• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Hạnh phúc rồi sẽ tới! (2 Viewers)

  • Chương 325

Mới có một hôm Dương Tuấn ra ngồi học chung với Tạ Huân thôi mà tin tức đã lan truyền đến cả trường đều biết . Sáng sớm vừa bước vào lớp , Dương Tuấn bị một đám con gái vây quanh hỏi tới hỏi lui đủ thứ chuyện . Chủ yếu họ muốn biết vì sao Huân ộp pa của bọn họ lại ngồi chung với cậu , tại sao chỉ cậu học bài , tại sao lại cười với cậu và quan hệ của hai người là gì ? Một tràn câu hỏi cậu chỉ trả lời bâng quơ cho qua chuyện , bảo mình học không theo kịp tiến độ nên nhờ vã Tạ Huân giúp đỡ . Mấy cô nàng có ý định hỏi nữa thì chuông vào lớp kêu lên nên đành phải miễn cưỡng đi về chỗ ngồi của mình . Dương Tuấn cười thầm trong lòng , đắc ý tự khen :

" Đương nhiên là vì tôi sẽ trở thành bạn trai tương lai của Tạ Huân rồi . Tôi đáng yêu , đẹp trai thế này đảm bảo cậu ấy thích tôi hơn mấy người . Hừ , chờ đi chờ ngày Dương Tuấn ta đây rước Huân ộp pa của chúng sanh về làm vợ . Đến lúc đó cho mấy người khóc vì tiếc nuối chết luôn . "

Chuông ra chơi reo lên , Dương Tuấn ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra khỏi lớp để đi tìm Tạ Huân vừa học bài vừa vun đắp tình cảm . Y như ngày hôm qua , Tạ Huân ngồi chờ cậu tại chỗ cũ , vẫy vẫy tay về phía cậu gọi :

" A Tuấn , tôi ở đây nè . "

" A , tôi tới liền . "

Dương Tuấn không e dè nữa , đem hộp cơm tình yêu đẩy đến trước mặt Tạ Huân :

" Đây , cho cậu ăn đó . Tôi sáng phải thức sớm mới làm được đó . Mấy món này tôi học trên mạng , không biết hợp khẩu vị cậu không nữa . Hì hì , có dỡ cậu cũng đừng ghét bỏ . "

Tạ Huân cười dịu dàng , từ tốn nhận lấy hộp cơm :

" Có ăn đã là may mắn lắm rồi . Đồ ăn cậu nấu ngon hơn ở căn tin trường nhiều . Tôi quả nhiên có lộc ăn mà . Cám ơn A Tuấn nhen . "

Mở hộp cơm ra , Tạ Huân nếm thử liền tấm tắc khen ngon . Dương Tuấn thở phào , ngượng ngùng cười với anh . Phát hiện hình như qua nay không thấy Dương Tuấn ăn uống gì cả , Tạ Huân hỏi cậu :

" Cậu không ăn cơm hả ? Trông cậu ốm yếu thế kia , phải ăn nhiều mới khỏe nha . "

Cậu gãi gãi đầu :

" À , tại tôi không có thói quen ăn trưa . Sáng sớm gấp quá tôi cũng chỉ làm đủ một phần cho cậu thôi . Dù sao không ăn trưa cũng thành thói quen , cậu cứ ăn tự nhiên đi . "

" Như vậy đâu có được . Dù là cậu tự nguyện cho tôi ăn nhưng tôi vẫn cảm thấy tội lỗi giống như mình giành ăn với cậu vậy . Hay chúng ta ăn chung đi , cậu nấu cũng nhiều hai người ăn sẽ vui hơn . "

Nói rồi Tạ Huân liền nhích ghế qua ngồi cạnh cậu , múc một muỗng cơm đầy đủ đồ ăn lên miệng :

" A cái nào . Tôi một muỗng cậu một muỗng . "

Tim Dương Tuấn thịch một phát , mặt bùm cái đỏ bừng lên . Cậu hò hét trong lòng :

" Trời ơi tin được không ? Tạ Huân đúc tôi ăn nè bà con ơi . A a a , tôi vui sắp phát điên rồi . "

Há miệng ăn , Dương Tuấn tự khen :

" Ưm , đúng là ngon thật . Hi hi ! "

Hai người vốn đang ăn uống rất vui vẻ tự nhiên từ đâu xuất hiện một cái bóng đèn thật lớn đứng trước mặt hai người . Người đó còn ai khác đâu chính là cô ả được cho là hoa khôi đẹp nhất trường này . Ả cười ngọt ngào , kêu tên Tạ Huân điệu đến chảy nước thành lũ lụt .

" Huân ... nnn ! Cậu đang ăn cơm đó hả ? Dạo này sao cậu không cùng mình đi ăn cơm . Mình rất nhớ cậu đó nha . "

Tạ Huân tắt hẳn nụ cười chân thành chuyển qua nụ cười thảo mai .

" À , dạo này tôi phải giúp bạn ôn lại kiến thức nên không đi ăn với cậu được . Có gì rãnh rỗi chúng ta đi ăn chung sau ha . "

Nghe cái giọng điệu của ả đã làm Dương Tuấn chán ghét rồi cộng thêm việc phá đám chuyện yêu đương tìn tứ của cậu và Tạ Huân nữa khiến cậu ghét càng thêm ghét . Tạ Huân nói vậy thì ả biết điều phắng cho khuất mắt để thiên hạ nhờ đi . Không đâu , ả tưởng da mặt mỏng chứ dày còn hơn cái tường thành , học sinh gì trang điểm lòe loẹt hơn đi thi hoa hậu quốc dân . Cậu là giám khảo cho rớt ngay vòng gửi xe liền . Hứ ! Đáng ghét !

