Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 154
Bàn giao xong tất cả mọi việc, anh lái xe đi ra ngoài.
Bánh xe cán ngang vũng nước, làm cho bọt nước bắn lên tung tóe! !
Dưới bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng đầy nặng nề của Mộ Yến Thần lắng đọng rồi sáng lên, chuyển tay lái, hướng vào khoảng không điên cuồng chạy!
***
Khi Lan Khê tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, cố nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi trước khi cô ngất đi, một hồi lâu sau mới tỉnh ngộ, thì ra đây là phòng của mình, trên tay còn có một cái nhiệt kế, cô chớp chớp mắt, liền thấy một cái đầu bù xù đang ngủ cạnh giường của cô.
Tay cô có chút đau, trên đó còn dán một miếng gạc, trên miếng gạc vẫn còn dính một ít máu.
Lan Khê kinh ngạc, giờ tay còn lại lên sờ sờ, cái đầu kia bỗng nhúc nhích.
Kỷ Diêu tỉnh lại, lau lau nước miếng.
Bốn mắt chạm nhau, trong nháy mắt trái tim giống như bị kim đâm vào, đau đến mức cô có thể cảm nhận được nó, kỷ Diêu cắn môi nhẫn nhịn chua xót tràn lên hốc mắt, nở ra nụ cười khó coi: "Tỉnh rồi?"
Cánh môi Lan Khê hơi khô, dừng một chút mới nói được: "Cậu tới nhà mình làm gì?"
Dụi dụi mắt, kỷ Diêu cởi giày ra bò lên giường: "Mình cọ giường, cậu xít qua bên kia đi, mau!"
Lan Khê có chút kinh ngạc, thấy cô ấy vén chăn lên chui vào, không nhịn được liền đứng dậy nhường chỗ cho cô ấy, nhưng khi đứng lên mới thấy có chút choáng váng, để lại đau đớn cùng chua xót trong lồng ngực, trong nháy mắt lại ửng lên , từ trái tim truyền đến tứ chi, tay cô khẽ run , lúc ngồi dậy liền cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Kỷ Diêu đang đắp chăn lên người, nghiêng đầu nhìn thấy cô như vậy liền kinh ngạc, trong lòng vừa đau vừa xót.
"Mộ Lan Khê, chuyện của cậu mình biết hết rồi, lúc ở trường thi mình đã nghe những bạn học khác nói rồi, chuyện này rất huyên náo, cậu định làm như thế nào? Cha mẹ cậu để mặc cậu sao?" Kỷ Diêu kìm nén tâm tình nghiêm túc hỏi.
Nằm không nổi nữa, nên ngồi dậy ôm đầu gối, Lan Khê ngước mắt lên, ánh mắt thoáng qua vẻ mờ mịt.
"Buổi chiều lúc mình về, ba nói với mình, từ nay về sau ông ấy coi như không có đứa con gái này, mình không cần gọi ông ấy là ba nữa." Cô nhẹ nhàng nói .
Kỷ Diêu trợn to hai mắt, nhưng chỉ chốc lát sau cô cố điều chỉnh lại tâm tình, đặt lên bàn tay cô ấy: "Mẹ kiếp cậu bị ngu ngốc à, đó là cha ruột của cậu, cậu cũng không phải là được nhặt về, ông ấy nói như vậy là do nhất thời nói lẫy thôi, cậu có hiểu không hả?"
Đôi mắt Lan Khê sóng sánh nước, lóe ra, trong lòng rất đau.
Thật ra thì cô biết đó cũng có thể là nói lẫy, nhưng lúc nghe được những lời như vậy, cô có cảm thấy giông như mình thật sự được là được nhặt về vậy, cho nên không xứng được yêu thương.
"Lan Khê mình đến đây giúp cậu giải quyết vấn đề có được không" Kỷ Diêu khô khốc nói, giọng run run, nắm chặt tay lấy tay của cô, "Ngày mai hai chúng ta đi tìm thầy giám thị để nói cho rỏ ràng, ba mình mặc dù chỉ là Quan nhỏ nhưng dầu gì cũng có thể nói được với lời nói, mình nhờ ông ấy đi nhờ các mối quan hệ để giúp cậu, cả nhà mình nhất định sẽ cố hết sức để giúp cậu! !"
