-
Mở đầu
Tầng tầng ngọn núi, mây mù từng bước.
Linh Sơn cảnh vật thần bí, quanh năm đầy mây mù, chỉ thấy sườn núi không thấy đỉnh núi, mây quay chung quanh dãy núi giống như là cái thang thông lên trời, vì vậy mọi người tin tưởng, núi này tất có tiên ở, có tiên thì sẽ linh, bởi vậy mới tên là Linh Sơn.
Không biết là nơi nào trong tận vùng đất sâu nọ, có một cây lê sinh trưởng ngàn năm, quanh năm ra trái, ra trái rồi lại rụng, rụng rồi lại ra, đẹp như hoa mùa xuân, tuyết mùa đông.
Trong núi có bạch hồ rất thích cây lê này, biết rõ cây lê có tiên khí, cho nên ưa nằm ngủ dưới tàng cây, có khi đói bụng sẽ ăn trái cây rụng, dần dà, trên người nó cũng có một chút linh khí.
Ngày nọ, có một con chồn đen tu luyện mấy trăm năm giật mình nhìn thấy trên người nó có linh khí trời ban, có thể tu thành tiên, liền hỏi nó có bằng lòng thành tiên không, có muốn tu luyện hay không?
Bạch hồ không buồn để ý tới chồn đen.
Thành tiên có gì tốt?
Thành tiên rồi, thì phải rời Linh Sơn lên tiên giới, nó chính là yêu mến cái cây lê này, yêu mến cuộc sống ở Linh Sơn, nó tình nguyện cả đời làm hồ ly ngồi ở dưới cây lê.
Không lâu sau, nó có một người bạn khác.
Một con chim khách nhỏ cũng phát hiện ra cây lê, nó thích thú xây tổ ở trên nhánh cây lê, đem Bạch hồ trở thành bạn, còn có thể giúp Bạch hồ mổ trái cây, từ đó về sau Bạch hồ có thêm một người bạn, lại càng không muốn nghĩ ngợi đến cái việc thành tiên gì kia.
Nhưng mà thời gian nó cùng chim khách nhỏ làm bạn quá ngắn, có một ngày, chim khách nhỏ không bay trở về, hôm sau cũng không về, sau ngày thứ ba, ngày thứ tư...... nó rốt cuộc không xuất hiện.
Nó làm sao vậy? Là đã tìm được bạn tốt mới, chỗ ở tốt, hay là đã xảy ra bất hạnh?
Lần đầu tiên Bạch hồ nghĩ, nếu có thể gặp được chồn đen thật tốt, có thể hỏi thăm về chim khách nhỏ một chút.
Qua vài năm, chồn đen lại tới Linh Sơn, nó hỏi Bạch hồ có bằng lòng tu luyện hay không? Bạch hồ hỏi nó chuyện chim khách nhỏ, chồn đen nói có biết rõ cũng không thể nào nói cho Bạch hồ được, trừ phi Bạch hồ bằng lòng tu luyện, như vậy mọi chuyện nó muốn biết, tự nhiên cũng sẽ biết rõ.
Bạch hồ yên lặng.
Chồn đen thấy nó do dự, liền nói thẳng chính mình bị trọng thương, khả năng duy trì hình hồ chỉ có một lúc, nếu như Bạch hồ nguyện ý học tập biến ảo thành hình người, liền có thể thay thế mình đi đến nhà ở nhân gian lấy linh dược trị thương, để báo đáp, nó có thể giúp đỡ điều tra thêm về chuyện chim khách nhỏ.
Bạch hồ đáp ứng.
Vì vậy nó bắt đầu học tu luyện, mười năm rồi lại mười năm...... Nó tu luyện, đáp án có thể cũng theo thời gian trôi qua, theo con đường tu tiên tâm không vướng bận, rốt cuộc trở nên không quan trọng nữa.
Trong chớp mắt, mấy trăm năm trôi qua.
Cuối cùng, Bạch hồ cũng rời bỏ Linh Sơn, rời bỏ cây lê, từ nay về sau hóa thân thành người, cũng có tên —— Hành Vân.
Linh Sơn cảnh vật thần bí, quanh năm đầy mây mù, chỉ thấy sườn núi không thấy đỉnh núi, mây quay chung quanh dãy núi giống như là cái thang thông lên trời, vì vậy mọi người tin tưởng, núi này tất có tiên ở, có tiên thì sẽ linh, bởi vậy mới tên là Linh Sơn.
Không biết là nơi nào trong tận vùng đất sâu nọ, có một cây lê sinh trưởng ngàn năm, quanh năm ra trái, ra trái rồi lại rụng, rụng rồi lại ra, đẹp như hoa mùa xuân, tuyết mùa đông.
Trong núi có bạch hồ rất thích cây lê này, biết rõ cây lê có tiên khí, cho nên ưa nằm ngủ dưới tàng cây, có khi đói bụng sẽ ăn trái cây rụng, dần dà, trên người nó cũng có một chút linh khí.
Ngày nọ, có một con chồn đen tu luyện mấy trăm năm giật mình nhìn thấy trên người nó có linh khí trời ban, có thể tu thành tiên, liền hỏi nó có bằng lòng thành tiên không, có muốn tu luyện hay không?
Bạch hồ không buồn để ý tới chồn đen.
Thành tiên có gì tốt?
Thành tiên rồi, thì phải rời Linh Sơn lên tiên giới, nó chính là yêu mến cái cây lê này, yêu mến cuộc sống ở Linh Sơn, nó tình nguyện cả đời làm hồ ly ngồi ở dưới cây lê.
Không lâu sau, nó có một người bạn khác.
Một con chim khách nhỏ cũng phát hiện ra cây lê, nó thích thú xây tổ ở trên nhánh cây lê, đem Bạch hồ trở thành bạn, còn có thể giúp Bạch hồ mổ trái cây, từ đó về sau Bạch hồ có thêm một người bạn, lại càng không muốn nghĩ ngợi đến cái việc thành tiên gì kia.
Nhưng mà thời gian nó cùng chim khách nhỏ làm bạn quá ngắn, có một ngày, chim khách nhỏ không bay trở về, hôm sau cũng không về, sau ngày thứ ba, ngày thứ tư...... nó rốt cuộc không xuất hiện.
Nó làm sao vậy? Là đã tìm được bạn tốt mới, chỗ ở tốt, hay là đã xảy ra bất hạnh?
Lần đầu tiên Bạch hồ nghĩ, nếu có thể gặp được chồn đen thật tốt, có thể hỏi thăm về chim khách nhỏ một chút.
Qua vài năm, chồn đen lại tới Linh Sơn, nó hỏi Bạch hồ có bằng lòng tu luyện hay không? Bạch hồ hỏi nó chuyện chim khách nhỏ, chồn đen nói có biết rõ cũng không thể nào nói cho Bạch hồ được, trừ phi Bạch hồ bằng lòng tu luyện, như vậy mọi chuyện nó muốn biết, tự nhiên cũng sẽ biết rõ.
Bạch hồ yên lặng.
Chồn đen thấy nó do dự, liền nói thẳng chính mình bị trọng thương, khả năng duy trì hình hồ chỉ có một lúc, nếu như Bạch hồ nguyện ý học tập biến ảo thành hình người, liền có thể thay thế mình đi đến nhà ở nhân gian lấy linh dược trị thương, để báo đáp, nó có thể giúp đỡ điều tra thêm về chuyện chim khách nhỏ.
Bạch hồ đáp ứng.
Vì vậy nó bắt đầu học tu luyện, mười năm rồi lại mười năm...... Nó tu luyện, đáp án có thể cũng theo thời gian trôi qua, theo con đường tu tiên tâm không vướng bận, rốt cuộc trở nên không quan trọng nữa.
Trong chớp mắt, mấy trăm năm trôi qua.
Cuối cùng, Bạch hồ cũng rời bỏ Linh Sơn, rời bỏ cây lê, từ nay về sau hóa thân thành người, cũng có tên —— Hành Vân.
Bình luận facebook