Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-139
Chương 139 - VỢ SẮP CƯỚI VÀ NGƯỜI GIÚP VIỆC
Nguyễn Hạo Thiên nói: “Mẹ, con cũng đã đính hôn với cô ấy rồi, mặc dù là cô ấy lừa gạt con, đó cũng là do hiểu lầm giữa chúng con thôi. Cho dù là như thế, tình cảm của con đối với cô ấy cho dù cô ấy không có thân phận là thiên kim của nhà họ Thẩm, con cũng sẽ không quan tâm.”
“...” Tô Thiên Kiều ngây ngẩn cả người, biểu cảm của Nguyễn Hạo Thiên nghiêm túc như vậy.
Nếu như không phải biết rõ cách làm người của anh, Tô Thiên Kiều thậm chí còn tưởng rằng tất cả những điều anh nói đều là thật.
Nhưng mà... tình cảm của anh lại hoàn toàn là giả dối ư?
Bà cụ Nguyễn nói: “Báo chí viết như thế nào bà mặc kệ, nhưng mà từ nay về sau người phụ nữ này tuyệt đối không thể xuất hiện ở trong nhà của chúng ta.”
“Cô ấy cũng đã đính hôn với cháu rồi, nên chuyển đến ở cùng với chúng ta, làm sao lại không thể đến nhà của cháu được?” Nguyễn Hạo Thiên một mặt không hiểu nhìn về phía bà Nguyễn, nói một cách đương nhiên: “Mẹ, chuyện cô ấy lừa gạt không phải là cố ý, đó là hiểu lầm giữa bọn con, mẹ cũng đừng có quan tâm đến chuyện tình cảm của chúng con có được không?”
“Cái gì chứ? Cô ta phải đến nhà của chúng ta à?”
Tô Thiên Kiều đang kinh ngạc cũng muốn hỏi ra một câu hỏi giống y như vậy, bà Nguyễn đã hỏi trước, bà cụ Nguyễn cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu mà nhìn về phía của Nguyễn Hạo Thiên.
Nguyễn Hạo Thiên nói: “Đúng vậy.”
Tô Thiên Kiều thì lại bất ngờ không thôi, Nguyễn Hạo Thiên có ý gì vậy chứ? Không phải là anh chỉ cần mình là người giúp việc thôi hả, tại sao lại phải thừa nhận mình chính là vợ sắp cưới của anh ta chứ? Hơn nữa trước khi anh ta đưa ra quyết định đó, anh ta cũng không cần phải thương lượng với mình ư?
Tô Thiên Kiều cảm thấy mình cần phải làm sáng tỏ tình hình thực tế, đang muốn bước lên phía trước một bước để giải thích, Nguyễn Hạo Thiên ném cho cô một ánh mắt uy hiếp. Tô Thiên Kiều sững sờ, mới tỉnh táo lại một chút.
Có phải là Nguyễn Hạo Thiên có sắp xếp khác không?
Mình vẫn không nên hành động mất bình tĩnh, cho dù muốn hỏi thì cũng phải chờ người nhà họ Nguyễn đi hết rồi thì cô mới hỏi, vận mệnh của những người mà cô quan tâm đều đang nằm ở trong tay của Nguyễn Hạo Thiên, cho nên... cô không thể xúc động, không thể làm loạn được.
“Hạo Thiên, con điên rồi!” Bà Nguyễn kinh ngạc đứng phắt dậy, giáo dục tốt cũng làm cho bà ta không trở mặt trước mặt của Tô Thiên Kiều ngay tại chỗ: “Con muốn đính hôn với một gia tộc nghèo túng như thế này, người đã lừa gạt chúng ta, mẹ tuyệt đối không đồng ý.”
“Mẹ...” Bà Nguyễn thấy bà cụ Nguyễn không nói lời nào, xoay đầu lại bất đắc dĩ gọi một tiếng.
Bà cụ Nguyễn vẫn còn chưa trả lời liền nhìn thấy Nguyễn Đông Hoa mang theo vẻ mặt tươi cười khuyên bảo nói: “Chị dâu à, tình cảm của người trẻ tuổi bọn nó mà, chúng ta thật sự không nên quan tâm đâu. Hơn nữa từ trước đến nay Hạo Thiên là một đứa bé luôn có chừng mực, chị cứ để cho nó tự quyết định đi, chúng ta chỉ cần chúc phúc cho bọn nó là được rồi.”
“Cậu...” Bà Nguyễn có chút thất thố, trên mặt hiện ra cơn giận.
Tô Thiên Kiều im lặng nhìn người một nhà này, thậm chí cô cũng muốn lau mắt để nhìn kỹ Nguyễn Đông Hoa một chút.
