Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-957
Chương 956: Trư Bát Giới bối tức phụ
Mùa đông giá rét đêm khuya tại thành phố A, ở một xưởng dệt vùng ngoại ô đã xảy ra một vụ nổ mạnh kịch liệt.
Trong lúc nhất thời, ánh lửa tận trời, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
Nổ mạnh tới mức Cảnh Trí không thể phản ứng lại, cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu không phải tiếng nổ mạnh quá mức kịch liệt, chỉ sợ cậu còn ở hôn hôn trầm trầm ngủ, sẽ không tỉnh lại.
Nơi này hoàn toàn xa lạ, cậu căn bản không biết đây là ở đâu, cũng không biết là mình đi vào nơi này từ khi nào, cậu cảm thấy, mình hình như hôn mê đã rất lâu.
Cậu nhìn bốn phía, ngay tức khắc hoảng sợ!
Nơi nơi đều cháy, chăn dưới thân cậu cũng cháy!
Sương khói làm Cảnh Trí sặc ho khan không ngừng, cậu gian nan bò từ trên giường dậy, nếu không bò dậy chỉ sợ người cậu cũng cháy!
Đáng giận là toàn thân cậu vô lực, đi cũng lừ một vấn đề, nếu không cậu căn bản không bị nhốt ở chỗ này.
Lửa càng ngày cháy càng mạnh, Cảnh Trí không khỏi cười khổ, chẳng lẽ cậu không bị thân thể virus hại chết, ngược lại là bị thiêu chết?
Cậu đang hoảng hốt, thì có một bóng người cao lớn vọt vào.
Chờ đến khi Cảnh Trí thấy rõ khuôn mặt, thì cậu hơi sửng sốt, sau đó liền nhếch miệng cười nói: “Anh trai, em biết anh sẽ đến cứu em! Mà, khuôn mặt anh đẹp trai như vậy, về sau đừng đeo cái mặt nạ đó nữa!"
Cảnh Duệ lộ rõ chân dung, rất khác bộ dáng lúc trước của anh, nhưng Cảnh Trí chỉ cần dựa vào hơi thở trên người là có thể phân rõ anh rốt cuộc là ai.
Cảnh Duệ nghe được cậu còn đang nói cười, liền biết Cảnh Trí không có việc gì.
Mệt cậu ở bên ngoài lo lắng không song, cái gì cũng đều không màng, trực tiếp vọt vào tới.
Nếu vậu biết được ai hủy hoại chỗ nàt thì cậu nhất định sẽ chiêu đãi tên đầu sỏ gây tội thật tốt!
“Có thể đi không?”
“Không thể! anh ngốc sao? Em nếu có thể đi, đã sớm chạy ra ngoài?”
Cảnh Duệ sắc mặt tối sầm, anh lớn như vậy rồi mà chưa có ai dám nói anh ngốc như cậu đâu!
Xem ra Cảnh Trí nửa chết nửa sống, cậu không thể cùng bệnh nhân chấp nhặt.
Cậu đem khăn lông ướt trong tay mình xé thành hai nửa, một nửa ném cho Cảnh Trí: “Che miệng vào, nếu không trong chốc lát bị sặc chết đừng trách anh không có tới cứu.”
Nhìn Cảnh Duệ tới cứu mình, Cảnh Trí trong lòng chấn động không thể hình dung.
Quả thật ấn tượng của cậu về anh trai, trên cơ bản chỉ dừng lại ở mức mơ hồ, cậu quên mất tình cảm của mình và anh rốt cuộc như thế nào, cậu cảm thấy, người lạnh nhạt giống như Cảnh Duệ, căn bản sẽ không vì cậu mà liều mạng.
Nhưng cậu sai rồi.
Sau khi cậu xảy ra chuyện, Thư Âm và Peter là người trước tiên tới bên người cậu, cậu biết, khẳng định là anh trai an bài.
Hiện tại, nơi này lửa cháy hừng hực, nổ mạnh vẫn chưa kết thúc, lao vào có bao nhiêu nguy hiểm, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết.
Nhưng mà, Cảnh Duệ lại không chút do dự lao vào
Anh thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt, nhưng quả thật nội tâm rất mềm mại, rất ấm áp.