Câu ấy nắm chặt tay cô làm cô hơi đau.
Lan Khê nghe xong những lời này trong lỏng vô củng chua xót, rất muốn cầm lấy tay của cô ấy nói "Được" , cô không muốn cứ như vậy mà chịu oan uổng! Nhưng có một câu, cô cứ chôn giấu ở trong lòng mãi, cô không biết phải nói thế nào với Kỷ Diêu, chuyện này thật ra đều là do một tay người đàn ông mà cô từng yêu bày ra, vì cái lý do hoang đường và biến thái như vậy, anh ta liền đem đời cô ra để đùa giỡn, tự tay bẻ gảy hai tay của cô, bất kể cô đau đớn và tuyệt vọng như thế nào.
Cô hận anh ta, hận vô cùng. (có khi nào khi biết sự thật thì LK lại đâm ra tự trách mình => tới màn hành nữ chính k nhỉ?????)
Một giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống gò má của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra kiên định, Lan Khê cảm kích nhìn cô, gật đầu đáp ứng, cô biết sẽ phí công, nhưng vẫn muốn thử một lần trước khi chết.
Đã đêm đã khuya, hai nữ sinh ở trên chiếc giường nhỏ hẹp nhưng ấm áp ôm chặt lấy nhau mà ngủ.
Vừa nhắm mắt lại đã thấy toàn cảnh tượng hoang vu, hai các cô đều biết đây là chuyện hoang đường, bằng vào lực lượng của hai cô thì có thể thay đổi được cái gì? Kỷ Diêu cũng không biết nữa.
Cô chỉ muốn cho cô ấy qua được đem nay, cô chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
"Cậu thấy đề thi năm nay có khó không?" Cô mơ mơ màng màng nói chuyện với kỷ Diêu.
". . . . . . Có chút."
"Có chút sao. Nhưng mình đều gặp qua hết rồi."
"Cậu đã gặp qua? !" Kỷ Diêu cả kinh ngồi dậy.
Lan Khê nhẹ nhàng kéo tay của cô ấy để cho cô ấy nằm lại trên gối, giọng mềm mại nói: "Không phải nguyên đề bài, chỉ tương tự thôi, mấy bài tập mình làm trong sách Thượng Đô đều có hết, mình nhớ rất rỏ. . . . . . Nếu mình có thể thi tiếp, mình nhất định có thể làm bài tốt."
Kỷ Diêu lấy tay chống lên đầu, trong lòng chua xót nói: "Ừ."
Đưa tay tới ôm lấy hông của cô chôn đầu mình vào trong cổ của cô, kỷ Diêu buồn bực nói: "Lan Khê, mình yêu cậu."
Lan Khê cảm thấy nhẹt thở, mùa hè nóng bức mà còn ôm nhau như thế này thì rất nóng, cô ở trong bóng tối nhìn lên trần nhà, cắn môi nhẹ giọng nói: "Cậu tránh ra đi, mình không phải đồng tính luyến ái."
Dụi dụi nước mắt, kỷ Diêu lật người lại, nghẹn nghào nói một câu: "Chúc mừng cậu, mình cũng không phải."
Lan Khê không nhịn được liền bật cười, trong ánh mắt tràn đầy sự xúc động, chủ động đưa tay ôm lấy cô ấy: "Để mình xem xem cái chỗ luyến ái nữa mùa của cậu. . . . . ." Một hồi lâu sau cô mới mơ hồ nói, "Kỷ Diêu, tại sao cậu lại bằng phẳng như vậy?Cậu là vượng tử bánh bao nhỏ đấy. . . . . ."
Trong nháy mắt, Kỷ Diêu nghẹn đỏ cả mặt, tuôn ra một câu: "Mẹ kiếp! Cậu đang sờ vào lưng đấy! Mộ Lan Khê, ngươi mà nói thêm một câu vượng tử bánh bao nhỏ nữa thì lão tử sẽ đánh cho ngươi chết! !"
Một lần nữa Lan Khê không nhịn được liền phá lên cười, mím môi lại, khóe miệng nở ra nụ cười sáng chói ngọt ngào, hòa tan vào đêm giá lạnh.
Cô nhẹ nhàng dán lên lưng kỷ Diêu, ốm lấy cô ấy từ phía sau.
Thật sự cảm ơn cậu. Bạn yêu dấu.
Mùa hè ở trong cái sân nhỏ, bóng đêm đầy mê ly, hai bên nói chuyện trên cái bàn gỗ hơn nửa tiếng rồi.
Sắc mặt của thầy giám thị tái xanh rất đáng sợ, cầm ly trà lấy làm xấu hổ nói: "Dàn xếp? lúc nó gian lận thì nên nghĩ đến hậu quả, chẳng lẽ cậu muốn tôi phải mắt nhắm mắt mở? ! Sao nó không biết suy nghĩ đến hậu quả về sau!"
"Ông xác định là do em ấy làm?" Giọng nói của anh tỏa ra sự lạnh lùng, trầm tĩnh nói rõ ràng từng chữ, "Nếu như là bí mật mang theo, một người tài năng như em ấy sẽ không để bị bắt, nếu như là có người bí mật mang theo sau đó ném cho em ấy? Không phải khả năng này cũng có thể xảy ra?"
Thầy giám thị hếch mày: "Tất cả những gì cậu nói cũng chỉ là có thể. . . . . ."
"Nếu như khả năng này là thật ——" Mộ Yến Thần cắt ngang lời ông ta, trong ánh mắt lộ ra đầy sát khí, môi mỏng lạnh lùng nhấn rõ từng chữ, "Không phải là ông đang hủy hoại tương lai của người khác sao?"
Thầy giám thị thoáng chốc cứng họng: ". . . . . ."
"Người gian lận nhất định sẽ cảm thấy chột dạ phải không thưa thầy?" Anh dùng kính ngữ để nói, ánh mắt lạnh lùng, "Em gái tôi có nói qua câu nào mà ông cho là nó đang chột dạ không? Em ấy có từng thừa nhận câu nào, dù chỉ là một câu ——Chuyên này là do em ấy làm không?"
Thầy giám thị dùng sức siết chặt ly trà trong tay làm cho vỡ ra.
Xanh mặt, ông ta kìm chế sự tức giận chậm rãi nói: "Vậy đây là cái gì? Báo cáo tôi cũng đã giao rồi, phía trên cũng xác định là nó gian lận, cậu có chứng cớ chứng minh nó trong sạch sao?"
Nụ cười càn rở, lộ ra trên khóe miệng.
"Ngay cả pháp luật cũng biết nếu không đủ chứng cớ thì không thể bắt người, các ngươi thật đúng là thà giết lầm 3000 lần, cũng không muốn bỏ qua một lần." Mộ Yến Thần cười lạnh từ từ nói.
Đầu óc thầy giám thị “ông ông”, lần nữa xấu hổ đứng lên: "Được rồi, nói đến đây thôi, đã trễ thế này rồi tôi còn phải nghỉ ngơi, cậu về đi, chuyện này tôi không làm chủ được nữa rồi, cậu đi đi!"
Lời nói của ông ta không còn mạch lạc như trước nữa, nước trong ly trà đã lạnh mà còn rót vào miệng.
Mộ Yến Thần lạnh lùng đưa mắt nhìn ông ta một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Thật ra thì nếu như chuyện này đột nhiên bị lật lại bản án chứng minh được là bắt nhầm, vậy trách nhiệm lớn nhất thuộc về giám thị, ông thân là giám thị, phải chịu trách nhiệm lớn nhất, không phải sao?"
Thầy giám thị đang hóp một hóp trà nghe vậy liền bị sắc, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Càng cười lạnh hơn, Mộ Yến Thần ưu nhã mà lạnh lùng giơ hai chân ra, gật đầu một cái, "Tôi hiểu rồi."
Bóng đêm lạnh dần, dáng người cao ngất của anh đứng dậy đi ra bên ngoài, không thèm để ý đến tình hình của người đằng sau tí ti nào, mà anh bây giờ đã đã hiểu, có một số việc căn bản không cách nào nói đạo được, vậy thì, không tôn mất công nói nhiều nữa.
