Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 533
Một tình huống khiến người ta trở tay không kịp đã phát sinh, mà tình huống này lại là điều mọi người đều đang lo lắng.
Nguyễn Tuyết Cầm vừa dứt lời, Tố Khải đã xông ngay vào phòng bệnh.
Tố Diệp nghe thấy vào giây phút cửa phòng bệnh được mở tung, bên trong vọng ra tiếng của Diệp Lan, sắc lẹm và dứt khoát, còn kèm theo tiếng ném đồ đạc.
Trong khoảnh khắc, gáy cô như bị ai đó dùng gậy đánh mạnh một cái, ầm vang một tiếng, ngay sau đó lập tức trống rỗng.
Có một cánh tay vững chãi kịp đỡ lấy cô, ngăn không cho đôi chân vì mềm nhũn mà ngã khuỵu.
Cô ngước lên. Là ánh mắt quan tâm của Niên Bách Ngạn.
“Em muốn vào trong xem sao.” Lúc nói những lời này Tố Diệp cũng cảm thấy giọng của mình mềm oặt, yếu ớt, giống như bao nhiêu sức mạnh tích tụ trong lồng ngực muốn trút ra ngoài nhưng lại đấm lên bịch bông vậy.
Niên Bách Ngạn thấy vậy, bèn đỡ cô đi vào phòng.
Trong phòng là một cảnh tượng ngổn ngang.
Đập vào mắt cô là hình ảnh này: Ngoài cửa các mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe. Chiếc chăn trên giường đã bị lật tung, nửa ở trên giường, nửa rơi xuống đất. Hoa tươi, hoa quả cũng rơi vãi lung tung.
Diệp Lan vừa tỉnh lại được Tố Khải ôm ghì trong lòng. Đầu tóc con bé xõa tung, rũ rượi. Nó liều mạng cắn vào bả vai của Tố Khải, gương mặt tái nhợt đến dọa người, bờ môi trắng nhợt như không còn một chút máu nào. Nhưng bả vai của Tố Khải thì đã rướm máu, nhuộm đỏ cả hàm răng của nó.
Vậy mà Tố Khải vẫn dùng hết sức để ôm, kiểu gì cũng không buông tay.
Chứng kiến cảnh ấy, Diệp Hạc Thành kinh hồn bạt vía. Cả người như động vật nhuyễn thể đã bị rút đi xương sống.
Phương Tiếu Bình thấy vậy thì sốt sắng. Người bị thương dù sao cũng là con trai bà. Bà đang định bước tới thì bị Tố Đông giữ lại, ý bảo bà đừng xen vào.
Tố Diệp trợn trừng hai mắt, cả người rùng mình rét run.
Phải, bên ngoài kia đang nóng nực là thế, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.
Cô muốn đi lên, nhưng hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích. Cô nhìn rõ cả cơ thể Diệp Lan đang run bần bật, ngón tay gần như chỉ muốn đâm sâu vào da thịt của Tố Khải.
Tố Diệp không biết nếu Lâm Yêu Yêu và Diệp Uyên mà ở lại chứng kiến cảnh này thì sẽ thế nào. Nhưng cô thì sắp phát điên rồi…
Đã có mấy lần, Tố Diệp choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Không còn là cậu bé đó, cũng không còn hình ảnh Tưởng Bân rơi xuống vách núi, càng không có cảnh tượng cô bé nhỏ, chạy trốn trong con ngõ dài. Chỉ toàn là cảnh Diệp Lan cắn chặt Tố Khải trong bệnh viện.
Cô mơ thấy Diệp Lan phát điên.
Mơ thấy con bé hút ma túy một cách cuồng dại.
Gương mặt vốn dĩ phúng phính, đầy đặn của Diệp Lan trong mơ bỗng trở nên ốm nhom ốm nhách.
Diệp Lan cầm một con dao, nói với cô:
Chị ơi! Em chịu không nổi nữa rồi. Quá đau khổ rồi! Em thật sự không muốn sống nữa!
Sau đó, nó dùng dao đâm thẳng vào động mạch, máu chảy thành sông.
Lúc nào Tố Diệp bừng tỉnh khỏi một giấc mơ chỉ toàn khung cảnh hoang toàn đổ nát. Cô giơ tay gạt đi nước mắt, mới phát hiện gương mặt đã đẫm lệ.
Diệp Lan được xác nhận đã bị nhiễm ma túy.
Bọn buôn ma túy đã dùng cách ác độc nhất để trừng phạt Tố Khải.
Ngày thứ hai sau khi Diệp Lan trở về Bắc Kinh và nhập viện, cũng tức là ngày thứ hai sau khi con bé tỉnh lại, Tố Khải đã nhận được điện thoại của bọn buôn ma túy. Chúng nói với Tố Khải rằng, Diệp Lan chính là một vật thí nghiệm, đã bị chúng tiêm vào người một loại ma túy mới được phát hiện, cùng loại với ma túy đá nhưng độc tính cực mạnh, một khi bị nhiễm sẽ rất khó cai nghiện. Sau đó chúng còn lạnh lùng nói với Tố Khải rằng:
Đây là cái giá phải trả cho lý tưởng chống ma túy của mày, để mày nếm trải thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông, để mày tận mắt chứng kiến người mình yêu nhất một khi lên cơn nghiện sẽ đau đớn đến mức nào.
Mục đích của bọn chúng rất đơn giản, đó chính là muốn thấy Tố Khải đối mặt với những lúc Diệp Lan lên cơn nghiện, liệu có nhẫn tâm hay không. Vì một khi cậu không nhẫn tâm mà để Diệp Lan tiếp tục hút ma túy thì tức là biết mà vẫn phạm tội.
Khi đã nhiễm ma túy không còn cách nào khác, chỉ có thể tiến hành cưỡng chế cai nghiện.
Đây thực ra là công việc lúc trước Tố Khải thường xuyên phải đối mặt nhất, nhưng vì đối phương là Diệp Lan nên nó trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Diệp Lan được Nguyễn Tuyết Cầm đón về nhà, hơn nữa còn cấm Tố Khải tới gần.
Trong mắt Nguyễn Tuyết Cầm, Tố Khải chính là hung thủ trực tiếp, hại Diệp Lan tới nông nỗi ngày hôm nay. Bà ta không cho phép Tố Khải lại tiếp tục tới gần Diệp Lan, không để con bé bị tổn thương thêm nữa.
Nhưng điều Tố Khải thật sự lo lắng là khi Diệp Lan lên cơn nghiện, những người làm cha làm mẹ như Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành liệu có không vượt qua được, không nhẫn tâm nhìn con gái đau khổ mà tiếp tục cho cô hút ma túy hay không.
Mấy ngày này, Tố Diệp cũng thử cố tới thăm Diệp Lan, nhưng đều bị Nguyễn Tuyết Cầm chặn ngoài cửa. Cô khổ sở không còn cách nào đành cầu cứu Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn lấy danh nghĩa triệu tập hội đồng quản trị, đặc biệt yêu cầu Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành có mặt, lúc ấy Tố Diệp mới có cơ hội gặp Diệp Lan một lần.
Ngày hôm ấy, con bé cũng không lên cơn nghiện.
Nó im lặng ngồi trong phòng mình, mặc một chiếc váy ngủ trắng toát. Mái tóc mềm mại trông có vẻ tàn tạ, nhưng vẫn rất mượt mà. Ánh nắng rất chói mắt. Nó ngồi ngay trước cửa sổ. Cả một mảng nắng trùm lên người nó, trong khoảng khắc mơ hồ Tố Diệp cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ.
Diệp Lan nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy Tố Diệp bèn khẽ hỏi:
Bây giờ em ra nông nỗi này, Tố Khải liệu có ghét bỏ em không?
Tố Diệp cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn, chẳng nói được câu nào.
Chuyện Diệp Lan bị nhiễm ma túy đã được phong tỏa hoàn toàn. Lần này Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành đứng về cùng phía với Niên Bách Ngạn. Bất luận tốn bao nhiêu tiền, họ cũng không thể để tin tức này của Diệp Lan bị lan truyền ra ngoài.
