Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 97
Nét mặt của Ngôn Mặc Bạch như không có gì, còn sắc mặt Tư Mộ thì biến đổi.
Diệp Nham?
Tại sao lại là Diệp Nham?
Tại sao anh ta lại có năng lực chống đối với Ngôn Mặc Bạch?
Ngôn Mặc Bạch buôn lậu súng ống đạn dược, cũng là xen lẫn giới hắc đạo rồi, nếu như nói Diệp Nham có năng lực ảnh hưởng tới Ngôn Mặc Bạch, như vậy chắc chắn anh ta cũng liên quan tới giới hắc đạo.
Trước kia Diệp Nham cũng không phải sạch sẽ như tờ giấy trắng, nhưng ít nhất trong nhận thức của cô, anh ta chưa bao giờ qua lại với những người trong giới hắc đạo.
Là Diệp Nham vẫn luôn dấu cô, hay là từ sau khi anh ta ở chung một chỗ với cô gái tên là Dư Hinh kia rồi mới quen biết với những người đó.
Anh ta có bản lĩnh như vậy, nếu không Ngôn Mặc Bạch đã không phải đi một chuyến đến đại sứ quán, có thể làm cho Ngôn Mặc Bạch cũng thấy đau đầu.
Có muốn giết anh ta không?
Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu Tư Mộ.
Người đó đã từng che chở bảo vệ cô, là người đàn ông mà cô đã nói yêu suốt đời suốt kiếp nhưng cuối cùng lại phản bội cô, người chồng bây giờ lại hỏi cô có muốn giết anh ta không...
Tư Mộ cắn môi, nhắm mắt lại.
Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn cô, dĩ nhiên cô thấy. Thậm chí còn thấy được sự tìm tòi nghiên cứu và xem thường trong đôi mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch, còn là đứng quan sát ở đằng xa...
Anh muốn quan sát xem cô sẽ phản ứng như thế nào sau khi nghe câu này sao?
Cô nên phản ứng sao?
Thật sự cô không biết mình nên phản ứng như thế nào, nhưng mà cô biết chắc sắc mặt mình bây giờ đang vô cùng tái nhợt, trông rất khó coi.
“Phó Tư Mộ, em nói xem, anh có nên tiêu diệt anh ta hay không?” Ngôn Mặc Bạch tùy ý để một tay lên bàn gõ đều theo nhịp một hai, âm thanh này mặc dù rất nhẹ, nhẹ đến nỗi rất khó nghe, nhưng Tư Mộ lại cảm thấy nó phải nặng như ngàn cân, nặng nề đánh thẳng vào trái tim cô.
Anh ta hỏi như vậy là có ý gì?
Do vẫn còn chưa tin tưởng cô sao?
Anh vẫn cảm thấy cô chưa quên được tình cũ, còn vương vấn?
Sắc mặt Tư Mộ bây giờ càng tái nhợt.
Cô nhắm chặt mắt lần nữa, sau đó lại mở ra, trong mắt hiện vẻ yên tĩnh lạnh nhạt, thanh minh:
“Chuyện của anh, anh tự mình quyết định, tôi không có tư cách can thiệp.” Bàn tay đang cầm sách của Tư Mộ cũng trở nên lạnh lẽo.
“Ai nói em không có tư cách? Em là vợ hợp pháp của anh cho nên em có quyền tham dự vào chuyện của anh.” Ngón tay gõ lên bàn của Ngôn Mặc Bạch càng tăng thêm lực.
“Dù tôi là vợ hợp pháp của anh, nhưng tôi cũng sẽ không tham gia vào công việc của anh, anh tự mình quyết định đi.” Nói xong, Tư Mộ đứng lên: “Tôi đi qua nhà kế bên tìm Vưu Ưu chơi. Anh xử lí xong chuyện rồi tới đón tôi, hai chúng ta cùng trở về.”
Vốn cho là bọn họ đã yêu thương nhau, gắn bó thân mật. Nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Chẳng qua chỉ xuất hiện một tên bạn trai cũ, anh lại muốn chờ xem phản ứng của cô, đây là tin tưởng sao? Đây là sự tin tưởng quan trọng nhất giữa vợ chồng nên có sao?
