Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 60
Lại nói trước kia Ngôn Mặc Bạch không hiểu tý gì về các phong tục khi tổ chức lễ cưới, nằm ở trên giường hai ngày anh cũng không rảnh, trong đầu luôn nghĩ đến những phong tục có trong lễ cưới. Sau đó lại nghe nói trong hôn lễ có rất nhiều phong tục, mà căn bản anh không hề biết một tý gì, vì vậy liền ôm laptop lên Baidu tìm kiếm, những phong tục cưới phổ biến ở thành phố A, trong đầu âm thầm nhớ kỹ những điều cần phải kiêng kỵ và những điều cần chú ý.
Anh biết trước khi vào cửa đón dâu thì bạn bè và người thân và vân vân của nhà gái sẽ chặn cửa muốn lấy bao lì xì, cho nên anh đã chuẩn bị một sấp lớn bao lì xì. Vì thế khi anh chờ nhà gái làm khó thì mấy cô gái trẻ đứng sau cửa ngây ngẩn cả người, Ngôn Mặc Bạch cũng hơi sững sờ, thầm nghĩ tại sao lại không giống với “bài vở” vậy?
Cố Khuynh liền đẩy anh, anh cũng phản ứng rất nhanh, nhét tất cả bao lì xì vào tay cô bé đứng gần mình nhất. Thừa dịp đang hỗ loạn liền lắc mình đi vào nhà họ Phó. Một hàng phù rể cũng đi theo sau.
Bọn họ vừa vào đến cửa, lại dẫn đến một hồi hỗn loạn. Dáng vẻ đẹp trai còn cùng tụ tập, rồi cùng xuất hiện một chỗ khiến mấy cô gái cô gái trẻ tuổi không bình tĩnh được, khuôn mặt ửng hồng như say rượu...
Ngôn Mặc Bạch vừa vào cửa, không biết nên đi hướng nào.
Lúc trước anh chưa bao giờ đến nhà họ phó, căn bản không biết phòng cô dâu nằm ở đâu, điều này khiến anh không biết phải làm sao?
Anh dừng lại, ba người phù rể mặc vest thẳng thớm cũng đồng loạt dừng lại, Nhậm Phẩm lấy tay chọc chọc người anh nói, “Anh ba, nếu không nhanh lên, sẽ trễ giờ lành mất.”
Ngôn Mặc Bạch cứng ngắc, cũng quýnh quáng rồi.
Đột nhiên nhìn thấy trên lầu lộ ra một cái đầu nấm hương nho nhỏ, giọng nói trẻ con đầy vẻ hứng thú kêu to, “Chú rể tới...”
Ngôn Mặc Bạch lập tức đi lên lầu.
Anh vẫn nhớ rõ cô bé này, là con gái của bạn Tư Mộ, ngày đó có cùng nhau ăn cơm.
Lên lầu, nhìn thấy cô bé mặc váy công chúa màu trắng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu đứng ở cửa phòng, chắc là căn phòng này rồi.
Ngôn Mặc Bạch đi lên phía trước, nhìn thấy trong phòng ngoài Tư Mộ, còn có ba cô gái trẻ và một người phụ nữ trung niên, đại khái là phù dâu và mẹ vợ.
Ánh mắt anh quét một vòng, thấy cô dâu của mình một người trắng noãn ngồi ngay ngắn, vừa trang trọng lại thuần khiết, cực kỳ xinh đẹp.
Anh cung kính đi đến trước mặt mẹ vợ, cúi người chào, dùng giọng nói dịu dàng nhất thành khẩn nhất nói: “Mẹ, con đến đón Tư Mộ.”
Nhất thời Tô San rất vui mừng, thật hiểu chuyện và có lễ phép, nghĩ thầm thật ra thì người con rể này cũng không tệ lắm.
Tư Mộ cũng đang âm thầm nhíu mày, bình thường tên này rất cuồng ngạo, sao hôm nay lại hiểu chuyện vậy kìa? Nhưng mà trong lòng cô rất vui, cứ như vậy chắc người nhà cũng có cảm giác yên tâm.
Thật ra thì Ngôn Mặc Bạch đâu hiểu những điều này, buổi sáng khi anh bước ra khỏi cửa, Ngôn Diệu Thiên đã dặn đi dặn lại bảo anh phải lễ phép, xử sự phải khiêm nhường, đặc biệt là phải lễ phép với bố mẹ vợ. Bình thường phản nghịch nên không bao giờ nghe lời của cha..., nhưng mà cha anh cũng muốn tốt cho anh.
Nhìn thấy vẻ mặt của mẹ vợ, anh có cảm giác mình nên nghe lời cha thì tốt hơn.
Ngôn Mặc Bạch nhìn thoáng qua vẻ thẹn thùng của cô dâu, không nói hai lời liền đi qua ôm lấy cô, như ôm một vị công chúa.
Những cô gái chặn ở cửa không ngừng hâm mộ, Tô San lau nước mắt, vui mừng than thở: Nam tuấn nữ xinh đẹp, trời sinh một đôi!
Nếu quả thật hai đứa yêu nhau, hiểu nhau mới kết hôn thì là một đôi đẹp đến nhường nào!
Cố Khuynh và mấy người phù rể lo lắng nhìn Ngôn Mặc Bạch, nghĩ thầm Tiểu Bạch ôm cô dâu sẽ đụng đến vết thương. Muốn đi lên giúp đỡ, nhưng đây là chuyện mà họ có thể giúp sao?
Vì vậy ba người, sáu con mắt nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch, đi sát phía sau anh. Nếu như Tiểu Bạch không chống đỡ nổi mà ngã xuống, thì mấy anh em có thể tiến lên đỡ. Hơn nữa cũng lo lắng anh sẽ ném cô dâu xuống đất.
Nhưng có một số chuyện, mặc kệ bạn bố trí tỉ mỉ như thế nào, tính toán tất cả, cảm thấy không có một sơ hở nào, cũng không thể không xảy sinh một vài vấn đề ngoài ý muốn.
Lúc Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ đến khúc quanh của cầu thang, đột nhiên không ở đâu chui ra hai đứa bé đang giỡn với nhau, Ngôn Mặc Bạch né không kịp nên đụng phải.
Đứa bé không cao, đầu của nó vừa vặn đụng vào vết thương ở bụng anh, khiến anh đau đến nỗi phải nhe răng kêu rên.
Mà ba phù rể phía sau cũng vì... Sự việc đột nhiên phát sinh cũng không kịp ra tay ngăn lại.
Cố Khuynh nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngôn Mặc Bạch, ai oán nghĩ, chắc vết thương đã bị vỡ hơn nữa còn chảy máu.
Anh biết trước khi vào cửa đón dâu thì bạn bè và người thân và vân vân của nhà gái sẽ chặn cửa muốn lấy bao lì xì, cho nên anh đã chuẩn bị một sấp lớn bao lì xì. Vì thế khi anh chờ nhà gái làm khó thì mấy cô gái trẻ đứng sau cửa ngây ngẩn cả người, Ngôn Mặc Bạch cũng hơi sững sờ, thầm nghĩ tại sao lại không giống với “bài vở” vậy?
Cố Khuynh liền đẩy anh, anh cũng phản ứng rất nhanh, nhét tất cả bao lì xì vào tay cô bé đứng gần mình nhất. Thừa dịp đang hỗ loạn liền lắc mình đi vào nhà họ Phó. Một hàng phù rể cũng đi theo sau.
Bọn họ vừa vào đến cửa, lại dẫn đến một hồi hỗn loạn. Dáng vẻ đẹp trai còn cùng tụ tập, rồi cùng xuất hiện một chỗ khiến mấy cô gái cô gái trẻ tuổi không bình tĩnh được, khuôn mặt ửng hồng như say rượu...
Ngôn Mặc Bạch vừa vào cửa, không biết nên đi hướng nào.
Lúc trước anh chưa bao giờ đến nhà họ phó, căn bản không biết phòng cô dâu nằm ở đâu, điều này khiến anh không biết phải làm sao?
Anh dừng lại, ba người phù rể mặc vest thẳng thớm cũng đồng loạt dừng lại, Nhậm Phẩm lấy tay chọc chọc người anh nói, “Anh ba, nếu không nhanh lên, sẽ trễ giờ lành mất.”
Ngôn Mặc Bạch cứng ngắc, cũng quýnh quáng rồi.
Đột nhiên nhìn thấy trên lầu lộ ra một cái đầu nấm hương nho nhỏ, giọng nói trẻ con đầy vẻ hứng thú kêu to, “Chú rể tới...”
