Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18: Gây Rối
Lúc cô dậy bên ngoài trời đã tối, ánh đèn vàng bên ngoài sân hất vào bên trong phòng, càng là người khác thấy cô đơn không thôi.
Vân Sam nhìn xung quanh một vòng, trừ ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn ngủ làm người khác chú ý.
Cô không hề biết Lý Huyên có bao nhiêu cô đơn hiện tại cũng đã rõ rồi.
Thử hỏi một người cả ngày đi làm từ bên ngoài về tối muộn, đèn trong nhà không ai bật sáng để đợi.
Bếp chỉ có ngày cuối tuần mới sử dụng, không có hơi ấm hay mùi thức ăn được đặt sẵn lên bàn, bệnh cũng không dám bệnh, nếu bệnh thì ai lo chứ?
Vậy mà cô sống một mình đã gần hai năm, tết không về nhà.
Căn phòng như chỉ để Lý Huyên ngủ một giấc liền dậy đi làm, giống nơi có người ở sao?
Vân Sam xoay người nằm trở lại giường.
Rất nhanh liền ngủ mất.
Lý Huyên từ chiều đã ra khỏi nhà, sáng đi làm ở một công ty báo trí đến đêm cô đi làm ở quán clup ở trung tâm thành phố.
Tuy Lý Huyên có công việc ổn định nhưng lương tháng còn thấp hơn ở chỗ làm thêm.
Lý Huyên mặc một chiếc váy ngắn ôm sát vào cơ thể, đường cong đều hiện rõ.
Mái tóc dài hơi xoăn được thả xuống ngang eo, khuôn mặt được trang điểm diễm lệ vô cùng.
Taxi dừng trước một nơi có ánh đèn nhấp nháy, hai bên cửa có hai người đàn ông đeo kính đen đứng.
Cô bước từ taxi xuống mà đi vào.
Bên trong tiếng nhạc rất điếc tai, vài người đang đứng ở giữa mà nhảy.
Lý Huyên gật đầu với người pha chế một chút liền đi lại.
- Đổi ca rồi à?
Cô không mang vẻ dịu dàng của một cô gái mới lớn mà là mang vẻ già dặn vừa nhìn liền biết kẻ không dễ đối phó.
Nhưng lại cuốn hút vô cùng.
Người pha chế tên là A Mẫn, là biệt danh của hắn, nghe Lý Huyên nói chuyện với mình khuôn mặt hơi đỏ.
- Sáng em phải đi học nên em chuyển xuống ca tối làm, chị cũng làm ca tối hả?
Do ánh đèn bên trong không sáng nhưng lại chẳng tối, chỉ thấy được mặt nhau còn khuôn mặt người kia xảy ra biến hoá hay không cũng không ai biết.
Cô gật đầu vừa định nói gì đã có người đi lại ngồi bên cạnh.
- Em gái, tối nay đi chơi với anh không? Một đêm ba tệ thấy thế nào?
Mày Lý Huyên hơi nhướng.
- ba tệ?
Người đàn ông lúc nãy dáng người không cao hơn cô là bao, là người đàn ông trung niên tóc thưa thớt, bụng không khác người phụ nữ mang thai bốn năm tháng.
- Đúng vậy em gái, ba tệ do em xin đẹp nên anh mới đưa ra giá này.
Lý Huyên chỉ phục vụ rượu nói chuyện với họ mà thôi, còn đi ra đêm gì đó cô xin khiếu.
- ba tệ mà muốn đi qua đêm cùng tôi? Tiền đó ông chú giữ ngày mai mua đồ ăn sáng đi, một lần uống rượu cùng tôi không ít hơn một trăm tệ đâu.
Người đàn ông được kêu là ông chú tất nhiên là một loại sỉ nhục, mặt ông hết xanh rồi đỏ.
- Con điếm, đã là điếm mà còn chê tiền đã làm nghề này mà còn làm giá, để ông xem ai ngu mà bỏ ra từng ấy tiền chỉ để uống rượu trò chuyện với loại như mày.
Trong đây không ít người bán thân, nhưng cô lại không bán thân, uống rượu nói chuyện đã là quá giới hạn.
Một giờ của Lý Huyên cũng đã hơn bốn tệ. . Đọc truyện tại { TгùмTruyện . VИ }
Cô cười trào phúng mà nhìn gã.
- Ông muốn rẻ mà ngon thì lấy tiền đó thuê phòng ngủ rồi mơ đi, chẳng phải chú ở nhà chán vợ nên mới chạy vào đây kiếm chúng tôi sao?
Tiếng hai người rất lớn, nếu gã không sợ mất mặt, Lý Huyên cũng không sợ.
Những người ở xung quanh nghe tiếng cãi nhau liền nhìn về phía này, tiếng nhạc cũng tắt, đèn được bật sáng.
Người đàn ông tức muốn chết, vừa đưa tay lên người quản lý đã chạy lại.
- Tôi là người quản lý ở đây, nhân viên chúng tôi làm gì không vừa lòng ngài cứ nói tôi sẽ giải quyết cho ngài.
Gã lúc này hạ tay xuống.
- Quán các người từ khi làm người làm điếm lên mặt với khách như vậy, chê tiền nhiều quá đúng không?
Lý Huyên bước xuống khỏi ghế.
- Tôi không chê tiền nhiều mà là chê tiền quá ít, mọi người ở đây có ai trả cho chúng tôi hai tệ một đêm không? Hai tệ này mua một ly rượu còn không đủ đừng nói đến ngủ với ai.
Người quản lý nhìn cô.
Lý Huyên là người rất được ưa thích ở đây, hắn không thể đắt tội.
Một người không cần lên giường, chỉ cần uống rượu trò chuyện cũng khiến những gã có tiền mê đắm.
Cô cũng rất hiểu chuyện, tiền rượu chia cho bọn họ đến sáu mươi phần trăm rồi.
Một người đàn ông từ phía xa đi lại, chân thon dài, trên người mặc một bộ vest xanh đen.
Vừa nhìn liền biết kẻ có tiền, khuôn mặt đều mang vẻ phong lưu.
- Sao lại ồn ào như vậy, Huyên Huyên không phải nói hôm nay sẽ ngồi với tôi sao?
Vân Sam nhìn xung quanh một vòng, trừ ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn ngủ làm người khác chú ý.
Cô không hề biết Lý Huyên có bao nhiêu cô đơn hiện tại cũng đã rõ rồi.
Thử hỏi một người cả ngày đi làm từ bên ngoài về tối muộn, đèn trong nhà không ai bật sáng để đợi.
Bếp chỉ có ngày cuối tuần mới sử dụng, không có hơi ấm hay mùi thức ăn được đặt sẵn lên bàn, bệnh cũng không dám bệnh, nếu bệnh thì ai lo chứ?
Vậy mà cô sống một mình đã gần hai năm, tết không về nhà.
Căn phòng như chỉ để Lý Huyên ngủ một giấc liền dậy đi làm, giống nơi có người ở sao?
Vân Sam xoay người nằm trở lại giường.
Rất nhanh liền ngủ mất.
Lý Huyên từ chiều đã ra khỏi nhà, sáng đi làm ở một công ty báo trí đến đêm cô đi làm ở quán clup ở trung tâm thành phố.
Tuy Lý Huyên có công việc ổn định nhưng lương tháng còn thấp hơn ở chỗ làm thêm.
Lý Huyên mặc một chiếc váy ngắn ôm sát vào cơ thể, đường cong đều hiện rõ.
Mái tóc dài hơi xoăn được thả xuống ngang eo, khuôn mặt được trang điểm diễm lệ vô cùng.
Taxi dừng trước một nơi có ánh đèn nhấp nháy, hai bên cửa có hai người đàn ông đeo kính đen đứng.
Cô bước từ taxi xuống mà đi vào.
Bên trong tiếng nhạc rất điếc tai, vài người đang đứng ở giữa mà nhảy.
Lý Huyên gật đầu với người pha chế một chút liền đi lại.
- Đổi ca rồi à?
Cô không mang vẻ dịu dàng của một cô gái mới lớn mà là mang vẻ già dặn vừa nhìn liền biết kẻ không dễ đối phó.
