Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-123
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q3 - Chương 28: Chương 81
Editor: Puck
Một tuần lễ
Diêu Bối Địch trở lại sân bay Phố Đông Thượng Hải
Trong mấy ngày ở Tứ Xuyên cô đều đang suy nghĩ, cuối cùng sẽ có một ngày mình trở về
Sẽ trở về đối mặt với tất cả
Quả nhiên, thời gian không thể nắm bắt thứ gì đó nhất! Giống như chỉ trong thời gian chớp mắt, đã về đến thành thị quen thuộc này
“Tôi đưa cô về trước” Ân Bân bỏ toàn bộ hành lý vào trong cốp xe taxi, nói
“Không cần, tự tôi có thể bắt xe về”
“Tôi biết nhà cô rất có tiền, nhưng không cần lãng phí như thế, chúng ta đi cùng đường” Ân Bân bất đắc dĩ nói
Diêu Bối Địch cắn môi, “Vậy làm phiền anh”
“Vào đi thôi” Ân Bân mở cửa chỗ ngồi phía sau ra, mình ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế
Từ rất lâu anh đã bắt đầu phát hiện người phụ nữ này bài trừ tiếp tục thân thể với người khác, cho nên suốt một tuần đi Tứ Xuyên lâu như vậy tới nay, anh vẫn rất chú ý không để cho mình đụng chạm đến thân thể cô
Cho dù như thế nào, con gái của ông chủ, dù sao cũng phải lấy lòng
Xe chạy một đường yên tĩnh
Ân Bân nhìn qua gương chiếu hậu nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế phía sau vẫn lẳng lặng không nói
Ở Tứ Xuyên một tuần, cô cũng giống như thế, cực ít nói, thậm chí nụ cười trên mặt cũng rất ít Anh nhiều lần muốn hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để cho cô khó chịu như thế, nhưng cuối cùng, vẫn không hỏi ra, có một số việc, mình cũng có thể không muốn nói ra với người ngoài
Xe rất nhanh chạy tới tiểu khu nhà Diêu Bối Địch
Ân Bân chủ động xuống xe, mở cốp sau xe lấy hành lý của cô ra
Lúc Diêu Bối Địch rời khỏi Thượng Hải, không mang bao nhiêu thứ, nhưng khi ở Tứ Xuyên mua chút quần áo tắm rửa và vật kỷ niệm, dọc theo đường đi như vậy, cũng có một bọc đồ lớn, “Nếu không cầm về được, tôi cầm giúp cô đến cửa đi”
“Không cần, tự tôi có thể Hơn nữa tài xế taxi cũng không hy vọng thời gian đậu xe quá dài” Diêu Bối Địch đùa giỡn
Mỗi lần đều cảm thấy, nụ cười của người phụ nữ này, cũng có vẻ hơi đè nén
Ân Bân cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu một cái, “Vậy cô cẩn thận một chút, đi thong thả”
“Ừ, bye bye”
Ân Bân trở lại trong xe taxi, quay đầu nhìn người phụ nữ kia đeo một cái ba lô thật lớn sau lưng, vì để dễ dàng vui đùa, khoảng thời gian ở Tứ Xuyên cô đều mặc áo sơ mi giản dị màu trắng, một chiếc quần jean short tùy ý, chân đeo giày vải màu trắng, nhìn từ xa lại, rõ ràng giống như sinh viên đại học
Sinh viên đại học?!
Ân Bân không nhịn được cười một tiếng
Đã là mẹ của con nít, tướng mạo người phụ nữ rất dễ dàng khiến cho người ta lẫn lộn
Chỉ có điều, hai mươi tuổi đã sinh con? Đối với phụ nữ ở thời đại này, là cần dũng khí lớn bao nhiêu?!
Hơn nữa theo bối cảnh nhà Diêu Bối Địch, nếu không phải bởi vì rất yêu chồng mình, cũng sẽ không nhanh chóng tiêu hao thanh xuân của mình ở gia đình đứa nhỏ
Nhưng mà
Diêu Bối Địch cũng không vui vẻ
Dường như từ lúc anh biết cô đến nay, cũng chưa từng thấy dáng vẻ cô đặc biệt vui vẻ
Thỉnh thoảng cũng sẽ cười, cười lớn, nhưng luôn có vẻ khó nói ra được, cảm giác đè nén, cảm thấy, đó không phải là nụ cười tản mát ra từ sâu trong đáy lòng, nụ cười của cô, cho tới bây giờ, đều không đủ rực rỡ
Diêu Bối Địch đeo ba lô về đến cửa nhà
Thật ra thì cô đứng ở cửa một lát, thời gian này Tiêu Dạ vốn không ở nhà Cô thật ra không cần thiết phải băn khoăn cái gì, nhưng giờ phút này, đứng ở trước cổng, lại lần đầu tiên do dự, rốt cuộc mình có nên vào hay không
Cô mím môi, ấn mật mã
Cửa chính mở ra
Cô đẩy cửa nhà ra
Không ngờ, vào trước cửa, lại có một đôi giày da nam đặt đó
Cô mím mím môi, đây là giày của Tiêu Dạ
Mà đôi giày khác của Tiêu Dạ cô đã quy củ bỏ vào trong tủ giày cho anh, mỗi lần chỉ có giày anh mang ngày hôm đó, mới có thể đặt trên nệm khi cô chưa kịp dọn dẹp