Tư Mộ mới vừa đi hai bước, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ cái người ở phía sau lưng: “Anh cho phép em rời đi sao?”
Tư Mộ dừng bước, cũng không quay đầu lại: “Vậy xin hỏi Ngôn thiếu, tôi có thể đi tìm bạn bè của tôi không?”
Sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch tối sầm lại, ánh mắt chợt lạnh.
Xin hỏi? Còn có Ngôn thiếu?
Ngôn Mặc Bạch hít thở như có thể phun ra lửa, giận quá hóa cười: “Chỉ vì một Diệp Nham mà em lại muốn khách khí, lạnh nhạt với anh?”
Tư Mộ có hơi tức giận xoay người, chống lại ánh mắt tràn đầy lửa giận như muốn thiêu đốt người của Ngôn Mặc Bạch: “Không phải anh cũng bởi vì một người không quen biết mà hiểu lầm tôi, đối xử lạnh lùng với tôi? Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới hiểu, mới có thể hoàn toàn tin tưởng tôi? Tôi đã nói, tôi với Diệp Nham chia tay rồi, đã không còn quan hệ gì nữa. Bây giờ tôi là vợ danh chánh ngôn thuận của anh. Anh có hiểu không? Anh có cần thiết phải dùng ánh mắt nghi ngờ này nhìn tôi mỗi khi nhắc tới anh ta không?”
Người không liên quan?
Trong nháy mắt, lòng Ngôn Mặc Bạch đang có sự thay đổi từ từ.
Hít sâu một hơi, cô nhìn qua Lệ Hỏa đang ngồi một bên ngây ngốc, hết sức bình tĩnh nói với anh ta: “Tôi cùng Ngôn Mặc Bạch có một số chuyện nhỏ cần nói với nhau, cậu có thể đi ra ngoài một lát không? Chỉ cần mười phút thôi, được chứ?”
Lệ Hỏa nào dám nói “Không”. Nãy giờ cậu ở một bên xem cuộc chiến của hai người, cả người đều đổ mồ hôi hột, cũng nghĩ đến việc thừa dịp hai người đang tranh cãi, không để ý đến sự hiện diện của cậu mà chạy trốn. Cậu thật sự không muốn nhìn thấy cảnh gia đình của đại ca cãi nhau!
Hiện tại, rốt cuộc cũng có người chú ý đến người dư thừa là cậu, hơn nữa còn cho cậu ra ngoài, cậu vô cùng cảm kích, nào còn có đưa ra lí do ở lại.
Vì vậy Lệ Hỏa gật đầu một cái, cũng không có trưng cầu ý kiến đại ca của mình, trực tiếp đi ra.
Ngôn Mặc Bạch cũng không có ý kiến gì, nhưng đến khi cậu bước đi thì bị anh gọi lại: “Đi tới chỗ Cố Khuynh lấy ít thuốc về đây. Cậu chỉ cần nói là anh lấy cho vợ anh là cậu ta biết rồi.”
“Chờ một chút!” Tư Mộ gọi Lệ Hỏa lại, quay đầu hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Rốt cuộc anh cho tôi uống thứ gì vậy hả?”
Không phải là thuốc tránh thai chứ?
Mỗi lần bọn họ hoan ái thì Ngôn Mặc Bạch đều không có dùng các biện pháp tránh thai. Khi đó Tư Mộ còn cảm thấy kì lạ, không phải anh nói hai năm sau mới muốn có con sao? Tại sao lại không có dùng các biện pháp an toàn, còn buông thả ở trong cơ thể cô nữa? Thì ra là do vẫn để cô dùng thuốc tránh thai.
Lúc anh đưa cho cô uống, còn nói đó là vitamin.
Tư Mộ mày đúng là ngu thật. Anh ta nói thân thể của cô yếu, cần phải bổ sung, cô cũng tin tưởng mà uống vào.
Khó trách hai người đã ở chung lâu như vậy mà cô vẫn không có thai.
Âm thanh của cô lạnh nhạt đến cực điểm, thấy vậy Ngôn Mặc Bạch khẽ cau mày:
“Thuốc vitamin.”
Anh dừng một chút rồi trả lời cô.
Tư Mộ cười, đến gần Ngôn Mặc Bạch, khẽ cuối người xuống, một mảng lớn cảnh xuân ở trước ngực lộ ra trước mắt Ngôn Mặc Bạch, nơi đó trắng như tuyết lộ liễu đụng vào ánh mắt của anh, khiêu khích sự nhẫn nại cực hạn của anh.
“Anh, đừng, nghĩ, sẽ, khiến, cho, tôi, uống, thứ, thuốc, đó, lần, nữa!” Tư Mộ nhìn thẳng vào mắt anh, phun ra từng chữ từng chữ một.
Không thể nghi ngờ lời này chính là chống đối Ngôn Mặc Bạch, mà vẻ mặt của cô bây giờ cũng tràn đầy ý khiêu khích.
Đương nhiên Ngôn Mặc Bạch không nhịn được. Anh bỗng đứng lên, đưa đôi tay ra giữ ở dưới hai cánh tay cô, dùng sức nhấc một cái, đem cả người cô lên trên bàn.
Mặt bàn to lớn lạnh lẽo cùng một mảng da thịt ở ngực Tư Mộ dính tại một chỗ, làm cô hơi giật mình.
“Ngôn Mặc Bạch, anh làm cái gì vậy, buông tôi ra...” Sau khi Tư Mộ phản ứng, cả người đã bị Ngôn Mặc Bạch cố định chặt chẽ, cô bị đặt ở giữa anh và cái bàn. Anh dùng thân thể của mình để giữ chặt cô lại. Tư Mộ giãy dụa đẩy anh ra, mà anh giống như Khổn Tiên Thằng (dây trói tiên), càng giãy dụa, anh lại càng giữ chặt.
“Anh làm cái gì hả? Tất nhiên là làm chuyện anh thích nhất—— ăn em!” Anh nhếch khóe môi, nở nụ cười tà mị, lửa giận cũng đã đổi thành lửa dục.
Ngôn Mặc Bạch tức giận cũng nhanh, mà hết cũng nhanh. Ngay từ lúc Tư Mộ tức giận quay người đi để lại chuỗi lời nói dài như vậy thì cơn giận anh cũng đã từ từ biến mất. Mà khi cô ở trước mặt anh cúi người xuống, đem hết cảnh xuân đẹp đẽ đưa đến trước mắt anh thì toàn thân anh nóng rực lên, đã sớm không nhịn được nữa.
“Ngôn Mặc Bạch, cái người khốn kiếp này!” Tư Mộ tức giận liền không ý thức được bản thân đang nói gì. Mà Ngôn Mặc Bạch cũng không có để ý, không hề tức giận, chỉ cười càng thêm tà ý.
“Khốn kiếp? Hôm nay anh không làm một chút chuyện lưu manh thì thật là có lỗi với cái danh hiệu này rồi!” Ngôn Mặc Bạch không nhớ là đã bị cô đặt cho cái danh hiệu này từ trước. Chỉ là có lúc anh thật sự rất lưu manh. Tất nhiên bây giờ, khốn kiếp thì có thể ăn cô, anh không ngại khốn kiếp hơn nữa.
Nói xong, liền cuối đầu hôn môi cô, mạnh mẽ mút lấy cánh môi của cô, sau đó cạy hàm răng đang đóng chặt, bắt lấy cái lưỡi của cô rồi mút mạnh. Sau khi lưỡi của cô cũng đã tê dại đi, anh mới thỏa mãn buông ra, cười như muốn bị đánh: “Như thế nào? Anh làm vậy có bị coi là khốn kiếp không?”
“Lưu manh! Đồ lưu manh——” Tư Mộ bị anh làm cho đầu lưỡi tê cứng, lúc chửi lên cũng bị cà lăm chửi không rõ ràng. Ai ngờ lời còn chưa dứt, tay của anh không chút kiêng kị sờ khắp người cô, sức lực không lớn nhưng cũng đủ làm cô thét lên tiếng.
“A——” Tư Mộ bị anh làm cho điên rồi, vốn là đang trừng mắt nhìn anh, nhưng sau đó khí thế lại đang dần dần giảm đi, ánh mắt cũng chó chút mê man.