. . . . . .
Sáng sớm ở Mộ gia,Mạc Như Khanh có chút khiếp sợ nhìn hai tấm vé máy bay ở trước mặt. (mọi người đoán ra được chưa )
"Yến Thần, con có ý gì đây? !"
Sáng sớm, con trai mới từ bên ngoài lái xe về, lúc xuống lầu thì bà đã nhìn thấy nó ngồi sẵng ở trong phòng khách, điệu bộ giống như đã ngồi lâu lắm rồi.
"Không phải mẹ vẫn luôn muốn tới đây sao?" Mộ Yến Thần xoa xoa mi tâm đè sự mệt mỏi vì trắng đêm không ngủ xuống, ánh mắt thâm thúy tản ra sự kiên định, đem vé vé máy bay đẩy qua, "Tối nay sẽ bay, mẹ thu dọn hành lý rồi dẫn ông ấy đi đi."
"Hôm nay? !" Mạc Như Khanh cầm vé máy bay len nhìn một chút, khiếp sợ thật lâu không tiêu tan, "Yến Thần con muốn làm cái gì? Tình hình bây giờ đang sóng to gió lớn như vậy, ba mẹ phải đi lúc này sao? !"
"Có lẻ thế?" Ánh mắt lạnh lùng của anh nâng lên, "Để cho hai người trong ba tháng hè này không phải nghe những chuyện linh tinh, nghe những người bên ngoài cười nhạo Mộ gia như thế nào, mẹ cảm thấy, quân trưởng Mộ sẽ chịu được?" khóe môi tuấn dật nâng lên nụ cười lạnh, "Hôm qua ông ta tát em ấy một cái. . . . . . Nguyên nhân lớn nhất không phải vì việc này sao?"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Mạc Như Khanh đỏ lên! Tức giận đến mức toàn thân run rẫy.
Bánh xe cán ngang vũng nước, làm cho bọt nước bắn lên tung tóe! !
Dưới bóng đêm, ánh mắt lạnh lùng đầy nặng nề của Mộ Yến Thần lắng đọng rồi sáng lên, chuyển tay lái, hướng vào khoảng không điên cuồng chạy!
***
Khi Lan Khê tỉnh lại, đã là nửa đêm.
Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn chằm chằm trần nhà một hồi lâu, cố nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi trước khi cô ngất đi, một hồi lâu sau mới tỉnh ngộ, thì ra đây là phòng của mình, trên tay còn có một cái nhiệt kế, cô chớp chớp mắt, liền thấy một cái đầu bù xù đang ngủ cạnh giường của cô.
Tay cô có chút đau, trên đó còn dán một miếng gạc, trên miếng gạc vẫn còn dính một ít máu.
Lan Khê kinh ngạc, giờ tay còn lại lên sờ sờ, cái đầu kia bỗng nhúc nhích.
Kỷ Diêu tỉnh lại, lau lau nước miếng.
Bốn mắt chạm nhau, trong nháy mắt trái tim giống như bị kim đâm vào, đau đến mức cô có thể cảm nhận được nó, kỷ Diêu cắn môi nhẫn nhịn chua xót tràn lên hốc mắt, nở ra nụ cười khó coi: "Tỉnh rồi?"
Cánh môi Lan Khê hơi khô, dừng một chút mới nói được: "Cậu tới nhà mình làm gì?"
Dụi dụi mắt, kỷ Diêu cởi giày ra bò lên giường: "Mình cọ giường, cậu xít qua bên kia đi, mau!"
Lan Khê có chút kinh ngạc, thấy cô ấy vén chăn lên chui vào, không nhịn được liền đứng dậy nhường chỗ cho cô ấy, nhưng khi đứng lên mới thấy có chút choáng váng, để lại đau đớn cùng chua xót trong lồng ngực, trong nháy mắt lại ửng lên , từ trái tim truyền đến tứ chi, tay cô khẽ run , lúc ngồi dậy liền cảm thấy trời đất như quay cuồng.