Đây chính là người đã bắt cóc mình hai lần, là Nguyễn Đông Hoa có mưu mô đó à? Hay là cô hoa mắt rồi?
Tại sao lúc này ông ta lại khiêm tốn lễ nghĩa, suy nghĩ cho người nhà như vậy. Nhìn như thế, này ông ta không giống như là người đã hại Nguyễn Hạo Thiên phải vào bệnh viện.
Đây là có chuyện gì vậy? Tô Thiên Kiều xuất hiện ảo giác à? Lúc này nhìn người này là người trọng tình trọng nghĩa, quả thật không có người nào quan tâm đến mối quan hệ của người trong gia đình như là ông ta.
Tô Thiên Kiều âm thầm lắc đầu, Nguyễn Đông Hoa thật sự là một lão hồ ly mà, nói không chừng Âm Doãn Thụy chính là đồ đệ do ông ta đã dạy bảo.
“Khả Hâm à, Đông Hoa nói rất đúng. Đây là chuyện của người trẻ tuổi bọn nó, cứ để bọn nó tự mình làm chủ là được rồi.” Bà cụ Nguyễn thở dài một hơi, đứng dậy, xem ra là muốn rời đi. Đồng Khả Hâm là tên của bà Nguyễn, bà cụ Nguyễn nhìn Tô Thiên Kiều thật lâu, nói: “Dù sao cũng là mẹ của đứa bé, chúng ta cũng không cần phải quản nhiều như vậy.”
Một bà cụ luôn luôn ôn hòa, vẻ giận giữ trong mắt trở lên lạnh lùng, nói: “Có điều... nếu như lại xuất hiện tình huống như thế này nữa, tôi tuyệt đối sẽ không thể chịu đựng.”
Lời nói của bà cũng không quá tàn nhẫn, thậm chí cũng không đe dọa.
Nhưng mà lọt vào trong tai của Tô Thiên Kiều lại làm cho cô không rét mà run, Tô Thiên Kiều co rúm lại, run lẩy bẩy, phun ra nuốt vào nói: “Cháu, bà Nguyễn, cháu cũng không phải giống như bà suy nghĩ.”
Bà cụ Nguyễn nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên, giọng nói trở nên ôn hòa hơn, nói: “Hạo Thiên, cháu nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi người về trước.”
Nguyễn Hạo Thiên gật gật đầu, mấy người bọn họ rời đi, thời gian trôi qua, ở trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Tô Thiên Kiều lẳng lặng dọn dẹp những ly nước đã từng được sử dụng, động tác vẫn dịu dàng cẩn thận như vậy, không hề phát ra một chút âm thanh.
Nhưng mà trong lòng của cô lại không ngừng sôi sục, suy nghĩ phải làm như thế nào mới hỏi Nguyễn Hạo Thiên tất cả mọi chuyện cho rõ ràng đây.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên vẫn luôn dán vào bóng dáng đang bận rộn của cô, cô đi bên này, Nguyễn Hạo Thiên liền nhìn bên này, cô đi bên kia, Nguyễn Hạo Thiên liền nhìn bên kia.
Nguyễn Hạo Thiên vẫn luôn chờ đợi cô mở miệng hỏi, nhưng mà đợi đã lâu rồi cô lại có bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng Nguyễn Hạo Thiên cũng không nhịn được nữa, mở miệng trước, anh hỏi Tô Thiên Kiều: “Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi?”
Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, chậm rãi bỏ đồ vật ở trong tay xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên, ngồi ở trên giường của anh, nói: “Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì vậy? Mặc kệ anh muốn tra tấn đối phó tôi như thế nào, tôi xin anh hãy cho tôi một câu trả lời rõ ràng đi, đừng để tôi suốt ngày cứ phải hoang mang lo sợ như vậy nữa được không?”
Nguyễn Hạo Thiên nhíu mày, không trả lời cô, trong mắt nhanh chóng xuất hiện một tia bi thương: “Ở trong lòng của cô, tôi chính là người như vậy ư?”
Tô Thiên Kiều bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, hỏi lại: “Tối ngày hôm qua anh còn nói tất cả đều là của Thẩm Nghiêng Thành, vợ sắp cưới của anh chính là cô Thẩm Nghiêng Thành, nhưng mà tôi là Tô Thiên Kiều, ngày hôm nay trên những trang đầu của báo chí đều đưa tin như thế nào hả? Tại sao anh lại muốn nói cùng với bọn người bà cụ Nguyễn tôi là vợ sắp cưới của anh? Nói chúng ta có tình cảm với nhau, nói... tôi muốn đến ở trong nhà của các người?”
Nguyễn Hạo Thiên nói: “Mẹ, con cũng đã đính hôn với cô ấy rồi, mặc dù là cô ấy lừa gạt con, đó cũng là do hiểu lầm giữa chúng con thôi. Cho dù là như thế, tình cảm của con đối với cô ấy cho dù cô ấy không có thân phận là thiên kim của nhà họ Thẩm, con cũng sẽ không quan tâm.”
“...” Tô Thiên Kiều ngây ngẩn cả người, biểu cảm của Nguyễn Hạo Thiên nghiêm túc như vậy.
Nếu như không phải biết rõ cách làm người của anh, Tô Thiên Kiều thậm chí còn tưởng rằng tất cả những điều anh nói đều là thật.
Nhưng mà... tình cảm của anh lại hoàn toàn là giả dối ư?
Bà cụ Nguyễn nói: “Báo chí viết như thế nào bà mặc kệ, nhưng mà từ nay về sau người phụ nữ này tuyệt đối không thể xuất hiện ở trong nhà của chúng ta.”
“Cô ấy cũng đã đính hôn với cháu rồi, nên chuyển đến ở cùng với chúng ta, làm sao lại không thể đến nhà của cháu được?” Nguyễn Hạo Thiên một mặt không hiểu nhìn về phía bà Nguyễn, nói một cách đương nhiên: “Mẹ, chuyện cô ấy lừa gạt không phải là cố ý, đó là hiểu lầm giữa bọn con, mẹ cũng đừng có quan tâm đến chuyện tình cảm của chúng con có được không?”
“Cái gì chứ? Cô ta phải đến nhà của chúng ta à?”
Tô Thiên Kiều đang kinh ngạc cũng muốn hỏi ra một câu hỏi giống y như vậy, bà Nguyễn đã hỏi trước, bà cụ Nguyễn cũng mang theo vẻ mặt khó hiểu mà nhìn về phía của Nguyễn Hạo Thiên.
Nguyễn Hạo Thiên nói: “Đúng vậy.”
Tô Thiên Kiều thì lại bất ngờ không thôi, Nguyễn Hạo Thiên có ý gì vậy chứ? Không phải là anh chỉ cần mình là người giúp việc thôi hả, tại sao lại phải thừa nhận mình chính là vợ sắp cưới của anh ta chứ? Hơn nữa trước khi anh ta đưa ra quyết định đó, anh ta cũng không cần phải thương lượng với mình ư?
Tô Thiên Kiều cảm thấy mình cần phải làm sáng tỏ tình hình thực tế, đang muốn bước lên phía trước một bước để giải thích, Nguyễn Hạo Thiên ném cho cô một ánh mắt uy hiếp. Tô Thiên Kiều sững sờ, mới tỉnh táo lại một chút.
Có phải là Nguyễn Hạo Thiên có sắp xếp khác không?
Mình vẫn không nên hành động mất bình tĩnh, cho dù muốn hỏi thì cũng phải chờ người nhà họ Nguyễn đi hết rồi thì cô mới hỏi, vận mệnh của những người mà cô quan tâm đều đang nằm ở trong tay của Nguyễn Hạo Thiên, cho nên... cô không thể xúc động, không thể làm loạn được.
“Hạo Thiên, con điên rồi!” Bà Nguyễn kinh ngạc đứng phắt dậy, giáo dục tốt cũng làm cho bà ta không trở mặt trước mặt của Tô Thiên Kiều ngay tại chỗ: “Con muốn đính hôn với một gia tộc nghèo túng như thế này, người đã lừa gạt chúng ta, mẹ tuyệt đối không đồng ý.”
“Mẹ...” Bà Nguyễn thấy bà cụ Nguyễn không nói lời nào, xoay đầu lại bất đắc dĩ gọi một tiếng.
Bà cụ Nguyễn vẫn còn chưa trả lời liền nhìn thấy Nguyễn Đông Hoa mang theo vẻ mặt tươi cười khuyên bảo nói: “Chị dâu à, tình cảm của người trẻ tuổi bọn nó mà, chúng ta thật sự không nên quan tâm đâu. Hơn nữa từ trước đến nay Hạo Thiên là một đứa bé luôn có chừng mực, chị cứ để cho nó tự quyết định đi, chúng ta chỉ cần chúc phúc cho bọn nó là được rồi.”
“Cậu...” Bà Nguyễn có chút thất thố, trên mặt hiện ra cơn giận.
Tô Thiên Kiều im lặng nhìn người một nhà này, thậm chí cô cũng muốn lau mắt để nhìn kỹ Nguyễn Đông Hoa một chút.
Đây chính là người đã bắt cóc mình hai lần, là Nguyễn Đông Hoa có mưu mô đó à? Hay là cô hoa mắt rồi?
