Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 605
Bàn tay lớn của Niên Bách Ngạn gây ra một lực rất mạnh. Gương mặt của Thạch Thành bị bóp méo xệch. Nhưng hắn vẫn bật ra nụ cười giá lạnh. Vết sẹo trên mặt dường như cũng đang điên cuồng vặn vẹo, khiến gương mặt hắn trông càng thêm đáng sợ.
Trong nụ cười của hắn có cả tuyệt vọng. Hắn nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm, đôi mắt cũng đỏ quạch nhưng tia máu.
“Niên Bách Ngạn! Mày cũng tàn nhẫn thật! Trông điệu bộ của mày, có phải định tóm cổ cả băng nhóm Samele không? Mày tưởng mày là ai? Đấng cứu thế à? Thượng đế? Đừng có hoang tưởng nữa!”
Niên Bách Ngạn sa sầm mặt lại.
“Mày quá tàn độc. Người của bố mày mà mày cũng dám động vào. Niên Quý có đứa con trai như mày đúng là bất hạnh ba đời!” Thạch Thành mỉa mai.
Niên Bách Ngạn buông tay ra, nhưng giọng cũng lạnh hẳn đi. Anh hỏi một lần nữa: “Bây giờ, Samle là ai?”
Thạch Thành rũ người ra đó, cười khẩy: “Tao không biết!”
Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại, nghiêm mặt.
“Niên Bách Ngạn! Chắc là mày hiểu rõ băng nhóm Samele. Chín ông trùm là ai cũng chỉ có chín người họ mới biết rõ lẫn nhau. Sau này, chín người thương vong chỉ còn lại ba. Cũng tức là trên đời này chỉ có ba người họ biết được tình hình của nhau. Nhưng bây giờ, đáng tiếc, mày cũng biết rõ chỉ còn mình Samle còn sống. Như vậy, ngoại trừ chính ông ta, không ai có thể nói cho mày biết ai mới là Samle, ha ha…”
Niên Bách Ngạn cuộn chặt tay lại.
Thạch Thành cố tình nhìn anh với vẻ tội nghiệp: “Đáng thương quá! Mày nghĩ cách để người của bố mày sa lưới, có thể nói là đã tốn rất nhiều tâm huyết. Nói trắng ra, mày chẳng qua chỉ đang muốn dùng một cách thức đúng luật để bảo vệ thanh danh của bố mày. Vì mày biết rõ, những kẻ đó cho dù có bị bắt, bọn chúng cũng sẽ tự sát. Như vậy đã có thể giải quyết mối lo lắng lớn trong lòng mày. Nếu tao đoán không nhầm, người của bố mày, mày đã giải quyết hết. Người của Chessia, ngoại trừ tao ra, còn lại cũng đã bị mày xử gọn. Mày muốn biết đám người của Samle, muốn giải quyết cả thể, chính là không muốn thân phận của bố mày bị bại lộ. Niên Bách Ngạn ơi Niên Bách Ngạn! Mày nói xem, đây có được coi là tao đã biết bí mật của mày không?”
Niên Bách Ngạn mím chặt môi.
“Mày biết rất rõ, muốn bảo vệ danh tiếng của bố mày, cách tốt nhất chính là diệt trừ tất cả những người hoặc những chuyện có thể gây nguy hại tới thanh danh của hắn ta.” Thạch Thành cười khẩy: “Mày làm rất tuyệt tình, lợi dụng bàn tay của đám cảnh sát chống ma túy để đuổi cùng diệt tận các thành viên của Samele. So với bố mày, Niên Bách Ngạn càng tàn ác hơn nữa. Nhưng mày vẫn đi sai một nước cờ. Giờ Samle là thủ lĩnh duy nhất của Samele. Muốn lật mặt ông ta ra ư? Ha, còn khó hơn lên trời!”
Niên Bách Ngạn ngồi lại xuống ghế, dựa vào đó vờ điềm tĩnh, lãnh đạm nói: “Thạch Thành! Con kiến còn ham sống, huống chi là con người. Ông nói ông không biết Samle là ai? Được! Năm đó ai chạm vào Tố Diệp, chắc là ông biết chứ?”
“Biết! Nhưng vì sao tao phải nói cho mày?” Thạch Thành cười nham hiểm: “Tôi chính là muốn mày cả nằm mơ cũng phải nghiến răng kèn kẹt, muốn mày ngày nào cũng phải sống trong dằn vặt và phẫn nộ. Biết vợ mình từng bị thằng khác chơi qua, mày khó chịu lắm phải không? Chuyện này bình thường thôi. Tâm trạng ấy cũng giống như năm xưa tao biết vợ tao mang thai con của bố mày vậy. Niên Bách Ngạn! Tao có thể thông cảm được cho mày!”
Tuy rằng sắc mặt Niên Bách Ngạn vẫn không có gì thay đổi nhưng tận sau trong đáy mắt đã nhuốm một màu giá lạnh.