"Anh trai, em sẽ không chết, mạng em rất lớn, em muốn sống thật lâu về sau sẽ bảo vệ anh!"
Cảnh Duệ không tỏ ý kiến.
Người em trai này chỉ cần đừng gặp rắc rối là anh đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi!
Cậu một tay đem Cảnh Trí túm lên từ trên mặt đất, do dự sau một giây đồng hồ, vẫn đem Cảnh Trí lên lưng mình.
Anh tuy rằng ghét tiếp xuec thân mật với người khác, nhung đây là lúc nguy cấp, trên lưng lại lừ em trai lớn lên với nhau từ nhỏ, anh cũng không hề bải xích, trừ việc cảm thấy có chút khó khăn một chút ở bên ngoài ra thì rất nhanh liền thích ứng.
Đừng nói là Cảnh Duệ có chút không thoải mái, mà ngay cả Cảnh Trí cũng cảm thấy mình có chút không thoải mái.
Bởi vì cậu còn cao hơn Cảnh Duệ, cậu trước kia khỏe mạnh như vậy, sức mạnh và tốc độ đều vượt qua cực hạn của nhân loại. Cậu vẫn luôn kiêu ngạo vì thấy, hiện tại để cho anh trai cõng đi, thật sự là có chút mất mặt.
Cảnh Duệ cõng Cảnh Trí lên, trong lòng lại có chút quen thuộc.
Có lẽ Cảnh Trí đã không còn nhớ rõ, nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng, trước kia anh đã từng cõng Cảnh Trí, đó là vào lúc Cảnh Trí sáu tuổi.
Lúc ấy, Cảnh Trí vừa mới đổi máu song, suy yếu không có sức lực đi đường, anh liền cõng Cảnh Trí, đưa cậu đi dạo phố, mua đồ ăn.
Anh còn nhớ rõ, Cảnh Trí vui vẻ giống như một chú gà con, ríu rít nói không ngừng, ở hắn trên lưng cậu đòi ăn các loại đồ ăn vặt.
Anh chỉ lớn hơn Cảnh Trí hai tuổi, cõng Cảnh Trí sáu tuổi kỳ thật có chút cố hết sức, nhưng cậu chưa từng kêu mệt.
Có lẽ, anh đã sớm biết, về sau mặc kệ mệt bao nhiêu, cậu đều có trách nhiệm chăm sóc tốt cho Cảnh Trí.
Anh là anh trai, là anh trai duy nhất.
Là người mà Cảnh Trí nhớ không quên được khi bị mất tích.
Nhiều năm sau anh lại cõng Cảnh Trí.
Anh đã trưởng thành, cũng đủ sức lực để cõng Cảnh Trí, nhưng anh lại phát hiện, Cảnh Trí cao 1 mét 87 lại nhẹ như vậy!
Mấy ngày nay, Cảnh Trí bị bọn họ làm gì, mà biến thành như thế này!
Mới chỉ mấy ngày mà cơ bắt Cảnh Trí cũng đã héo rút nghiêm trọng, nếu anh đến muộn một chút, chỉ sợ cơ bắt của Cảnh Trí sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục.
Cảnh Duệ hốc mắt nhanh chóng hồng hồng, cậu nhất định phải đem tất cả đám người ngược đãi Cảnh Trí từng người tường người một, anh sẽ báo thù cho Cảnh Trí!
Cảnh Trí vòng lấy cổ tay Cảnh Duệ, bỗng nhiên nhỏ một giọt nước mắt.
Cậu muốn ôm anh trai chặt một chút, nhưng thần kinh và cơ bắt đều đã tê mỏi, hờn toàn không thể dùng sức.
Cảnh Trí có chút ảo não đem đầu dựa vào trên lưng Cảnh Duệ, ngữ khí hạ xuống nói: “Anh, anh đừng khóc, em về sau khẳng định sẽ không bị bắt.”
Cảnh Duệ không nói gì, anh ngẩng đầu, cõng Cảnh Trí xuyên qua lửa biển.
Anh cũng sẽ không để Cảnh Trí bị bắt thêm một lần nào nữa!
