Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 34
"Anh hai. . . . . . Anh hai?" Lan Khê nhẹ giọng gọi.
Mộ Yến Thần rốt cuộc hồi hồn, ánh mắt rơi trên gương mặt cô rồi hoảng hốt hạ xuống, nhỏ giọng hỏi: "Việc gì?"
"Anh giúp em làm bài tập này với, tí nữa em đi học phải nộp bài cho giáo viên." Cô chán nản nhíu chặt lông mày, vừa đem bài tập giao cho anh vừa nhỏ giọng năn nỉ.
—— Trở về nhà đã hơn nửa tháng, thời gian cứ chầm chậm trôi đi, không một chút phòng bị, cô và anh dần trở nên thân thiết, quen thuộc hơn.
"Anh hai thả hồn đi đâu vậy? Em gọi liên vài tiếng cũng không nghe luôn” Lan Khê tay thì viết công thức, miệng thì liên tục nói.
Mộ Yến Thần dừng một chút, ánh mắt nhìn vào bài tập của cô, cầm lên xem, đôi môi phát ra thanh âm từ tính: "Em dùng dầu gội đầu hiệu gì? Có mùi vị gì?"
Lan Khê không ngẩng đầu: "Hải Phi Ti. Em cũng không biết nó có mùi gì." ( cái nhãn hiệu dâu gội này mình cũng không biết edit sao cho thuần việt nữa =.=)
"Còn son môi?"
"Trái cây . Hình như là có mùi vị của dưa hấu."
Nói xong câu này cô đột ngột dừng bút làm đầu bút quệt một đường đen trên mặt giấy trắng nõn, cô vội vàng nhấc bút lên. Ánh mắt hoang mang khẽ liếc sang anh, chỉ thấy một bên mặt đang nghiêm túc nhìn bài tập của cô.
—— Cảm giác. . . . . . vô cùng kỳ quái.
—— Ai đâu rãnh rỗi lại thắc mắc mùi vị son môi của con gái? Anh có sở thích ngửi son môi hoặc là thích…… ăn son môi?? ( con bé này nghĩ gì vậy trời =.=)
Lan Khê nghiêng đầu, răng khẽ cắn vào môi để lại một đường lằn, cúi đầu nhỏ giọng bổ sung: "Em bình thường. . . . . . không thoa son."
Không khí trở nên trầm mặc.
Đang lúc Lan Khê cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng dán chặt sau lưng mình, thì âm thanh trầm ấm vang lên đi cùng một tia khắc nghiệt, kèm theo vở bài tập bay xuống trước mặt cô: "34 chứ không phải 35, nhìn cho cẩn thận một chút, em làm toán kiểu này đó hả?"
Da đầu cô tê dại đi.
Cô cắn môi, nhanh tay chụp lấy bài tập sửa lại, cô biết mỗi khi anh nổi giận như thế thì nhất định cô đã phạm phải những lỗi không đáng rồi.
Sửa xong cô nghiêng đầu thấy Mộ Yến Thần đang dựa vào cửa sổ trả lời điện thoại. Khung cảnh có anh thì trở nên bừng sáng, bóng dáng anh to lớn, anh tuấn bất phàm, khí chất lại cao sang, sự mị hoặc lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
Lan Khê hồi hồn, mặt đỏ bừng, vội vàng chỉnh lí lại tâm tình đang treo ngược cành cây: "Vào đi."
Người đến là Mạc Như Khanh.
Phía sau bà còn người giúp việc, trên tay người giúp việc đang bưng hai chén canh mát.
Mạc Như Khanh bước vào cửa, theo phản xạ liền lướt nhìn bóng dáng đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt tràn đầy tự hào cùng thương yêu, tiếp sau bà mới quay nhìn về chỗ Lan Khê, thấy cô nhóc cũng vừa quay đầu cười gượng gạo,: "Dì Mạc." cũng không đứng dậy.
Mạc Như Khanh cũng không tức giận, cười cười cầm lấy một chén canh đi tới: "Bận không? Dì có nấu canh, là canh hạt sen nấm tuyết, ăn thử xem —— Dì thấy Yến Thần cứ ở trong phòng con suốt ngày cũng không muốn quấy rầy, nhưng sợ hai đứa mệt nên nấu chút đồ bổ mang đến cho hai đứa, con mau ăn đi cho nóng."
Mặt Lan Khê trắng bệch giống như vừa nuốt phải một quả táo xanh..
—— Gì mà Mộ yến thần suốt ngày ở trong phòng cô? Anh là ngại cô có nhiều vấn đề thắc mắc, liên tục chạy đi chạy lại sẽ tốn thời gian nên ngày nghỉ mới mang công việc qua phòng cô làm thuận tiện kèm cô học.
Cô nâng chén canh lên, cắn môi, không nói lời nào.
Mạc Như Khanh vẫn ra vẻ tự nhiên, mỉm cười ngồi xuống vị trí khi nãy của Mộ Yến Thần, nhẹ giọng nói: "Nhắc mới nhớ……. Lan Khê của chúng ta sắp 18 tuổi rổi nhỉ? Mấy năm trước dì không biết sinh nhật con tổ chức thế nào nhưng năm nay ba con đã giao cho dì chuẩn bị mọi thứ, con yên tâm, dì nhất định sẽ tận lực. Haizz…….Con cuối cùng cũng đã trưởng thành, sau này cũng nên bớt tùy hứng, làm việc gì cũng nên đặt lòng tự trọng của bản thân lên hàng đầu, biết phân biệt giữa việc nên làm và không nên làm. Lại nói, con gái trưởng thành cũng có những việc thầm kín riêng tư, nên biêt giữ ý tứ, không thể lúc nào cũng quấn lấy anh hai, con nói có phải không?"
