Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Hạ Thọ
Lúc hai người đến nơi đã gần hai tiếng, đồng hồ trên nhà thờ chỉ điểm đúng 5h.
Vân Sam nhìn từng hàng cây lướt qua trước mặt, bên trong xe không khí rất không thoải mái.
Xe dừng trước một biệt thự, nhìn từ xa cũng đủ làm cô choáng ngợp.
Đèn lấp lánh như bao quanh biệt thự, hai bên đường hàng cây được cắt tỉa gọn ràng.
Bên ngoài cửa có không ít người ra vào, chỉ cần nhìn khí chất trên người đều biết không phải người thường.
Nếu không là doanh nhân thì chính là kẻ có địa vị.
Bộ đồ mặc trên người không ít hơn vài vạn đâu.
Xe vừa ngừng đã có người tiến đến mở cửa xe cho hắn.
Cố Phong không nhanh không chậm mà bước xuống.
Không khí ồn ào xung quanh đột nhiên im bật.
Hắn như không để ý, vòng đến bên cạnh mở cửa cho Vân Sam.
Lúc nãy trên xe cô đã hỏi qua vài vấn đề, nên lúc này Vân Sam bình tĩnh xuống xe mà khoác tay Cố Phong.
Hôm nay ở đây không có ít nhà báo, lúc hắn đặt chân xuống xe.
Những nhà báo có mặt đều chụp lấy chụp để, mặc kệ là chụp thấy thứ gì.
Chỉ cần có mặt Cố Phong báo của họ chắc chắn sẽ lên trang nhất.
Bên cạnh còn có thêm một cô gái, đề tài này có thể đứng đầu trang cả tuần liền.
Người đứng phía xa nhìn hai người, cầm máy ảnh lên chụp tiếp vài tấm.
Lúc này người này mới phát hiện ra gì đó mà nói to.
- Mặt dây chuyền của cô gái đi cùng Cố Tổng, không phải được khảm bằng viên ruby đỏ được đấu giá ở Úc hay sao? Anh nhìn xem, hay tôi bị qua mắt rồi.
Vừa dứt lời còn lấy tay dụi dụi mắt.
Chỉ một buổi tối mà đã có gần ba tin tức gần như động trời.
Viên ruby đỏ ở Úc được chủ tịch tập đoàn Cố Thị đấu giá để tặng cho bạn gái, hôm nay còn cố tình dắt người kia đi đến biệt thự Lâm Gia.
Chẳng phải vờ như vô tình nhưng thật ra là cố ý muốn bọn họ chụp được rồi công khai hay sao.
Giọng không nhỏ, những người đứng gần liền nghe hết.
Mắt không tự chủ mà bắn về phía Vân Sam.
- Đúng là viên ruby đỏ được đấu giá ở Úc, tôi điều tra ra nhiều lần cũng không điều tra ra được ai đã mua viên ruby đó, ai dè là Cố Tổng mua tặng cho tình nhân.
- Tình nhân? Không phải bạn gái Cố Tổng hay sao? Cố Tổng giữ thân như ngọc mà lại có tình nhân, ông suy nghĩ một chút nếu không người ta cười cho thối mặt.
- Đúng đúng đúng, nói không chừng Cố Tình với bị tiểu thư bên cạnh sắp về chung một nhà, lần này vô tình mà cố ý muốn chúng ta chụp được.
- Ai! Nếu vậy thì đừng phụ lòng Cố Tổng, chụp nhanh lên khi nào về các cậu nhớ viết hay hay một chút, biết đâu Cố Tổng hài lòng còn nâng chúng ta một chút.
Bọn họ thà tin đây là bạn gái hay vợ sắp cưới của Cố Phong còn hơn tin đây là tình nhân.
Suốt mấy năm qua hắn chưa từng xuất hiện một chút rắc rối tình cảm nam nữ nào.
Cố Phong thủ thân như ngọc, bọn họ không ít lần nghĩ hắn muốn thủ thân trao lần đầu cho người vợ của mình.
Lần này thì coi như gián tiếp công khai.
Cố Phong không hề biết bản thân mang một thư ký đi dự tiệc lại gây ra một sự việc rất lớn.
Không ít người đoán già đón non.
Những ánh mắt nóng bỏng từ những cô gái phía sau bắn tới, Vân Sam hơi rùng mình một cái.
Cô cảm thấy cơ thể như sắp thủng một chỗ rất lớn rồi.
Cố Phong đi đến trước mặt một người hơi lớn tuổi, trên khuôn mặt mang theo dấu vết tuổi già nhưng lại rất dễ nhìn.
Hắn lịch sự gật đầu với người đàn ông trước mặt.
