Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-831
Chương 830: Thân thế chi mê (2)
Việc tìm kiếm cha mẹ của Trịnh Luân, quả thật là Trịnh Kinh đã bắt đầu từ năm trước rồi.
Hắn muốn cưới Trịnh Luân, biện pháp tốt nhất chính là để cha mẹ ruột của cô nhận cô trở về, sau đó hắn sẽ cưới Trịnh Luận về. Cứ như vậy thì sẽ không có ai lấy cớ việc bọn họ là anh em để nói. Sau khi tách hộ khẩu của Trịnh Luân ra ngoài, bọn họ sẽ không còn là anh em nữa, không chỉ có việc kết hôn cũng hợp pháp mà cũng không hề trái với luân thường đạo lý.
Tuy rằng bị cha mẹ ruột đón đi, sẽ làm cho Bùi Tín Hoa và Trịnh Khải Nam đau lòng, nhưng loại đau lòng này chỉ là tạm thời, chỉ cần hắn có thể cưới Trịnh Luân, bọn họ một nhà bốn người sẽ lại sống cùng nhau như trước kia.
Không, sẽ cừng hạnh phúc hơn trước kia!
Nhưng mà, mọi việc tiến triển rất không thuận lợi, Trịnh Kinh gặp rất nhiều khó khăn.
Đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều manh mối đã sớm đã không còn, bọn người buôn bán trẻ con kia sau khi bị bắt đã chết ở trong ngục giam, hắn mua Trịnh Luân tư nơi nào thì Trịnh Luân căn bản không thể nào nhớ được.
Cũng may năm đó người bị buôn bán không chỉ có một mình Trịnh Luân, khi nhận nuôi Trịnh Luân, những đứa bé đó bị bắt ăn xin ở trên phố đều bị Trịnh Khải Nam đưa vào viện phúc lợi lớn nhất thành phố A, trừ bỏ các đứa bé vì cực kỳ suy dinh dưỡng nên đã chết, hiện giờ đại đa số bọn trẻ đều đã khỏe mạnh trưởng thành, có vài đứa còn tìm được cha mẹ đẻ, được đón về nhà và có cuộc sống an ổn.
Trịnh Kinh từng đi tìm những đứa trẻ năm đó, những đứa trẻ đó năm đó phần lớn là đã trên mười tuổi, mấy bé sáu Tuổi như Trịnh Luân rất ít, Trịnh Luân không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng những đứa trẻ kia lại đem khoảng thời gian chua xót thống khổ khi đi ăn xin kia khắc sâu trong lòng.
Có mấy cái đứa trẻ nhớ rõ Trịnh Luân, đặc biệt là cùng bị bán với Trịnh Luân.
Trịnh Kinh căn cứ vào ngững đoạn thông tin manh mối đứt quãng của bọn họ, sờ soạng suốt nửa năm mới tìm được một chút manh mối.
Hắn đi qua cái gia đình đã mất đi con, tình huống đều ăn khớp với Trịnh Luân, nhưng DNA lại không khớp nhau.
Cho đế tháng trước, hắn mới tìm được cha mẹ ruột của Trịnh Luân.
Cái gia đình này rất nghèo khó, con cái rất đông, nói đến Trịnh Luân, bọn họ đều không có ấn tượng gì, trong đó chỉ có một người đàn ông đã kết hôn nhớ rõ Trịnh Luân, hắn còn lấy ra ảnh chụp chung của gia đình, bên trong Trịnh Luân tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng Trịnh Kinh liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Trịnh Luân hiện tại dung mạo đã xảy ra biến hóa không nhỏ, nhưng là bộ dáng lúc nhỏ Trịnh Kinh lại nhớ rõ.
Bất quá, cha mẹ bọn họ đều đã qua đời vào năm trước, hai vợ chồng ham ăn biếng làm, sinh con nuôi không nổi liền bán ra bên ngoài, cho tới nay đã bán sáu đứa con.
