Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-969
Chương 968: Kẻ gây tai hoạ
Chỗ Thư Âm, Cảnh Duệ an bài người tiến hành bảo vệ, không có nhận được nhiều chú ý.
Anh còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Ví dụ như giải quyết thế thân của anh.
Tất cả thế lực và nhân thủ của Cảnh gia, cũng không biết Liêu Vệ chỉ là thế thân, bởi vậy anh có yêu cầu gì, người khác đều cung kính thỏa mãn anh, căn bản sẽ không có gì hoài nghi.
Cho nên Liêu Vệ sẽ kiểm soát mọi việc để đào thoát, bời vì khống chế rất nhiều người của anh, coi anh ta thành chủ.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Cảnh Dật Thần và Cảnh Duệ đều không coi trọng thế thân, cha con bọn họ cũng không có để Liêu Vệ vào mắt, một con rối được bọn họ tạo nên, không có Cảnh gia, hắn ta chỉ là một cái xác.
Trước kia Cảnh Duệ không có chú ý Liêu Vệ và Mộc Đóa, hiện tại, anh tra rõ, Liêu Vệ lấy danh nghĩa của anh sủng Mộc Đóa lên trời, hai người bây giờ tốt hơn anh em ruột.
Mộc Đóa hiện tại rất thích quấn lấy Liêu Vệ, Liêu Vệ giống như cũng vô cùng có kiên nhẫn.
Cảnh Duệ không đếm xỉa tới tâm tư một cô bé, vì Thư Âm anh đã vận chuyển hai năm tình báo, chiếu cố Cảnh Trí hai năm, anh đều chưa từng có để ý tới, lại càng không cần phải nói, bảy năm qua đều không có liên hệ anh em họ rồi.
Trong đêm khuya, anh trực tiếp xuất hiện trước mặt Liêu Vệ và Mộc Đóa, một mặt lãnh khốc nói với Mộc Đóa: "Máy bay trực thăng chờ em ở ngoài, từ ngày mai trở đi, em chính thức qua trường quân đội nhập học, không đạt được thành tích hợp cách, cả đời không được phép về thành phố A!"
Sắc mặt Liêu Vệ cực kỳ khó coi, sắc mặt Mộc Đóa cũng không đẹp hơn chút nào!
Vì sao, người vừa mới yên lặng không một tiếng động tiến vào biệt thự, lại có một gương mặt giống anh họ như đúc!
Hơn nữa còn dùng ngữ khí nói chuyện với cô như thế, giống như anh mới là anh họ cô!
Mộc Đóa theo bản nặng ôm chặt Liêu Vệ bên cạnh, anh họ mạnh mẽ nhất ở bên cạnh mình, cô cảm thấy đặc biệt có lực lượng.
Bởi vậy, Mộc Đóa hất cằm, dùng một loại ngữ khí khinh thường mà cuồng ngạo lớn tiếng nói: "Anh là ai? Lớn lên giống anh họ tôi, muốn tới giả mạo hả? Anh không cho tôi về A thành phố tôi sẽ không trở về thành phố A? Anh là cái gì!"
Hôm nay cô nhìn thấy Cảnh Duệ, lập tức kịp phản ứng, hai ngày trước cô nhìn thấy ở bệnh viện, quả nhiên không phải anh họ, mà chính là người trước mắt này!
Người trước mắt càng thêm đạm mạc lãnh khốc, một chút nhân tình cũng không có! Càng không thương cô, đến đụng cũng không cho!
Vẫn là anh họ cô tốt, bệnh gì cũng không có, càng không nói chuyện nghiêm khắc với cô như thế!
"Anh họ——" Mộc Đóa ôm lấy cánh tay Liêu Vệ, kéo âm cuối nũng nịu: "Người này giả mạo anh, mau để anh ta thấy sự lợi hại của anh! Cho anh ta biết, anh không phải người nào cũng đều có thể bắt chước! Xem qua người này cũng không phải người gì tốt!"
Bị Mộc Đóa mắng như thế, cho dù Cảnh Duệ tu dưỡng tốt cũng cảm thấy tức giận.
Nếu không phải Mộc Đóa và anh còn có một chút liên hệ máu mủ, hôm nay bất kể cô sống hay chết, anh cũng sẽ không quan tâm cô.
Nhưng cô chỉ có một đứa con gái, tuy anh và Mộc Đóa không có tình cảm anh em, nhưng cũng không thể để cô rơi vào tay Liêu Vệ.
Đương nhiên, anh tức giận, cô sẽ không may! Việc mang cô rời đi nơi này, về sau để cho cô chịu!
Mộc Đóa mười phần phấn khích, nhưng Liêu Vệ lại đổ mồ hôi lạnh!
Mỗi một lần nhìn thấy Cảnh Duệ, anh ta luôn luôn có một loại sợ hãi.
Nhưng mà, trước mắt cơ hội này chỉ có chớp mắt, nhất định anh ta phải bắt lấy mới được, hôm nay anh ta cố ý để Mộc Đóa ở bên cạnh mình, không phải vì có thể dùng tới cô sao?
Liêu Vệ ôm chặt lấy Mộc Đóa, dùng lực lui về sau, ngoài mạnh trong yếu mà gào lên với thủ hạ: "Bảo vệ tôi và Đóa Đó, giết kẻ lừa gạt này!"
Cảnh Duệ đơn thương độc mã tìm đến, mà bên người Liêu Vệ lại mang theo rất nhiều bảo vệ, nhân số hai bên mất cân bằng nghiêm trọng.
Lúc đầu những người hộ vệ kia nhìn thấy Cảnh Duệ, cũng đều có chút sững sờ, bọn họ không cách nào phân biệt ai là Cảnh Duệ thật!
Chẳng qua bọn họ cho là Mộc Đóa biết, Mộc Đóa sẽ không thể ngay cả anh họ mình cũng nhận lầm chứ?
Bọn họ đều theo bản năng cho rằng người ôm chặt lấy Mộc Đóa là Cảnh Duệ, dù sao trước đó bọn họ cũng vẫn luôn đi theo Liêu Vệ, phụ trách bảo vệ anh ta, chưa từng hoài nghi thân phận của anh ta.
Cảnh Duệ lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt của anh đảo qua những người hộ vệ chung quanh, cứ thế mà ép mọi người không người nào dám đối mặt với anh.
Anh nhìn Liêu Vệ mang theo Mộc Đóa, dưới sự bảo tiêu của hộ vệ nhanh chóng rời đi, cũng không có đuổi theo, chỉ là có chút lãnh khốc nói với mọi người: "Hôm nay tất cả mọi người ở đây, đều bị sa thải! Về sau đều không cho phép tiến vào thành phố A!"
Tất cả bảo vệ vốn là muốn nổ súng với Cảnh Duệ, đều do dự.
Bời vì Cảnh Duệ bất kể là từ dung mạo hay là khí chất, thật sự là càng giống người thừa kế Cảnh gia!
Cảnh Duệ dưới cái nhìn chăm chú của trăm họ vệ, đi lại trầm ổn, trong lúc đó, không ai ngăn cản anh!
Đương nhiên, cho dù những người này ngăn cản, cũng căn bản ngăn không được Cảnh Duệ.
Rất nhanh, thành phố A liền tuyên truyền Cảnh gia có 2 người thừa kế, một giả một thật, khó phân thật giả.
Mà còn có truyền ngôn nói, đứa bé của Cảnh gia mất tích bảy năm trước, đã được Cảnh gia tìm trở về, người tìm Cảnh Trí về, chính là Cảnh Duệ.
Thế là tổ chức sát thủ giống như như bị điên bắt đầu tìm kiếm Cảnh Duệ khắp nơi.
Cảnh Duệ mang theo mặt nạ đổi quần áo, theo sát thủ khác, tiến vào nhiệm vụ tìm kiếm "Cảnh Duệ".
Cùng ngày, kỳ thật lấy năng lực Cảnh Duệ, là hoàn toàn có thể cứu Mộc Đóa ra, nhưng Mộc Đóa chửi rủa, để Cảnh Duệ lười cứu người.