Còn khoảng thời gian này, Tố Khải như sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ăn không ngon, ngủ không yên. Tố Diệp biết, nó đang lo lắng cho tình trạng của Diệp Lan. Hôm đó ở bệnh viện, khi Diệp Lan lên cơn nghiện, nó đã đau khổ thế nào cô đều nhìn thấy. Cô thật sự không thể tưởng tượng được tương lai rồi sẽ ra sao.
Cảnh Long có thể ra vào nhà Diệp Lan, nhưng rõ ràng là cậu ta vẫn bị bố mẹ kiểm soát, mỗi lần tới đều không thể ở lại quá lâu. Nhưng mỗi lần cậu ta tới đó, đều chỉ có thể vào được cửa lớn chứ không thể vào phòng ngủ của Diệp Lan.
Chỉ có một lần, Diệp Lan nói vọng ra ngoài cửa:
Cảnh Long! Cuối cùng em vẫn nợ anh một câu nói. Chuyện này là em không phải. Nhưng em thật sự không yêu anh, sau này đừng tới thăm em nữa, xin lỗi anh!
Cuộc đời này hình như đang chơi tất cả mọi người một vố lớn.
Quay về phía nào cũng là rừng rậm, bụi gai.
Có lẽ sẽ vẫn nhìn được đồng bằng thênh thang trước mặt, nhưng trước tiên bạn phải vượt qua được bụi rậm này đã. Những chiếc gai ấy sẽ đâm vào chân bạn, làm cho nó đầm đìa máu, thậm chí có thể nghiêm trọng đến mức tàn phế. Đây không phải là chuyện cứ lấy hết dũng khí là có thể vượt qua.
Niên Bách Ngạn thấy tâm trạng Tố Diệp suy sụp bèn khuyên cô, Diệp Lan đã tồi tệ tới cực điểm rồi, không thể còn chuyện gì tệ hơn nữa, số phận phải rơi xuống đáy vực sâu rồi mới lại bật ngược lên.
Tố Diệp hiểu đạo lý này, nhưng những tháng ngày số phận còn chưa bật trở lại, chắc chắn chỉ là bóng đêm tăm tối. Lỡ như Diệp Lan không thể vượt qua thì sao đây?
Có những lúc, con người ta cần phải thích ứng.
Mà cuộc đời này chính là một bờ biển, sóng sau dồn lên sóng trước.
Khi mọi người còn đang thắt lòng vì chuyện của Diệp Lan thì phía Diệp Ngọc lại xảy ra chuyện.
Diệp Ngọc làm ầm ĩ tới tận Tinh Thạch. Nghe nói, khi Niên Bách Ngạn đang họp thì cô ta đã xông vào, sau đó hai người đi vào văn phòng. Người trợ lý nhìn thấy tâm trạng của Diệp Ngọc rất kích động.
Mỏ số 1 bên Nam Phi đã trở thành mỏ phế, khiến túi tiền của nhà họ Diệp mỏng đi không ít. Nhưng điều khiến người ta bất an nhất là, trong khoảng thời gian ngắn Niên Bách Ngạn đã hòa vốn thành công, pha loãng một lượng lớn cổ phiếu của nhà họ Diệp. Trong đó, Diệp Uyên cũng bị liên lụy.
Nguyễn Tuyết Mạn giận dữ. Một ngày nào đó khi ở cùng với Diệp Ngọc, bà ta bắt đầu huyên thuyên rằng âm mưu của Niên Bách Ngạn tàn độc đến cỡ nào. Diệp Ngọc lại nhớ tới một loạt các việc làm trước đây của anh, trong lúc phẫn nộ đã tới Tinh Thạch tìm Niên Bách Ngạn tính sổ.
Chuyện này không ai trong Tinh Thạch không biết. Thậm chí trong phòng làm việc của Niên Bách Ngạn, cách một lớp cửa dày như vậy, người ta cũng loáng thoáng nghe được tiếng Diệp Ngọc gào thét.
