Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 684
Niên Bách Ngạn đáp nhẹ nhàng, nghe cũng rất tự nhiên. Đương nhiên, đây là một lý do có thể khiến người ta tin tưởng. Nhưng giác quan thứ sáu của phụ nữ cho Tố Diệp biết, có khả năng Niên Bách Ngạn đang nói dối.
“Chuyện này nó không tìm em mà lại đi tìm anh?” Tố Diệp nghi ngờ, chất vấn.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Anh là anh rể nó.”
“Thế em còn là chị gái nó cơ mà. Xét về quan hệ, em gần gũi hơn chứ.” Tố Diệp phản bác.
“Khác biệt ở chỗ, em là phụ nữ, anh là đàn ông, mà Tố Khải là đàn ông.” Niên Bách Ngạn cực kỳ kiên nhẫn: “Có rất nhiều lúc, đàn ông chỉ tâm sự với đàn ông mà thôi.”
“Thật sao?” Tố Diệp khẽ nhướng hàng lông mày: “Vậy nó muốn anh giúp nó kiểu gì?”
“Sau khi vào tù, Nguyễn Tuyết Cầm có nhờ anh chăm sóc Diệp Lan, anh đã đồng ý. Thế nên anh nắm khá rõ tình hình của Diệp Lan ở Pháp, cũng đã nhờ một người đáng tin cậy qua đó lo cho nó chỗ ăn chỗ ở. Tố Khải thật ra muốn được nắm rõ tình hình của con bé từng giờ từng phút, thế nên đã tới nhờ anh.”
Chẳng mấy chốc, các món ăn thơm ngon lần lượt được bày lên bàn, đầy đủ cả màu sắc, hương thơm, mùi vị. Các dụng cụ lấy màu vàng lưu huỳnh làm màu chủ đạo, kết hợp với khắc hoa màu lam, đỏ làm nền. Các đồ sứ cao cấp cũng có sự đa dạng tùy theo các món ăn khác nhau, vừa có phong vị cổ xưa vừa khiến thực khách vui mắt.
Tố Diệp cắn môi nhìn Niên Bách Ngạn, trong lòng đang thầm cân nhắc xem câu nói của anh là thật hay giả. Niên Bách Ngạn thấy vậy bật cười, cầm đũa lên gắp cho cô một miếng tôm chiên mật ong rồi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, mau ăn đi! Thức ăn nguội sẽ mất ngon đấy.”
Tố Diệp ăn một miếng tôm, ngọt ngọt, giòn giòn, còn hơn tôm chiên mật ong của các nhà hàng khác. Cô tạm thời đè xuống cảm giác nghi hoặc trong lòng, tập trung vào những món ăn ngon của nhà hàng mới…
***
Thời gian đều công bằng đối với mỗi con người, có khi sẽ trở nên tầm thường, xoàng xĩnh vì những người nhàn tản, hoặc lại trở nên căng thẳng, năng suất đối với những người luôn dốc sức tiến về phía trước. Giống như những biến động bất ngờ trên thương trường, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thể nào cũng sẽ có những đổi thay.
Bright đổi chủ. Đây e rằng chính là tin tức nổi bật nhất khi tuần mới sắp đến.
Trong thời gian qua, Bright như một miếng mỡ được người ta hết sức chú ý. Khi thị trường cổ phiếu lung lay bất ổn, rồi ông chủ lớn Vincent lại bị các cơ quan có liên quan điều tra về tội phạm ma túy, hoàn toàn hạn chế khả năng kiểm soát Bright của ông ta. Và trong ngày này, một Bright sau khi đã trải qua mưa dập gió vùi, cuối cùng đã có hướng đi. Niên Thị rầm rộ công bố hội đồng quản trị tại Bright. Hiện tượng này như một quả bom nổ dưới nước sâu, không ngừng nổ tung giới báo chí, mà còn nổ tung cả giới kinh doanh.
Còn Vincent thì từ đầu tới cuối không hề xuất hiện.
Ông ta hệt như đã bốc hơi khỏi thế giới này, mặc cho tâm huyết của mình bị Niên Thị nuốt chửng cũng không hề ra mặt thanh minh gì hết. Có người đồn thổi Vincent giờ tiu nghỉu như chó cụp đuôi, hình như vì đã tranh chấp, đắc tội với một thế lực lớn trong kinh doanh mà không dám lộ mặt. Bây giờ đến cả cảnh sát cũng đang truy nã ông ta, nhưng khổ sở mãi vẫn không tìm được tung tích. Joey, con gái của Vincent, cũng bị cảnh sát theo dõi, không thể ra mặt bảo vệ Bright.
Niên Thị tổ chức cuộc họp báo, công bố với bên ngoài rằng Niên Thị đã thu mua Bright thành công với 30% cổ phần, pha loãng cổ phần trong tay cựu chủ tịch, Vincent, để ông ta chỉ tồn tại với thân phận một cổ đông. Niên Bách Ngạn không xuất hiện trong buổi họp báo. Người phát ngôn của tập đoàn do Giản Ngôn đảm nhiệm. Cậu ấy có toàn quyền phụ trách việc trả lời các câu hỏi của báo chí.
Các câu hỏi của đám nhà báo rất giảo hoạt. Có câu bị bộ phận quan hệ xóa thẳng tay, nhưng có những câu hỏi sắc bén vẫn cần phải trả lời. Giản Ngôn đứng trên bục phát biểu, đối mặt với rất nhiều tòa soạn, tạp chí, đài phát thanh, đài truyền hình, cùng các phóng viên báo mạng. Sắc mặt cậu ấy từ đầu tới cuối vẫn điềm đạm như nước, khóe môi hơi cong lên, mang một nét mặt và thái độ tiêu chuẩn của một người phát ngôn.
Khi được đám nhà báo hỏi về tung tích của cựu chủ tịch tập đoàn Bright, Vincent, Giản Ngôn đáp một cách lễ phép:
Thành thật xin lỗi! Niên Thị không phải là bảo mẫu của ngài Vincent. Ông ấy đi đâu về đâu, Niên Thị hoàn toàn không biết.
Trước màn hình lớn, Niên Bách Ngạn rót cho Kỷ Đông Nham một ly rượu vang. Trong màn hình, Giản Ngôn trả lời cực kỳ thỏa đáng.
