Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 354
Bóng dáng mảnh khảnh của cô nằm trên giường bệnh vừa nhìn thấy anh đi vào, trái tim bỗng đập nhanh hơn một nhịp.
Chậm rãi tới gần cô, anh cúi người vươn hai tay ôm chặt thân hình gầy yếu nhu nhược của cô vào trong lòng, vuốt ve sợi tóc và hít sâu hương thơm từ tóc cô, Mộ Yến Thần giọng khàn khàn mở miệng: "Anh đã qua bên kia xem rồi... Tình hình của ba bên kia rất nguy kịch, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng não có thể bị tổn thương, không cẩn thận thì e là sẽ không có cơ hội tỉnh lại... Cho nên Lan Khê, em ngoan nhé, chăm sóc bản thân và cục cưng thật tốt, anh đi một chút sẽ trở lại."
Thân thể mềm mại đang nằm trong lòng anh chấn động run lên dữ dội.
Ngón tay cô nắm chặt lấy quần áo của anh không buông, sau một lúc lâu mới từ từ thả ra, trên giường bệnh run run chống đỡ thân thể mình, ngước đôi mắt đã ướt sũng nước lên nhìn anh, gật gật đầu.
Mộ Yến Thần đọc hiểu ánh mắt của cô, giờ phút này trong lòng cô bất an lo sợ, tim cô như bị ai giật tung, cô hi vọng ba mình không có việc gì.
Ấn lên trán cô một nụ hôn, Mộ Yến Thần mới đi ra ngoài.
...
Cuối hành lang dài, bác sĩ mở khẩu trang ra hơi sốt ruột khuyên giải an ủi người đàn bà trước mắt, ông nói vài câu đơn giản chỉ rỏ lợi hại khi phẫu thuật hi vọng bà mau chóng ký tên, thì cuộc giải phẫu mới có thể sớm tiến hành.
Nhưng người đàn bà này, cầm tờ đơn đồng ý giải phẫu khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Cũng bởi vì bác sĩ nói một câu, "tình trạng của người bệnh này, nếu tỉnh lại có thể là người thực vật, ý thức mơ hồ không rõ, ngay cả người thân trong gia đình cũng không nhận ra."
Không biết Mạc Như Khanh bị chạm trúng sợi dây thần kinh nào, bà không dám, cũng không muốn ký tên lên tờ đơn.
Tiếng khóc này làm cho trái tim Mộ Yến Thần còng thêm phiền muộn như bị ai bóp nghẹt.
Bác sĩ thấy có mặt một người nhà khác, tranh thủ rút lại tờ đơn đồng ý giải phẫu, đưa tới cho Mộ Yến Thần xem. Sau khi xem xong Mộ Yến Thần chuẩn bị ký tên, nhưng bị một bàn tay dính đầy nước mắt gắt gao nắm chặt cổ tay anh.
Mạc Như Khanh khóc đến muốn hoa mắt , cả người không còn mạnh mẽ cứng cõi như lúc trước, chỉ còn lại đau thương mà thôi.
"Không thể ký..." Bà run giọng nói, "Yến Thần... Mẹ không thể chịu nổi... Ngộ nhỡ thất bại... Nếu cuối cùng ông ấy cũng không tỉnh lại, hoặc giả như ông ấy tỉnh lại không nhận ra mẹ nữa, lúc đó mẹ phải làm sao đây..."
Bác sĩ đứng bên cạnh đã gấp đến độ mồ hôi tuôn chảy ròng ròng.
Con mắt lạnh lùng của anh hờ hững nhìn vào mặt Mạc Như Khanh, rút tay ra cúi đầu nói: "Chú Lưu."
Chú Lưu đứng ở phía sau giật mình, ứng tiếng chăm chú nghe anh nói.
"Kéo mẹ tôi ra."
Một tcâu mệnh lệnh nhàn nhạt, chú Lưu đáp ứng, tiếp theo không để ý Mạc Như Khanh đang kêu gào khóc lóc, kiên quyết kéo bà ta qua bên kia.
Anh ký tên thật nhanh, bác sĩ vội vàng cầm lấy chạy nhanh đi chuẩn bị cuộc giải phẫu. Trong hành lang dài tiếng la khóc bên tai vẫn không dứt, nhếch cặp môi mỏng tái nhợt lên, Mộ Yến Thần xoay người lại đối diện với bà ta nói chậm rãi: "Nếu ba không nhận ra mẹ thì thế nào? Mẹ xác định, mẹ hy vọng ba tỉnh lại sao? Nếu ba nhớ lại thì trong lòng của ba chỉ tràn đầy thù hận đối với mẹ, người mà trên tay dính không biết bao nhiêu máu tanh?"
Một câu nói khiến cho Mạc Như Khanh đang liều mạng giãy dụa khựng lại ngay lập tức, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt.
Mộ Yến Thần lạnh lùng liếc nhìn bà một cái, thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía băng ghế.
Trận đánh ác liệt này đặc biệt chỉ "chờ đợi", chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, chính là cầu nguyện, còn có, chờ đọi.
***
Mộ Minh Thăng cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ thật dài.
Giấc mơ quay ngược lại hai mươi mấy năm trước.
Loáng thoáng có thể nhớ lại hôn lễ của mình, một hôn lễ hoành tráng nhất trong đời, nhà họ Tô kết thân cùng nhà họ Mộ kinh động cả thành phố. Ngày hôm đó cánh hoa rải đầy khắp bầu trời, trong giáo đường tiếng chuông ngân nga truyền đi thật xa.
Trong mơ, ánh mắt Tô Nhiễm Nguyệt sáng ngời như vì sao.
Đột nhiên ông không nhớ rõ, nét mặt của Nhiễm Nguyệt khi đó như thế nào?
. . . Ý nghĩa của cuộc hôn lễ này là gì, lúc đó ông cũng không biết, ông chỉ nhớ lúc ấy trên mặt Tô Nhiễm Nguyệt cũng không có loại niềm vui ngọt ngào mà ngượng ngùng e thẹn của một cô dâu. Khuôn mặt của Nhiễm Nguyệt nhỏ nhắn thuần mỹ động lòng người, trong trẻo như nước, trong ánh mắt lộ ra những cảm xúc lẫn lộn, phảng phất như sương mù phía trước, chắc là bà không biết vì sao nhất định phải gả cho ông, cũng không biết tương lai về sau như thế nào.
Hẳn lúc đó bà còn chưa biết yêu là như thế nào.
Nhưng Mộ Minh Thăng ông đã biết.
Ông yêu một người phụ nữ khác, giây phút đó đang nắm tay một đứa bé trai, đứng một chỗ cách xa giáo đường lẳng lặng nhìn ông, nhìn mọi chuyện đang xảy ra, không hề nghĩ biện pháp gì để ngăn chặn.
Lúc đó trong lòng ông rất đau, nhưng biết bản thân bất lực không thể thay đổi tình thế, vì thế, ông mỉm cười chấp nhận.
Nhưng tất cả mọi sai lầm đã bắt đầu từ khi đó.
Chậm rãi tới gần cô, anh cúi người vươn hai tay ôm chặt thân hình gầy yếu nhu nhược của cô vào trong lòng, vuốt ve sợi tóc và hít sâu hương thơm từ tóc cô, Mộ Yến Thần giọng khàn khàn mở miệng: "Anh đã qua bên kia xem rồi... Tình hình của ba bên kia rất nguy kịch, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng não có thể bị tổn thương, không cẩn thận thì e là sẽ không có cơ hội tỉnh lại... Cho nên Lan Khê, em ngoan nhé, chăm sóc bản thân và cục cưng thật tốt, anh đi một chút sẽ trở lại."
Thân thể mềm mại đang nằm trong lòng anh chấn động run lên dữ dội.
Ngón tay cô nắm chặt lấy quần áo của anh không buông, sau một lúc lâu mới từ từ thả ra, trên giường bệnh run run chống đỡ thân thể mình, ngước đôi mắt đã ướt sũng nước lên nhìn anh, gật gật đầu.
Mộ Yến Thần đọc hiểu ánh mắt của cô, giờ phút này trong lòng cô bất an lo sợ, tim cô như bị ai giật tung, cô hi vọng ba mình không có việc gì.
Ấn lên trán cô một nụ hôn, Mộ Yến Thần mới đi ra ngoài.
...
Cuối hành lang dài, bác sĩ mở khẩu trang ra hơi sốt ruột khuyên giải an ủi người đàn bà trước mắt, ông nói vài câu đơn giản chỉ rỏ lợi hại khi phẫu thuật hi vọng bà mau chóng ký tên, thì cuộc giải phẫu mới có thể sớm tiến hành.
Nhưng người đàn bà này, cầm tờ đơn đồng ý giải phẫu khóc đến ruột gan đứt từng khúc.
Cũng bởi vì bác sĩ nói một câu, "tình trạng của người bệnh này, nếu tỉnh lại có thể là người thực vật, ý thức mơ hồ không rõ, ngay cả người thân trong gia đình cũng không nhận ra."
Không biết Mạc Như Khanh bị chạm trúng sợi dây thần kinh nào, bà không dám, cũng không muốn ký tên lên tờ đơn.
Tiếng khóc này làm cho trái tim Mộ Yến Thần còng thêm phiền muộn như bị ai bóp nghẹt.
