Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-86
Chương 86: Đường Vận (2)
Đường Vận tựa hồ biết bản thân mình nói sai, thấy sắc mặt Cảnh Dật Thần như băng, nhưng cô lại không lùi bước, đối diện với anh.
Cảnh Dật Thần nhìn thấy cô rõ ràng đang sợ hãi nhưng lại tự trấn tĩnh bản thân, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tán.
Anh có thể tàn nhẫn, lãnh khốc, hung ác với bất kì ai, nhưng duy nhất là không thể phát giận với Đường Vận.
Nếu có thể, anh hy vọng cô có thể vẫn luôn năng động vui vẻ như trước, quên đi quá khứ đau khổ mà sống hết cuộc đời.
Anh cũng có tin tưởng, với năng lực hiện giờ của chính mình chắc chắn có thể bảo vệ được cô, không cho cô sai lầm bất kì việc gì nữa.
Nhưng là, anh tìm được cô, hơn nữa còn đưa cô về nước, không phải vì hủy diệt hôn nhân chính mình, nếu ngay từ lúc đầu anh định cưới cô thì chắc chắn sẽ không kết hôn với Thượng Quan Ngưng.
Tất cả mọi người cho rằng, anh không chịu chạm vào nữ nhân, không chịu kết hôn, là bởi vì Đường Vận. Nhưng chỉ có chính bản thân anh rõ ràng nhất, chỉ là bởi vì lúc đó anh chưa gặp được Thượng Quan Ngưng mà thôi.
Anh vì tìm được Đường Vận, đã rời khỏi Cảnh gia mười năm, vẫn luôn ở bên ngoài phiêu bạc, vận dụng và sử dụng hết toàn bộ năng lực và mối quan vệ để tìm cô.
Cảnh Trung Tu cảm thấy anh đã điên rồi, thậm chí không một lần cung cấp sự hỗ trợ của gia tộc cho anh.
Bà ngoại với hai vị lão thái thái, đã rùng mình rất nhiều năm, bởi vì anh rất hoàn hảo, liên kết thông đồng với nhau tìm bằng được đủ loại nữ nhân đến bên anh, để làm cho anh quên được Đường Vận.
Nhưng anh không động vài Những nữ nhân kia không phải bởi vì Đường Vận.
Việc anh không quên được Đường Vận, không chịu từ bỏ tìm cô cùng với tình yêu không hề có quan hệ.
Nếu Đường Vận là cái con trai, anh cũng sẽ như thế, sẽ không từ bỏ mà đi tìm. nhưng nếu thật sự như vậy, không chừng tất cả mọi người sẽ cho rằng xu hướng giới tính của anh có vấn đề.
Mười năm tới, mọi người trong nhà vẫn luôn tìn người phụ nữ khác cho anh, nhung vẫn luôn không có kết quả gì.
Cho dù tất cả mọi người đều hiểu lầm anh, hay thậm chí Đường Vận cũng hiểu lầm anh thì anh cũng không quan tâm. Anh chỉ cần Thượng Quan Ngưng không hiểu lầm anh là được.
Bất quá, anh bây giờ đang cảm thấy, Thượng Quan Ngưng lúc này đang hiểu lầm lớn.
Bởi vì nửa giờ trước, A Hổ có nói cho anh là có một nữ nhân cầm điện thoại chụp lén ảnh anh với Đường Vận, hơn nữa còn đem ảnh người đó cho anh xem.
Anh biết người này, là người phụ trách hướng dẫn cho Thượng Quan Ngưng ở bộ quan hệ xã hội, có quan hệ với Thượng Quan Ngưng rất tốt, anh còn nghe Thượng Quan Ngưng nhắc quá về cô, hình nhgư tên là Mễ Hiểu Hiểu.
Cái cô Mễ Hiểu Hiểu chụp lén bọn họ, nhất định là đem ảnh chụp đưa cho Thượng Quan Ngưng xem, anh có thể tưởng tượng ra, Thượng Quan Ngưng lúc này đang rất tức giận.
Bởi vì một phút đồng hồ trước, anh đã nhận được tin nhắn của Thượng Quan Ngưng: [Đêm nay anh không được về nhà, ngủ ngoài đường đi!]
Cảnh Dật Thần khóe miệng hơi hơi lộ ra một tia cười khổ, nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô: [Hiện giờ cán bộ cai quản an ninh khu vực rất nghiêm ngặt, không cho ai được ngủ ngoài đường cái đâu".
