Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 189
Ánh mắt của Lan Khê đầy đau thương, cố nén đau đớn, rõ ràng cảm nhận được sự săn sóc của anh.
"Sau này ngày nào cũng phải vân vê như vậy mới được, ít nhất phải 10 phút, nếu không sau này xương sống sẽ bị đau đó, cho dù làm trong văn phòng cũng đừng nên ngồi quá lâu, biết không?" Anh ôn nhu nói, khí nóng không ngừng lan ra trên cổ của cô.
Lan Khê cắn môi, trên môi vẫn còn in lại dấu răng, nhỏ giọng nói: "Biết rồi, em không có nhiều kinh nghiệm sống đến như vậy, nên không biết nhiều về dưỡng sinh."
Dưỡng sinh.
Mộ Yến Thần hơi hơi nhíu mi, lực đạo đột nhiên mạnh lên, cô lập tức đau đớn nức nở hơi thở của anh vô cùng nguy hiểm, nói thật nhỏ bên tai cô: "Em đang nói anh già rồi hả?"
Lan Khê lập tức muốn giải thích: "không có. Em chỉ nói anh thành thục thôi."
Cái từ này dễ nghe hơn nhiều.
Mộ Yến Thần lạnh lùng híp mắt lại, mặt anh cũng trở nên ôn nhu hơn, giận dữ cũng mất đi rất nhiều, sau đó nắm lấy tay cô tiếp tục mát xa, chờ từ từ quen với cảm giác hơi đau này, bả vai mỏi nhừ cũng dần khỏe hơn trước.
"Thoải mái không?"
Lan Khê nhu thuận giống như một chú mèo nhỏ, gật gật đầu.
Ngón tay thon dài của Mộ Yến Thần nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi hôn lên đó một cái: "Sau khi trở về thì em nên làm cho anh thoải mái bù đi."
Câu này như đang ám chỉ điều gì đó, Lan Khê nghe xong mặt liền đỏ bừng!
Khi anh rời đi, cơ thể cô như có một trận gió lạnh ùa vào, mở máy xe chạy tới nhà trọ của cô, Lan Khê không hiểu tại sao mình lại khẩn trương đến vậy, không biết anh lại đang muốn làm cái gì.
thật không ngờ tới, anh lại chạy đến siêu thụ mua thức ăn về nhà nấu.
"Hôm nay chúng ta không ra ngoài ăn hả? không phải anh còn phải đi làm nữa sao?" Lan Khê lướt nhìn mấy túi nhựa trên xe hỏi.
"Ừ." Mộ Yến Thần nhàn nhạt đáp lại, tự nhiên anh lại thấy thích từ "chúng ta" của cô, anh đảo mắt, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, rồi lái xe chạy về nhà.
Sau khi về tới nhà trọ, Lan Khê mới biết mình đã sai.
"Cầm vào bếp đi." Anh giao cái túi cho cô.
Lan Khê thay dép rồi đi vào bếp, nhẹ nhàng nhăn mày: "Tại sao anh lại mua toàn đồ ăn thanh đạm không vậy?"
cô không nhớ là anh có khẩu vị này.
Mộ Yến Thần ở phòng khách cởi áo khoác cùng cà-vạt, cơ thể cao lớn đi tới: "Hôm nay em là bữa tối."
- - cô làm?!!
Lan Khê mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu mới xoắn xuýt nhẹ giọng giải thích: "không phải em làm đúng không."
Việc nhà thì cô còn có khả năng làm thử, nhưng còn việc nấu ăn thì cô thật sự chưa từng học qua.
"Em cứ làm đại đi, bây giờ bắt đầu học cũng được, chỉ cần là do em nấu, anh sẽ ăn hết." Mộ Yến Thần giơ tay nhìn đồng hồ, biểu tình lạnh nhạt, "Bắt đầu đi."
Đêm nay, anh như đang cố ý gây khó dễ cho cô thì phải.
Anh đi ra ngoài, Lan Khê cứ nhăn mày không thôi, nhìn túi thức ăn bự chảng làm cô không khỏi hoảng loạn, trong đầu như có mấy tia lửa điện xẹt qua, đột nhiên cô nhớ tới quán cơm Hàn Quốc mà cô đi ăn cùng Kỷ Hằng hổi trưa, chẳng lẽ --
Lan Khê chợt hiểu ra mọi chuyện.
Đẩy túi lớn vào trong nhà bếp, cô chạy ra ngoài phòng khách thì thấy Mộ Yến Thần đang ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, trên TV không phải tin thời sự, cũng không phải tin quân sự, mà là quảng cáo giới thiệu xà phòng hương xoài.
cô không nhịn được, khéo miệng liền run rẩy, không thể nào nói được.
nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay mềm mại của Lan Khê quấn lấy cổ anh, ôn nhu hỏi: "Hồi trưa anh có đến công ty tìm em hả?"
Mộ Yến Thần lạnh lùng phủ nhận: "không có."
Gạt người.
Lân Khê bĩu môi, cảm thấy người đàn ông này không đáng yêu chút nào, thì ra là do anh ghen nên mới dùng cách một đổi một này.
"vậy làm sao mà anh biết được hồi trưa nay em đi ăn cơm với học trưởng, không lẽ là ở trong tiệm ăn?"
cô hỏi trực tiếp Mộ Yến Thần cũng không giấu diếm, kéo cánh tay đang quấn trên cổ mình xuống, đạm mạc nói: "Hồi trưa đi trao đổi hạng mục với đối tác, tại công ty của các ngươi đối diện với cái quán đó."
- - cô còn cho rằng bữa trưa anh đi điều tra cô nữa chứ?
thì ra là như vậy.
"Là thương nhân?" cô chuyển đề tài hỏi.
Mộ Yến Thần nhíu nhiu mày: "Em biết?"
"Đương nhiên, cái nơi sa hoa đó chỉ có thể hấp dẫn những người lãnh đạo thích tiêu tiền tiêu tiền hoang phí mà thôi, chỉ có thể gạt được người ngoài nghề."
cô hiểu không ít về nó đâu.
Đề tài này vừa kết thúc thì anh lại bắt đầu trầm mặc,mắt thì nhìn TV nhưng không hề để ý đến nội dung bên trong, Lan Khê không còn cách nào khác, không thèm để ý lần nữa quấn lấy cổ anh, ánh mắt mềm mại, ghé vào lỗ tai anh nói khẽ: "Anh trai, em sẽ không..."
Giọng nói nhẹ nhàng thốt lên chữ "Anh trai", làm cho lòng Mộ Yến Thần chấn động không thôi! Ngón tay run rẩy, cách xưng hô này đã lâu lắm rồi anh chưa được nghe lại lần nào.
Tivi vẫn
tiếp tục phát sóng, anh giống như đang trở về bốn năm trước, cô cũng đang ở độ tuổi ngày đó.
Khi đó, cô rất mẫn cảm mà và yếu ớt, không hiểu bất cứ chuyện gì. cô là bảo bối ở trong lòng anh, chỉ cần cô nhíu mày hay rơi một giọt nước mắt cũng làm cho anh đau lòng, hận không thể nói cho cô biết tất cả những gì anh đã nghe, chỉ cần cô muốn, bất cứ thứ gì anh cũng sẽ cho cô.
Môi mỏng nhếch lên, lộ ra một chút trắng xanh, Mộ Yến Thần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, kéo cô xuống ngồi cạnh mình.
Đứa trẻ trước mặt này, rõ ràng vẫn không có gì thay đổi.
Trong mắt Mộ Yến Thần xuất hiện tia lửa nóng bỏng, ôm cô vào trong ngực, mà lại nhưng không dám mạnh tay sợ lại làm cô đau, lòng bàn tay vuốt ve mặt cô, giọng nói trầm thấp u lãnh vang lên: “Em tưởng chỉ cần gọi một tiếng “Anh trai” thì anh sẽ không làm khó dễ em nữa sao?”
Trong lòng Lan Khê hơi chấn động, không ngờ chỉ một chữ đơn giản như thế lại có lực sát thương mạnh đến như vậy.
Động tác ôn nhu của anh làm cho sự đề phòng của cô dần mất đi, không có chút tâm tư tạp niệm nào hết.
Lan Khê nhẹ nhàng vòng qua ôm anh, trong mắt đầy chờ mong: “Anh không tức giận sao?”
Mộ Yến Thần hừ một tiếng, khóe miệng ngoắc ngoắc, từ lạnh lùng trở nên ấm áp hơn.
- - cô biết rõ địa vị của mình trong lòng anh như vậy, thì anh tức cái gì chứ?
Lan Khê hơi yên tâm, ôm chặt lấy anh: “Nếu anh muốn ăn thì em có thể làm phụ, bây giờ có học cũng muộn lắm rồi, lát nữa anh không ăn được thì đừng trách..”
Giọng nói dịu dàng chứa chan biết bao tình cảm của cô vang lên.
Anh ôm chặt cô, vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngăn lời của cô lại, Mộ Yến Thần trầm thấp nói: “Được rồi… Em ngồi ở đây đi. Anh đi nấu được chưa.”
Anh cũng không có ý định để cho cô tự mình nấu ăn.
Lần này đến lượt Lan Khê không khỏi kinh ngạc.
“Anh biết nấu sao?”
“thì bây giờ học nè.” Anh thản nhiên đáp.
Lan Khê lập tức muốn theo anh vào phòng bếp để xem thử.
Mộ Yến Thần liền dùng ánh mắt ngăn cô lại, cơ thể to lớn của anh lần nữa cuối xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thoáng chốc Lan Khê không dám động đậy, để cho anh hôn tùy ý, dần dần xâm nhập, cuối cùng không ngừng quấn lấy đầu lưỡi của cô mà ngậm cắn, sau đó phun ra hai chữ: “yêu tinh!”
Mặt Lan Khê đỏ bừng, hơi thở không ổn định.
Ánh mắt nóng bỏng của Mộ Yến Thần trở nên ôn nhu hơn, sau khi thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi anh mới đứng dậy đi vào bếp.
…
Chỉ một bữa cơm mà lăn qua lăn lại đến hơn 10 giờ mới ăn xong, sau khi đem chén dĩa bỏ vào trong tủ thì Lan Khê mới chợt nhớ ra một chuyện, cô đi ra ngoài thì phát hiện phòng khách trống trơn, nhưng trong thư phòng lại mở đèn sáng trưng.
Thư phòng của cô rất nhỏ, chỉ có cây treo đồ, giá sách và hai chiếc ghế sofa nhỏ, dùng để nghỉ ngơi thì rất tốt, chứ làm việc thì lại không thoải mái chút nào.
cô chạy vào phòng thì quả nhiên thấy Mộ Yến Thần ở trong đó, trên màn hình máy tính đầy những đường cong tung hoành, cô xem không hiểu.
Hốc mắt nóng lên, Lan Khê nhẹ giọng hỏi: “Anh lại định làm việc suốt đêm nữa hả?”
cô nhớ rất rõ, trước kia anh cũng có thói quen này.
Mộ Yến Thần nhìn hốc mắt đỏ lên của cô thì tâm lại mềm nhũn, giơ tay lên ý bảo cô lại gần.
“Anh không làm việc suốt đêm, chỉ là do lệch múi giờ thôi, ở bên Mĩ có rất nhiều việc cần anh thông qua, chỉ buổi tối mới xử lý được thôi.” Anh nhẹ giọng giải thích, kéo ngồi xuống chân mình, “Em đi tắm trước đi, anh ở đây đợi em.”
Chóp mũi Lan Khê hơi chua xót, mắt trong veo ngước nhìn anh: “Sau đó anh lại chờ đến khi em ngủ rồi làm việc tiếp nữa hả? Mộ Yến Thần, em nói rồi, nếu anh không rảnh thì đừng có tới, em có thể ở một mình được, anh nghe không hiểu sao?”
Miệng cô không ngừng trách cứ, nếu đổi lại ngày thường Mộ Yến Thần nhất định sẽ không cho phép cô nói với anh như thế này, nhưng lúc này, anh đang rất thỏa mãn, không có điểm gì gọi là tức giận. Anh quyết định để bản báo cáo xuống, ôm lấy cô: “Được rồi, chúng ta bắt đầu…”
“Mộ Yến Thần, ý em không phải như vậy.”
Thấy cô vùng vẫy, Mộ Yến Thần kiềm lại không cho cô động đậy nữa, để cô ngồi lên trên bàn, nhìn bộ ngực tròn trịa của cô, trong mắt anh như có thứ gì đó đang sáng lên.
“Em không muốn làm chậm trễ công việc của anh, đại học năm ba thì em đã chuyển ra ngoài khỏi ký túc xá, quen ở một mình rồi, sau này anh không cần thức đêm nữa, cũng đừng có uống mấy loại thuốc này nữa, không tốt cho cơ thể đâu.” Lan Khê cố gắng bình tĩnh nói.
Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô, sau một lúc lâu mới khàn giọng mở miệng: “Anh cũng ở một mình lâu rồi. Anh cũng không muốn có thói quen này nữa.”
Bốn năm qua, anh rất cô độc.
Nên anh không muốn có thói quen ở một mình nữa.
"Sau này ngày nào cũng phải vân vê như vậy mới được, ít nhất phải 10 phút, nếu không sau này xương sống sẽ bị đau đó, cho dù làm trong văn phòng cũng đừng nên ngồi quá lâu, biết không?" Anh ôn nhu nói, khí nóng không ngừng lan ra trên cổ của cô.
Lan Khê cắn môi, trên môi vẫn còn in lại dấu răng, nhỏ giọng nói: "Biết rồi, em không có nhiều kinh nghiệm sống đến như vậy, nên không biết nhiều về dưỡng sinh."
Dưỡng sinh.
Mộ Yến Thần hơi hơi nhíu mi, lực đạo đột nhiên mạnh lên, cô lập tức đau đớn nức nở hơi thở của anh vô cùng nguy hiểm, nói thật nhỏ bên tai cô: "Em đang nói anh già rồi hả?"
Lan Khê lập tức muốn giải thích: "không có. Em chỉ nói anh thành thục thôi."
Cái từ này dễ nghe hơn nhiều.
Mộ Yến Thần lạnh lùng híp mắt lại, mặt anh cũng trở nên ôn nhu hơn, giận dữ cũng mất đi rất nhiều, sau đó nắm lấy tay cô tiếp tục mát xa, chờ từ từ quen với cảm giác hơi đau này, bả vai mỏi nhừ cũng dần khỏe hơn trước.
"Thoải mái không?"
Lan Khê nhu thuận giống như một chú mèo nhỏ, gật gật đầu.
Ngón tay thon dài của Mộ Yến Thần nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô rồi hôn lên đó một cái: "Sau khi trở về thì em nên làm cho anh thoải mái bù đi."
Câu này như đang ám chỉ điều gì đó, Lan Khê nghe xong mặt liền đỏ bừng!
Khi anh rời đi, cơ thể cô như có một trận gió lạnh ùa vào, mở máy xe chạy tới nhà trọ của cô, Lan Khê không hiểu tại sao mình lại khẩn trương đến vậy, không biết anh lại đang muốn làm cái gì.
thật không ngờ tới, anh lại chạy đến siêu thụ mua thức ăn về nhà nấu.
"Hôm nay chúng ta không ra ngoài ăn hả? không phải anh còn phải đi làm nữa sao?" Lan Khê lướt nhìn mấy túi nhựa trên xe hỏi.
"Ừ." Mộ Yến Thần nhàn nhạt đáp lại, tự nhiên anh lại thấy thích từ "chúng ta" của cô, anh đảo mắt, bàn tay to lớn nắm lấy tay cô, rồi lái xe chạy về nhà.
Sau khi về tới nhà trọ, Lan Khê mới biết mình đã sai.
"Cầm vào bếp đi." Anh giao cái túi cho cô.
Lan Khê thay dép rồi đi vào bếp, nhẹ nhàng nhăn mày: "Tại sao anh lại mua toàn đồ ăn thanh đạm không vậy?"
cô không nhớ là anh có khẩu vị này.
Mộ Yến Thần ở phòng khách cởi áo khoác cùng cà-vạt, cơ thể cao lớn đi tới: "Hôm nay em là bữa tối."
- - cô làm?!!
Lan Khê mở to hai mắt nhìn, sau một lúc lâu mới xoắn xuýt nhẹ giọng giải thích: "không phải em làm đúng không."
Việc nhà thì cô còn có khả năng làm thử, nhưng còn việc nấu ăn thì cô thật sự chưa từng học qua.
"Em cứ làm đại đi, bây giờ bắt đầu học cũng được, chỉ cần là do em nấu, anh sẽ ăn hết." Mộ Yến Thần giơ tay nhìn đồng hồ, biểu tình lạnh nhạt, "Bắt đầu đi."
Đêm nay, anh như đang cố ý gây khó dễ cho cô thì phải.
Anh đi ra ngoài, Lan Khê cứ nhăn mày không thôi, nhìn túi thức ăn bự chảng làm cô không khỏi hoảng loạn, trong đầu như có mấy tia lửa điện xẹt qua, đột nhiên cô nhớ tới quán cơm Hàn Quốc mà cô đi ăn cùng Kỷ Hằng hổi trưa, chẳng lẽ --
Lan Khê chợt hiểu ra mọi chuyện.
