Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 144
Lại là Ngôn Mặc Bạch?
Anh đang ôm hôn một người phụ nữ?
Tư Mộ không thể tin nhìn chằm chằm điện thoại rơi trên mặt đất.
Điện thoại di động từ tay Tư Mộ rơi xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó trên điện thoại hiện lên hình ảnh kia, Tư Mộ rũ mắt là có thể nhìn thấy.
Đây khác nào là một loại rêu rao, khiêu khích giễu cợt trắng trợn!
Trong lòng tức giận, cuối cùng đành ôm ngực. Tay chân như nhũn ra không còn sức lực nào, trong nháy mắt ngã trên mặt đất, vừa đúng ngay bên cạnh điện thoại.
Thật may là sau khi đặt bảo bối lên giường rồi mới nghe điện thoại, nếu không nhất định cô sẽ làm rơi con.
Tư Mộ nhắm mắt hít thở thật sâu, ép bản thân tỉnh táo lại.
Phải tin tưởng Ngôn Mặc Bạch, ngoài công ty thời gian còn lại anh đều đi cùng cô, làm sao anh có thể có thời gian đi cùng người phụ nữ khác chứ? Đây nhất định là giả!
Tư Mộ cố gắng thuyết phục bản thân, sau đó gật đầu xác định. Vì vậy đưa tay chuẩn bị cầm điện thoại lên nhìn kỹ. Dù là kỹ thuật photoshop cao đến mấy cũng không thể hoàn mỹ, chắc chắn sẽ có sơ hở. Tư Mộ muốn tìm lý do khẳng định ý nghĩ của mình.
Mặc dù cảm thấy khả năng này rất lớn nhưng lúc Tư Mộ đưa tay cầm điện thoại vẫn cảm thấy không đủ dũng khí, sợ chuyện không giống như bản thân suy nghĩ. Vì vậy khi bàn tay run run đưa tới chạm vào vỏ ngoài lạnh băng của điện thoại thì lại nhụt chí rút tay về, sau đó lại cầm lên.
Tư Mộ lẩm bẩm trong lòng “Ngôn Mặc Bạch chỉ thích Phó Tư Mộ” mười lần mới cầm điện thoại lên nhìn tấm hình một lần nữa.
Càng xem càng nóng lòng, càng xem sắc mặt càng trắng bệch...
Chuyện này... Cô không nhìn thấy dấu vết của photoshop.
Chẳng lẽ đúng là Ngôn Mặc Bạch ăn vụng?
Tư Mộ dùng sức lau hai mắt mình, để tránh hoa mắt nhưng lau đi lau lại vẫn nhìn không ra.
Chỉ thấy trong hình Ngôn Mặc Bạch mặc quần áo trắng hình như Tư Mộ chưa từng thấy qua.
Quả thật quần áo của Ngôn Mặc Bạch rất nhiều nhưng Tư Mộ đều đã nhìn thấy qua, cho nên có thể xác định bộ quần áo này cô chưa từng thấy Ngôn Mặc Bạch mặc qua.
Hơn nữa bối cảnh của tấm hình giống như không phải ở thành phố A. Sau lưng bọn họ hình như là đường dành cho người đi bộ, tất cả đều là tiếng anh, ở thành phố A không có nơi nào như vậy.
Tư Mộ đột nhiên nghĩ tới chuyện Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ!
t r u y e n c u a t u I n e t
Chẳng lẽ trước khi Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ thật sự có một người bạn gái? Chính là người trong hình sao?
Nhưng nhìn góc độ của bức hình có thể thấy cô gái kia bị Ngôn Mặc Bạch che lại, căn bản không thấy gì.
Bây giờ mặc dù cô mới là vợ của Ngôn Mặc Bạch, cũng có thể là người mà Ngôn Mặc Bạch toàn tâm toàn ý yêu thương nhưng khi nghĩ tới chuyện lúc trước anh cũng có bạn gái Tư Mộ liền không khỏi cảm thấy khó chịu trong người.
Trong tình yêu phụ nữ đều rất ích kỷ, còn hơi ghen tuông.
Tư Mộ cũng không ngoại lệ.
Cô yêu Ngôn Mặc Bạch, muốn đoạt lấy anh 100%, muốn bây giờ cùng tương lai nên ngay cả quá khứ cũng không bỏ qua.
Cũng biết không thể quay lại quá khứ nhưng phải biết được người phụ nữ mà anh quen có hình dáng gì, hơn kém cô thế nào thì cô mới thỏa lòng.
Tư Mộ nhìn chằm chằm bức hình, trong đầu tưởng tượng hình dáng cô gái kia nhưng dù nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được.
Lúc này bảo bối tỉnh dậy, khóc.
Tư Mộ lau mắt sau đó đứng dậy bế con.
Có lẽ cảm xúc trong lòng cô ảnh hưởng đến con trai, thằng bé khóc suốt không ngừng, vả lại càng khóc càng to.
“Cô chủ, Quai Quai sao vậy?” Bà Ngô đang ở trong phòng bếp hầm canh, nghe thấy tiếng thằng bé khóc liền đi lên lầu xem.
Tư Mộ khó chịu trong lòng, tiếng khóc của thằng bé càng làm cho cô thêm khó chịu, cô cắn chặt môi, sợ bản thân mở miệng sẽ khóc. Cho nên vẫn không dám lên tiếng dỗ.
Thấy bà Ngô tới, Tư Mộ liền đưa thằng bé cho bà nói: “Bà giúp cháu trông thằng bé, cháu ra ngoài một chút.”
Vừa mở miệng nước mắt đã chực rơi cho nên Tư Mộ cúi đầu không dám để cho bà Ngô thấy. Nhưng dù cô có cố ý tránh thì bà Ngô vẫn có thể nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô.
Bà Ngô nhận lấy thằng bé, vội vàng hỏi: “Cô chủ, cô... Sao vậy?”
Mặc dù bà chỉ là bảo mẫu, theo lý thuyết không được hỏi chuyện của chủ nhà, tránh được bao nhiêu thì tránh, dù sao chủ nhà cũng không hy vọng bản thân bị người khác nhìn thấy bộ mặt của mình như vậy. Nhưng tất cả người nhà họ Ngôn đều đối xử với bà rất tốt, mọi người không xem bà như người làm hơn nữa bà xem Tư Mộ như con gái mình.
Tư Mộ lau mặt, sau đó xoay người đến ngăn tủ lấy chìa khóa xe nói: “Không có chuyện gì, tã đã dùng hết, cháu đi mua.”
Dĩ nhiên bà Ngô không tin lý do đó. Tháng trước mua về cả cục bịch tã, bây giờ trong phòng em bé vẫn còn vài bịch.
Tư Mộ sải bước đi ra ngoài, bà Ngô chỉ có thể đuổi theo phía sau, nhưng do ôm thằng bé nên bà không dám đi nhanh, nếu không cẩn thận té, hậu quả không lường được. Vì vậy bà Ngô đành kêu sau lưng: “Cô chủ muốn đi đâu, đợi cậu chủ về đưa cô đi...”
“Không cần, cháu tự đi.” Trong nhà để xe của Ngôn Mặc Bạch có mấy chiếc xe, Tư Mộ thuận tiện cầm một cái chìa khóa là có thể đi.
“Nhưng đã lâu rồi cháu chưa lái xe, không an toàn...” Bà Ngô vừa dỗ thằng bé vừa nói.
“Lái xe đã học rồi thì không thể quên.” Tư Mộ khoát tay áo, ra cửa để xe.
Không an toàn...
Lúc trước Ngôn Mặc Bạch cũng không cho cô lái xe, kể từ lần đó Tư Mộ thật sự không lái xe, nghĩ lại đã một năm rồi.
Ngôn Diệu Thiên tới bệnh viện làm kiểm tra tổng quát bởi vì trong nhà không có thiết bị cho nên Cố Khuynh đưa ông tới bệnh viện, quản gia cũng đi cùng. Bây giờ trong nhà chỉ có bà Ngô cùng hai mẹ con Tư Mộ.
Bà Ngô gấp đến nỗi dậm chân, mắt thấy Tư Mộ muốn lái xe ra ngoài bà không có cách nào ngăn cản.
Nghe thấy giọng cô nghẹn ngào còn thỉnh thoảng lau mắt, bà Ngô biết nhất định là Tư Mộ đang khóc. Cảm xúc cô như vậy mà lái xe rất dễ xảy ra chuyện.
Vốn dĩ định cho người đi theo nhưng Tư Mộ vội vàng đi căn bản không nghe theo lời khuyên của bà. Trong nhà chỉ có bà mà bà còn phải chăm sóc thằng bé nên không thể đi theo, chỉ có thể gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch.
Gần đây Ngôn Mặc Bạch tương đối bận, mỗi ngày buổi tối đều phải làm thêm giờ, cũng không biết giờ này còn ở công ty hay không.
Bà Ngô một tay ôm thằng bé, một tay cầm điện thoại, trong lòng suy nghĩ như vậy có quấy rầy anh hay không, chỉ cần nghĩ đến tình cảm anh dành cho Tư Mộ bà liền quả quyết bấm điện thoại.
Lúc Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại của bà Ngô thì anh đang họp hội nghị cấp cao.
Bởi vì là điện thoại nhà gọi tới, dù là hội nghị quan trọng hơn đi nữa thì Ngôn Mặc Bạch cũng không chút do dự nhận. Nghe xong điện thoại của bà Ngô, cả người Ngôn Mặc Bạch liền lạnh toát làm cho các quản lý cấp cao trong phòng cũng không tự chủ run lên.
Ngôn Mặc Bạch nắm điện thoại đứng dậy, bỏ lại một câu “tan họp” rồi đi ra, giọng nói bén nhọn thấu tận xương tủy.
Giám đốc cầm tài liệu đang báo cáo sững sờ, phần kế hoạch này rất hoàn mỹ, đang đợi ông chủ khen ngợi, kết quả còn chưa báo cáo xong liền kết thúc cuộc họp.
Những quản lý cấp cao vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã không thấy bóng dáng ông chủ đâu nữa.
Sau một phút yên lặng, người ở bên trong mới dần dần đi ra.
Tác phong làm việc trong khoảng thời gian này của Ngôn Mặc Bạch đã chứng minh khả năng của anh, làm cho cấp dưới của anh đều kính sợ nể phục, cho nên đối với việc anh rời đi không ai dám oán trách một câu.
Sau khi ra phòng họp Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cho Tư Mộ. Nhưng điện thoại vang lên một lúc lâu vẫn không có người nghe máy. Ngôn Mặc Bạch siết chặt tay tiếp tục gọi.
Vừa lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện không hay, vừa tức vì cô có chuyện nhưng không nói với anh.
Gọi mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai nghe máy, Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cho Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang ra ngoài tìm.
Bà Ngô vừa mới gọi điện thoại nói hình như là cô nhận được điện thoại của ai đó cho nên mới ra ngoài. Hơn nữa lúc đi còn khóc...
Xe của Ngôn Mặc Bạch đều có trang bị định vị GPS, mà điện thoại anh có thể tìm ra được.
Ra lệnh cho Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang đuổi theo cô. Bởi vì không biết là ai gọi điện thoại cho cô, càng không biết người đó gọi cho cô với mục đích gì, nhưng sau khi cô nghe điện thoại liền khóc bỏ đi, điểm này làm cho Ngôn Mặc Bạch cảm thấy đau lòng.
Ngôn Mặc Bạch nghi ngờ có phải bố mẹ vợ đã xảy ra chuyện gì hay không cho nên cô mới vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Nhưng Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại thăm dò thì không có chuyện gì.
Sợ sẽ có người gây bất lợi cho cô Ngôn Mặc Bạch liền phái Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu đi bảo vệ cô, anh tiếp tục gọi điện thoại cho cô.
Tư Mộ lái xe Ngôn Mặc Bạch không thuận tay cho lắm hơn nữa đã một năm cô không lái xe, mặc dù kỹ thuật vẫn còn nhưng không tốt lắm. Nhưng bởi vì trong lòng tức giận nên tạo thành dũng khí, Tư Mộ to gan vượt đèn đỏ, chờ đến lúc Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu đuổi tới nhìn thấy tình trạng chiếc xe kia cũng âm thầm lau mồ hôi. Nhất trí cho rằng, chị dâu đang liều mạng!
Ngôn Mặc Bạch thông qua định vị GPS có thể thấy tốc độ di chuyển của mục tiêu, sau khi tính toán tốc độ của Tư Mộ bàn tay đang nắm điện thoại của Ngôn Mặc Bạch vang lên cót két.
Phí Tư Mộ, em lại dám đua xe?
Đợi lát nữa sẽ đánh cho cô một trận, Ngôn Mặc Bạch cầm chìa khóa đi xuống lầu.
Theo như định vị hiển thị thì cô đang đến gần đây, Ngôn Mặc Bạch ngu sao mà không biết cô đến tìm anh, vì vậy tính toán dứt khoát đi xuống lầu đưa cô lên đây.
Chỉ là Ngôn Mặc Bạch vừa mới xuống lầu thì Tư Mộ cũng vừa tới nơi.
Ngôn Mặc Bạch tối sầm mặt đi về phía chiếc xe, tức giận chuẩn bị dạy dỗ cô. Nhưng anh còn chưa đến gần cửa xe đã bị mở ra một cách thô bạo, Tư Mộ chui ra từ trong xe, khuôn mặt còn tối hơn anh.