- Lâm Đại Tướng, hôm nay ba cháu vẫn còn ở Thượng Hải không thể về kịp để dự hạ thọ* của ngài, cháu thay ba cháu đến.
[ Hạ Thọ* nó gần như chúc thọ những người 61- 69, người trẻ thì gọi là sinh nhật còn người có tuổi gọi là chúc thọ. ]
Người được gọi là Lâm Đại Tướng chín là Lâm Dực.
Ông là Đại Tướng ở trong doanh trại, thời trẻ Lâm Dực chính là quân nhân, quân hàm rất cao.
Chưa đến năm mươi đã là Đại Tướng.
Ông gật đầu, vui vẻ đến cười đến khuôn mặt xuất hiện một chút nếp nhăn.
- Thằng nhóc đó không cần nói đến đã lớn từng tuổi này mà cứ như con nít, cũng chỉ có mẹ con mới quản được nó.
Ánh mắt Lâm Dực nhìn hắn như có hào quang, sáng chói vô cùng.
- Ai! Cháu bận như vậy còn phải đến đâu vì lão già này.
Cố Phong không hài lòng với ý nghĩ này của ông, liền lên tiếng.
- Cháu không bận, với ông cháu đều rãnh.
Tuy giọng hắn không khác với bình thường là bao, nhưng trong lời nói lại mang theo tia hờn dỗi.
Lâm Dực lúc này mới để ý bên cạnh Cố Phong có thêm một người.
- Vị này là...
Vân Sam nghe người phía trước nhìn về phía mình, cô gật đầu.
- Cháu là Vân Sam, thư ký của Cố Tổng.
Khuôn mặt Lâm Dực đột nhiên trở nên âm trầm vài giây nhưng rất nhanh liền biến mất.
- Thì ra là thư ký của Tiểu Phong.
Vân Sam hơi khẩn trương, tay kia nhất thời không biết buông xuống hay nâng lên.
Cố Phong như không thấy biểu hiện của cô.
- Quà mừng hạ thọ cháu đã cho người mang lên phòng ông, Lâm Đại Tướng hạ thọ vui vẻ.
Hắn ngừng vài giây, đưa mắt nhìn cô, môi không tự chủ nhếch lên.
- Là quà cháu với Vân Sam chuẩn bị cho ông.
Lâm Dực lúc này cao hứng càng cao hứng mà vỗ vai Cố Phong.
- Hai đứa đến đây là ông vui rồi, quà cáp làm gì.
Vân Sam nhìn từng hàng cây lướt qua trước mặt, bên trong xe không khí rất không thoải mái.
Xe dừng trước một biệt thự, nhìn từ xa cũng đủ làm cô choáng ngợp.
Đèn lấp lánh như bao quanh biệt thự, hai bên đường hàng cây được cắt tỉa gọn ràng.
Bên ngoài cửa có không ít người ra vào, chỉ cần nhìn khí chất trên người đều biết không phải người thường.
Nếu không là doanh nhân thì chính là kẻ có địa vị.
Bộ đồ mặc trên người không ít hơn vài vạn đâu.
Xe vừa ngừng đã có người tiến đến mở cửa xe cho hắn.
Cố Phong không nhanh không chậm mà bước xuống.
Không khí ồn ào xung quanh đột nhiên im bật.
Hắn như không để ý, vòng đến bên cạnh mở cửa cho Vân Sam.
Lúc nãy trên xe cô đã hỏi qua vài vấn đề, nên lúc này Vân Sam bình tĩnh xuống xe mà khoác tay Cố Phong.
Hôm nay ở đây không có ít nhà báo, lúc hắn đặt chân xuống xe.
Những nhà báo có mặt đều chụp lấy chụp để, mặc kệ là chụp thấy thứ gì.
Chỉ cần có mặt Cố Phong báo của họ chắc chắn sẽ lên trang nhất.
Bên cạnh còn có thêm một cô gái, đề tài này có thể đứng đầu trang cả tuần liền.
Người đứng phía xa nhìn hai người, cầm máy ảnh lên chụp tiếp vài tấm.
Lúc này người này mới phát hiện ra gì đó mà nói to.
- Mặt dây chuyền của cô gái đi cùng Cố Tổng, không phải được khảm bằng viên ruby đỏ được đấu giá ở Úc hay sao? Anh nhìn xem, hay tôi bị qua mắt rồi.
Vừa dứt lời còn lấy tay dụi dụi mắt.
Chỉ một buổi tối mà đã có gần ba tin tức gần như động trời.
Viên ruby đỏ ở Úc được chủ tịch tập đoàn Cố Thị đấu giá để tặng cho bạn gái, hôm nay còn cố tình dắt người kia đi đến biệt thự Lâm Gia.