“Rượu ngon Cheval Blanc 1978, sản phẩm quý giá của AOC. Hạn sử dụng tuyệt nhất là mười mấy năm. Giờ cậu có phúc được uống rồi.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng lắc lư chiếc ly đế cao: “Thời gian khui rượu vừa đẹp, uống mới hoàn hảo.”
“Tớ nhung nhớ bình rượu này sắp chục năm rồi.” Kỷ Đông Nham cũng lắc chiếc ly. Mùi rượu vang nồng nàn quyến rũ khoang mũi: “Rượu ngon đúng là rượu ngon. Chỉ ngửi mùi thôi đã đủ say rồi.”
Cậu ấy giơ chiếc ly hướng về phía Niên Bách Ngạn rồi khẽ chạm nhẹ cùng anh.
Kỷ Đông Nham nhấp một ngụm rượu: “Ai cũng nói cậu Giản Ngôn này lợi hại. Bây giờ xem ra cậu mời đúng người rồi đấy, nói năng kín kẽ.”
Niên Bách Ngạn đứng dựa vào cửa sổ. Bên ngoài là cả khoảng trời đông, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Anh im lặng, khẽ cười.
“Gã Vincent này rốt cuộc chạy đi đâu rồi?” Kỷ Đông Nham nghi hoặc, rồi nhìn anh: “Chắc là cậu biết chứ hả?”
“Cậu tưởng tớ là bách khoa toàn thư thật à?” Anh cười hờ hững.
“Cậu không biết thật hay giả vờ không biết vậy?”
Niên Bách Ngạn cầm ly rượu đi tới, ngồi xuống sofa: “Bao nhiêu năm như vậy, chắc là kẻ thù của hắn cũng không ít, cộng thêm lúc trước lại bị các cơ quan có liên quan moi móc các tranh chấp kinh doanh ra. Những người muốn hắn ngậm miệng lại nhiều lắm.”
“Sao mình cảm thấy, cậu mới giống với người lấy kinh nghiệm của người khác để sửa chữa cho mình thế hả?”
Niên Bách Ngạn cười, giơ ly rượu lên: “Nếu là lời khen thì tớ xin nhận.” Dứt lời, anh uống cạn ly rượu trong tay.
Nhưng Kỷ Đông Nham thì không. Cậu ấy chậm rãi uống: “Niên Bách Ngạn! Rượu vang cũng giống phụ nữ, phải từ từ thưởng thức.”
Niên Bách Ngạn cười sảng khoái…
***
Bright đổi chủ, chủ tịch tập đoàn, Vincent, mất tích, tin tức này đủ để rang nóng cả mạng Internet. Cho dù trong nội địa vẫn có bộ phận quản lý giám sát từ đầu tới cuối khống chế dư luận, nhưng Bright lại là một công ty quốc tế với nhiều chi nhánh. Rất nhiều báo chí nước ngoài đều có thể đưa tin về việc này. Cũng có rất nhiều dân mạng Trung Quốc “vượt tường” ra các trang nước ngoài để tìm hiểu những tin tức, động thái mới nhất, cuối cùng lập ra các chủ đề thảo luận sôi nổi.
Theo bình luận của báo chí nước ngoài, chủ tịch Niên Thị, Niên Bách Ngạn, đang đồng thời nắm giữ cổ phần khống chế tuyệt đối của cả Niên Thị và Bright trong tay, cộng thêm lợi nhuận tại các mỏ kim cương ở Nam Phi, mỏ đá quý ở Sri Lanka cùng với một loạt thương hiệu sản phẩm cao cấp hợp tác cùng Kỷ Thị, khiến giá trị của anh ngày càng tăng. Tính riêng việc thu mua Bright, giá của anh đã tăng lên hai mươi tỷ. Có một chuyên gia đánh giá, một năm sau, giá trị được duy trì của Niên Bách Ngạn có thể còn vượt qua hàng tỷ, trở thành một tỷ phú danh xứng với thực, thành công có tên trong bảng xếp hạng các tỷ phú của Forbes, cạnh tranh với top 10, trở thành tỷ phú trẻ tuổi được chú ý nhất năm sau.
Những người quan tâm tới đề tài này ngoài cư dân mạng còn có Tố Diệp.
Cô biết chuyện Niên Bách Ngạn thu mua Bright. Vì trước đó, Niên Bách Ngạn đã cho cô một chiếc thẻ trọn đời. Chiếc thẻ này phát hành có giới hạn trên toàn thế giới, nhằm vào khách hàng cấp độ VIP của Bright, sẽ được hưởng quyền ưu tiền lựa chọn các sản phẩm cao cấp nhất và quyền định chế Bright.
Lúc ấy cô đã hiểu, Bright thật sự đã rơi vào túi Niên Bách Ngạn.
Đối với giá trị của anh, cô luôn biết rõ hơn cánh nhà báo, thậm chí còn tường tận hơn họ. Vì Niên Bách Ngạn đã thực hiện lời hứa của mình, cô thật sự trở thành “bà quản gia” của anh.
Vệ sỹ những lúc Niên Bách Ngạn đi ra đi vào ngày một nhiều hơn, các ô tô anh dùng cũng bắt đầu chuyển thành loại đặt hàng. Các nhà cung cấp của những chiếc xe này đều do Kỷ Đông Nham gợi ý, đặc biệt lắp đặt loại xe phòng đạn an toàn nhất. Cả Tố Diệp đi làm cũng không thể tự mình lái xe nữa. Niên Bách Ngạn thuê một tài xế phục vụ riêng cho cô. Người tài xế đó trông mặt mũi thì xấu xí nhưng Tố Diệp biết anh ta là người học võ, không thể xem thường.
Với những thay đổi này, ngoài vui mừng cô còn thấy lo lắng.
Nỗi lo đó chính là Vincent.
Cô vẫn luôn nghĩ rốt cuộc Vincent đã đi đâu? Tại sao mãi không chịu xuất hiện?
Ngoài thời gian làm việc, Tố Diệp cũng theo dõi các trang mạng lớn, nhất là các bài thảo luận nhỏ, hy vọng có thể tìm ra một chút tin tức của Vincent. Nhưng điều khiến cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc chính là bất kỳ một bài thảo luận hay tin tức nào có liên quan tới Vincent và Bright đều sẽ bị hạn chế quyền đọc ngay lập tức, thậm chí khi mở trang đó ra lại nhảy sang trang khác.
Hoặc là có bộ phận quản lý giám sát khống chế, hoặc là có hacker đột nhập.