Cha mẹ Trịnh Luân qua đời, không có cách nào làm giám định DNA, Trịnh Kinh liền trưng cầu ý kiến của anh chị em của Trịnh Luân, cho mỗi người một ít tiền rồi sau đó đi làm giám định.
Nhưng mà, điều Trịnh Kinh kinh ngạc nhất chính là, những anh chị em của Trịnh Luân không bị bán đi tất cả đều là anh em ruột, những người bị bán đi lại không có uqan hệ huyết thống!
Trịnh Luân và những người này không có bất kì quan hệ huyết thống gì!
Hóa ra những người mà Trịnh Luân gọi là cha mẹ, cũng là bọn buôn người!
Bọn họ không phải cha mẹ ruột của Trịnh Luân!
Manh mối tới nơi này rồi liền hoàn toàn bị gián đoạn, Trịnh Kinh không thể nào điều tra thêm, đều tra không ra năm đó Trịnh Luân là như thế nào mà bị bọn buôn người kia lừa gạt về nhà.
“Cha, con không có tìm được cha mẹ ruột của Luân luân, cha mẹ trong trí nhớ của Luân Luân quả thật cũng chỉ là bọn buôn người mà thôi, cô ấy khi đấy còn quá nhỏ, không có khả năng nhớ rõ cha mẹ mình."
Giọng nói của Trịnh Kinh có chút trầm xuống, tìm không thấy cha mẹ của Trịnh Luân thì rất khó cưới cô.
Hắn không thể tìm một đôi vợ chồng trung niên tới nhận đưa Trịnh Luân đi!
Việc như này bị vạch trần về sau sẽ rất bất lợi cho Trịnh Luân.
Hơn nữa, nếu Trịnh Luân có khả năng cũng không phải bị cha mẹ của của chính mình bán đi, vậy thì có khả năng là bị bọn buôn người lừa bán, cha mẹ cô rất có thể vẫn luôn tìm cô.
Trịnh Khải Nam cũng có chút khiếp sợ: “Đôi vợ chồng bán Trịnh Luân kia không phải cha mẹ ruột của Trịnh Luân?”
Nếu Trịnh Luân có cha mẹ khác, nếu cha mẹ cô không phải người táng tận lương tâm bán con gái mình đi thì có lẽ hắn thật sự sẽ giúp Trịnh Luân tìm cha mẹ ruột.
“Đúng vậy,tháng trước ta mới tra được đoi vợ chồng kia đều đã chết, nhưng bọn họ có để lại mấy đứa con không có cùng huyết thống với Trịnh Luân, Luân Luân không phải con ruột của bọn họ, cho nên mới bị bán đi."Trịnh Kinh đem tình hình mình tra,được nói cho Trịnh Khải Nam nghe, hắn biết Trịnh Khải Nam không phải Người bảo thủ, cũng biết ôn ấy xem trọng chính nghĩa, đem tất cả mọi việc nói rõ ràng mới có thể tranh thủ sự đồng ý của Trịnh Khải Nam, hai người cùng nhau đi tìm kiếm cha mẹ ruột của Trịnh Luân.
“Có sáu đứa con bị bán, con chỉ tìm được bốn đứa, Luân Luân là năm, còn một đứa. Nghe nói là đã chết."
Mọi việc đã qua lâu lắm rồi, Trịnh Kinh tìm được bốn đứa trẻ bị bán đi đi này cũng là dùng lực lượng của Cảnh Dật Thần, nếu không hắn không thể nhanh như vậy đã điều tra rõ.
Trịnh Khải Nam trầm mặc hồi lâu, hắn thấp giọng nói: “A Kinh, con để ta trở về thương lượng với mẹ con, chúng ta nuôi Luân Luân lâu,như vậy. Chúng ta coi con bé như con gái ruột của mình, muốn tìm cha mẹ ruột cho nó, đưa nó trở về với cha mẹ ruột không khác gì chọc một dao vào trái tim bọn ta. Con hiện tại còn chưa có con cái, không hiểu tâm tình của bọn ta, chờ khi con có con thì ocn sẽ rõ."
Trịnh Kinh biết không có khả năng lập tức liền nói với cha mình, hắn gật gật đầu: “Được, cha hẳn là nên thương lượng cùng mẹ con một chút.”
Cha con hai người nói chuyện không khí ngưng trọng mà nặng nề, di động của Trịnh Kinh vang lên thì tinh thần hai người cũng rung lên theo, bên Mộc Thanh có kết quả!
Trịnh Kinh tiếp điện thoại, bên trong truyền đến tiếng nói mệt mỏi của Mộc Thanh, trong nước là ban ngày, nhưng bên Đức lại là đêm khuya, Mộc Thanh suốt đêm tiến hành phân tích số liệu, dùng tốc độ nhanh nhất phân biệt độc tố.
“người anh em, thật là mệt chết tôi! Bất quá cuối cùng cũng đem thuốc phân tích rõ ràng!Loại độc này là từ phấn hoa trúc ở Mexico lấy ra tới, hơn nữa cộng với liền kết hợp hỗn hợp của một loại hóa học tương đối mạnh, nếu dùng tương đối thì trong một tháng không nhìn ra bất kì vấn đề gì."
Tiền nói của Mộc Thanh tuy rằng mỏi mệt, nhưng lại rất nghiêm túc và mang theo sự ngưng trọng hiếm thấy.
“Nhưng dùng loại độc này lâu dài, trong miện sẽ nóng rát, sau đó sẽ khó nuốt nước bọt. Tới lúc vô cùng nghiêm trọng thì giọng nói sẽ sưng đỏ nghen ngào, không ngừng ho khan, giọng nói biến đổi là nhẹ, nghiêm trọng nhất chính là, loại độc này có thể làm cho ung thư yết hầu, nhưng lại không tra ra được yêu nhân."
Việc tìm kiếm cha mẹ của Trịnh Luân, quả thật là Trịnh Kinh đã bắt đầu từ năm trước rồi.
Hắn muốn cưới Trịnh Luân, biện pháp tốt nhất chính là để cha mẹ ruột của cô nhận cô trở về, sau đó hắn sẽ cưới Trịnh Luận về. Cứ như vậy thì sẽ không có ai lấy cớ việc bọn họ là anh em để nói. Sau khi tách hộ khẩu của Trịnh Luân ra ngoài, bọn họ sẽ không còn là anh em nữa, không chỉ có việc kết hôn cũng hợp pháp mà cũng không hề trái với luân thường đạo lý.
Tuy rằng bị cha mẹ ruột đón đi, sẽ làm cho Bùi Tín Hoa và Trịnh Khải Nam đau lòng, nhưng loại đau lòng này chỉ là tạm thời, chỉ cần hắn có thể cưới Trịnh Luân, bọn họ một nhà bốn người sẽ lại sống cùng nhau như trước kia.
Không, sẽ cừng hạnh phúc hơn trước kia!
Nhưng mà, mọi việc tiến triển rất không thuận lợi, Trịnh Kinh gặp rất nhiều khó khăn.
Đã qua nhiều năm như vậy, rất nhiều manh mối đã sớm đã không còn, bọn người buôn bán trẻ con kia sau khi bị bắt đã chết ở trong ngục giam, hắn mua Trịnh Luân tư nơi nào thì Trịnh Luân căn bản không thể nào nhớ được.
Cũng may năm đó người bị buôn bán không chỉ có một mình Trịnh Luân, khi nhận nuôi Trịnh Luân, những đứa bé đó bị bắt ăn xin ở trên phố đều bị Trịnh Khải Nam đưa vào viện phúc lợi lớn nhất thành phố A, trừ bỏ các đứa bé vì cực kỳ suy dinh dưỡng nên đã chết, hiện giờ đại đa số bọn trẻ đều đã khỏe mạnh trưởng thành, có vài đứa còn tìm được cha mẹ đẻ, được đón về nhà và có cuộc sống an ổn.