Tại sao lúc này ông ta lại khiêm tốn lễ nghĩa, suy nghĩ cho người nhà như vậy. Nhìn như thế, này ông ta không giống như là người đã hại Nguyễn Hạo Thiên phải vào bệnh viện.
Đây là có chuyện gì vậy? Tô Thiên Kiều xuất hiện ảo giác à? Lúc này nhìn người này là người trọng tình trọng nghĩa, quả thật không có người nào quan tâm đến mối quan hệ của người trong gia đình như là ông ta.
Tô Thiên Kiều âm thầm lắc đầu, Nguyễn Đông Hoa thật sự là một lão hồ ly mà, nói không chừng Âm Doãn Thụy chính là đồ đệ do ông ta đã dạy bảo.
“Khả Hâm à, Đông Hoa nói rất đúng. Đây là chuyện của người trẻ tuổi bọn nó, cứ để bọn nó tự mình làm chủ là được rồi.” Bà cụ Nguyễn thở dài một hơi, đứng dậy, xem ra là muốn rời đi. Đồng Khả Hâm là tên của bà Nguyễn, bà cụ Nguyễn nhìn Tô Thiên Kiều thật lâu, nói: “Dù sao cũng là mẹ của đứa bé, chúng ta cũng không cần phải quản nhiều như vậy.”
Một bà cụ luôn luôn ôn hòa, vẻ giận giữ trong mắt trở lên lạnh lùng, nói: “Có điều... nếu như lại xuất hiện tình huống như thế này nữa, tôi tuyệt đối sẽ không thể chịu đựng.”
Lời nói của bà cũng không quá tàn nhẫn, thậm chí cũng không đe dọa.
Nhưng mà lọt vào trong tai của Tô Thiên Kiều lại làm cho cô không rét mà run, Tô Thiên Kiều co rúm lại, run lẩy bẩy, phun ra nuốt vào nói: “Cháu, bà Nguyễn, cháu cũng không phải giống như bà suy nghĩ.”
Bà cụ Nguyễn nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên, giọng nói trở nên ôn hòa hơn, nói: “Hạo Thiên, cháu nghỉ ngơi cho thật tốt, mọi người về trước.”
Nguyễn Hạo Thiên gật gật đầu, mấy người bọn họ rời đi, thời gian trôi qua, ở trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Tô Thiên Kiều lẳng lặng dọn dẹp những ly nước đã từng được sử dụng, động tác vẫn dịu dàng cẩn thận như vậy, không hề phát ra một chút âm thanh.
Nhưng mà trong lòng của cô lại không ngừng sôi sục, suy nghĩ phải làm như thế nào mới hỏi Nguyễn Hạo Thiên tất cả mọi chuyện cho rõ ràng đây.
Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thiên vẫn luôn dán vào bóng dáng đang bận rộn của cô, cô đi bên này, Nguyễn Hạo Thiên liền nhìn bên này, cô đi bên kia, Nguyễn Hạo Thiên liền nhìn bên kia.
Nguyễn Hạo Thiên vẫn luôn chờ đợi cô mở miệng hỏi, nhưng mà đợi đã lâu rồi cô lại có bộ dáng muốn nói rồi lại thôi.
Cuối cùng Nguyễn Hạo Thiên cũng không nhịn được nữa, mở miệng trước, anh hỏi Tô Thiên Kiều: “Muốn hỏi cái gì thì cứ hỏi đi?”
Tô Thiên Kiều hít sâu một hơi, chậm rãi bỏ đồ vật ở trong tay xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn về phía Nguyễn Hạo Thiên, ngồi ở trên giường của anh, nói: “Rốt cuộc là anh muốn làm cái gì vậy? Mặc kệ anh muốn tra tấn đối phó tôi như thế nào, tôi xin anh hãy cho tôi một câu trả lời rõ ràng đi, đừng để tôi suốt ngày cứ phải hoang mang lo sợ như vậy nữa được không?”
Nguyễn Hạo Thiên nhíu mày, không trả lời cô, trong mắt nhanh chóng xuất hiện một tia bi thương: “Ở trong lòng của cô, tôi chính là người như vậy ư?”
Tô Thiên Kiều bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, hỏi lại: “Tối ngày hôm qua anh còn nói tất cả đều là của Thẩm Nghiêng Thành, vợ sắp cưới của anh chính là cô Thẩm Nghiêng Thành, nhưng mà tôi là Tô Thiên Kiều, ngày hôm nay trên những trang đầu của báo chí đều đưa tin như thế nào hả? Tại sao anh lại muốn nói cùng với bọn người bà cụ Nguyễn tôi là vợ sắp cưới của anh? Nói chúng ta có tình cảm với nhau, nói... tôi muốn đến ở trong nhà của các người?”
Bình luận facebook