Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 172: Trước hết để cho gia thoải mái một chút đã
Ngôn Mặc Bạch nhìn vẻ mặt vui mừng của Cố Khuynh, nghĩ đến dễ dàng chế thuốc giải của thuốc kia, điều chế ra thuốc giải làm bà xã khôi phục trí nhớ đơn giản như chơi trò chơi, liền ghé vào bên cạnh Cố Khuynh cười ngây ngô.
Dáng vẻ hiện tại của Ngôn Mặc Bạch, đừng nói là là Tam Thiếu lạnh lùng hờ hững trong mắt người ngoài, thậm chí ngay cả lão Tam trong mắt mấy anh em ở đây cũng không phải, hoàn toàn là dáng vẻ khờ khạo, chỉ thiếu không có chảy nước miếng.
Cố Khuynh làm việc ở máy vi tính, quay đầu sang lườm anh, cười nói: "Tiểu Bạch, em ở đây khờ khạo làm gì?"
Ngôn Mặc Bạch cũng không thèm so đo với Cố Khuynh, đến sau lưng anh nhìn một đống dữ liệu được phân tích trên máy vi tính, hưng phấn hỏi: "Anh hai, bao giờ có thể chế được thuốc giải?"
Thật ra anh hận không thể khiến Cố Khuynh lập tức sẽ chế được thuốc giải, sau đó anh lấy về cho cô vợ nhỏ nhà mình uống, buổi tối khôi phục nhớ, hai người ôm nghe cô kể về lần đầu gặp mặt của họ.
"Gì chứ, cậu cho rằng anh là Tế Công rồi chỉ cần xoa xoa cậu một chút là có thể như tiên đan diệu dược trị được trăm bệnh sao?." Cố Khuynh liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, sau đó chỉ vào màn ảnh máy vi tính: "Cậu xem, ở đây có một vài số liệu không có nào kiểm tra, nói đúng hơn là trong kho tài liệu của anh không có bất kỳ ghi chép về thành phần thuốc này, cho nên không có cách nào xác định công hiệu của chúng, như vậy thì không thể hoàn toàn phân tích loại thuốc này, cũng không thể chế ra thuốc giải..."
Cố Khuynh giải thích xong, phát hiện vẻ mặt mờ mịt của Ngôn Mặc Bạch, anh có chút đau đầu day day thái dương, thở dài: "Này! Nói cậu cũng không hiểu. Đã vậy, đừng đến hỏi, tránh ra một bên chơi đi!"
Ngôn Mặc Bạch có chút ai oán nhìn về phía Cố Khuynh, trong lòng tự nhủ không phải anh cố ý chơi em sao? Đã không thể chế biến ra thuốc giải, vẻ mặt anh vui mừng như vậy làm gì?
"Vậy làm sao bây giờ?" Ngôn Mặc Bạch chống nạnh nhìn Cố Khuynh hỏi.
"Có thể làm sao? Cơ sở dữ liệu của anh là hoàn chỉnh nhất, mà trong đây không ghi chép, người khác sao có chứ?" Cố Khuynh nhướng mày nói.
"Hừ! Người khác không có sao thuốc này có thể nghiên cứu ra?" Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ đắc ý của Cố Khuynh không nhịn được muốn chế diễu anh.
"Ai bảo cậu kêu Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm đi khá hỏng trung tâm nghiên cứu thuốc của Tư Khắc Tư? Nếu không phá hủy nó có thể xâm nhập vào hệ thống máy tính của họ lấy tư liệu." Cố Khuynh cũng chế diễu lại.
Ngôn Mặc Bạch nắm tóc, bực bội đi qua đi lại sau lưng Cố Khuynh, nói: "Em đâu có biết anh vô dụng vậy chứ?"
Vốn khi bảo Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm đi hủy, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn diệt sạch những tên hỗn đản đó, ai ngờ Cố Khuynh không giải quyết được chứ?
Cố Khuynh sa sầm mặt, hừ lạnh một tiếng: "Cậu hữu dụng thì đến làm đi?"
"Anh hai anh hai, em sai rồi!" Ngôn Mặc Bạch nhìn sắc mặt Cố Khuynh, lập tức đi đến gần nhận lỗi, sau đó nghĩ nghĩ, nói: "Thanh Thần cũng học y, cả dòng họ cô ấy đều làm nghề y, nói không chừng cô có thể giúp một chút."