Mộ Yến Thần rốt cuộc hồi hồn, ánh mắt rơi trên gương mặt cô rồi hoảng hốt hạ xuống, nhỏ giọng hỏi: "Việc gì?"
"Anh giúp em làm bài tập này với, tí nữa em đi học phải nộp bài cho giáo viên." Cô chán nản nhíu chặt lông mày, vừa đem bài tập giao cho anh vừa nhỏ giọng năn nỉ.
—— Trở về nhà đã hơn nửa tháng, thời gian cứ chầm chậm trôi đi, không một chút phòng bị, cô và anh dần trở nên thân thiết, quen thuộc hơn.
"Anh hai thả hồn đi đâu vậy? Em gọi liên vài tiếng cũng không nghe luôn” Lan Khê tay thì viết công thức, miệng thì liên tục nói.
Mộ Yến Thần dừng một chút, ánh mắt nhìn vào bài tập của cô, cầm lên xem, đôi môi phát ra thanh âm từ tính: "Em dùng dầu gội đầu hiệu gì? Có mùi vị gì?"
Lan Khê không ngẩng đầu: "Hải Phi Ti. Em cũng không biết nó có mùi gì." ( cái nhãn hiệu dâu gội này mình cũng không biết edit sao cho thuần việt nữa =.=)
"Còn son môi?"
"Trái cây . Hình như là có mùi vị của dưa hấu."
Nói xong câu này cô đột ngột dừng bút làm đầu bút quệt một đường đen trên mặt giấy trắng nõn, cô vội vàng nhấc bút lên. Ánh mắt hoang mang khẽ liếc sang anh, chỉ thấy một bên mặt đang nghiêm túc nhìn bài tập của cô.
—— Cảm giác. . . . . . vô cùng kỳ quái.
—— Ai đâu rãnh rỗi lại thắc mắc mùi vị son môi của con gái? Anh có sở thích ngửi son môi hoặc là thích…… ăn son môi?? ( con bé này nghĩ gì vậy trời =.=)
Lan Khê nghiêng đầu, răng khẽ cắn vào môi để lại một đường lằn, cúi đầu nhỏ giọng bổ sung: "Em bình thường. . . . . . không thoa son."
Không khí trở nên trầm mặc.
Đang lúc Lan Khê cảm nhận được một luồng khí nóng bỏng dán chặt sau lưng mình, thì âm thanh trầm ấm vang lên đi cùng một tia khắc nghiệt, kèm theo vở bài tập bay xuống trước mặt cô: "34 chứ không phải 35, nhìn cho cẩn thận một chút, em làm toán kiểu này đó hả?"
Da đầu cô tê dại đi.
Cô cắn môi, nhanh tay chụp lấy bài tập sửa lại, cô biết mỗi khi anh nổi giận như thế thì nhất định cô đã phạm phải những lỗi không đáng rồi.
Sửa xong cô nghiêng đầu thấy Mộ Yến Thần đang dựa vào cửa sổ trả lời điện thoại. Khung cảnh có anh thì trở nên bừng sáng, bóng dáng anh to lớn, anh tuấn bất phàm, khí chất lại cao sang, sự mị hoặc lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa vang lên.
Lan Khê hồi hồn, mặt đỏ bừng, vội vàng chỉnh lí lại tâm tình đang treo ngược cành cây: "Vào đi."
Người đến là Mạc Như Khanh.
Phía sau bà còn người giúp việc, trên tay người giúp việc đang bưng hai chén canh mát.
Mạc Như Khanh bước vào cửa, theo phản xạ liền lướt nhìn bóng dáng đang đứng trước cửa sổ, ánh mắt tràn đầy tự hào cùng thương yêu, tiếp sau bà mới quay nhìn về chỗ Lan Khê, thấy cô nhóc cũng vừa quay đầu cười gượng gạo,: "Dì Mạc." cũng không đứng dậy.
Mạc Như Khanh cũng không tức giận, cười cười cầm lấy một chén canh đi tới: "Bận không? Dì có nấu canh, là canh hạt sen nấm tuyết, ăn thử xem —— Dì thấy Yến Thần cứ ở trong phòng con suốt ngày cũng không muốn quấy rầy, nhưng sợ hai đứa mệt nên nấu chút đồ bổ mang đến cho hai đứa, con mau ăn đi cho nóng."
Mặt Lan Khê trắng bệch giống như vừa nuốt phải một quả táo xanh..
—— Gì mà Mộ yến thần suốt ngày ở trong phòng cô? Anh là ngại cô có nhiều vấn đề thắc mắc, liên tục chạy đi chạy lại sẽ tốn thời gian nên ngày nghỉ mới mang công việc qua phòng cô làm thuận tiện kèm cô học.
Cô nâng chén canh lên, cắn môi, không nói lời nào.
Mạc Như Khanh vẫn ra vẻ tự nhiên, mỉm cười ngồi xuống vị trí khi nãy của Mộ Yến Thần, nhẹ giọng nói: "Nhắc mới nhớ……. Lan Khê của chúng ta sắp 18 tuổi rổi nhỉ? Mấy năm trước dì không biết sinh nhật con tổ chức thế nào nhưng năm nay ba con đã giao cho dì chuẩn bị mọi thứ, con yên tâm, dì nhất định sẽ tận lực. Haizz…….Con cuối cùng cũng đã trưởng thành, sau này cũng nên bớt tùy hứng, làm việc gì cũng nên đặt lòng tự trọng của bản thân lên hàng đầu, biết phân biệt giữa việc nên làm và không nên làm. Lại nói, con gái trưởng thành cũng có những việc thầm kín riêng tư, nên biêt giữ ý tứ, không thể lúc nào cũng quấn lấy anh hai, con nói có phải không?"
Bình luận facebook