Ngọn lửa cháy nóng bỏng làn da của hai anh em, ánh lửa màu đó chiếu vào khuôn mặt có chút tương tự của bọn họ.
Nhà xưởng chiếm diện tích rất lớn, Cảnh Trí lại bị giấu ở vị trí trung tâm.
Cảnh Duệ chạy trong biển lửa, anh hoàn toàn dựa vào bản năng để phân rõ phương hướng.
Trên đỉnh đầu thường thường sẽ rớt gỗ xuống, nếu không phải anh chạy nhanh, chỉ sợ anh và Cảnh Trí đều mất mạng.
Làn da hai người bọn họ đều có chỗ bỏng rát, nhưng ai cũng bất chấp sự đau đớn của bản thân để đều phòng, không lại bị rơi chúng.
Còn tốt, Cảnh Duệ có được trí nhớ siêu phàm, chẳng sợ rất nhiều đồ vật đều bị thiêu, mày ngay cả bị thuốc nổ phá hủy ybif anh vẫn tìm được đường ra.
Chạy ra khỏi biển lửa, hai anh em đều nhẹ nhàng thở ra.
“Trời ạ! Rốt cuộc cũng chạy ra! Đây là ai không biết xấu hổ mà dám phóng hỏa thiêu em! Anh, anh phải thay em đem bọn họ biến thành lợn sữa nướng!"
Cảnh Trí hận đến cắn răng, nhưng cậu vẫn mang ngữ khí của trẻ con, làm cho Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười.
Em trai không có việc gì, tất cả đều tốt!
“Ai, anh trai, em sao lại nhớ rõ ngày xưa có một Trư Bát Giới cõng mình."
Khóe môi Cảnh Duệ lập tức liền cứng lại rồi, kém chút là đem Cảnh Trí trên lưng ném đi!
Nói ai Trư Bát Giới?!
Trư Bát Giới nếu trưởng thành như anh, thì quốc vương nữ nhi quốc còn có thể coi trọng Đường Tăng sao?
“Câm miệng, nói nhiều!”
Mùa đông giá rét đêm khuya tại thành phố A, ở một xưởng dệt vùng ngoại ô đã xảy ra một vụ nổ mạnh kịch liệt.
Trong lúc nhất thời, ánh lửa tận trời, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác.
Nổ mạnh tới mức Cảnh Trí không thể phản ứng lại, cậu hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, nếu không phải tiếng nổ mạnh quá mức kịch liệt, chỉ sợ cậu còn ở hôn hôn trầm trầm ngủ, sẽ không tỉnh lại.
Nơi này hoàn toàn xa lạ, cậu căn bản không biết đây là ở đâu, cũng không biết là mình đi vào nơi này từ khi nào, cậu cảm thấy, mình hình như hôn mê đã rất lâu.
Cậu nhìn bốn phía, ngay tức khắc hoảng sợ!
Nơi nơi đều cháy, chăn dưới thân cậu cũng cháy!
Sương khói làm Cảnh Trí sặc ho khan không ngừng, cậu gian nan bò từ trên giường dậy, nếu không bò dậy chỉ sợ người cậu cũng cháy!
Đáng giận là toàn thân cậu vô lực, đi cũng lừ một vấn đề, nếu không cậu căn bản không bị nhốt ở chỗ này.
Lửa càng ngày cháy càng mạnh, Cảnh Trí không khỏi cười khổ, chẳng lẽ cậu không bị thân thể virus hại chết, ngược lại là bị thiêu chết?
Cậu đang hoảng hốt, thì có một bóng người cao lớn vọt vào.
Chờ đến khi Cảnh Trí thấy rõ khuôn mặt, thì cậu hơi sửng sốt, sau đó liền nhếch miệng cười nói: “Anh trai, em biết anh sẽ đến cứu em! Mà, khuôn mặt anh đẹp trai như vậy, về sau đừng đeo cái mặt nạ đó nữa!"
Cảnh Duệ lộ rõ chân dung, rất khác bộ dáng lúc trước của anh, nhưng Cảnh Trí chỉ cần dựa vào hơi thở trên người là có thể phân rõ anh rốt cuộc là ai.
Cảnh Duệ nghe được cậu còn đang nói cười, liền biết Cảnh Trí không có việc gì.