Nhưng lại cuốn hút vô cùng.
Người pha chế tên là A Mẫn, là biệt danh của hắn, nghe Lý Huyên nói chuyện với mình khuôn mặt hơi đỏ.
- Sáng em phải đi học nên em chuyển xuống ca tối làm, chị cũng làm ca tối hả?
Do ánh đèn bên trong không sáng nhưng lại chẳng tối, chỉ thấy được mặt nhau còn khuôn mặt người kia xảy ra biến hoá hay không cũng không ai biết.
Cô gật đầu vừa định nói gì đã có người đi lại ngồi bên cạnh.
- Em gái, tối nay đi chơi với anh không? Một đêm ba tệ thấy thế nào?
Mày Lý Huyên hơi nhướng.
- ba tệ?
Người đàn ông lúc nãy dáng người không cao hơn cô là bao, là người đàn ông trung niên tóc thưa thớt, bụng không khác người phụ nữ mang thai bốn năm tháng.
- Đúng vậy em gái, ba tệ do em xin đẹp nên anh mới đưa ra giá này.
Lý Huyên chỉ phục vụ rượu nói chuyện với họ mà thôi, còn đi ra đêm gì đó cô xin khiếu.
- ba tệ mà muốn đi qua đêm cùng tôi? Tiền đó ông chú giữ ngày mai mua đồ ăn sáng đi, một lần uống rượu cùng tôi không ít hơn một trăm tệ đâu.
Người đàn ông được kêu là ông chú tất nhiên là một loại sỉ nhục, mặt ông hết xanh rồi đỏ.
- Con điếm, đã là điếm mà còn chê tiền đã làm nghề này mà còn làm giá, để ông xem ai ngu mà bỏ ra từng ấy tiền chỉ để uống rượu trò chuyện với loại như mày.
Trong đây không ít người bán thân, nhưng cô lại không bán thân, uống rượu nói chuyện đã là quá giới hạn.
Một giờ của Lý Huyên cũng đã hơn bốn tệ. . Đọc truyện tại { TгùмTruyện . VИ }
Cô cười trào phúng mà nhìn gã.
- Ông muốn rẻ mà ngon thì lấy tiền đó thuê phòng ngủ rồi mơ đi, chẳng phải chú ở nhà chán vợ nên mới chạy vào đây kiếm chúng tôi sao?
Tiếng hai người rất lớn, nếu gã không sợ mất mặt, Lý Huyên cũng không sợ.
Những người ở xung quanh nghe tiếng cãi nhau liền nhìn về phía này, tiếng nhạc cũng tắt, đèn được bật sáng.
Người đàn ông tức muốn chết, vừa đưa tay lên người quản lý đã chạy lại.
- Tôi là người quản lý ở đây, nhân viên chúng tôi làm gì không vừa lòng ngài cứ nói tôi sẽ giải quyết cho ngài.
Gã lúc này hạ tay xuống.
- Quán các người từ khi làm người làm điếm lên mặt với khách như vậy, chê tiền nhiều quá đúng không?
Lý Huyên bước xuống khỏi ghế.
- Tôi không chê tiền nhiều mà là chê tiền quá ít, mọi người ở đây có ai trả cho chúng tôi hai tệ một đêm không? Hai tệ này mua một ly rượu còn không đủ đừng nói đến ngủ với ai.
Người quản lý nhìn cô.
Lý Huyên là người rất được ưa thích ở đây, hắn không thể đắt tội.
Một người không cần lên giường, chỉ cần uống rượu trò chuyện cũng khiến những gã có tiền mê đắm.
Cô cũng rất hiểu chuyện, tiền rượu chia cho bọn họ đến sáu mươi phần trăm rồi.
Một người đàn ông từ phía xa đi lại, chân thon dài, trên người mặc một bộ vest xanh đen.
Vừa nhìn liền biết kẻ có tiền, khuôn mặt đều mang vẻ phong lưu.
- Sao lại ồn ào như vậy, Huyên Huyên không phải nói hôm nay sẽ ngồi với tôi sao?
Bình luận facebook