“Mày bảo! Lỡ như tin tức này đồn ra ngoài, rằng ông trùm đá quý danh tiếng, Niên Bách Ngạn, bị mọc sừng, chắc chắn sẽ cực kỳ chấn động!” Thạch Thành giễu cợt: “À không! Tình trạng bây giờ của mày rất tệ hại. Tất cả mọi cánh cửa lớn đều đóng chặt lại với mày rồi phải không? Ha ha! Mày đoán xem bọn nhà báo liệu có nghĩ một Niên Bách Ngạn vốn rất vẻ vang giờ phải sống dựa vào đàn bà, ngay cả vợ nó lúc nhỏ cũng đã từng bị đàn ông “tưới tắm”, bây giờ liệu có không chịu nổi cô đơn mà ra ngoài tìm gái không?”
Nhiệt độ trong đôi mắt Niên Bách Ngạn đã lùi tới điểm đóng băng. Anh đứng dậy, cả cái giá lạnh cũng phả ra không khí theo từng câu chữ: “Xem ra có một số kẻ thật sự không đáng để lãng phí thời gian!”
Dứt lời, anh quay người bỏ đi.
“Tao vốn không sợ mày tìm được tao!” Thạch Thành hét lên sau lưng anh.
Niên Bách Ngạn dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
Thạch Thành cười quái đản: “Mày tưởng mày tóm được tao là mọi chuyện đã xong ư? Tao cho mày hay. Giờ mày là con kiến trong tay tao. Tao bắt mày chết thì mày phải chết. Vẫn câu nói đó thôi. Nếu mày không làm theo những gì tao yêu cầu, vậy thì ngày mai, tất cả các báo đều sẽ biết chuyện vợ mày từng bị xâm phạm tình dục! Tới lúc đó, tao thật sự muốn xem xem mày sẽ thê thảm tới mức nào!”
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ hơi nhướng mày, đi tới bên cạnh hắn: “Làm người, tự tin là rất tốt nhưng đầu óc lại đơn giản quá mức tự tin thì coi như tự đào mồ chôn mình.”
Thạch Thành sững người.
Niên Bách Ngạn bình thản cất giọng: “Khôn ca!”
Đại ca Khôn đi tới, xách một cái túi, giao vào tay Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn lấy mấy thứ trong túi ra, là hai ổ cứng rời màu đen. Anh giơ về phía Thạch Thành: “Đúng là hiện đại từng ngày. Tôi còn tưởng ông sẽ giấu một cuộn phim chứ.”
Thạch Thành nhận ra chiếc ổ cứng đó, không tin vào mắt mình: “Không thể nào! Mày không thể tìm được nó! Rõ ràng nó ở…”
“Rõ ràng nó đang nằm trong tay bạn mày, phải không?” Đại ca Khôn lên tiếng.
Thạch Thành giật mình.
“Biệt danh của gã bạn đó là “Cóc”, đúng chứ?” Anh Khôn ung dung.
Trong mắt Thạch Thành ngập tràn sự cảnh giác: “Làm sao mày biết?”
“Phí lời! Ông mày nếu cả chút chuyện cỏn con này cũng không điều tra ra được, chẳng phải lăn lội giang hồ bao năm nay hóa công toi sao? À đúng rồi. Mày vẫn phải nói cho tao biết tên họ đầy đủ thằng bạn mày là gì. Như vậy, năm sau ông mày có sai bọn đàn em thắp hương, đốt vàng tiền mới không cúng nhầm ma.”
“Cái gì! Mày…”
Đại ca Khôn cười lạnh: “Nó là một thằng nhát chết. Thấy đám người bọn tao đi vào là chân đã mềm nhũn ra. Mới đánh nó có mười phút nó đã nhận tội, giao nộp toàn bộ những thứ mày gửi ở chỗ nó cho bọn tao. Mày nói xem, có phải mày đã phó thác nhầm một kẻ không ra gì không?”
Hơi thở của Thạch Thành trở nên dồn dập.
Đại ca Khôn ghé sát Niên Bách Ngạn, thấp giọng nói: “Chú em! Chú yên tâm đi! Bọn anh chỉ phụ trách việc lấy hàng, còn trong này là gì, bọn anh tuyệt đối không liếc dù chỉ một cái.”
Đương nhiên Niên Bách Ngạn tin tưởng họ. Anh gật đầu nói: “Anh vất vả rồi!”
“Niên Bách Ngạn! Tao không tin mày lại tốt số đến vậy! Không tin!” Thạch Thành gào lên về phía anh như một kẻ điên.
Đại ca Khôn bước tới, đấm một cú vào mặt hắn. Cú đấm ấy khá mạnh. Thạch Thành bỗng chốc ngã nhào xuống đất.
“Mẹ kiếp! Ông đây ghét nhất là có người la lối om sòm trước mặt tao. Mày chán sống muốn bầu bạn cùng thằng bạn đó của mày phải không?”
Khóe miệng Thạch Thành chảy máu. Trông hắn ta như một bính lính lụn bại.
Cả một bầu “ý chí chiến đấu” trong phút chốc cũng tan thành mây khói.
Niên Bách Ngạn ra hiệu cho đại ca Khôn ngừng tay.
Đại ca Khôn thấy anh có lời muốn nói bèn đi ra ngoài.
Khi chỉ còn hai người họ, Niên Bách Ngạn lạnh lùng nhìn Thạch Thành, nói: “Chính một tay ông đã hủy hoại cả gia đình, tự tạo nghiệt không đáng sống. Từ lúc lấy Chessia, ông nên hiểu rõ, bà ta là loại đàn bà như thế nào.”