Trịnh Kinh từng đi tìm những đứa trẻ năm đó, những đứa trẻ đó năm đó phần lớn là đã trên mười tuổi, mấy bé sáu Tuổi như Trịnh Luân rất ít, Trịnh Luân không nhớ rõ chuyện trước kia, nhưng những đứa trẻ kia lại đem khoảng thời gian chua xót thống khổ khi đi ăn xin kia khắc sâu trong lòng.
Có mấy cái đứa trẻ nhớ rõ Trịnh Luân, đặc biệt là cùng bị bán với Trịnh Luân.
Trịnh Kinh căn cứ vào ngững đoạn thông tin manh mối đứt quãng của bọn họ, sờ soạng suốt nửa năm mới tìm được một chút manh mối.
Hắn đi qua cái gia đình đã mất đi con, tình huống đều ăn khớp với Trịnh Luân, nhưng DNA lại không khớp nhau.
Cho đế tháng trước, hắn mới tìm được cha mẹ ruột của Trịnh Luân.
Cái gia đình này rất nghèo khó, con cái rất đông, nói đến Trịnh Luân, bọn họ đều không có ấn tượng gì, trong đó chỉ có một người đàn ông đã kết hôn nhớ rõ Trịnh Luân, hắn còn lấy ra ảnh chụp chung của gia đình, bên trong Trịnh Luân tuy rằng tuổi nhỏ, nhưng Trịnh Kinh liếc mắt một cái liền nhận ra cô.
Trịnh Luân hiện tại dung mạo đã xảy ra biến hóa không nhỏ, nhưng là bộ dáng lúc nhỏ Trịnh Kinh lại nhớ rõ.
Bất quá, cha mẹ bọn họ đều đã qua đời vào năm trước, hai vợ chồng ham ăn biếng làm, sinh con nuôi không nổi liền bán ra bên ngoài, cho tới nay đã bán sáu đứa con.
Cha mẹ Trịnh Luân qua đời, không có cách nào làm giám định DNA, Trịnh Kinh liền trưng cầu ý kiến của anh chị em của Trịnh Luân, cho mỗi người một ít tiền rồi sau đó đi làm giám định.
Nhưng mà, điều Trịnh Kinh kinh ngạc nhất chính là, những anh chị em của Trịnh Luân không bị bán đi tất cả đều là anh em ruột, những người bị bán đi lại không có uqan hệ huyết thống!
Trịnh Luân và những người này không có bất kì quan hệ huyết thống gì!
Hóa ra những người mà Trịnh Luân gọi là cha mẹ, cũng là bọn buôn người!
Bọn họ không phải cha mẹ ruột của Trịnh Luân!
Manh mối tới nơi này rồi liền hoàn toàn bị gián đoạn, Trịnh Kinh không thể nào điều tra thêm, đều tra không ra năm đó Trịnh Luân là như thế nào mà bị bọn buôn người kia lừa gạt về nhà.
“Cha, con không có tìm được cha mẹ ruột của Luân luân, cha mẹ trong trí nhớ của Luân Luân quả thật cũng chỉ là bọn buôn người mà thôi, cô ấy khi đấy còn quá nhỏ, không có khả năng nhớ rõ cha mẹ mình."
Giọng nói của Trịnh Kinh có chút trầm xuống, tìm không thấy cha mẹ của Trịnh Luân thì rất khó cưới cô.
Hắn không thể tìm một đôi vợ chồng trung niên tới nhận đưa Trịnh Luân đi!
Việc như này bị vạch trần về sau sẽ rất bất lợi cho Trịnh Luân.
Hơn nữa, nếu Trịnh Luân có khả năng cũng không phải bị cha mẹ của của chính mình bán đi, vậy thì có khả năng là bị bọn buôn người lừa bán, cha mẹ cô rất có thể vẫn luôn tìm cô.
