Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 209
Mục Anh Húc không đồng ý lời nói của Uông Trữ Hạ.
“Loại bạn bè này cũng không cần chơi. Hơn nữa, em có thể thấy rõ thái độ của Lâm Mộng Như qua chuyện vừa rồi, em trong lòng cô ta quan trọng hơn những người bạn binh thường khác” Uông Trữ Hạ trầm mặc suy nghĩ, cô cũng cảm nhận được Lâm Mộng Như rất coi trọng người bạn cũ như cô. Nghĩ đến điều này, Uông Trữ Hạ miền cưỡng tha thứ cho hành vi độc đoán của anh.. Tưởng rằng bữa tiệc sinh nhật diễn ra suôn sẻ, nhưng sau đó Mục Anh Húc và thư ký Trần Hiện cùng lúc nhận được cuộc gọi từ công ty.
Có chuyện đã xảy ra với công ty.
Mục Anh Húc và Trần Hiên chỉ liếc nhìn nhau, họ chào Lâm Mộng Như rồi rời đi.
Thấy họ vội vã rời đi, Lâm Mộng Như đứng bên cạnh Uông Trữ Hạ, khó hiểu hỏi.
“Có phải có chuyện rất nghiêm trọng không? Thái độ của của hai người đó rất khẩn trương”
Uông Trữ Hạ không nghe được nội dung cuộc gọi, nhưng cô cũng hiểu công ty có chuyện, tình hình rất nghiêm trọng nên Mục Anh Húc mới vội vàng hoảng sự như vậy. Cô cười an ủi Lâm Mộng Như.
“Chỉ là chuyện công việc, không sao cả, chúng ta tiếp tục đi.”
Để không làm hỏng sinh nhật của Lâm Mộng Như, cô không vội chạy đến Mục thị. Cô tin Mục Anh Húc hoàn toàn có thể xử lý, bây giờ cô tới sẽ chỉ thêm phiền phức.
Tuy nhiên, trong suốt bữa tiệc, Uông Trữ Hạ luôn lơ đễnh, Lâm Mộng Như cũng mất đi hào hứng vui vẻ về sinh nhật mình. Bữa tiệc sinh nhật kết thúc sớm, Lâm Mộng Như thúc giục Uông Trữ Hạ.
“Nếu cậu cảm thấy không ổn, hãy đến Mục thị xem. Có thể cậu sẽ giúp được chuyện nào đấy.” Nếu là trước đây, Uông Trữ Hạ chắc chắn sẽ ích kỷ tư tiên làm theo ý mình, nhưng khi đặt niềm tin vào một người, cô sẽ không hấp tấp như quá khứ.
Uông Trữ Hạ kiên định lắc đầu.
“Không nên. Tớ đến chi gây rắc rồi cho anh ấy, tớ tin tưởng năng lực của A Húc sẽ giải quyết nhanh nhất có thể”
Chỉ là Uông Trữ Hạ đợi đến đêm, cô dỗ Mục Niệm ngủ say, Mục Anh Húc vẫn không trở lại. Uống Trữ Hạ thực sự lo lắng, cô gọi cho thư ký Trần Hiên.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu nhưng không thấy ai trả lời khiến Uống Trữ Hạ càng thêm bất an. Sau khi kiên trì đợi thêm một tiếng, ngay lúc cô chuẩn bị đến Mục thị, Mục Anh Húc gọi điện về.
“A lô, anh ổn chứ?” Cô sốt sắng hỏi. Cô không lo lắng về công ty, chỉ nghĩ đến anh.
“Anh không sao.” Giọng nói của Mục Anh Húc có chút khàn khàn, nhẹ giọng dỗ dành cô.
“Đêm nay tôi phải tăng ca nên không về được. Em đi ngủ sớm đi, đừng đợi tôi” Uông Trữ Hạ nhủ thầm trong lòng, không có anh sao cô có thể thoải mái đi ngủ, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh hỏi han.
“Công ty có chuyện nghiêm trọng sao? Giọng anh nghe khản lãm, anh bị ốm à?” Mục Anh Húc ấm lòng khi nghe Uông Trữ Hạ quan tâm, dịu giọng trấn an.
“Không sao, đều là vấn đề nhỏ, đã được xử lý. Giọng tôi khàn vì tôi đã nói hơi nhiều trong buổi họp chiều nay. Em đừng lo lắng và đợi tôi. Đi ngủ sớm đi, ngoan. Ngủ ngon!”
Nói xong, Mục Anh Húc cúp điện thoại đột ngột.
Nhìn màn hình điện thoại, cô lo lắng không yên. Trong lòng cô biết rất rõ ràng, nếu là chuyện nhỏ thì Mục Anh Húc đã không trở về muộn the này.
Trên thực tế, Mục Anh Húc khản giọng không phải bởi cuộc họp, mà vì tức giận mắng chửi một số nhân viên phạm lỗi. Rất lâu rồi mới có chuyện cùng lúc nhiều sai phạm ồ ạt đến như hôm nay. Tính khí nóng nảy hung dữ của anh lâu lầm mới phát tác.
Tại Mục thị, Mục Anh Húc dùng tay di hai hàng lông mày, mất nhằm lại không nhìn tài liệu. Hôm nay anh xử lý quá nhiều tài liệu, hai mắt đều muốn mờ đi.
Cửa văn phòng đẩy ra, Quách Thẩm Ngạn bước vào, bưng một tách cà phê đặt lên bàn làm việc.
“Uống cà phê để tỉnh táo tinh thần. Hay đi vào phòng năm nghỉ một lát? Cậu đã làm việc liên tục rồi.”
Mục Anh Húc nhàn nhạt liếc nhìn tách cà phê, liền từ chối lòng tốt.
“Cảm ơn, tôi không cần Hành vi hờ hững của anh khiến Quách Thẩm Ngạn không hài lòng, hắn hỏi thầng.
“Dạo này cậu làm sao vậy? Sao thái độ của cậu đối với tôi thay đổi rõ rệt?”
“Vậy sao?” Mục Anh Húc cố ý hỏi.
“Tôi đã thay đổi điều gì với cậu?”
“Không phải cậu gần đây càng ngày càng thờ ơ với tôi?” Quách Thẩm Ngạn nhịn câu này trong lòng rất lâu.
Nghe ra ý của hắn, Mục Anh Húc đặt tập tài liệu trên tay xuống, nghiêm túc hỏi.
“Cậu thật sự không biết lý do? Câu không rõ bản thân đã làm gì?”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Quách Thẩm Ngạn chột dạ, mặt đỏ bừng, cười tự giễu.
“Cũng may từ trước đến nay, tôi không vọng tưởng nhiều. Có phải trong mắt cậu, tôi chỉ là cấp dưới là nhân viên của cậu không? Cậu luôn không tin tưởng tôi, luôn nghi kị, đúng không? Tôi đúng là quá ngu ngốc tin vào hai chữ bạn bè.”
Mục Anh Húc nhíu mày thật chặt, anh nhấp miệng muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn cố chịu đựng vì kế hoạch.
Không nhận được lời giải thích, Quách Thẩm Ngạn cười mia mai, tức giận bỏ đi. Cửa phòng làm việc nặng nề đóng sầm đây giận dữ.
Tiếng động từ cánh cửa khiến tâm trạng Mục Anh Húc bị siết chặt, cơn giận vô cớ ùa đến, anh cầm cốc cà phê trên bàn, ném xuống. Tiếng cốc sử vỡ nát cùng cà phê bắn tung tóe khắp nhà, xen giữa không khí ngột ngạt là hương cà phê đăng nghét.
Cửa văn phòng được mở ra lần nữa, Mục Anh Húc tức giận hết lên.
“Cút!”