Chessia, một trong chiến thủ lĩnh của tổ chức thiên thức Samele, được lấy tên từ một trong chín vị thiên sứ trong kinh thánh. Theo ghi chép của kinh thánh, Chessia là hóa thân của vị thiên sứ tà ác nhất mang ý nghĩa mê hoặc. Thượng đế sáng tạo ra vạn vật, cuối cùng đã lấy hình tượng của mình để tạo ra Adam và Eva, mà Chessia chính là hóa thân của con rắn độc trên vườn địa đàng, đã dẫn dụ Eva ăn trái táo “phân biệt thiện ác”, cuối cùng khiến Adam và Eva bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng. Chessia đại diện cho lòng tham của con người. Trong Kinh thánh Cựu Ước, cô ta xuất hiện một lần nữa là kể từ ngày con người thứ ba sinh ra trên thế giới. Adam và Eva sinh ra người thứ ba trên thế giới, cũng chính là con trai của họ Cain, sau đó lại sinh hạ người em của Cain là Abel. Cain làm ruộng, Abel chăn dê. Nhưng vì Thượng đế thích con vật mà Abel dâng lên nên Cain đã đánh chết Abel. Thượng đế bèn nói với Cain rằng:
Ngươi đã giết anh em của mình, từ nay sẽ bị nguyền rủa. Người cày cấy, đất đai cũng sẽ không phục vụ ngươi nữa. Ngươi bắt buộc phải sống lang thang, trôi dạt.
Chính vì Chessia đã kích động lòng tham lam, đố kỵ trong Cain, thế nên Cain mới bị đuổi khỏi mảnh đất của Thượng đế.
Vợ của Thạch Thành, Quản Yên, chính là Chessia trong tổ chức. Bà ta cũng là một người đàn bà cực kỳ nguy hiểm. Bà ta giỏi bắt thóp được điểm yếu của người khác, hoàn toàn lợi dụng lòng tham lam của họ để có thể sai khiến, đạt được mục đích phạm tội. So với Sariel, sức mạnh của Chessia còn to lớn hơn. Các mối quan hệ của bà ta rất rộng, từ những nhân viên bình thường tới cả những nhân vật quan trọng trong giới chính trị các quốc gia. Bà ta biết hùa theo sở thích của người khác, là một kẻ làm gì ở đâu cũng thuận buồm xuôi gió nhưng lại vô cùng tàn độc, nham hiểm.
Đương nhiên, bà ta cũng là người có cuộc sống riêng tư bát nháo nhất.
Bà ta thèm khát dung mạo của đàn ông. Sở dĩ ban đầu bà ta lấy Thạch Thành cũng vì yêu thích tướng mạo tuấn tú của hắn. Vậy mà ngay sau khi gương mặt Thạch Thành bị phế, bà ta đã có rất nhiều đàn ông vây xung quanh.
Thế nên, cho dù Niên Bách Ngạn có căm hận chuyện bố ngoại tình thế nào đi nữa, anh cũng không thể không thừa nhận, với thủ đoạn và khả năng của Chessia, muốn được làm chồng hờ vợ tạm với bố anh cũng không phải chuyện khó khăn.
Chỉ có điều, anh cũng tin Chessia có lẽ đã yêu bố anh, nếu không sao bà ta lại cam tâm tình nguyện mang thai đứa con của bố?
Mối tình tội lỗi, duyên phận nghiệt ngã.
Một Chessia thông minh cả đời lại bỏ quên mất chồng mình. Bà ta quên mất khi bà ta đang ở bên ngoài sung sướng, thoải mái thì chồng của bà ta đã âm thầm thay đổi. Dẫu Niên Bách Ngạn chưa được gặp từng thủ lĩnh đứng đầu tổ chức, nhưng cũng biết rất rõ, tuy bọn họ buôn bán ma túy nhưng bản thân không bao giờ hít ma túy.
Chessia không hít ma túy nhưng bà ta không ngờ rằng, chồng mình hằng ngày lại mớm ma túy cho mình.
Muốn khống chế một người, ma túy là công cụ hữu hiệu nhất.
Đôi cánh của Chessia đã bị phá hủy như thế. Tất nhiên là Thạch Thành thù hận tới cực điểm. Có lẽ Chessia chắc hẳn trong một giây phút tinh thần hỗn loạn, khi cơn nghiện phát tác đã ôm con trai tự sát.
Chessia có bản lĩnh khuấy động bản tính ác độc của con người một cách triệt để. Nào ngờ, bà ta cũng đã bị chính thứ đó giết hại.
Thạch Thành rũ rượi như quả cà ngậm sương, tinh thần bỗng chốc sụp đổ. Hắn lắc đầu, lẩm bẩm. Xem ra việc cắt đứt đường lui của hắn mà Niên Bách Ngạn đã làm thực sự khiến hắn kích động.
“Niên Bách Ngạn!” Thạch Thành bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, đáy mắt âm u, hung ác: “Người cưỡng bức vợ mày vẫn còn sống, vẫn còn sống tới tận bây giờ! Nhưng mà, tao có chết cũng sẽ không nói cho mày biết đó là ai! Tao bắt mày phải chịu đủ mọi giày vò, tao muốn mày sống không bằng chết!”