Hung hăng đóng cửa xe, Tư Mộ nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt.
Lúc chạy trên đường, mấy chiếc xe kia vẫn luôn đi theo cô, cô còn nhìn thấy Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu, cô lập tức nghĩ ngay tới bà Ngô gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch. Chỉ là bà Ngô không biết chuyện gì xảy ra, cũng nói cô lái xe ra ngoài, bây giờ Ngôn Mặc Bạch tức giận có lẽ vì cô tăng tốc độ mà thôi.
Tư Mộ không quan tâm tại sao anh tức giận, nếu so với anh thì mặt cô càng tối hơn.
Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy cô ra khỏi xe đứng trước mặt anh, thái độ tức giận dần chuyển thành kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Cô đang tức giận sao?
Cô tức giận gì chứ?
Nhìn thấy vệt nước mắt đã khô trên mặt cô Ngôn Mặc Bạch liền nghĩ đến chuyện kia... Ý định muốn dạy dỗ cô đã tiêu tan, lúc này chỉ có đau lòng cùng lo lắng.
“Vợ à, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hai người đối diện nhìn nhau trong chốc lát, Tư Mộ cắn môi nhìn chằm chằm anh, Ngôn Mặc Bạch từ trước đến giờ luôn lạnh lùng lại mở miệng nói chuyện.
Đưa tay gạt tóc trên trán cô, đôi mắt nhìn thấy quần áo cô mặc trên người thì càng sửng sốt hơn.
Cô không thay quần áo, mặc quần áo ở nhà đến đây!
“Ngôn Mặc Bạch, em hỏi anh một vấn đề!” Tư Mộ nghiêng đầu tránh bàn tay của anh.
Bàn tay Ngôn Mặc Bạch cứng đờ giữa không trung, sắc mặt liền biến đổi, đôi mắt trở nên thâm thúy, mắt nhìn mắt không chớp khiến Tư Mộ cảm thấy không thở nổi.
“Em nói đi.” Giọng nói Ngôn Mặc Bạch bỗng trầm xuống.
Cô lại dám tránh anh?
Tư Mộ nhắm mắt điều chỉnh hô hấp của mình nói “Lên xe rồi nói!”
Dù sao đây cũng là ký túc xá của tập đoàn quốc tế YT, có rất nhiều người qua lại, nếu để cho nhân viên nhìn thấy bọn họ cãi nhau sẽ có ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa đằng sau còn có thuộc hạ của anh!
Ngôn Mặc Bạch nhìn chiếc xe sau lưng anh sau đó bước tới, vẫn không quên đưa tay nắm tay cô kéo đi vào.
Sau khi hai người ngồi vào ghế của mình, Ngôn Mặc Bạch nhíu mày chờ cô mở miệng, anh muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì, cô lại không nghe điện thoại của anh, tới đây làm bộ mặt như vậy cho anh nhìn! Lại còn dám liều mạng đua xe? Xem ra thật sự anh quá cưng chiều cô, cưng chiều đến nỗi càng ngày cô càng không xem anh ra gì.
Trong xe chỉ có tiếng hít thở đều đều, không khí càng thêm đè nén.
Vốn dĩ trước khi tới cô vẫn còn khí thế bừng bừng, sau khi cảm nhận được khí thế hùng hậu của anh thì khí thế liền yếu đi, giống như từ một người lớn biến thành một đứa con nít... Mức chênh lệch giống như một dòng sông với mặt biển.
Tư Mộ nắm chặt tay, lòng bàn tay chảy mồ hôi. Cô dừng một chút hỏi: “Ngôn Mặc Bạch, có phải lúc trước anh từng mất trí nhớ không?”
Ngôn Mặc Bạch gật đầu, khẽ ừ một tiếng, khích lệ cô nói tiếp. Mặc dù anh kinh ngạc khi nghe cô nhắc đến chuyện này nhưng anh càng muốn biết rốt cuộc cô muốn nói gì.
“Nếu như... Nếu như lúc trước anh từng yêu một người phụ nữ?” Tư Mộ không biết làm sao để diễn đạt nỗi lòng, trong đầu bấn loạn.
Ban đầu cô tức giận lái xe đến đây, sau khi nhìn thấy anh những hiểu lầm cùng những lời chất vất liền biến mất.
Chỉ là đây là vấn đề phát sinh mà bọn họ đều không biết, chỉ cần một ngày anh chưa phục hồi trí nhớ, cô vĩnh viễn đều có thể hiểu lầm. Lo lắng anh đột nhiên nhớ tới vẫn còn một người yêu anh sâu đậm, bọn họ hứa sẽ chờ đợi, hứa biển cạn đá mòn... Sau đó anh sẽ vứt bỏ cô tìm người mà anh thiếu chút nữa đã để mất.
Đây đại khái là sự thiếu tự tin của một người trong tình yêu, cảm giác thiếu an toàn!
Ngôn Mặc Bạch nghe thấy là chuyện ngày xưa của mình, trên mặt đã biểu hiện sự tức giận. Sao cô lại vẫn giữ mãi vấn đề này không tha? Chẳng lẽ biểu hiện của anh vẫn chưa đủ để cô tin tưởng anh yêu cô sao?
“Vậy thì sao?” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng liếc nhìn cô.
Vấn đề này lúc trước anh đã từng xác minh, đáp án vẫn giống như vậy.
Xem như lúc trước anh từng có người yêu nhưng người mà anh yêu vẫn cứ là cô.
Tư Mộ dừng một chút, lấy điện thoại di động ra, nhấn mở tin nhắn kia, đưa cho Ngôn Mặc Bạch.
Cô từng nghĩ qua, nếu tấm hình này là Dư Hinh gửi cho cô, vậy thì người trong hình nhất định không phải Dư Hinh. Có thể là người mà Dư Hinh quen biết. Nếu không thì sao cô ta cứ dây dưa với cô? Rõ ràng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình nhưng lại vẫn cứ bám riết không tha.
Nhưng lại nghĩ đến Dư Hinh cùng Ngôn Mặc Bạch đã từng gặp mặt, giống như lần đó trong tiệm quần áo, mặc dù Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ nhưng biểu hiện của Dư Hinh không phải rất bình tĩnh sao? Hoàn toàn không thấy một tí gì gọi là người yêu cũ.
Cho nên Tư Mộ loại bỏ tình huống là Dư Hinh. Hơn nữa nếu như là Dư Hinh, tại sao cô ta không sớm xuất hiện trước mặt Ngôn Mặc Bạch, lấy thân phận bạn gái cũ ở chung một chỗ? Hơn nữa, xem như Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ, không thể nào ngay cả Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu cũng mất trí nhớ? Không thể nào không quan tâm tới chuyện ông chủ mình cùng người yêu cũ bị tách rời.
Ngôn Mặc Bạch liếc mắt nhìn hình, sau đó bình tĩnh mở số điện thoại xem. Ngược lại anh muốn biết là ai không an phận, chán sống rồi có phải không?
Ngôn Mặc Bạch lấy điện thoại ra bấm số, trầm giọng báo một dãy số nói: “Đi điều tra một chút người này là ai, sau đó giết chết.”
Mặc kệ là ai, dám thêu dệt chuyện như vậy đều đáng chết!
Ngôn Mặc Bạch cũng không phủ định người trong hình là anh. Chỉ cần liếc mắt liền thấy được bối cảnh là ở Mỹ, hơn nữa còn là mấy năm trước, nhưng mà về chuyện người trong hình, anh không có một chút ấn tượng nào, đại khái là thời điểm mất trí nhớ!
Ngôn Mặc Bạch nắm điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn về phía cô hỏi: “Chỉ vì tấm hình mày cho nên em không thay quần áo, lái xe lại nhanh như vậy, liên tiếp vượt qua mấy đèn đỏ, thiếu chút nữa đụng vào hàng rào bảo vệ, sau đó anh gọi bao nhiêu cuộc điện thoại em cũng không nghe? Hả?”
Lúc nói những lời này thật ra thì giọng cũng không lớn lắm nhưng Tư Mộ nghe thấy lại cảm thấy lạnh trong lòng, Tư Mộ cảm thấy bão tố sắp tới.
Cô biết chuyện ngày hôm nay là cô cố tình gây sự, cũng biết bản thân sai. Cho nên tự biết đuối lý.
Tình yêu khó chịu nhất chính là lỗi lầm. Nếu như không có tin tưởng thì tình yêu có thể dễ dàng tàn lụi.
Chỉ là những lời nói của Ngôn Mặc Bạch lại khiến những phẫn nộ trong lòng Tư Mộ trỗi dậy.
Tư Mộ ngửa mặt hướng về phía cô quát: “Tấm hình này còn chưa đủ làm cho em tức sao? Ngôn Mặc Bạch, có phải anh muốn bị bắt úc lén lút mới cảm thấy chuyện trở nên nghiêm trọng...”
Còn chưa nói hết, cằm Tư Mộ đã bị bàn tay Ngôn Mặc Bạch nắm chặt, cúi đầu hôn lên môi cô, môi anh cũng lạnh lẽo như khuôn mặt anh. Anh hung hăng cắn cô, sau đó nhìn cô cảnh cáo: “Sau này bất kể em giận thế nào đều không thể không nghe điện thoại của anh! Còn nữa, sau này em đừng mơ tưởng lái xe!”
Bùm...
Két?
Tư Mộ bị anh cắn một cái đau đến cau mày, rồi kinh ngạc trợn to hai mắt.
Hình như trọng điểm của anh không giống với trọng điểm của cô.
“Em tức giận, em không muốn nghe điện thoại của anh, không được sao?” Tư Mộ quay đầu đi nhưng giọng nói vẫn quật cường.
“Em có thể tức nhưng không thể không nghe điện thoại của anh.” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nói, sau đó suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Cũng không thể nghe rồi không nói câu nào.”
Cô không biết lúc anh gọi điện thoại, đầu dây bên kia đều là giọng nói của phụ nữ báo không có người nghe máy khiến anh lo lắng thế nào. Còn có khi anh nhìn tốc độ trên điện thoại di động, anh càng lo lắng hơn. Tức giận như vậy cũng bởi vì anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện. Nhưng cô lại chỉ vì chuyện này mà xem mạng sống của bản thân không ra gì, cô không biết rằng hành động như vậy là thách thức trái tim anh.
“Tại sao?” Tư Mộ trợn mắt giận dữ nhìn anh, không thể tin nhìn anh cho nên ánh mắt không kiên định, hơi né tránh.
“Vì anh là chồng em! Phó Tư Mộ, em tốt nhất nên ngoan một chút!” Bàn tay nắm cằm cô của Ngôn Mặc Bạch càng tăng thêm sức lực: “Chẳng lẽ anh như vậy còn chưa đáng để em tin tưởng sao? Tại sao chỉ vì một tấm hình mà em lại tức giận như vậy?”
Tư Mộ bị đau hít thở sâu, nghiêng đầu cắn tay anh nhưng Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không cảm thấy đau, căn bản không có ý buông tay.
“Em ghen, được chưa!” Tư Mộ thấy anh bị mình cắn đến hằn vết răng rất sâu mà vẫn không buông tay, kết quả chỉ có thể bực mình mở miệng.
Thừa nhận sự thật bản thân ghen tị, hoặc là bản thân quá ích kỷ.
Cô đang ghen!
Cho dù chỉ là một tấm hình cô cũng nổi cơn điên. Cô bá đạo nghĩ muốn đoạt lấy anh, hiện tại, tương lai, còn có cả quá khứ...
Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen nhánh, đáy mắt thâm u. Đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, ngón tay thon dài của anh cong lên, bàn tay đang nắm cằm cô đổi thành vuốt ve, động tác cũng êm ái rất nhiều, càng mang thêm cảm giác trêu đùa.
“Có thể ghen nhưng không thể quá ghen.” Anh nở nụ cười sâu hơn.
“Anh cùng một người phụ nữ nằm trên giường hôn nhau, đương nhiên em sẽ ăn dấm chua!” Tư Mộ nhìn nụ cười mờ ám của anh, càng thêm giận dữ, không nghĩ gì cứ như vậy quát anh.
Bàn tay còn lại của Ngôn Mặc Bạch dây dưa quanh eo cô, anh vừa cúi đầu đôi môi lạnh như băng của anh đã dán lên môi cô, nhẹ nhàng hà hơi, cười nói: “Anh không nhớ rõ có nằm trên giường ôm hôn người phụ nữ khác hay không nhưng mà anh lại muốn cùng em chơi trò chơi trên xe!”
Vừa dứt lời, bàn tay trên eo cô thuận tiện cởi quần áo cô.
Mà Tư Mộ bị dọa sợ tới mức sắc mặt thay đổi, vừa tức giận vừa xấu hổ, đánh anh “Ngôn Mặc Bạch, anh thật vô sỉ!”
Anh đang ôm hôn một người phụ nữ?
Tư Mộ không thể tin nhìn chằm chằm điện thoại rơi trên mặt đất.
Điện thoại di động từ tay Tư Mộ rơi xuống, lăn mấy vòng trên mặt đất, sau đó trên điện thoại hiện lên hình ảnh kia, Tư Mộ rũ mắt là có thể nhìn thấy.