Mệt cậu ở bên ngoài lo lắng không song, cái gì cũng đều không màng, trực tiếp vọt vào tới.
Nếu vậu biết được ai hủy hoại chỗ nàt thì cậu nhất định sẽ chiêu đãi tên đầu sỏ gây tội thật tốt!
“Có thể đi không?”
“Không thể! anh ngốc sao? Em nếu có thể đi, đã sớm chạy ra ngoài?”
Cảnh Duệ sắc mặt tối sầm, anh lớn như vậy rồi mà chưa có ai dám nói anh ngốc như cậu đâu!
Xem ra Cảnh Trí nửa chết nửa sống, cậu không thể cùng bệnh nhân chấp nhặt.
Cậu đem khăn lông ướt trong tay mình xé thành hai nửa, một nửa ném cho Cảnh Trí: “Che miệng vào, nếu không trong chốc lát bị sặc chết đừng trách anh không có tới cứu.”
Nhìn Cảnh Duệ tới cứu mình, Cảnh Trí trong lòng chấn động không thể hình dung.
Quả thật ấn tượng của cậu về anh trai, trên cơ bản chỉ dừng lại ở mức mơ hồ, cậu quên mất tình cảm của mình và anh rốt cuộc như thế nào, cậu cảm thấy, người lạnh nhạt giống như Cảnh Duệ, căn bản sẽ không vì cậu mà liều mạng.
Nhưng cậu sai rồi.
Sau khi cậu xảy ra chuyện, Thư Âm và Peter là người trước tiên tới bên người cậu, cậu biết, khẳng định là anh trai an bài.
Hiện tại, nơi này lửa cháy hừng hực, nổ mạnh vẫn chưa kết thúc, lao vào có bao nhiêu nguy hiểm, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng biết.
Nhưng mà, Cảnh Duệ lại không chút do dự lao vào
Anh thoạt nhìn vô cùng lạnh nhạt, nhưng quả thật nội tâm rất mềm mại, rất ấm áp.
"Anh trai, em sẽ không chết, mạng em rất lớn, em muốn sống thật lâu về sau sẽ bảo vệ anh!"
Cảnh Duệ không tỏ ý kiến.
Người em trai này chỉ cần đừng gặp rắc rối là anh đã cảm thấy rất mỹ mãn rồi!
Cậu một tay đem Cảnh Trí túm lên từ trên mặt đất, do dự sau một giây đồng hồ, vẫn đem Cảnh Trí lên lưng mình.
Anh tuy rằng ghét tiếp xuec thân mật với người khác, nhung đây là lúc nguy cấp, trên lưng lại lừ em trai lớn lên với nhau từ nhỏ, anh cũng không hề bải xích, trừ việc cảm thấy có chút khó khăn một chút ở bên ngoài ra thì rất nhanh liền thích ứng.
Đừng nói là Cảnh Duệ có chút không thoải mái, mà ngay cả Cảnh Trí cũng cảm thấy mình có chút không thoải mái.
Bởi vì cậu còn cao hơn Cảnh Duệ, cậu trước kia khỏe mạnh như vậy, sức mạnh và tốc độ đều vượt qua cực hạn của nhân loại. Cậu vẫn luôn kiêu ngạo vì thấy, hiện tại để cho anh trai cõng đi, thật sự là có chút mất mặt.
Cảnh Duệ cõng Cảnh Trí lên, trong lòng lại có chút quen thuộc.
Có lẽ Cảnh Trí đã không còn nhớ rõ, nhưng anh lại nhớ rất rõ ràng, trước kia anh đã từng cõng Cảnh Trí, đó là vào lúc Cảnh Trí sáu tuổi.
Lúc ấy, Cảnh Trí vừa mới đổi máu song, suy yếu không có sức lực đi đường, anh liền cõng Cảnh Trí, đưa cậu đi dạo phố, mua đồ ăn.
Anh còn nhớ rõ, Cảnh Trí vui vẻ giống như một chú gà con, ríu rít nói không ngừng, ở hắn trên lưng cậu đòi ăn các loại đồ ăn vặt.
