Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 56
“Em yêu, anh cực thích cái miệng của em đấy.”
Tố Diệp giơ một ngón tay ra chỉ thẳng vào mặt anh ta: “Còn nữa, đừng có gọi tôi là “em yêu”!”
Nhưng Kỷ Đông Nham lại nắm ngay lấy tay cô, nhướn mày: “Bé cưng! Cái thói chỉ tay vào mặt người khác là không tốt đâu. Xem ra sau này anh phải bảo ban em nhiều hơn mới được.” Đúng là đã đổi xưng hô, nhưng nghe vẫn bỉ ổi như vậy.
“Buông tay!” Lần này Tố Diệp muốn thoát ra nhưng chẳng ích gì, liền đó cô bị anh ta áp sát vào thân cây.
“Anh theo đuổi em cũng phạm pháp sao?” Anh ta cúi đầu nhìn cô, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau.
“Tôi vốn không tin vào tình yêu sét đánh.” Cô cũng không vùng vẫy nữa, để mặc cho anh ta ấn chặt lên bả vai mình.
Nụ cười lướt nhẹ trên bờ môi anh ta cũng rực rỡ như cảnh đêm nay: “Em xinh đẹp như vậy, tỷ lệ để anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên không hề nhỏ.”
Tố Diệp ngước đầu lên nhìn anh ta, anh ta cũng mỉm cười nhìn cô. Hơi thở của hai người đều như đang ngầm so đo cao thấp trong không trung.
“Được thôi!” Bỗng nhiên cô cũng bật cười, vẻ mặt uể oải: “Dùng cách của cậu tôi. Hai chúng ta so tài một trận. Nếu tôi thua tôi sẽ đi theo anh. Còn anh thua thì đừng có bám lấy tôi nữa.”
Kỷ Đông Nham chớp chớp mắt: “Đấu võ nghệ? Bé cưng! Em là con nhà võ mà.”
“Yên tâm! Với một người đàn ông mắc bệnh sợ độ cao, sức trói gà không chặt như anh, tôi không thể ra tay tàn nhẫn được.” Tố Diệp giơ tay, lười biếng chỉ về đằng xa: “Đua một vòng với con Jeep của tôi. Mười phút, ai chạy được nhiều cây số hơn coi như người đó thắng.”
Kỷ Đông Nham do dự một lát: “Như vậy… không ổn lắm.”
“Sao? Anh còn mắc bệnh sợ tốc độ à?” Tố Diệp như cười như không: “Chắc không thể thi xem hai chúng ta ai chạy chậm hơn thì người đó thắng chứ?”
“Ý của tôi là, đường phố đông người qua lại như vậy, lỡ như va quệt vào người ta thì làm sao?” Anh ta nhếch môi cười.
“Một câu thôi, đua hay không? Không đua coi như anh tự động nhận thua, đương nhiên mất luôn cả quyền lợi đòi hỏi tình yêu.”
“Ok.” Kỷ Đông Nham đành phải nhận lời.
Trên thực tế, phi như bay giữa dòng xe cộ chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Ví như con xe của Tố Diệp, từ xa đã có thể nhìn thấy một chấm đỏ rực sáng lướt đi như con thoi, giống như một tổ chức tế bào hoạt động vô cùng mạnh xuất hiện đột ngột trong huyết quản của người mắc hội chứng cô đặc máu. Không thể không nói tay lái của cô lụa vô cùng, chí ít có thể nhanh tới nỗi xe cô trông như ảo ảnh, rẽ trái rẽ phải, cố gắng hết sức mình, nhưng hậu quả là kéo theo không ít tiếng còi xe phẫn nộ.
Xe nhanh chóng chạy vào đường một chiều. Chiếc Bentley Continental GT.Speed mui trần vô cùng chướng mắt đó của Kỷ Đông Nham theo sát đằng sau. Tố Diệp liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Bất luận xét về kỹ thuật hay tốc độ quy định, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể dễ dàng phán đoán Kỷ Đông Nham sẽ là người thắng cuộc. Con xe đó của anh ta là loại xe mui trần xa hoa bốn chỗ, chỉ cần 4.2 giây là có thể tăng tốc độ lên 100km/h. Muốn diệt con xe đỏ nhỏ xinh của cô trong khoảnh khắc là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ tiếc là, chiếc xe này đã chạy nhầm thành phố. Cho dù cả đoạn đường chỉ toàn đèn xanh, anh ta cũng chưa chắc đã phát huy được tối đa.
Suy cho cùng, Kỷ Đông Nham cũng không ác bằng cô.
Cô không quan tâm bị trừ điểm phạt tiền, thậm chí còn không màng tính mạng, thay đổi đường chạy, gào thét vượt qua giữa hai xe. Còn mặc cho Kỷ Đông Nham có bóp còi thế nào, xe phía trước vẫn ung dung đi đường của mình.
Cũng xét cho cùng chỉ vì Kỷ Đông Nham sống quá văn minh.
Thế nên dọc đường đều là Tố Diệp cứ mặt dày vượt trước. Có thể thấy được, máy quay phim không biết đã ghi lại bao nhiêu kiểu dũng cảm quên mình của cô.
Cái kiểu không biết xấu hổ cộng thêm tốc độ xe không thiết sống đó đã phải đột ngột dừng lại khi sắp đi qua một khách sạn năm sao ở Triều Dương Môn. Rõ ràng là cô chủ động phanh gấp lại, cả người lao về phía trước như một cái giẻ lau bị vứt đi. Trước khi cả mặt cô như sắp hôn lên kính chắn gió, hai tay cô mới vô thức nắm chặt lấy vô lăng, như vậy mới ngăn được một thảm kịch suýt nữa thì hủy hoại nhan sắc của một thiếu nữ xinh như hoa.
Cũng tiện thể cứu vãn khung cảnh êm đềm nhạt nhẽo trước cửa khách sạn.
Tố Diệp giơ một ngón tay ra chỉ thẳng vào mặt anh ta: “Còn nữa, đừng có gọi tôi là “em yêu”!”
Nhưng Kỷ Đông Nham lại nắm ngay lấy tay cô, nhướn mày: “Bé cưng! Cái thói chỉ tay vào mặt người khác là không tốt đâu. Xem ra sau này anh phải bảo ban em nhiều hơn mới được.” Đúng là đã đổi xưng hô, nhưng nghe vẫn bỉ ổi như vậy.
“Buông tay!” Lần này Tố Diệp muốn thoát ra nhưng chẳng ích gì, liền đó cô bị anh ta áp sát vào thân cây.
“Anh theo đuổi em cũng phạm pháp sao?” Anh ta cúi đầu nhìn cô, khoảng cách giữa hai người rất gần nhau.
“Tôi vốn không tin vào tình yêu sét đánh.” Cô cũng không vùng vẫy nữa, để mặc cho anh ta ấn chặt lên bả vai mình.
Nụ cười lướt nhẹ trên bờ môi anh ta cũng rực rỡ như cảnh đêm nay: “Em xinh đẹp như vậy, tỷ lệ để anh yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên không hề nhỏ.”
Tố Diệp ngước đầu lên nhìn anh ta, anh ta cũng mỉm cười nhìn cô. Hơi thở của hai người đều như đang ngầm so đo cao thấp trong không trung.
“Được thôi!” Bỗng nhiên cô cũng bật cười, vẻ mặt uể oải: “Dùng cách của cậu tôi. Hai chúng ta so tài một trận. Nếu tôi thua tôi sẽ đi theo anh. Còn anh thua thì đừng có bám lấy tôi nữa.”
Kỷ Đông Nham chớp chớp mắt: “Đấu võ nghệ? Bé cưng! Em là con nhà võ mà.”