Hơn nữa lúc ấy trong bốn cô ấy, chỉ có Thanh Thần không mất trí nhớ, trước đó cô ấy đã phát giác được thuốc kia có vấn đề, nói không chừng cô ấy sẽ biết về thành phần thuốc?
Cố Khuynh trầm tư hồi lâu, không chắc chắn nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, dò hỏi: "Chuyện này người bị tổn thương nhất chính là Thanh Thần, không dễ dàng gì mới thoát ra khỏi bóng ma đó, chúng ta lại lôi cô ấy vào, sẽ không lại..."
Có nhân hậu không không quan trọng, quan trọng là bà xã trong nhà có trở mặt với họ không?
Hình như Ngôn Mặc Bạch cũng nghĩ đến điều này, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, miệng mở ra, liền không nói gì nữa.
Tình nghĩa chị em giữa mấy người Tư Mộ cũng giống như tình nghĩa anh em giữa bọn anh, rất bao che khuyết điểm. Trước Sở Kỳ giận Cố Khuynh, Tư Mộ cả ngày đều không yên lòng, lần này lại lôi Thanh Thần vào, khiến cô ấy phải bước vào bong ma đau khổ chắc chắn Tư Mộ sẽ liều mạng với anh.
Hơn nữa không dễ gì Thanh Thần và Tiểu Trang mới đến được với nhau, sáng nay, nhìn Tiểu Trang đằng đằng sát khí gần như là biến thái, nếu vì quá khứ mà Thanh Thần và Tiểu Trang xảy ra chuyện thì Ngôn Mặc Bạch cảm thấy mình không mặt mũi nào với thủ hạ của mình nữa.
Anh muốn thuốc giải, đơn giản vì muốn Tư Mộ khôi phục trí nhớ, muốn biết lần đầu gặp mặt của hai người. Nhưng mà cuối cùng những thứ này đều không quan trọng, bởi vì hiện tại họ đã ở chung với nhau, kết hôn sinh con, hơn nữa sẽ vĩnh viễn hạnh phúc.
Cho nên coi như không nhớ được lần đầu gặp mặt, chỉ nên nắm chắc hiện tại và tương lai, từ nay về sau bạc đầu chẳng xa rời, đó chính là chuyện may mắn nhất.
Làm một đại ca, thật sựu không thể quá ích kỷ.
Ngôn Mặc Bạch thầm thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
Xung quanh biệt thự đều trồng hoa cỏ cây cối, ban đêm trăng sáng sao thưa, màn đêm chọc người, gió đêm mang theo xíu hơi lạnh.
Ngôn Mặc Bạch ra khỏi phòng, đứng ở trong hành lang, ngửa đầu nhìn lên mặt trăng trên trời.
Đều nói mặt trăng ở nước ngoài tương đối tròn, Ngôn Mặc Bạch lại không biết, đều là lời nói dối mà thôi. Nhưng mà ở địa phương này, hay là ở dưới mặt trăng, buổi tối hôm đó anh và Tư Mộ, rốt cuộc là thế nào?
Mặc dù anh nói không muốn khéo Thanh Thần vào, huống hồ chưa chắc đã giúp được Cố Khuynh, nhưng lúc nào trong lòng cũng nghĩ đến chuyện này.
Cho nên Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn trời mặc dù ngôi sao sáng chói, ánh trăng mê hoặc người, anh lại không lòng dạ nào thưởng thức.
...
Các cô gái đều ở trong phòng khách thảo luận vô cùng hưng phấn, hận không thể nửa đêm chạy ra ngoài chơi, dù sao ở thành phố phồn hoa này, buổi tối mới là náo nhiệt nhất.
"Vưu Ưu, trước kia cậu thật sự ở Las Vegas sao?" Diêu Dao hỏi Vưu Ưu.
Trước kia các cô đã tới Las Vegas, cũng vì muốn tìm Vưu Ưu mà đến sòng bạc, lại thật không ngờ sẽ gặp được chuyện như vậy.
Vưu Ưu cũng nghe nói các cô mấy năm trước đã tới đây, còn gặp phải chuyện kia, cô rất tự trách. Nếu như các cô ấy không đến Las Vegas tìm mình, chắc chắn sẽ không đi sòng bạc, càng sẽ không gặp phải tên biến thái Alan kia, Thanh Thần cũng sẽ không phải chịu tổn thương như vậy...