Vì trên mạng có liên tục các chuyện xảy ra cũng hao tốn sự nhiệt tình của các cư dân mạng. Dần dần, mọi người cũng hướng sự chú ý sang truyện khác. Còn về việc ai là người làm chủ Bright, hay Vincent hiện đang ở đâu thì đều đã trở thành những chủ đề xưa cũ.
Tố Diệp cảm thấy sự việc càng lúc càng kỳ lạ. Rõ ràng là có người muốn dập tắt sự rầm rộ trên mạng. Cô cũng từng gọi điện cho Tố Khải, gạn hỏi xem rốt cuộc hôm đó nó tìm Niên Bách Ngạn có việc gì. Cô nghĩ với tính cách của Tố Khải thì mục đích thật sự của việc tới tìm Niên Bách Ngạn sẽ không như anh nói, vậy thì chắc chắn sẽ không bàn bạc lời giải thích với anh trước, ít nhất thì có thể tìm ra được manh mối từ những lời Tố Khải nói.
Nhưng Tố Khải rất nhạy bén, cũng không hổ xuất thân từ cảnh sát và gián điệp. Mặc cho Tố Diệp dùng đủ mọi biện pháp vừa đấm vừa xoa, cậu cũng chỉ nói:
Không có gì đâu! Chị đừng hỏi nữa!
Tố Khải và Niên Bách Ngạn, rốt cuộc ai trong hai người đang nói dối?
Tố Diệp bắt đầu không đoán định được rồi.
Nhưng, có một người có thể phán đoán rõ ràng, thậm chí có thể giúp cô tìm ra sự thật. Đó chính là bóng bàn, người nổi tiếng trên mạng đã từng giúp cô xử lý An Tịnh. Tố Diệp không hiểu vì sao mình lại cố chấp đến thế, có thể vì trong tiềm thức, cô cho rằng việc Vincent mất tích rất có thể liên quan tới Niên Bách Ngạn. Cô không muốn mình mù tịt về mọi chuyện, không muốn để Niên Bách Ngạn đi bên bờ vực nguy hiểm.
Bóng bàn vừa nghe đó là Tố Diệp, lập tức chết mê chết mệt. Anh ta kiếm một số tiền lượng với việc tung tin đồn. Món tiền hậu hĩnh khi trước của Tố Diệp khiến bóng bàn được lợi, lần này anh ta càng muốn xông pha quên mình.
Nhưng sau khi biết được yêu cầu của Tố Diệp, anh ta hơi khó xử, rồi nói với cô:
Bây giờ có người thuê hacker, cố ý khống chế các tin tức về Vincent, muốn tung một tin gì đó là chuyện không thể.
Tố Diệp nói với anh ta, lần này cô không muốn anh ta tung tin gì lên mạng cả, mà là muốn anh ta điều tra giúp cô về Vincent. Cô cần toàn bộ tài liệu về ông ta, là toàn bộ, tất cả, cả những chuyện cánh nhà báo không biết. Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần được việc.
Nếu đã nhận mình là người tung tin đồn nổi tiếng trên mạng vậy thì anh ta ắt hẳn có những nguồn thông tin mà người khác không có. Tố Diệp kế thừa lý luận thà tin là có chứ không tin là không, quyết định gửi gắm toàn bộ hy vọng vào bóng bàn.
Còn bóng bàn vừa nghe nói phải điều tra thông tin của một người đã sướng như điên. Anh ta là cao thủ trong chuyện này. So với việc tung tin lên mạng, chuyện này thoải mái hơn, lại không đắc tội với người khác, thế là anh ta vội vàng đồng ý.
Việc phát triển của Niên Thị rất khả quan, người vui mừng đương nhiên là Phương Tiếu Bình và Tố Đông. Cùng với việc giá trị của Niên Bách Ngạn tăng cao, các cô các mợ tới thăm hỏi nhà Tố Đông cũng đông hẳn lên. Có người rưng rưng nước mắt tơi hàn huyên chuyện cũ, có người thẳng thừng tới nhờ Tố Đông giúp đỡ. Dùng câu mà Phương Tiếu Bình đã nói với Tố Diệp trong điện thoại thì là:
Tới nhờ cậu con giúp cái quái gì chứ! Họ đều nhằm vào Bách Ngạn cả thôi. Nếu không nhờ tìm công việc tốt cho con trai thì cũng là muốn giúp cho con gái được đi cửa sau, vào một trường đại học tốt.
Chuyện thường tình thôi mà.
Nhớ lại ngày xưa khi cô mới kết hôn, người thân họ hàng ai cũng biết Tố Diệp lấy được người giàu có, cũng đều tới nhà cậu tỏ ra thân thiết. Nhưng từ khi Niên Bách Ngạn bị điều tra, rồi lại rời khỏi Tinh Thạch, trong khoảng thời gian anh ở nhà, làm gì có người thân nào nói muốn nhờ giúp đỡ chứ? Đông có đông như kiến cỏ thế này, lúc ấy có thể gọi là vắng như chùa bà đanh.
Con người ta càng trở nên hiện thực, thì có những tình cảm lại càng bị vùi sâu.
Thế nên, sau khi hết giờ làm, khi Tố Diệp cùng Niên Bách Ngạn tới nhà cậu ăn cơm, nhìn thấy những người họ hàng chẳng biết từ đâu chui ra, cô cũng không còn sục sôi căm phẫn nữa.
Phương Tiếu Bình giới thiệu rằng họ còn chưa tới họ hàng năm đời nữa, thứ bậc cụ thể thế nào Tố Diệp cũng chẳng thèm tính toán nữa. Người họ hàng này còn dẫn theo một cô bé tới, là con gái của bà ấy, Lộ Lộ, vừa tròn mười tám tuổi. Ý của người bà con là, không biết có thể nhờ Tố Diệp tìm giúp Lộ Lộ một công việc danh giá một chút trên thành phố này không.
Câu ấy nói trên bàn ăn. Lúc đó Tố Diệp suýt nữa đã chết nghẹn vì một miếng thức ăn. Người bà con lại cười nói:
Hay là nhờ con rể của chúng ta giúp đỡ cũng được? Con rể của chúng ta giờ là ông chủ lớn rồi. Chuyện này có gì khó khăn đâu, đúng không?
Tố Diệp chẳng biết nói gì. Niên Bách Ngạn thì cười:
Cháu sẽ cố gắng tìm cơ hội.