Đẩy túi lớn vào trong nhà bếp, cô chạy ra ngoài phòng khách thì thấy Mộ Yến Thần đang ngồi ở trên ghế sofa xem tivi, trên TV không phải tin thời sự, cũng không phải tin quân sự, mà là quảng cáo giới thiệu xà phòng hương xoài.
cô không nhịn được, khéo miệng liền run rẩy, không thể nào nói được.
nhẹ nhàng bước tới, ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay mềm mại của Lan Khê quấn lấy cổ anh, ôn nhu hỏi: "Hồi trưa anh có đến công ty tìm em hả?"
Mộ Yến Thần lạnh lùng phủ nhận: "không có."
Gạt người.
Lân Khê bĩu môi, cảm thấy người đàn ông này không đáng yêu chút nào, thì ra là do anh ghen nên mới dùng cách một đổi một này.
"vậy làm sao mà anh biết được hồi trưa nay em đi ăn cơm với học trưởng, không lẽ là ở trong tiệm ăn?"
cô hỏi trực tiếp Mộ Yến Thần cũng không giấu diếm, kéo cánh tay đang quấn trên cổ mình xuống, đạm mạc nói: "Hồi trưa đi trao đổi hạng mục với đối tác, tại công ty của các ngươi đối diện với cái quán đó."
- - cô còn cho rằng bữa trưa anh đi điều tra cô nữa chứ?
thì ra là như vậy.
"Là thương nhân?" cô chuyển đề tài hỏi.
Mộ Yến Thần nhíu nhiu mày: "Em biết?"
"Đương nhiên, cái nơi sa hoa đó chỉ có thể hấp dẫn những người lãnh đạo thích tiêu tiền tiêu tiền hoang phí mà thôi, chỉ có thể gạt được người ngoài nghề."
cô hiểu không ít về nó đâu.
Đề tài này vừa kết thúc thì anh lại bắt đầu trầm mặc,mắt thì nhìn TV nhưng không hề để ý đến nội dung bên trong, Lan Khê không còn cách nào khác, không thèm để ý lần nữa quấn lấy cổ anh, ánh mắt mềm mại, ghé vào lỗ tai anh nói khẽ: "Anh trai, em sẽ không..."
Giọng nói nhẹ nhàng thốt lên chữ "Anh trai", làm cho lòng Mộ Yến Thần chấn động không thôi! Ngón tay run rẩy, cách xưng hô này đã lâu lắm rồi anh chưa được nghe lại lần nào.
Tivi vẫn
tiếp tục phát sóng, anh giống như đang trở về bốn năm trước, cô cũng đang ở độ tuổi ngày đó.
Khi đó, cô rất mẫn cảm mà và yếu ớt, không hiểu bất cứ chuyện gì. cô là bảo bối ở trong lòng anh, chỉ cần cô nhíu mày hay rơi một giọt nước mắt cũng làm cho anh đau lòng, hận không thể nói cho cô biết tất cả những gì anh đã nghe, chỉ cần cô muốn, bất cứ thứ gì anh cũng sẽ cho cô.
Môi mỏng nhếch lên, lộ ra một chút trắng xanh, Mộ Yến Thần nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mềm mại của cô, kéo cô xuống ngồi cạnh mình.
Đứa trẻ trước mặt này, rõ ràng vẫn không có gì thay đổi.
Trong mắt Mộ Yến Thần xuất hiện tia lửa nóng bỏng, ôm cô vào trong ngực, mà lại nhưng không dám mạnh tay sợ lại làm cô đau, lòng bàn tay vuốt ve mặt cô, giọng nói trầm thấp u lãnh vang lên: “Em tưởng chỉ cần gọi một tiếng “Anh trai” thì anh sẽ không làm khó dễ em nữa sao?”
Trong lòng Lan Khê hơi chấn động, không ngờ chỉ một chữ đơn giản như thế lại có lực sát thương mạnh đến như vậy.
Động tác ôn nhu của anh làm cho sự đề phòng của cô dần mất đi, không có chút tâm tư tạp niệm nào hết.
Lan Khê nhẹ nhàng vòng qua ôm anh, trong mắt đầy chờ mong: “Anh không tức giận sao?”
Mộ Yến Thần hừ một tiếng, khóe miệng ngoắc ngoắc, từ lạnh lùng trở nên ấm áp hơn.
- - cô biết rõ địa vị của mình trong lòng anh như vậy, thì anh tức cái gì chứ?
Lan Khê hơi yên tâm, ôm chặt lấy anh: “Nếu anh muốn ăn thì em có thể làm phụ, bây giờ có học cũng muộn lắm rồi, lát nữa anh không ăn được thì đừng trách..”
Giọng nói dịu dàng chứa chan biết bao tình cảm của cô vang lên.
