Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 38: Cho Dù Mười Năm Hay Hai Mươi Năm Chúng Ta Chỉ Có Thể Dừng Lại Ở Mức Này
Lúc trở vào trong Vân Sam vẫn còn nằm dài trên ghế sofa mắt nhắm chặt, hắn không nhanh không chậm ngồi xuống ghế bên cạnh cô.
Vân Sam lúc này mới lên tiếng:
“ Anh thật sự muốn bỏ? Đứa nhỏ mới là thứ anh nên lưu lại chứ không phải mạng của tôi.”
Cố Phong không lạnh không nhạt, đáp:
“ Tôi không thể vì một mạng mà bỏ một mạng.”
Cô lúc này mới thở nhẹ nhõm một hơi, lúc nãy Vân Sam rất sợ hắn bỏ đi đứa nhỏ, biết đâu lại ra thêm điều kiện gì đó bắt cô phải bỏ đi đứa nhỏ này, nhưng hiện tại Vân Sam thật sự yên tâm rồi.
Cô không chịu nổi cơn đau ở bụng cứ thế mà ngất đi.
Tử Chương chưa lái xe đi xa đã bị gọi lại thêm một lần nữa.
Vân Sam từ lúc ngất có dậy một lần ăn rồi uống thuốc liền ngủ tiếp, Tử Chương có nói qua Vân Sam cần ngủ nhiều hơn những thai phụ bình thường vì sức khoẻ rất yếu, dinh dưỡng cũng cần phải chú ý.
Cố Phong ngồi trong thư phòng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bên trong đèn lờ mờ càng làm khuôn mắt hắn trở nên ma mị nhưng lại rất anh tuấn.
Ở bên trái là bàn làm việc để nhìn ra cửa sổ lớn, đa số bên trong này chỉ có sách, một bộ sofa để ngồi còn có một tủ để đặt rượu.
Cách bày trí rất sang trọng ở giữa còn có đèn trùm treo, nếu không bật đèn thì những viên đá trắng như phát ra ánh sáng.
Cố Phong cầm ly rượu trong tay mà lắc qua lại, nước màu đỏ bên trong ly càng làm bắt mắt, một chiếc ly giá trị không tới vài ngàn, nhưng khi được hắn cầm lên người khác lại cảm thấy đó chính là đồ đắt tiền. Cố Phong đặt ly rượu trong tay xuống bàn, tay với lấy hồ sơ được đặt gọn trên ghế bên cạnh.
Bên trong là hình ảnh của một căn nhà, vài bảng vẽ sau còn có phòng ngủ cho em bé, đây là bảng vẽ hắn vừa kêu người thiết kế để tu sửa lại biệt thự, ngày hôm nay có thể đã sửa xong nhưng vì Cố Phong không muốn trong không khí mang theo mùi nước sơn mới nên không dọn qua ở ngay, còn bày trí thêm vài cái máy lọc không khí.
Điện thoại hắn lúc này đột ngột reo lên.
Cố Phong nhìn số trên màn hình hơi nheo mày, ý tứ rất khó đoán, mà ấn nghe máy.
Giọng nói dễ nghe bên đầu dây bên truyền qua:” Tiểu Cố em vừa về nước liền qua biệt thự tìm anh nhưng mà bác Trần nói anh không có ở đây, anh đang đi ký hợp đồng sao?”
Người bên kia chính là đứa cháu gái của Lâm Dực, Lâm Phụng.
Cố Phong không lạnh không nhạt, nói:
“ Tôi hiện tại rất bận, nếu không có chuyện gì quan trọng tôi cúp đây.”
Hắn không đợi bên kia trả lời đã ngắt máy.
Chưa đến mười phút cửa thư phòng Cố Phong có người gõ, không đợi hắn trả lời đã tự ý đẩy cười đi vào.
Người con gái vừa đi vào khuôn mặt muốn có bao nhiêu phần diễm lệ liền có bấy nhiêu, chỉ có vẻ dịu dàng nhưng lại pha lẫn một chút sự ngây ngô của thiếu nữ, cô với Vân Sam như hai thái cực khác xa nhau, Vân Sam mang vẻ dịu dàng nhưng lại có phần tích nghịch như tổ hợp mâu thuẩn nhưng lại khiến người khác nhớ mãi không cách nào quên.
Nhưng Lâm Phụng lại khiến người khác chỉ có một ấn tượng chính là cô gái diễm lệ ngây ngô, như một người chưa trải sự đời vừa nhìn liền muốn bảo vệ, ôm vào lòng mà che chở.
Lâm Phụng vừa vào đã nhìn thấy hắn dựa vào ghế sofa mà nhắm mắt, tay buông lỏng hai bên.
Cô thả nhẹ bước chân mà bước tới, tay chuẩn bị chạm vào mặt Cố Phong thì người liền mở mắt, tay bị hắn nắm lấy
Cố Phong:” Đi ra ngoài.”
Lâm Phụng nghe giọng nói không mang chút cảm xúc nào cơ thể hơi run nhè nhẹ, nhưng vẫn cắn răng mà lên tiếng:
“ Chẳng phải bình thường em về nước anh đều đến đón em hay sao? Hôm nay sao lại không đến?”
Hắn hơi nhướng mày, thả tay cô ra:
“ Là vì bác Lâm không muốn cô buồn nên mỗi lần về nước đều kêu tôi đến. Cho dù mười năm hay hai mươi năm tôi và cô chỉ dừng lại ở mức này."
Cố Phong không để lại cho Lâm Phụng một chút hy vọng nào, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại nhắm ngay vết thương mà đâm vào, Lâm Phụng mặt hết trắng lại xanh, cho dù mấy năm nay Lâm Phụng có nghe qua bao nhiêu câu này của hắn, thì vẫn cảm thấy không quen, mỗi lần nghe tim đều nhói đau.
Vân Sam lúc này mới lên tiếng:
“ Anh thật sự muốn bỏ? Đứa nhỏ mới là thứ anh nên lưu lại chứ không phải mạng của tôi.”
Cố Phong không lạnh không nhạt, đáp:
“ Tôi không thể vì một mạng mà bỏ một mạng.”
Cô lúc này mới thở nhẹ nhõm một hơi, lúc nãy Vân Sam rất sợ hắn bỏ đi đứa nhỏ, biết đâu lại ra thêm điều kiện gì đó bắt cô phải bỏ đi đứa nhỏ này, nhưng hiện tại Vân Sam thật sự yên tâm rồi.
Cô không chịu nổi cơn đau ở bụng cứ thế mà ngất đi.
Tử Chương chưa lái xe đi xa đã bị gọi lại thêm một lần nữa.
Vân Sam từ lúc ngất có dậy một lần ăn rồi uống thuốc liền ngủ tiếp, Tử Chương có nói qua Vân Sam cần ngủ nhiều hơn những thai phụ bình thường vì sức khoẻ rất yếu, dinh dưỡng cũng cần phải chú ý.
Cố Phong ngồi trong thư phòng đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bên trong đèn lờ mờ càng làm khuôn mắt hắn trở nên ma mị nhưng lại rất anh tuấn.
Ở bên trái là bàn làm việc để nhìn ra cửa sổ lớn, đa số bên trong này chỉ có sách, một bộ sofa để ngồi còn có một tủ để đặt rượu.
Cách bày trí rất sang trọng ở giữa còn có đèn trùm treo, nếu không bật đèn thì những viên đá trắng như phát ra ánh sáng.
Cố Phong cầm ly rượu trong tay mà lắc qua lại, nước màu đỏ bên trong ly càng làm bắt mắt, một chiếc ly giá trị không tới vài ngàn, nhưng khi được hắn cầm lên người khác lại cảm thấy đó chính là đồ đắt tiền. Cố Phong đặt ly rượu trong tay xuống bàn, tay với lấy hồ sơ được đặt gọn trên ghế bên cạnh.
Bên trong là hình ảnh của một căn nhà, vài bảng vẽ sau còn có phòng ngủ cho em bé, đây là bảng vẽ hắn vừa kêu người thiết kế để tu sửa lại biệt thự, ngày hôm nay có thể đã sửa xong nhưng vì Cố Phong không muốn trong không khí mang theo mùi nước sơn mới nên không dọn qua ở ngay, còn bày trí thêm vài cái máy lọc không khí.
Điện thoại hắn lúc này đột ngột reo lên.
Cố Phong nhìn số trên màn hình hơi nheo mày, ý tứ rất khó đoán, mà ấn nghe máy.
Giọng nói dễ nghe bên đầu dây bên truyền qua:” Tiểu Cố em vừa về nước liền qua biệt thự tìm anh nhưng mà bác Trần nói anh không có ở đây, anh đang đi ký hợp đồng sao?”
Người bên kia chính là đứa cháu gái của Lâm Dực, Lâm Phụng.
Cố Phong không lạnh không nhạt, nói:
“ Tôi hiện tại rất bận, nếu không có chuyện gì quan trọng tôi cúp đây.”
Hắn không đợi bên kia trả lời đã ngắt máy.
Chưa đến mười phút cửa thư phòng Cố Phong có người gõ, không đợi hắn trả lời đã tự ý đẩy cười đi vào.
Người con gái vừa đi vào khuôn mặt muốn có bao nhiêu phần diễm lệ liền có bấy nhiêu, chỉ có vẻ dịu dàng nhưng lại pha lẫn một chút sự ngây ngô của thiếu nữ, cô với Vân Sam như hai thái cực khác xa nhau, Vân Sam mang vẻ dịu dàng nhưng lại có phần tích nghịch như tổ hợp mâu thuẩn nhưng lại khiến người khác nhớ mãi không cách nào quên.
Nhưng Lâm Phụng lại khiến người khác chỉ có một ấn tượng chính là cô gái diễm lệ ngây ngô, như một người chưa trải sự đời vừa nhìn liền muốn bảo vệ, ôm vào lòng mà che chở.
Lâm Phụng vừa vào đã nhìn thấy hắn dựa vào ghế sofa mà nhắm mắt, tay buông lỏng hai bên.
Cô thả nhẹ bước chân mà bước tới, tay chuẩn bị chạm vào mặt Cố Phong thì người liền mở mắt, tay bị hắn nắm lấy
Cố Phong:” Đi ra ngoài.”
Lâm Phụng nghe giọng nói không mang chút cảm xúc nào cơ thể hơi run nhè nhẹ, nhưng vẫn cắn răng mà lên tiếng:
“ Chẳng phải bình thường em về nước anh đều đến đón em hay sao? Hôm nay sao lại không đến?”
Hắn hơi nhướng mày, thả tay cô ra:
“ Là vì bác Lâm không muốn cô buồn nên mỗi lần về nước đều kêu tôi đến. Cho dù mười năm hay hai mươi năm tôi và cô chỉ dừng lại ở mức này."
Cố Phong không để lại cho Lâm Phụng một chút hy vọng nào, lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại nhắm ngay vết thương mà đâm vào, Lâm Phụng mặt hết trắng lại xanh, cho dù mấy năm nay Lâm Phụng có nghe qua bao nhiêu câu này của hắn, thì vẫn cảm thấy không quen, mỗi lần nghe tim đều nhói đau.
Bình luận facebook