“Yên tâm! Với một người đàn ông mắc bệnh sợ độ cao, sức trói gà không chặt như anh, tôi không thể ra tay tàn nhẫn được.” Tố Diệp giơ tay, lười biếng chỉ về đằng xa: “Đua một vòng với con Jeep của tôi. Mười phút, ai chạy được nhiều cây số hơn coi như người đó thắng.”
Kỷ Đông Nham do dự một lát: “Như vậy… không ổn lắm.”
“Sao? Anh còn mắc bệnh sợ tốc độ à?” Tố Diệp như cười như không: “Chắc không thể thi xem hai chúng ta ai chạy chậm hơn thì người đó thắng chứ?”
“Ý của tôi là, đường phố đông người qua lại như vậy, lỡ như va quệt vào người ta thì làm sao?” Anh ta nhếch môi cười.
“Một câu thôi, đua hay không? Không đua coi như anh tự động nhận thua, đương nhiên mất luôn cả quyền lợi đòi hỏi tình yêu.”
“Ok.” Kỷ Đông Nham đành phải nhận lời.
Trên thực tế, phi như bay giữa dòng xe cộ chẳng phải chuyện gì tốt đẹp. Ví như con xe của Tố Diệp, từ xa đã có thể nhìn thấy một chấm đỏ rực sáng lướt đi như con thoi, giống như một tổ chức tế bào hoạt động vô cùng mạnh xuất hiện đột ngột trong huyết quản của người mắc hội chứng cô đặc máu. Không thể không nói tay lái của cô lụa vô cùng, chí ít có thể nhanh tới nỗi xe cô trông như ảo ảnh, rẽ trái rẽ phải, cố gắng hết sức mình, nhưng hậu quả là kéo theo không ít tiếng còi xe phẫn nộ.
Xe nhanh chóng chạy vào đường một chiều. Chiếc Bentley Continental GT.Speed mui trần vô cùng chướng mắt đó của Kỷ Đông Nham theo sát đằng sau. Tố Diệp liếc mắt nhìn gương chiếu hậu. Bất luận xét về kỹ thuật hay tốc độ quy định, cho dù là kẻ ngốc cũng có thể dễ dàng phán đoán Kỷ Đông Nham sẽ là người thắng cuộc. Con xe đó của anh ta là loại xe mui trần xa hoa bốn chỗ, chỉ cần 4.2 giây là có thể tăng tốc độ lên 100km/h. Muốn diệt con xe đỏ nhỏ xinh của cô trong khoảnh khắc là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ tiếc là, chiếc xe này đã chạy nhầm thành phố. Cho dù cả đoạn đường chỉ toàn đèn xanh, anh ta cũng chưa chắc đã phát huy được tối đa.
Suy cho cùng, Kỷ Đông Nham cũng không ác bằng cô.
Cô không quan tâm bị trừ điểm phạt tiền, thậm chí còn không màng tính mạng, thay đổi đường chạy, gào thét vượt qua giữa hai xe. Còn mặc cho Kỷ Đông Nham có bóp còi thế nào, xe phía trước vẫn ung dung đi đường của mình.
Cũng xét cho cùng chỉ vì Kỷ Đông Nham sống quá văn minh.
Thế nên dọc đường đều là Tố Diệp cứ mặt dày vượt trước. Có thể thấy được, máy quay phim không biết đã ghi lại bao nhiêu kiểu dũng cảm quên mình của cô.
Cái kiểu không biết xấu hổ cộng thêm tốc độ xe không thiết sống đó đã phải đột ngột dừng lại khi sắp đi qua một khách sạn năm sao ở Triều Dương Môn. Rõ ràng là cô chủ động phanh gấp lại, cả người lao về phía trước như một cái giẻ lau bị vứt đi. Trước khi cả mặt cô như sắp hôn lên kính chắn gió, hai tay cô mới vô thức nắm chặt lấy vô lăng, như vậy mới ngăn được một thảm kịch suýt nữa thì hủy hoại nhan sắc của một thiếu nữ xinh như hoa.
Cũng tiện thể cứu vãn khung cảnh êm đềm nhạt nhẽo trước cửa khách sạn.
Bình luận facebook