Bác sĩ thấy có mặt một người nhà khác, tranh thủ rút lại tờ đơn đồng ý giải phẫu, đưa tới cho Mộ Yến Thần xem. Sau khi xem xong Mộ Yến Thần chuẩn bị ký tên, nhưng bị một bàn tay dính đầy nước mắt gắt gao nắm chặt cổ tay anh.
Mạc Như Khanh khóc đến muốn hoa mắt , cả người không còn mạnh mẽ cứng cõi như lúc trước, chỉ còn lại đau thương mà thôi.
"Không thể ký..." Bà run giọng nói, "Yến Thần... Mẹ không thể chịu nổi... Ngộ nhỡ thất bại... Nếu cuối cùng ông ấy cũng không tỉnh lại, hoặc giả như ông ấy tỉnh lại không nhận ra mẹ nữa, lúc đó mẹ phải làm sao đây..."
Bác sĩ đứng bên cạnh đã gấp đến độ mồ hôi tuôn chảy ròng ròng.
Con mắt lạnh lùng của anh hờ hững nhìn vào mặt Mạc Như Khanh, rút tay ra cúi đầu nói: "Chú Lưu."
Chú Lưu đứng ở phía sau giật mình, ứng tiếng chăm chú nghe anh nói.
"Kéo mẹ tôi ra."
Một tcâu mệnh lệnh nhàn nhạt, chú Lưu đáp ứng, tiếp theo không để ý Mạc Như Khanh đang kêu gào khóc lóc, kiên quyết kéo bà ta qua bên kia.
Anh ký tên thật nhanh, bác sĩ vội vàng cầm lấy chạy nhanh đi chuẩn bị cuộc giải phẫu. Trong hành lang dài tiếng la khóc bên tai vẫn không dứt, nhếch cặp môi mỏng tái nhợt lên, Mộ Yến Thần xoay người lại đối diện với bà ta nói chậm rãi: "Nếu ba không nhận ra mẹ thì thế nào? Mẹ xác định, mẹ hy vọng ba tỉnh lại sao? Nếu ba nhớ lại thì trong lòng của ba chỉ tràn đầy thù hận đối với mẹ, người mà trên tay dính không biết bao nhiêu máu tanh?"
Một câu nói khiến cho Mạc Như Khanh đang liều mạng giãy dụa khựng lại ngay lập tức, nước mắt rưng rưng trong khóe mắt.
Mộ Yến Thần lạnh lùng liếc nhìn bà một cái, thu hồi ánh mắt, xoay người đi về phía băng ghế.
Trận đánh ác liệt này đặc biệt chỉ "chờ đợi", chuyện duy nhất bọn họ có thể làm, chính là cầu nguyện, còn có, chờ đọi.
***
Mộ Minh Thăng cảm thấy mình đang mơ một giấc mơ thật dài.
Giấc mơ quay ngược lại hai mươi mấy năm trước.
Loáng thoáng có thể nhớ lại hôn lễ của mình, một hôn lễ hoành tráng nhất trong đời, nhà họ Tô kết thân cùng nhà họ Mộ kinh động cả thành phố. Ngày hôm đó cánh hoa rải đầy khắp bầu trời, trong giáo đường tiếng chuông ngân nga truyền đi thật xa.
Trong mơ, ánh mắt Tô Nhiễm Nguyệt sáng ngời như vì sao.
Đột nhiên ông không nhớ rõ, nét mặt của Nhiễm Nguyệt khi đó như thế nào?
. . . Ý nghĩa của cuộc hôn lễ này là gì, lúc đó ông cũng không biết, ông chỉ nhớ lúc ấy trên mặt Tô Nhiễm Nguyệt cũng không có loại niềm vui ngọt ngào mà ngượng ngùng e thẹn của một cô dâu. Khuôn mặt của Nhiễm Nguyệt nhỏ nhắn thuần mỹ động lòng người, trong trẻo như nước, trong ánh mắt lộ ra những cảm xúc lẫn lộn, phảng phất như sương mù phía trước, chắc là bà không biết vì sao nhất định phải gả cho ông, cũng không biết tương lai về sau như thế nào.
Hẳn lúc đó bà còn chưa biết yêu là như thế nào.
Nhưng Mộ Minh Thăng ông đã biết.
Ông yêu một người phụ nữ khác, giây phút đó đang nắm tay một đứa bé trai, đứng một chỗ cách xa giáo đường lẳng lặng nhìn ông, nhìn mọi chuyện đang xảy ra, không hề nghĩ biện pháp gì để ngăn chặn.
Lúc đó trong lòng ông rất đau, nhưng biết bản thân bất lực không thể thay đổi tình thế, vì thế, ông mỉm cười chấp nhận.
Nhưng tất cả mọi sai lầm đã bắt đầu từ khi đó.
Bình luận facebook