Đây vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, cũng không đáng cho đám phóng viên theo dõi, viết bài. Mọi người chỉ dùng bốn chữ “tranh chấp nội bộ” để hình dung về Tinh Thạch hiện tại, hơn nữa còn dự đoán, trong tương lai Tinh Thạch sẽ hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của Niên Bách Ngạn, vì bây giờ anh đang dần dần cải cách từng bước nội bộ của công ty. Mà những nhân viên tinh anh trong các bộ phận “mãnh tướng” quan trọng nhất như thị trường, tiêu thụ cũng đều nghe lệnh Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn bây giờ cũng giống như Niên Canh Nghiêu năm xưa đã có công lao hiển hách, tay nắm binh quyền lập ra vương triều nhà Thanh. Nhưng Diệp Uyên, cậu con trai trưởng nhà họ Diệp, liệu có lên làm Ung Chính hay không thì còn khiến người ta nghi ngờ.
Tố Diệp đã nghe nói tới chuyện này.
Tuy rằng cô không ở Tinh Thạch, cũng mất đi hai tai mắt là Lâm Yêu Yêu và Diệp Lan, nhưng như thế không có nghĩa cô không biết gì cả.
Tới buổi tối, khi Niên Bách Ngạn về nhà, cô cũng không cố tình gạn hỏi, mà chỉ nấu canh chờ anh.
Trông Niên Bách Ngạn có vẻ rất mệt. Thậm chí cả lúc thay giày, nó ở ngay trước mắt mà anh cũng không tìm thấy.
Tố Diệp bèn ngồi xuống, tự tay thay giày cho anh.
Lúc ăn cơm, Tố Diệp đề nghị đi du lịch.
Niên Bách Ngạn là người thông minh, vừa nghe đã cười hỏi cô có phải đã nghe nói chuyện của Diệp Ngọc không.
Tố Diệp nói phải, hơn nữa còn cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ còn gây ra nhiều phiền phức hơn.
Nói xong mấy lời ấy, cô tưởng Niên Bách Ngạn sẽ bình thản nói với cô mọi chuyện không sao, chỉ là cô nghĩ nhiều mà thôi.
Ai ngờ anh lại nói câu:
Giặc đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn.
Tố Diệp không hiểu ý anh.
Niên Bách Ngạn liền kéo tay cô lại, nói với vẻ áy náy, bây giờ công ty rất bận, anh không thể đi nghỉ cùng cô được, mong cô thông cảm cho anh.
Đương nhiên là cô hiểu. Đưa ra đề xuất này chẳng qua chỉ là cô muốn anh được thả lỏng. Cô thì không có vấn đề gì. Bất luận ở đâu, hai người vẫn được ở bên nhau là tốt rồi.
Nhớ tới Diệp Lan và Tố Khải, Tố Diệp càng thêm trân trọng những tháng ngày được ở bên Niên Bách Ngạn.
Cứ như vậy, chớp mắt đã tới thứ hai. Tố Diệp luôn tin rằng ánh nắng mỗi ngày đều mới mẻ, cũng tin rằng ngày mai rồi sẽ tươi đẹp hơn. Nhưng chính vào ngày ấy, bầu trời lại âm u, cây cối bị gió quật ngả nghiêng. Cả một vầng mây đen đổ ụp xuống, dự báo cho một cơn dông tố chuẩn bị ập tới.
Hôm ấy, cách ngày Tinh Thạch cho ra mắt sản phẩm mới chỉ còn hai ngày.
Nhưng sản phẩm mới của Kỷ Thị đã xuất hiện vào ngày đó. Điều khiến Tố Diệp chấn động là, nó giống y hệt với sản phẩm mới của Tinh Thạch!
Ngày ấy, cả thế giới đá quý cũng chao đảo. Vì thiết kế trong sản phẩm mới của Kỷ Thị đã vượt lên truyền thống, mang lại một tư tưởng và trào lưu hoàn toàn mới cho giới đá quý…
Nguyễn Tuyết Cầm vừa dứt lời, Tố Khải đã xông ngay vào phòng bệnh.