Chẳng phải vờ như vô tình nhưng thật ra là cố ý muốn bọn họ chụp được rồi công khai hay sao.
Giọng không nhỏ, những người đứng gần liền nghe hết.
Mắt không tự chủ mà bắn về phía Vân Sam.
- Đúng là viên ruby đỏ được đấu giá ở Úc, tôi điều tra ra nhiều lần cũng không điều tra ra được ai đã mua viên ruby đó, ai dè là Cố Tổng mua tặng cho tình nhân.
- Tình nhân? Không phải bạn gái Cố Tổng hay sao? Cố Tổng giữ thân như ngọc mà lại có tình nhân, ông suy nghĩ một chút nếu không người ta cười cho thối mặt.
- Đúng đúng đúng, nói không chừng Cố Tình với bị tiểu thư bên cạnh sắp về chung một nhà, lần này vô tình mà cố ý muốn chúng ta chụp được.
- Ai! Nếu vậy thì đừng phụ lòng Cố Tổng, chụp nhanh lên khi nào về các cậu nhớ viết hay hay một chút, biết đâu Cố Tổng hài lòng còn nâng chúng ta một chút.
Bọn họ thà tin đây là bạn gái hay vợ sắp cưới của Cố Phong còn hơn tin đây là tình nhân.
Suốt mấy năm qua hắn chưa từng xuất hiện một chút rắc rối tình cảm nam nữ nào.
Cố Phong thủ thân như ngọc, bọn họ không ít lần nghĩ hắn muốn thủ thân trao lần đầu cho người vợ của mình.
Lần này thì coi như gián tiếp công khai.
Cố Phong không hề biết bản thân mang một thư ký đi dự tiệc lại gây ra một sự việc rất lớn.
Không ít người đoán già đón non.
Những ánh mắt nóng bỏng từ những cô gái phía sau bắn tới, Vân Sam hơi rùng mình một cái.
Cô cảm thấy cơ thể như sắp thủng một chỗ rất lớn rồi.
Cố Phong đi đến trước mặt một người hơi lớn tuổi, trên khuôn mặt mang theo dấu vết tuổi già nhưng lại rất dễ nhìn.
Hắn lịch sự gật đầu với người đàn ông trước mặt.
- Lâm Đại Tướng, hôm nay ba cháu vẫn còn ở Thượng Hải không thể về kịp để dự hạ thọ* của ngài, cháu thay ba cháu đến.
[ Hạ Thọ* nó gần như chúc thọ những người 61- 69, người trẻ thì gọi là sinh nhật còn người có tuổi gọi là chúc thọ. ]
Người được gọi là Lâm Đại Tướng chín là Lâm Dực.
Ông là Đại Tướng ở trong doanh trại, thời trẻ Lâm Dực chính là quân nhân, quân hàm rất cao.
Chưa đến năm mươi đã là Đại Tướng.
Ông gật đầu, vui vẻ đến cười đến khuôn mặt xuất hiện một chút nếp nhăn.
- Thằng nhóc đó không cần nói đến đã lớn từng tuổi này mà cứ như con nít, cũng chỉ có mẹ con mới quản được nó.
Ánh mắt Lâm Dực nhìn hắn như có hào quang, sáng chói vô cùng.
- Ai! Cháu bận như vậy còn phải đến đâu vì lão già này.
Cố Phong không hài lòng với ý nghĩ này của ông, liền lên tiếng.
- Cháu không bận, với ông cháu đều rãnh.
Tuy giọng hắn không khác với bình thường là bao, nhưng trong lời nói lại mang theo tia hờn dỗi.
Lâm Dực lúc này mới để ý bên cạnh Cố Phong có thêm một người.
- Vị này là...
Vân Sam nghe người phía trước nhìn về phía mình, cô gật đầu.
- Cháu là Vân Sam, thư ký của Cố Tổng.
Khuôn mặt Lâm Dực đột nhiên trở nên âm trầm vài giây nhưng rất nhanh liền biến mất.
- Thì ra là thư ký của Tiểu Phong.
Vân Sam hơi khẩn trương, tay kia nhất thời không biết buông xuống hay nâng lên.
Cố Phong như không thấy biểu hiện của cô.
- Quà mừng hạ thọ cháu đã cho người mang lên phòng ông, Lâm Đại Tướng hạ thọ vui vẻ.
Hắn ngừng vài giây, đưa mắt nhìn cô, môi không tự chủ nhếch lên.
- Là quà cháu với Vân Sam chuẩn bị cho ông.
Lâm Dực lúc này cao hứng càng cao hứng mà vỗ vai Cố Phong.
- Hai đứa đến đây là ông vui rồi, quà cáp làm gì.
Bình luận facebook