Người bà con vui đến nỗi khoa chân múa tay. Lộ Lộ thì cứ đực mặt ra nhìn Niên Bách Ngạn.
Lúc thu dọn bát đũa, Tố Đông vẫn đi đánh cờ với Niên Bách Ngạn như mọi khi. Tố Diệp bê bát đũa vào bếp chuẩn bị rửa. Lộ Lộ cũng đi vào theo, bề ngoài có vẻ như muốn giúp, thực chất là muốn trò chuyện với cô.
“Dì nhỏ à! Dì nhỏ tìm được chú bằng cách nào vậy? Chú ấy đẹp trai thật đấy, lại còn thành đạt như thế.”
Câu “dì nhỏ” của Lộ Lộ khiến Tố Diệp suýt nữa tái phát bệnh tim. Khoảng cách thế hệ này khiến cô muốn đào một cái lỗ chui xuống. Trời đất ơi! Sao cô lại trở thành dì nhỏ của người ta thế này? Hơn nữa đối phương còn là con bé mười tám tuổi.
Mấy người này không dưng kết hôn sớm như vậy làm gì? Mà kết hôn sớm thì thôi, còn đẻ con cũng sớm luôn, ép một người vốn dĩ xinh đẹp như hoa là cô trở thành một thiếu phụ luống tuổi.
“Lộ Lộ à! Sau này em có dự định gì?” Tố Diệp không trả lời câu hỏi của nó.
Một người như Niên Bách Ngạn, tuổi tác như anh, thành công như anh là khao khát lớn nhất của mấy cô gái trẻ. Bây giờ các chú lớn tuổi đang hot. Ngồi trên bàn ăn, Lộ Lộ cứ ngồi nhìn Niên Bách Ngạn đến ngẩn người, không phải Tố Diệp không thấy.
Lộ Lộ suy nghĩ: “Cháu cũng chẳng biết nữa, chỉ muốn xông xáo trong thành phố lớn một chút.”
*Vì tiếng Trung không phân xưng hô, nên tớ nghĩ đoạn này Lộ Lộ vẫn gọi Tố Diệp là cô cháu, còn Tố Diệp vì không muốn nhận già nên xưng là chị em.
“Em mới có mười tám tuổi, nên học thêm một vài thứ mới phải.” Tố Diệp đưa ra lời khuyên.
Nhưng Lộ Lộ lắc đầu: “Cháu không thích đi học. Cháu phải cắn răng mới học hết cấp hai đấy.”
“Em còn chưa học cấp ba sao?” Tố Diệp kinh ngạc.
Lộ Lộ gật đầu: “Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cháu ở nhà hai năm, sau đó vào trong huyện làm thuê, tăng thêm kiến thức ấy mà. Học mệt lắm, hơn nữa còn mất thời gian. Cháu muốn nhân lúc còn trẻ sẽ ra xã hội để tăng thêm kinh nghiệm, không muốn lãng phí toàn bộ thời gian vào việc học tập, cũng đâu có ích lợi gì. Dì nhỏ! Dì xem, dì sướng thật, lấy được một người đàn ông xuất sắc như chú. Cháu cũng muốn giống như dì, lấy được một người giàu có.”
Tố Diệp suýt nữa thì ngã ngửa. Cô nhìn Lộ Lộ. Có một câu nói vẫn quẩn quanh trong cổ họng, chính là:
Em thật sự tưởng mấy người có tiền mù mắt cả sao?
“Dì nhỏ! Dì cũng bảo chú giới thiệu cho cháu đi. Cháu xem trên tivi, thấy bảo mấy người giàu có như chú dì hay tham gia các buổi tiệc thương mại gì đó, hoặc là những buổi gặp mặt. Chú là người thành công, bên cạnh chú ấy chắc chắn cũng đều là những người thành công. Cháu cũng muốn làm quen.”
Tố Diệp không nhịn được nữa, phải nói: “Lộ Lộ à! Có rất nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu. Em muốn làm quen với người thành đạt, vậy cho dù bây giờ giới thiệu cho em thì sẽ thế nào? Em buộc chặt được người ta sao?”
“Có gì mà không buộc được ạ?” Lộ Lộ lẩm bẩm.
Tố Diệp tắt vòi nước đi, hỏi con bé: “Thế lúc ngồi ăn cơm, Niên… “chú em” nói với em mấy câu?” Khó khăn lắm mới cô mới thốt ra được chữ “chú em”.
Lộ Lộ ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm: “Chú xa cách lắm, chỉ nói hai câu thôi.”
Một câu là:
Cháu sẽ cố gắng tìm kiếm cơ hội thử xem
. Câu còn lại là:
Ăn nhiều một chút
.
Tố Diệp thở dài, đặt bát đã rửa xong sang một bên: “Không phải chú em tỏ ra xa cách. Thực tế là em và anh ấy không có tiếng nói chung. Em cảm thấy anh ấy nói với em mấy chuyện trên thương trường liệu em có hiểu không? Đổi lại là người khác cũng vậy thôi. Em muốn lấy được một người giàu có, thì cũng phải tự nâng cao giá trị của bản thân em mới phải.”
Lộ Lộ bĩu môi: “Theo như dì nói, mấy con mọt sách tốt nghiệp đại học ra đều có thể được gả vào nhà giàu rồi.” Dứt lời, con bé quay người, đi ra khỏi nhà bếp.
Tố Diệp lắc đầu ngao ngán. Những người có giá trị quan khác nhau mà trao đổi quả thực là ông nói gà, bà nói vịt. Phải, không phải tất cả những con mọt sách tốt nghiệp đại học đều được gả vào nhà giàu. Nhưng có một điều có thể khẳng định đó là, những người này chí ít đã có một viên gạch lót hữu hiệu rồi.
Phụ nữ không thể lấy tuổi xuân và sắc đẹp ra làm vũ khí cho mình. Bạn phí hoài tuổi xuân của mình, thì người khác cũng sẽ phí hoài bạn.
Trở về tứ hợp viện, Tố Diệp kể cho Niên Bách Ngạn nghe chuyện ấy, làm Niên Bách Ngạn cười ha ha. Anh nói với cô:
Em thật sự không nên nghỉ việc giảng dạy ở trường đại học, em lo lắng cho thế hệ sau của Tổ quốc đến vậy, thiếu mất em đúng là một tổn thất của Đảng đấy.