Niên Bách Ngạn phút chốc cuộn chặt tay lại. Lồng ngực anh như bị một tảng đá ngàn cân lăn qua vậy, không thể thở nổi. Ngọn lửa phẫn nộ đã xâm nhập vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Mỗi một tế bào đều đang phẫn nộ kêu gào, thiêu đốt anh, tổn thương anh. Anh chỉ muốn khiến Thạch Thành nát thành ngàn mảnh.
Thế mà, thanh âm anh bật khỏi miệng từ đầu tới cuối vẫn điềm đạm, nhưng đè nén một sự nguy hiểm.
“Được! Nếu ông đã sống đủ rồi thì tôi sẽ giúp ông toại nguyện!”
Dứt lời, anh đi ra ngoài.
“Niên Bách Ngạn! Cả đời này mày cũng đừng hòng được sống hạnh phúc!” Sau lưng là tiếng gào thét cuồng điên của Thạch Thành.
Mưa đã tạnh.
Người của đại ca Khôn đều đứng ngoài hút thuốc. Mọi người nói cười vui vẻ. Ai không biết còn tưởng đây là một buổi gặp mặt hân hoan.
Thấy Niên Bách Ngạn đi ra, ai nấy đều lập tức ngưng bặt, trở nên cung kính, lễ phép.
Đại ca Khôn bước tới, vỗ vai Niên Bách Ngạn: “Xem ra thằng nhóc đó cứng miệng lắm. Thế nào? Không sao chứ?”
Niên Bách Ngạn bình thản: “Không sao!”
Có người đưa cho anh một điếu thuốc. Anh đón lấy, ngậm lên miệng, rồi lập tức có người bước tới châm lửa giúp anh.
“Có chuyện gì phải nói với anh, biết chưa?” Đại ca Khôn lại vỗ mạnh vào vai anh cái nữa.
Niên Bách Ngạn gật đầu, cười khẽ.
Anh rít một hơi rồi nhả khói. Chẳng mấy chốc, làn khói đã tan biến trong đêm mưa lạnh lẽo.
“Chú muốn xử lý thằng đó thế nào?” Đại ca Khôn thấp giọng hỏi.
Niên Bách Ngạn nhìn về phía nhà kho với ánh mắt giá lạnh như ánh trăng. Thanh âm của anh rất khẽ: “Anh Khôn! Nếu có hòn đá chặn đường anh, anh sẽ làm thế nào?”
Đại ca Khôn cười khẩy: “Dễ thôi, chuyển thẳng nó đi!”
Niên Bách Ngạn không nói gì nữa. Anh lại hút thuốc rồi lại nhẹ nhàng nhả khói.
“Yên tâm! Chuyện này chú cứ giao cho anh giải quyết.” Đại ca Khôn là điển hình cho người quen sống kiểu giang hồ.
Niên Bách Ngạn lạnh nhạt nói: “Anh Khôn! Em chỉ muốn hắn ta yên lặng sống nốt quãng đời còn lại.”
Đại ca Khôn bật cười: “Yên lặng? Không thành vấn đề!”
“Cảm ơn anh!” Sau khi hút nốt mấy hơi thuốc, Niên Bách Ngạn dập tắt, quay người lên xe.
Đại ca Khôn tiễn anh lên xe, vỗ vào cửa kính: “Ngày mai sẽ có tin tức cho chú!”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
Sau khi tiễn Niên Bách Ngạn đi, đại ca Khôn quay lại, ngẫm nghĩ một lát rồi chỉ vào ba người đứng gần đó: “Chúng mày lại đây!”
Họ đi tới, cả ba đều cao to lực lưỡng.
“Đại ca!”
Đại ca Khôn ra ám hiệu về phía nhà kho: “Đi đường thủy, đưa nó sang Lào. Nhớ kỹ, làm gọn gàng một chút, tránh gây phiền toái.”
“Em rõ rồi, thưa đại ca!”
Ba người đó đi về phía nhà kho.
Trên đường cao tốc.
Không khí sau cơn mưa ướt lạnh.
Niên Bách Ngạn cho xe chạy với tốc độ tối đa. Sau khi xuống đường cao tốc, anh mới dừng xe bên lề đường, tắt máy. Bàn tay anh vẫn còn nắm chặt vô lăng, từng gân xanh gồ lên trông thấy.
Bên tai anh vẫn còn vang vọng câu nói của Thạch Thành:
Người cưỡng bức vợ mày vẫn còn sống, vẫn còn sống tới tận bây giờ! Niên Bách Ngạn! Cả đời này mày cũng đừng hòng được sống hạnh phúc!
Sau đó, anh dường như lại nghe thấy tiếng Tố Diệp đang khóc. Cô đang vùng vẫy, hoảng sợ, kêu cứu…
Đáng chết!
Niên Bách Ngạn đập mạnh một cái lên vô lăng. Chiếc xe vang lên tiếng còi đinh tai.
Anh chỉ muốn tận tay giết chết đám người này!