Đường Vận thấy bản thân vừa khóc lại vừa nháo, lại giả bộ đáng thương, vậy mà Cảnh Dật Thần chẳng những không an ủi cô, ngược lại còn thất thần! Hơn nữa khóe môi còn mang theo ý cười hiếm thấy, kiên nhẫn trả lời tin nhắn!
Cô biết anh vẫn luôn lãnh đạm, thậm chí là không gần phụ nữ, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy, Cảnh Dật Thần vẫn luôn bất đồng! Ít nhất là anh sẽ không ôn hòa với người khác như cô.
Nhưng hiện tại việc này hoàn toàn không đúng rồi!
Khẳng định là bởi vì người vợ kia của anh.
Hừ, cô cũng không tin, Cảnh Dật Thần thật sự thích người phụ nữ kia!
Cô xinh đẹp trong ánh mắt hiện lên một tia ác độc, không có ý tốt nói: “Dật thần ca ca, em muốn tới thăm nhà anh, vợ của anh nhất định là một người phụ nữ tốt, em cũng muốn gặp cô ấy!"
Anh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không được.”
Anh cùng cô gặp mặt, Thượng Quan Ngưng đã đánh nghiêng bình dấm chua, muốn đuổi anh ra ngủ ngoài đường cái, nếu là đem Đường Vận đưa về nhà, Thượng Quan Ngưng tuyệt đối sẽ lập tức biến mất trong thế giới của anh.
Việc này anh không thể gánh vác hết hậu quả!
Huống chi, bây giờ anh đã sang tên nhà cho Thượng Quan Ngưng, cho cô quyền định đoạt, cô không thích người khác tới, vậy nên không thể tùy tiện dẫn người khác về nhà.
Hơn nữa, anh cũng không thích có người quấy rầy sinh hoạt của hai người bọn họ. Cho dù là Đường Vận cũng không được.
Đường Vận nghe vậy, lập tức không cao hứng, bĩu môi nói: “Anh không cho em đi, em liền chán ghét cô ta! Cô ta khẳng định không phải người tốt gì, rất chán ghét, anh mau mau ly hôn với cô ta đi!"
Cảnh Dật Thần sắc mặt dần dần lạnh xuống, ngữ khí có chút đạm mạc nói: “Cô ấy không cần em phải thích, em chỉ cần tự lo tốt cho bản thân mình là đủ rồi."
"Em thiếu cái gì thì nói với người của anh, bọn họ sẽ làm thay cho em, về sau không cần làm bậy."
Đường Vận biết, "Làm bậy" trong miệng Cảnh Dật Thần là chỉ việc cô tới Tập Đoàn Cảnh Thịnh tuyên bố bản thân là vị hôn thê của anh.
Cô rất không phục, trên thế giới này không ai có tư cách gả cho Cảnh Dật Thần, chỉ có Đường Vận cô mới có tư cách đó, dựa vào cái gì mà cô ngay cả "vị hôn thê" cũng không được làm.
Rốt cuộc là tiện nữ nào chiếm vị trí của cô, đoạt đi Dật Thần ca ca của cô, xem ra cô không xé rách mặt cô ta thì cô khoing còn là Đường Vận nữa.
Cô rất phẫn nộ, điện thoại Cảnh Dật Thần bỗng nhiên vang lên.
Cảnh Dật Thần nhìn thoáng qua điện thoại, thần sắc lãnh đạm làm lơ.
Nhưng điện thoại vẫn cố chấp vang lên, anh mà không nghe chắc chắn không được.
Đường Vận đem hành biểu hiện không kiên nhẫn của Cảnh Dật Thần để ở trong mắt, trong lòng mừng thầm.
Khẳng định là vợ của Dật Thần gọi tới, mà nh chắc chắn không thích cô ta nên mới không muốn tiếp điện thoại.
Cô nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Cảnh Dật Thần chỉ là bị trong nhà gây áp lực nên mới cưới nữ nhân kia về để che mắt người trong nhà, chẳng qua chỉ là một con tiện nhân hám tiền dơ bẩn ở trong nhà để giúp đỡ nhu cầu của Cảnh Dật Thần mà thôi.
Chỉ là, một lát sau, Cảnh Dật Thần vẫn là dùng thần sắc lãnh đạm tiếp điện thoại, nói: “Có việc?”.
Trong điện thoại vang lên âm thanh của bà nội Mạc Lan, bà không hề để bụng việc lạnh nhạt của cháu trai, chỉ oán giận nói: "sao giờ con mới nhận điện thoại của ta, ngay cả điện thoại của bà cũng không nhận!"
“Không có việc gì thì cúp đây.”
“Đừng đừng đừng, có việc! Cái tiểu tử thúi này, bà nội tìm con làm sao có thể không có việc gì!” Mạc Lan nói nhanh, theo sau lại có chút ngập ngừng nói: "việc kia, lần trước là bà không đúng, không biết rõ việc gì nên liền nói con, lần tới sẽ không thế nữa! Hơn nữa, bà đã đem A Nhiên mắng cho một trận, đem nó nhốt ở nhà để ăn năn hối cải."
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt “Ân” một tiếng, sắc mặt cũng không bởi vì bà nội xin lỗi mà có hòa hoãn.
Từ nhỏ đến lớn, loại việc này anh đã gặp qua quá nhiều lần.
Mỗi lần mặc kệ là gặp được chuyện gì, anh nhất định sẽ bị bà nội mắng trước, luôn cảm thấy anh bắt nạt Cảnh Dật Nhiên.
Anh sẽ không tỏ ra đáng thương, và cũng khinh thường việc giải thích, không giống Cảnh Dật Nhiên như vậy càng ngày càng được bà nội thương yêu. Mặc dù bị ủy khuất gì anh cũng đều im lặng chịu đựng.
Anh chưa bao giờ hy vọng xa vời được nhận nhiều sự quan tâm. Chỉ cần không vô duyên vô cớ bị trách cứ đã là tốt lắm rồi.
Được mọi người bảo hộ, vĩnh viễn đều chỉ có một người Cảnh Dật Nhiên.
Ai kêu anh là một đứa từ nhỏ đã không có mẹ!
Anh đã sớm hình thành thói quen bị lạnh nhạt, cho nên càng lớn càng lạnh nhạt vô tình.
Bà nội không bởi vì cháu trai lãnh đạm mà dừng nói chuyện, vẫn lải nhải như cũ: “Hôm nay con cần phải đem con bé đưa về nhà, cho chúng ta nhìn một cái! Sau đó mau chóng làm hôn ước, sau đó,sinh một thằng cu mũm mĩm để nối dõi tông đường a!"
Đường Vận tựa hồ biết bản thân mình nói sai, thấy sắc mặt Cảnh Dật Thần như băng, nhưng cô lại không lùi bước, đối diện với anh.
Cảnh Dật Thần nhìn thấy cô rõ ràng đang sợ hãi nhưng lại tự trấn tĩnh bản thân, lửa giận trong lòng lập tức tiêu tán.
Anh có thể tàn nhẫn, lãnh khốc, hung ác với bất kì ai, nhưng duy nhất là không thể phát giận với Đường Vận.
Nếu có thể, anh hy vọng cô có thể vẫn luôn năng động vui vẻ như trước, quên đi quá khứ đau khổ mà sống hết cuộc đời.
Anh cũng có tin tưởng, với năng lực hiện giờ của chính mình chắc chắn có thể bảo vệ được cô, không cho cô sai lầm bất kì việc gì nữa.
Nhưng là, anh tìm được cô, hơn nữa còn đưa cô về nước, không phải vì hủy diệt hôn nhân chính mình, nếu ngay từ lúc đầu anh định cưới cô thì chắc chắn sẽ không kết hôn với Thượng Quan Ngưng.
Tất cả mọi người cho rằng, anh không chịu chạm vào nữ nhân, không chịu kết hôn, là bởi vì Đường Vận. Nhưng chỉ có chính bản thân anh rõ ràng nhất, chỉ là bởi vì lúc đó anh chưa gặp được Thượng Quan Ngưng mà thôi.
Anh vì tìm được Đường Vận, đã rời khỏi Cảnh gia mười năm, vẫn luôn ở bên ngoài phiêu bạc, vận dụng và sử dụng hết toàn bộ năng lực và mối quan vệ để tìm cô.
Cảnh Trung Tu cảm thấy anh đã điên rồi, thậm chí không một lần cung cấp sự hỗ trợ của gia tộc cho anh.
Bà ngoại với hai vị lão thái thái, đã rùng mình rất nhiều năm, bởi vì anh rất hoàn hảo, liên kết thông đồng với nhau tìm bằng được đủ loại nữ nhân đến bên anh, để làm cho anh quên được Đường Vận.
Nhưng anh không động vài Những nữ nhân kia không phải bởi vì Đường Vận.
Việc anh không quên được Đường Vận, không chịu từ bỏ tìm cô cùng với tình yêu không hề có quan hệ.