“Chuyện này nó không tìm em mà lại đi tìm anh?” Tố Diệp nghi ngờ, chất vấn.
Niên Bách Ngạn cười khẽ: “Anh là anh rể nó.”
“Thế em còn là chị gái nó cơ mà. Xét về quan hệ, em gần gũi hơn chứ.” Tố Diệp phản bác.
“Khác biệt ở chỗ, em là phụ nữ, anh là đàn ông, mà Tố Khải là đàn ông.” Niên Bách Ngạn cực kỳ kiên nhẫn: “Có rất nhiều lúc, đàn ông chỉ tâm sự với đàn ông mà thôi.”
“Thật sao?” Tố Diệp khẽ nhướng hàng lông mày: “Vậy nó muốn anh giúp nó kiểu gì?”
“Sau khi vào tù, Nguyễn Tuyết Cầm có nhờ anh chăm sóc Diệp Lan, anh đã đồng ý. Thế nên anh nắm khá rõ tình hình của Diệp Lan ở Pháp, cũng đã nhờ một người đáng tin cậy qua đó lo cho nó chỗ ăn chỗ ở. Tố Khải thật ra muốn được nắm rõ tình hình của con bé từng giờ từng phút, thế nên đã tới nhờ anh.”
Chẳng mấy chốc, các món ăn thơm ngon lần lượt được bày lên bàn, đầy đủ cả màu sắc, hương thơm, mùi vị. Các dụng cụ lấy màu vàng lưu huỳnh làm màu chủ đạo, kết hợp với khắc hoa màu lam, đỏ làm nền. Các đồ sứ cao cấp cũng có sự đa dạng tùy theo các món ăn khác nhau, vừa có phong vị cổ xưa vừa khiến thực khách vui mắt.
Tố Diệp cắn môi nhìn Niên Bách Ngạn, trong lòng đang thầm cân nhắc xem câu nói của anh là thật hay giả. Niên Bách Ngạn thấy vậy bật cười, cầm đũa lên gắp cho cô một miếng tôm chiên mật ong rồi nhẹ nhàng nói: “Được rồi, mau ăn đi! Thức ăn nguội sẽ mất ngon đấy.”
Tố Diệp ăn một miếng tôm, ngọt ngọt, giòn giòn, còn hơn tôm chiên mật ong của các nhà hàng khác. Cô tạm thời đè xuống cảm giác nghi hoặc trong lòng, tập trung vào những món ăn ngon của nhà hàng mới…
***
Thời gian đều công bằng đối với mỗi con người, có khi sẽ trở nên tầm thường, xoàng xĩnh vì những người nhàn tản, hoặc lại trở nên căng thẳng, năng suất đối với những người luôn dốc sức tiến về phía trước. Giống như những biến động bất ngờ trên thương trường, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, thể nào cũng sẽ có những đổi thay.
Bright đổi chủ. Đây e rằng chính là tin tức nổi bật nhất khi tuần mới sắp đến.
Trong thời gian qua, Bright như một miếng mỡ được người ta hết sức chú ý. Khi thị trường cổ phiếu lung lay bất ổn, rồi ông chủ lớn Vincent lại bị các cơ quan có liên quan điều tra về tội phạm ma túy, hoàn toàn hạn chế khả năng kiểm soát Bright của ông ta. Và trong ngày này, một Bright sau khi đã trải qua mưa dập gió vùi, cuối cùng đã có hướng đi. Niên Thị rầm rộ công bố hội đồng quản trị tại Bright. Hiện tượng này như một quả bom nổ dưới nước sâu, không ngừng nổ tung giới báo chí, mà còn nổ tung cả giới kinh doanh.
Còn Vincent thì từ đầu tới cuối không hề xuất hiện.
Ông ta hệt như đã bốc hơi khỏi thế giới này, mặc cho tâm huyết của mình bị Niên Thị nuốt chửng cũng không hề ra mặt thanh minh gì hết. Có người đồn thổi Vincent giờ tiu nghỉu như chó cụp đuôi, hình như vì đã tranh chấp, đắc tội với một thế lực lớn trong kinh doanh mà không dám lộ mặt. Bây giờ đến cả cảnh sát cũng đang truy nã ông ta, nhưng khổ sở mãi vẫn không tìm được tung tích. Joey, con gái của Vincent, cũng bị cảnh sát theo dõi, không thể ra mặt bảo vệ Bright.
Niên Thị tổ chức cuộc họp báo, công bố với bên ngoài rằng Niên Thị đã thu mua Bright thành công với 30% cổ phần, pha loãng cổ phần trong tay cựu chủ tịch, Vincent, để ông ta chỉ tồn tại với thân phận một cổ đông. Niên Bách Ngạn không xuất hiện trong buổi họp báo. Người phát ngôn của tập đoàn do Giản Ngôn đảm nhiệm. Cậu ấy có toàn quyền phụ trách việc trả lời các câu hỏi của báo chí.
Các câu hỏi của đám nhà báo rất giảo hoạt. Có câu bị bộ phận quan hệ xóa thẳng tay, nhưng có những câu hỏi sắc bén vẫn cần phải trả lời. Giản Ngôn đứng trên bục phát biểu, đối mặt với rất nhiều tòa soạn, tạp chí, đài phát thanh, đài truyền hình, cùng các phóng viên báo mạng. Sắc mặt cậu ấy từ đầu tới cuối vẫn điềm đạm như nước, khóe môi hơi cong lên, mang một nét mặt và thái độ tiêu chuẩn của một người phát ngôn.
Khi được đám nhà báo hỏi về tung tích của cựu chủ tịch tập đoàn Bright, Vincent, Giản Ngôn đáp một cách lễ phép:
Thành thật xin lỗi! Niên Thị không phải là bảo mẫu của ngài Vincent. Ông ấy đi đâu về đâu, Niên Thị hoàn toàn không biết.
Trước màn hình lớn, Niên Bách Ngạn rót cho Kỷ Đông Nham một ly rượu vang. Trong màn hình, Giản Ngôn trả lời cực kỳ thỏa đáng.
“Rượu ngon Cheval Blanc 1978, sản phẩm quý giá của AOC. Hạn sử dụng tuyệt nhất là mười mấy năm. Giờ cậu có phúc được uống rồi.” Niên Bách Ngạn nhẹ nhàng lắc lư chiếc ly đế cao: “Thời gian khui rượu vừa đẹp, uống mới hoàn hảo.”