Nhưng mà trong cuộc sống không có cái gọi là “nếu biết trước được như thế”?
Sắc mặt Vưu Ưu hơi tái, gượng cười, nói: "Là ở Las Vegas, nhưng rất ít đi sòng bạc. Khi nào cần tiền mới đi, tanhg một ít sẽ trở về nhà, không dám ở cái loại địa phương đó lâu.
Trong sòng bạc loại người nào cũng có, thân là con gái, không dám tanhg quá nhiều tiền, nếu không cẩn thận bị người khác để ý, cô nhất định chạy không thoát.
Trong suốt một năm, hai tháng đầu mang thai, bụng vẫn chưa lộ rõ, thì đi nhiều mấy lần, tanhg vài chục vạn, sau khi liền mướn trong và thuê một bảo mẫu.
Lúc đó cô mới mười tám tuổilúc mang thai, sức khỏe cũng không tốt, đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ đều đề nghị cô không nên giữ đứa bé, nhưng mà cô kiên quyết sinh con.
Cô quyết định sinh, bác sĩ cũng không có cách nào, chỉ có thể dặn cô mỗi tuần đều phải đi bệnh viện làm kiểm tra, phải thường xuyên quan sát thai thể và tình trạng cơ thể mẹ.
Vì thế nên chi phí hơi nhiều. Cô mang thai Vưu Ngư chưa tới ba tháng, tiền đã gần hết. Thì lại đi muốn đi sòng bạc.
May mắn là hơi quen nghề, nếu không, cô cũng không biết dựa vào gì để nuôi Vưu Ngư, thậm chí cô ngay cả mình cũng nuôi không nổi.
Sau đó, mới quen vài người bạn, cùng nhau mở một quán bar, còn có khách sạn, kinh tế dần ổn định, cô cũng không cần cô lại dựa vào nghề đánh bạc để nuôi con.
Vưu Ưu nói đến chuyện năm đó, dường như đã trải qua mấy đời, cũng tự bội phục mình trong những năm đó, không sợ gì, có một mình mà cái gì cũng dám làm.
Lúc gặp lại Lâu Diệc Sâm, không phải cô không hận, nhưng mà biết anh không nhớ gì cả, nhưng mình vấn nhớ anh không quên, một lần nữa cô tự coi thường bản thân.
May mắn hiện tại tất cả đều tốt, có thể sống hạnh phúc.
Tư Mộ nghe thấy Vưu Ưu nói như vậy, trong lòng cũng rất là khó chịu.
Lúc trước Vưu Ưu giấu các cô thôi học, xuất ngoại, đại khái khi đó mấy người các cô đều không lo lắng cho Vưu Ưu, bốn người mưới có thể đi Las Vegas tìm cô ấy. Biển người mênh mông, ngay cả một ít tin tức cũng không có, tìm cô ấy giống như mò kim đáy bể.
"Vưu Ưu, cậu nói xem có khi nào cậu ở đây mấy năm, cũng từng đi lướt qua Lâu Diệc Sâm, chỉ có điều ngươi không biết mà thôi." Tư Mộ một tay chống càm, đôi mắt nhìn về phía Vưu Ưu, tận lực nói đến chủ đề tốt đẹp hơn, đánh vỡ bầu không khí nặng nề này.
Nhân duyên của hai người, chính là ở một nơi nào đó gặp qua nhau, nhưng do bạn không chú ý mà thôi.
Ví dụ như anh ấy đang ngồi trong xesang trọng chờ đèn xanh đèn đỏ xe, còn bạn vội vã băng qua đường...
Hoặc là anh ấy bị một nhóm lớn người vây quanh ở lối vào nơi cao cấp nào đó, vừa đúng lúc bạn đi ngang qua...
Hoặc là anh ấy đang ở bên này đường, còn bạn bên kia đường...
Giống như Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch vậy, cô bị bắt cóc, anh bị đuổi giết, cô chạy trốn mà nhảy xe, lấy anh làm đệm thịt... Ngay tại lúc nghuy hiểm đó vận mệnh để hai người có duyên gặp nhau. Nhưng mà vận mệnh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, không vừa ý khi thấy bạn thuận buồm xuôi gió, nên cố ý trêu cợt, nhìn các bạn đi một vòng lớn, mới cho các bạn hợp lại.
Dáng vẻ hiện tại của Ngôn Mặc Bạch, đừng nói là là Tam Thiếu lạnh lùng hờ hững trong mắt người ngoài, thậm chí ngay cả lão Tam trong mắt mấy anh em ở đây cũng không phải, hoàn toàn là dáng vẻ khờ khạo, chỉ thiếu không có chảy nước miếng.
Cố Khuynh làm việc ở máy vi tính, quay đầu sang lườm anh, cười nói: "Tiểu Bạch, em ở đây khờ khạo làm gì?"
Ngôn Mặc Bạch cũng không thèm so đo với Cố Khuynh, đến sau lưng anh nhìn một đống dữ liệu được phân tích trên máy vi tính, hưng phấn hỏi: "Anh hai, bao giờ có thể chế được thuốc giải?"
Thật ra anh hận không thể khiến Cố Khuynh lập tức sẽ chế được thuốc giải, sau đó anh lấy về cho cô vợ nhỏ nhà mình uống, buổi tối khôi phục nhớ, hai người ôm nghe cô kể về lần đầu gặp mặt của họ.
"Gì chứ, cậu cho rằng anh là Tế Công rồi chỉ cần xoa xoa cậu một chút là có thể như tiên đan diệu dược trị được trăm bệnh sao?." Cố Khuynh liếc nhìn Ngôn Mặc Bạch, sau đó chỉ vào màn ảnh máy vi tính: "Cậu xem, ở đây có một vài số liệu không có nào kiểm tra, nói đúng hơn là trong kho tài liệu của anh không có bất kỳ ghi chép về thành phần thuốc này, cho nên không có cách nào xác định công hiệu của chúng, như vậy thì không thể hoàn toàn phân tích loại thuốc này, cũng không thể chế ra thuốc giải..."
Cố Khuynh giải thích xong, phát hiện vẻ mặt mờ mịt của Ngôn Mặc Bạch, anh có chút đau đầu day day thái dương, thở dài: "Này! Nói cậu cũng không hiểu. Đã vậy, đừng đến hỏi, tránh ra một bên chơi đi!"
Ngôn Mặc Bạch có chút ai oán nhìn về phía Cố Khuynh, trong lòng tự nhủ không phải anh cố ý chơi em sao? Đã không thể chế biến ra thuốc giải, vẻ mặt anh vui mừng như vậy làm gì?
"Vậy làm sao bây giờ?" Ngôn Mặc Bạch chống nạnh nhìn Cố Khuynh hỏi.
"Có thể làm sao? Cơ sở dữ liệu của anh là hoàn chỉnh nhất, mà trong đây không ghi chép, người khác sao có chứ?" Cố Khuynh nhướng mày nói.
"Hừ! Người khác không có sao thuốc này có thể nghiên cứu ra?" Ngôn Mặc Bạch nhìn dáng vẻ đắc ý của Cố Khuynh không nhịn được muốn chế diễu anh.
"Ai bảo cậu kêu Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm đi khá hỏng trung tâm nghiên cứu thuốc của Tư Khắc Tư? Nếu không phá hủy nó có thể xâm nhập vào hệ thống máy tính của họ lấy tư liệu." Cố Khuynh cũng chế diễu lại.
Ngôn Mặc Bạch nắm tóc, bực bội đi qua đi lại sau lưng Cố Khuynh, nói: "Em đâu có biết anh vô dụng vậy chứ?"
Vốn khi bảo Lôi Ngạo và Nhậm Phẩm đi hủy, cũng không có nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn diệt sạch những tên hỗn đản đó, ai ngờ Cố Khuynh không giải quyết được chứ?
Cố Khuynh sa sầm mặt, hừ lạnh một tiếng: "Cậu hữu dụng thì đến làm đi?"
"Anh hai anh hai, em sai rồi!" Ngôn Mặc Bạch nhìn sắc mặt Cố Khuynh, lập tức đi đến gần nhận lỗi, sau đó nghĩ nghĩ, nói: "Thanh Thần cũng học y, cả dòng họ cô ấy đều làm nghề y, nói không chừng cô có thể giúp một chút."
Hơn nữa lúc ấy trong bốn cô ấy, chỉ có Thanh Thần không mất trí nhớ, trước đó cô ấy đã phát giác được thuốc kia có vấn đề, nói không chừng cô ấy sẽ biết về thành phần thuốc?
Cố Khuynh trầm tư hồi lâu, không chắc chắn nhìn về phía Ngôn Mặc Bạch, dò hỏi: "Chuyện này người bị tổn thương nhất chính là Thanh Thần, không dễ dàng gì mới thoát ra khỏi bóng ma đó, chúng ta lại lôi cô ấy vào, sẽ không lại..."
Có nhân hậu không không quan trọng, quan trọng là bà xã trong nhà có trở mặt với họ không?
Hình như Ngôn Mặc Bạch cũng nghĩ đến điều này, vẻ mặt có chút ngượng ngùng, miệng mở ra, liền không nói gì nữa.
Tình nghĩa chị em giữa mấy người Tư Mộ cũng giống như tình nghĩa anh em giữa bọn anh, rất bao che khuyết điểm. Trước Sở Kỳ giận Cố Khuynh, Tư Mộ cả ngày đều không yên lòng, lần này lại lôi Thanh Thần vào, khiến cô ấy phải bước vào bong ma đau khổ chắc chắn Tư Mộ sẽ liều mạng với anh.
Hơn nữa không dễ gì Thanh Thần và Tiểu Trang mới đến được với nhau, sáng nay, nhìn Tiểu Trang đằng đằng sát khí gần như là biến thái, nếu vì quá khứ mà Thanh Thần và Tiểu Trang xảy ra chuyện thì Ngôn Mặc Bạch cảm thấy mình không mặt mũi nào với thủ hạ của mình nữa.
Anh muốn thuốc giải, đơn giản vì muốn Tư Mộ khôi phục trí nhớ, muốn biết lần đầu gặp mặt của hai người. Nhưng mà cuối cùng những thứ này đều không quan trọng, bởi vì hiện tại họ đã ở chung với nhau, kết hôn sinh con, hơn nữa sẽ vĩnh viễn hạnh phúc.
Cho nên coi như không nhớ được lần đầu gặp mặt, chỉ nên nắm chắc hiện tại và tương lai, từ nay về sau bạc đầu chẳng xa rời, đó chính là chuyện may mắn nhất.
Làm một đại ca, thật sựu không thể quá ích kỷ.
Ngôn Mặc Bạch thầm thở dài một hơi, xoay người đi ra ngoài.
Xung quanh biệt thự đều trồng hoa cỏ cây cối, ban đêm trăng sáng sao thưa, màn đêm chọc người, gió đêm mang theo xíu hơi lạnh.
Ngôn Mặc Bạch ra khỏi phòng, đứng ở trong hành lang, ngửa đầu nhìn lên mặt trăng trên trời.
Đều nói mặt trăng ở nước ngoài tương đối tròn, Ngôn Mặc Bạch lại không biết, đều là lời nói dối mà thôi. Nhưng mà ở địa phương này, hay là ở dưới mặt trăng, buổi tối hôm đó anh và Tư Mộ, rốt cuộc là thế nào?
Mặc dù anh nói không muốn khéo Thanh Thần vào, huống hồ chưa chắc đã giúp được Cố Khuynh, nhưng lúc nào trong lòng cũng nghĩ đến chuyện này.
Cho nên Ngôn Mặc Bạch ngẩng đầu nhìn trời mặc dù ngôi sao sáng chói, ánh trăng mê hoặc người, anh lại không lòng dạ nào thưởng thức.
...
Các cô gái đều ở trong phòng khách thảo luận vô cùng hưng phấn, hận không thể nửa đêm chạy ra ngoài chơi, dù sao ở thành phố phồn hoa này, buổi tối mới là náo nhiệt nhất.
"Vưu Ưu, trước kia cậu thật sự ở Las Vegas sao?" Diêu Dao hỏi Vưu Ưu.
Trước kia các cô đã tới Las Vegas, cũng vì muốn tìm Vưu Ưu mà đến sòng bạc, lại thật không ngờ sẽ gặp được chuyện như vậy.
Vưu Ưu cũng nghe nói các cô mấy năm trước đã tới đây, còn gặp phải chuyện kia, cô rất tự trách. Nếu như các cô ấy không đến Las Vegas tìm mình, chắc chắn sẽ không đi sòng bạc, càng sẽ không gặp phải tên biến thái Alan kia, Thanh Thần cũng sẽ không phải chịu tổn thương như vậy...
Nhưng mà trong cuộc sống không có cái gọi là “nếu biết trước được như thế”?