Anh chỉ lớn hơn Cảnh Trí hai tuổi, cõng Cảnh Trí sáu tuổi kỳ thật có chút cố hết sức, nhưng cậu chưa từng kêu mệt.
Có lẽ, anh đã sớm biết, về sau mặc kệ mệt bao nhiêu, cậu đều có trách nhiệm chăm sóc tốt cho Cảnh Trí.
Anh là anh trai, là anh trai duy nhất.
Là người mà Cảnh Trí nhớ không quên được khi bị mất tích.
Nhiều năm sau anh lại cõng Cảnh Trí.
Anh đã trưởng thành, cũng đủ sức lực để cõng Cảnh Trí, nhưng anh lại phát hiện, Cảnh Trí cao 1 mét 87 lại nhẹ như vậy!
Mấy ngày nay, Cảnh Trí bị bọn họ làm gì, mà biến thành như thế này!
Mới chỉ mấy ngày mà cơ bắt Cảnh Trí cũng đã héo rút nghiêm trọng, nếu anh đến muộn một chút, chỉ sợ cơ bắt của Cảnh Trí sẽ vĩnh viễn không thể hồi phục.
Cảnh Duệ hốc mắt nhanh chóng hồng hồng, cậu nhất định phải đem tất cả đám người ngược đãi Cảnh Trí từng người tường người một, anh sẽ báo thù cho Cảnh Trí!
Cảnh Trí vòng lấy cổ tay Cảnh Duệ, bỗng nhiên nhỏ một giọt nước mắt.
Cậu muốn ôm anh trai chặt một chút, nhưng thần kinh và cơ bắt đều đã tê mỏi, hờn toàn không thể dùng sức.
Cảnh Trí có chút ảo não đem đầu dựa vào trên lưng Cảnh Duệ, ngữ khí hạ xuống nói: “Anh, anh đừng khóc, em về sau khẳng định sẽ không bị bắt.”
Cảnh Duệ không nói gì, anh ngẩng đầu, cõng Cảnh Trí xuyên qua lửa biển.
Anh cũng sẽ không để Cảnh Trí bị bắt thêm một lần nào nữa!
Ngọn lửa cháy nóng bỏng làn da của hai anh em, ánh lửa màu đó chiếu vào khuôn mặt có chút tương tự của bọn họ.
Nhà xưởng chiếm diện tích rất lớn, Cảnh Trí lại bị giấu ở vị trí trung tâm.
Cảnh Duệ chạy trong biển lửa, anh hoàn toàn dựa vào bản năng để phân rõ phương hướng.
Trên đỉnh đầu thường thường sẽ rớt gỗ xuống, nếu không phải anh chạy nhanh, chỉ sợ anh và Cảnh Trí đều mất mạng.
Làn da hai người bọn họ đều có chỗ bỏng rát, nhưng ai cũng bất chấp sự đau đớn của bản thân để đều phòng, không lại bị rơi chúng.
Còn tốt, Cảnh Duệ có được trí nhớ siêu phàm, chẳng sợ rất nhiều đồ vật đều bị thiêu, mày ngay cả bị thuốc nổ phá hủy ybif anh vẫn tìm được đường ra.
Chạy ra khỏi biển lửa, hai anh em đều nhẹ nhàng thở ra.
“Trời ạ! Rốt cuộc cũng chạy ra! Đây là ai không biết xấu hổ mà dám phóng hỏa thiêu em! Anh, anh phải thay em đem bọn họ biến thành lợn sữa nướng!"
Cảnh Trí hận đến cắn răng, nhưng cậu vẫn mang ngữ khí của trẻ con, làm cho Cảnh Duệ nhẹ nhàng cười.
Em trai không có việc gì, tất cả đều tốt!
“Ai, anh trai, em sao lại nhớ rõ ngày xưa có một Trư Bát Giới cõng mình."
Khóe môi Cảnh Duệ lập tức liền cứng lại rồi, kém chút là đem Cảnh Trí trên lưng ném đi!
Nói ai Trư Bát Giới?!
Trư Bát Giới nếu trưởng thành như anh, thì quốc vương nữ nhi quốc còn có thể coi trọng Đường Tăng sao?
“Câm miệng, nói nhiều!”
Bình luận facebook