Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17
Sáng hôm sau, Lan Khê mơ mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy cổ họng khát khô, đôi môi như muốn nứt ra hết.
Cô mở mắt, lồm cồm ngồi dậy. Nhìn thấy một nơi xa lạ, cô lập tức trợn mắt há mồm, vội vàng cúi xuống xem xét lại trang phục. Khi thấy quần áo hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, cô mới dám thở phào ra. Lan Khê lười biếng ngó nghiêng toàn bộ căn phòng một lúc mới chịu xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Từ lầu hai nhìn xuống có thể thấy được bao quát khắp phòng khách, bên bàn ăn, có bóng dáng của Mộ Yến Thần đang ngồi xem báo.
Hình ảnh này đập vào thị giác có sức công phá mãnh liệt, khiến Lan Khê phải gấp gáp lui chân về phía sau, tay nhỏ bé nắm chặt lan can, liên tục thở ra hít vào.
Đây là. . . . . . Nơi nào?
"Đã dậy rồi thì đi rửa mặt đi, đến đây thấy có gì ăn được thì ăn, tôi cho cô 20 phút."
Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh vang lên dội khắp căn nhà.
Lan Khê cắn môi, gương mặt đỏ ửng, người đàn ông này chắc có con mắt thứ ba trên đỉnh đầu nhở? .
Cô chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, qua loa đánh răng rửa mặt. Trong phòng tắm bao trùm một màu trắng xóa, từ sơn tường đến những vật dụng nhỏ như khăn lông, bàn chải đánh răng…. Cả căn phòng toát lên một sự cô tịch năng nề như chính chủ nhân của nó.
Không dám kéo dài thời gian, làm xong, Lan Khê lập tức mang vội đôi dép dùng trong nhà, nhanh chóng chạy ra ngoài trình báo.
Lúc xuống lầu, Lan Khê mới nhìn rõ, diện tích phòng khách so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn nhiều. Cô lúng túng, lựa chỗ cách Mộ Yến Thần xa nhất, mới kéo ghế ngồi xuống, nhỏ tiếng hỏi: “ Đây là đâu?”
Mộ Yến Thần đúng lúc vừa xem xong mục tài chính cuối cùng của tờ báo, anh đem tờ báo để qua một bên, cầm lấy khăn ăn, lau thật sạch hai bàn tay.
"Nhà tôi." Anh nói.
Lan Khê ngạc nhiên.
Nhưng bụng cô đang réo rắt liên tục, biểu tình vì cô ngược đãi nó. Lan Khê cũng chả buồn tỏ ra khách sáo với anh, tay nhỏ bé cầm bánh bao bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nghi ngờ hỏi: ". . . . . . Tôi làm sao lại ở chỗ này, khi đang ngủ, mộng du nên bơi tới đây hả?"
Tay cầm nĩa của Mộ Yến Thần thoáng dừng lại, để xuống, bưng ly sữa tươi bên cạnh nhấp một ít, ngước mắt hỏi: "Không nhớ rõ gì sao?"
Lan Khê cả kinh, bánh bao đang nhai trong miệng suýt bị nghẹn, khẩn trương nhìn anh. Hôm qua uống say, không lẽ cô lại gây chuyện rắc rối, lại còn dính dáng đến người đàn ông này, hôm qua cô đã làm gì đắc tội với anh sao?
Mộ Yến Thần đem ly sữa tươi để xuống, gương mặt tuấn tú vẫn nhìn chăm chú vào người trước mặt, trầm giọng nói: "Tới đây ngồi."
Hic, khí thế cường đại, đáng sợ lại ép tới Lan Khê rồi, mỗi khi khí lực này tràn đến là cô hít thở không thông mà. Lúc này, có thêm mười lá gan cô cũng không dám kháng lệnh anh.
Cô cố thu hết can đản, tiến lại ngồi gần anh..
Vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế, Mộ Yến Thần liền bất ngờ tấn công, nhanh chóng dùng một tay bắt lấy cằm Lan Khê, xoay khuôn mặt cô về phía anh, bắt buộc cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nghiêm nghị nói.