Tố Diệp nghe thấy vào giây phút cửa phòng bệnh được mở tung, bên trong vọng ra tiếng của Diệp Lan, sắc lẹm và dứt khoát, còn kèm theo tiếng ném đồ đạc.
Trong khoảnh khắc, gáy cô như bị ai đó dùng gậy đánh mạnh một cái, ầm vang một tiếng, ngay sau đó lập tức trống rỗng.
Có một cánh tay vững chãi kịp đỡ lấy cô, ngăn không cho đôi chân vì mềm nhũn mà ngã khuỵu.
Cô ngước lên. Là ánh mắt quan tâm của Niên Bách Ngạn.
“Em muốn vào trong xem sao.” Lúc nói những lời này Tố Diệp cũng cảm thấy giọng của mình mềm oặt, yếu ớt, giống như bao nhiêu sức mạnh tích tụ trong lồng ngực muốn trút ra ngoài nhưng lại đấm lên bịch bông vậy.
Niên Bách Ngạn thấy vậy, bèn đỡ cô đi vào phòng.
Trong phòng là một cảnh tượng ngổn ngang.
Đập vào mắt cô là hình ảnh này: Ngoài cửa các mảnh vụn thủy tinh bắn tung tóe. Chiếc chăn trên giường đã bị lật tung, nửa ở trên giường, nửa rơi xuống đất. Hoa tươi, hoa quả cũng rơi vãi lung tung.
Diệp Lan vừa tỉnh lại được Tố Khải ôm ghì trong lòng. Đầu tóc con bé xõa tung, rũ rượi. Nó liều mạng cắn vào bả vai của Tố Khải, gương mặt tái nhợt đến dọa người, bờ môi trắng nhợt như không còn một chút máu nào. Nhưng bả vai của Tố Khải thì đã rướm máu, nhuộm đỏ cả hàm răng của nó.
Vậy mà Tố Khải vẫn dùng hết sức để ôm, kiểu gì cũng không buông tay.
Chứng kiến cảnh ấy, Diệp Hạc Thành kinh hồn bạt vía. Cả người như động vật nhuyễn thể đã bị rút đi xương sống.
Phương Tiếu Bình thấy vậy thì sốt sắng. Người bị thương dù sao cũng là con trai bà. Bà đang định bước tới thì bị Tố Đông giữ lại, ý bảo bà đừng xen vào.
Tố Diệp trợn trừng hai mắt, cả người rùng mình rét run.
Phải, bên ngoài kia đang nóng nực là thế, nhưng cô vẫn cảm thấy lạnh.
Cô muốn đi lên, nhưng hai chân như bị đóng đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích. Cô nhìn rõ cả cơ thể Diệp Lan đang run bần bật, ngón tay gần như chỉ muốn đâm sâu vào da thịt của Tố Khải.
Tố Diệp không biết nếu Lâm Yêu Yêu và Diệp Uyên mà ở lại chứng kiến cảnh này thì sẽ thế nào. Nhưng cô thì sắp phát điên rồi…
Đã có mấy lần, Tố Diệp choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Không còn là cậu bé đó, cũng không còn hình ảnh Tưởng Bân rơi xuống vách núi, càng không có cảnh tượng cô bé nhỏ, chạy trốn trong con ngõ dài. Chỉ toàn là cảnh Diệp Lan cắn chặt Tố Khải trong bệnh viện.
Cô mơ thấy Diệp Lan phát điên.
Mơ thấy con bé hút ma túy một cách cuồng dại.
Gương mặt vốn dĩ phúng phính, đầy đặn của Diệp Lan trong mơ bỗng trở nên ốm nhom ốm nhách.
Diệp Lan cầm một con dao, nói với cô:
Chị ơi! Em chịu không nổi nữa rồi. Quá đau khổ rồi! Em thật sự không muốn sống nữa!
Sau đó, nó dùng dao đâm thẳng vào động mạch, máu chảy thành sông.
Lúc nào Tố Diệp bừng tỉnh khỏi một giấc mơ chỉ toàn khung cảnh hoang toàn đổ nát. Cô giơ tay gạt đi nước mắt, mới phát hiện gương mặt đã đẫm lệ.