Tay kia của Ngôn Mặc Bạch lại càn rỡ hơn, khẽ chậm rãi vuốt ve, lấy hết các kĩ xảo ra khiêu khích cô, đợi cho hô hấp của cô cũng đã rối loạn nhưng anh lại cười nhẹ, ghé vào lỗ tai cô thổi nhẹ: “Có muốn anh lưu manh hơn hay không?”
Bây giờ Tư Mộ làm gì còn sức lực để mắng anh?
Mà anh thì đang cười đắc chí vừa lòng, càng thêm càn rỡ vén đồ cô lên, đi vào nơi tư mật!
Lệ Hỏa ở ngoài cửa đi qua đi lại đã ba mươi vòng, đợi đã được gần một tiếng, nhưng cũng không dám gõ cửa đi vào.
Người bên trong còn chưa ra, cho cậu mười lá gan, cậu cũng không dám đi vào.
Một tiếng trôi qua, sau khi tìm tòi đánh giá, chắc chắn trong thời gian ngắn chị dâu không thể ra ngoài được rồi. Vì vậy, cậu xoay người chuẩn bị đi xuống lầu, không thể bỉ ổi ở góc tường nghe lén loại chuyện này được. Nhưng mới vừa đi tới cửa thang máy, cậu lại quay trở lại, đi tới đứng thẳng tắp bên cửa làm thần giữ cửa.
Đại ca và chị dâu đang “đàm đạo” ở trong, nếu như các anh em không cẩn thận xông vào, quấy rầy đến “tính phúc” của đại ca thì nhất định đại ca sẽ rất tức giận. Vì sự an toàn của các anh em, cậu đành hy sinh cái tôi vậy!
Vì vậy, Lệ Hỏa ở trước cửa phòng 1818, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đứng thẳng tắp ở đó làm thần giữ cửa!
Nhờ có người canh giữ bên ngoài nên không hề có ai đi vào quấy rầy, đương nhiên Ngôn Mặc Bạch có thể thỏa thích chơi đùa!
Bàn làm việc, ghế sa lon, sàn nhà, phòng vệ sinh, trên giường... Cả căn phòng đều lưu lại dấu vết hoan ái của hai người. Tư Mộ bị anh làm cho hôn mê rồi lại bị làm cho tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng phải khóc lóc cầu xin tha thứ, nói hết mọi thứ anh thích nghe, hơn nữa còn phải cam đoan rất nhiều thứ Ngôn Mặc Bạch mới chịu bỏ qua cho cô.
“Ngôn Mặc Bạch, anh thật độc ác!” Tư Mộ bị đặt trong bồn tắm lớn ngâm mình, nhắm mắt lại cắn răng nghiến lợi hận không thể đem cái người đang ôm cô, tay vẫn đang làm càn trước ngực cô xé nát cho chó ăn.
Mà Ngôn Mặc Bạch lại cười mập mờ, vẽ vòng tròn ở nơi mềm mại của cô: “Bảo bối, em có cảm thấy nơi này càng ngày càng lớnhay không?”
“...” Nơi nào càng ngày càng lớn? Cô một chút cũng không muốn nó lớn thêm, cũng không phải là vú bò!
“Nhưng mà anh thích.” Tay thủy chung vẫn không rời khỏi ngực cô, thậm chí còn chuyển qua vân vê.
“Ngôn Mặc Bạch mau lấy cái tay của anh ra!”
“Tại sao? Anh là đang xoa bóp cho em. Ngoan một chút.”
“Tôi, không, cần.” Tư Mộ cắn răng nghiến lợi nói.
“Nhưng anh thích!”
“...”
“Hết nói được rồi sao?” Ngôn Mặc Bạch hừ hừ: “Cho nên sau này đừng mắng anh, đừng cố gắng phản kháng, ngoan ngoãn hưởng thụ là được rồi.”
“Anh có thể vô sỉ hơn nữa hay không hả?”
“Có thể.” Nói xong liền đem mình hướng tới phía trước cô, thuận lợi lấp đầy cô lần nữa.
Mãi đến khi kết thúc, Tư Mộ vẫn không biết được Ngôn Mặc Bạch đã cho mình uống thuốc gì.
Hết chương 98
Diệp Nham?
Tại sao lại là Diệp Nham?