Kỷ Diêu đang đắp chăn lên người, nghiêng đầu nhìn thấy cô như vậy liền kinh ngạc, trong lòng vừa đau vừa xót.
"Mộ Lan Khê, chuyện của cậu mình biết hết rồi, lúc ở trường thi mình đã nghe những bạn học khác nói rồi, chuyện này rất huyên náo, cậu định làm như thế nào? Cha mẹ cậu để mặc cậu sao?" Kỷ Diêu kìm nén tâm tình nghiêm túc hỏi.
Nằm không nổi nữa, nên ngồi dậy ôm đầu gối, Lan Khê ngước mắt lên, ánh mắt thoáng qua vẻ mờ mịt.
"Buổi chiều lúc mình về, ba nói với mình, từ nay về sau ông ấy coi như không có đứa con gái này, mình không cần gọi ông ấy là ba nữa." Cô nhẹ nhàng nói .
Kỷ Diêu trợn to hai mắt, nhưng chỉ chốc lát sau cô cố điều chỉnh lại tâm tình, đặt lên bàn tay cô ấy: "Mẹ kiếp cậu bị ngu ngốc à, đó là cha ruột của cậu, cậu cũng không phải là được nhặt về, ông ấy nói như vậy là do nhất thời nói lẫy thôi, cậu có hiểu không hả?"
Đôi mắt Lan Khê sóng sánh nước, lóe ra, trong lòng rất đau.
Thật ra thì cô biết đó cũng có thể là nói lẫy, nhưng lúc nghe được những lời như vậy, cô có cảm thấy giông như mình thật sự được là được nhặt về vậy, cho nên không xứng được yêu thương.
"Lan Khê mình đến đây giúp cậu giải quyết vấn đề có được không" Kỷ Diêu khô khốc nói, giọng run run, nắm chặt tay lấy tay của cô, "Ngày mai hai chúng ta đi tìm thầy giám thị để nói cho rỏ ràng, ba mình mặc dù chỉ là Quan nhỏ nhưng dầu gì cũng có thể nói được với lời nói, mình nhờ ông ấy đi nhờ các mối quan hệ để giúp cậu, cả nhà mình nhất định sẽ cố hết sức để giúp cậu! !"
Câu ấy nắm chặt tay cô làm cô hơi đau.
Lan Khê nghe xong những lời này trong lỏng vô củng chua xót, rất muốn cầm lấy tay của cô ấy nói "Được" , cô không muốn cứ như vậy mà chịu oan uổng! Nhưng có một câu, cô cứ chôn giấu ở trong lòng mãi, cô không biết phải nói thế nào với Kỷ Diêu, chuyện này thật ra đều là do một tay người đàn ông mà cô từng yêu bày ra, vì cái lý do hoang đường và biến thái như vậy, anh ta liền đem đời cô ra để đùa giỡn, tự tay bẻ gảy hai tay của cô, bất kể cô đau đớn và tuyệt vọng như thế nào.
Cô hận anh ta, hận vô cùng. (có khi nào khi biết sự thật thì LK lại đâm ra tự trách mình => tới màn hành nữ chính k nhỉ?????)
Một giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống gò má của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lộ ra kiên định, Lan Khê cảm kích nhìn cô, gật đầu đáp ứng, cô biết sẽ phí công, nhưng vẫn muốn thử một lần trước khi chết.
Đã đêm đã khuya, hai nữ sinh ở trên chiếc giường nhỏ hẹp nhưng ấm áp ôm chặt lấy nhau mà ngủ.
Vừa nhắm mắt lại đã thấy toàn cảnh tượng hoang vu, hai các cô đều biết đây là chuyện hoang đường, bằng vào lực lượng của hai cô thì có thể thay đổi được cái gì? Kỷ Diêu cũng không biết nữa.
Cô chỉ muốn cho cô ấy qua được đem nay, cô chỉ nghĩ như vậy mà thôi.
"Cậu thấy đề thi năm nay có khó không?" Cô mơ mơ màng màng nói chuyện với kỷ Diêu.
". . . . . . Có chút."
"Có chút sao. Nhưng mình đều gặp qua hết rồi."
"Cậu đã gặp qua? !" Kỷ Diêu cả kinh ngồi dậy.