Nếu Đường Vận là cái con trai, anh cũng sẽ như thế, sẽ không từ bỏ mà đi tìm. nhưng nếu thật sự như vậy, không chừng tất cả mọi người sẽ cho rằng xu hướng giới tính của anh có vấn đề.
Mười năm tới, mọi người trong nhà vẫn luôn tìn người phụ nữ khác cho anh, nhung vẫn luôn không có kết quả gì.
Cho dù tất cả mọi người đều hiểu lầm anh, hay thậm chí Đường Vận cũng hiểu lầm anh thì anh cũng không quan tâm. Anh chỉ cần Thượng Quan Ngưng không hiểu lầm anh là được.
Bất quá, anh bây giờ đang cảm thấy, Thượng Quan Ngưng lúc này đang hiểu lầm lớn.
Bởi vì nửa giờ trước, A Hổ có nói cho anh là có một nữ nhân cầm điện thoại chụp lén ảnh anh với Đường Vận, hơn nữa còn đem ảnh người đó cho anh xem.
Anh biết người này, là người phụ trách hướng dẫn cho Thượng Quan Ngưng ở bộ quan hệ xã hội, có quan hệ với Thượng Quan Ngưng rất tốt, anh còn nghe Thượng Quan Ngưng nhắc quá về cô, hình nhgư tên là Mễ Hiểu Hiểu.
Cái cô Mễ Hiểu Hiểu chụp lén bọn họ, nhất định là đem ảnh chụp đưa cho Thượng Quan Ngưng xem, anh có thể tưởng tượng ra, Thượng Quan Ngưng lúc này đang rất tức giận.
Bởi vì một phút đồng hồ trước, anh đã nhận được tin nhắn của Thượng Quan Ngưng: [Đêm nay anh không được về nhà, ngủ ngoài đường đi!]
Cảnh Dật Thần khóe miệng hơi hơi lộ ra một tia cười khổ, nhanh chóng trả lời tin nhắn của cô: [Hiện giờ cán bộ cai quản an ninh khu vực rất nghiêm ngặt, không cho ai được ngủ ngoài đường cái đâu".
Đường Vận thấy bản thân vừa khóc lại vừa nháo, lại giả bộ đáng thương, vậy mà Cảnh Dật Thần chẳng những không an ủi cô, ngược lại còn thất thần! Hơn nữa khóe môi còn mang theo ý cười hiếm thấy, kiên nhẫn trả lời tin nhắn!
Cô biết anh vẫn luôn lãnh đạm, thậm chí là không gần phụ nữ, nhưng mà cô vẫn luôn cảm thấy, Cảnh Dật Thần vẫn luôn bất đồng! Ít nhất là anh sẽ không ôn hòa với người khác như cô.
Nhưng hiện tại việc này hoàn toàn không đúng rồi!
Khẳng định là bởi vì người vợ kia của anh.
Hừ, cô cũng không tin, Cảnh Dật Thần thật sự thích người phụ nữ kia!
Cô xinh đẹp trong ánh mắt hiện lên một tia ác độc, không có ý tốt nói: “Dật thần ca ca, em muốn tới thăm nhà anh, vợ của anh nhất định là một người phụ nữ tốt, em cũng muốn gặp cô ấy!"
Anh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không được.”
Anh cùng cô gặp mặt, Thượng Quan Ngưng đã đánh nghiêng bình dấm chua, muốn đuổi anh ra ngủ ngoài đường cái, nếu là đem Đường Vận đưa về nhà, Thượng Quan Ngưng tuyệt đối sẽ lập tức biến mất trong thế giới của anh.
Việc này anh không thể gánh vác hết hậu quả!
Huống chi, bây giờ anh đã sang tên nhà cho Thượng Quan Ngưng, cho cô quyền định đoạt, cô không thích người khác tới, vậy nên không thể tùy tiện dẫn người khác về nhà.
Hơn nữa, anh cũng không thích có người quấy rầy sinh hoạt của hai người bọn họ. Cho dù là Đường Vận cũng không được.
Đường Vận nghe vậy, lập tức không cao hứng, bĩu môi nói: “Anh không cho em đi, em liền chán ghét cô ta! Cô ta khẳng định không phải người tốt gì, rất chán ghét, anh mau mau ly hôn với cô ta đi!"
Cảnh Dật Thần sắc mặt dần dần lạnh xuống, ngữ khí có chút đạm mạc nói: “Cô ấy không cần em phải thích, em chỉ cần tự lo tốt cho bản thân mình là đủ rồi."