Ngôn Mặc Bạch lập tức đi lên lầu.
Anh vẫn nhớ rõ cô bé này, là con gái của bạn Tư Mộ, ngày đó có cùng nhau ăn cơm.
Lên lầu, nhìn thấy cô bé mặc váy công chúa màu trắng, dáng vẻ vô cùng đáng yêu đứng ở cửa phòng, chắc là căn phòng này rồi.
Ngôn Mặc Bạch đi lên phía trước, nhìn thấy trong phòng ngoài Tư Mộ, còn có ba cô gái trẻ và một người phụ nữ trung niên, đại khái là phù dâu và mẹ vợ.
Ánh mắt anh quét một vòng, thấy cô dâu của mình một người trắng noãn ngồi ngay ngắn, vừa trang trọng lại thuần khiết, cực kỳ xinh đẹp.
Anh cung kính đi đến trước mặt mẹ vợ, cúi người chào, dùng giọng nói dịu dàng nhất thành khẩn nhất nói: “Mẹ, con đến đón Tư Mộ.”
Nhất thời Tô San rất vui mừng, thật hiểu chuyện và có lễ phép, nghĩ thầm thật ra thì người con rể này cũng không tệ lắm.
Tư Mộ cũng đang âm thầm nhíu mày, bình thường tên này rất cuồng ngạo, sao hôm nay lại hiểu chuyện vậy kìa? Nhưng mà trong lòng cô rất vui, cứ như vậy chắc người nhà cũng có cảm giác yên tâm.
Thật ra thì Ngôn Mặc Bạch đâu hiểu những điều này, buổi sáng khi anh bước ra khỏi cửa, Ngôn Diệu Thiên đã dặn đi dặn lại bảo anh phải lễ phép, xử sự phải khiêm nhường, đặc biệt là phải lễ phép với bố mẹ vợ. Bình thường phản nghịch nên không bao giờ nghe lời của cha..., nhưng mà cha anh cũng muốn tốt cho anh.
Nhìn thấy vẻ mặt của mẹ vợ, anh có cảm giác mình nên nghe lời cha thì tốt hơn.
Ngôn Mặc Bạch nhìn thoáng qua vẻ thẹn thùng của cô dâu, không nói hai lời liền đi qua ôm lấy cô, như ôm một vị công chúa.
Những cô gái chặn ở cửa không ngừng hâm mộ, Tô San lau nước mắt, vui mừng than thở: Nam tuấn nữ xinh đẹp, trời sinh một đôi!
Nếu quả thật hai đứa yêu nhau, hiểu nhau mới kết hôn thì là một đôi đẹp đến nhường nào!
Cố Khuynh và mấy người phù rể lo lắng nhìn Ngôn Mặc Bạch, nghĩ thầm Tiểu Bạch ôm cô dâu sẽ đụng đến vết thương. Muốn đi lên giúp đỡ, nhưng đây là chuyện mà họ có thể giúp sao?
Vì vậy ba người, sáu con mắt nhìn chằm chằm Ngôn Mặc Bạch, đi sát phía sau anh. Nếu như Tiểu Bạch không chống đỡ nổi mà ngã xuống, thì mấy anh em có thể tiến lên đỡ. Hơn nữa cũng lo lắng anh sẽ ném cô dâu xuống đất.
Nhưng có một số chuyện, mặc kệ bạn bố trí tỉ mỉ như thế nào, tính toán tất cả, cảm thấy không có một sơ hở nào, cũng không thể không xảy sinh một vài vấn đề ngoài ý muốn.
Lúc Ngôn Mặc Bạch ôm Tư Mộ đến khúc quanh của cầu thang, đột nhiên không ở đâu chui ra hai đứa bé đang giỡn với nhau, Ngôn Mặc Bạch né không kịp nên đụng phải.
Đứa bé không cao, đầu của nó vừa vặn đụng vào vết thương ở bụng anh, khiến anh đau đến nỗi phải nhe răng kêu rên.
Mà ba phù rể phía sau cũng vì... Sự việc đột nhiên phát sinh cũng không kịp ra tay ngăn lại.
Cố Khuynh nhìn sắc mặt tái nhợt của Ngôn Mặc Bạch, ai oán nghĩ, chắc vết thương đã bị vỡ hơn nữa còn chảy máu.