Trịnh Khải Nam cũng có chút khiếp sợ: “Đôi vợ chồng bán Trịnh Luân kia không phải cha mẹ ruột của Trịnh Luân?”
Nếu Trịnh Luân có cha mẹ khác, nếu cha mẹ cô không phải người táng tận lương tâm bán con gái mình đi thì có lẽ hắn thật sự sẽ giúp Trịnh Luân tìm cha mẹ ruột.
“Đúng vậy,tháng trước ta mới tra được đoi vợ chồng kia đều đã chết, nhưng bọn họ có để lại mấy đứa con không có cùng huyết thống với Trịnh Luân, Luân Luân không phải con ruột của bọn họ, cho nên mới bị bán đi."Trịnh Kinh đem tình hình mình tra,được nói cho Trịnh Khải Nam nghe, hắn biết Trịnh Khải Nam không phải Người bảo thủ, cũng biết ôn ấy xem trọng chính nghĩa, đem tất cả mọi việc nói rõ ràng mới có thể tranh thủ sự đồng ý của Trịnh Khải Nam, hai người cùng nhau đi tìm kiếm cha mẹ ruột của Trịnh Luân.
“Có sáu đứa con bị bán, con chỉ tìm được bốn đứa, Luân Luân là năm, còn một đứa. Nghe nói là đã chết."
Mọi việc đã qua lâu lắm rồi, Trịnh Kinh tìm được bốn đứa trẻ bị bán đi đi này cũng là dùng lực lượng của Cảnh Dật Thần, nếu không hắn không thể nhanh như vậy đã điều tra rõ.
Trịnh Khải Nam trầm mặc hồi lâu, hắn thấp giọng nói: “A Kinh, con để ta trở về thương lượng với mẹ con, chúng ta nuôi Luân Luân lâu,như vậy. Chúng ta coi con bé như con gái ruột của mình, muốn tìm cha mẹ ruột cho nó, đưa nó trở về với cha mẹ ruột không khác gì chọc một dao vào trái tim bọn ta. Con hiện tại còn chưa có con cái, không hiểu tâm tình của bọn ta, chờ khi con có con thì ocn sẽ rõ."
Trịnh Kinh biết không có khả năng lập tức liền nói với cha mình, hắn gật gật đầu: “Được, cha hẳn là nên thương lượng cùng mẹ con một chút.”
Cha con hai người nói chuyện không khí ngưng trọng mà nặng nề, di động của Trịnh Kinh vang lên thì tinh thần hai người cũng rung lên theo, bên Mộc Thanh có kết quả!
Trịnh Kinh tiếp điện thoại, bên trong truyền đến tiếng nói mệt mỏi của Mộc Thanh, trong nước là ban ngày, nhưng bên Đức lại là đêm khuya, Mộc Thanh suốt đêm tiến hành phân tích số liệu, dùng tốc độ nhanh nhất phân biệt độc tố.
“người anh em, thật là mệt chết tôi! Bất quá cuối cùng cũng đem thuốc phân tích rõ ràng!Loại độc này là từ phấn hoa trúc ở Mexico lấy ra tới, hơn nữa cộng với liền kết hợp hỗn hợp của một loại hóa học tương đối mạnh, nếu dùng tương đối thì trong một tháng không nhìn ra bất kì vấn đề gì."
Tiền nói của Mộc Thanh tuy rằng mỏi mệt, nhưng lại rất nghiêm túc và mang theo sự ngưng trọng hiếm thấy.
“Nhưng dùng loại độc này lâu dài, trong miện sẽ nóng rát, sau đó sẽ khó nuốt nước bọt. Tới lúc vô cùng nghiêm trọng thì giọng nói sẽ sưng đỏ nghen ngào, không ngừng ho khan, giọng nói biến đổi là nhẹ, nghiêm trọng nhất chính là, loại độc này có thể làm cho ung thư yết hầu, nhưng lại không tra ra được yêu nhân."
Bình luận facebook