Mod nhà sắc
Tác Giả
-
Chương 791
Người đàn ông kiêu ngạo thanh cao nhìn người con gái thân yêu nhất trong cuộc đời mình từ từ khuất khỏi tầm mắt, thế nhưng anh lại có thể xuyên qua đám sương mù, thấy gương mặt cô tươi cười động lòng người.
Tình yêu là cái gì?
Không có ai sinh ra đã biết yêu, đều là sau khi bị tổn thương hay làm tổn thương người khác, mới hậu tri hậu giác từ trong thanh xuân đau đớn đứng thẳng lên, hiểu được, yêu là hao hết tâm trí lao đầuvào, sau đó lại dùm trăm kế thoát trở ra.
Ba năm, cô và anh đã xa nhau ba năm, chuyện cho tới bây giờ, anh mới biết, anh từng yêu Lăng Mạt Mạt, nhưng mà bây giờ, anh mới chân chính yêu LĂng Mạt Mạt.
Ba năm, cô không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng anh lại thay đổi rất nhiều.
Sợ là lần từ biệt này, từ nay về sau, thật sự không thể gặp nhau nữa.
Lục Niệm Ca từ từ cúi đầu, có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay anh.
Anh thừa nhận, vào giờ phút này, anh sợ hãi, lần này cô thật sự ra đi, trái tim của anh như bị cái gì đó hung hăng đán vào.
Anh đã nhìn ra, Lăng Mạt Mạt không có một chút không cam lòng, mà anh, đáy lòng anh lại tràn đầy sự hối hận và không cam lòng.
Lục Niệm Ca từ”Hoàng cung” đi ra, liền đụng phải Giản Thần Hi.
Lúc anh đang lấy xe, nghe thấy người gọi tên mình, quay đầu lại liền thấy cô.
Lục Niệm Ca gặp lại Giản Thần Hi, có chút hoảng hốt, suýt nữa anh đã không nhận ra người vợ trên danh nghĩa của mình, đợi đến khi Giản Thân Hi đi đến trước mặt anh, cười một cái rồi gọi “Niệm Ca”, anh mới xác định đây là Giản Thần Hi.
So với trước kia cô tiều tụy rất nhiều, không có nhiều son phấn, tóc đen áo choàng, chiếc váy đơn giản, sắc mặt tái nhợt không chút máu, rất khó làm cho người ta đánh đồng với Giản Thần Hi lúc trước, tuyệt nhiên tác phong rất khác nhau.
Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm Giản Thần Hi, quét vài lần, mới mở miệng: “Sao cô ở đây?”
Giản Thần Hi sửng sốt một chút, đáy lòng có chút chua, đáy mắt cô nổi lên một tầng nước mắt, lắc đầu, không muốn rơi nước mắt trước mặt anh,giọng khẽ run, âm điệu nói ra có chút buồn bã: “Niệm Ca, buổi diễn của em anh thấy không? Gần đây trên mạng truyền thông đưa tin anh có thấy không? Em hoàn toàn bị tiếng xấu rồi.”
“Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm?” Lục Niệm Ca bật cười, nhún vai một cái, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: “Huống chi, những thứ đó là do cô thiếu Lăng Mạt Mạt.”
“Đúng vậy, là em nợ cô ấy.” Ánh mắt Giản Thần Hi có chút hoảng hốt vô hồn, cô quay đầu, nhìn vì sao sáng chói trên bầu trời, hồi lâu mới nói: “Cho nên, em không trách anh, cũng không hận anh, anh vì cô ấy, lừa em nói những lời đó, trên đời này, cũng chỉ có anh mới để cho em nói hết toàn bộ mà không chút phòng bị, em chỉ có chút khổ sở, cho tới bây giơ, em đối xử thẳng thắng với anh, mà anh thì luôn mang phòng bị.”
Giản Thần Hi nói xong, liền cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống.
Tình yêu là cái gì?
Không có ai sinh ra đã biết yêu, đều là sau khi bị tổn thương hay làm tổn thương người khác, mới hậu tri hậu giác từ trong thanh xuân đau đớn đứng thẳng lên, hiểu được, yêu là hao hết tâm trí lao đầuvào, sau đó lại dùm trăm kế thoát trở ra.
Ba năm, cô và anh đã xa nhau ba năm, chuyện cho tới bây giờ, anh mới biết, anh từng yêu Lăng Mạt Mạt, nhưng mà bây giờ, anh mới chân chính yêu LĂng Mạt Mạt.
Ba năm, cô không có bất kỳ thay đổi gì, nhưng anh lại thay đổi rất nhiều.
Sợ là lần từ biệt này, từ nay về sau, thật sự không thể gặp nhau nữa.
Lục Niệm Ca từ từ cúi đầu, có một giọt nước mắt nóng bỏng rơi vào lòng bàn tay anh.
Anh thừa nhận, vào giờ phút này, anh sợ hãi, lần này cô thật sự ra đi, trái tim của anh như bị cái gì đó hung hăng đán vào.
Anh đã nhìn ra, Lăng Mạt Mạt không có một chút không cam lòng, mà anh, đáy lòng anh lại tràn đầy sự hối hận và không cam lòng.
Lục Niệm Ca từ”Hoàng cung” đi ra, liền đụng phải Giản Thần Hi.
Lúc anh đang lấy xe, nghe thấy người gọi tên mình, quay đầu lại liền thấy cô.
Lục Niệm Ca gặp lại Giản Thần Hi, có chút hoảng hốt, suýt nữa anh đã không nhận ra người vợ trên danh nghĩa của mình, đợi đến khi Giản Thân Hi đi đến trước mặt anh, cười một cái rồi gọi “Niệm Ca”, anh mới xác định đây là Giản Thần Hi.
So với trước kia cô tiều tụy rất nhiều, không có nhiều son phấn, tóc đen áo choàng, chiếc váy đơn giản, sắc mặt tái nhợt không chút máu, rất khó làm cho người ta đánh đồng với Giản Thần Hi lúc trước, tuyệt nhiên tác phong rất khác nhau.
Lục Niệm Ca nhìn chằm chằm Giản Thần Hi, quét vài lần, mới mở miệng: “Sao cô ở đây?”
Giản Thần Hi sửng sốt một chút, đáy lòng có chút chua, đáy mắt cô nổi lên một tầng nước mắt, lắc đầu, không muốn rơi nước mắt trước mặt anh,giọng khẽ run, âm điệu nói ra có chút buồn bã: “Niệm Ca, buổi diễn của em anh thấy không? Gần đây trên mạng truyền thông đưa tin anh có thấy không? Em hoàn toàn bị tiếng xấu rồi.”
“Sớm biết có ngày hôm nay, sao lúc trước còn làm?” Lục Niệm Ca bật cười, nhún vai một cái, giọng nói mang theo vài phần giễu cợt: “Huống chi, những thứ đó là do cô thiếu Lăng Mạt Mạt.”
“Đúng vậy, là em nợ cô ấy.” Ánh mắt Giản Thần Hi có chút hoảng hốt vô hồn, cô quay đầu, nhìn vì sao sáng chói trên bầu trời, hồi lâu mới nói: “Cho nên, em không trách anh, cũng không hận anh, anh vì cô ấy, lừa em nói những lời đó, trên đời này, cũng chỉ có anh mới để cho em nói hết toàn bộ mà không chút phòng bị, em chỉ có chút khổ sở, cho tới bây giơ, em đối xử thẳng thắng với anh, mà anh thì luôn mang phòng bị.”
Giản Thần Hi nói xong, liền cúi đầu, nước mắt liền rơi xuống.
Bình luận facebook