Đây khác nào là một loại rêu rao, khiêu khích giễu cợt trắng trợn!
Trong lòng tức giận, cuối cùng đành ôm ngực. Tay chân như nhũn ra không còn sức lực nào, trong nháy mắt ngã trên mặt đất, vừa đúng ngay bên cạnh điện thoại.
Thật may là sau khi đặt bảo bối lên giường rồi mới nghe điện thoại, nếu không nhất định cô sẽ làm rơi con.
Tư Mộ nhắm mắt hít thở thật sâu, ép bản thân tỉnh táo lại.
Phải tin tưởng Ngôn Mặc Bạch, ngoài công ty thời gian còn lại anh đều đi cùng cô, làm sao anh có thể có thời gian đi cùng người phụ nữ khác chứ? Đây nhất định là giả!
Tư Mộ cố gắng thuyết phục bản thân, sau đó gật đầu xác định. Vì vậy đưa tay chuẩn bị cầm điện thoại lên nhìn kỹ. Dù là kỹ thuật photoshop cao đến mấy cũng không thể hoàn mỹ, chắc chắn sẽ có sơ hở. Tư Mộ muốn tìm lý do khẳng định ý nghĩ của mình.
Mặc dù cảm thấy khả năng này rất lớn nhưng lúc Tư Mộ đưa tay cầm điện thoại vẫn cảm thấy không đủ dũng khí, sợ chuyện không giống như bản thân suy nghĩ. Vì vậy khi bàn tay run run đưa tới chạm vào vỏ ngoài lạnh băng của điện thoại thì lại nhụt chí rút tay về, sau đó lại cầm lên.
Tư Mộ lẩm bẩm trong lòng “Ngôn Mặc Bạch chỉ thích Phó Tư Mộ” mười lần mới cầm điện thoại lên nhìn tấm hình một lần nữa.
Càng xem càng nóng lòng, càng xem sắc mặt càng trắng bệch...
Chuyện này... Cô không nhìn thấy dấu vết của photoshop.
Chẳng lẽ đúng là Ngôn Mặc Bạch ăn vụng?
Tư Mộ dùng sức lau hai mắt mình, để tránh hoa mắt nhưng lau đi lau lại vẫn nhìn không ra.
Chỉ thấy trong hình Ngôn Mặc Bạch mặc quần áo trắng hình như Tư Mộ chưa từng thấy qua.
Quả thật quần áo của Ngôn Mặc Bạch rất nhiều nhưng Tư Mộ đều đã nhìn thấy qua, cho nên có thể xác định bộ quần áo này cô chưa từng thấy Ngôn Mặc Bạch mặc qua.
Hơn nữa bối cảnh của tấm hình giống như không phải ở thành phố A. Sau lưng bọn họ hình như là đường dành cho người đi bộ, tất cả đều là tiếng anh, ở thành phố A không có nơi nào như vậy.
Tư Mộ đột nhiên nghĩ tới chuyện Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ!
t r u y e n c u a t u I n e t
Chẳng lẽ trước khi Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ thật sự có một người bạn gái? Chính là người trong hình sao?
Nhưng nhìn góc độ của bức hình có thể thấy cô gái kia bị Ngôn Mặc Bạch che lại, căn bản không thấy gì.
Bây giờ mặc dù cô mới là vợ của Ngôn Mặc Bạch, cũng có thể là người mà Ngôn Mặc Bạch toàn tâm toàn ý yêu thương nhưng khi nghĩ tới chuyện lúc trước anh cũng có bạn gái Tư Mộ liền không khỏi cảm thấy khó chịu trong người.
Trong tình yêu phụ nữ đều rất ích kỷ, còn hơi ghen tuông.
Tư Mộ cũng không ngoại lệ.
Cô yêu Ngôn Mặc Bạch, muốn đoạt lấy anh 100%, muốn bây giờ cùng tương lai nên ngay cả quá khứ cũng không bỏ qua.
Cũng biết không thể quay lại quá khứ nhưng phải biết được người phụ nữ mà anh quen có hình dáng gì, hơn kém cô thế nào thì cô mới thỏa lòng.
Tư Mộ nhìn chằm chằm bức hình, trong đầu tưởng tượng hình dáng cô gái kia nhưng dù nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng ra được.
Lúc này bảo bối tỉnh dậy, khóc.
Tư Mộ lau mắt sau đó đứng dậy bế con.
Có lẽ cảm xúc trong lòng cô ảnh hưởng đến con trai, thằng bé khóc suốt không ngừng, vả lại càng khóc càng to.
“Cô chủ, Quai Quai sao vậy?” Bà Ngô đang ở trong phòng bếp hầm canh, nghe thấy tiếng thằng bé khóc liền đi lên lầu xem.
Tư Mộ khó chịu trong lòng, tiếng khóc của thằng bé càng làm cho cô thêm khó chịu, cô cắn chặt môi, sợ bản thân mở miệng sẽ khóc. Cho nên vẫn không dám lên tiếng dỗ.
Thấy bà Ngô tới, Tư Mộ liền đưa thằng bé cho bà nói: “Bà giúp cháu trông thằng bé, cháu ra ngoài một chút.”
Vừa mở miệng nước mắt đã chực rơi cho nên Tư Mộ cúi đầu không dám để cho bà Ngô thấy. Nhưng dù cô có cố ý tránh thì bà Ngô vẫn có thể nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của cô.
Bà Ngô nhận lấy thằng bé, vội vàng hỏi: “Cô chủ, cô... Sao vậy?”
Mặc dù bà chỉ là bảo mẫu, theo lý thuyết không được hỏi chuyện của chủ nhà, tránh được bao nhiêu thì tránh, dù sao chủ nhà cũng không hy vọng bản thân bị người khác nhìn thấy bộ mặt của mình như vậy. Nhưng tất cả người nhà họ Ngôn đều đối xử với bà rất tốt, mọi người không xem bà như người làm hơn nữa bà xem Tư Mộ như con gái mình.
Tư Mộ lau mặt, sau đó xoay người đến ngăn tủ lấy chìa khóa xe nói: “Không có chuyện gì, tã đã dùng hết, cháu đi mua.”
Dĩ nhiên bà Ngô không tin lý do đó. Tháng trước mua về cả cục bịch tã, bây giờ trong phòng em bé vẫn còn vài bịch.
Tư Mộ sải bước đi ra ngoài, bà Ngô chỉ có thể đuổi theo phía sau, nhưng do ôm thằng bé nên bà không dám đi nhanh, nếu không cẩn thận té, hậu quả không lường được. Vì vậy bà Ngô đành kêu sau lưng: “Cô chủ muốn đi đâu, đợi cậu chủ về đưa cô đi...”
“Không cần, cháu tự đi.” Trong nhà để xe của Ngôn Mặc Bạch có mấy chiếc xe, Tư Mộ thuận tiện cầm một cái chìa khóa là có thể đi.
“Nhưng đã lâu rồi cháu chưa lái xe, không an toàn...” Bà Ngô vừa dỗ thằng bé vừa nói.
“Lái xe đã học rồi thì không thể quên.” Tư Mộ khoát tay áo, ra cửa để xe.
Không an toàn...
Lúc trước Ngôn Mặc Bạch cũng không cho cô lái xe, kể từ lần đó Tư Mộ thật sự không lái xe, nghĩ lại đã một năm rồi.
Ngôn Diệu Thiên tới bệnh viện làm kiểm tra tổng quát bởi vì trong nhà không có thiết bị cho nên Cố Khuynh đưa ông tới bệnh viện, quản gia cũng đi cùng. Bây giờ trong nhà chỉ có bà Ngô cùng hai mẹ con Tư Mộ.
Bà Ngô gấp đến nỗi dậm chân, mắt thấy Tư Mộ muốn lái xe ra ngoài bà không có cách nào ngăn cản.
Nghe thấy giọng cô nghẹn ngào còn thỉnh thoảng lau mắt, bà Ngô biết nhất định là Tư Mộ đang khóc. Cảm xúc cô như vậy mà lái xe rất dễ xảy ra chuyện.
Vốn dĩ định cho người đi theo nhưng Tư Mộ vội vàng đi căn bản không nghe theo lời khuyên của bà. Trong nhà chỉ có bà mà bà còn phải chăm sóc thằng bé nên không thể đi theo, chỉ có thể gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch.
Gần đây Ngôn Mặc Bạch tương đối bận, mỗi ngày buổi tối đều phải làm thêm giờ, cũng không biết giờ này còn ở công ty hay không.
Bà Ngô một tay ôm thằng bé, một tay cầm điện thoại, trong lòng suy nghĩ như vậy có quấy rầy anh hay không, chỉ cần nghĩ đến tình cảm anh dành cho Tư Mộ bà liền quả quyết bấm điện thoại.
Lúc Ngôn Mặc Bạch nhận được điện thoại của bà Ngô thì anh đang họp hội nghị cấp cao.
Bởi vì là điện thoại nhà gọi tới, dù là hội nghị quan trọng hơn đi nữa thì Ngôn Mặc Bạch cũng không chút do dự nhận. Nghe xong điện thoại của bà Ngô, cả người Ngôn Mặc Bạch liền lạnh toát làm cho các quản lý cấp cao trong phòng cũng không tự chủ run lên.
Ngôn Mặc Bạch nắm điện thoại đứng dậy, bỏ lại một câu “tan họp” rồi đi ra, giọng nói bén nhọn thấu tận xương tủy.
Giám đốc cầm tài liệu đang báo cáo sững sờ, phần kế hoạch này rất hoàn mỹ, đang đợi ông chủ khen ngợi, kết quả còn chưa báo cáo xong liền kết thúc cuộc họp.
Những quản lý cấp cao vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã không thấy bóng dáng ông chủ đâu nữa.
Sau một phút yên lặng, người ở bên trong mới dần dần đi ra.
Tác phong làm việc trong khoảng thời gian này của Ngôn Mặc Bạch đã chứng minh khả năng của anh, làm cho cấp dưới của anh đều kính sợ nể phục, cho nên đối với việc anh rời đi không ai dám oán trách một câu.
Sau khi ra phòng họp Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cho Tư Mộ. Nhưng điện thoại vang lên một lúc lâu vẫn không có người nghe máy. Ngôn Mặc Bạch siết chặt tay tiếp tục gọi.
Vừa lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện không hay, vừa tức vì cô có chuyện nhưng không nói với anh.
Gọi mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn không có ai nghe máy, Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại cho Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang ra ngoài tìm.
Bà Ngô vừa mới gọi điện thoại nói hình như là cô nhận được điện thoại của ai đó cho nên mới ra ngoài. Hơn nữa lúc đi còn khóc...
Xe của Ngôn Mặc Bạch đều có trang bị định vị GPS, mà điện thoại anh có thể tìm ra được.
Ra lệnh cho Tiểu Cửu cùng Tiểu Trang đuổi theo cô. Bởi vì không biết là ai gọi điện thoại cho cô, càng không biết người đó gọi cho cô với mục đích gì, nhưng sau khi cô nghe điện thoại liền khóc bỏ đi, điểm này làm cho Ngôn Mặc Bạch cảm thấy đau lòng.
Ngôn Mặc Bạch nghi ngờ có phải bố mẹ vợ đã xảy ra chuyện gì hay không cho nên cô mới vừa khóc vừa chạy ra ngoài. Nhưng Ngôn Mặc Bạch gọi điện thoại thăm dò thì không có chuyện gì.
Sợ sẽ có người gây bất lợi cho cô Ngôn Mặc Bạch liền phái Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu đi bảo vệ cô, anh tiếp tục gọi điện thoại cho cô.
Tư Mộ lái xe Ngôn Mặc Bạch không thuận tay cho lắm hơn nữa đã một năm cô không lái xe, mặc dù kỹ thuật vẫn còn nhưng không tốt lắm. Nhưng bởi vì trong lòng tức giận nên tạo thành dũng khí, Tư Mộ to gan vượt đèn đỏ, chờ đến lúc Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu đuổi tới nhìn thấy tình trạng chiếc xe kia cũng âm thầm lau mồ hôi. Nhất trí cho rằng, chị dâu đang liều mạng!
Ngôn Mặc Bạch thông qua định vị GPS có thể thấy tốc độ di chuyển của mục tiêu, sau khi tính toán tốc độ của Tư Mộ bàn tay đang nắm điện thoại của Ngôn Mặc Bạch vang lên cót két.
Phí Tư Mộ, em lại dám đua xe?
Đợi lát nữa sẽ đánh cho cô một trận, Ngôn Mặc Bạch cầm chìa khóa đi xuống lầu.
Theo như định vị hiển thị thì cô đang đến gần đây, Ngôn Mặc Bạch ngu sao mà không biết cô đến tìm anh, vì vậy tính toán dứt khoát đi xuống lầu đưa cô lên đây.
Chỉ là Ngôn Mặc Bạch vừa mới xuống lầu thì Tư Mộ cũng vừa tới nơi.
Ngôn Mặc Bạch tối sầm mặt đi về phía chiếc xe, tức giận chuẩn bị dạy dỗ cô. Nhưng anh còn chưa đến gần cửa xe đã bị mở ra một cách thô bạo, Tư Mộ chui ra từ trong xe, khuôn mặt còn tối hơn anh.
Hung hăng đóng cửa xe, Tư Mộ nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước mặt.
Lúc chạy trên đường, mấy chiếc xe kia vẫn luôn đi theo cô, cô còn nhìn thấy Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu, cô lập tức nghĩ ngay tới bà Ngô gọi điện thoại cho Ngôn Mặc Bạch. Chỉ là bà Ngô không biết chuyện gì xảy ra, cũng nói cô lái xe ra ngoài, bây giờ Ngôn Mặc Bạch tức giận có lẽ vì cô tăng tốc độ mà thôi.
Tư Mộ không quan tâm tại sao anh tức giận, nếu so với anh thì mặt cô càng tối hơn.
Ngôn Mặc Bạch nhìn thấy cô ra khỏi xe đứng trước mặt anh, thái độ tức giận dần chuyển thành kinh ngạc cùng nghi ngờ.
Cô đang tức giận sao?
Cô tức giận gì chứ?
Nhìn thấy vệt nước mắt đã khô trên mặt cô Ngôn Mặc Bạch liền nghĩ đến chuyện kia... Ý định muốn dạy dỗ cô đã tiêu tan, lúc này chỉ có đau lòng cùng lo lắng.
“Vợ à, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hai người đối diện nhìn nhau trong chốc lát, Tư Mộ cắn môi nhìn chằm chằm anh, Ngôn Mặc Bạch từ trước đến giờ luôn lạnh lùng lại mở miệng nói chuyện.
Đưa tay gạt tóc trên trán cô, đôi mắt nhìn thấy quần áo cô mặc trên người thì càng sửng sốt hơn.
Cô không thay quần áo, mặc quần áo ở nhà đến đây!
“Ngôn Mặc Bạch, em hỏi anh một vấn đề!” Tư Mộ nghiêng đầu tránh bàn tay của anh.
Bàn tay Ngôn Mặc Bạch cứng đờ giữa không trung, sắc mặt liền biến đổi, đôi mắt trở nên thâm thúy, mắt nhìn mắt không chớp khiến Tư Mộ cảm thấy không thở nổi.
“Em nói đi.” Giọng nói Ngôn Mặc Bạch bỗng trầm xuống.
Cô lại dám tránh anh?
Tư Mộ nhắm mắt điều chỉnh hô hấp của mình nói “Lên xe rồi nói!”
Dù sao đây cũng là ký túc xá của tập đoàn quốc tế YT, có rất nhiều người qua lại, nếu để cho nhân viên nhìn thấy bọn họ cãi nhau sẽ có ảnh hưởng không tốt. Hơn nữa đằng sau còn có thuộc hạ của anh!
Ngôn Mặc Bạch nhìn chiếc xe sau lưng anh sau đó bước tới, vẫn không quên đưa tay nắm tay cô kéo đi vào.
Sau khi hai người ngồi vào ghế của mình, Ngôn Mặc Bạch nhíu mày chờ cô mở miệng, anh muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì, cô lại không nghe điện thoại của anh, tới đây làm bộ mặt như vậy cho anh nhìn! Lại còn dám liều mạng đua xe? Xem ra thật sự anh quá cưng chiều cô, cưng chiều đến nỗi càng ngày cô càng không xem anh ra gì.
Trong xe chỉ có tiếng hít thở đều đều, không khí càng thêm đè nén.
Vốn dĩ trước khi tới cô vẫn còn khí thế bừng bừng, sau khi cảm nhận được khí thế hùng hậu của anh thì khí thế liền yếu đi, giống như từ một người lớn biến thành một đứa con nít... Mức chênh lệch giống như một dòng sông với mặt biển.
Tư Mộ nắm chặt tay, lòng bàn tay chảy mồ hôi. Cô dừng một chút hỏi: “Ngôn Mặc Bạch, có phải lúc trước anh từng mất trí nhớ không?”
Ngôn Mặc Bạch gật đầu, khẽ ừ một tiếng, khích lệ cô nói tiếp. Mặc dù anh kinh ngạc khi nghe cô nhắc đến chuyện này nhưng anh càng muốn biết rốt cuộc cô muốn nói gì.
“Nếu như... Nếu như lúc trước anh từng yêu một người phụ nữ?” Tư Mộ không biết làm sao để diễn đạt nỗi lòng, trong đầu bấn loạn.
Ban đầu cô tức giận lái xe đến đây, sau khi nhìn thấy anh những hiểu lầm cùng những lời chất vất liền biến mất.
Chỉ là đây là vấn đề phát sinh mà bọn họ đều không biết, chỉ cần một ngày anh chưa phục hồi trí nhớ, cô vĩnh viễn đều có thể hiểu lầm. Lo lắng anh đột nhiên nhớ tới vẫn còn một người yêu anh sâu đậm, bọn họ hứa sẽ chờ đợi, hứa biển cạn đá mòn... Sau đó anh sẽ vứt bỏ cô tìm người mà anh thiếu chút nữa đã để mất.
Đây đại khái là sự thiếu tự tin của một người trong tình yêu, cảm giác thiếu an toàn!
Ngôn Mặc Bạch nghe thấy là chuyện ngày xưa của mình, trên mặt đã biểu hiện sự tức giận. Sao cô lại vẫn giữ mãi vấn đề này không tha? Chẳng lẽ biểu hiện của anh vẫn chưa đủ để cô tin tưởng anh yêu cô sao?
“Vậy thì sao?” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng liếc nhìn cô.
Vấn đề này lúc trước anh đã từng xác minh, đáp án vẫn giống như vậy.
Xem như lúc trước anh từng có người yêu nhưng người mà anh yêu vẫn cứ là cô.
Tư Mộ dừng một chút, lấy điện thoại di động ra, nhấn mở tin nhắn kia, đưa cho Ngôn Mặc Bạch.
Cô từng nghĩ qua, nếu tấm hình này là Dư Hinh gửi cho cô, vậy thì người trong hình nhất định không phải Dư Hinh. Có thể là người mà Dư Hinh quen biết. Nếu không thì sao cô ta cứ dây dưa với cô? Rõ ràng mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình nhưng lại vẫn cứ bám riết không tha.
Nhưng lại nghĩ đến Dư Hinh cùng Ngôn Mặc Bạch đã từng gặp mặt, giống như lần đó trong tiệm quần áo, mặc dù Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ nhưng biểu hiện của Dư Hinh không phải rất bình tĩnh sao? Hoàn toàn không thấy một tí gì gọi là người yêu cũ.
Cho nên Tư Mộ loại bỏ tình huống là Dư Hinh. Hơn nữa nếu như là Dư Hinh, tại sao cô ta không sớm xuất hiện trước mặt Ngôn Mặc Bạch, lấy thân phận bạn gái cũ ở chung một chỗ? Hơn nữa, xem như Ngôn Mặc Bạch mất trí nhớ, không thể nào ngay cả Tiểu Trang cùng Tiểu Cửu cũng mất trí nhớ? Không thể nào không quan tâm tới chuyện ông chủ mình cùng người yêu cũ bị tách rời.
Ngôn Mặc Bạch liếc mắt nhìn hình, sau đó bình tĩnh mở số điện thoại xem. Ngược lại anh muốn biết là ai không an phận, chán sống rồi có phải không?
Ngôn Mặc Bạch lấy điện thoại ra bấm số, trầm giọng báo một dãy số nói: “Đi điều tra một chút người này là ai, sau đó giết chết.”
Mặc kệ là ai, dám thêu dệt chuyện như vậy đều đáng chết!
Ngôn Mặc Bạch cũng không phủ định người trong hình là anh. Chỉ cần liếc mắt liền thấy được bối cảnh là ở Mỹ, hơn nữa còn là mấy năm trước, nhưng mà về chuyện người trong hình, anh không có một chút ấn tượng nào, đại khái là thời điểm mất trí nhớ!
Ngôn Mặc Bạch nắm điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn về phía cô hỏi: “Chỉ vì tấm hình mày cho nên em không thay quần áo, lái xe lại nhanh như vậy, liên tiếp vượt qua mấy đèn đỏ, thiếu chút nữa đụng vào hàng rào bảo vệ, sau đó anh gọi bao nhiêu cuộc điện thoại em cũng không nghe? Hả?”
Lúc nói những lời này thật ra thì giọng cũng không lớn lắm nhưng Tư Mộ nghe thấy lại cảm thấy lạnh trong lòng, Tư Mộ cảm thấy bão tố sắp tới.
Cô biết chuyện ngày hôm nay là cô cố tình gây sự, cũng biết bản thân sai. Cho nên tự biết đuối lý.
Tình yêu khó chịu nhất chính là lỗi lầm. Nếu như không có tin tưởng thì tình yêu có thể dễ dàng tàn lụi.
Chỉ là những lời nói của Ngôn Mặc Bạch lại khiến những phẫn nộ trong lòng Tư Mộ trỗi dậy.
Tư Mộ ngửa mặt hướng về phía cô quát: “Tấm hình này còn chưa đủ làm cho em tức sao? Ngôn Mặc Bạch, có phải anh muốn bị bắt úc lén lút mới cảm thấy chuyện trở nên nghiêm trọng...”
Còn chưa nói hết, cằm Tư Mộ đã bị bàn tay Ngôn Mặc Bạch nắm chặt, cúi đầu hôn lên môi cô, môi anh cũng lạnh lẽo như khuôn mặt anh. Anh hung hăng cắn cô, sau đó nhìn cô cảnh cáo: “Sau này bất kể em giận thế nào đều không thể không nghe điện thoại của anh! Còn nữa, sau này em đừng mơ tưởng lái xe!”
Bùm...
Két?
Tư Mộ bị anh cắn một cái đau đến cau mày, rồi kinh ngạc trợn to hai mắt.
Hình như trọng điểm của anh không giống với trọng điểm của cô.
“Em tức giận, em không muốn nghe điện thoại của anh, không được sao?” Tư Mộ quay đầu đi nhưng giọng nói vẫn quật cường.
“Em có thể tức nhưng không thể không nghe điện thoại của anh.” Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nói, sau đó suy nghĩ một chút lại bổ sung một câu: “Cũng không thể nghe rồi không nói câu nào.”
Cô không biết lúc anh gọi điện thoại, đầu dây bên kia đều là giọng nói của phụ nữ báo không có người nghe máy khiến anh lo lắng thế nào. Còn có khi anh nhìn tốc độ trên điện thoại di động, anh càng lo lắng hơn. Tức giận như vậy cũng bởi vì anh lo lắng cô sẽ xảy ra chuyện. Nhưng cô lại chỉ vì chuyện này mà xem mạng sống của bản thân không ra gì, cô không biết rằng hành động như vậy là thách thức trái tim anh.
“Tại sao?” Tư Mộ trợn mắt giận dữ nhìn anh, không thể tin nhìn anh cho nên ánh mắt không kiên định, hơi né tránh.
“Vì anh là chồng em! Phó Tư Mộ, em tốt nhất nên ngoan một chút!” Bàn tay nắm cằm cô của Ngôn Mặc Bạch càng tăng thêm sức lực: “Chẳng lẽ anh như vậy còn chưa đáng để em tin tưởng sao? Tại sao chỉ vì một tấm hình mà em lại tức giận như vậy?”
Tư Mộ bị đau hít thở sâu, nghiêng đầu cắn tay anh nhưng Ngôn Mặc Bạch hoàn toàn không cảm thấy đau, căn bản không có ý buông tay.
“Em ghen, được chưa!” Tư Mộ thấy anh bị mình cắn đến hằn vết răng rất sâu mà vẫn không buông tay, kết quả chỉ có thể bực mình mở miệng.
Thừa nhận sự thật bản thân ghen tị, hoặc là bản thân quá ích kỷ.
Cô đang ghen!
Cho dù chỉ là một tấm hình cô cũng nổi cơn điên. Cô bá đạo nghĩ muốn đoạt lấy anh, hiện tại, tương lai, còn có cả quá khứ...
Ngôn Mặc Bạch nhìn chằm chằm cô, đôi mắt đen nhánh, đáy mắt thâm u. Đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười, ngón tay thon dài của anh cong lên, bàn tay đang nắm cằm cô đổi thành vuốt ve, động tác cũng êm ái rất nhiều, càng mang thêm cảm giác trêu đùa.
“Có thể ghen nhưng không thể quá ghen.” Anh nở nụ cười sâu hơn.
“Anh cùng một người phụ nữ nằm trên giường hôn nhau, đương nhiên em sẽ ăn dấm chua!” Tư Mộ nhìn nụ cười mờ ám của anh, càng thêm giận dữ, không nghĩ gì cứ như vậy quát anh.
Bàn tay còn lại của Ngôn Mặc Bạch dây dưa quanh eo cô, anh vừa cúi đầu đôi môi lạnh như băng của anh đã dán lên môi cô, nhẹ nhàng hà hơi, cười nói: “Anh không nhớ rõ có nằm trên giường ôm hôn người phụ nữ khác hay không nhưng mà anh lại muốn cùng em chơi trò chơi trên xe!”
Vừa dứt lời, bàn tay trên eo cô thuận tiện cởi quần áo cô.
Mà Tư Mộ bị dọa sợ tới mức sắc mặt thay đổi, vừa tức giận vừa xấu hổ, đánh anh “Ngôn Mặc Bạch, anh thật vô sỉ!”