Trong nụ cười của hắn có cả tuyệt vọng. Hắn nhìn Niên Bách Ngạn chằm chằm, đôi mắt cũng đỏ quạch nhưng tia máu.
“Niên Bách Ngạn! Mày cũng tàn nhẫn thật! Trông điệu bộ của mày, có phải định tóm cổ cả băng nhóm Samele không? Mày tưởng mày là ai? Đấng cứu thế à? Thượng đế? Đừng có hoang tưởng nữa!”
Niên Bách Ngạn sa sầm mặt lại.
“Mày quá tàn độc. Người của bố mày mà mày cũng dám động vào. Niên Quý có đứa con trai như mày đúng là bất hạnh ba đời!” Thạch Thành mỉa mai.
Niên Bách Ngạn buông tay ra, nhưng giọng cũng lạnh hẳn đi. Anh hỏi một lần nữa: “Bây giờ, Samle là ai?”
Thạch Thành rũ người ra đó, cười khẩy: “Tao không biết!”
Niên Bách Ngạn khẽ nheo mắt lại, nghiêm mặt.
“Niên Bách Ngạn! Chắc là mày hiểu rõ băng nhóm Samele. Chín ông trùm là ai cũng chỉ có chín người họ mới biết rõ lẫn nhau. Sau này, chín người thương vong chỉ còn lại ba. Cũng tức là trên đời này chỉ có ba người họ biết được tình hình của nhau. Nhưng bây giờ, đáng tiếc, mày cũng biết rõ chỉ còn mình Samle còn sống. Như vậy, ngoại trừ chính ông ta, không ai có thể nói cho mày biết ai mới là Samle, ha ha…”
Niên Bách Ngạn cuộn chặt tay lại.
Thạch Thành cố tình nhìn anh với vẻ tội nghiệp: “Đáng thương quá! Mày nghĩ cách để người của bố mày sa lưới, có thể nói là đã tốn rất nhiều tâm huyết. Nói trắng ra, mày chẳng qua chỉ đang muốn dùng một cách thức đúng luật để bảo vệ thanh danh của bố mày. Vì mày biết rõ, những kẻ đó cho dù có bị bắt, bọn chúng cũng sẽ tự sát. Như vậy đã có thể giải quyết mối lo lắng lớn trong lòng mày. Nếu tao đoán không nhầm, người của bố mày, mày đã giải quyết hết. Người của Chessia, ngoại trừ tao ra, còn lại cũng đã bị mày xử gọn. Mày muốn biết đám người của Samle, muốn giải quyết cả thể, chính là không muốn thân phận của bố mày bị bại lộ. Niên Bách Ngạn ơi Niên Bách Ngạn! Mày nói xem, đây có được coi là tao đã biết bí mật của mày không?”
Niên Bách Ngạn mím chặt môi.
“Mày biết rất rõ, muốn bảo vệ danh tiếng của bố mày, cách tốt nhất chính là diệt trừ tất cả những người hoặc những chuyện có thể gây nguy hại tới thanh danh của hắn ta.” Thạch Thành cười khẩy: “Mày làm rất tuyệt tình, lợi dụng bàn tay của đám cảnh sát chống ma túy để đuổi cùng diệt tận các thành viên của Samele. So với bố mày, Niên Bách Ngạn càng tàn ác hơn nữa. Nhưng mày vẫn đi sai một nước cờ. Giờ Samle là thủ lĩnh duy nhất của Samele. Muốn lật mặt ông ta ra ư? Ha, còn khó hơn lên trời!”
Niên Bách Ngạn ngồi lại xuống ghế, dựa vào đó vờ điềm tĩnh, lãnh đạm nói: “Thạch Thành! Con kiến còn ham sống, huống chi là con người. Ông nói ông không biết Samle là ai? Được! Năm đó ai chạm vào Tố Diệp, chắc là ông biết chứ?”
“Biết! Nhưng vì sao tao phải nói cho mày?” Thạch Thành cười nham hiểm: “Tôi chính là muốn mày cả nằm mơ cũng phải nghiến răng kèn kẹt, muốn mày ngày nào cũng phải sống trong dằn vặt và phẫn nộ. Biết vợ mình từng bị thằng khác chơi qua, mày khó chịu lắm phải không? Chuyện này bình thường thôi. Tâm trạng ấy cũng giống như năm xưa tao biết vợ tao mang thai con của bố mày vậy. Niên Bách Ngạn! Tao có thể thông cảm được cho mày!”
Tuy rằng sắc mặt Niên Bách Ngạn vẫn không có gì thay đổi nhưng tận sau trong đáy mắt đã nhuốm một màu giá lạnh.
“Mày bảo! Lỡ như tin tức này đồn ra ngoài, rằng ông trùm đá quý danh tiếng, Niên Bách Ngạn, bị mọc sừng, chắc chắn sẽ cực kỳ chấn động!” Thạch Thành giễu cợt: “À không! Tình trạng bây giờ của mày rất tệ hại. Tất cả mọi cánh cửa lớn đều đóng chặt lại với mày rồi phải không? Ha ha! Mày đoán xem bọn nhà báo liệu có nghĩ một Niên Bách Ngạn vốn rất vẻ vang giờ phải sống dựa vào đàn bà, ngay cả vợ nó lúc nhỏ cũng đã từng bị đàn ông “tưới tắm”, bây giờ liệu có không chịu nổi cô đơn mà ra ngoài tìm gái không?”