Tại sao anh ta lại có năng lực chống đối với Ngôn Mặc Bạch?
Ngôn Mặc Bạch buôn lậu súng ống đạn dược, cũng là xen lẫn giới hắc đạo rồi, nếu như nói Diệp Nham có năng lực ảnh hưởng tới Ngôn Mặc Bạch, như vậy chắc chắn anh ta cũng liên quan tới giới hắc đạo.
Trước kia Diệp Nham cũng không phải sạch sẽ như tờ giấy trắng, nhưng ít nhất trong nhận thức của cô, anh ta chưa bao giờ qua lại với những người trong giới hắc đạo.
Là Diệp Nham vẫn luôn dấu cô, hay là từ sau khi anh ta ở chung một chỗ với cô gái tên là Dư Hinh kia rồi mới quen biết với những người đó.
Anh ta có bản lĩnh như vậy, nếu không Ngôn Mặc Bạch đã không phải đi một chuyến đến đại sứ quán, có thể làm cho Ngôn Mặc Bạch cũng thấy đau đầu.
Có muốn giết anh ta không?
Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn trong đầu Tư Mộ.
Người đó đã từng che chở bảo vệ cô, là người đàn ông mà cô đã nói yêu suốt đời suốt kiếp nhưng cuối cùng lại phản bội cô, người chồng bây giờ lại hỏi cô có muốn giết anh ta không...
Tư Mộ cắn môi, nhắm mắt lại.
Ngôn Mặc Bạch liếc nhìn cô, dĩ nhiên cô thấy. Thậm chí còn thấy được sự tìm tòi nghiên cứu và xem thường trong đôi mắt lạnh lùng của Ngôn Mặc Bạch, còn là đứng quan sát ở đằng xa...
Anh muốn quan sát xem cô sẽ phản ứng như thế nào sau khi nghe câu này sao?
Cô nên phản ứng sao?
Thật sự cô không biết mình nên phản ứng như thế nào, nhưng mà cô biết chắc sắc mặt mình bây giờ đang vô cùng tái nhợt, trông rất khó coi.
“Phó Tư Mộ, em nói xem, anh có nên tiêu diệt anh ta hay không?” Ngôn Mặc Bạch tùy ý để một tay lên bàn gõ đều theo nhịp một hai, âm thanh này mặc dù rất nhẹ, nhẹ đến nỗi rất khó nghe, nhưng Tư Mộ lại cảm thấy nó phải nặng như ngàn cân, nặng nề đánh thẳng vào trái tim cô.
Anh ta hỏi như vậy là có ý gì?
Do vẫn còn chưa tin tưởng cô sao?
Anh vẫn cảm thấy cô chưa quên được tình cũ, còn vương vấn?
Sắc mặt Tư Mộ bây giờ càng tái nhợt.
Cô nhắm chặt mắt lần nữa, sau đó lại mở ra, trong mắt hiện vẻ yên tĩnh lạnh nhạt, thanh minh:
“Chuyện của anh, anh tự mình quyết định, tôi không có tư cách can thiệp.” Bàn tay đang cầm sách của Tư Mộ cũng trở nên lạnh lẽo.
“Ai nói em không có tư cách? Em là vợ hợp pháp của anh cho nên em có quyền tham dự vào chuyện của anh.” Ngón tay gõ lên bàn của Ngôn Mặc Bạch càng tăng thêm lực.
“Dù tôi là vợ hợp pháp của anh, nhưng tôi cũng sẽ không tham gia vào công việc của anh, anh tự mình quyết định đi.” Nói xong, Tư Mộ đứng lên: “Tôi đi qua nhà kế bên tìm Vưu Ưu chơi. Anh xử lí xong chuyện rồi tới đón tôi, hai chúng ta cùng trở về.”
Vốn cho là bọn họ đã yêu thương nhau, gắn bó thân mật. Nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Chẳng qua chỉ xuất hiện một tên bạn trai cũ, anh lại muốn chờ xem phản ứng của cô, đây là tin tưởng sao? Đây là sự tin tưởng quan trọng nhất giữa vợ chồng nên có sao?
Tư Mộ mới vừa đi hai bước, thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng từ cái người ở phía sau lưng: “Anh cho phép em rời đi sao?”
