Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương-301
Hào Môn: Làm Con Dâu Cả Thật Là Khó! - Q3 - Chương 207: Âm Mưu Thay Nhau Nổi Lên (2)
Đại viện nhà họ Cố
Phòng ngủ của Cố Tử Thần
Kiều Tịch Hoàn nằm trên giường, trên lưng hơi đau đớn, cũng không phải quá kịch liệt, làm thế nào cũng không ngủ được
Trong đầu một cách tự nhiên hiện lên rất nhiều chuyện, khiến cho cô không nhịn được mà nhíu chặt chân mày
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh chuông điện thoại di động
Cô đảo mắt, cầm điện thoại di động lên, nhìn hiển thị gọi đến “Dụ Lạc Vi”
Cô mím môi, nhận, “A lô”
“Kiều Tịch Hoàn, cứu tôi” Dụ Lạc Vi nói vừa nhanh vừa vội, trong miệng còn mang theo tiếng khóc nức nở
“Dụ Lạc Vi, tôi không phải thần, không phải mỗi lần khi cô nói những lời này, tôi đều có năng lực vì cô làm gì đó” Tâm tình của Kiều Tịch Hoàn vốn phiền não, bên người vang lên chuyện đã xảy ra và sắp xảy ra, càng thêm không kiên nhẫn với Dụ Lạc Vi
“Chị, hiện giờ cơ quan công an muốn bắt em, nói em phạm tội thương mại Em thật sự không làm, chị phải giúp em mời luật sư trên tòa Em không muốn ngồi tù” Dụ Lạc Vi càng nói càng uất ức, dường như vẫn còn nức nở
Kiều Tịch Hoàn nhíu chân mày, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Tôi sẽ không giúp cô trên tòa án, chuyện của mình tự mình giải quyết”
“Kiều Tịch Hoàn” Bên kia đột nhiên kêu to tên cô, “Em có bí mật, nếu chị chịu giúp em, em liền nói tất cả bí mật cho chị, tuyệt đối mới có lợi cho chị!”
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh
Cô có khả năng giấu những bí mật kia, cũng đã sớm không phải bí mật
“Tôi không có hứng thú” Kiều Tịch Hoàn nói xong, liền chuẩn bị cúp điện thoại
“Kiều Tịch Hoàn, đừng cúp điện thoại, hu hu, bọn họ muốn dẫn em đi, em van chị, van chị giúp em…” Nghe giọng nói lạnh lùng như vậy của Kiều Tịch Hoàn, bên kia đã khóc không thành tiếng
Kiều Tịch Hoàn có phần không nhịn được, không nói thêm câu nào nữa, cúp luôn điện thoại
Sau khi cúp, cô tiếp tục nằm ở trên giường, lấy phương thức nằm ngay đơ trầm mặc như vậy chừng hai phút, cô thận trọng nhịn đau từ trên giường bò dậy, sau đó lấy một bộ quần áo rộng thùng thình từ trong phòng để quần áo, mở cửa phòng ra, không đặc biệt háo hức đi ra ngoài
Cô không cảm thấy Dụ Lạc Vi có bất cứ chỗ nào đáng thương để cô đồng tình, cô chỉ cảm thấy, phải để Dụ Lạc Vi “Chết” nhắm mắt
Vũ Đại bị thương, cô không dùng xe hơi ở nhà, đợi trong chốc lát ở cửa ra vào, tìm một chiếc xe taxi trực tiếp đi trại tạm giam
Trải qua một phen quan hệ và chuẩn bị, Kiều Tịch Hoàn mới gặp được Dụ Lạc Vi mới được đưa đến đây giam giữ
Dụ Lạc Vi nhìn Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt vốn trắng bệch lập tức bắt đầu kích động, hốc mắt sưng đỏ cũng lóe ra tia lửa, cô vội vã mở miệng nói, “Chị, chị tới cứu em về sao? Chị”
Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh ngồi đối diện Dụ Lạc Vi, cô có vẻ bình tĩnh hơn Dụ Lạc Vi đang kích động nhiều
“Chị, toàn thân em đều đau, em không muốn ở lại đây, em muốn về bệnh viện, thân thể em rất khó chịu, em cũng cần nghỉ ngơi, chị, chị cứu em ra ngoài, về sau em đều mặc chị sai khiến, sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với chị nữa Em còn trẻ như vạy, em không nên lãng phí tuổi xuân của mình ở trong ngục giam này, chị, chị nhất định phải giúp em, trên thế giới này, mặc dù chúng ta không có máu mủ, nhưng thật sự là hai chị em! Về sau chúng ta phải dựa vào nhau Chị nói có đúng không?” Dụ Lạc Vi nhai đi nhai lại, khóe miệng mang theo nụ cười lấy lòng, vẫn không ngừng nói
Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn cô ta, cứ lẳng lặng nhìn cô ta như vậy, nhìn dáng vẻ khủng hoảng của cô ta, nhìn dáng vẻ vội vàng của cô ta, nhìn dáng vẻ không thể ra sức của cô ta
“Chị, sao chị không nói lời nào?” Không nhận được câu trả lời của Kiều Tịch Hoàn, Dụ Lạc Vi càng trở nên kinh hoảng thêm, nói chuyện cũng biến thành cẩn thận, chỉ sợ một giây kế tiếp, sẽ có một đáp án, đối với cô mà nói là một đáp án long trời lở đất
“Tôi chỉ rất bội phục vẻ ngây thơ của cô, bội phục đến, không nói ra được một lời mà thôi” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, cười lạnh mở miệng, “Cô cảm thấy đã đến tình trạng này rồi, còn có ai có thể cứu cô ra ngoài?”
“Nhưng em oan uổng, em thật sự không đưa hợp đồng của công ty chúng ta cho bất động sản Hồng Phúc, em ngay cả bất động sản Hồng Phúc là gì cũng không biết, làm sao có thể đưa phương án của công ty cho bọn họ Chị, em len lén nói cho chị biết, tất cả đều là do Cố Tử Hàn cản trở từ bên trong, đều do anh ta, chúng ta nên lên án anh ta, không phải là do em, em cái gì cũng không làm” Dụ Lạc Vi còn đang giải thích cho mình
“Sao cô biết là anh ta?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày
“Bởi vì phương án là do em đưa cho anh ta” Dụ
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Đại viện nhà họ Cố
Phòng ngủ của Cố Tử Thần
Kiều Tịch Hoàn nằm trên giường, trên lưng hơi đau đớn, cũng không phải quá kịch liệt, làm thế nào cũng không ngủ được
Trong đầu một cách tự nhiên hiện lên rất nhiều chuyện, khiến cho cô không nhịn được mà nhíu chặt chân mày
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh chuông điện thoại di động
Cô đảo mắt, cầm điện thoại di động lên, nhìn hiển thị gọi đến “Dụ Lạc Vi”
Cô mím môi, nhận, “A lô”
“Kiều Tịch Hoàn, cứu tôi” Dụ Lạc Vi nói vừa nhanh vừa vội, trong miệng còn mang theo tiếng khóc nức nở
“Dụ Lạc Vi, tôi không phải thần, không phải mỗi lần khi cô nói những lời này, tôi đều có năng lực vì cô làm gì đó” Tâm tình của Kiều Tịch Hoàn vốn phiền não, bên người vang lên chuyện đã xảy ra và sắp xảy ra, càng thêm không kiên nhẫn với Dụ Lạc Vi
“Chị, hiện giờ cơ quan công an muốn bắt em, nói em phạm tội thương mại Em thật sự không làm, chị phải giúp em mời luật sư trên tòa Em không muốn ngồi tù” Dụ Lạc Vi càng nói càng uất ức, dường như vẫn còn nức nở
Kiều Tịch Hoàn nhíu chân mày, giọng nói vô cùng lạnh lùng, “Tôi sẽ không giúp cô trên tòa án, chuyện của mình tự mình giải quyết”
“Kiều Tịch Hoàn” Bên kia đột nhiên kêu to tên cô, “Em có bí mật, nếu chị chịu giúp em, em liền nói tất cả bí mật cho chị, tuyệt đối mới có lợi cho chị!”
Kiều Tịch Hoàn cười lạnh
Cô có khả năng giấu những bí mật kia, cũng đã sớm không phải bí mật
“Tôi không có hứng thú” Kiều Tịch Hoàn nói xong, liền chuẩn bị cúp điện thoại
“Kiều Tịch Hoàn, đừng cúp điện thoại, hu hu, bọn họ muốn dẫn em đi, em van chị, van chị giúp em…” Nghe giọng nói lạnh lùng như vậy của Kiều Tịch Hoàn, bên kia đã khóc không thành tiếng
Kiều Tịch Hoàn có phần không nhịn được, không nói thêm câu nào nữa, cúp luôn điện thoại
Sau khi cúp, cô tiếp tục nằm ở trên giường, lấy phương thức nằm ngay đơ trầm mặc như vậy chừng hai phút, cô thận trọng nhịn đau từ trên giường bò dậy, sau đó lấy một bộ quần áo rộng thùng thình từ trong phòng để quần áo, mở cửa phòng ra, không đặc biệt háo hức đi ra ngoài
Cô không cảm thấy Dụ Lạc Vi có bất cứ chỗ nào đáng thương để cô đồng tình, cô chỉ cảm thấy, phải để Dụ Lạc Vi “Chết” nhắm mắt
Vũ Đại bị thương, cô không dùng xe hơi ở nhà, đợi trong chốc lát ở cửa ra vào, tìm một chiếc xe taxi trực tiếp đi trại tạm giam
Trải qua một phen quan hệ và chuẩn bị, Kiều Tịch Hoàn mới gặp được Dụ Lạc Vi mới được đưa đến đây giam giữ
Dụ Lạc Vi nhìn Kiều Tịch Hoàn, sắc mặt vốn trắng bệch lập tức bắt đầu kích động, hốc mắt sưng đỏ cũng lóe ra tia lửa, cô vội vã mở miệng nói, “Chị, chị tới cứu em về sao? Chị”
Kiều Tịch Hoàn rất bình tĩnh ngồi đối diện Dụ Lạc Vi, cô có vẻ bình tĩnh hơn Dụ Lạc Vi đang kích động nhiều
“Chị, toàn thân em đều đau, em không muốn ở lại đây, em muốn về bệnh viện, thân thể em rất khó chịu, em cũng cần nghỉ ngơi, chị, chị cứu em ra ngoài, về sau em đều mặc chị sai khiến, sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với chị nữa Em còn trẻ như vạy, em không nên lãng phí tuổi xuân của mình ở trong ngục giam này, chị, chị nhất định phải giúp em, trên thế giới này, mặc dù chúng ta không có máu mủ, nhưng thật sự là hai chị em! Về sau chúng ta phải dựa vào nhau Chị nói có đúng không?” Dụ Lạc Vi nhai đi nhai lại, khóe miệng mang theo nụ cười lấy lòng, vẫn không ngừng nói
Kiều Tịch Hoàn vẫn nhìn cô ta, cứ lẳng lặng nhìn cô ta như vậy, nhìn dáng vẻ khủng hoảng của cô ta, nhìn dáng vẻ vội vàng của cô ta, nhìn dáng vẻ không thể ra sức của cô ta
“Chị, sao chị không nói lời nào?” Không nhận được câu trả lời của Kiều Tịch Hoàn, Dụ Lạc Vi càng trở nên kinh hoảng thêm, nói chuyện cũng biến thành cẩn thận, chỉ sợ một giây kế tiếp, sẽ có một đáp án, đối với cô mà nói là một đáp án long trời lở đất
“Tôi chỉ rất bội phục vẻ ngây thơ của cô, bội phục đến, không nói ra được một lời mà thôi” Kiều Tịch Hoàn cười lạnh, cười lạnh mở miệng, “Cô cảm thấy đã đến tình trạng này rồi, còn có ai có thể cứu cô ra ngoài?”
“Nhưng em oan uổng, em thật sự không đưa hợp đồng của công ty chúng ta cho bất động sản Hồng Phúc, em ngay cả bất động sản Hồng Phúc là gì cũng không biết, làm sao có thể đưa phương án của công ty cho bọn họ Chị, em len lén nói cho chị biết, tất cả đều là do Cố Tử Hàn cản trở từ bên trong, đều do anh ta, chúng ta nên lên án anh ta, không phải là do em, em cái gì cũng không làm” Dụ Lạc Vi còn đang giải thích cho mình
“Sao cô biết là anh ta?” Kiều Tịch Hoàn nhướng mày
“Bởi vì phương án là do em đưa cho anh ta” Dụ
Đọc Truyện Ngôn Tình Hay Tại Ngontinh.vn
Bình luận facebook