Liêu Vệ khẳng định không dám động tới Mộc Đóa, vậy để Mộc Đóa chịu tội hai ngày.
Anh lợi dụng Liêu Vệ, thành công dời ánh mắt tổ chức sát thủ, cứ như vậy, có thể bảo vệ Cảnh Trí, thẳng đến khi anh nắm trong tay tổ chức sát thủ.
Anh một mặt theo đám sát thủ ngày đêm không ngừng tìm người, một mặt để cho người giúp Liêu Vệ tránh né tìm kiếm, mỗi một lần đều là hiểm lại càng hiểm.
Sau mấy lần, Liêu Vệ đã hỏng trước!
Anh ta mang theo Mộc Đóa, trên người còn bị thương, bị truy đuổi giống như là chó mất chủ, trốn đông trốn tây, hết lần này tới lần khác anh ta cũng không còn cách nào về lại Cảnh gia tìm kiếm che chở, không chỉ có như thế, Cảnh gia cũng phái người giết anh ta!
Rất nhanh, anh ta liền ý thức được, Mộc Đóa là thứ vướng víu!
Yếu ớt vô cùng, mà lại hay gặp rắc rối, Liêu Vệ không do dự quá lâu, lúc chạy trốn một lần nữa, trực tiếp vứt Mộc Đóa, chính mình mang theo thủ hạ, được "Quý nhân" trợ giúp, trốn sang Bắc Mĩ.
Mấy ngày nay Mộc Đóa đều như luyện ngục!
Mỗi ngày đều tránh một chút!
Cô đã có năm ngày không có tắm, càng không có ăn xong một bữa cơm, thân thể lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng tiêu tan gầy đi.
Thẳng đến khi phát hiện mình bị anh họ vứt bỏ tại một thôn nhỏ, cuối cùng cô tuyệt vọng!
Ở trong ấn tượng của cô, anh họ là không gì là làm không được, làm sao lại chật vật không chịu nổi như thế!
Anh họ bình thường thương yêu cô nhất, vứt bỏ cô!
Cô cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ rồi!
Chỗ Thư Âm, Cảnh Duệ an bài người tiến hành bảo vệ, không có nhận được nhiều chú ý.
Anh còn có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Ví dụ như giải quyết thế thân của anh.
Tất cả thế lực và nhân thủ của Cảnh gia, cũng không biết Liêu Vệ chỉ là thế thân, bởi vậy anh có yêu cầu gì, người khác đều cung kính thỏa mãn anh, căn bản sẽ không có gì hoài nghi.
Cho nên Liêu Vệ sẽ kiểm soát mọi việc để đào thoát, bời vì khống chế rất nhiều người của anh, coi anh ta thành chủ.
Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân Cảnh Dật Thần và Cảnh Duệ đều không coi trọng thế thân, cha con bọn họ cũng không có để Liêu Vệ vào mắt, một con rối được bọn họ tạo nên, không có Cảnh gia, hắn ta chỉ là một cái xác.
Trước kia Cảnh Duệ không có chú ý Liêu Vệ và Mộc Đóa, hiện tại, anh tra rõ, Liêu Vệ lấy danh nghĩa của anh sủng Mộc Đóa lên trời, hai người bây giờ tốt hơn anh em ruột.
Mộc Đóa hiện tại rất thích quấn lấy Liêu Vệ, Liêu Vệ giống như cũng vô cùng có kiên nhẫn.
Cảnh Duệ không đếm xỉa tới tâm tư một cô bé, vì Thư Âm anh đã vận chuyển hai năm tình báo, chiếu cố Cảnh Trí hai năm, anh đều chưa từng có để ý tới, lại càng không cần phải nói, bảy năm qua đều không có liên hệ anh em họ rồi.
Trong đêm khuya, anh trực tiếp xuất hiện trước mặt Liêu Vệ và Mộc Đóa, một mặt lãnh khốc nói với Mộc Đóa: "Máy bay trực thăng chờ em ở ngoài, từ ngày mai trở đi, em chính thức qua trường quân đội nhập học, không đạt được thành tích hợp cách, cả đời không được phép về thành phố A!"
Sắc mặt Liêu Vệ cực kỳ khó coi, sắc mặt Mộc Đóa cũng không đẹp hơn chút nào!
Vì sao, người vừa mới yên lặng không một tiếng động tiến vào biệt thự, lại có một gương mặt giống anh họ như đúc!
Hơn nữa còn dùng ngữ khí nói chuyện với cô như thế, giống như anh mới là anh họ cô!
Mộc Đóa theo bản nặng ôm chặt Liêu Vệ bên cạnh, anh họ mạnh mẽ nhất ở bên cạnh mình, cô cảm thấy đặc biệt có lực lượng.
Bởi vậy, Mộc Đóa hất cằm, dùng một loại ngữ khí khinh thường mà cuồng ngạo lớn tiếng nói: "Anh là ai? Lớn lên giống anh họ tôi, muốn tới giả mạo hả? Anh không cho tôi về A thành phố tôi sẽ không trở về thành phố A? Anh là cái gì!"
Hôm nay cô nhìn thấy Cảnh Duệ, lập tức kịp phản ứng, hai ngày trước cô nhìn thấy ở bệnh viện, quả nhiên không phải anh họ, mà chính là người trước mắt này!
Người trước mắt càng thêm đạm mạc lãnh khốc, một chút nhân tình cũng không có! Càng không thương cô, đến đụng cũng không cho!
Vẫn là anh họ cô tốt, bệnh gì cũng không có, càng không nói chuyện nghiêm khắc với cô như thế!
"Anh họ——" Mộc Đóa ôm lấy cánh tay Liêu Vệ, kéo âm cuối nũng nịu: "Người này giả mạo anh, mau để anh ta thấy sự lợi hại của anh! Cho anh ta biết, anh không phải người nào cũng đều có thể bắt chước! Xem qua người này cũng không phải người gì tốt!"
Bị Mộc Đóa mắng như thế, cho dù Cảnh Duệ tu dưỡng tốt cũng cảm thấy tức giận.
Nếu không phải Mộc Đóa và anh còn có một chút liên hệ máu mủ, hôm nay bất kể cô sống hay chết, anh cũng sẽ không quan tâm cô.
Nhưng cô chỉ có một đứa con gái, tuy anh và Mộc Đóa không có tình cảm anh em, nhưng cũng không thể để cô rơi vào tay Liêu Vệ.
Đương nhiên, anh tức giận, cô sẽ không may! Việc mang cô rời đi nơi này, về sau để cho cô chịu!
Mộc Đóa mười phần phấn khích, nhưng Liêu Vệ lại đổ mồ hôi lạnh!
Mỗi một lần nhìn thấy Cảnh Duệ, anh ta luôn luôn có một loại sợ hãi.
Nhưng mà, trước mắt cơ hội này chỉ có chớp mắt, nhất định anh ta phải bắt lấy mới được, hôm nay anh ta cố ý để Mộc Đóa ở bên cạnh mình, không phải vì có thể dùng tới cô sao?
Liêu Vệ ôm chặt lấy Mộc Đóa, dùng lực lui về sau, ngoài mạnh trong yếu mà gào lên với thủ hạ: "Bảo vệ tôi và Đóa Đó, giết kẻ lừa gạt này!"
Cảnh Duệ đơn thương độc mã tìm đến, mà bên người Liêu Vệ lại mang theo rất nhiều bảo vệ, nhân số hai bên mất cân bằng nghiêm trọng.
Lúc đầu những người hộ vệ kia nhìn thấy Cảnh Duệ, cũng đều có chút sững sờ, bọn họ không cách nào phân biệt ai là Cảnh Duệ thật!
Chẳng qua bọn họ cho là Mộc Đóa biết, Mộc Đóa sẽ không thể ngay cả anh họ mình cũng nhận lầm chứ?
Bọn họ đều theo bản năng cho rằng người ôm chặt lấy Mộc Đóa là Cảnh Duệ, dù sao trước đó bọn họ cũng vẫn luôn đi theo Liêu Vệ, phụ trách bảo vệ anh ta, chưa từng hoài nghi thân phận của anh ta.
Cảnh Duệ lẳng lặng đứng ở nơi đó, ánh mắt của anh đảo qua những người hộ vệ chung quanh, cứ thế mà ép mọi người không người nào dám đối mặt với anh.
Anh nhìn Liêu Vệ mang theo Mộc Đóa, dưới sự bảo tiêu của hộ vệ nhanh chóng rời đi, cũng không có đuổi theo, chỉ là có chút lãnh khốc nói với mọi người: "Hôm nay tất cả mọi người ở đây, đều bị sa thải! Về sau đều không cho phép tiến vào thành phố A!"
Tất cả bảo vệ vốn là muốn nổ súng với Cảnh Duệ, đều do dự.
Bời vì Cảnh Duệ bất kể là từ dung mạo hay là khí chất, thật sự là càng giống người thừa kế Cảnh gia!
Cảnh Duệ dưới cái nhìn chăm chú của trăm họ vệ, đi lại trầm ổn, trong lúc đó, không ai ngăn cản anh!
Đương nhiên, cho dù những người này ngăn cản, cũng căn bản ngăn không được Cảnh Duệ.
Rất nhanh, thành phố A liền tuyên truyền Cảnh gia có 2 người thừa kế, một giả một thật, khó phân thật giả.
Mà còn có truyền ngôn nói, đứa bé của Cảnh gia mất tích bảy năm trước, đã được Cảnh gia tìm trở về, người tìm Cảnh Trí về, chính là Cảnh Duệ.
Thế là tổ chức sát thủ giống như như bị điên bắt đầu tìm kiếm Cảnh Duệ khắp nơi.
Cảnh Duệ mang theo mặt nạ đổi quần áo, theo sát thủ khác, tiến vào nhiệm vụ tìm kiếm "Cảnh Duệ".
Cùng ngày, kỳ thật lấy năng lực Cảnh Duệ, là hoàn toàn có thể cứu Mộc Đóa ra, nhưng Mộc Đóa chửi rủa, để Cảnh Duệ lười cứu người.
Liêu Vệ khẳng định không dám động tới Mộc Đóa, vậy để Mộc Đóa chịu tội hai ngày.
Anh lợi dụng Liêu Vệ, thành công dời ánh mắt tổ chức sát thủ, cứ như vậy, có thể bảo vệ Cảnh Trí, thẳng đến khi anh nắm trong tay tổ chức sát thủ.
Anh một mặt theo đám sát thủ ngày đêm không ngừng tìm người, một mặt để cho người giúp Liêu Vệ tránh né tìm kiếm, mỗi một lần đều là hiểm lại càng hiểm.
Sau mấy lần, Liêu Vệ đã hỏng trước!
Anh ta mang theo Mộc Đóa, trên người còn bị thương, bị truy đuổi giống như là chó mất chủ, trốn đông trốn tây, hết lần này tới lần khác anh ta cũng không còn cách nào về lại Cảnh gia tìm kiếm che chở, không chỉ có như thế, Cảnh gia cũng phái người giết anh ta!
Rất nhanh, anh ta liền ý thức được, Mộc Đóa là thứ vướng víu!
Yếu ớt vô cùng, mà lại hay gặp rắc rối, Liêu Vệ không do dự quá lâu, lúc chạy trốn một lần nữa, trực tiếp vứt Mộc Đóa, chính mình mang theo thủ hạ, được "Quý nhân" trợ giúp, trốn sang Bắc Mĩ.
Mấy ngày nay Mộc Đóa đều như luyện ngục!
Mỗi ngày đều tránh một chút!
Cô đã có năm ngày không có tắm, càng không có ăn xong một bữa cơm, thân thể lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, nhanh chóng tiêu tan gầy đi.
Thẳng đến khi phát hiện mình bị anh họ vứt bỏ tại một thôn nhỏ, cuối cùng cô tuyệt vọng!
Ở trong ấn tượng của cô, anh họ là không gì là làm không được, làm sao lại chật vật không chịu nổi như thế!
Anh họ bình thường thương yêu cô nhất, vứt bỏ cô!
Cô cảm thấy toàn bộ thế giới của mình đều sụp đổ rồi!
Bình luận facebook