Diệp Lan được xác nhận đã bị nhiễm ma túy.
Bọn buôn ma túy đã dùng cách ác độc nhất để trừng phạt Tố Khải.
Ngày thứ hai sau khi Diệp Lan trở về Bắc Kinh và nhập viện, cũng tức là ngày thứ hai sau khi con bé tỉnh lại, Tố Khải đã nhận được điện thoại của bọn buôn ma túy. Chúng nói với Tố Khải rằng, Diệp Lan chính là một vật thí nghiệm, đã bị chúng tiêm vào người một loại ma túy mới được phát hiện, cùng loại với ma túy đá nhưng độc tính cực mạnh, một khi bị nhiễm sẽ rất khó cai nghiện. Sau đó chúng còn lạnh lùng nói với Tố Khải rằng:
Đây là cái giá phải trả cho lý tưởng chống ma túy của mày, để mày nếm trải thế nào gọi là gậy ông đập lưng ông, để mày tận mắt chứng kiến người mình yêu nhất một khi lên cơn nghiện sẽ đau đớn đến mức nào.
Mục đích của bọn chúng rất đơn giản, đó chính là muốn thấy Tố Khải đối mặt với những lúc Diệp Lan lên cơn nghiện, liệu có nhẫn tâm hay không. Vì một khi cậu không nhẫn tâm mà để Diệp Lan tiếp tục hút ma túy thì tức là biết mà vẫn phạm tội.
Khi đã nhiễm ma túy không còn cách nào khác, chỉ có thể tiến hành cưỡng chế cai nghiện.
Đây thực ra là công việc lúc trước Tố Khải thường xuyên phải đối mặt nhất, nhưng vì đối phương là Diệp Lan nên nó trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.
Diệp Lan được Nguyễn Tuyết Cầm đón về nhà, hơn nữa còn cấm Tố Khải tới gần.
Trong mắt Nguyễn Tuyết Cầm, Tố Khải chính là hung thủ trực tiếp, hại Diệp Lan tới nông nỗi ngày hôm nay. Bà ta không cho phép Tố Khải lại tiếp tục tới gần Diệp Lan, không để con bé bị tổn thương thêm nữa.
Nhưng điều Tố Khải thật sự lo lắng là khi Diệp Lan lên cơn nghiện, những người làm cha làm mẹ như Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành liệu có không vượt qua được, không nhẫn tâm nhìn con gái đau khổ mà tiếp tục cho cô hút ma túy hay không.
Mấy ngày này, Tố Diệp cũng thử cố tới thăm Diệp Lan, nhưng đều bị Nguyễn Tuyết Cầm chặn ngoài cửa. Cô khổ sở không còn cách nào đành cầu cứu Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn lấy danh nghĩa triệu tập hội đồng quản trị, đặc biệt yêu cầu Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành có mặt, lúc ấy Tố Diệp mới có cơ hội gặp Diệp Lan một lần.
Ngày hôm ấy, con bé cũng không lên cơn nghiện.
Nó im lặng ngồi trong phòng mình, mặc một chiếc váy ngủ trắng toát. Mái tóc mềm mại trông có vẻ tàn tạ, nhưng vẫn rất mượt mà. Ánh nắng rất chói mắt. Nó ngồi ngay trước cửa sổ. Cả một mảng nắng trùm lên người nó, trong khoảng khắc mơ hồ Tố Diệp cảm thấy tất cả chỉ như một giấc mơ.
Diệp Lan nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy Tố Diệp bèn khẽ hỏi:
Bây giờ em ra nông nỗi này, Tố Khải liệu có ghét bỏ em không?
Tố Diệp cảm thấy cổ họng mình tắc nghẹn, chẳng nói được câu nào.
Chuyện Diệp Lan bị nhiễm ma túy đã được phong tỏa hoàn toàn. Lần này Nguyễn Tuyết Cầm và Diệp Hạc Thành đứng về cùng phía với Niên Bách Ngạn. Bất luận tốn bao nhiêu tiền, họ cũng không thể để tin tức này của Diệp Lan bị lan truyền ra ngoài.