" Lan Khê, tôi chỉ nói một lần duy nhất, từ nay ban đêm không được ra khỏi nhà, nghiêm cấm giao du với loại người như tối hôm qua, cũng không bao giờ được đặt chân đến những địa phương không thích hợp với tuổi của cô nữa, nghe rõ chưa?"
Lan Khê mới đầu bị khí thế của anh hù dọa, một lúc lâu mới yếu ớt phản ứng.
"Vô lí! Những người hôm qua là bạn của tôi, anh không được phép nói họ . . . . ."
"Nói ‘ vâng ’."
Lan Khê bị chặn họng, mặt đỏ bừng bừng như máu:"Mộ yến thần, anh dựa vào đâu mà muốn quản tôi? Chẳng qua chỉ là một ông anh hờ trên danh nghĩa, ngay cả ba tôi còn chưa quản chặt tôi như thế. . . . . ."
"Cô có thật hi vọng sẽ bị mọi người ngó lơ, không ai thèm quan tâm, coi ngó?” Ngữ điệu anh giờ rét lạnh như băng, "Tôi chỉ lặp lại một lần, lập tức nói”Vâng”."
Cằm Lan Khê đau lắm nhưng vẫn không muốn đầu hàng trước anh, ánh mắt cô sáng long lanh, nhìn trực diện vào mắt anh, thể hiện sự quật cường của bản thân.
Hai người im lặng giằng co. Một giây, hai giây…. Từng giây chậm chạp trôi qua. Cuối cùng , Lan Khê đành giơ cờ trắng, đáy mắt long lanh ảm đạm đi chút ánh sáng, lông mi dài rủ xuống, nhẹ nhàng chớp nháy. Giọng nói mang theo chút uất ức, tủi thân, dùng giọng mũi “ừ” nhỏ một tiếng. Hic! Cường thế của Mộ Yến Thần ép Lan Khê đến mức ngột ngạt, không thể hít thở nổi. Nếu còn ngoan cố, chắc cô sẽ chết mất.
Cô mở mắt, lồm cồm ngồi dậy. Nhìn thấy một nơi xa lạ, cô lập tức trợn mắt há mồm, vội vàng cúi xuống xem xét lại trang phục. Khi thấy quần áo hôm qua vẫn còn nguyên vẹn, cô mới dám thở phào ra. Lan Khê lười biếng ngó nghiêng toàn bộ căn phòng một lúc mới chịu xuống giường, mở cửa đi ra ngoài.
Từ lầu hai nhìn xuống có thể thấy được bao quát khắp phòng khách, bên bàn ăn, có bóng dáng của Mộ Yến Thần đang ngồi xem báo.
Hình ảnh này đập vào thị giác có sức công phá mãnh liệt, khiến Lan Khê phải gấp gáp lui chân về phía sau, tay nhỏ bé nắm chặt lan can, liên tục thở ra hít vào.
Đây là. . . . . . Nơi nào?
"Đã dậy rồi thì đi rửa mặt đi, đến đây thấy có gì ăn được thì ăn, tôi cho cô 20 phút."
Giọng nói trầm thấp, bình tĩnh vang lên dội khắp căn nhà.
Lan Khê cắn môi, gương mặt đỏ ửng, người đàn ông này chắc có con mắt thứ ba trên đỉnh đầu nhở? .
Cô chạy vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, qua loa đánh răng rửa mặt. Trong phòng tắm bao trùm một màu trắng xóa, từ sơn tường đến những vật dụng nhỏ như khăn lông, bàn chải đánh răng…. Cả căn phòng toát lên một sự cô tịch năng nề như chính chủ nhân của nó.
Không dám kéo dài thời gian, làm xong, Lan Khê lập tức mang vội đôi dép dùng trong nhà, nhanh chóng chạy ra ngoài trình báo.
Lúc xuống lầu, Lan Khê mới nhìn rõ, diện tích phòng khách so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn nhiều. Cô lúng túng, lựa chỗ cách Mộ Yến Thần xa nhất, mới kéo ghế ngồi xuống, nhỏ tiếng hỏi: “ Đây là đâu?”