Uông Trữ Hạ ở cửa sửng sốt, chậm rãi đóng cửa lại. Mục Anh Húc củi đầu nhìn tài liệu, tay cầm bút viết nhanh dòng chữ, không bận tâm người vừa xuất hiện là ai. Uông Trữ Hạ đi vào phòng để đồ, lấy chổi và ki hót rác, quay về phòng chủ tịch nhanh nhẹn thu dọn những mảnh sứ vỡ trên sàn.
Mục Anh Húc cảm giác có người khác trong phòng, lơ đãng ngẩng đầu lên, bắt gặp cô đang thu dọn rác. Anh giật bắn mình, nghĩ đến thái độ hung dữ vừa rồi liền hối hận.
“Sao em đến đây?”
“Em không ngủ được, nên đến xem một chút” Uông Trữ Hạ nhẹ nhàng đáp lại, không hề dừng động tác của cô.
Mục Anh Húc thấy xót khi cô như vậy, anh bước tới giữ tay cô.
“Không cần dọn, mai sẽ có người làm”
“Chuyện đơn giản dễ dàng, tại sao phải đợi đến ngày mai?” Cô đẩy tay anh, cười dịu dàng. Dưới ánh mắt bất mãn của anh, cô nhanh chóng thu don, vừa định ra khỏi phòng đổ rác thì bị anh ôm chặt từ phía sau.
Giọng khàn khàn vương vấn bên tai cô.
“Tôi xin lỗi! Vừa tồi tôi không biết là em nên mới nặng lời.”
Uông Trữ Hạ bật cười, không coi trọng chuyện đó, nhẹ giọng vỗ về.
“Em biết tâm trạng anh không tốt, em hiểu mà” Ngập ngừng vài giây, cô vẫn hỏi ra lời.
“Em thấy Quách Thẩm Ngạn tức giận rời khỏi văn phòng, hai người cãi nhau?”
Sắc mặt anh biển đen, giọng lạnh lùng khó chịu.
“Cậu ta vẫn không chịu thừa nhận những gì đã làm. Cậu ta không ngừng ép buộc tôi đưa ra bang chứng”
Uống Trữ Hạ xoay người, nhìn vào đôi mắt u ám mệt mỏi của anh, tay cô xoa xoa ngực anh, áp lên trái tim ấm áp, thủ thi nói.
“Thật ra trong lòng anh vẫn hy vọng anh ta quay đầu hối lỗi, đúng không?”
“Đã muộn rồi! Cơ hội không mở ra hai lần cho cùng một người.” Nụ cười của Mục Anh Húc thật mia mai.
Không phải Quách Thẩm Ngạn chưa từng có cơ hội quay đầu, là do bản thân hắn không trận trọng cơ hội, khiến Mục Anh Húc thất vọng hết lần này đến lần khác.
Chớp chớp mắt, Uông Trữ Hạ đột ngột vòng tay ôm cổ anh, may mắn tay anh đang giữ eo cô nên vẫn đứng vững.
“Anh làm bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ tin tưởng và ủng hộ anh.”
“Cảm ơn em, Hạ Hạ!” Anh cúi xuống, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống môi cô. Anh cần một thứ để an ủi tâm trạng mình. Quách Thẩm Ngạn nhìn Mục thị bị khủng khoảng từ cấp cao nhất đến các phòng ban đều phải tăng ca ngày nghi, hẳn tự mãn bấm một dãy số.
“Anh hài lòng với chuyện này chứ?”
“Hài lòng, nhưng chưa đủ.” Bên kia rõ ràng là tham lam hơn Quách Thẩm Ngạn tưởng tượng.
“Mục thị cần một cú đánh lớn hơn. Nhân cơ hội này, cần triệt để phá hủy từ bên trong. Khi đó, chúng ta có thể dễ dàng có được mà không cần tốn công sức.”
“Anh vẫn muốn nuốt trọn Mục thị?” Ánh mắt Quách Thẩm Ngạn đầy do dự.