Còn khoảng thời gian này, Tố Khải như sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, ăn không ngon, ngủ không yên. Tố Diệp biết, nó đang lo lắng cho tình trạng của Diệp Lan. Hôm đó ở bệnh viện, khi Diệp Lan lên cơn nghiện, nó đã đau khổ thế nào cô đều nhìn thấy. Cô thật sự không thể tưởng tượng được tương lai rồi sẽ ra sao.
Cảnh Long có thể ra vào nhà Diệp Lan, nhưng rõ ràng là cậu ta vẫn bị bố mẹ kiểm soát, mỗi lần tới đều không thể ở lại quá lâu. Nhưng mỗi lần cậu ta tới đó, đều chỉ có thể vào được cửa lớn chứ không thể vào phòng ngủ của Diệp Lan.
Chỉ có một lần, Diệp Lan nói vọng ra ngoài cửa:
Cảnh Long! Cuối cùng em vẫn nợ anh một câu nói. Chuyện này là em không phải. Nhưng em thật sự không yêu anh, sau này đừng tới thăm em nữa, xin lỗi anh!
Cuộc đời này hình như đang chơi tất cả mọi người một vố lớn.
Quay về phía nào cũng là rừng rậm, bụi gai.
Có lẽ sẽ vẫn nhìn được đồng bằng thênh thang trước mặt, nhưng trước tiên bạn phải vượt qua được bụi rậm này đã. Những chiếc gai ấy sẽ đâm vào chân bạn, làm cho nó đầm đìa máu, thậm chí có thể nghiêm trọng đến mức tàn phế. Đây không phải là chuyện cứ lấy hết dũng khí là có thể vượt qua.
Niên Bách Ngạn thấy tâm trạng Tố Diệp suy sụp bèn khuyên cô, Diệp Lan đã tồi tệ tới cực điểm rồi, không thể còn chuyện gì tệ hơn nữa, số phận phải rơi xuống đáy vực sâu rồi mới lại bật ngược lên.
Tố Diệp hiểu đạo lý này, nhưng những tháng ngày số phận còn chưa bật trở lại, chắc chắn chỉ là bóng đêm tăm tối. Lỡ như Diệp Lan không thể vượt qua thì sao đây?
Có những lúc, con người ta cần phải thích ứng.
Mà cuộc đời này chính là một bờ biển, sóng sau dồn lên sóng trước.
Khi mọi người còn đang thắt lòng vì chuyện của Diệp Lan thì phía Diệp Ngọc lại xảy ra chuyện.
Diệp Ngọc làm ầm ĩ tới tận Tinh Thạch. Nghe nói, khi Niên Bách Ngạn đang họp thì cô ta đã xông vào, sau đó hai người đi vào văn phòng. Người trợ lý nhìn thấy tâm trạng của Diệp Ngọc rất kích động.
Mỏ số 1 bên Nam Phi đã trở thành mỏ phế, khiến túi tiền của nhà họ Diệp mỏng đi không ít. Nhưng điều khiến người ta bất an nhất là, trong khoảng thời gian ngắn Niên Bách Ngạn đã hòa vốn thành công, pha loãng một lượng lớn cổ phiếu của nhà họ Diệp. Trong đó, Diệp Uyên cũng bị liên lụy.
Nguyễn Tuyết Mạn giận dữ. Một ngày nào đó khi ở cùng với Diệp Ngọc, bà ta bắt đầu huyên thuyên rằng âm mưu của Niên Bách Ngạn tàn độc đến cỡ nào. Diệp Ngọc lại nhớ tới một loạt các việc làm trước đây của anh, trong lúc phẫn nộ đã tới Tinh Thạch tìm Niên Bách Ngạn tính sổ.
Chuyện này không ai trong Tinh Thạch không biết. Thậm chí trong phòng làm việc của Niên Bách Ngạn, cách một lớp cửa dày như vậy, người ta cũng loáng thoáng nghe được tiếng Diệp Ngọc gào thét.