Cô
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Editor: Puck
Một tuần lễ
Diêu Bối Địch trở lại sân bay Phố Đông Thượng Hải
Trong mấy ngày ở Tứ Xuyên cô đều đang suy nghĩ, cuối cùng sẽ có một ngày mình trở về
Sẽ trở về đối mặt với tất cả
Quả nhiên, thời gian không thể nắm bắt thứ gì đó nhất! Giống như chỉ trong thời gian chớp mắt, đã về đến thành thị quen thuộc này
“Tôi đưa cô về trước” Ân Bân bỏ toàn bộ hành lý vào trong cốp xe taxi, nói
“Không cần, tự tôi có thể bắt xe về”
“Tôi biết nhà cô rất có tiền, nhưng không cần lãng phí như thế, chúng ta đi cùng đường” Ân Bân bất đắc dĩ nói
Diêu Bối Địch cắn môi, “Vậy làm phiền anh”
“Vào đi thôi” Ân Bân mở cửa chỗ ngồi phía sau ra, mình ngồi vào vị trí bên cạnh tài xế
Từ rất lâu anh đã bắt đầu phát hiện người phụ nữ này bài trừ tiếp tục thân thể với người khác, cho nên suốt một tuần đi Tứ Xuyên lâu như vậy tới nay, anh vẫn rất chú ý không để cho mình đụng chạm đến thân thể cô
Cho dù như thế nào, con gái của ông chủ, dù sao cũng phải lấy lòng
Xe chạy một đường yên tĩnh
Ân Bân nhìn qua gương chiếu hậu nhìn người phụ nữ ngồi ở ghế phía sau vẫn lẳng lặng không nói
Ở Tứ Xuyên một tuần, cô cũng giống như thế, cực ít nói, thậm chí nụ cười trên mặt cũng rất ít Anh nhiều lần muốn hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì để cho cô khó chịu như thế, nhưng cuối cùng, vẫn không hỏi ra, có một số việc, mình cũng có thể không muốn nói ra với người ngoài
Xe rất nhanh chạy tới tiểu khu nhà Diêu Bối Địch
Ân Bân chủ động xuống xe, mở cốp sau xe lấy hành lý của cô ra
Lúc Diêu Bối Địch rời khỏi Thượng Hải, không mang bao nhiêu thứ, nhưng khi ở Tứ Xuyên mua chút quần áo tắm rửa và vật kỷ niệm, dọc theo đường đi như vậy, cũng có một bọc đồ lớn, “Nếu không cầm về được, tôi cầm giúp cô đến cửa đi”
“Không cần, tự tôi có thể Hơn nữa tài xế taxi cũng không hy vọng thời gian đậu xe quá dài” Diêu Bối Địch đùa giỡn
Mỗi lần đều cảm thấy, nụ cười của người phụ nữ này, cũng có vẻ hơi đè nén
Ân Bân cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gật đầu một cái, “Vậy cô cẩn thận một chút, đi thong thả”
“Ừ, bye bye”
Ân Bân trở lại trong xe taxi, quay đầu nhìn người phụ nữ kia đeo một cái ba lô thật lớn sau lưng, vì để dễ dàng vui đùa, khoảng thời gian ở Tứ Xuyên cô đều mặc áo sơ mi giản dị màu trắng, một chiếc quần jean short tùy ý, chân đeo giày vải màu trắng, nhìn từ xa lại, rõ ràng giống như sinh viên đại học
Sinh viên đại học?!
Ân Bân không nhịn được cười một tiếng
Đã là mẹ của con nít, tướng mạo người phụ nữ rất dễ dàng khiến cho người ta lẫn lộn
Chỉ có điều, hai mươi tuổi đã sinh con? Đối với phụ nữ ở thời đại này, là cần dũng khí lớn bao nhiêu?!
Hơn nữa theo bối cảnh nhà Diêu Bối Địch, nếu không phải bởi vì rất yêu chồng mình, cũng sẽ không nhanh chóng tiêu hao thanh xuân của mình ở gia đình đứa nhỏ
Nhưng mà
Diêu Bối Địch cũng không vui vẻ
Dường như từ lúc anh biết cô đến nay, cũng chưa từng thấy dáng vẻ cô đặc biệt vui vẻ
Thỉnh thoảng cũng sẽ cười, cười lớn, nhưng luôn có vẻ khó nói ra được, cảm giác đè nén, cảm thấy, đó không phải là nụ cười tản mát ra từ sâu trong đáy lòng, nụ cười của cô, cho tới bây giờ, đều không đủ rực rỡ
Diêu Bối Địch đeo ba lô về đến cửa nhà
Thật ra thì cô đứng ở cửa một lát, thời gian này Tiêu Dạ vốn không ở nhà Cô thật ra không cần thiết phải băn khoăn cái gì, nhưng giờ phút này, đứng ở trước cổng, lại lần đầu tiên do dự, rốt cuộc mình có nên vào hay không
Cô mím môi, ấn mật mã
Cửa chính mở ra
Cô đẩy cửa nhà ra
Không ngờ, vào trước cửa, lại có một đôi giày da nam đặt đó
Cô mím mím môi, đây là giày của Tiêu Dạ
Mà đôi giày khác của Tiêu Dạ cô đã quy củ bỏ vào trong tủ giày cho anh, mỗi lần chỉ có giày anh mang ngày hôm đó, mới có thể đặt trên nệm khi cô chưa kịp dọn dẹp
Cô
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook