Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 309
Người phụ trách đường ống nước được ra lệnh mở vòi nước nóng nên nước trong vòi chảy ra rất ấm áp, nhưng sao khi cô rửa mặt thì nước trong chậu rửa lại rất lạnh, lạnh đến thấu xương.
Trong mắt cô bắt đầu dâng lên làn nước mắt nóng bỏng.
Mộ Yến Thần, em rất nhớ anh!
Khóe miệng hơi nhếch lên một để lộ lúm đồng tiền dễ thương đầy quyến rũ, cô quay đầu lại nói: "Tôi không sao đâu. Chẳng qua buổi sáng tôi đã ăn thứ gì đó khó tiêu thôi. Hiện giờ ăn vào đột nhiên thấy rất đầy bụng, không phải là do thức ăn bà nấu nướng đâu, bà không cần phải lo lắng."
Ánh mắt dì Tôn lóe lên, cười vẻ may mắn: "Tốt quá, vậy thì tốt."
Cầm khăn lông lau tay, Lan Khê nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi!"
Khi trở lại phòng ăn Lan Khê cũng không vào ăn nữa, chỉ muốn ngồi nghỉ ngơi một chút ở trên chiếc ghế sofa nhỏ, uống một chút nước cháo là khỏe. Nhưng đột nhiên cô phát hiện ra Mộ Minh Thăng không có ở đây, cô nhìn quanh một lát rồi hỏi: "Ba của tôi đâu?"
"Tiên sinh lên thư phòng trên lầu nghe điện thoại rồi ạ." Một cô giúp việc nháo nhào chạy xuống, mặt đỏ bừng lên, khẽ thì thầm: "Tôi không cẩn thận nên nghe được một chút, là điện thoại của phu nhân gọi tới, hình như phu nhân đang cầu xin lão gia cho bà trở về."
Mí mắt của Lan Khê giựt giựt! !
Mạc Như Khanh mới bị đuổi đi hơn một tuần lễ thôi, vậy mà đã không chịu được, phải cầu xin Mộ Minh Thăng tha thứ!.
"Tiểu thư, cô còn tiếp tục ăn cơm nữa không?"
Lan Khê lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn các món ăn trên bàn kia liền dời đi: "Cô nấu chút cháo giúp tôi nhé, không cần cho gì hết đâu, chỉ cần cháo trắng thôi. Đợi lát nữa khi ba tôi xuống cô nói giúp, tôi thấy người không thoải mái, nên đi lên trước để nghỉ ngơi."
"Vâng, được ạ!"
Lan Khê nói xong cũng đi lên trên lầu, phát hiện dì Tôn vậy mà lại len lén nhìn trộm bụng của cô. Vẻ mặt cô thoáng lúng túng nhưng cô vẫn tiếp tục đi. Khi về tới phòng của mình cô cũng mới cúi đầu nhìn ngắm đưa tay vuốt ve.
... Có thể nói là chưa nhô lên lắm, nhưng sao chị Trương lại nói rằng đã hơi gồ lên rồi nhỉ?...
... Có thể nói là có, nhưng sờ tới sờ lui lại cảm thấy như không có;
Thật sự rất kỳ lạ, nhưng cô lại có cảm giác muốn nhảy cẫng lên.
Cô biết cô không thể chờ nổi nữa, lần trước đã muốn ngả bài với cha chuyện của mình, nhưng do lúc đó cô nhìn thấy vẻ mặt của cha mình kinh ngạc dường như cho rằng cô đang nói đùa, vậy thì lần này cô nên nói như thế nào đây?
Chờ Mạc Như Khanh về nhà, cô lại càng thêm bị động hơn.
Còn đang suy nghĩ, di động của cô ở đầu giường đã vang lên.
Lan Khê ngẩn ra đi tới, thoáng nhìn mã số gọi đến cô cũng biết là điện thoại gọi đến từ nước ngoài. Chẳng lẽ. . . là Mộ Yến Thần đang dùng số điện thoại ở nơi đó để gọi di động cho cô sao?
Trong lòng cô chợt run lên, cô nhận cuộc gọi: "A lô? Là anh à?"
Đầu điện thoại bên kia thoáng dừng một lúc.
Một tiếng cười nho nhỏ yếu ớt, gần như không thể nghe được vang lên, giọng nói của đối phương vang lên nghe âm u, khẽ khàng: "Mộ tiểu thư phải không? Cô đang chờ điện thoại của ai vậy?"