Đây vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, cũng không đáng cho đám phóng viên theo dõi, viết bài. Mọi người chỉ dùng bốn chữ “tranh chấp nội bộ” để hình dung về Tinh Thạch hiện tại, hơn nữa còn dự đoán, trong tương lai Tinh Thạch sẽ hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của Niên Bách Ngạn, vì bây giờ anh đang dần dần cải cách từng bước nội bộ của công ty. Mà những nhân viên tinh anh trong các bộ phận “mãnh tướng” quan trọng nhất như thị trường, tiêu thụ cũng đều nghe lệnh Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn bây giờ cũng giống như Niên Canh Nghiêu năm xưa đã có công lao hiển hách, tay nắm binh quyền lập ra vương triều nhà Thanh. Nhưng Diệp Uyên, cậu con trai trưởng nhà họ Diệp, liệu có lên làm Ung Chính hay không thì còn khiến người ta nghi ngờ.
Tố Diệp đã nghe nói tới chuyện này.
Tuy rằng cô không ở Tinh Thạch, cũng mất đi hai tai mắt là Lâm Yêu Yêu và Diệp Lan, nhưng như thế không có nghĩa cô không biết gì cả.
Tới buổi tối, khi Niên Bách Ngạn về nhà, cô cũng không cố tình gạn hỏi, mà chỉ nấu canh chờ anh.
Trông Niên Bách Ngạn có vẻ rất mệt. Thậm chí cả lúc thay giày, nó ở ngay trước mắt mà anh cũng không tìm thấy.
Tố Diệp bèn ngồi xuống, tự tay thay giày cho anh.
Lúc ăn cơm, Tố Diệp đề nghị đi du lịch.
Niên Bách Ngạn là người thông minh, vừa nghe đã cười hỏi cô có phải đã nghe nói chuyện của Diệp Ngọc không.
Tố Diệp nói phải, hơn nữa còn cảm thấy chuyện này chắc chắn sẽ còn gây ra nhiều phiền phức hơn.
Nói xong mấy lời ấy, cô tưởng Niên Bách Ngạn sẽ bình thản nói với cô mọi chuyện không sao, chỉ là cô nghĩ nhiều mà thôi.
Ai ngờ anh lại nói câu:
Giặc đến tướng chặn, nước dâng đất ngăn.
Tố Diệp không hiểu ý anh.
Niên Bách Ngạn liền kéo tay cô lại, nói với vẻ áy náy, bây giờ công ty rất bận, anh không thể đi nghỉ cùng cô được, mong cô thông cảm cho anh.
Đương nhiên là cô hiểu. Đưa ra đề xuất này chẳng qua chỉ là cô muốn anh được thả lỏng. Cô thì không có vấn đề gì. Bất luận ở đâu, hai người vẫn được ở bên nhau là tốt rồi.
Nhớ tới Diệp Lan và Tố Khải, Tố Diệp càng thêm trân trọng những tháng ngày được ở bên Niên Bách Ngạn.
Cứ như vậy, chớp mắt đã tới thứ hai. Tố Diệp luôn tin rằng ánh nắng mỗi ngày đều mới mẻ, cũng tin rằng ngày mai rồi sẽ tươi đẹp hơn. Nhưng chính vào ngày ấy, bầu trời lại âm u, cây cối bị gió quật ngả nghiêng. Cả một vầng mây đen đổ ụp xuống, dự báo cho một cơn dông tố chuẩn bị ập tới.
Hôm ấy, cách ngày Tinh Thạch cho ra mắt sản phẩm mới chỉ còn hai ngày.
Nhưng sản phẩm mới của Kỷ Thị đã xuất hiện vào ngày đó. Điều khiến Tố Diệp chấn động là, nó giống y hệt với sản phẩm mới của Tinh Thạch!
Ngày ấy, cả thế giới đá quý cũng chao đảo. Vì thiết kế trong sản phẩm mới của Kỷ Thị đã vượt lên truyền thống, mang lại một tư tưởng và trào lưu hoàn toàn mới cho giới đá quý…
Bình luận facebook