Nhiệt độ trong đôi mắt Niên Bách Ngạn đã lùi tới điểm đóng băng. Anh đứng dậy, cả cái giá lạnh cũng phả ra không khí theo từng câu chữ: “Xem ra có một số kẻ thật sự không đáng để lãng phí thời gian!”
Dứt lời, anh quay người bỏ đi.
“Tao vốn không sợ mày tìm được tao!” Thạch Thành hét lên sau lưng anh.
Niên Bách Ngạn dừng bước, quay đầu nhìn hắn.
Thạch Thành cười quái đản: “Mày tưởng mày tóm được tao là mọi chuyện đã xong ư? Tao cho mày hay. Giờ mày là con kiến trong tay tao. Tao bắt mày chết thì mày phải chết. Vẫn câu nói đó thôi. Nếu mày không làm theo những gì tao yêu cầu, vậy thì ngày mai, tất cả các báo đều sẽ biết chuyện vợ mày từng bị xâm phạm tình dục! Tới lúc đó, tao thật sự muốn xem xem mày sẽ thê thảm tới mức nào!”
Nhưng Niên Bách Ngạn chỉ hơi nhướng mày, đi tới bên cạnh hắn: “Làm người, tự tin là rất tốt nhưng đầu óc lại đơn giản quá mức tự tin thì coi như tự đào mồ chôn mình.”
Thạch Thành sững người.
Niên Bách Ngạn bình thản cất giọng: “Khôn ca!”
Đại ca Khôn đi tới, xách một cái túi, giao vào tay Niên Bách Ngạn. Niên Bách Ngạn lấy mấy thứ trong túi ra, là hai ổ cứng rời màu đen. Anh giơ về phía Thạch Thành: “Đúng là hiện đại từng ngày. Tôi còn tưởng ông sẽ giấu một cuộn phim chứ.”
Thạch Thành nhận ra chiếc ổ cứng đó, không tin vào mắt mình: “Không thể nào! Mày không thể tìm được nó! Rõ ràng nó ở…”
“Rõ ràng nó đang nằm trong tay bạn mày, phải không?” Đại ca Khôn lên tiếng.
Thạch Thành giật mình.
“Biệt danh của gã bạn đó là “Cóc”, đúng chứ?” Anh Khôn ung dung.
Trong mắt Thạch Thành ngập tràn sự cảnh giác: “Làm sao mày biết?”
“Phí lời! Ông mày nếu cả chút chuyện cỏn con này cũng không điều tra ra được, chẳng phải lăn lội giang hồ bao năm nay hóa công toi sao? À đúng rồi. Mày vẫn phải nói cho tao biết tên họ đầy đủ thằng bạn mày là gì. Như vậy, năm sau ông mày có sai bọn đàn em thắp hương, đốt vàng tiền mới không cúng nhầm ma.”
“Cái gì! Mày…”
Đại ca Khôn cười lạnh: “Nó là một thằng nhát chết. Thấy đám người bọn tao đi vào là chân đã mềm nhũn ra. Mới đánh nó có mười phút nó đã nhận tội, giao nộp toàn bộ những thứ mày gửi ở chỗ nó cho bọn tao. Mày nói xem, có phải mày đã phó thác nhầm một kẻ không ra gì không?”
Hơi thở của Thạch Thành trở nên dồn dập.
Đại ca Khôn ghé sát Niên Bách Ngạn, thấp giọng nói: “Chú em! Chú yên tâm đi! Bọn anh chỉ phụ trách việc lấy hàng, còn trong này là gì, bọn anh tuyệt đối không liếc dù chỉ một cái.”
Đương nhiên Niên Bách Ngạn tin tưởng họ. Anh gật đầu nói: “Anh vất vả rồi!”
“Niên Bách Ngạn! Tao không tin mày lại tốt số đến vậy! Không tin!” Thạch Thành gào lên về phía anh như một kẻ điên.
Đại ca Khôn bước tới, đấm một cú vào mặt hắn. Cú đấm ấy khá mạnh. Thạch Thành bỗng chốc ngã nhào xuống đất.
“Mẹ kiếp! Ông đây ghét nhất là có người la lối om sòm trước mặt tao. Mày chán sống muốn bầu bạn cùng thằng bạn đó của mày phải không?”
Khóe miệng Thạch Thành chảy máu. Trông hắn ta như một bính lính lụn bại.
Cả một bầu “ý chí chiến đấu” trong phút chốc cũng tan thành mây khói.
Niên Bách Ngạn ra hiệu cho đại ca Khôn ngừng tay.
Đại ca Khôn thấy anh có lời muốn nói bèn đi ra ngoài.
Khi chỉ còn hai người họ, Niên Bách Ngạn lạnh lùng nhìn Thạch Thành, nói: “Chính một tay ông đã hủy hoại cả gia đình, tự tạo nghiệt không đáng sống. Từ lúc lấy Chessia, ông nên hiểu rõ, bà ta là loại đàn bà như thế nào.”
