Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 304
Cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, mặc cho nước mắt nóng bỏng rớt xuống, gật đầu.
"Ba đang tự hỏi sao con lại nói vớ vẩn gì thế. . . . . ." Mộ Minh Thăng cười thoải mái, tiếp đó nét mặt sa sầm lại, "Thím Trương, bà đi nấu một chút nước gừng mang lên đây, tiết trời đông lạnh, sau này nếu nửa đêm con bé muốn chạy xuống làm chuyện gì cứ để cho nó chạy xuống, máy điều hòa trong phòng khách buổi tối không cần tắt, tránh cho con bé lại bị cảm lạnh nữa, không phải tôi không đủ tiền trả."
Tuy diện tích mỗi một tầng không hề nhỏ, muốn cả phòng đều ấm áp quả không dễ dàng, thế nhưng Mộ Minh Thăng vẫn không tiếc.
Đầu Lan Khê càng cúi càng thấp, bàn tay siết chặt ống nghe không buông ra.
"Được rồi, bây giờ con mau lên lầu, chắc là thấy Yến Thần đi đã mấy ngày nên con nhớ anh, phải không ? Bây giờ tâm tình con không tốt, ngày mai rồi gọi lại cũng được, kêu con bé nhà họ Kỷ kia tới đây bầu bạn với con, tình cảm hai đứa không phải rất tốt sao? Tới đây, ba dẫn con lên lầu."
Lan Khê đưa tay cho ông, lòng bàn tay cha già rất ấm, rất ấm.
Hơn nửa đêm, quả thật cô cũng cảm giác hình như mình bị sốt, nằm ngủ mơ mơ màng màng cô mơ thấy chiến loạn trên chiến trường thời cổ, vũ khí bằng sắt va chạm kêu leng keng, cờ chiến bay phần phật, trong gió kiếm mưa máu có một người đàn ông không biết là ai đi tới trước mặt cô, nét mặt mơ hồ không rõ, ông ta không nhìn cô, đột nhiên xông tới một kiếm đâm chết người đàn ông chắn phía trước người cô.
Cô giật mình tỉnh lại!
Cả người nóng bừng tuôn đầy mồ hôi, khiến bộ đồ phong phanh của cô cũng ướt đẫm.
Ngồi dậy, mờ mịt ngỡ ngàng nhìn về phía nơi xa, một bóng dáng ngồi xỗm trước kệ CD của cô, khóe miệng cong liếc nhìn đống đĩa CD mà cô sưu tầm, thậm chí ngay cả đĩa đội tiểu Hổ năm xưa cũng có, Kỷ Diêu chọn một cái “The Sound of Music” bỏ vào máy, âm thanh du dương êm dịu bay ra, cô đi tới quét một vòng trên bàn mở nắp chai tinh dầu, ngửi được mùi hương cỏ Lavender thật thoải mái.
"Chà chà, cậu thật đúng là kiểu cách," cầm chiếc bình nhỏ kia lên nhìn một chút, Kỷ Diêu bĩu môi, "Lavender hương cỏ có tác dụng an thần, ba cậu cũng biết cái này sao? Thay đổi thật lớn đấy, cậu nói xem, mới có mấy năm, ông ấy đã thay đổi cách đối xử với cậu từ lúc nào vậy?"
Đi tới bên giường Lan Khê chống hai cánh tay xuống giường: "Cậu làm sao vậy? Sáng sớm thì ba cậu đã gọi điện thoại cho tớ muốn tớ tới đây ở cùng với cậu, cũng bởi vì cậu nằm mơ thấy ác mộng? ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch có chút hơi mờ mịt.
Cô lắc đầu: "Đó không phải là mơ."
Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua khi điện thoại của Mộ Yến Thần kết nối, còn nghe được giọng nói của người đàn ông trung niên mà cô không biết là ai, tất cả đều không phải nằm mơ. Lan Khê vén chăn bước xuống giường, cầm điện thoại đã được sạc đầy pin, một lần nữa nhấn phím gọi.
Kỷ Diêu lắc đầu, ngồi xuống mép giường nhìn cô.
Điện thoại vang lên mấy tiếng sau đó thì kết nối.
"A lô?" Một giọng nói khàn khàn trầm tĩnh từ đầu dây bên kia truyền đến.
Nhất thời Lan Khê không thốt ra được tiếng nào, bởi vì cô nghe tiếng nói đầu bên kia không phải là giọng nói của Mộ Yến Thần.
"Mộ tiểu thư?" William cau mày khẽ kêu lên.
Bấy giờ Lan Khê mới phản ứng kịp: ". . . . . . Là tôi. Anh là William? Tối hôm qua tôi đang nói chuyện điện thoại với anh ấy, nhưng đột nhiên. . . . . ."
"Cô muốn tìm Tổng giám đốc Mộ bây giờ sao?" William cắt ngang lời cô.
"Tôi. . . . . ." Nét mặt Lan Khê đỏ lên, "Hiện tại anh ấy có rảnh không?"
"Chiều hôm qua khi Mộ tiên sinh đi qua khu vực náo nhiệt, gặp phải một tên côn đồ làm loạn, xảy ra chút chuyện, cũng may chỉ đi ngang qua, anh ấy sợ cô lo lắng nên mới tắt điện thoại, bây giờ đang cùng đại biểu phía Luân Đôn họp . . ." William nói dối cô, ánh mắt lo âu nhìn về phía phòng bệnh một chút, "Sợ rằng rất trễ anh ấy mới có thể gọi lại."
Tên côn đồ? Làm loạn?
Lan Khê nghe mà không hiểu gì cả, nhưng theo bản năng biết rằng Mộ Yến Thần không việc gì.
"Thế nhưng tối hôm qua khi tôi gọi lại, có người bắt máy, nghe giọng nói dường như là một ngưới đàn ông trung niên, ông ấy nói chuyện với tôi, tiếng Trung rất thuần thục, ông ấy. . . . . ."
"Vậy sao?" Ánh mắt William nhàn nhạt quét qua, lạnh lẽo như băng, sắc bén đọng lại trên người Phó Ngôn Bác đứng cách đó không xa, nói thật nhỏ, "Tôi không rõ lắm, chắc chỉ là người đi đường, Mộ tiểu thư, cô không cần lo lắng."
Đứng ở đàng xa, cả người Phó Ngôn Bác chấn động, hai tay đưa ra sau lưng nắm chặt lấy nhau, sắc mặt hơi xanh mét.
Hỏi tới hỏi lui cũng không có gì khác ngoài ý muốn, Lan Khê cảm thấy mình đã lo lắng vô ích.
Sau khi cúp điện thoại, cô nằm ngửa mặt trên giường, cảm giác mệt mỏi và kinh hãi sót lại từ toàn thân truyền ra, quấn chặt lấy cô.
"Cái người này, nằm cái kiểu gì thế không biết? Nhớ chồng à?" Kỷ Diêu chọt chọt hông của cô.
Lan Khê sợ nhột, rụt người lại một cái mở hàng mi dài như cánh bướm lên, nét mặt lúng túng phản ứng kịp: "Kỷ Diêu, cậu đừng cười tớ."
"Tớ cười cậu?" Kỷ Diêu bật cười, "Nếu cười cậu thì tớ đã không tới đây bầu bạn với cậu. Tớ cứ nghĩ mãi từ khi Mộ Lan Khê cậu thừa nhận có bạn trai, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể đối với cậu tốt hơn so với anh trai của tớ? ? Nhưng bây giờ tớ hiểu rồi, anh ta không chỉ là bì kịp, so với anh tớ, anh ta đối với cậu tốt hơn gấp trăm lần nghìn lần. Thế nhưng trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là anh ta yêu cậu, yêu đến không sợ chết sống, giống như cậu yêu anh ta vậy."
"Ba đang tự hỏi sao con lại nói vớ vẩn gì thế. . . . . ." Mộ Minh Thăng cười thoải mái, tiếp đó nét mặt sa sầm lại, "Thím Trương, bà đi nấu một chút nước gừng mang lên đây, tiết trời đông lạnh, sau này nếu nửa đêm con bé muốn chạy xuống làm chuyện gì cứ để cho nó chạy xuống, máy điều hòa trong phòng khách buổi tối không cần tắt, tránh cho con bé lại bị cảm lạnh nữa, không phải tôi không đủ tiền trả."
Tuy diện tích mỗi một tầng không hề nhỏ, muốn cả phòng đều ấm áp quả không dễ dàng, thế nhưng Mộ Minh Thăng vẫn không tiếc.
Đầu Lan Khê càng cúi càng thấp, bàn tay siết chặt ống nghe không buông ra.
"Được rồi, bây giờ con mau lên lầu, chắc là thấy Yến Thần đi đã mấy ngày nên con nhớ anh, phải không ? Bây giờ tâm tình con không tốt, ngày mai rồi gọi lại cũng được, kêu con bé nhà họ Kỷ kia tới đây bầu bạn với con, tình cảm hai đứa không phải rất tốt sao? Tới đây, ba dẫn con lên lầu."
Lan Khê đưa tay cho ông, lòng bàn tay cha già rất ấm, rất ấm.
Hơn nửa đêm, quả thật cô cũng cảm giác hình như mình bị sốt, nằm ngủ mơ mơ màng màng cô mơ thấy chiến loạn trên chiến trường thời cổ, vũ khí bằng sắt va chạm kêu leng keng, cờ chiến bay phần phật, trong gió kiếm mưa máu có một người đàn ông không biết là ai đi tới trước mặt cô, nét mặt mơ hồ không rõ, ông ta không nhìn cô, đột nhiên xông tới một kiếm đâm chết người đàn ông chắn phía trước người cô.
Cô giật mình tỉnh lại!
Cả người nóng bừng tuôn đầy mồ hôi, khiến bộ đồ phong phanh của cô cũng ướt đẫm.
Ngồi dậy, mờ mịt ngỡ ngàng nhìn về phía nơi xa, một bóng dáng ngồi xỗm trước kệ CD của cô, khóe miệng cong liếc nhìn đống đĩa CD mà cô sưu tầm, thậm chí ngay cả đĩa đội tiểu Hổ năm xưa cũng có, Kỷ Diêu chọn một cái “The Sound of Music” bỏ vào máy, âm thanh du dương êm dịu bay ra, cô đi tới quét một vòng trên bàn mở nắp chai tinh dầu, ngửi được mùi hương cỏ Lavender thật thoải mái.
"Chà chà, cậu thật đúng là kiểu cách," cầm chiếc bình nhỏ kia lên nhìn một chút, Kỷ Diêu bĩu môi, "Lavender hương cỏ có tác dụng an thần, ba cậu cũng biết cái này sao? Thay đổi thật lớn đấy, cậu nói xem, mới có mấy năm, ông ấy đã thay đổi cách đối xử với cậu từ lúc nào vậy?"
Đi tới bên giường Lan Khê chống hai cánh tay xuống giường: "Cậu làm sao vậy? Sáng sớm thì ba cậu đã gọi điện thoại cho tớ muốn tớ tới đây ở cùng với cậu, cũng bởi vì cậu nằm mơ thấy ác mộng? ?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê trắng bệch có chút hơi mờ mịt.
Cô lắc đầu: "Đó không phải là mơ."
Cô nhớ rõ ràng tối hôm qua khi điện thoại của Mộ Yến Thần kết nối, còn nghe được giọng nói của người đàn ông trung niên mà cô không biết là ai, tất cả đều không phải nằm mơ. Lan Khê vén chăn bước xuống giường, cầm điện thoại đã được sạc đầy pin, một lần nữa nhấn phím gọi.
Kỷ Diêu lắc đầu, ngồi xuống mép giường nhìn cô.
Điện thoại vang lên mấy tiếng sau đó thì kết nối.
"A lô?" Một giọng nói khàn khàn trầm tĩnh từ đầu dây bên kia truyền đến.
Nhất thời Lan Khê không thốt ra được tiếng nào, bởi vì cô nghe tiếng nói đầu bên kia không phải là giọng nói của Mộ Yến Thần.
"Mộ tiểu thư?" William cau mày khẽ kêu lên.
Bấy giờ Lan Khê mới phản ứng kịp: ". . . . . . Là tôi. Anh là William? Tối hôm qua tôi đang nói chuyện điện thoại với anh ấy, nhưng đột nhiên. . . . . ."
"Cô muốn tìm Tổng giám đốc Mộ bây giờ sao?" William cắt ngang lời cô.
"Tôi. . . . . ." Nét mặt Lan Khê đỏ lên, "Hiện tại anh ấy có rảnh không?"
"Chiều hôm qua khi Mộ tiên sinh đi qua khu vực náo nhiệt, gặp phải một tên côn đồ làm loạn, xảy ra chút chuyện, cũng may chỉ đi ngang qua, anh ấy sợ cô lo lắng nên mới tắt điện thoại, bây giờ đang cùng đại biểu phía Luân Đôn họp . . ." William nói dối cô, ánh mắt lo âu nhìn về phía phòng bệnh một chút, "Sợ rằng rất trễ anh ấy mới có thể gọi lại."
Tên côn đồ? Làm loạn?
Lan Khê nghe mà không hiểu gì cả, nhưng theo bản năng biết rằng Mộ Yến Thần không việc gì.
"Thế nhưng tối hôm qua khi tôi gọi lại, có người bắt máy, nghe giọng nói dường như là một ngưới đàn ông trung niên, ông ấy nói chuyện với tôi, tiếng Trung rất thuần thục, ông ấy. . . . . ."
"Vậy sao?" Ánh mắt William nhàn nhạt quét qua, lạnh lẽo như băng, sắc bén đọng lại trên người Phó Ngôn Bác đứng cách đó không xa, nói thật nhỏ, "Tôi không rõ lắm, chắc chỉ là người đi đường, Mộ tiểu thư, cô không cần lo lắng."
Đứng ở đàng xa, cả người Phó Ngôn Bác chấn động, hai tay đưa ra sau lưng nắm chặt lấy nhau, sắc mặt hơi xanh mét.
Hỏi tới hỏi lui cũng không có gì khác ngoài ý muốn, Lan Khê cảm thấy mình đã lo lắng vô ích.
Sau khi cúp điện thoại, cô nằm ngửa mặt trên giường, cảm giác mệt mỏi và kinh hãi sót lại từ toàn thân truyền ra, quấn chặt lấy cô.
"Cái người này, nằm cái kiểu gì thế không biết? Nhớ chồng à?" Kỷ Diêu chọt chọt hông của cô.
Lan Khê sợ nhột, rụt người lại một cái mở hàng mi dài như cánh bướm lên, nét mặt lúng túng phản ứng kịp: "Kỷ Diêu, cậu đừng cười tớ."
"Tớ cười cậu?" Kỷ Diêu bật cười, "Nếu cười cậu thì tớ đã không tới đây bầu bạn với cậu. Tớ cứ nghĩ mãi từ khi Mộ Lan Khê cậu thừa nhận có bạn trai, rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể đối với cậu tốt hơn so với anh trai của tớ? ? Nhưng bây giờ tớ hiểu rồi, anh ta không chỉ là bì kịp, so với anh tớ, anh ta đối với cậu tốt hơn gấp trăm lần nghìn lần. Thế nhưng trọng điểm không phải cái này, trọng điểm là anh ta yêu cậu, yêu đến không sợ chết sống, giống như cậu yêu anh ta vậy."
Bình luận facebook