“Loại bạn bè này cũng không cần chơi. Hơn nữa, em có thể thấy rõ thái độ của Lâm Mộng Như qua chuyện vừa rồi, em trong lòng cô ta quan trọng hơn những người bạn binh thường khác” Uông Trữ Hạ trầm mặc suy nghĩ, cô cũng cảm nhận được Lâm Mộng Như rất coi trọng người bạn cũ như cô. Nghĩ đến điều này, Uông Trữ Hạ miền cưỡng tha thứ cho hành vi độc đoán của anh.. Tưởng rằng bữa tiệc sinh nhật diễn ra suôn sẻ, nhưng sau đó Mục Anh Húc và thư ký Trần Hiện cùng lúc nhận được cuộc gọi từ công ty.
Có chuyện đã xảy ra với công ty.
Mục Anh Húc và Trần Hiên chỉ liếc nhìn nhau, họ chào Lâm Mộng Như rồi rời đi.
Thấy họ vội vã rời đi, Lâm Mộng Như đứng bên cạnh Uông Trữ Hạ, khó hiểu hỏi.
“Có phải có chuyện rất nghiêm trọng không? Thái độ của của hai người đó rất khẩn trương”
Uông Trữ Hạ không nghe được nội dung cuộc gọi, nhưng cô cũng hiểu công ty có chuyện, tình hình rất nghiêm trọng nên Mục Anh Húc mới vội vàng hoảng sự như vậy. Cô cười an ủi Lâm Mộng Như.
“Chỉ là chuyện công việc, không sao cả, chúng ta tiếp tục đi.”
Để không làm hỏng sinh nhật của Lâm Mộng Như, cô không vội chạy đến Mục thị. Cô tin Mục Anh Húc hoàn toàn có thể xử lý, bây giờ cô tới sẽ chỉ thêm phiền phức.
Tuy nhiên, trong suốt bữa tiệc, Uông Trữ Hạ luôn lơ đễnh, Lâm Mộng Như cũng mất đi hào hứng vui vẻ về sinh nhật mình. Bữa tiệc sinh nhật kết thúc sớm, Lâm Mộng Như thúc giục Uông Trữ Hạ.
“Nếu cậu cảm thấy không ổn, hãy đến Mục thị xem. Có thể cậu sẽ giúp được chuyện nào đấy.” Nếu là trước đây, Uông Trữ Hạ chắc chắn sẽ ích kỷ tư tiên làm theo ý mình, nhưng khi đặt niềm tin vào một người, cô sẽ không hấp tấp như quá khứ.
Uông Trữ Hạ kiên định lắc đầu.
“Không nên. Tớ đến chi gây rắc rồi cho anh ấy, tớ tin tưởng năng lực của A Húc sẽ giải quyết nhanh nhất có thể”
Chỉ là Uông Trữ Hạ đợi đến đêm, cô dỗ Mục Niệm ngủ say, Mục Anh Húc vẫn không trở lại. Uống Trữ Hạ thực sự lo lắng, cô gọi cho thư ký Trần Hiên.
Điện thoại đổ chuông hồi lâu nhưng không thấy ai trả lời khiến Uống Trữ Hạ càng thêm bất an. Sau khi kiên trì đợi thêm một tiếng, ngay lúc cô chuẩn bị đến Mục thị, Mục Anh Húc gọi điện về.
“A lô, anh ổn chứ?” Cô sốt sắng hỏi. Cô không lo lắng về công ty, chỉ nghĩ đến anh.
“Anh không sao.” Giọng nói của Mục Anh Húc có chút khàn khàn, nhẹ giọng dỗ dành cô.
“Đêm nay tôi phải tăng ca nên không về được. Em đi ngủ sớm đi, đừng đợi tôi” Uông Trữ Hạ nhủ thầm trong lòng, không có anh sao cô có thể thoải mái đi ngủ, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh hỏi han.
“Công ty có chuyện nghiêm trọng sao? Giọng anh nghe khản lãm, anh bị ốm à?” Mục Anh Húc ấm lòng khi nghe Uông Trữ Hạ quan tâm, dịu giọng trấn an.