“Tớ nhung nhớ bình rượu này sắp chục năm rồi.” Kỷ Đông Nham cũng lắc chiếc ly. Mùi rượu vang nồng nàn quyến rũ khoang mũi: “Rượu ngon đúng là rượu ngon. Chỉ ngửi mùi thôi đã đủ say rồi.”
Cậu ấy giơ chiếc ly hướng về phía Niên Bách Ngạn rồi khẽ chạm nhẹ cùng anh.
Kỷ Đông Nham nhấp một ngụm rượu: “Ai cũng nói cậu Giản Ngôn này lợi hại. Bây giờ xem ra cậu mời đúng người rồi đấy, nói năng kín kẽ.”
Niên Bách Ngạn đứng dựa vào cửa sổ. Bên ngoài là cả khoảng trời đông, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân. Anh im lặng, khẽ cười.
“Gã Vincent này rốt cuộc chạy đi đâu rồi?” Kỷ Đông Nham nghi hoặc, rồi nhìn anh: “Chắc là cậu biết chứ hả?”
“Cậu tưởng tớ là bách khoa toàn thư thật à?” Anh cười hờ hững.
“Cậu không biết thật hay giả vờ không biết vậy?”
Niên Bách Ngạn cầm ly rượu đi tới, ngồi xuống sofa: “Bao nhiêu năm như vậy, chắc là kẻ thù của hắn cũng không ít, cộng thêm lúc trước lại bị các cơ quan có liên quan moi móc các tranh chấp kinh doanh ra. Những người muốn hắn ngậm miệng lại nhiều lắm.”
“Sao mình cảm thấy, cậu mới giống với người lấy kinh nghiệm của người khác để sửa chữa cho mình thế hả?”
Niên Bách Ngạn cười, giơ ly rượu lên: “Nếu là lời khen thì tớ xin nhận.” Dứt lời, anh uống cạn ly rượu trong tay.
Nhưng Kỷ Đông Nham thì không. Cậu ấy chậm rãi uống: “Niên Bách Ngạn! Rượu vang cũng giống phụ nữ, phải từ từ thưởng thức.”
Niên Bách Ngạn cười sảng khoái…
***
Bright đổi chủ, chủ tịch tập đoàn, Vincent, mất tích, tin tức này đủ để rang nóng cả mạng Internet. Cho dù trong nội địa vẫn có bộ phận quản lý giám sát từ đầu tới cuối khống chế dư luận, nhưng Bright lại là một công ty quốc tế với nhiều chi nhánh. Rất nhiều báo chí nước ngoài đều có thể đưa tin về việc này. Cũng có rất nhiều dân mạng Trung Quốc “vượt tường” ra các trang nước ngoài để tìm hiểu những tin tức, động thái mới nhất, cuối cùng lập ra các chủ đề thảo luận sôi nổi.
Theo bình luận của báo chí nước ngoài, chủ tịch Niên Thị, Niên Bách Ngạn, đang đồng thời nắm giữ cổ phần khống chế tuyệt đối của cả Niên Thị và Bright trong tay, cộng thêm lợi nhuận tại các mỏ kim cương ở Nam Phi, mỏ đá quý ở Sri Lanka cùng với một loạt thương hiệu sản phẩm cao cấp hợp tác cùng Kỷ Thị, khiến giá trị của anh ngày càng tăng. Tính riêng việc thu mua Bright, giá của anh đã tăng lên hai mươi tỷ. Có một chuyên gia đánh giá, một năm sau, giá trị được duy trì của Niên Bách Ngạn có thể còn vượt qua hàng tỷ, trở thành một tỷ phú danh xứng với thực, thành công có tên trong bảng xếp hạng các tỷ phú của Forbes, cạnh tranh với top 10, trở thành tỷ phú trẻ tuổi được chú ý nhất năm sau.
Những người quan tâm tới đề tài này ngoài cư dân mạng còn có Tố Diệp.
Cô biết chuyện Niên Bách Ngạn thu mua Bright. Vì trước đó, Niên Bách Ngạn đã cho cô một chiếc thẻ trọn đời. Chiếc thẻ này phát hành có giới hạn trên toàn thế giới, nhằm vào khách hàng cấp độ VIP của Bright, sẽ được hưởng quyền ưu tiền lựa chọn các sản phẩm cao cấp nhất và quyền định chế Bright.
Lúc ấy cô đã hiểu, Bright thật sự đã rơi vào túi Niên Bách Ngạn.
Đối với giá trị của anh, cô luôn biết rõ hơn cánh nhà báo, thậm chí còn tường tận hơn họ. Vì Niên Bách Ngạn đã thực hiện lời hứa của mình, cô thật sự trở thành “bà quản gia” của anh.
Vệ sỹ những lúc Niên Bách Ngạn đi ra đi vào ngày một nhiều hơn, các ô tô anh dùng cũng bắt đầu chuyển thành loại đặt hàng. Các nhà cung cấp của những chiếc xe này đều do Kỷ Đông Nham gợi ý, đặc biệt lắp đặt loại xe phòng đạn an toàn nhất. Cả Tố Diệp đi làm cũng không thể tự mình lái xe nữa. Niên Bách Ngạn thuê một tài xế phục vụ riêng cho cô. Người tài xế đó trông mặt mũi thì xấu xí nhưng Tố Diệp biết anh ta là người học võ, không thể xem thường.
Với những thay đổi này, ngoài vui mừng cô còn thấy lo lắng.
Nỗi lo đó chính là Vincent.
Cô vẫn luôn nghĩ rốt cuộc Vincent đã đi đâu? Tại sao mãi không chịu xuất hiện?
Ngoài thời gian làm việc, Tố Diệp cũng theo dõi các trang mạng lớn, nhất là các bài thảo luận nhỏ, hy vọng có thể tìm ra một chút tin tức của Vincent. Nhưng điều khiến cô cảm thấy vô cùng nghi hoặc chính là bất kỳ một bài thảo luận hay tin tức nào có liên quan tới Vincent và Bright đều sẽ bị hạn chế quyền đọc ngay lập tức, thậm chí khi mở trang đó ra lại nhảy sang trang khác.
Hoặc là có bộ phận quản lý giám sát khống chế, hoặc là có hacker đột nhập.
