• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! (6 Viewers)

  • Chương-157

Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q3 - Chương 62: Chương 174




“Chị, hu hu, hu hu…” Bên kia truyền đến tiếng khóc sướt mướt





Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, “Nói tiếng người”





“Chị” Bên kia vẫn lê hoa đẫm mưa, “Em không biết năm đó cha mẹ mang đến cho chị bóng ma như vậy, em biết bọn họ có lỗi với chị, hiện giờ mỗi người bọn họ đều nhận được trừng phạt Nhưng mà chị, trước kia em còn nhỏ, không thể đủ sức bảo vệ chị, nhưng bây giờ nhìn thấy vậy em cũng thật sự khó chịu, chị không cần so đo với em, về sau em đều đứng về phía chị”





Tay cầm di động của Kiều Tịch Hoàn hơi siết chặt, hồi lâu không nói gì





Dụ Lạc Vi ở đầu bên kia hơi không hiểu rõ hiện giờ Kiều Tịch Hoàn đang nghĩ gì, thật lâu trước kia cũng không biết Kiều Tịch Hoàn đột nhiên bùng nổ rốt cuộc ẩn chứa năng lực to lớn như thế nào, cô dùng giọng nói dè dặt cẩn thận tiếp tục hỏi, “Chị, chị còn giận em sao? Hiện giờ em biết sai rồi, biết là do cha mẹ, bây giờ em cũng rất không hiểu bọn họ, chị, hiện giờ em cũng chỉ có một người thân là chị rồi…”





Nói được, rất đáng thương





“Dụ Lạc Vi, tôi ít ra cảm thấy, cho dù là ai gặp phải chuyện này, thay đổi thái độ cũng phải sau một tháng, coi như cô khác hẳn người thường, ít ra cũng phải tốn thời gian một tuần đi, mà cô, chỉ tốn mấy giờ đã nghĩ thông suốt tất cả, tôi chắc nên bội phục cô rồi?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng





“Giờ khắc này, tôi giống như không chán ghét Dụ Tĩnh như vậy, tôi đã từng hận bà ta thấu xương, hận không thể giết chết bà ta, nhưng bây giờ, bởi vì bà ta có cô con gái như cô, tôi đột nhiên lại cảm thấy, bà ta thật ra cũng vô cùng đáng buồn” Kiều Tịch Hoàn nói lời vô cùng châm chọc





“Em, em đều hướng về chị, bây giờ chị còn châm chọc em như vậy?” Dụ Lạc Vi định phát giận, nhưng bây giờ lại không dám phát giận





“Là cùng đường thôi, Dụ Lạc Vi Khi bản thân dưới tình huống không thử đi về phía trước, đã bắt đầu tìm kiếm chỗ dựa rồi hả? Chỉ có điều Dụ Lạc Vi, cô không cần thiết phải giả vờ đáng thương trước mặt tôi, không có tác dụng Tôi không có nghĩa vụ giúp cô cái gì, cô muốn sống tốt được, thì dựa vào hai tay của mình chậm rãi phát triển đi Mỗi người đều phải vì chuyện mình từng làm mà trả giá, cô cũng không ngoại lệ”





Kiều Tịch Hoàn nói không nặng không nhẹ, không có tình cảm dư thừa, phảng phất giống như đang nói một chút triết lý nhân sinh với người không liên quan mấu chốt, không dậy nổi tác dụng quá lớn, có thể nghe thì nghe, không thể nghe, thì vào tai này ra tai kia





“Kiều Tịch Hoàn, tôi không cần nghe chị giảng đạo lý lớn! Bây giờ chị hại chúng tôi thành như vậy, chị ngay cả nửa điểm áy náy cũng không có sao? Là muốn đuổi cùng giết tận sao?!” Dụ Lạc Vi không nhịn được, cuối cùng vẫn hung dữ nói ra





“Không phải làm hại, là báo ứng các người nên có Dụ Lạc Vi, hiện giờ tôi không có tâm tình cũng không có nghĩa vụ giúp cô cái gì, tự giải quyết cho tốt”





“Kiều Tịch Hoàn!” Bên kia thét chói tai





Kiều Tịch Hoan đã cúp điện thoại, lần này trực tiếp tắt máy





Bị quấy rầy nhiều lần lặp đi lặp lại như vậy, cô cũng sẽ không chịu nổi





Đặc biệt là cú điện thoại này, thật sự khiến cho cô không có tâm trạng tốt





Cô nghĩ, sau lần tai nạn này, Dụ Tĩnh ngược lại thật sự bị báo ứng, bà ta cũng sẽ thấy rõ ràng, cô con gái mà bà ta cưng chiều đến tận xương tủy, thật ra chẳng qua cũng chỉ đối xử với bà ta như thế, khi tai vạ chân chính đến, Dụ Lạc Vi chạy trốn nhanh hơn bất kỳ ai





Kiều Tịch Hoàn lạnh lùng đắp chăn lên người, không hề có cảm xúc ngủ bù











Tiệm thuốc Khang Thịnh





Diêu Bối Địch ngồi trong phòng làm việc, nhìn đồng hồ, còn nửa giờ nữa tan việc





Hôm nay thật ra tâm tình của






Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom