Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 215
Cả con đường ồn ào, náo nhiệt, người trong ngực nở nụ cười với lúm đồng tiền ngọt ngào, làm Mộ Yến Thần không khỏi hoảng hốt nhớ lại cảnh tượng bốn năm trước.
Năm đó, mùa đông ở Los Angeles lạnh đến thấu xương, giống y như một kíp nổ, không hiểu sao Mạc Như Khanh lại đến đây, sau khi về nước, một loạt chuyện không ngừng kéo đến, người lý trí như Mộ Yến Thần, cũng không tránh khỏi ngã gục, nếu như lúc đầu, mối quan hệ của bọn họ có thể lừa dối nhau thêm chút nữa, thì có phải sẽ không xảy ra những chuyện ác liệt như thế này?
Bất quá chỉ là tình yêu không được cho phép mà thôi, càng về sau thì càng bị ép sát, thậm chí còn đem cả mạng người ra để đùa giởn?
Thoáng chốc những tia máu đỏ hằng lên trong ánh mắt.
Môi mỏng của Mộ Yến Thần lạnh lùng mím lại, người ở trong ngực hơi động đậy một cái là anh biết ngay, siết chặt tay của cô lại, kéo cô sát vào mình hơn nữa!
Lan Khê không hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra nhu hòa: "Anh, em muốn đi nhìn dòng sông."
Lúc này Mộ Yến Thần mới hồi hồn.
Ngưng thần liếc mắt nhìn những cửa tiệm tinh xảo ở quanh dòng sông, anh chủ động dắt cô qua, bước đến mở cánh cửa làm nó phát ra tiếng "Rắc rắc", mặc dù nhỏ nhưng vẫn có thể thấy được cảnh vật.
Lấy một ít điểm tâm cùng với một ly sữa nóng đưa cho cô, hai tay của Mộ Yến Thần chống lên bàn: "Ở đây chờ nh một lát."
Lan Khê ngẩn ra: "Anh muốn đi đâu?"
Mộ Yến Thần đang muốn rút người ra thì dừng lại, cúi người cách cái bàn hôn cô một cái, trong nháy mắt, toàn thân Lan Khê cứng đờ, nghe thấy có người ở trong tiệm huýt gió ồn ào lên, mặt không khỏi đỏ lên!
"Anh đi một chút rồi quay lại ngay." Anh nói thật nhỏ, vuốt ve mấy sợi tóc của cô.
Đêm sương rét giá.
Quét mắt một cái, có một chiếc xe đậu lại ngay ngã tư, nơi ồn ào này dường như không hợp với bờ sông nhỏ bé, môi mỏng của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím lại, trong con ngươi lộ ra một tia sát khí, bóng dáng mạnh mẽ rắn đi về phía bên này.
Đèn xe sáng lên rồi chợt tắt, âm u chiếu lên mặt nước làm cho người ta không khỏi sợ.
Người ngồi ở ghế sau thông qua cửa sổ xe có thể thấy được một bóng người đang đi đến, hô hấp nhất thời biến mất mấy giây,cô dùng khăn quàng cổ, đeo mắt kính che lại ánh mắt sợ sệt, nhanh chóng giấu máy chụp hình ra phía sau, hốt hoảng mà dùng tiếng anh nói nhỏ: "Đi. . . . . . Chúng ta đi nhanh lên, nhanh lên một chút, lái xe đi ngay! !"
Tài xế ngẩn ra.
Mới vừa còn nghe vị tiểu thư này nói muốn dừng lại đây một lúc, nghe ý của cô thì hình như còn muốn xuống xe, nên ông mới tắt máy, bây giờ thấy đám người chật chội, đi tới cũng không được, quay lại thì càng thêm nguy hiểm, hơn nữa, đường ở bờ sông nhỏ như vậy đâu có dễ mà quay đầu?
"Vị tiểu thư này. . . . . ." Tài xế cau mày.
"Tôi nói ông mau chóng lái xe trở về ông có nghe không! !" Cô hoảng hốt hô, mắt thấy Mộ Yến Thần càng lúc càng gần! !
Tài xế bất đắc dĩ, nắm chặt tay lái nói: "Tiểu thư cô có ổn không."
Đang nói thì chợt có một bóng đen xuất hiện che hết tầm nhìn, tài xế thấy có một bóng dáng đột ngột đi tới bên cạnh xe, một cánh tay lạnh lùng chống trên mui xe, cúi người đưa mắt nhìn vào cửa xe ——
Anh mở miệng nói câu đầu tiên, là ngoại ngữ, nghe không hiểu. Nhưng nghe rất giống với tiếng Trung.
"Đi theo tôi bao lâu rồi?"
Giọng nói trầm thấp từ tính rất êm tai, trong con phố sầm uất này y như bị nhấn chìm trong giọng nói của anh, từng câu từng chữ nghe vào rất kin người.
Người phụ nữ cúi thấp đầu, cách khăn quàng cổ che miệng lại, cả người run rẩy!
Cảm giác bị bắt quả tan tại chỗ, giống như người trong tối không dám ló đầu ra ngoài sáng, lại đột nhiên bị một giọng nói đâm thẳng vào tim! ! Kinh sợ, kinh người. . . . . .
"Tiên sinh, tôi nghĩ ngài nhận nhầm người rồi. . . . . ." Cô run giọng dùng tiếng anh đáp lại.
"Nhan Mục Nhiễm ——" Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói ra ba chữ, "Là tôi nhận nhầm cô, vậy sao?"
Cả người Nhan Mục Nhiễm được che phủ rất dày, không nhịn được toàn thân cũng run rẩy! !
Chuyện cho tới lúc này, cô không thể nào nói dối được nữa!
Tay run rẩy tháo mắt kính xuống, sắc mặt tái nhợt lộ ra khỏi chiếc khăn quàng cổ, nhu hòa mà đau thương nhìn về phía anh, khàn khàn nói: "Yến Thần, thật xin lỗi."
Tay nhè nhẹ nắm lấy khăn quàng cổ, "Thật xin lỗi, những lời anh nói ở khách sạn làm em không thể nào chấp nhận được, em muốn nói với anh rằng em không muốn nghỉ phép, cầu xin anh đừng bắt em rời khỏi DiglandY¬ork, nhưng mà anh lại đi nhanh như vậy, em không thể nói được——" Nhan Mục Nhiễm nhẹ nhàng nhìn về phía anh, "Em bất đắc dĩ mới đi theo anh, em không có ý gì khác!"
Ánh mắt của Mộ Yến Thần càng sắc lạnh hơn, thiên hàn địa đống, chợt cười lạnh một cái, thấp giọng hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"
Nhan Mục Nhiễm hít khẽ một hơi, ánh mắt càng thêm vô tội đau thương: "Còn có thể như thế nào nữa? Yến Thần, chuyện bốn năm trước của anh và Lan Khê em cũng biết, bây giờ thấy thì đối với em có khác gì đâu? Em theo các ngươi có ý nghĩa gì? Anh không cần suy nghĩ nhiều, nếu như anh cảm thấy em theo dõi anh, em sẽ trở về——"
Đáy mắt đè nén tia đau nhức, tay Nhan Mục Nhiễm nhẹ nhàng gõ chỗ ngồi phía trước: "Bác tài, chúng ta đi thôi. . . . . ."
"Xoạch" một tiếng, sắc mặt Nhan Mục Nhiễm thoáng chốc biến đổi! !
Đột nhiên cô quay đầu lại, lại đột nhiên thấy Mộ Yến Thần đã mở cửa xe ra, gió lạnh thổi vào, kèm theo hơi thở lạnh như băng của anh! Nhan Mục Nhiễm theo bản năng muốn giấu vật ở phía sau, nhưng đã không còn kịp được nữa, Mộ Yến Thần đã lấy được cái máy chụp hình ngoài sau lưng cô, nhất thời Nhan Mục Nhiễm không khỏi đỗ mồ hôi lạnh! !
Vô muốn giựt trở lại, nhưng đã không còn kịp nữa! !
"Rầm!" một một tiếng, cửa xe đóng lại, thiếu chút nữa làm gãy tay của của!
Nhan Mục Nhiễm sợ tới mức hét lên, lớp mặt nạ tinh xảo trên mặt cũng dần bị gở xuống, hô hấp cực độ không yên, ngước mắt lên nhìn Mộ Yến Thần.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm một góc cái mý chụp hình dành cho phái nữ, ánh mắt của Mộ Yến Thần càng trở nên u lãnh, chậm rãi hỏi: "Có muốn tôi mở ra xem xem, hiệu quả chụp hình của cô như thế nào không?"
Sắc mặt Nhan Mục Nhiễm tái nhợt đến dọa người, tay nắm lấy cửa sổ, sắp bởi vì xấu hổ mà đi nhảy sông rồi.
"Yến Thần. . . . . ." Tay cô nắm chặc, vẻ mặt thống khổ không chịu nổi, trong mắt nhanh chóng dâng lên nước mắt, run giọng nói, "Yến Thần, không phải em cố ý. . . . . . Nhưng anh không thể đối với em như vậy được, em không thể chịu nổi, làm sao anh có thể đối với em như vậy? ! !"
Một tiếng gào thét, phá vỡ cả đêm yên tĩnh.
Nhan Mục Nhiễm hoàn toàn vứt đi lớp ngụy trang cùng căng thẳng, lớp phấn trên mặt bị nước mắt làm tèm lem, tay gắt gao nắm lấy cửa sổ hét lên với anh : "Rõ ràng bốn năm trước các người đã cắt đứt với nhau . . . . . . Ở nhà họ Mộ, anh cũng từng bảo đảm với mẹ anh, nói hai người sẽ vĩnh viễn không ở cùng một chỗ! ! Anh cũng đã xét nghiệm DNA rồi, anh thậm chí còn làm bá phụ lên cơn đau tim xém chút nữa thì chết! Mộ Yến Thần, anh còn muốn như thế nào nữa? ! ! Bốn năm trước, em đi theo anh đến Mĩ, anh cũng không để cho em đến gần, em bị người ta lừa không còn đồng nào phải lưu lạc đầu đường xó chợ, là anh đã chứa chấp em, anh có nhớ là anh đã nói cái gì với em không! !"
Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô run rẩy, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, "Lần đầu tiên anh đã hỏi em, anh nói ‘ Nhan Mục Nhiễm, không bằng chúng ta ở chung một chỗ đi? ’ Anh cẩn thận suy nghĩ một chút xem có phải anh đã hỏi hay không! Em bất kể vì nguyên nhân gì mà anh lại nói vậy, nhưng trong suốt bốn năm qua em không thể nào quên được, anh muốn em chứng anh cho anh thấy em một lòng một dạ với anh! Sao bây giờ anh lại có thể quên! . . . . . . Tại sao anh có thể vừa về nước liền quên mất anh từng thề gì với bác gái, tại sao bây giờ anh và cô ta vẫn còn ở cùng nhau? ! ! !"
Đám người la hét ầm ĩ ở gần đó, bị một màn này làm cho im lặng, tất cả người đi đường cũng rối rít nhìn về bên này.
Môi mỏng của Mộ Yến Thần lạnh lùng mím lại, ngưng mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: "Bởi vì như vậy, cho nên ngay cả chuyện vu khống và bỏ thuốc, cô cũng làm ra được hả?"
Nhan Mục Nhiễm đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, bị câu nói kinh thiên động địa của anh làm cho thức tỉnh!
Thân thể cô khẽ run, vừa rồi quá mức kích động làm cô để lộ ra tâm tình của mình, những lời nói giấu ở trong lòng xem tí cũng bị nói ra, cô không hối hận những gì mình đã nói! Nhưng chuyện đó. . . . . .
Vừa nghĩ tới tiếng xe cảnh sát vang dôi phía dưới khách sạn, Nhan Mục Nhiễm liền lạnh run! !
"Không. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm phủ nhận , ánh mắt rưng rưng dời đi, kịch liệt lóe lên, "Em không có làm những chuyện đó. . . . . . Anh nói gì em nghe không hiểu, em thật sự không hiểu anh đang nói gì!"
Đỉnh đầu vang lên một tiếng động nhỏ!
Làm cô sợ hải ngước mặt lên, trơ mắt nhìn con mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhìn hình trong máy ảnh, trừ những ở ngoài kia, cô còn lưu giử lại một đoạn video góc ở trong đó, anh ấy cũng có thể sẽ nhìn thấy! !
Nhan Mục Nhiễm kinh sợ tới cực điểm, liều mạng muốn lấy lại máy chụp hình!
Mộ Yến Thần lại đơn giản làm hai cái động tác đem thẻ nhớ tháo xuống nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt sắc lạnh, sau đó quay ra phía sau ném nó xuống sông, "Bùm" một tiếng nhỏ, làm lòng Nhan Mục Nhiễm tan nát!
"Không ——! !" Cô thét lên một tiếng.
Làm xong tất cả mọi thứ, Mộ Yến Thần lạnh lùng chống tay lên cửa sổ xe, ngưng mắt nhìn cô chậm rãi nói: "Yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho cô một cái tốt hơn."
"Mộ Yến Thần! !" Nhan Mục Nhiễm mất khống chế hét lên một tiếng.
"Tôi ở ——" Môi mỏng của anh lạnh lùng nhấn rõ từng chữ, cúi đầu chống lại mặt của cô, nói thật nhỏ, "Bốn năm trước ở Mĩ, tôi vì vì gì mà nói với cô như vậy, tôi cảm thấy cô sẽ hiểu rõ hơn tôi chứ. Dù sao, là do cô từng bước sắp đặt làm hai chúng tôi chia tay, tôi cho là cô có thể hiểu được khi đó tôi tuyệt vọng đến mức nào mà, lúc con người ta tuyệt vọng thì sẽ làm ra những chuyện vô cùng ghê tởm—— câu nói đó đại khái là vì như vậy đó. Nhan Mục Nhiễm, đừng có nói với tôi rằng cô không biết gì hết, nếu không một ngày nào đó, tôi sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, cô đã làm những gì."
Toàn thân Nhan Mục Nhiễm phát run, sắc mặt tái nhợt, cô hiểu được ý trong câu nói của Mộ Yến Thần, cô không biết anh biết được bao nhiêu về chuyện năm đó cũng như là chuyện bây giờ, nhưng chỉ cần nghe được hai từ "Vu khống và bỏ thuốc", cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
"Yến Thần. . . . . ." Cố gắng nuốt xuống một ngụm nước miếng, giọng nói của cô khàn khàn, "Em nhận em từng châm chích ly gián hai người. . . . . . Mà em thật sự không như anh nghĩ, em đừng vì chuyện hôm nay em theo dõi chụp hình hai người, thì liền đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu của em. . . . . ."
"Vậy sao?" Mộ Yến Thần nheo mắt lại, giọng nói châm chọc, "Vậy trước tiên tôi nói cái này —— năm đó có phải cũng giống như bây giờ không? Bởi vì cô, mà bà ta mới biết tôi và Lan Khê làm gì ở Los Angeles? CÔ cũng khá lắm, khi đó đã biết mượn thực lực bên ngoài để đạt được mục đích, Nhan Mục Nhiễm, tôi thật xem thường cô."
"Hôm nay tôi không rãnh, nên món nợ này, chúng ta sẽ từ từ mà tính." Âm Giọng nói chậm rãi đầy lạnh lùng, cuối cùng Mộ Yến Thần liếc nhìn cô ta, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi dần dần đi xa.
Nhan Mục Nhiễm nằm ở trên cửa sổ xe, hốc mắt đỏ ngầu, trong lồng ngực đau không thể át lại được!
Cô đau, cô cũng hận. . . . . . Nhưng nhiều hơn là cảm giác khủng hoảng! !
Cô không biếttại sao mọi việc lại xảy ra cùng lúc như vậy, cho tới bây giờ, cô chưa từng gặp qua những chuyện như thế này bao giờ, nhưng từng thứ từng thứ một lại hiện về trước mắt cô. Hôm nay, anh ấy chỉ làm sáng tỏ mọi việc, vậy còn ngày mai thì sao? Anh còn có thể làm những gì?
Nhan Mục Nhiễm đột nhiên nhớ lại lời nói của anh, dường như anh đã biết tất cả mọi việc cô làm! !
Chuyện bỏ thuốc trong đồ ăn của khách sạn. . . . . . Chẳng lẽ anh cũng biết sao? ! !
Nhớ lại cảnh tượng cảnh sát bắt đầu bếp chính đi ra ngoài, cả người cô không khỏi run rẩy, cô ôm chặt mình lại!
Không. . . . . .
. . . . . . Cô không muốn bị như vậy! !
Cô không thể ngồi tù. . . . . . Không thể đợi anh tìm ra chứng cứ, rồi bị bắt, vô tình đối với cô như vậy được! !
Bốn năm.
Cô ở bên cạnh anh ròng rã bốn năm, hèn mọn yêu anh, anh thật sự có thể vô tình như vậy? ! !
. . . . . .
Bên ngoài có người tiếng la hét ầm ĩ.
Lan Khê ngồi một chỗ không dám rời đi, cửa sổ này lại không thể nhìn thấy phía bên đó, nên không thể nào biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. (e phục a thật, lựa chỗ kỉ ghê ) )
Điện thoại trong túi rung lên bần bật.
Cô móc ra nhìn, là Kiều Khải Dương.
Nhớ tới lúc rời khỏi khách sạn, Mộ Yến Thần chỉ nói sơ qua tình trang của anh ấy, nên Lan Khê có chút lo lắng, nhớ tới chuyện lung túng của hai người vừa xảy ra lúc nãy, cô không muốn nhận, để lên bàn.
Kiều Khải Dương không cam lòng tiếp tục gọi lần thứ hai, lần thứ ba.
Lan Khê thở dài, bắt máy: "Alo?"
Bên kia đầu điện thoại im lặng.
Lan Khê nhíu mày lại, nhẹ giọng kêu lên: "Kiều Khải Dương?"
Rốt cuộc người đối diện cũng có chút động tĩnh, hơi thở khó khăn, giống như một con thú khốn cùng. Kiều Khải Dương ngửa mặt nằm ở trên giường, mặt bị đánh bầm tím, màng nhĩ cũng bị ông ông, rốt cuộc cũng có thể nghe thấy giọng nói của cô, hơn nữa còn rất thanh tỉnh , đại khái cũng biết xảy ra chuyện gì, trong lòng nhất thời phiền muộn gay gắt.
". . . . . ." Anh đè xuống đau nhức trong lồng ngực, tức giận nói giọng khàn khàn, "Em đang ở đâu?"
Thanh âm kia, không còn hơi sức, suy yếu đến cực hạn.
Lan Khê nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Em đang ở một nơi rất náo nhiệt, anh . . . . . Không có sao chứ?"
"Ở cùng Mộ Yến Thần?"
"Ừ."
"Hừ. . . . . ." Kiều Khải Dương cười lạnh một tiếng, tiếp tục ngửa mặt nằm.
"Thân thể anh có sao không?" Lan Khê hỏi, "Nếu như không có việc gì thì hãy nghỉ ngơi cho tốt, em đang chờ anh ấy, không thể nói chuyện với anh lâu được."
Trong lòng Kiều Khải Dương nhất thời dâng lên một cỗ chua xót mãnh liệt, trong mắt đầy tia máu, khó khăn chống đỡ nổi trên người, khàn khàn nói: "Lúc nãy anh ta cho em thuốc giải?"
Lan Khê cứng đờ người, sắc mặt không thể át chế mà ửng hồng: "Đúng thì thế nào?"
"Vậy em có biết vừa rồi anh sắp chết hay không?"
Hơi thở của Lan Khê không yên, nghiêm mặt nói: "Kiều Khải Dương chúng ta có thể không nói chuyện này được không? Chuyện này ngoài ý muốn nên em không trách anh, anh và em đều là người bị hại, so ra thì cũng là em chịu thiệt! Chẳng lẽ em còn có năng lực đi cứu anh sao? !"
Nhớ tới cảnh mình và anh ta thân mật với nhau, Lan Khê không khỏi cảm thấy hoang đường, trong lòng từng đợt từng đợt cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt Kiều Khải Dương cứng đờ.
"Lúc ấy anh không khống chế được, thật xin lỗi, " Anh khàn khàn nói xin lỗi, nhắm mắt cười lạnh, "Chỉ là em thật sự cảm thấy là ngoài ý muốn sao? Mộ Lan Khê, anh không cảm thấy như vậy."
Lan Khê ngẩn ra: "Anh có ý gì?"
"Là có người cố ý bỏ thuốc chúng ta, cố ý ——" Kiều Khải Dương mở mắt ra nói, "Mục đích là gì thì anh không rõ, nhưng anh cảm thấy người này không có thù với anh, đối phương cố ý hại em. Lan Khê, em chính là tâm điểm."
Lần tới Los Angeles này, đây là lần thứ hai anh nói với cô, cẩn thận một chút.
Tình yêu của bọn họ không thể đem ra ngoài ánh sáng, mà Kiều Khải Dương căn bản cũng không màng! Anh cố tình xem thường nó, anh thấy chỉ cần cô không sao là tốt rồi, cho dù anh bị thương để đổi lấy sự an toàn của cô, cũng tốt.
Trong lòng Lan Khê khẽ khiếp sợ, trong đầu theo bản năng thoáng qua gương mặt Nhan Mục Nhiễm.
Cô nhớ bốn năm trước khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhan Mục Nhiễm, không giải thích được tại sao mình lại cảm thấy ghét cô ta, đại khái là bởi vì cô ta là bạn gái duyên cớ của Mộ Yến Thần. Giữa các cô, cũng được coi như là đình tịch chứ? Nhưng là. . . . . . Trong lòng Lan Khê hiểu được, tình yêu có lẽ có thể dựa vào sự cố gắng để thay đổi, thật không biết như thế nào đây?
Sao lúc Kiều Khải Dương nhắc cô cẩn thận, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Nhan Mục Nhiễm?
Tiếng gào thét ở ngoài cửa càng lúc càng lớn.
Lan Khê không nhịn được rất muốn nhìn thử, nhẹ giọng nói: "Em không nghe anh nói nữa, bây giờ chắc anh rất khó chịu, trước nghỉ ngơi thật tốt đi."
Kiều Khải Dương lưu manh ngoắc ngoắc khóe miệng: "Em tới chăm sóc anh thì anh sẽ hết khó chịu ngay."
"Miệng anh đàng hoàng một chút, không cần ở trên miệng chiếm lấy tiện nghi của em."
Nụ cười của Kiều Khải Dương trở nên lạnh hơn, kèm theo một tia đau khổ: "Biết rồi, em đi chơi vui vẻ nhé."
Cúp điện thoại, Kiều Khải Dương vùi mình ở trong cái chăn của phòng khách sạn.
Khóe miệng co rút đến đau, nhưng vết thương lại nằm ở trong tim, thật ra thì nếu suy nghĩ kỷ một chút về chuyện xảy ra lúc trưa, anh không hề hối hận chút nàn, mặc dù lúc đó cô bị thuốc khống chế nhưng lại chủ động tiếp nhận anh, tư vị kia làm cho anh kích động đến nỗi quên hết tất cả, đột nhiên anh cảm thấy nếu tất cả đều là thật, thì cho dù anh có hủy hoại toàn thế giới thì anh vẫn sẽ theo đuổi cô.
Đốt lòng người vĩnh viễn không phải là nhục dục, mà là tình cảm.
. . . . . .
Lan Khê không nhịn được đứng dậy, ngó ra ngoài một cái.
Cách đám người gây gổ, cô mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần, hình như anh đang tranh chấp với ai đó. Mà cách một khoảng xa, cô nghe được một giọng nói rất quen thuộc, câu nói "Nhan Mục Nhiễm, không bằng chúng ta ở chung một chỗ" lọt vào tai của cô. Lan Khê ngẩn ra, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ biết được người phụ nữ trong xe là ai. (tèn ten tén ten ten tèn)
. . . . . .
Lúc trở về khách sạn đã là 11 giờ đêm.
Cô mới vừa uống một ít rượu, tưởu lượng của Lan Khê lại kém, nên cô không thể chống lại tác dụng của rượu, đầu óc choáng váng , trên đường đi vẫn lun nhìn chằm chằm gò má của Mộ Yến Thần.
"Đồ của anh để ở đâu? Em sẽ dọn phòng giúp anh." Cô nói.
Mộ Yến Thần ôm cô ở trong khuỷu tay, móc thẻ mở cửa phòng ra, ngắm cô: "Sao lại muốn dọn phòng giúp anh?"
Lan Khê cười yếu ớt mà mê ly, lúm đồng tiền ở trên má tháng hiện ra: "Lần trước, lúc chúng ta đến Los Angeles, anh đi công việc, nên em ở trong phòng sắp xếp hành lý lại, cảm giác đó rất thích, giống chúng ta đang ở nhà mình vậy."
Tay Mộ Yến Thần cứng đờ, dừng lại.
Ánh mắt trở nên nặng nề đầy thâm thúy, nhìn cô một cái, biết mỗi lần cô uống rượu sẽ rất hưng phấn, nhưng anh cho đây là thật, cúi đầu nhẹ nhàng chống lên trán của cô: "Nếu như anh muốn tìm một ngôi nhà cho chúng ta, em có muốn không?"
Lan Khê cũng nhìn anh, anh mắt trở nên trong trẻo, ý thức được mình mới vừa nói chuyện không nên nói, cô tiếp chuyển đổi đề tài: "Chờ anh làm được thì hãy nói. Trước đây, Mộ Yến Thần, em muốn anh kể em nghe, anh liền nói không biết, em cũng thật không biết, trong bốn năm qua, anh và Nhan Mục Nhiễm đã xảy ra những chuyện gì, tại sao cô ta lại một mực chắc chắn nói anh là cô ta ở chung một chỗ?"
Cô cứ như vậy mà nói ra, thật sự làm cho mộ Yến Thần cảm thấy được cô là "Người chủ của gia đình".
Trong lòng ấm rất, khóe miệng anh nở ra một nụ cười, mở cửa nắm tay cô đi vào.
Lan Khê cau mày: "Anh làm gì đấy?"
—— Cô không ở nơi này.
Mộ Yến Thần cắt ngang lời cô , cúi đầu hôn lên cái môi hồng hồng của cô, nói thật nhỏ: "Đi vào. Nghe anh sẽ làm một bản khai báo cho em."
Nói xong cửa liền "Rầm!" một tiếng đóng lại.
Năm đó, mùa đông ở Los Angeles lạnh đến thấu xương, giống y như một kíp nổ, không hiểu sao Mạc Như Khanh lại đến đây, sau khi về nước, một loạt chuyện không ngừng kéo đến, người lý trí như Mộ Yến Thần, cũng không tránh khỏi ngã gục, nếu như lúc đầu, mối quan hệ của bọn họ có thể lừa dối nhau thêm chút nữa, thì có phải sẽ không xảy ra những chuyện ác liệt như thế này?
Bất quá chỉ là tình yêu không được cho phép mà thôi, càng về sau thì càng bị ép sát, thậm chí còn đem cả mạng người ra để đùa giởn?
Thoáng chốc những tia máu đỏ hằng lên trong ánh mắt.
Môi mỏng của Mộ Yến Thần lạnh lùng mím lại, người ở trong ngực hơi động đậy một cái là anh biết ngay, siết chặt tay của cô lại, kéo cô sát vào mình hơn nữa!
Lan Khê không hiểu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa ra nhu hòa: "Anh, em muốn đi nhìn dòng sông."
Lúc này Mộ Yến Thần mới hồi hồn.
Ngưng thần liếc mắt nhìn những cửa tiệm tinh xảo ở quanh dòng sông, anh chủ động dắt cô qua, bước đến mở cánh cửa làm nó phát ra tiếng "Rắc rắc", mặc dù nhỏ nhưng vẫn có thể thấy được cảnh vật.
Lấy một ít điểm tâm cùng với một ly sữa nóng đưa cho cô, hai tay của Mộ Yến Thần chống lên bàn: "Ở đây chờ nh một lát."
Lan Khê ngẩn ra: "Anh muốn đi đâu?"
Mộ Yến Thần đang muốn rút người ra thì dừng lại, cúi người cách cái bàn hôn cô một cái, trong nháy mắt, toàn thân Lan Khê cứng đờ, nghe thấy có người ở trong tiệm huýt gió ồn ào lên, mặt không khỏi đỏ lên!
"Anh đi một chút rồi quay lại ngay." Anh nói thật nhỏ, vuốt ve mấy sợi tóc của cô.
Đêm sương rét giá.
Quét mắt một cái, có một chiếc xe đậu lại ngay ngã tư, nơi ồn ào này dường như không hợp với bờ sông nhỏ bé, môi mỏng của Mộ Yến Thần nhàn nhạt mím lại, trong con ngươi lộ ra một tia sát khí, bóng dáng mạnh mẽ rắn đi về phía bên này.
Đèn xe sáng lên rồi chợt tắt, âm u chiếu lên mặt nước làm cho người ta không khỏi sợ.
Người ngồi ở ghế sau thông qua cửa sổ xe có thể thấy được một bóng người đang đi đến, hô hấp nhất thời biến mất mấy giây,cô dùng khăn quàng cổ, đeo mắt kính che lại ánh mắt sợ sệt, nhanh chóng giấu máy chụp hình ra phía sau, hốt hoảng mà dùng tiếng anh nói nhỏ: "Đi. . . . . . Chúng ta đi nhanh lên, nhanh lên một chút, lái xe đi ngay! !"
Tài xế ngẩn ra.
Mới vừa còn nghe vị tiểu thư này nói muốn dừng lại đây một lúc, nghe ý của cô thì hình như còn muốn xuống xe, nên ông mới tắt máy, bây giờ thấy đám người chật chội, đi tới cũng không được, quay lại thì càng thêm nguy hiểm, hơn nữa, đường ở bờ sông nhỏ như vậy đâu có dễ mà quay đầu?
"Vị tiểu thư này. . . . . ." Tài xế cau mày.
"Tôi nói ông mau chóng lái xe trở về ông có nghe không! !" Cô hoảng hốt hô, mắt thấy Mộ Yến Thần càng lúc càng gần! !
Tài xế bất đắc dĩ, nắm chặt tay lái nói: "Tiểu thư cô có ổn không."
Đang nói thì chợt có một bóng đen xuất hiện che hết tầm nhìn, tài xế thấy có một bóng dáng đột ngột đi tới bên cạnh xe, một cánh tay lạnh lùng chống trên mui xe, cúi người đưa mắt nhìn vào cửa xe ——
Anh mở miệng nói câu đầu tiên, là ngoại ngữ, nghe không hiểu. Nhưng nghe rất giống với tiếng Trung.
"Đi theo tôi bao lâu rồi?"
Giọng nói trầm thấp từ tính rất êm tai, trong con phố sầm uất này y như bị nhấn chìm trong giọng nói của anh, từng câu từng chữ nghe vào rất kin người.
Người phụ nữ cúi thấp đầu, cách khăn quàng cổ che miệng lại, cả người run rẩy!
Cảm giác bị bắt quả tan tại chỗ, giống như người trong tối không dám ló đầu ra ngoài sáng, lại đột nhiên bị một giọng nói đâm thẳng vào tim! ! Kinh sợ, kinh người. . . . . .
"Tiên sinh, tôi nghĩ ngài nhận nhầm người rồi. . . . . ." Cô run giọng dùng tiếng anh đáp lại.
"Nhan Mục Nhiễm ——" Mộ Yến Thần lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói ra ba chữ, "Là tôi nhận nhầm cô, vậy sao?"
Cả người Nhan Mục Nhiễm được che phủ rất dày, không nhịn được toàn thân cũng run rẩy! !
Chuyện cho tới lúc này, cô không thể nào nói dối được nữa!
Tay run rẩy tháo mắt kính xuống, sắc mặt tái nhợt lộ ra khỏi chiếc khăn quàng cổ, nhu hòa mà đau thương nhìn về phía anh, khàn khàn nói: "Yến Thần, thật xin lỗi."
Tay nhè nhẹ nắm lấy khăn quàng cổ, "Thật xin lỗi, những lời anh nói ở khách sạn làm em không thể nào chấp nhận được, em muốn nói với anh rằng em không muốn nghỉ phép, cầu xin anh đừng bắt em rời khỏi DiglandY¬ork, nhưng mà anh lại đi nhanh như vậy, em không thể nói được——" Nhan Mục Nhiễm nhẹ nhàng nhìn về phía anh, "Em bất đắc dĩ mới đi theo anh, em không có ý gì khác!"
Ánh mắt của Mộ Yến Thần càng sắc lạnh hơn, thiên hàn địa đống, chợt cười lạnh một cái, thấp giọng hỏi: "Chỉ như vậy thôi sao?"
Nhan Mục Nhiễm hít khẽ một hơi, ánh mắt càng thêm vô tội đau thương: "Còn có thể như thế nào nữa? Yến Thần, chuyện bốn năm trước của anh và Lan Khê em cũng biết, bây giờ thấy thì đối với em có khác gì đâu? Em theo các ngươi có ý nghĩa gì? Anh không cần suy nghĩ nhiều, nếu như anh cảm thấy em theo dõi anh, em sẽ trở về——"
Đáy mắt đè nén tia đau nhức, tay Nhan Mục Nhiễm nhẹ nhàng gõ chỗ ngồi phía trước: "Bác tài, chúng ta đi thôi. . . . . ."
"Xoạch" một tiếng, sắc mặt Nhan Mục Nhiễm thoáng chốc biến đổi! !
Đột nhiên cô quay đầu lại, lại đột nhiên thấy Mộ Yến Thần đã mở cửa xe ra, gió lạnh thổi vào, kèm theo hơi thở lạnh như băng của anh! Nhan Mục Nhiễm theo bản năng muốn giấu vật ở phía sau, nhưng đã không còn kịp được nữa, Mộ Yến Thần đã lấy được cái máy chụp hình ngoài sau lưng cô, nhất thời Nhan Mục Nhiễm không khỏi đỗ mồ hôi lạnh! !
Vô muốn giựt trở lại, nhưng đã không còn kịp nữa! !
"Rầm!" một một tiếng, cửa xe đóng lại, thiếu chút nữa làm gãy tay của của!
Nhan Mục Nhiễm sợ tới mức hét lên, lớp mặt nạ tinh xảo trên mặt cũng dần bị gở xuống, hô hấp cực độ không yên, ngước mắt lên nhìn Mộ Yến Thần.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng nắm một góc cái mý chụp hình dành cho phái nữ, ánh mắt của Mộ Yến Thần càng trở nên u lãnh, chậm rãi hỏi: "Có muốn tôi mở ra xem xem, hiệu quả chụp hình của cô như thế nào không?"
Sắc mặt Nhan Mục Nhiễm tái nhợt đến dọa người, tay nắm lấy cửa sổ, sắp bởi vì xấu hổ mà đi nhảy sông rồi.
"Yến Thần. . . . . ." Tay cô nắm chặc, vẻ mặt thống khổ không chịu nổi, trong mắt nhanh chóng dâng lên nước mắt, run giọng nói, "Yến Thần, không phải em cố ý. . . . . . Nhưng anh không thể đối với em như vậy được, em không thể chịu nổi, làm sao anh có thể đối với em như vậy? ! !"
Một tiếng gào thét, phá vỡ cả đêm yên tĩnh.
Nhan Mục Nhiễm hoàn toàn vứt đi lớp ngụy trang cùng căng thẳng, lớp phấn trên mặt bị nước mắt làm tèm lem, tay gắt gao nắm lấy cửa sổ hét lên với anh : "Rõ ràng bốn năm trước các người đã cắt đứt với nhau . . . . . . Ở nhà họ Mộ, anh cũng từng bảo đảm với mẹ anh, nói hai người sẽ vĩnh viễn không ở cùng một chỗ! ! Anh cũng đã xét nghiệm DNA rồi, anh thậm chí còn làm bá phụ lên cơn đau tim xém chút nữa thì chết! Mộ Yến Thần, anh còn muốn như thế nào nữa? ! ! Bốn năm trước, em đi theo anh đến Mĩ, anh cũng không để cho em đến gần, em bị người ta lừa không còn đồng nào phải lưu lạc đầu đường xó chợ, là anh đã chứa chấp em, anh có nhớ là anh đã nói cái gì với em không! !"
Nước mắt không ngừng rơi xuống, cô run rẩy, giọng nói nghẹn ngào trong cổ họng, "Lần đầu tiên anh đã hỏi em, anh nói ‘ Nhan Mục Nhiễm, không bằng chúng ta ở chung một chỗ đi? ’ Anh cẩn thận suy nghĩ một chút xem có phải anh đã hỏi hay không! Em bất kể vì nguyên nhân gì mà anh lại nói vậy, nhưng trong suốt bốn năm qua em không thể nào quên được, anh muốn em chứng anh cho anh thấy em một lòng một dạ với anh! Sao bây giờ anh lại có thể quên! . . . . . . Tại sao anh có thể vừa về nước liền quên mất anh từng thề gì với bác gái, tại sao bây giờ anh và cô ta vẫn còn ở cùng nhau? ! ! !"
Đám người la hét ầm ĩ ở gần đó, bị một màn này làm cho im lặng, tất cả người đi đường cũng rối rít nhìn về bên này.
Môi mỏng của Mộ Yến Thần lạnh lùng mím lại, ngưng mắt nhìn cô ta, lạnh nhạt nói: "Bởi vì như vậy, cho nên ngay cả chuyện vu khống và bỏ thuốc, cô cũng làm ra được hả?"
Nhan Mục Nhiễm đang đắm chìm trong cảm xúc của mình, bị câu nói kinh thiên động địa của anh làm cho thức tỉnh!
Thân thể cô khẽ run, vừa rồi quá mức kích động làm cô để lộ ra tâm tình của mình, những lời nói giấu ở trong lòng xem tí cũng bị nói ra, cô không hối hận những gì mình đã nói! Nhưng chuyện đó. . . . . .
Vừa nghĩ tới tiếng xe cảnh sát vang dôi phía dưới khách sạn, Nhan Mục Nhiễm liền lạnh run! !
"Không. . . . . ." Nhan Mục Nhiễm phủ nhận , ánh mắt rưng rưng dời đi, kịch liệt lóe lên, "Em không có làm những chuyện đó. . . . . . Anh nói gì em nghe không hiểu, em thật sự không hiểu anh đang nói gì!"
Đỉnh đầu vang lên một tiếng động nhỏ!
Làm cô sợ hải ngước mặt lên, trơ mắt nhìn con mắt lạnh lùng của Mộ Yến Thần nhìn hình trong máy ảnh, trừ những ở ngoài kia, cô còn lưu giử lại một đoạn video góc ở trong đó, anh ấy cũng có thể sẽ nhìn thấy! !
Nhan Mục Nhiễm kinh sợ tới cực điểm, liều mạng muốn lấy lại máy chụp hình!
Mộ Yến Thần lại đơn giản làm hai cái động tác đem thẻ nhớ tháo xuống nắm trong lòng bàn tay, ánh mắt sắc lạnh, sau đó quay ra phía sau ném nó xuống sông, "Bùm" một tiếng nhỏ, làm lòng Nhan Mục Nhiễm tan nát!
"Không ——! !" Cô thét lên một tiếng.
Làm xong tất cả mọi thứ, Mộ Yến Thần lạnh lùng chống tay lên cửa sổ xe, ngưng mắt nhìn cô chậm rãi nói: "Yên tâm, tôi sẽ bồi thường cho cô một cái tốt hơn."
"Mộ Yến Thần! !" Nhan Mục Nhiễm mất khống chế hét lên một tiếng.
"Tôi ở ——" Môi mỏng của anh lạnh lùng nhấn rõ từng chữ, cúi đầu chống lại mặt của cô, nói thật nhỏ, "Bốn năm trước ở Mĩ, tôi vì vì gì mà nói với cô như vậy, tôi cảm thấy cô sẽ hiểu rõ hơn tôi chứ. Dù sao, là do cô từng bước sắp đặt làm hai chúng tôi chia tay, tôi cho là cô có thể hiểu được khi đó tôi tuyệt vọng đến mức nào mà, lúc con người ta tuyệt vọng thì sẽ làm ra những chuyện vô cùng ghê tởm—— câu nói đó đại khái là vì như vậy đó. Nhan Mục Nhiễm, đừng có nói với tôi rằng cô không biết gì hết, nếu không một ngày nào đó, tôi sẽ để cho tất cả mọi người đều biết, cô đã làm những gì."
Toàn thân Nhan Mục Nhiễm phát run, sắc mặt tái nhợt, cô hiểu được ý trong câu nói của Mộ Yến Thần, cô không biết anh biết được bao nhiêu về chuyện năm đó cũng như là chuyện bây giờ, nhưng chỉ cần nghe được hai từ "Vu khống và bỏ thuốc", cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi rồi.
"Yến Thần. . . . . ." Cố gắng nuốt xuống một ngụm nước miếng, giọng nói của cô khàn khàn, "Em nhận em từng châm chích ly gián hai người. . . . . . Mà em thật sự không như anh nghĩ, em đừng vì chuyện hôm nay em theo dõi chụp hình hai người, thì liền đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu của em. . . . . ."
"Vậy sao?" Mộ Yến Thần nheo mắt lại, giọng nói châm chọc, "Vậy trước tiên tôi nói cái này —— năm đó có phải cũng giống như bây giờ không? Bởi vì cô, mà bà ta mới biết tôi và Lan Khê làm gì ở Los Angeles? CÔ cũng khá lắm, khi đó đã biết mượn thực lực bên ngoài để đạt được mục đích, Nhan Mục Nhiễm, tôi thật xem thường cô."
"Hôm nay tôi không rãnh, nên món nợ này, chúng ta sẽ từ từ mà tính." Âm Giọng nói chậm rãi đầy lạnh lùng, cuối cùng Mộ Yến Thần liếc nhìn cô ta, bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi dần dần đi xa.
Nhan Mục Nhiễm nằm ở trên cửa sổ xe, hốc mắt đỏ ngầu, trong lồng ngực đau không thể át lại được!
Cô đau, cô cũng hận. . . . . . Nhưng nhiều hơn là cảm giác khủng hoảng! !
Cô không biếttại sao mọi việc lại xảy ra cùng lúc như vậy, cho tới bây giờ, cô chưa từng gặp qua những chuyện như thế này bao giờ, nhưng từng thứ từng thứ một lại hiện về trước mắt cô. Hôm nay, anh ấy chỉ làm sáng tỏ mọi việc, vậy còn ngày mai thì sao? Anh còn có thể làm những gì?
Nhan Mục Nhiễm đột nhiên nhớ lại lời nói của anh, dường như anh đã biết tất cả mọi việc cô làm! !
Chuyện bỏ thuốc trong đồ ăn của khách sạn. . . . . . Chẳng lẽ anh cũng biết sao? ! !
Nhớ lại cảnh tượng cảnh sát bắt đầu bếp chính đi ra ngoài, cả người cô không khỏi run rẩy, cô ôm chặt mình lại!
Không. . . . . .
. . . . . . Cô không muốn bị như vậy! !
Cô không thể ngồi tù. . . . . . Không thể đợi anh tìm ra chứng cứ, rồi bị bắt, vô tình đối với cô như vậy được! !
Bốn năm.
Cô ở bên cạnh anh ròng rã bốn năm, hèn mọn yêu anh, anh thật sự có thể vô tình như vậy? ! !
. . . . . .
Bên ngoài có người tiếng la hét ầm ĩ.
Lan Khê ngồi một chỗ không dám rời đi, cửa sổ này lại không thể nhìn thấy phía bên đó, nên không thể nào biết được bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. (e phục a thật, lựa chỗ kỉ ghê ) )
Điện thoại trong túi rung lên bần bật.
Cô móc ra nhìn, là Kiều Khải Dương.
Nhớ tới lúc rời khỏi khách sạn, Mộ Yến Thần chỉ nói sơ qua tình trang của anh ấy, nên Lan Khê có chút lo lắng, nhớ tới chuyện lung túng của hai người vừa xảy ra lúc nãy, cô không muốn nhận, để lên bàn.
Kiều Khải Dương không cam lòng tiếp tục gọi lần thứ hai, lần thứ ba.
Lan Khê thở dài, bắt máy: "Alo?"
Bên kia đầu điện thoại im lặng.
Lan Khê nhíu mày lại, nhẹ giọng kêu lên: "Kiều Khải Dương?"
Rốt cuộc người đối diện cũng có chút động tĩnh, hơi thở khó khăn, giống như một con thú khốn cùng. Kiều Khải Dương ngửa mặt nằm ở trên giường, mặt bị đánh bầm tím, màng nhĩ cũng bị ông ông, rốt cuộc cũng có thể nghe thấy giọng nói của cô, hơn nữa còn rất thanh tỉnh , đại khái cũng biết xảy ra chuyện gì, trong lòng nhất thời phiền muộn gay gắt.
". . . . . ." Anh đè xuống đau nhức trong lồng ngực, tức giận nói giọng khàn khàn, "Em đang ở đâu?"
Thanh âm kia, không còn hơi sức, suy yếu đến cực hạn.
Lan Khê nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Em đang ở một nơi rất náo nhiệt, anh . . . . . Không có sao chứ?"
"Ở cùng Mộ Yến Thần?"
"Ừ."
"Hừ. . . . . ." Kiều Khải Dương cười lạnh một tiếng, tiếp tục ngửa mặt nằm.
"Thân thể anh có sao không?" Lan Khê hỏi, "Nếu như không có việc gì thì hãy nghỉ ngơi cho tốt, em đang chờ anh ấy, không thể nói chuyện với anh lâu được."
Trong lòng Kiều Khải Dương nhất thời dâng lên một cỗ chua xót mãnh liệt, trong mắt đầy tia máu, khó khăn chống đỡ nổi trên người, khàn khàn nói: "Lúc nãy anh ta cho em thuốc giải?"
Lan Khê cứng đờ người, sắc mặt không thể át chế mà ửng hồng: "Đúng thì thế nào?"
"Vậy em có biết vừa rồi anh sắp chết hay không?"
Hơi thở của Lan Khê không yên, nghiêm mặt nói: "Kiều Khải Dương chúng ta có thể không nói chuyện này được không? Chuyện này ngoài ý muốn nên em không trách anh, anh và em đều là người bị hại, so ra thì cũng là em chịu thiệt! Chẳng lẽ em còn có năng lực đi cứu anh sao? !"
Nhớ tới cảnh mình và anh ta thân mật với nhau, Lan Khê không khỏi cảm thấy hoang đường, trong lòng từng đợt từng đợt cảm thấy khó chịu.
Sắc mặt Kiều Khải Dương cứng đờ.
"Lúc ấy anh không khống chế được, thật xin lỗi, " Anh khàn khàn nói xin lỗi, nhắm mắt cười lạnh, "Chỉ là em thật sự cảm thấy là ngoài ý muốn sao? Mộ Lan Khê, anh không cảm thấy như vậy."
Lan Khê ngẩn ra: "Anh có ý gì?"
"Là có người cố ý bỏ thuốc chúng ta, cố ý ——" Kiều Khải Dương mở mắt ra nói, "Mục đích là gì thì anh không rõ, nhưng anh cảm thấy người này không có thù với anh, đối phương cố ý hại em. Lan Khê, em chính là tâm điểm."
Lần tới Los Angeles này, đây là lần thứ hai anh nói với cô, cẩn thận một chút.
Tình yêu của bọn họ không thể đem ra ngoài ánh sáng, mà Kiều Khải Dương căn bản cũng không màng! Anh cố tình xem thường nó, anh thấy chỉ cần cô không sao là tốt rồi, cho dù anh bị thương để đổi lấy sự an toàn của cô, cũng tốt.
Trong lòng Lan Khê khẽ khiếp sợ, trong đầu theo bản năng thoáng qua gương mặt Nhan Mục Nhiễm.
Cô nhớ bốn năm trước khi lần đầu tiên cô nhìn thấy Nhan Mục Nhiễm, không giải thích được tại sao mình lại cảm thấy ghét cô ta, đại khái là bởi vì cô ta là bạn gái duyên cớ của Mộ Yến Thần. Giữa các cô, cũng được coi như là đình tịch chứ? Nhưng là. . . . . . Trong lòng Lan Khê hiểu được, tình yêu có lẽ có thể dựa vào sự cố gắng để thay đổi, thật không biết như thế nào đây?
Sao lúc Kiều Khải Dương nhắc cô cẩn thận, người đầu tiên cô nghĩ đến lại là Nhan Mục Nhiễm?
Tiếng gào thét ở ngoài cửa càng lúc càng lớn.
Lan Khê không nhịn được rất muốn nhìn thử, nhẹ giọng nói: "Em không nghe anh nói nữa, bây giờ chắc anh rất khó chịu, trước nghỉ ngơi thật tốt đi."
Kiều Khải Dương lưu manh ngoắc ngoắc khóe miệng: "Em tới chăm sóc anh thì anh sẽ hết khó chịu ngay."
"Miệng anh đàng hoàng một chút, không cần ở trên miệng chiếm lấy tiện nghi của em."
Nụ cười của Kiều Khải Dương trở nên lạnh hơn, kèm theo một tia đau khổ: "Biết rồi, em đi chơi vui vẻ nhé."
Cúp điện thoại, Kiều Khải Dương vùi mình ở trong cái chăn của phòng khách sạn.
Khóe miệng co rút đến đau, nhưng vết thương lại nằm ở trong tim, thật ra thì nếu suy nghĩ kỷ một chút về chuyện xảy ra lúc trưa, anh không hề hối hận chút nàn, mặc dù lúc đó cô bị thuốc khống chế nhưng lại chủ động tiếp nhận anh, tư vị kia làm cho anh kích động đến nỗi quên hết tất cả, đột nhiên anh cảm thấy nếu tất cả đều là thật, thì cho dù anh có hủy hoại toàn thế giới thì anh vẫn sẽ theo đuổi cô.
Đốt lòng người vĩnh viễn không phải là nhục dục, mà là tình cảm.
. . . . . .
Lan Khê không nhịn được đứng dậy, ngó ra ngoài một cái.
Cách đám người gây gổ, cô mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Mộ Yến Thần, hình như anh đang tranh chấp với ai đó. Mà cách một khoảng xa, cô nghe được một giọng nói rất quen thuộc, câu nói "Nhan Mục Nhiễm, không bằng chúng ta ở chung một chỗ" lọt vào tai của cô. Lan Khê ngẩn ra, lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ biết được người phụ nữ trong xe là ai. (tèn ten tén ten ten tèn)
. . . . . .
Lúc trở về khách sạn đã là 11 giờ đêm.
Cô mới vừa uống một ít rượu, tưởu lượng của Lan Khê lại kém, nên cô không thể chống lại tác dụng của rượu, đầu óc choáng váng , trên đường đi vẫn lun nhìn chằm chằm gò má của Mộ Yến Thần.
"Đồ của anh để ở đâu? Em sẽ dọn phòng giúp anh." Cô nói.
Mộ Yến Thần ôm cô ở trong khuỷu tay, móc thẻ mở cửa phòng ra, ngắm cô: "Sao lại muốn dọn phòng giúp anh?"
Lan Khê cười yếu ớt mà mê ly, lúm đồng tiền ở trên má tháng hiện ra: "Lần trước, lúc chúng ta đến Los Angeles, anh đi công việc, nên em ở trong phòng sắp xếp hành lý lại, cảm giác đó rất thích, giống chúng ta đang ở nhà mình vậy."
Tay Mộ Yến Thần cứng đờ, dừng lại.
Ánh mắt trở nên nặng nề đầy thâm thúy, nhìn cô một cái, biết mỗi lần cô uống rượu sẽ rất hưng phấn, nhưng anh cho đây là thật, cúi đầu nhẹ nhàng chống lên trán của cô: "Nếu như anh muốn tìm một ngôi nhà cho chúng ta, em có muốn không?"
Lan Khê cũng nhìn anh, anh mắt trở nên trong trẻo, ý thức được mình mới vừa nói chuyện không nên nói, cô tiếp chuyển đổi đề tài: "Chờ anh làm được thì hãy nói. Trước đây, Mộ Yến Thần, em muốn anh kể em nghe, anh liền nói không biết, em cũng thật không biết, trong bốn năm qua, anh và Nhan Mục Nhiễm đã xảy ra những chuyện gì, tại sao cô ta lại một mực chắc chắn nói anh là cô ta ở chung một chỗ?"
Cô cứ như vậy mà nói ra, thật sự làm cho mộ Yến Thần cảm thấy được cô là "Người chủ của gia đình".
Trong lòng ấm rất, khóe miệng anh nở ra một nụ cười, mở cửa nắm tay cô đi vào.
Lan Khê cau mày: "Anh làm gì đấy?"
—— Cô không ở nơi này.
Mộ Yến Thần cắt ngang lời cô , cúi đầu hôn lên cái môi hồng hồng của cô, nói thật nhỏ: "Đi vào. Nghe anh sẽ làm một bản khai báo cho em."
Nói xong cửa liền "Rầm!" một tiếng đóng lại.
Bình luận facebook