“Không sao, đều là vấn đề nhỏ, đã được xử lý. Giọng tôi khàn vì tôi đã nói hơi nhiều trong buổi họp chiều nay. Em đừng lo lắng và đợi tôi. Đi ngủ sớm đi, ngoan. Ngủ ngon!”
Nói xong, Mục Anh Húc cúp điện thoại đột ngột.
Nhìn màn hình điện thoại, cô lo lắng không yên. Trong lòng cô biết rất rõ ràng, nếu là chuyện nhỏ thì Mục Anh Húc đã không trở về muộn the này.
Trên thực tế, Mục Anh Húc khản giọng không phải bởi cuộc họp, mà vì tức giận mắng chửi một số nhân viên phạm lỗi. Rất lâu rồi mới có chuyện cùng lúc nhiều sai phạm ồ ạt đến như hôm nay. Tính khí nóng nảy hung dữ của anh lâu lầm mới phát tác.
Tại Mục thị, Mục Anh Húc dùng tay di hai hàng lông mày, mất nhằm lại không nhìn tài liệu. Hôm nay anh xử lý quá nhiều tài liệu, hai mắt đều muốn mờ đi.
Cửa văn phòng đẩy ra, Quách Thẩm Ngạn bước vào, bưng một tách cà phê đặt lên bàn làm việc.
“Uống cà phê để tỉnh táo tinh thần. Hay đi vào phòng năm nghỉ một lát? Cậu đã làm việc liên tục rồi.”
Mục Anh Húc nhàn nhạt liếc nhìn tách cà phê, liền từ chối lòng tốt.
“Cảm ơn, tôi không cần Hành vi hờ hững của anh khiến Quách Thẩm Ngạn không hài lòng, hắn hỏi thầng.
“Dạo này cậu làm sao vậy? Sao thái độ của cậu đối với tôi thay đổi rõ rệt?”
“Vậy sao?” Mục Anh Húc cố ý hỏi.
“Tôi đã thay đổi điều gì với cậu?”
“Không phải cậu gần đây càng ngày càng thờ ơ với tôi?” Quách Thẩm Ngạn nhịn câu này trong lòng rất lâu.
Nghe ra ý của hắn, Mục Anh Húc đặt tập tài liệu trên tay xuống, nghiêm túc hỏi.
“Cậu thật sự không biết lý do? Câu không rõ bản thân đã làm gì?”
“Cậu nói vậy là có ý gì?” Quách Thẩm Ngạn chột dạ, mặt đỏ bừng, cười tự giễu.
“Cũng may từ trước đến nay, tôi không vọng tưởng nhiều. Có phải trong mắt cậu, tôi chỉ là cấp dưới là nhân viên của cậu không? Cậu luôn không tin tưởng tôi, luôn nghi kị, đúng không? Tôi đúng là quá ngu ngốc tin vào hai chữ bạn bè.”
Mục Anh Húc nhíu mày thật chặt, anh nhấp miệng muốn nói nhưng rốt cuộc vẫn cố chịu đựng vì kế hoạch.
Không nhận được lời giải thích, Quách Thẩm Ngạn cười mia mai, tức giận bỏ đi. Cửa phòng làm việc nặng nề đóng sầm đây giận dữ.
Tiếng động từ cánh cửa khiến tâm trạng Mục Anh Húc bị siết chặt, cơn giận vô cớ ùa đến, anh cầm cốc cà phê trên bàn, ném xuống. Tiếng cốc sử vỡ nát cùng cà phê bắn tung tóe khắp nhà, xen giữa không khí ngột ngạt là hương cà phê đăng nghét.
Cửa văn phòng được mở ra lần nữa, Mục Anh Húc tức giận hết lên.
“Cút!”