Tư Mộ dừng bước, cũng không quay đầu lại: “Vậy xin hỏi Ngôn thiếu, tôi có thể đi tìm bạn bè của tôi không?”
Sắc mặt của Ngôn Mặc Bạch tối sầm lại, ánh mắt chợt lạnh.
Xin hỏi? Còn có Ngôn thiếu?
Ngôn Mặc Bạch hít thở như có thể phun ra lửa, giận quá hóa cười: “Chỉ vì một Diệp Nham mà em lại muốn khách khí, lạnh nhạt với anh?”
Tư Mộ có hơi tức giận xoay người, chống lại ánh mắt tràn đầy lửa giận như muốn thiêu đốt người của Ngôn Mặc Bạch: “Không phải anh cũng bởi vì một người không quen biết mà hiểu lầm tôi, đối xử lạnh lùng với tôi? Ngôn Mặc Bạch, rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới hiểu, mới có thể hoàn toàn tin tưởng tôi? Tôi đã nói, tôi với Diệp Nham chia tay rồi, đã không còn quan hệ gì nữa. Bây giờ tôi là vợ danh chánh ngôn thuận của anh. Anh có hiểu không? Anh có cần thiết phải dùng ánh mắt nghi ngờ này nhìn tôi mỗi khi nhắc tới anh ta không?”
Người không liên quan?
Trong nháy mắt, lòng Ngôn Mặc Bạch đang có sự thay đổi từ từ.
Hít sâu một hơi, cô nhìn qua Lệ Hỏa đang ngồi một bên ngây ngốc, hết sức bình tĩnh nói với anh ta: “Tôi cùng Ngôn Mặc Bạch có một số chuyện nhỏ cần nói với nhau, cậu có thể đi ra ngoài một lát không? Chỉ cần mười phút thôi, được chứ?”
Lệ Hỏa nào dám nói “Không”. Nãy giờ cậu ở một bên xem cuộc chiến của hai người, cả người đều đổ mồ hôi hột, cũng nghĩ đến việc thừa dịp hai người đang tranh cãi, không để ý đến sự hiện diện của cậu mà chạy trốn. Cậu thật sự không muốn nhìn thấy cảnh gia đình của đại ca cãi nhau!
Hiện tại, rốt cuộc cũng có người chú ý đến người dư thừa là cậu, hơn nữa còn cho cậu ra ngoài, cậu vô cùng cảm kích, nào còn có đưa ra lí do ở lại.
Vì vậy Lệ Hỏa gật đầu một cái, cũng không có trưng cầu ý kiến đại ca của mình, trực tiếp đi ra.
Ngôn Mặc Bạch cũng không có ý kiến gì, nhưng đến khi cậu bước đi thì bị anh gọi lại: “Đi tới chỗ Cố Khuynh lấy ít thuốc về đây. Cậu chỉ cần nói là anh lấy cho vợ anh là cậu ta biết rồi.”
“Chờ một chút!” Tư Mộ gọi Lệ Hỏa lại, quay đầu hỏi Ngôn Mặc Bạch: “Rốt cuộc anh cho tôi uống thứ gì vậy hả?”
Không phải là thuốc tránh thai chứ?
Mỗi lần bọn họ hoan ái thì Ngôn Mặc Bạch đều không có dùng các biện pháp tránh thai. Khi đó Tư Mộ còn cảm thấy kì lạ, không phải anh nói hai năm sau mới muốn có con sao? Tại sao lại không có dùng các biện pháp an toàn, còn buông thả ở trong cơ thể cô nữa? Thì ra là do vẫn để cô dùng thuốc tránh thai.
Lúc anh đưa cho cô uống, còn nói đó là vitamin.
Tư Mộ mày đúng là ngu thật. Anh ta nói thân thể của cô yếu, cần phải bổ sung, cô cũng tin tưởng mà uống vào.
Khó trách hai người đã ở chung lâu như vậy mà cô vẫn không có thai.
Âm thanh của cô lạnh nhạt đến cực điểm, thấy vậy Ngôn Mặc Bạch khẽ cau mày:
“Thuốc vitamin.”
Anh dừng một chút rồi trả lời cô.
Tư Mộ cười, đến gần Ngôn Mặc Bạch, khẽ cuối người xuống, một mảng lớn cảnh xuân ở trước ngực lộ ra trước mắt Ngôn Mặc Bạch, nơi đó trắng như tuyết lộ liễu đụng vào ánh mắt của anh, khiêu khích sự nhẫn nại cực hạn của anh.
“Anh, đừng, nghĩ, sẽ, khiến, cho, tôi, uống, thứ, thuốc, đó, lần, nữa!” Tư Mộ nhìn thẳng vào mắt anh, phun ra từng chữ từng chữ một.
Không thể nghi ngờ lời này chính là chống đối Ngôn Mặc Bạch, mà vẻ mặt của cô bây giờ cũng tràn đầy ý khiêu khích.
Đương nhiên Ngôn Mặc Bạch không nhịn được. Anh bỗng đứng lên, đưa đôi tay ra giữ ở dưới hai cánh tay cô, dùng sức nhấc một cái, đem cả người cô lên trên bàn.
Mặt bàn to lớn lạnh lẽo cùng một mảng da thịt ở ngực Tư Mộ dính tại một chỗ, làm cô hơi giật mình.
“Ngôn Mặc Bạch, anh làm cái gì vậy, buông tôi ra...” Sau khi Tư Mộ phản ứng, cả người đã bị Ngôn Mặc Bạch cố định chặt chẽ, cô bị đặt ở giữa anh và cái bàn. Anh dùng thân thể của mình để giữ chặt cô lại. Tư Mộ giãy dụa đẩy anh ra, mà anh giống như Khổn Tiên Thằng (dây trói tiên), càng giãy dụa, anh lại càng giữ chặt.
“Anh làm cái gì hả? Tất nhiên là làm chuyện anh thích nhất—— ăn em!” Anh nhếch khóe môi, nở nụ cười tà mị, lửa giận cũng đã đổi thành lửa dục.
Ngôn Mặc Bạch tức giận cũng nhanh, mà hết cũng nhanh. Ngay từ lúc Tư Mộ tức giận quay người đi để lại chuỗi lời nói dài như vậy thì cơn giận anh cũng đã từ từ biến mất. Mà khi cô ở trước mặt anh cúi người xuống, đem hết cảnh xuân đẹp đẽ đưa đến trước mắt anh thì toàn thân anh nóng rực lên, đã sớm không nhịn được nữa.
“Ngôn Mặc Bạch, cái người khốn kiếp này!” Tư Mộ tức giận liền không ý thức được bản thân đang nói gì. Mà Ngôn Mặc Bạch cũng không có để ý, không hề tức giận, chỉ cười càng thêm tà ý.
“Khốn kiếp? Hôm nay anh không làm một chút chuyện lưu manh thì thật là có lỗi với cái danh hiệu này rồi!” Ngôn Mặc Bạch không nhớ là đã bị cô đặt cho cái danh hiệu này từ trước. Chỉ là có lúc anh thật sự rất lưu manh. Tất nhiên bây giờ, khốn kiếp thì có thể ăn cô, anh không ngại khốn kiếp hơn nữa.
Nói xong, liền cuối đầu hôn môi cô, mạnh mẽ mút lấy cánh môi của cô, sau đó cạy hàm răng đang đóng chặt, bắt lấy cái lưỡi của cô rồi mút mạnh. Sau khi lưỡi của cô cũng đã tê dại đi, anh mới thỏa mãn buông ra, cười như muốn bị đánh: “Như thế nào? Anh làm vậy có bị coi là khốn kiếp không?”
“Lưu manh! Đồ lưu manh——” Tư Mộ bị anh làm cho đầu lưỡi tê cứng, lúc chửi lên cũng bị cà lăm chửi không rõ ràng. Ai ngờ lời còn chưa dứt, tay của anh không chút kiêng kị sờ khắp người cô, sức lực không lớn nhưng cũng đủ làm cô thét lên tiếng.
“A——” Tư Mộ bị anh làm cho điên rồi, vốn là đang trừng mắt nhìn anh, nhưng sau đó khí thế lại đang dần dần giảm đi, ánh mắt cũng chó chút mê man.
