Editor: Thượng Quan An Nhiên (QuynhhNguyenn1809)
"Sao có thể chứ?" Giản Mạt trong vô thức liền phản bác lại.
"Không có khả năng tốt nhất đâu..." Lý Tiểu Nguyệt nói gì cũng là một luật sự, đầu óc suy nghĩ cũng sẽ sáng suốt rõ ràng: "Cậu cùng Cố Bắc Thần khẳng định sẽ không có kết quả... Quan trọng là bây giờ, cậu phải nhớ kỹ hai điều!"
Lý Tiểu Nguyệt rất nghiêm túc nói: "Một, là không được nảy sinh tình cảm với hắn. Hai, là không thể ở cùng một chỗ với hắn."
Khóe môi Giản Mạt không khỏi co quắp xuống.
Lý Tiểu Nguyệt liếc mắt đến chỗ Cố Bắc Thần, cười lạnh: "Nếu cậu không thể làm được hai điều này, sau này đừng có khóc lóc chạy đến tìm mình..."
"Ha, không tìm cậu đâu! Bản thân mình ngồi xuống góc tường khóc cũng được..." Giản Mạt ngoài mặt thì vui cười, nhưng trong lòng lại rầu rĩ. Nhưng vì sao lại rầu rĩ, cô cũng không có suy nghĩ được.
Bữa cơm chòn chưa kịp ăn, điện thoại của Lý Tiểu Nguyệt đã vang lên...
Lý Tiểu Nguyệt nghe máy, nhưng vừa nghe đầu dây bên kia nói xong thì sắc mặt đã lập tức thay đổi: "Có ý gì?"
Cô lại nghe một chút rồi nói tiếp: "Được, nếu như cô muốn làm loạn, thì liền làm loạn đi... Nếu như tôi sợ cô thì tôi không phải Lý Tiểu Nguyệt!"
Cúp điện thoại, tâm trạng đang tốt trong mắt Lý Tiểu Nguyệt đột nhiên biến đâu mất.
"Làm sao vậy?" Giản Mạt chưa bao giờ thấy Lý Tiểu Nguyệt lạnh lùng như vậy cả, cứ như người gọi điện thoại đến với Lý Tiểu Nguyệt có thù oán vậy.
Lý Tiểu Nguyệt không trả lời ngay, nỗ lực hít thở vài hơi khím sau khi bình tĩnh lại mới nói: "Chuyện của văn phòng luật sư..." Ánh mắt của cô còn mang theo một tia quỷ dị, kỉm nén nói: "Con nhóc, mình..."
"Có việc bận thì đi giải quyết đi!" Giản Mạt mỉm cười nói: "Cậu với mình mà còn khách sáo sao?"
"Nhưng mà cậu..."
"Mình tự đi xe về được mà, sáng mai cậu sang đây đón mình là được." Giản Mạt cụp mắt, cười nói.
"Thực sự là chị em tốt của mình mà..." Lý Tiểu Nguyệt hai tay ôm má Giản Mạt: "Đợi mình giải quyết xong công việc sẽ bồi thường cho cậu!"
"Chuyện đó là tất nhiên rồi."
"Vậy mình đi trước đây."
"Được!" Giản Mạt đáp, nhìn Lý Tiểu Nguyệt vội vàng rời đi, trong mắt có chút nghi hoặc.
Có thể là do cô quá nhạy cảm, hoặc cũng có thể là do cô cùng Lý Tiểu Nguyệt đã quá thân thiệt... Cô cảm thấy, cuộc điện thoại vừa rồi của Lý Tiểu Nguyệt, đó không phải là việc của văn phòng luật sư.
Bất quá, mỗi người cũng đều có không gian riêng tư của mình, nếu như Tiểu Nguyệt không muốn nói, thì có thể cho rằng Tiểu Nguyệt không biết nói với cô như thế nào.
Bữa ăn vốn có hai người đột nhiên lài chỉ còn một mình Giản Mạt, cô liền cảm thấy ăn có chút buồn chán... Chỉ đơn giản vừa ăn vừa lướt nhìn trên điện thoại mấy dòng tin tức của Lạc Thành.
Xóa bỏ sự lo lắng, cơ bản chỉ còn nói về sự tình của cô cùng Tô Quân Ly... Đương nhiên, Hàn Thật Thật sau khi đã rút đơn kiện ở khắp nơi để giữ chức vụ "Chuyên gia" của mình, cũng không thiếu mấy phần phân tích ngôn luận.
Nghiêng đầu, Giản Mạt liếc nhìn về hướng của Cố Bắc Thần... Vị trí của cô chỉ có thể nhìn thấy đến chân của hắn cùng với một người phụ nữ xinh đẹp đang có chút nghiêng mặt.
Giản Mạt lúc này cảm giác đặc biệt sầu não, cụ thể là ở...
Cô là vợ chính, lại nhìn ông xã của mình cùng một người phụ nữ khác vừa nói vừa cười ở trong một phòng ăn dùng cơm, cô không tính. Nhưng chủ yếu là... cô lại ngồi một mình, rất lẻ loi.
Giản Mạt cũng không còn khẩu vị để dùng bữa nữa, cũng đứng dậy rời đi...
Bước từng bước chậm rãi ở Lạc Thành vào ban đêm, nơi chốn phồn hoa này chỉ có mình Giản Mạt phá lệ mà cô đơn.
Ngồi lên thành bồn hoa, Giản Mạt nhìn về phía trước... Dòng xe cộ cùng với ánh đèn đường kết hợp vẽ ra một buổi tối nhộp nhịp tấp nập. Nhìn nhìn, tầm mắt của cô lại trở nên mất đi tiêu điểm, mơ màng rời rạc, một chút tiêu cự cũng không có.
Có người dừng lại đứng trước mặt cô, che mất tầm mắt...
Giản Mạt khẽ nhíu mày, chậm rãi ngẩn đầu lên, vào lúc đối diện với đôi mắt sâu thâm thúy kia, khóe miệng cô liền vươn lên một ý cười.
"A Thần, hình như em lại nhìn thấy ảo giác rồi...!" Giản Mạt hờn dỗi nói, đáy mắt lộ ra vẻ mơ màng, khóe môi câu dẫn.
Cố Bắc Thần nhìn Giản Mạt, con ngươi sâu thẳm không thấy đáy, giống như một đáy vực sâu, giống như giao hợp với mực đồng thâm túy, đem tất cả những thứ quanh mình cắn nuốt không còn gì.
"Sao lại ngồi ở đây?" Cố Bắc Thần lạnh giọng hỏi.
"Nhìn cảnh đêm..." Giản Mạt nhíu mày nói bừa, sau đó nhìn hai bên một chút: "Tại sao anh lại ở đây?"
"Vừa rồi nhìn thấy một con mèo lang thang, nên đến xem thử..." Giọng nói của Cố Bắc Thần lộ ra một chút thờ ơ, gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị tựa điêu khắc lại rất lãm đạm.
Giản Mạt đơ ra một chút, đến lúc có phản ứng lại thì trong lòng đã âm thầm nghiếng răng nghiếng lợi mà mắng Cố Bắc Thần một trận. Không nói gì, trực tiếp đem gương mặt ai oán nhìn về phía Cố Bắc Thần.
"Hừ!" Cố Bắc Thần hừ lạnh một tiếng: "Xe em đâu?"
"Ở công ty..."
"Vậy sao người lại ở đây?" Cố Bắc Thần cau mày kiếm lại.
Giản Mạt liền như đứa trẻ phạm lỗi bị người lớn trách phạt, nhỏ giọng nói: "Cùng Tiểu Nguyệt ăn cơm, chỉ là... giữa chừng cô ấy có việc nên đi rồi, bỏ em ở đây!" Nói xong khóe miệng cô còn có chút ý cười,
Cố Bắc Thần đương nhiên biết cô cùng Lý Tiểu Nguyệt ở cùng nhau. Lúc nãy khi hắn và Kruis đi vào phòng ăn, cũng đã nhìn thấy hai người họ...
"Anh đưa em về." Cố Bắc Thần dứt lời, quay người đi về hướng chiếc xe hơi sang trọng đang dừng bên đường.
Giản Mạt đứng dậy, yên lặng theo sau Cố Bắc Thần... Nhưng khi cô vừa muốn mở cửa ghế sau thì Tiêu Cảnh đã vội vàng xuống xe chạy qua, mở cửa ghế lái phụ ra.
"Giản tiểu thư, mời!"