Lan Khê nhẹ nhàng kéo tay của cô ấy để cho cô ấy nằm lại trên gối, giọng mềm mại nói: "Không phải nguyên đề bài, chỉ tương tự thôi, mấy bài tập mình làm trong sách Thượng Đô đều có hết, mình nhớ rất rỏ. . . . . . Nếu mình có thể thi tiếp, mình nhất định có thể làm bài tốt."
Kỷ Diêu lấy tay chống lên đầu, trong lòng chua xót nói: "Ừ."
Đưa tay tới ôm lấy hông của cô chôn đầu mình vào trong cổ của cô, kỷ Diêu buồn bực nói: "Lan Khê, mình yêu cậu."
Lan Khê cảm thấy nhẹt thở, mùa hè nóng bức mà còn ôm nhau như thế này thì rất nóng, cô ở trong bóng tối nhìn lên trần nhà, cắn môi nhẹ giọng nói: "Cậu tránh ra đi, mình không phải đồng tính luyến ái."
Dụi dụi nước mắt, kỷ Diêu lật người lại, nghẹn nghào nói một câu: "Chúc mừng cậu, mình cũng không phải."
Lan Khê không nhịn được liền bật cười, trong ánh mắt tràn đầy sự xúc động, chủ động đưa tay ôm lấy cô ấy: "Để mình xem xem cái chỗ luyến ái nữa mùa của cậu. . . . . ." Một hồi lâu sau cô mới mơ hồ nói, "Kỷ Diêu, tại sao cậu lại bằng phẳng như vậy?Cậu là vượng tử bánh bao nhỏ đấy. . . . . ."
Trong nháy mắt, Kỷ Diêu nghẹn đỏ cả mặt, tuôn ra một câu: "Mẹ kiếp! Cậu đang sờ vào lưng đấy! Mộ Lan Khê, ngươi mà nói thêm một câu vượng tử bánh bao nhỏ nữa thì lão tử sẽ đánh cho ngươi chết! !"
Một lần nữa Lan Khê không nhịn được liền phá lên cười, mím môi lại, khóe miệng nở ra nụ cười sáng chói ngọt ngào, hòa tan vào đêm giá lạnh.
Cô nhẹ nhàng dán lên lưng kỷ Diêu, ốm lấy cô ấy từ phía sau.
Thật sự cảm ơn cậu. Bạn yêu dấu.
Mùa hè ở trong cái sân nhỏ, bóng đêm đầy mê ly, hai bên nói chuyện trên cái bàn gỗ hơn nửa tiếng rồi.
Sắc mặt của thầy giám thị tái xanh rất đáng sợ, cầm ly trà lấy làm xấu hổ nói: "Dàn xếp? lúc nó gian lận thì nên nghĩ đến hậu quả, chẳng lẽ cậu muốn tôi phải mắt nhắm mắt mở? ! Sao nó không biết suy nghĩ đến hậu quả về sau!"
"Ông xác định là do em ấy làm?" Giọng nói của anh tỏa ra sự lạnh lùng, trầm tĩnh nói rõ ràng từng chữ, "Nếu như là bí mật mang theo, một người tài năng như em ấy sẽ không để bị bắt, nếu như là có người bí mật mang theo sau đó ném cho em ấy? Không phải khả năng này cũng có thể xảy ra?"
Thầy giám thị hếch mày: "Tất cả những gì cậu nói cũng chỉ là có thể. . . . . ."
"Nếu như khả năng này là thật ——" Mộ Yến Thần cắt ngang lời ông ta, trong ánh mắt lộ ra đầy sát khí, môi mỏng lạnh lùng nhấn rõ từng chữ, "Không phải là ông đang hủy hoại tương lai của người khác sao?"
Thầy giám thị thoáng chốc cứng họng: ". . . . . ."
"Người gian lận nhất định sẽ cảm thấy chột dạ phải không thưa thầy?" Anh dùng kính ngữ để nói, ánh mắt lạnh lùng, "Em gái tôi có nói qua câu nào mà ông cho là nó đang chột dạ không? Em ấy có từng thừa nhận câu nào, dù chỉ là một câu ——Chuyên này là do em ấy làm không?"