Ả ta đi đến đẩy Dương Tuấn ngã khỏi ghế còn mình thì chen vào ngồi cạnh Tạ Huân , tay còn hất hộp cơm đổ đầy người cậu . Ả giả vờ như không thấy , níu tay anh lấy lòng :

" Người ta nhớ cậu muốn chết luôn . Cuối tuần này cậu cùng mình đi xem phim ha . Bộ phim mới ra mắt này nghe đồn hay dữ lắm a . "

Tạ Huân ừ hử cho qua , muốn xem tình hình Dương Tuấn như thế nào nhưng cứ bị hai trái bưởi ả cản trước mặt . Anh khó chịu gần chết chỉ là không muốn làm ả mất mặt mới không nói . Con gái con lứa gì đâu lẳng lơ thấy mà sợ . Dương Tuân lồm cồm muốn bò dậy bị ả vờ như có như không cái cái chân mang giày cao 10 tất đạp lên tay cậu . Dương Tuấn đau đến muốn phát khóc , la lên thất thanh không thèm nẻ nan ả là con gái hay bà già gì nữa đẩy ả một phát lộn nhào xuống ghế :

" Cô thật quá đáng . Cô tưởng cô con gái thì tôi không dám đánh cô chắc ? Tốt nhất sau này thấy Dương Tuấn tôi thì tránh ra xa một chút nếu không tôi đập phù mỏ cô đấy . Hứ , không thèm để ý đến mấy người nữa . Cứ ở đó yêu đương , ân ái cho đã đi . Tôi hết hứng để học bài rồi , tôi về lớp trước . "

Dương Tuấn mồm miệng toàn dấm chua đậm đặc chồm lấy cặp sách rồi chạy một mạch vào lớp luôn . Miệng không ngừng chửi rủa cô ả đáng ghét kia cũng Tạ Huân dám ngọt ngào với gái trước mặt cậu . Đáng ghét quá . Cậu giận giận giận !

Cô ả níu lấy áo Tạ Huân , nước mắt cá sấu chảy đầm đìa :

" Tạ Huân đỡ tôi dậy . Hức hức , cậu ta thật quá đáng , tôi có làm gì đâu chứ . Con trai mà tính nhỏ mọn thấy sợ . "

Kéo ả đứng dậy , Tạ Huân tách nhanh ra khỏi thân thể quấn mình hơn đỉa đói lam năm ra , không nặng không nhẹ nói :

" Cậu ấy sẽ không khi không mà nổi nóng vô cớ . Cậu nên học cách cử xử cho phải phép lại đi . Đừng ở trước mặt tôi làm những chuyện xấu hổ như thế này nữa . Người ta nói đẹp người thì phải đẹp luôn cả nết . Cái nết xấu quá thì chỉ có đem vứt sọt rác . "

Tạ Huân nói xong thì đuổi theo Dương Tuấn bỏ mặt cô ả tức đến đỏ ngầu cả mắt , giận rung người . Đuổi kịp Dương Tuấn , Tạ Huân kéo cậu lại :

" A Tuấn , đừng giận mà . Tôi xin lỗi đã làm cậu bị liên lụy . "

Phùng mang trợn má , Dương Tuấn cúi đầu :

" Tôi không có giận . Cậu đi về lớp học đi . Tôi đi đây ! "

" Khoang đã , tay cậu bị thương rồi , để tôi đưa cậu đi phòng y tế thoa thuốc trước . Đừng giận tôi mà , chiều học xong tôi mời cậu đi ăn kem . "

" Được , tôi sẽ ăn kem đắt nhất coi như cậu đền bù cho tôi . Hừ ! "

Tạ Huân khoác vai Dương Tuấn đi từ từ vào phòng y tế . Tạ Huân mượn chút đồ dùng tế tự tay thoa thuốc cho cậu . Động tác của Tạ Huân rất nhẹ nhàng vừa thoa vừa thổi thổi chỗ bị sưng đỏ , hơi rướm máu của cậu :

" Đau thì nói tôi tôi sẽ làm nhẹ hơn chút . Bàn tay cậu đẹp thế này mà bị thương . Tôi nhìn mà lòng đau quá đi . "

Bùm , Dương Tuấn thoắt cái đỏ mặt lần nữa như quả cả chua chín . Ôi , cậu ấy đau lòng vì mình kìa . A ha ha , bị thương tí tẹo vậy cũng đáng .

Nhìn Dương Tuấn thả hồn lên mây cười ngây ngốc , Tạ Huân cũng cười theo cậu . Cậu bạn này quả nhiên rất đáng yêu .

Xử lý vết thương trên tay xong , hai người chậm rãi cùng nhau về lớp học .

Sau khi về nhà biết được sự tình , hai nhóc tức đến đập bàn đập ghế đòi đi đến lột da cô ả kia . Dương Tuấn khuyên can lắm mới làm dịu đi cơn tức giận của hai nhóc . May là tình hình yêu đương có tiến triển hơn chút với Tạ Huân là người tử tế chứ không thôi đừng nói ả hoa khôi kia , ngay cả Tạ Huân cũng không yên với cơn thịnh nộ của hai nhóc đâu .

... ... ... ... ... ... ... ... ... ... :smile:)
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

[Zhihu] Phải hạnh phúc, mẹ nhé!
  • 风月无罪 - Trăng không có tội
Phần 4 END
CÁI GIÁ CỦA HẠNH PHÚC
  • Thuỷ Linh Znghi

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom