Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 210
“Mục thị không phải một doanh nghiệp nhỏ bình thường, mà là một tập đoàn khổng lồ. Mục thị không dễ gì lay chuyển được nền tảng từ bên trong. Hơn nữa, với tính cách Mục Anh Húc, dù có gặp phải khủng khoáng khó khăn đến mấy thì cũng không bỏ cuộc.”
Quách Thẩm Ngạn dừng vài giây thì nói tiếp.
“Chưa chắc cậu ta đồng ý việc bán lại Mục thị”
Nghe được lời nói của Quách Thẩm Ngạn, bên kia im lặng vài giây, sau đó chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp vô cùng kiên định.
“Vậy thì, đừng để Mục Anh Húc có cơ hội chuyển mình.” Nhìn điện thoại mất liên lạc, Quách Thẩm Ngạn như nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Mục Anh Húc đã nghi gờ, mình cần cẩn thận hơn”
Vì chuyện công ty, mấy ngày nay Mục Anh Húc không về nhà. Sau khi kết thúc công việc buổi tối, anh qua đêm trong phòng nghỉ bên cạnh văn phòng chủ tịch, điều này khiến Uông Trữ Hạ xót xa.
Buổi trưa cuối tuần, Uông Trữ Hạ sắp xếp bữa trưa do đầu bếp làm, cô dự định mang đến công ty cho anh. Vừa ra khỏi bếp, gấu váy đã bị níu lại từ phía sau.
Uống Trữ Hạ kinh ngạc quay đầu, thấy Mục Niệm đang kéo chặt góc váy của cô, mắt chớp chớp ngây thơ.
“Niệm Nhi, con tìm mẹ có chuyện gì không?” Cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi.
Mục Niệm ngoan ngoãn trả lời.
“Mẹ chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon là muốn mang cho bố phải không ạ?”
“Đúng vậy. Niệm Nhi có muốn cùng đi với mẹ không?”
“Được ạ?” Mắt bé sáng ngời.
“Con mấy ngày không được gặp bố, con nhớ bổ lắm.”
Uông Trữ Hạ hôn lên trán bé, cười yêu thương.
“Nếu bổ nghe được câu này, chắc chắn bố sẽ có nhiều động lực làm việc hơn. Niệm Nhi của mẹ đúng là chàng trai sống tình cảm.”
Tại Mục thị.
Mục Anh Húc xoa xoa mi tâm nhìn chồng tài liệu trên bàn, ngón tay bấm máy nội bộ.
“Một cà phê.”
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một ly cà phê đặt trên bàn Mục Anh Húc.
“Mục tổng, cà phê của ngài.”
“U” Mục Anh Húc đáp mà không ngẩng đầu lên, đưa tay định cầm cốc cà phê, nhưng không ngờ chạm phải một bàn tay thon thả, Rút tay nhanh như điện giật, Mục Anh Húc không vui ngẩng đầu lên với hàng lông mày xoắn chặt.
Một cô gái đang ngượng ngùng trước mặt anh.
“Cô là ai? Trợ lý Tịnh đâu?”
“Trợ lý Tịnh vì bụng khó chịu nên vào phòng vệ sinh. Tôi sợ ngài đợi lâu nên mang cà phê vào thay cô ấy” Cô gái cười nhẹ và giải thích với Mục Anh Húc.
Mục Anh Húc không để tâm, phấy tay.
“Ra ngoài!” Nói xong tiếp tục cúi đầu bận rộn với công việc.
Cô gái không rời đi, thay vào đó cô bước tới phía sau Mục Anh Húc, đặt tay lên vai anh, với sức lực vừa phải xoa bóp bả vai.
Ngay thời điểm cô ả chạm vào vai, cơ thể anh cứng đờ, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác vô cùng khó chịu. Anh đứng phát dậy, vừa quay lại thì bị vòng tay câu lấy cổ, vòng một đay đà mềm mại ép lên ngực anh đầy gợi tình.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, bộp một tiếng, hộp cơm rơi trên sàn, thu hút sự chú ý của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ đứng ở cửa, hai mắt mở to nhìn hai người quấn quýt ôm nhau, cô theo bản năng vươn tay che mắt Mục Niệm.
Cô không đợi anh giải thích, và không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ anh vào lúc này, Uông Trữ Hạ quay người rời đi cùng với Mục Niệm. Khoảnh khắc cô rời văn phòng, một giọt nước mắt rơi xuống trúng tay Mục Niệm. Bé tò mò ngẩng lên nhìn, kịp bắt gặp cô đang vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt. Trong đôi mắt tròn xoe trong veo của bé hiện lên khổ sở và giận dữ.
Bước vào thang máy, Mục Niệm ôm Uông Trữ Hạ, ngọt ngào dỗ dành, “Mẹ, đừng khóc, mẹ vẫn còn con.”
Cô mim cười thấy ấm lòng, bàn tay cầm tay con trai siết nhẹ vì được an ủi. Nghĩ đến cảnh tượng trong phòng làm việc, trái tim cô như bị ngàn mũi kim găm sâu vào đục khoét, Uông Trữ Hạ chớp mì ngăn không cho nước mắt rơi.
Trong văn phòng chủ tịch, Mục Anh Húc đẩy mạnh cô gái đang đánh đu ôm chặt cổ anh, vẻ ghê tởm và tức giận ngập trong mắt.
Anh hoàn toàn không biết cô gái này, thậm chí không lường trước dược hành vi kinh tởm của cô ả.
“Cô làm ở bộ phận nào?” Giận dữ tràn qua hàm răng nghiến chặt, anh nhìn cô ả đang lóp ngóp đứng dậy sau cú ngã.
“Mục tổng, xin đừng giận! Tôi thấy gần đây anh làm việc vất vả nên muốn xoa bóp giúp anh thư giãn.” Cô gái cố tình giả vờ vô tội, rèm mi cong vút chớp mạnh nặn ra hai giọt nước mắt, nhìn vào phá lệ đáng thương.
Mọi hành vi quyến rũ lấy lòng của cô ả không lọt vào mắt Mục Anh Húc, anh đổi câu hỏi.
“Cô tên gì?” Thấy được anh hỏi tên, cô ả vui mừng khôn xiết, ảo tưởng vẻ ngoài quyền rũ của mình vừa lòng anh. Cô cả cười bẽn lên, ngượng ngùng trả lời.
“Tên tôi là Lý Thanh Thanh.”
Cười lạnh, Mục Anh Húc không nhìn cô ả, nhấc điện thoại nội bộ, bấm số của bộ phận nhân sự.
“Đuổi việc nhân viên có tên Lý Thanh Thanh. Ngay trong hôm nay!”
Không ngờ mọi chuyện kết thúc đáng sợ thể này, Lý Thanh Thanh chết sững đứng im tại chỗ.
Mục Anh Húc quét ảnh mắt rét lanh tàn nhân của anh vào thân ảnh gan lì đứng giữa phòng, giọng nói không cảm xúc.
“Còn chưa cút? Muốn tôi gọi bảo vệ ném cô ra ngoài không?” Sự nhục nhã chụp thẳng lên đầu Lý Thanh Thanh, cô ả tái mét mặt tức giận rời đi.
Đây không phải là kết quả cô á tưởng tượng. Không phải Mục Anh Húc không có sức đề kháng với những phụ nữ xinh đẹp cùng thân hình quyến rũ sao? Tại sao anh ta đuổi việc?
Lý Thanh Thanh không muốn mất việc nên vội vàng bấm một dãy số.
“Không phải anh nói anh ấy thích tôi sao? Sao bây giờ tôi lại bị đuổi việc? Anh nói dối tôi!”
“Nói rõ chuyện gì đã xảy ra Lý Thanh Thanh ấm ức kể lại chuyện xảy ra, giọng điệu giống như Mục Anh Húc từ chối cô ả là xúc phạm á nghiêm trọng.
“Có thể bởi vì cô chưa đủ xinh đẹp!” Người bên kia điện thoại đưa ra kết luận. Lý Thanh Thanh phát cáu với những gì đối phương nói.
“Tôi không quan tâm! Tôi quyến rũ anh ta như thỏa thuận, bây giờ tôi bị đuổi việc, anh phải bồi thường cho tôi. Nếu không, ít nhất phải tìm cách để tôi tiếp tục ở lại công ty Đối phương bật cười nhạo báng trước điều kiện của cô ả.
“Tai sao tôi phải bồi thường? Nếu cô không muốn trèo cao, một bước làm phượng hoàng, dù tôi có rót mật vào tai cũng không bị lung lay. Đây không phải việc của tôi!”
Bên kia nhẫn tâm cúp điện thoại, Lý Thanh Thanh hối hận đến mức ôm mặt ngôi sụp xuống bật khóc tức tưởi. Hối hận cũng không giải quyết được, chỉ có thể chấp nhận hậu quả bị đuối việc. Mục Anh Húc đã sớm quay về Mục gia. Vừa bước vào cửa đã cảm thấy cả biệt thự đều chìm trong không khí ủ rũ bất thường, ngay cả tầm nhìn của Quách quản gia cũng thay đổi.
Khi anh bước vào cửa, Quách quản gia thở dài thật to, rồi lắc đầu chán nản. Phản ứng quá lớn làm anh lúng túng, giọng nói lớn hơn để che giấu tâm trạng.
“Ông có ý gi?”
Thở dài, Quách quản gia thắng thần.
“Ông chủ, tôi biết ngài có nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng ngài không nên làm chuyện có lỗi với cô Uông.”
“Hạ Hạ nói với ông?”
Quách quản gia lắc đầu buồn bã.
“Làm sao cô Uông nói với tôi được, khi vừa về đến nhà đã nhốt bản thân trong phòng”
“Là con nói!”
Mục Niệm đứng giữa cầu thang, khuôn mặt bầu bĩnh phồng lên tức giận, ảnh mắt chế trách ai oán bắn về Mục Anh Húc.
“Con nói với ông Quách! Con cũng dặn ông Quách phải ngăn không cho bố lên phòng mẹ”
Mục Anh Húc bất ngờ vì Mục Niệm có phản ứng lớn như vậy, anh muốn giải thích rõ ràng chuyện này càng sớm càng tốt.
“Niệm Nhi, mọi chuyện không như những gì con nhìn thấy, con nghe bố giải thích.”
“Tức là việc bổ ôm một cô gái xấu xí là giả?”
“Bố không có ôm!”
“Vậy cô gái xấu xí ôm bố là giá?”
“Đúng là cô ả ôm bố…” Mục Anh Húc càng giải thích với con trai càng thấy mình ngu ngốc. Cãi nhau tay đôi với đứa bé năm tuổi là khái niệm gì? “Bố còn giải thích cái gì nữa? Bố có thể dùng giải thích để đổi lấy nước mắt của mẹ không? Bổ có biết mẹ buồn bao nhiêu không? Con không tha thứ cho người đàn ông bạc tình bạc nghĩa phản bội vợ con như bố!”
Mục Niệm tức giận chống tay lên hông, hung dữ quát xuống dưới. Mặc dù bé nói không muốn tha thứ, nhưng thâm tâm vẫn hy vọng nghe lời giải thích từ bố.
Mục Anh Húc nhăn mặt, đứng dưới cầu thang, ngước lên nhìn con trai kiêu căng ngao mạn của mình, thở dài thườn thượt.
“Bố thậm chí còn không biết cô gái đó là ai. Cô ả vào phòng với danh nghĩa mang cà phê, lợi dụng lúc bố cúi đầu làm việc mà nhào đến ôm bố. Bổ chưa kịp đẩy cô ả ra thi hai mẹ con mở cửa đi vào”
“Có bằng chứng nào cho thấy bố muốn đẩy cô ta ra không?” Mục Niệm tận mắt chứng kiến hai người ôm nhau, nên về tình về lý, bé nghiêng về Uống Trữ Hạ hơn. Mục Anh Húc làm mưa làm gió trên thương trường, và thực sự không có bằng chứng nào để chứng minh anh bị oan ức khi có phụ nữ nhào đến ôm.
“Niệm Nhi, con không tin bố? Bao nhiêu năm qua, con có thấy bố đụng vào người phụ nữ nào khác không?”
Bé hiểu bố chung tình với mẹ rất nhiều, nhưng nghĩ đến mẹ phải khóc, phải buồn vì bố, bé cố ý giả vờ không biết.
“Bố đi làm nhiều hơn ở nhà, ai biết bổ có léng phéng với cô xấu xí nào không? Trên tivi nói, những gã đàn ông đẹp trai đều đều cáng sở khanh, không thể tin tưởng được.”
“Con! Đồ nhỏ nhen! Con trả thù việc hôm trước bố cấm con mò sang ngủ với mẹ đúng không?” Mục Anh Húc tức giận thở hồng hộc, cuối cùng nhìn khuôn mặt vênh váo đáng ăn đòn của con trai, anh thỏa hiệp.
“Vậy nói cho bố biết, con muốn bố làm gi?”
Mục Niệm chỉ vào cánh cửa đóng chặt trên tầng” Mẹ vẫn đang khóc trong phòng. Bố muốn con tin bổ, không tức giận vì tính trăng hoa của bố, trừ khi mẹ tha thứ cho bố”
Quách Thẩm Ngạn dừng vài giây thì nói tiếp.
“Chưa chắc cậu ta đồng ý việc bán lại Mục thị”
Nghe được lời nói của Quách Thẩm Ngạn, bên kia im lặng vài giây, sau đó chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp vô cùng kiên định.
“Vậy thì, đừng để Mục Anh Húc có cơ hội chuyển mình.” Nhìn điện thoại mất liên lạc, Quách Thẩm Ngạn như nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Mục Anh Húc đã nghi gờ, mình cần cẩn thận hơn”
Vì chuyện công ty, mấy ngày nay Mục Anh Húc không về nhà. Sau khi kết thúc công việc buổi tối, anh qua đêm trong phòng nghỉ bên cạnh văn phòng chủ tịch, điều này khiến Uông Trữ Hạ xót xa.
Buổi trưa cuối tuần, Uông Trữ Hạ sắp xếp bữa trưa do đầu bếp làm, cô dự định mang đến công ty cho anh. Vừa ra khỏi bếp, gấu váy đã bị níu lại từ phía sau.
Uống Trữ Hạ kinh ngạc quay đầu, thấy Mục Niệm đang kéo chặt góc váy của cô, mắt chớp chớp ngây thơ.
“Niệm Nhi, con tìm mẹ có chuyện gì không?” Cô ngồi xổm xuống, kiên nhẫn hỏi.
Mục Niệm ngoan ngoãn trả lời.
“Mẹ chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon là muốn mang cho bố phải không ạ?”
“Đúng vậy. Niệm Nhi có muốn cùng đi với mẹ không?”
“Được ạ?” Mắt bé sáng ngời.
“Con mấy ngày không được gặp bố, con nhớ bổ lắm.”
Uông Trữ Hạ hôn lên trán bé, cười yêu thương.
“Nếu bổ nghe được câu này, chắc chắn bố sẽ có nhiều động lực làm việc hơn. Niệm Nhi của mẹ đúng là chàng trai sống tình cảm.”
Tại Mục thị.
Mục Anh Húc xoa xoa mi tâm nhìn chồng tài liệu trên bàn, ngón tay bấm máy nội bộ.
“Một cà phê.”
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, một ly cà phê đặt trên bàn Mục Anh Húc.
“Mục tổng, cà phê của ngài.”
“U” Mục Anh Húc đáp mà không ngẩng đầu lên, đưa tay định cầm cốc cà phê, nhưng không ngờ chạm phải một bàn tay thon thả, Rút tay nhanh như điện giật, Mục Anh Húc không vui ngẩng đầu lên với hàng lông mày xoắn chặt.
Một cô gái đang ngượng ngùng trước mặt anh.
“Cô là ai? Trợ lý Tịnh đâu?”
“Trợ lý Tịnh vì bụng khó chịu nên vào phòng vệ sinh. Tôi sợ ngài đợi lâu nên mang cà phê vào thay cô ấy” Cô gái cười nhẹ và giải thích với Mục Anh Húc.
Mục Anh Húc không để tâm, phấy tay.
“Ra ngoài!” Nói xong tiếp tục cúi đầu bận rộn với công việc.
Cô gái không rời đi, thay vào đó cô bước tới phía sau Mục Anh Húc, đặt tay lên vai anh, với sức lực vừa phải xoa bóp bả vai.
Ngay thời điểm cô ả chạm vào vai, cơ thể anh cứng đờ, hơi lạnh chạy dọc sống lưng, cảm giác vô cùng khó chịu. Anh đứng phát dậy, vừa quay lại thì bị vòng tay câu lấy cổ, vòng một đay đà mềm mại ép lên ngực anh đầy gợi tình.
Đúng lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra, bộp một tiếng, hộp cơm rơi trên sàn, thu hút sự chú ý của Mục Anh Húc, Uông Trữ Hạ đứng ở cửa, hai mắt mở to nhìn hai người quấn quýt ôm nhau, cô theo bản năng vươn tay che mắt Mục Niệm.
Cô không đợi anh giải thích, và không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào từ anh vào lúc này, Uông Trữ Hạ quay người rời đi cùng với Mục Niệm. Khoảnh khắc cô rời văn phòng, một giọt nước mắt rơi xuống trúng tay Mục Niệm. Bé tò mò ngẩng lên nhìn, kịp bắt gặp cô đang vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt. Trong đôi mắt tròn xoe trong veo của bé hiện lên khổ sở và giận dữ.
Bước vào thang máy, Mục Niệm ôm Uông Trữ Hạ, ngọt ngào dỗ dành, “Mẹ, đừng khóc, mẹ vẫn còn con.”
Cô mim cười thấy ấm lòng, bàn tay cầm tay con trai siết nhẹ vì được an ủi. Nghĩ đến cảnh tượng trong phòng làm việc, trái tim cô như bị ngàn mũi kim găm sâu vào đục khoét, Uông Trữ Hạ chớp mì ngăn không cho nước mắt rơi.
Trong văn phòng chủ tịch, Mục Anh Húc đẩy mạnh cô gái đang đánh đu ôm chặt cổ anh, vẻ ghê tởm và tức giận ngập trong mắt.
Anh hoàn toàn không biết cô gái này, thậm chí không lường trước dược hành vi kinh tởm của cô ả.
“Cô làm ở bộ phận nào?” Giận dữ tràn qua hàm răng nghiến chặt, anh nhìn cô ả đang lóp ngóp đứng dậy sau cú ngã.
“Mục tổng, xin đừng giận! Tôi thấy gần đây anh làm việc vất vả nên muốn xoa bóp giúp anh thư giãn.” Cô gái cố tình giả vờ vô tội, rèm mi cong vút chớp mạnh nặn ra hai giọt nước mắt, nhìn vào phá lệ đáng thương.
Mọi hành vi quyến rũ lấy lòng của cô ả không lọt vào mắt Mục Anh Húc, anh đổi câu hỏi.
“Cô tên gì?” Thấy được anh hỏi tên, cô ả vui mừng khôn xiết, ảo tưởng vẻ ngoài quyền rũ của mình vừa lòng anh. Cô cả cười bẽn lên, ngượng ngùng trả lời.
“Tên tôi là Lý Thanh Thanh.”
Cười lạnh, Mục Anh Húc không nhìn cô ả, nhấc điện thoại nội bộ, bấm số của bộ phận nhân sự.
“Đuổi việc nhân viên có tên Lý Thanh Thanh. Ngay trong hôm nay!”
Không ngờ mọi chuyện kết thúc đáng sợ thể này, Lý Thanh Thanh chết sững đứng im tại chỗ.
Mục Anh Húc quét ảnh mắt rét lanh tàn nhân của anh vào thân ảnh gan lì đứng giữa phòng, giọng nói không cảm xúc.
“Còn chưa cút? Muốn tôi gọi bảo vệ ném cô ra ngoài không?” Sự nhục nhã chụp thẳng lên đầu Lý Thanh Thanh, cô ả tái mét mặt tức giận rời đi.
Đây không phải là kết quả cô á tưởng tượng. Không phải Mục Anh Húc không có sức đề kháng với những phụ nữ xinh đẹp cùng thân hình quyến rũ sao? Tại sao anh ta đuổi việc?
Lý Thanh Thanh không muốn mất việc nên vội vàng bấm một dãy số.
“Không phải anh nói anh ấy thích tôi sao? Sao bây giờ tôi lại bị đuổi việc? Anh nói dối tôi!”
“Nói rõ chuyện gì đã xảy ra Lý Thanh Thanh ấm ức kể lại chuyện xảy ra, giọng điệu giống như Mục Anh Húc từ chối cô ả là xúc phạm á nghiêm trọng.
“Có thể bởi vì cô chưa đủ xinh đẹp!” Người bên kia điện thoại đưa ra kết luận. Lý Thanh Thanh phát cáu với những gì đối phương nói.
“Tôi không quan tâm! Tôi quyến rũ anh ta như thỏa thuận, bây giờ tôi bị đuổi việc, anh phải bồi thường cho tôi. Nếu không, ít nhất phải tìm cách để tôi tiếp tục ở lại công ty Đối phương bật cười nhạo báng trước điều kiện của cô ả.
“Tai sao tôi phải bồi thường? Nếu cô không muốn trèo cao, một bước làm phượng hoàng, dù tôi có rót mật vào tai cũng không bị lung lay. Đây không phải việc của tôi!”
Bên kia nhẫn tâm cúp điện thoại, Lý Thanh Thanh hối hận đến mức ôm mặt ngôi sụp xuống bật khóc tức tưởi. Hối hận cũng không giải quyết được, chỉ có thể chấp nhận hậu quả bị đuối việc. Mục Anh Húc đã sớm quay về Mục gia. Vừa bước vào cửa đã cảm thấy cả biệt thự đều chìm trong không khí ủ rũ bất thường, ngay cả tầm nhìn của Quách quản gia cũng thay đổi.