Vì trên mạng có liên tục các chuyện xảy ra cũng hao tốn sự nhiệt tình của các cư dân mạng. Dần dần, mọi người cũng hướng sự chú ý sang truyện khác. Còn về việc ai là người làm chủ Bright, hay Vincent hiện đang ở đâu thì đều đã trở thành những chủ đề xưa cũ.
Tố Diệp cảm thấy sự việc càng lúc càng kỳ lạ. Rõ ràng là có người muốn dập tắt sự rầm rộ trên mạng. Cô cũng từng gọi điện cho Tố Khải, gạn hỏi xem rốt cuộc hôm đó nó tìm Niên Bách Ngạn có việc gì. Cô nghĩ với tính cách của Tố Khải thì mục đích thật sự của việc tới tìm Niên Bách Ngạn sẽ không như anh nói, vậy thì chắc chắn sẽ không bàn bạc lời giải thích với anh trước, ít nhất thì có thể tìm ra được manh mối từ những lời Tố Khải nói.
Nhưng Tố Khải rất nhạy bén, cũng không hổ xuất thân từ cảnh sát và gián điệp. Mặc cho Tố Diệp dùng đủ mọi biện pháp vừa đấm vừa xoa, cậu cũng chỉ nói:
Không có gì đâu! Chị đừng hỏi nữa!
Tố Khải và Niên Bách Ngạn, rốt cuộc ai trong hai người đang nói dối?
Tố Diệp bắt đầu không đoán định được rồi.
Nhưng, có một người có thể phán đoán rõ ràng, thậm chí có thể giúp cô tìm ra sự thật. Đó chính là bóng bàn, người nổi tiếng trên mạng đã từng giúp cô xử lý An Tịnh. Tố Diệp không hiểu vì sao mình lại cố chấp đến thế, có thể vì trong tiềm thức, cô cho rằng việc Vincent mất tích rất có thể liên quan tới Niên Bách Ngạn. Cô không muốn mình mù tịt về mọi chuyện, không muốn để Niên Bách Ngạn đi bên bờ vực nguy hiểm.
Bóng bàn vừa nghe đó là Tố Diệp, lập tức chết mê chết mệt. Anh ta kiếm một số tiền lượng với việc tung tin đồn. Món tiền hậu hĩnh khi trước của Tố Diệp khiến bóng bàn được lợi, lần này anh ta càng muốn xông pha quên mình.
Nhưng sau khi biết được yêu cầu của Tố Diệp, anh ta hơi khó xử, rồi nói với cô:
Bây giờ có người thuê hacker, cố ý khống chế các tin tức về Vincent, muốn tung một tin gì đó là chuyện không thể.
Tố Diệp nói với anh ta, lần này cô không muốn anh ta tung tin gì lên mạng cả, mà là muốn anh ta điều tra giúp cô về Vincent. Cô cần toàn bộ tài liệu về ông ta, là toàn bộ, tất cả, cả những chuyện cánh nhà báo không biết. Giá cả không thành vấn đề, chỉ cần được việc.
Nếu đã nhận mình là người tung tin đồn nổi tiếng trên mạng vậy thì anh ta ắt hẳn có những nguồn thông tin mà người khác không có. Tố Diệp kế thừa lý luận thà tin là có chứ không tin là không, quyết định gửi gắm toàn bộ hy vọng vào bóng bàn.
Còn bóng bàn vừa nghe nói phải điều tra thông tin của một người đã sướng như điên. Anh ta là cao thủ trong chuyện này. So với việc tung tin lên mạng, chuyện này thoải mái hơn, lại không đắc tội với người khác, thế là anh ta vội vàng đồng ý.
Việc phát triển của Niên Thị rất khả quan, người vui mừng đương nhiên là Phương Tiếu Bình và Tố Đông. Cùng với việc giá trị của Niên Bách Ngạn tăng cao, các cô các mợ tới thăm hỏi nhà Tố Đông cũng đông hẳn lên. Có người rưng rưng nước mắt tơi hàn huyên chuyện cũ, có người thẳng thừng tới nhờ Tố Đông giúp đỡ. Dùng câu mà Phương Tiếu Bình đã nói với Tố Diệp trong điện thoại thì là:
Tới nhờ cậu con giúp cái quái gì chứ! Họ đều nhằm vào Bách Ngạn cả thôi. Nếu không nhờ tìm công việc tốt cho con trai thì cũng là muốn giúp cho con gái được đi cửa sau, vào một trường đại học tốt.
Chuyện thường tình thôi mà.
Nhớ lại ngày xưa khi cô mới kết hôn, người thân họ hàng ai cũng biết Tố Diệp lấy được người giàu có, cũng đều tới nhà cậu tỏ ra thân thiết. Nhưng từ khi Niên Bách Ngạn bị điều tra, rồi lại rời khỏi Tinh Thạch, trong khoảng thời gian anh ở nhà, làm gì có người thân nào nói muốn nhờ giúp đỡ chứ? Đông có đông như kiến cỏ thế này, lúc ấy có thể gọi là vắng như chùa bà đanh.
Con người ta càng trở nên hiện thực, thì có những tình cảm lại càng bị vùi sâu.
Thế nên, sau khi hết giờ làm, khi Tố Diệp cùng Niên Bách Ngạn tới nhà cậu ăn cơm, nhìn thấy những người họ hàng chẳng biết từ đâu chui ra, cô cũng không còn sục sôi căm phẫn nữa.
Phương Tiếu Bình giới thiệu rằng họ còn chưa tới họ hàng năm đời nữa, thứ bậc cụ thể thế nào Tố Diệp cũng chẳng thèm tính toán nữa. Người họ hàng này còn dẫn theo một cô bé tới, là con gái của bà ấy, Lộ Lộ, vừa tròn mười tám tuổi. Ý của người bà con là, không biết có thể nhờ Tố Diệp tìm giúp Lộ Lộ một công việc danh giá một chút trên thành phố này không.
Câu ấy nói trên bàn ăn. Lúc đó Tố Diệp suýt nữa đã chết nghẹn vì một miếng thức ăn. Người bà con lại cười nói:
Hay là nhờ con rể của chúng ta giúp đỡ cũng được? Con rể của chúng ta giờ là ông chủ lớn rồi. Chuyện này có gì khó khăn đâu, đúng không?
Tố Diệp chẳng biết nói gì. Niên Bách Ngạn thì cười:
Cháu sẽ cố gắng tìm cơ hội.
Người bà con vui đến nỗi khoa chân múa tay. Lộ Lộ thì cứ đực mặt ra nhìn Niên Bách Ngạn.