Mộ Yến Thần đúng lúc vừa xem xong mục tài chính cuối cùng của tờ báo, anh đem tờ báo để qua một bên, cầm lấy khăn ăn, lau thật sạch hai bàn tay.
"Nhà tôi." Anh nói.
Lan Khê ngạc nhiên.
Nhưng bụng cô đang réo rắt liên tục, biểu tình vì cô ngược đãi nó. Lan Khê cũng chả buồn tỏ ra khách sáo với anh, tay nhỏ bé cầm bánh bao bỏ vào miệng, vừa ăn vừa nghi ngờ hỏi: ". . . . . . Tôi làm sao lại ở chỗ này, khi đang ngủ, mộng du nên bơi tới đây hả?"
Tay cầm nĩa của Mộ Yến Thần thoáng dừng lại, để xuống, bưng ly sữa tươi bên cạnh nhấp một ít, ngước mắt hỏi: "Không nhớ rõ gì sao?"
Lan Khê cả kinh, bánh bao đang nhai trong miệng suýt bị nghẹn, khẩn trương nhìn anh. Hôm qua uống say, không lẽ cô lại gây chuyện rắc rối, lại còn dính dáng đến người đàn ông này, hôm qua cô đã làm gì đắc tội với anh sao?
Mộ Yến Thần đem ly sữa tươi để xuống, gương mặt tuấn tú vẫn nhìn chăm chú vào người trước mặt, trầm giọng nói: "Tới đây ngồi."
Hic, khí thế cường đại, đáng sợ lại ép tới Lan Khê rồi, mỗi khi khí lực này tràn đến là cô hít thở không thông mà. Lúc này, có thêm mười lá gan cô cũng không dám kháng lệnh anh.
Cô cố thu hết can đản, tiến lại ngồi gần anh..
Vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế, Mộ Yến Thần liền bất ngờ tấn công, nhanh chóng dùng một tay bắt lấy cằm Lan Khê, xoay khuôn mặt cô về phía anh, bắt buộc cô nghiêm túc nhìn vào mắt anh, nghiêm nghị nói.
" Lan Khê, tôi chỉ nói một lần duy nhất, từ nay ban đêm không được ra khỏi nhà, nghiêm cấm giao du với loại người như tối hôm qua, cũng không bao giờ được đặt chân đến những địa phương không thích hợp với tuổi của cô nữa, nghe rõ chưa?"
Lan Khê mới đầu bị khí thế của anh hù dọa, một lúc lâu mới yếu ớt phản ứng.
"Vô lí! Những người hôm qua là bạn của tôi, anh không được phép nói họ . . . . ."
"Nói ‘ vâng ’."
Lan Khê bị chặn họng, mặt đỏ bừng bừng như máu:"Mộ yến thần, anh dựa vào đâu mà muốn quản tôi? Chẳng qua chỉ là một ông anh hờ trên danh nghĩa, ngay cả ba tôi còn chưa quản chặt tôi như thế. . . . . ."
"Cô có thật hi vọng sẽ bị mọi người ngó lơ, không ai thèm quan tâm, coi ngó?” Ngữ điệu anh giờ rét lạnh như băng, "Tôi chỉ lặp lại một lần, lập tức nói”Vâng”."
Cằm Lan Khê đau lắm nhưng vẫn không muốn đầu hàng trước anh, ánh mắt cô sáng long lanh, nhìn trực diện vào mắt anh, thể hiện sự quật cường của bản thân.
Hai người im lặng giằng co. Một giây, hai giây…. Từng giây chậm chạp trôi qua. Cuối cùng , Lan Khê đành giơ cờ trắng, đáy mắt long lanh ảm đạm đi chút ánh sáng, lông mi dài rủ xuống, nhẹ nhàng chớp nháy. Giọng nói mang theo chút uất ức, tủi thân, dùng giọng mũi “ừ” nhỏ một tiếng. Hic! Cường thế của Mộ Yến Thần ép Lan Khê đến mức ngột ngạt, không thể hít thở nổi. Nếu còn ngoan cố, chắc cô sẽ chết mất.
Bình luận facebook