Khi anh bước vào cửa, Quách quản gia thở dài thật to, rồi lắc đầu chán nản. Phản ứng quá lớn làm anh lúng túng, giọng nói lớn hơn để che giấu tâm trạng.
“Ông có ý gi?”
Thở dài, Quách quản gia thắng thần.
“Ông chủ, tôi biết ngài có nhiều phụ nữ vây quanh, nhưng ngài không nên làm chuyện có lỗi với cô Uông.”
“Hạ Hạ nói với ông?”
Quách quản gia lắc đầu buồn bã.
“Làm sao cô Uông nói với tôi được, khi vừa về đến nhà đã nhốt bản thân trong phòng”
“Là con nói!”
Mục Niệm đứng giữa cầu thang, khuôn mặt bầu bĩnh phồng lên tức giận, ảnh mắt chế trách ai oán bắn về Mục Anh Húc.
“Con nói với ông Quách! Con cũng dặn ông Quách phải ngăn không cho bố lên phòng mẹ”
Mục Anh Húc bất ngờ vì Mục Niệm có phản ứng lớn như vậy, anh muốn giải thích rõ ràng chuyện này càng sớm càng tốt.
“Niệm Nhi, mọi chuyện không như những gì con nhìn thấy, con nghe bố giải thích.”
“Tức là việc bổ ôm một cô gái xấu xí là giả?”
“Bố không có ôm!”
“Vậy cô gái xấu xí ôm bố là giá?”
“Đúng là cô ả ôm bố…” Mục Anh Húc càng giải thích với con trai càng thấy mình ngu ngốc. Cãi nhau tay đôi với đứa bé năm tuổi là khái niệm gì? “Bố còn giải thích cái gì nữa? Bố có thể dùng giải thích để đổi lấy nước mắt của mẹ không? Bổ có biết mẹ buồn bao nhiêu không? Con không tha thứ cho người đàn ông bạc tình bạc nghĩa phản bội vợ con như bố!”
Mục Niệm tức giận chống tay lên hông, hung dữ quát xuống dưới. Mặc dù bé nói không muốn tha thứ, nhưng thâm tâm vẫn hy vọng nghe lời giải thích từ bố.
Mục Anh Húc nhăn mặt, đứng dưới cầu thang, ngước lên nhìn con trai kiêu căng ngao mạn của mình, thở dài thườn thượt.
“Bố thậm chí còn không biết cô gái đó là ai. Cô ả vào phòng với danh nghĩa mang cà phê, lợi dụng lúc bố cúi đầu làm việc mà nhào đến ôm bố. Bổ chưa kịp đẩy cô ả ra thi hai mẹ con mở cửa đi vào”
“Có bằng chứng nào cho thấy bố muốn đẩy cô ta ra không?” Mục Niệm tận mắt chứng kiến hai người ôm nhau, nên về tình về lý, bé nghiêng về Uống Trữ Hạ hơn. Mục Anh Húc làm mưa làm gió trên thương trường, và thực sự không có bằng chứng nào để chứng minh anh bị oan ức khi có phụ nữ nhào đến ôm.
“Niệm Nhi, con không tin bố? Bao nhiêu năm qua, con có thấy bố đụng vào người phụ nữ nào khác không?”
Bé hiểu bố chung tình với mẹ rất nhiều, nhưng nghĩ đến mẹ phải khóc, phải buồn vì bố, bé cố ý giả vờ không biết.
“Bố đi làm nhiều hơn ở nhà, ai biết bổ có léng phéng với cô xấu xí nào không? Trên tivi nói, những gã đàn ông đẹp trai đều đều cáng sở khanh, không thể tin tưởng được.”
“Con! Đồ nhỏ nhen! Con trả thù việc hôm trước bố cấm con mò sang ngủ với mẹ đúng không?” Mục Anh Húc tức giận thở hồng hộc, cuối cùng nhìn khuôn mặt vênh váo đáng ăn đòn của con trai, anh thỏa hiệp.
“Vậy nói cho bố biết, con muốn bố làm gi?”
Mục Niệm chỉ vào cánh cửa đóng chặt trên tầng” Mẹ vẫn đang khóc trong phòng. Bố muốn con tin bổ, không tức giận vì tính trăng hoa của bố, trừ khi mẹ tha thứ cho bố”