"Em thiếu cái gì thì nói với người của anh, bọn họ sẽ làm thay cho em, về sau không cần làm bậy."
Đường Vận biết, "Làm bậy" trong miệng Cảnh Dật Thần là chỉ việc cô tới Tập Đoàn Cảnh Thịnh tuyên bố bản thân là vị hôn thê của anh.
Cô rất không phục, trên thế giới này không ai có tư cách gả cho Cảnh Dật Thần, chỉ có Đường Vận cô mới có tư cách đó, dựa vào cái gì mà cô ngay cả "vị hôn thê" cũng không được làm.
Rốt cuộc là tiện nữ nào chiếm vị trí của cô, đoạt đi Dật Thần ca ca của cô, xem ra cô không xé rách mặt cô ta thì cô khoing còn là Đường Vận nữa.
Cô rất phẫn nộ, điện thoại Cảnh Dật Thần bỗng nhiên vang lên.
Cảnh Dật Thần nhìn thoáng qua điện thoại, thần sắc lãnh đạm làm lơ.
Nhưng điện thoại vẫn cố chấp vang lên, anh mà không nghe chắc chắn không được.
Đường Vận đem hành biểu hiện không kiên nhẫn của Cảnh Dật Thần để ở trong mắt, trong lòng mừng thầm.
Khẳng định là vợ của Dật Thần gọi tới, mà nh chắc chắn không thích cô ta nên mới không muốn tiếp điện thoại.
Cô nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cảm thấy, có lẽ Cảnh Dật Thần chỉ là bị trong nhà gây áp lực nên mới cưới nữ nhân kia về để che mắt người trong nhà, chẳng qua chỉ là một con tiện nhân hám tiền dơ bẩn ở trong nhà để giúp đỡ nhu cầu của Cảnh Dật Thần mà thôi.
Chỉ là, một lát sau, Cảnh Dật Thần vẫn là dùng thần sắc lãnh đạm tiếp điện thoại, nói: “Có việc?”.
Trong điện thoại vang lên âm thanh của bà nội Mạc Lan, bà không hề để bụng việc lạnh nhạt của cháu trai, chỉ oán giận nói: "sao giờ con mới nhận điện thoại của ta, ngay cả điện thoại của bà cũng không nhận!"
“Không có việc gì thì cúp đây.”
“Đừng đừng đừng, có việc! Cái tiểu tử thúi này, bà nội tìm con làm sao có thể không có việc gì!” Mạc Lan nói nhanh, theo sau lại có chút ngập ngừng nói: "việc kia, lần trước là bà không đúng, không biết rõ việc gì nên liền nói con, lần tới sẽ không thế nữa! Hơn nữa, bà đã đem A Nhiên mắng cho một trận, đem nó nhốt ở nhà để ăn năn hối cải."
Cảnh Dật Thần nhàn nhạt “Ân” một tiếng, sắc mặt cũng không bởi vì bà nội xin lỗi mà có hòa hoãn.
Từ nhỏ đến lớn, loại việc này anh đã gặp qua quá nhiều lần.
Mỗi lần mặc kệ là gặp được chuyện gì, anh nhất định sẽ bị bà nội mắng trước, luôn cảm thấy anh bắt nạt Cảnh Dật Nhiên.
Anh sẽ không tỏ ra đáng thương, và cũng khinh thường việc giải thích, không giống Cảnh Dật Nhiên như vậy càng ngày càng được bà nội thương yêu. Mặc dù bị ủy khuất gì anh cũng đều im lặng chịu đựng.
Anh chưa bao giờ hy vọng xa vời được nhận nhiều sự quan tâm. Chỉ cần không vô duyên vô cớ bị trách cứ đã là tốt lắm rồi.
Được mọi người bảo hộ, vĩnh viễn đều chỉ có một người Cảnh Dật Nhiên.
Ai kêu anh là một đứa từ nhỏ đã không có mẹ!
Anh đã sớm hình thành thói quen bị lạnh nhạt, cho nên càng lớn càng lạnh nhạt vô tình.
Bà nội không bởi vì cháu trai lãnh đạm mà dừng nói chuyện, vẫn lải nhải như cũ: “Hôm nay con cần phải đem con bé đưa về nhà, cho chúng ta nhìn một cái! Sau đó mau chóng làm hôn ước, sau đó,sinh một thằng cu mũm mĩm để nối dõi tông đường a!"
Bình luận facebook