Lúc thu dọn bát đũa, Tố Đông vẫn đi đánh cờ với Niên Bách Ngạn như mọi khi. Tố Diệp bê bát đũa vào bếp chuẩn bị rửa. Lộ Lộ cũng đi vào theo, bề ngoài có vẻ như muốn giúp, thực chất là muốn trò chuyện với cô.
“Dì nhỏ à! Dì nhỏ tìm được chú bằng cách nào vậy? Chú ấy đẹp trai thật đấy, lại còn thành đạt như thế.”
Câu “dì nhỏ” của Lộ Lộ khiến Tố Diệp suýt nữa tái phát bệnh tim. Khoảng cách thế hệ này khiến cô muốn đào một cái lỗ chui xuống. Trời đất ơi! Sao cô lại trở thành dì nhỏ của người ta thế này? Hơn nữa đối phương còn là con bé mười tám tuổi.
Mấy người này không dưng kết hôn sớm như vậy làm gì? Mà kết hôn sớm thì thôi, còn đẻ con cũng sớm luôn, ép một người vốn dĩ xinh đẹp như hoa là cô trở thành một thiếu phụ luống tuổi.
“Lộ Lộ à! Sau này em có dự định gì?” Tố Diệp không trả lời câu hỏi của nó.
Một người như Niên Bách Ngạn, tuổi tác như anh, thành công như anh là khao khát lớn nhất của mấy cô gái trẻ. Bây giờ các chú lớn tuổi đang hot. Ngồi trên bàn ăn, Lộ Lộ cứ ngồi nhìn Niên Bách Ngạn đến ngẩn người, không phải Tố Diệp không thấy.
Lộ Lộ suy nghĩ: “Cháu cũng chẳng biết nữa, chỉ muốn xông xáo trong thành phố lớn một chút.”
*Vì tiếng Trung không phân xưng hô, nên tớ nghĩ đoạn này Lộ Lộ vẫn gọi Tố Diệp là cô cháu, còn Tố Diệp vì không muốn nhận già nên xưng là chị em.
“Em mới có mười tám tuổi, nên học thêm một vài thứ mới phải.” Tố Diệp đưa ra lời khuyên.
Nhưng Lộ Lộ lắc đầu: “Cháu không thích đi học. Cháu phải cắn răng mới học hết cấp hai đấy.”
“Em còn chưa học cấp ba sao?” Tố Diệp kinh ngạc.
Lộ Lộ gật đầu: “Sau khi tốt nghiệp cấp hai, cháu ở nhà hai năm, sau đó vào trong huyện làm thuê, tăng thêm kiến thức ấy mà. Học mệt lắm, hơn nữa còn mất thời gian. Cháu muốn nhân lúc còn trẻ sẽ ra xã hội để tăng thêm kinh nghiệm, không muốn lãng phí toàn bộ thời gian vào việc học tập, cũng đâu có ích lợi gì. Dì nhỏ! Dì xem, dì sướng thật, lấy được một người đàn ông xuất sắc như chú. Cháu cũng muốn giống như dì, lấy được một người giàu có.”
Tố Diệp suýt nữa thì ngã ngửa. Cô nhìn Lộ Lộ. Có một câu nói vẫn quẩn quanh trong cổ họng, chính là:
Em thật sự tưởng mấy người có tiền mù mắt cả sao?
“Dì nhỏ! Dì cũng bảo chú giới thiệu cho cháu đi. Cháu xem trên tivi, thấy bảo mấy người giàu có như chú dì hay tham gia các buổi tiệc thương mại gì đó, hoặc là những buổi gặp mặt. Chú là người thành công, bên cạnh chú ấy chắc chắn cũng đều là những người thành công. Cháu cũng muốn làm quen.”
Tố Diệp không nhịn được nữa, phải nói: “Lộ Lộ à! Có rất nhiều chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu. Em muốn làm quen với người thành đạt, vậy cho dù bây giờ giới thiệu cho em thì sẽ thế nào? Em buộc chặt được người ta sao?”
“Có gì mà không buộc được ạ?” Lộ Lộ lẩm bẩm.
Tố Diệp tắt vòi nước đi, hỏi con bé: “Thế lúc ngồi ăn cơm, Niên… “chú em” nói với em mấy câu?” Khó khăn lắm mới cô mới thốt ra được chữ “chú em”.
Lộ Lộ ngẫm nghĩ rồi lẩm bẩm: “Chú xa cách lắm, chỉ nói hai câu thôi.”
Một câu là:
Cháu sẽ cố gắng tìm kiếm cơ hội thử xem
. Câu còn lại là:
Ăn nhiều một chút
.
Tố Diệp thở dài, đặt bát đã rửa xong sang một bên: “Không phải chú em tỏ ra xa cách. Thực tế là em và anh ấy không có tiếng nói chung. Em cảm thấy anh ấy nói với em mấy chuyện trên thương trường liệu em có hiểu không? Đổi lại là người khác cũng vậy thôi. Em muốn lấy được một người giàu có, thì cũng phải tự nâng cao giá trị của bản thân em mới phải.”
Lộ Lộ bĩu môi: “Theo như dì nói, mấy con mọt sách tốt nghiệp đại học ra đều có thể được gả vào nhà giàu rồi.” Dứt lời, con bé quay người, đi ra khỏi nhà bếp.
Tố Diệp lắc đầu ngao ngán. Những người có giá trị quan khác nhau mà trao đổi quả thực là ông nói gà, bà nói vịt. Phải, không phải tất cả những con mọt sách tốt nghiệp đại học đều được gả vào nhà giàu. Nhưng có một điều có thể khẳng định đó là, những người này chí ít đã có một viên gạch lót hữu hiệu rồi.
Phụ nữ không thể lấy tuổi xuân và sắc đẹp ra làm vũ khí cho mình. Bạn phí hoài tuổi xuân của mình, thì người khác cũng sẽ phí hoài bạn.
Trở về tứ hợp viện, Tố Diệp kể cho Niên Bách Ngạn nghe chuyện ấy, làm Niên Bách Ngạn cười ha ha. Anh nói với cô:
Em thật sự không nên nghỉ việc giảng dạy ở trường đại học, em lo lắng cho thế hệ sau của Tổ quốc đến vậy, thiếu mất em đúng là một tổn thất của Đảng đấy.
Bình luận facebook