Giọng nói này, cô nghe không hiểu lắm mà cũng không quen biết.
Lan Khê cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn không nói gì. Nhìn lại mã số một chút, đúng là cuộc gọi từ nước Anh, cô nhẹ giọng hỏi lại: "Xin lỗi tiên sinh tôi không biết ngài, ngài biết tôi ư? Xin hỏi có chuyện gì vậy?"
Đối phương cười cười, nói khàn khàn: "Tôi là bạn làm ăn của Mộ Yến Thần, khoảng thời gian trước tôi mới từ Luân Đôn trở về nước, muốn gặp cô một chút. Công việc làm ăn bề bộn nhiều việc không rảnh để liên lạc với cô, tôi mang cho cô quà tặng."
Quà tặng sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê lộ ra chút rối rắm. Cô chưa từng nghe thấy Mộ Yến Thần nói anh có bạn bè tốt ở Luân Đôn, nên vẫn im lặng tỏ ý không tin.
Đối phương dán chặt môi vào ống nghe, giọng nói khàn khàn trầm trầm: "Em gái, cô yên tâm đi, tôi biết chuyện của hai người. Cứ coi như tôi đến nhà họ Mộ để thăm cô và cha cô thôi. Tôi cũng đã đồng ý với Mộ Yến Thần là không nói ra chuyện của hai người trước mặt mọi người, cô còn chưa tin tôi sao?"
Giờ phút này Lan Khê mới tỉnh ngộ ra một chút.
Ngoại trừ người thân cận giống như Nhiếp Minh Hiên, cũng chỉ có một số rất ít người biết được chuyện kia. Mộ Yến Thần cũng sẽ không bao giờ nói chuyện của bọn họ cho người khác biết.
"Rất xin lỗi, tôi không biết tên của anh." Cô nhẹ giọng xin lỗi.
"Gặp mặt tôi thòi cô sẽ biết." Anh ta khẽ cười nói.
Lan Khê còn đang do dự.
"Được rồi tôi mới vừa trở về nước còn phải sắp xếp một số việc, lần sau tôi sẽ liên lạc lại, hi vọng lần tới, sự phòng bị của cô sẽ tiêu tan." Anh ta cúp điện thoại.
Trong mắt cô bắt đầu dâng lên làn nước mắt nóng bỏng.
Mộ Yến Thần, em rất nhớ anh!
Khóe miệng hơi nhếch lên một để lộ lúm đồng tiền dễ thương đầy quyến rũ, cô quay đầu lại nói: "Tôi không sao đâu. Chẳng qua buổi sáng tôi đã ăn thứ gì đó khó tiêu thôi. Hiện giờ ăn vào đột nhiên thấy rất đầy bụng, không phải là do thức ăn bà nấu nướng đâu, bà không cần phải lo lắng."
Ánh mắt dì Tôn lóe lên, cười vẻ may mắn: "Tốt quá, vậy thì tốt."
Cầm khăn lông lau tay, Lan Khê nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đi thôi!"
Khi trở lại phòng ăn Lan Khê cũng không vào ăn nữa, chỉ muốn ngồi nghỉ ngơi một chút ở trên chiếc ghế sofa nhỏ, uống một chút nước cháo là khỏe. Nhưng đột nhiên cô phát hiện ra Mộ Minh Thăng không có ở đây, cô nhìn quanh một lát rồi hỏi: "Ba của tôi đâu?"
"Tiên sinh lên thư phòng trên lầu nghe điện thoại rồi ạ." Một cô giúp việc nháo nhào chạy xuống, mặt đỏ bừng lên, khẽ thì thầm: "Tôi không cẩn thận nên nghe được một chút, là điện thoại của phu nhân gọi tới, hình như phu nhân đang cầu xin lão gia cho bà trở về."
Mí mắt của Lan Khê giựt giựt! !
Mạc Như Khanh mới bị đuổi đi hơn một tuần lễ thôi, vậy mà đã không chịu được, phải cầu xin Mộ Minh Thăng tha thứ!.
"Tiểu thư, cô còn tiếp tục ăn cơm nữa không?"
Lan Khê lắc đầu một cái, liếc mắt nhìn các món ăn trên bàn kia liền dời đi: "Cô nấu chút cháo giúp tôi nhé, không cần cho gì hết đâu, chỉ cần cháo trắng thôi. Đợi lát nữa khi ba tôi xuống cô nói giúp, tôi thấy người không thoải mái, nên đi lên trước để nghỉ ngơi."