Chessia, một trong chiến thủ lĩnh của tổ chức thiên thức Samele, được lấy tên từ một trong chín vị thiên sứ trong kinh thánh. Theo ghi chép của kinh thánh, Chessia là hóa thân của vị thiên sứ tà ác nhất mang ý nghĩa mê hoặc. Thượng đế sáng tạo ra vạn vật, cuối cùng đã lấy hình tượng của mình để tạo ra Adam và Eva, mà Chessia chính là hóa thân của con rắn độc trên vườn địa đàng, đã dẫn dụ Eva ăn trái táo “phân biệt thiện ác”, cuối cùng khiến Adam và Eva bị đuổi ra khỏi vườn địa đàng. Chessia đại diện cho lòng tham của con người. Trong Kinh thánh Cựu Ước, cô ta xuất hiện một lần nữa là kể từ ngày con người thứ ba sinh ra trên thế giới. Adam và Eva sinh ra người thứ ba trên thế giới, cũng chính là con trai của họ Cain, sau đó lại sinh hạ người em của Cain là Abel. Cain làm ruộng, Abel chăn dê. Nhưng vì Thượng đế thích con vật mà Abel dâng lên nên Cain đã đánh chết Abel. Thượng đế bèn nói với Cain rằng:
Ngươi đã giết anh em của mình, từ nay sẽ bị nguyền rủa. Người cày cấy, đất đai cũng sẽ không phục vụ ngươi nữa. Ngươi bắt buộc phải sống lang thang, trôi dạt.
Chính vì Chessia đã kích động lòng tham lam, đố kỵ trong Cain, thế nên Cain mới bị đuổi khỏi mảnh đất của Thượng đế.
Vợ của Thạch Thành, Quản Yên, chính là Chessia trong tổ chức. Bà ta cũng là một người đàn bà cực kỳ nguy hiểm. Bà ta giỏi bắt thóp được điểm yếu của người khác, hoàn toàn lợi dụng lòng tham lam của họ để có thể sai khiến, đạt được mục đích phạm tội. So với Sariel, sức mạnh của Chessia còn to lớn hơn. Các mối quan hệ của bà ta rất rộng, từ những nhân viên bình thường tới cả những nhân vật quan trọng trong giới chính trị các quốc gia. Bà ta biết hùa theo sở thích của người khác, là một kẻ làm gì ở đâu cũng thuận buồm xuôi gió nhưng lại vô cùng tàn độc, nham hiểm.
Đương nhiên, bà ta cũng là người có cuộc sống riêng tư bát nháo nhất.
Bà ta thèm khát dung mạo của đàn ông. Sở dĩ ban đầu bà ta lấy Thạch Thành cũng vì yêu thích tướng mạo tuấn tú của hắn. Vậy mà ngay sau khi gương mặt Thạch Thành bị phế, bà ta đã có rất nhiều đàn ông vây xung quanh.
Thế nên, cho dù Niên Bách Ngạn có căm hận chuyện bố ngoại tình thế nào đi nữa, anh cũng không thể không thừa nhận, với thủ đoạn và khả năng của Chessia, muốn được làm chồng hờ vợ tạm với bố anh cũng không phải chuyện khó khăn.
Chỉ có điều, anh cũng tin Chessia có lẽ đã yêu bố anh, nếu không sao bà ta lại cam tâm tình nguyện mang thai đứa con của bố?
Mối tình tội lỗi, duyên phận nghiệt ngã.
Một Chessia thông minh cả đời lại bỏ quên mất chồng mình. Bà ta quên mất khi bà ta đang ở bên ngoài sung sướng, thoải mái thì chồng của bà ta đã âm thầm thay đổi. Dẫu Niên Bách Ngạn chưa được gặp từng thủ lĩnh đứng đầu tổ chức, nhưng cũng biết rất rõ, tuy bọn họ buôn bán ma túy nhưng bản thân không bao giờ hít ma túy.
Chessia không hít ma túy nhưng bà ta không ngờ rằng, chồng mình hằng ngày lại mớm ma túy cho mình.
Muốn khống chế một người, ma túy là công cụ hữu hiệu nhất.
Đôi cánh của Chessia đã bị phá hủy như thế. Tất nhiên là Thạch Thành thù hận tới cực điểm. Có lẽ Chessia chắc hẳn trong một giây phút tinh thần hỗn loạn, khi cơn nghiện phát tác đã ôm con trai tự sát.
Chessia có bản lĩnh khuấy động bản tính ác độc của con người một cách triệt để. Nào ngờ, bà ta cũng đã bị chính thứ đó giết hại.
Thạch Thành rũ rượi như quả cà ngậm sương, tinh thần bỗng chốc sụp đổ. Hắn lắc đầu, lẩm bẩm. Xem ra việc cắt đứt đường lui của hắn mà Niên Bách Ngạn đã làm thực sự khiến hắn kích động.
“Niên Bách Ngạn!” Thạch Thành bất ngờ ngẩng đầu nhìn anh chằm chằm, đáy mắt âm u, hung ác: “Người cưỡng bức vợ mày vẫn còn sống, vẫn còn sống tới tận bây giờ! Nhưng mà, tao có chết cũng sẽ không nói cho mày biết đó là ai! Tao bắt mày phải chịu đủ mọi giày vò, tao muốn mày sống không bằng chết!”