Thầy giám thị dùng sức siết chặt ly trà trong tay làm cho vỡ ra.
Xanh mặt, ông ta kìm chế sự tức giận chậm rãi nói: "Vậy đây là cái gì? Báo cáo tôi cũng đã giao rồi, phía trên cũng xác định là nó gian lận, cậu có chứng cớ chứng minh nó trong sạch sao?"
Nụ cười càn rở, lộ ra trên khóe miệng.
"Ngay cả pháp luật cũng biết nếu không đủ chứng cớ thì không thể bắt người, các ngươi thật đúng là thà giết lầm 3000 lần, cũng không muốn bỏ qua một lần." Mộ Yến Thần cười lạnh từ từ nói.
Đầu óc thầy giám thị “ông ông”, lần nữa xấu hổ đứng lên: "Được rồi, nói đến đây thôi, đã trễ thế này rồi tôi còn phải nghỉ ngơi, cậu về đi, chuyện này tôi không làm chủ được nữa rồi, cậu đi đi!"
Lời nói của ông ta không còn mạch lạc như trước nữa, nước trong ly trà đã lạnh mà còn rót vào miệng.
Mộ Yến Thần lạnh lùng đưa mắt nhìn ông ta một hồi lâu, đột nhiên mở miệng nói: "Thật ra thì nếu như chuyện này đột nhiên bị lật lại bản án chứng minh được là bắt nhầm, vậy trách nhiệm lớn nhất thuộc về giám thị, ông thân là giám thị, phải chịu trách nhiệm lớn nhất, không phải sao?"
Thầy giám thị đang hóp một hóp trà nghe vậy liền bị sắc, sắc mặt khó coi đến cực hạn.
Càng cười lạnh hơn, Mộ Yến Thần ưu nhã mà lạnh lùng giơ hai chân ra, gật đầu một cái, "Tôi hiểu rồi."
Bóng đêm lạnh dần, dáng người cao ngất của anh đứng dậy đi ra bên ngoài, không thèm để ý đến tình hình của người đằng sau tí ti nào, mà anh bây giờ đã đã hiểu, có một số việc căn bản không cách nào nói đạo được, vậy thì, không tôn mất công nói nhiều nữa.
. . . . . .
Sáng sớm ở Mộ gia,Mạc Như Khanh có chút khiếp sợ nhìn hai tấm vé máy bay ở trước mặt. (mọi người đoán ra được chưa )
"Yến Thần, con có ý gì đây? !"
Sáng sớm, con trai mới từ bên ngoài lái xe về, lúc xuống lầu thì bà đã nhìn thấy nó ngồi sẵng ở trong phòng khách, điệu bộ giống như đã ngồi lâu lắm rồi.
"Không phải mẹ vẫn luôn muốn tới đây sao?" Mộ Yến Thần xoa xoa mi tâm đè sự mệt mỏi vì trắng đêm không ngủ xuống, ánh mắt thâm thúy tản ra sự kiên định, đem vé vé máy bay đẩy qua, "Tối nay sẽ bay, mẹ thu dọn hành lý rồi dẫn ông ấy đi đi."
"Hôm nay? !" Mạc Như Khanh cầm vé máy bay len nhìn một chút, khiếp sợ thật lâu không tiêu tan, "Yến Thần con muốn làm cái gì? Tình hình bây giờ đang sóng to gió lớn như vậy, ba mẹ phải đi lúc này sao? !"
"Có lẻ thế?" Ánh mắt lạnh lùng của anh nâng lên, "Để cho hai người trong ba tháng hè này không phải nghe những chuyện linh tinh, nghe những người bên ngoài cười nhạo Mộ gia như thế nào, mẹ cảm thấy, quân trưởng Mộ sẽ chịu được?" khóe môi tuấn dật nâng lên nụ cười lạnh, "Hôm qua ông ta tát em ấy một cái. . . . . . Nguyên nhân lớn nhất không phải vì việc này sao?"
Trong nháy mắt, sắc mặt của Mạc Như Khanh đỏ lên! Tức giận đến mức toàn thân run rẫy.
Bình luận facebook