"Vâng, được ạ!"
Lan Khê nói xong cũng đi lên trên lầu, phát hiện dì Tôn vậy mà lại len lén nhìn trộm bụng của cô. Vẻ mặt cô thoáng lúng túng nhưng cô vẫn tiếp tục đi. Khi về tới phòng của mình cô cũng mới cúi đầu nhìn ngắm đưa tay vuốt ve.
... Có thể nói là chưa nhô lên lắm, nhưng sao chị Trương lại nói rằng đã hơi gồ lên rồi nhỉ?...
... Có thể nói là có, nhưng sờ tới sờ lui lại cảm thấy như không có;
Thật sự rất kỳ lạ, nhưng cô lại có cảm giác muốn nhảy cẫng lên.
Cô biết cô không thể chờ nổi nữa, lần trước đã muốn ngả bài với cha chuyện của mình, nhưng do lúc đó cô nhìn thấy vẻ mặt của cha mình kinh ngạc dường như cho rằng cô đang nói đùa, vậy thì lần này cô nên nói như thế nào đây?
Chờ Mạc Như Khanh về nhà, cô lại càng thêm bị động hơn.
Còn đang suy nghĩ, di động của cô ở đầu giường đã vang lên.
Lan Khê ngẩn ra đi tới, thoáng nhìn mã số gọi đến cô cũng biết là điện thoại gọi đến từ nước ngoài. Chẳng lẽ. . . là Mộ Yến Thần đang dùng số điện thoại ở nơi đó để gọi di động cho cô sao?
Trong lòng cô chợt run lên, cô nhận cuộc gọi: "A lô? Là anh à?"
Đầu điện thoại bên kia thoáng dừng một lúc.
Một tiếng cười nho nhỏ yếu ớt, gần như không thể nghe được vang lên, giọng nói của đối phương vang lên nghe âm u, khẽ khàng: "Mộ tiểu thư phải không? Cô đang chờ điện thoại của ai vậy?"
Giọng nói này, cô nghe không hiểu lắm mà cũng không quen biết.
Lan Khê cảm thấy kỳ lạ, nhưng vẫn không nói gì. Nhìn lại mã số một chút, đúng là cuộc gọi từ nước Anh, cô nhẹ giọng hỏi lại: "Xin lỗi tiên sinh tôi không biết ngài, ngài biết tôi ư? Xin hỏi có chuyện gì vậy?"
Đối phương cười cười, nói khàn khàn: "Tôi là bạn làm ăn của Mộ Yến Thần, khoảng thời gian trước tôi mới từ Luân Đôn trở về nước, muốn gặp cô một chút. Công việc làm ăn bề bộn nhiều việc không rảnh để liên lạc với cô, tôi mang cho cô quà tặng."
Quà tặng sao?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lan Khê lộ ra chút rối rắm. Cô chưa từng nghe thấy Mộ Yến Thần nói anh có bạn bè tốt ở Luân Đôn, nên vẫn im lặng tỏ ý không tin.
Đối phương dán chặt môi vào ống nghe, giọng nói khàn khàn trầm trầm: "Em gái, cô yên tâm đi, tôi biết chuyện của hai người. Cứ coi như tôi đến nhà họ Mộ để thăm cô và cha cô thôi. Tôi cũng đã đồng ý với Mộ Yến Thần là không nói ra chuyện của hai người trước mặt mọi người, cô còn chưa tin tôi sao?"
Giờ phút này Lan Khê mới tỉnh ngộ ra một chút.
Ngoại trừ người thân cận giống như Nhiếp Minh Hiên, cũng chỉ có một số rất ít người biết được chuyện kia. Mộ Yến Thần cũng sẽ không bao giờ nói chuyện của bọn họ cho người khác biết.
"Rất xin lỗi, tôi không biết tên của anh." Cô nhẹ giọng xin lỗi.
"Gặp mặt tôi thòi cô sẽ biết." Anh ta khẽ cười nói.
Lan Khê còn đang do dự.
"Được rồi tôi mới vừa trở về nước còn phải sắp xếp một số việc, lần sau tôi sẽ liên lạc lại, hi vọng lần tới, sự phòng bị của cô sẽ tiêu tan." Anh ta cúp điện thoại.
Bình luận facebook