Anh ôm chặt cô, vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngăn lời của cô lại, Mộ Yến Thần trầm thấp nói: “Được rồi… Em ngồi ở đây đi. Anh đi nấu được chưa.”
Anh cũng không có ý định để cho cô tự mình nấu ăn.
Lần này đến lượt Lan Khê không khỏi kinh ngạc.
“Anh biết nấu sao?”
“thì bây giờ học nè.” Anh thản nhiên đáp.
Lan Khê lập tức muốn theo anh vào phòng bếp để xem thử.
Mộ Yến Thần liền dùng ánh mắt ngăn cô lại, cơ thể to lớn của anh lần nữa cuối xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, thoáng chốc Lan Khê không dám động đậy, để cho anh hôn tùy ý, dần dần xâm nhập, cuối cùng không ngừng quấn lấy đầu lưỡi của cô mà ngậm cắn, sau đó phun ra hai chữ: “yêu tinh!”
Mặt Lan Khê đỏ bừng, hơi thở không ổn định.
Ánh mắt nóng bỏng của Mộ Yến Thần trở nên ôn nhu hơn, sau khi thỏa mãn với nụ hôn vừa rồi anh mới đứng dậy đi vào bếp.
…
Chỉ một bữa cơm mà lăn qua lăn lại đến hơn 10 giờ mới ăn xong, sau khi đem chén dĩa bỏ vào trong tủ thì Lan Khê mới chợt nhớ ra một chuyện, cô đi ra ngoài thì phát hiện phòng khách trống trơn, nhưng trong thư phòng lại mở đèn sáng trưng.
Thư phòng của cô rất nhỏ, chỉ có cây treo đồ, giá sách và hai chiếc ghế sofa nhỏ, dùng để nghỉ ngơi thì rất tốt, chứ làm việc thì lại không thoải mái chút nào.
cô chạy vào phòng thì quả nhiên thấy Mộ Yến Thần ở trong đó, trên màn hình máy tính đầy những đường cong tung hoành, cô xem không hiểu.
Hốc mắt nóng lên, Lan Khê nhẹ giọng hỏi: “Anh lại định làm việc suốt đêm nữa hả?”
cô nhớ rất rõ, trước kia anh cũng có thói quen này.
Mộ Yến Thần nhìn hốc mắt đỏ lên của cô thì tâm lại mềm nhũn, giơ tay lên ý bảo cô lại gần.
“Anh không làm việc suốt đêm, chỉ là do lệch múi giờ thôi, ở bên Mĩ có rất nhiều việc cần anh thông qua, chỉ buổi tối mới xử lý được thôi.” Anh nhẹ giọng giải thích, kéo ngồi xuống chân mình, “Em đi tắm trước đi, anh ở đây đợi em.”
Chóp mũi Lan Khê hơi chua xót, mắt trong veo ngước nhìn anh: “Sau đó anh lại chờ đến khi em ngủ rồi làm việc tiếp nữa hả? Mộ Yến Thần, em nói rồi, nếu anh không rảnh thì đừng có tới, em có thể ở một mình được, anh nghe không hiểu sao?”
Miệng cô không ngừng trách cứ, nếu đổi lại ngày thường Mộ Yến Thần nhất định sẽ không cho phép cô nói với anh như thế này, nhưng lúc này, anh đang rất thỏa mãn, không có điểm gì gọi là tức giận. Anh quyết định để bản báo cáo xuống, ôm lấy cô: “Được rồi, chúng ta bắt đầu…”
“Mộ Yến Thần, ý em không phải như vậy.”
Thấy cô vùng vẫy, Mộ Yến Thần kiềm lại không cho cô động đậy nữa, để cô ngồi lên trên bàn, nhìn bộ ngực tròn trịa của cô, trong mắt anh như có thứ gì đó đang sáng lên.
“Em không muốn làm chậm trễ công việc của anh, đại học năm ba thì em đã chuyển ra ngoài khỏi ký túc xá, quen ở một mình rồi, sau này anh không cần thức đêm nữa, cũng đừng có uống mấy loại thuốc này nữa, không tốt cho cơ thể đâu.” Lan Khê cố gắng bình tĩnh nói.
Mộ Yến Thần chăm chú nhìn cô, sau một lúc lâu mới khàn giọng mở miệng: “Anh cũng ở một mình lâu rồi. Anh cũng không muốn có thói quen này nữa.”
Bốn năm qua, anh rất cô độc.
Nên anh không muốn có thói quen ở một mình nữa.
Bình luận facebook