Niên Bách Ngạn phút chốc cuộn chặt tay lại. Lồng ngực anh như bị một tảng đá ngàn cân lăn qua vậy, không thể thở nổi. Ngọn lửa phẫn nộ đã xâm nhập vào từng ngóc ngách trong cơ thể. Mỗi một tế bào đều đang phẫn nộ kêu gào, thiêu đốt anh, tổn thương anh. Anh chỉ muốn khiến Thạch Thành nát thành ngàn mảnh.
Thế mà, thanh âm anh bật khỏi miệng từ đầu tới cuối vẫn điềm đạm, nhưng đè nén một sự nguy hiểm.
“Được! Nếu ông đã sống đủ rồi thì tôi sẽ giúp ông toại nguyện!”
Dứt lời, anh đi ra ngoài.
“Niên Bách Ngạn! Cả đời này mày cũng đừng hòng được sống hạnh phúc!” Sau lưng là tiếng gào thét cuồng điên của Thạch Thành.
Mưa đã tạnh.
Người của đại ca Khôn đều đứng ngoài hút thuốc. Mọi người nói cười vui vẻ. Ai không biết còn tưởng đây là một buổi gặp mặt hân hoan.
Thấy Niên Bách Ngạn đi ra, ai nấy đều lập tức ngưng bặt, trở nên cung kính, lễ phép.
Đại ca Khôn bước tới, vỗ vai Niên Bách Ngạn: “Xem ra thằng nhóc đó cứng miệng lắm. Thế nào? Không sao chứ?”
Niên Bách Ngạn bình thản: “Không sao!”
Có người đưa cho anh một điếu thuốc. Anh đón lấy, ngậm lên miệng, rồi lập tức có người bước tới châm lửa giúp anh.
“Có chuyện gì phải nói với anh, biết chưa?” Đại ca Khôn lại vỗ mạnh vào vai anh cái nữa.
Niên Bách Ngạn gật đầu, cười khẽ.
Anh rít một hơi rồi nhả khói. Chẳng mấy chốc, làn khói đã tan biến trong đêm mưa lạnh lẽo.
“Chú muốn xử lý thằng đó thế nào?” Đại ca Khôn thấp giọng hỏi.
Niên Bách Ngạn nhìn về phía nhà kho với ánh mắt giá lạnh như ánh trăng. Thanh âm của anh rất khẽ: “Anh Khôn! Nếu có hòn đá chặn đường anh, anh sẽ làm thế nào?”
Đại ca Khôn cười khẩy: “Dễ thôi, chuyển thẳng nó đi!”
Niên Bách Ngạn không nói gì nữa. Anh lại hút thuốc rồi lại nhẹ nhàng nhả khói.
“Yên tâm! Chuyện này chú cứ giao cho anh giải quyết.” Đại ca Khôn là điển hình cho người quen sống kiểu giang hồ.
Niên Bách Ngạn lạnh nhạt nói: “Anh Khôn! Em chỉ muốn hắn ta yên lặng sống nốt quãng đời còn lại.”
Đại ca Khôn bật cười: “Yên lặng? Không thành vấn đề!”
“Cảm ơn anh!” Sau khi hút nốt mấy hơi thuốc, Niên Bách Ngạn dập tắt, quay người lên xe.
Đại ca Khôn tiễn anh lên xe, vỗ vào cửa kính: “Ngày mai sẽ có tin tức cho chú!”
Niên Bách Ngạn gật đầu.
Sau khi tiễn Niên Bách Ngạn đi, đại ca Khôn quay lại, ngẫm nghĩ một lát rồi chỉ vào ba người đứng gần đó: “Chúng mày lại đây!”
Họ đi tới, cả ba đều cao to lực lưỡng.
“Đại ca!”
Đại ca Khôn ra ám hiệu về phía nhà kho: “Đi đường thủy, đưa nó sang Lào. Nhớ kỹ, làm gọn gàng một chút, tránh gây phiền toái.”
“Em rõ rồi, thưa đại ca!”
Ba người đó đi về phía nhà kho.
Trên đường cao tốc.
Không khí sau cơn mưa ướt lạnh.
Niên Bách Ngạn cho xe chạy với tốc độ tối đa. Sau khi xuống đường cao tốc, anh mới dừng xe bên lề đường, tắt máy. Bàn tay anh vẫn còn nắm chặt vô lăng, từng gân xanh gồ lên trông thấy.
Bên tai anh vẫn còn vang vọng câu nói của Thạch Thành:
Người cưỡng bức vợ mày vẫn còn sống, vẫn còn sống tới tận bây giờ! Niên Bách Ngạn! Cả đời này mày cũng đừng hòng được sống hạnh phúc!
Sau đó, anh dường như lại nghe thấy tiếng Tố Diệp đang khóc. Cô đang vùng vẫy, hoảng sợ, kêu cứu…
Đáng chết!
Niên Bách Ngạn đập mạnh một cái lên vô lăng. Chiếc xe vang lên tiếng còi đinh tai.
Anh chỉ muốn tận tay giết chết đám người này!
Bình luận facebook