhìn, ngoắc cô lại gần.
- Lại đây!
Vân Y cũng không nói gì, chỉ nghe theo hắn cầm bộ hồ sơ đi lại.
- Hồ sơ của anh đây!
Thiên Hàn quan sát tập hồ sơ, khẽ nhíu mày vì có chút vết bẩn, hắn đưa tay cầm tập hồ sơ, cẩn thận lấy từng tấm giấy bên trong ra xem, đúng là còn vươn chút bụi bẩn. Thiên Hàn đưa mắt nhìn cô rồi nói.
- Dì Hà đâu? Tại sao lại là em mang đến đây?
- À tại tôi thấy dì Hà bận rộn quá nên đem đến đây giúp dì ấy!
Hắn gật đầu hỏi tiếp.
- Trên đường đến đây em có làm rơi tập hồ sơ này à?
Cô gật đầu nói, giọng nhỏ dần khi nói câu sau.
- À có, do vô tình rơi thôi! Nếu cô ta không đụng phải thì cũng sẽ không rơi!
Thiên Hàn khẽ nhíu mày nhìn cô.
- Cô ta?
- À.... À không có gì đâu! Đưa hồ sơ cho anh xong rồi, tôi về đây!
Cô vừa quay đi thì hắn lên tiếng.
- Khoan đã!
Vân Y quay lại nhíu mày nhìn hắn.
- Hả?
Thiên Hàn đưa ra 3 bộ hồ sơ khác cho cô rồi nói.
- Em rảnh không? Xem chỉnh sửa lại những bộ hồ sơ này giúp tôi!
Mày đẹp của Vân Y nhíu chặt lại. Gì chứ? Sao hắn lại nhờ cô nhỉ?
- Gì? Tôi á?
- Không em thì ai? Dù sao em cũng đã tốt nghiệp đại học kinh tế mà, chắc những điều về hồ sơ này em cũng phải biết chứ!
Cô cười nhẹ cầm lấy 3 bộ hồ sơ hắn đưa, thở dài rồi đi lại sofa gần đấy ngồi, bắt đầu lật từng trang, từng tờ trong bộ hồ sơ ra để chỉnh sửa.
Thiên Hàn nhìn cô nhếch môi cười nhẹ rồi tiếp tục cặm cụi vào công việc của mình. Hắn thực sự không hiểu tại sao mỗi lần ở cạnh cô hắn đều cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ, thoái mái. Hắn bảo cô ở lại vì muốn cô ở gần mình, có thể quan sát được những cử chỉ, hành động của cô.
Tuy đang tập trung cao độ làm việc nhưng lâu lâu hắn cũng đưa mắt về phía cô rồi lại tự mỉm cười tiếp tục làm việc.
Thỉnh thoảng Vân Y cũng ngước lên nhìn về hắn, góc nghiên của hắn cực kì đẹp khiến tim cô đập mạnh, đúng là một mẫu người lí tưởng của biết bao nhiêu cô gái.
Đang ngắm nhìn hắn bỗng hắn đưa mắt về phía cô, hai ánh mắt chạm nhau khiến cô giật thót, bối rối nhìn qua lại rồi lại cúi mặt xuống xem bộ hồ sơ, mà không phải xem nữa, là do cô muốn né ánh mắt đó của hắn, muốn che đi sự ngại ngùng của cô lúc này.
Thiên Hàn nhìn thái độ lúng túng, ngại ngùng của Vân Y thì bất giác khóe môi cong lên tạo một nụ cười đẹp, trong đầu thầm nghĩ cô gái mang họ Triệu này đúng là biết cách làm hắn cười.
[...]
"Cốc...Cốc...Cốc" Tiếng gõ cửa lại vang lên.
Thiên Hàn không ngước mắt lên nhìn mà miệng vẫn nói hai từ "Vào đi"
Từ ngoài bước vào một cô gái mặc bộ váy bó sát màu đỏ đi vào. Vân Y ngước mặt lên nhìn cô gái ấy, đó không ai khác chính là cô gái mà lúc nãy đụng phải cô ngoài kia.
Thấy Vân Y, cô ta nhìn Vân Y bằng ánh mắt cay nghiệt với suy nghĩ "Tại sao cô ta vẫn còn ở đây?". Cô ta cứ đứng nhìn Vân Y mãi đến khi Thiên Hàn lên tiếng.
- Có chuyện gì?
Câu nói lạnh nhạt của hắn làm cô ta giật mình đi lại, giọng nói õng ẹo của cô ta bắt đầu phát lên.
- Dạ Bạch tổng, có tập hồ sơ này cần ngài kí gấp ạ!
- Ừ!
Nói rồi Thiên Hàn cầm lấy tập hồ sơ, đọc sơ qua rồi đưa bút kí vào. Xong đưa lại cho cô ta. Thấy cô ta nhận được tập hồ sơ nhưng vẫn chưa đi. Thiên Hàn chán nản lên tiếng.
- Còn có gì nữa à?
Cô ta cười vui vẻ rồi nói.
- Dạ không... À... Ừm... Em muốn hỏi Bạch tổng là trưa nay ngài có thể đi ăn trưa với em được không ạ? Em sẽ....
Chưa đợi cô ta nói xong, Thiên Hàn quăng cho cô ra hai chữ và chẳng thèm nhìn cô ả dù chỉ một lần.
- Tôi bận!
Nghe câu trả lời lạnh nhạt từ hắn khiến cô ta cảm thấy quê rồi quay lưng đi.
- À... Dạ... Vậy... Vậy...Em xin phép!
Chứng kiến cuộc nói chuyện của Thiên Hàn và cô ả khiến Vân Y cảm thấy thỏa mãn, đúng là Bạch Thiên Hàn, quá dữ.
Ả ta đi ra mà không quên quăng cho cô một cái lườm kèm ánh mắt cực kì tức giận. Sau khi thấy ả ta đã đi, cô ngồi trong này đột nhiên vai run run rồi lại bật cười khằn khặc khiến Thiên Hàn phải chú ý đến cô.
Bình luận facebook