Giản Mạt khẽ nhíu mày, mặc dù cảm thấy rất kỳ quái nhưng cô vẫn ngồi vào ghế lái phụ.
Sau khi lên xe, cô mới hiểu, thì ra là chỗ ngồi phía sau có người, mà người đó lại chính là cô gái đi cùng Cố Bắc Thần cô đã gặp ở nhà hàng khi nãy.
Hiện tại là tình huống gì đây?"
Cô là vợ chính như tại sao lại có cảm giác như cô là tiểu tam vậy? Mặc dù cô hình như cũng chưa có được mọi người biết đến là vợ của Cố Bắc Thần...
"King." Kruis nhíu mày nhìn Giản Mạt ngồi ở phía trên, vừa lúc cô ta nhìn Giản Mạt lại thấy Giản Mạt đang nhìn mình, đành mỉm cười khẽ gật đầu với cô, rồi dùng tiếng Pháp nói: "Cô ta là ai vậy?"
"Một người bạn!" Cố Bắc Thần dùng tiếng Pháp trả lời, âm thanh nhàn nhạt lạnh lùng.
Kruis vừa nghe vậy, không khỏi cười rộ lên... Đôi mắt xinh đẹp nhẹ liếc nhìn Giản Mạt, sau đó cũng không tiếp tục nói về chủ đề này nữa, chỉ là nói tiếp vấn đề còn dang dở khi nảy ở nhà hàng.
Hai người cứ như vậy dùng tiếng Pháp trò chuyện với nhau, Giản Mạt nghe không hề hiểu... Cái loại cảm giác này, thật giống như là bọn họ đang nói điều gì đó về cô nên mới cố ý nói tiếng Pháp để cô nghe không hiểu vậy.
Xe dừng lại ở Lam Trạch Viên, cũng không có đi thẳng vào mà chỉ dừng ở bên ngoài...
Khóe miệng Giản Mạt vẽ ra một nụ cười rất tiêu chuẩn, quay đầu lại nói với Cố Bắc Thần: "Thần thiếu, cảm ơn ngài đã đưa tôi về..." Sau đó ánh mắt ám muội nhìn Kruis một cái, nụ cười càng rạng rỡ hơn nữa: "Chúc ngài có một buổi tối vui vẻ!"
Dứt lời, Giản Mạt rất tự nhiên mỉm cười nhìn Kruis gật đầu một cái như lời chào tạm biệt, sau đó xoay người xuống xe.
Từ đầu đến cuối, nét mặt của cô không hề thay đổi, thân ảnh vừa rời đi cũng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào.
Đáy mắt Cố Bắc Thần đã sâu không nhìn thấy đáy: "Lái xe!"
Tiêu Cảnh nhìn vào kính chiếu hậu, lập tức xoay tay lái cho xe rời đi theo hướng ngược lại...
"Cô ta vừa nói... chúc anh có một buổi tối vui vẻ sao?" Kruis vẫn như trước dùng tiếng Pháp nói, trong giọng nói lộ ra ý cười.
Cố Bắc Thần không nói gì, nhân lúc xe chuyển hướng, nhìn vào kính xe đang phản chiếu thân ảnh ngày càng xa, cuối cùng thu hồi lại tầm mắt lạnh lẽo.
Kruis muốn từ nước ngoài trở về nước để phát triển, với lại cũng sắp ký hợp đồng với tập đoàn Đế Hoàng, nói về công việc và cả việc cá nhân, hắn đương nhiên phải ra đáng của một người chủ.
Đang đưa Kruis về khách sạn, không biết thế nào lại bắt gặp Giản Mạt giống như bị người khác vứt bỏ ngồi ở ven đường... Một khắc kia, hắn biết rất rõ là không nên dừng lại, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương đó của cô, hắn lại không nỡ.
"Anh nói xem... em mới về nước liền bị người khác nhầm là bạn gái của anh, điều này... anh nói có phải rất tốt không?"
Kruis nhíu mày, lần này lại là dùng tiếng Trung nói: "King, nếu đã bị người khác hiểu lầm như vậy, chi bằng..." Cô ta ôm lấy cánh tay của Cố Bắc Thần, cúi người tiến lên, bộ ngực tròn đầy dường như vô ý, lại không kiêng nể gì cọ lên người hắn: "Đêm nay, anh ở lại khách sạn với em, được không?"
Bình luận facebook