Uông Trữ Hạ ở cửa sửng sốt, chậm rãi đóng cửa lại. Mục Anh Húc củi đầu nhìn tài liệu, tay cầm bút viết nhanh dòng chữ, không bận tâm người vừa xuất hiện là ai. Uông Trữ Hạ đi vào phòng để đồ, lấy chổi và ki hót rác, quay về phòng chủ tịch nhanh nhẹn thu dọn những mảnh sứ vỡ trên sàn.
Mục Anh Húc cảm giác có người khác trong phòng, lơ đãng ngẩng đầu lên, bắt gặp cô đang thu dọn rác. Anh giật bắn mình, nghĩ đến thái độ hung dữ vừa rồi liền hối hận.
“Sao em đến đây?”
“Em không ngủ được, nên đến xem một chút” Uông Trữ Hạ nhẹ nhàng đáp lại, không hề dừng động tác của cô.
Mục Anh Húc thấy xót khi cô như vậy, anh bước tới giữ tay cô.
“Không cần dọn, mai sẽ có người làm”
“Chuyện đơn giản dễ dàng, tại sao phải đợi đến ngày mai?” Cô đẩy tay anh, cười dịu dàng. Dưới ánh mắt bất mãn của anh, cô nhanh chóng thu don, vừa định ra khỏi phòng đổ rác thì bị anh ôm chặt từ phía sau.
Giọng khàn khàn vương vấn bên tai cô.
“Tôi xin lỗi! Vừa tồi tôi không biết là em nên mới nặng lời.”
Uông Trữ Hạ bật cười, không coi trọng chuyện đó, nhẹ giọng vỗ về.
“Em biết tâm trạng anh không tốt, em hiểu mà” Ngập ngừng vài giây, cô vẫn hỏi ra lời.
“Em thấy Quách Thẩm Ngạn tức giận rời khỏi văn phòng, hai người cãi nhau?”
Sắc mặt anh biển đen, giọng lạnh lùng khó chịu.
“Cậu ta vẫn không chịu thừa nhận những gì đã làm. Cậu ta không ngừng ép buộc tôi đưa ra bang chứng”
Uống Trữ Hạ xoay người, nhìn vào đôi mắt u ám mệt mỏi của anh, tay cô xoa xoa ngực anh, áp lên trái tim ấm áp, thủ thi nói.
“Thật ra trong lòng anh vẫn hy vọng anh ta quay đầu hối lỗi, đúng không?”
“Đã muộn rồi! Cơ hội không mở ra hai lần cho cùng một người.” Nụ cười của Mục Anh Húc thật mia mai.
Không phải Quách Thẩm Ngạn chưa từng có cơ hội quay đầu, là do bản thân hắn không trận trọng cơ hội, khiến Mục Anh Húc thất vọng hết lần này đến lần khác.
Chớp chớp mắt, Uông Trữ Hạ đột ngột vòng tay ôm cổ anh, may mắn tay anh đang giữ eo cô nên vẫn đứng vững.
“Anh làm bất cứ chuyện gì, em cũng sẽ tin tưởng và ủng hộ anh.”
“Cảm ơn em, Hạ Hạ!” Anh cúi xuống, từng nụ hôn vụn vặt rơi xuống môi cô. Anh cần một thứ để an ủi tâm trạng mình. Quách Thẩm Ngạn nhìn Mục thị bị khủng khoảng từ cấp cao nhất đến các phòng ban đều phải tăng ca ngày nghi, hẳn tự mãn bấm một dãy số.
“Anh hài lòng với chuyện này chứ?”
“Hài lòng, nhưng chưa đủ.” Bên kia rõ ràng là tham lam hơn Quách Thẩm Ngạn tưởng tượng.
“Mục thị cần một cú đánh lớn hơn. Nhân cơ hội này, cần triệt để phá hủy từ bên trong. Khi đó, chúng ta có thể dễ dàng có được mà không cần tốn công sức.”
“Anh vẫn muốn nuốt trọn Mục thị?” Ánh mắt Quách Thẩm Ngạn đầy do dự.
Bình luận facebook