Sắc mặt Vưu Ưu hơi tái, gượng cười, nói: "Là ở Las Vegas, nhưng rất ít đi sòng bạc. Khi nào cần tiền mới đi, tanhg một ít sẽ trở về nhà, không dám ở cái loại địa phương đó lâu.
Trong sòng bạc loại người nào cũng có, thân là con gái, không dám tanhg quá nhiều tiền, nếu không cẩn thận bị người khác để ý, cô nhất định chạy không thoát.
Trong suốt một năm, hai tháng đầu mang thai, bụng vẫn chưa lộ rõ, thì đi nhiều mấy lần, tanhg vài chục vạn, sau khi liền mướn trong và thuê một bảo mẫu.
Lúc đó cô mới mười tám tuổilúc mang thai, sức khỏe cũng không tốt, đi bệnh viện làm kiểm tra, bác sĩ đều đề nghị cô không nên giữ đứa bé, nhưng mà cô kiên quyết sinh con.
Cô quyết định sinh, bác sĩ cũng không có cách nào, chỉ có thể dặn cô mỗi tuần đều phải đi bệnh viện làm kiểm tra, phải thường xuyên quan sát thai thể và tình trạng cơ thể mẹ.
Vì thế nên chi phí hơi nhiều. Cô mang thai Vưu Ngư chưa tới ba tháng, tiền đã gần hết. Thì lại đi muốn đi sòng bạc.
May mắn là hơi quen nghề, nếu không, cô cũng không biết dựa vào gì để nuôi Vưu Ngư, thậm chí cô ngay cả mình cũng nuôi không nổi.
Sau đó, mới quen vài người bạn, cùng nhau mở một quán bar, còn có khách sạn, kinh tế dần ổn định, cô cũng không cần cô lại dựa vào nghề đánh bạc để nuôi con.
Vưu Ưu nói đến chuyện năm đó, dường như đã trải qua mấy đời, cũng tự bội phục mình trong những năm đó, không sợ gì, có một mình mà cái gì cũng dám làm.
Lúc gặp lại Lâu Diệc Sâm, không phải cô không hận, nhưng mà biết anh không nhớ gì cả, nhưng mình vấn nhớ anh không quên, một lần nữa cô tự coi thường bản thân.
May mắn hiện tại tất cả đều tốt, có thể sống hạnh phúc.
Tư Mộ nghe thấy Vưu Ưu nói như vậy, trong lòng cũng rất là khó chịu.
Lúc trước Vưu Ưu giấu các cô thôi học, xuất ngoại, đại khái khi đó mấy người các cô đều không lo lắng cho Vưu Ưu, bốn người mưới có thể đi Las Vegas tìm cô ấy. Biển người mênh mông, ngay cả một ít tin tức cũng không có, tìm cô ấy giống như mò kim đáy bể.
"Vưu Ưu, cậu nói xem có khi nào cậu ở đây mấy năm, cũng từng đi lướt qua Lâu Diệc Sâm, chỉ có điều ngươi không biết mà thôi." Tư Mộ một tay chống càm, đôi mắt nhìn về phía Vưu Ưu, tận lực nói đến chủ đề tốt đẹp hơn, đánh vỡ bầu không khí nặng nề này.
Nhân duyên của hai người, chính là ở một nơi nào đó gặp qua nhau, nhưng do bạn không chú ý mà thôi.
Ví dụ như anh ấy đang ngồi trong xesang trọng chờ đèn xanh đèn đỏ xe, còn bạn vội vã băng qua đường...
Hoặc là anh ấy bị một nhóm lớn người vây quanh ở lối vào nơi cao cấp nào đó, vừa đúng lúc bạn đi ngang qua...
Hoặc là anh ấy đang ở bên này đường, còn bạn bên kia đường...
Giống như Tư Mộ và Ngôn Mặc Bạch vậy, cô bị bắt cóc, anh bị đuổi giết, cô chạy trốn mà nhảy xe, lấy anh làm đệm thịt... Ngay tại lúc nghuy hiểm đó vận mệnh để hai người có duyên gặp nhau. Nhưng mà vận mệnh giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, không vừa ý khi thấy bạn thuận buồm xuôi gió, nên cố ý trêu cợt, nhìn các bạn đi một vòng lớn, mới cho các bạn hợp lại.
Bình luận facebook