Tay kia của Ngôn Mặc Bạch lại càn rỡ hơn, khẽ chậm rãi vuốt ve, lấy hết các kĩ xảo ra khiêu khích cô, đợi cho hô hấp của cô cũng đã rối loạn nhưng anh lại cười nhẹ, ghé vào lỗ tai cô thổi nhẹ: “Có muốn anh lưu manh hơn hay không?”
Bây giờ Tư Mộ làm gì còn sức lực để mắng anh?
Mà anh thì đang cười đắc chí vừa lòng, càng thêm càn rỡ vén đồ cô lên, đi vào nơi tư mật!
Lệ Hỏa ở ngoài cửa đi qua đi lại đã ba mươi vòng, đợi đã được gần một tiếng, nhưng cũng không dám gõ cửa đi vào.
Người bên trong còn chưa ra, cho cậu mười lá gan, cậu cũng không dám đi vào.
Một tiếng trôi qua, sau khi tìm tòi đánh giá, chắc chắn trong thời gian ngắn chị dâu không thể ra ngoài được rồi. Vì vậy, cậu xoay người chuẩn bị đi xuống lầu, không thể bỉ ổi ở góc tường nghe lén loại chuyện này được. Nhưng mới vừa đi tới cửa thang máy, cậu lại quay trở lại, đi tới đứng thẳng tắp bên cửa làm thần giữ cửa.
Đại ca và chị dâu đang “đàm đạo” ở trong, nếu như các anh em không cẩn thận xông vào, quấy rầy đến “tính phúc” của đại ca thì nhất định đại ca sẽ rất tức giận. Vì sự an toàn của các anh em, cậu đành hy sinh cái tôi vậy!
Vì vậy, Lệ Hỏa ở trước cửa phòng 1818, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, đứng thẳng tắp ở đó làm thần giữ cửa!
Nhờ có người canh giữ bên ngoài nên không hề có ai đi vào quấy rầy, đương nhiên Ngôn Mặc Bạch có thể thỏa thích chơi đùa!
Bàn làm việc, ghế sa lon, sàn nhà, phòng vệ sinh, trên giường... Cả căn phòng đều lưu lại dấu vết hoan ái của hai người. Tư Mộ bị anh làm cho hôn mê rồi lại bị làm cho tỉnh lại không biết bao nhiêu lần, cuối cùng phải khóc lóc cầu xin tha thứ, nói hết mọi thứ anh thích nghe, hơn nữa còn phải cam đoan rất nhiều thứ Ngôn Mặc Bạch mới chịu bỏ qua cho cô.
“Ngôn Mặc Bạch, anh thật độc ác!” Tư Mộ bị đặt trong bồn tắm lớn ngâm mình, nhắm mắt lại cắn răng nghiến lợi hận không thể đem cái người đang ôm cô, tay vẫn đang làm càn trước ngực cô xé nát cho chó ăn.
Mà Ngôn Mặc Bạch lại cười mập mờ, vẽ vòng tròn ở nơi mềm mại của cô: “Bảo bối, em có cảm thấy nơi này càng ngày càng lớnhay không?”
“...” Nơi nào càng ngày càng lớn? Cô một chút cũng không muốn nó lớn thêm, cũng không phải là vú bò!
“Nhưng mà anh thích.” Tay thủy chung vẫn không rời khỏi ngực cô, thậm chí còn chuyển qua vân vê.
“Ngôn Mặc Bạch mau lấy cái tay của anh ra!”
“Tại sao? Anh là đang xoa bóp cho em. Ngoan một chút.”
“Tôi, không, cần.” Tư Mộ cắn răng nghiến lợi nói.
“Nhưng anh thích!”
“...”
“Hết nói được rồi sao?” Ngôn Mặc Bạch hừ hừ: “Cho nên sau này đừng mắng anh, đừng cố gắng phản kháng, ngoan ngoãn hưởng thụ là được rồi.”
“Anh có thể vô sỉ hơn nữa hay không hả?”
“Có thể.” Nói xong liền đem mình hướng tới phía trước cô, thuận lợi lấp đầy cô lần nữa.
Mãi đến khi kết thúc, Tư Mộ vẫn không biết được Ngôn Mặc Bạch đã cho mình uống thuốc gì.
Hết chương 98