Ánh đèn màu đỏ thẫm trong quán bar cao cấp, êm dịu, mập mờ, bầu không khí như tràn ngập một loại kích dục.
Rất nhiều quý khách có thân phận hiển hách, mọi người nâng ly cùng bạn gái bên cạnh nhẹ giọng cười nói, có lẽ dưới ánh đèn màu đỏ thẫm, khẽ vuốt vòng eo của các cô, hưởng thụ đường cong kêu gợi nhất.
Trong phòng VIP đỏ thẫm, một người đàn ông đang ngồi, mặc âu phục màu đen phẳng phiu, áo sơ mi trắng, cổ áo mở ra, vạt áo trước cài bông hoa tơ tằm màu trắng, tao nhã, tôn quý! Khuôn mặt anh kiên nghị, đường cong hoàn mỹ giống như điêu khắc, hai mắt rất lạnh lùng chợt lóe, môi mỏng mím chặt, giống như đang chờ đợi người nào, chậm rãi xoay tròn ly rượu Whisky trong tay, con ngươi mị hoặc khẽ chớp, nhắc đồng hồ đeo tay nhìn thời gian, hoàn toàn lộ ra sắc mặt không vui.
Mấy tên vệ sĩ giống như thần chết, bảo vệ chặt xung quanh chỗ ngồi VIP của anh, chỉ cần có khách đi qua, liền mặt lạnh dùng tay ngăn cản, ngay lập tức khách quay lại đi ra ngoài, một số cô gái thuộc giới chính trị và kinh doanh mang vẻ mặt ngưỡng mộ và mê luyến nhìn về phía anh, cũng không một ai dám đến gần anh.
Cuối cùng, anh hơi không kiên nhẫn đổi tư thế ngồi, đường nét trên gương mặt càng lúc càng cứng rắn, hai mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo giống như trong một chớp mắt tiếp theo anh sẽ phải làm cho thế giới này nổi gió phun mây.
Ba người thư ký đi theo bên cạnh, cẩn thận nhìn anh một cái, biết đây là ranh giới nhẫn nại cuối cùng của anh nên không dám lên tiếng, chỉ lo lắng đứng ở sau người.
Mấy tên đàn ông áo đen nhìn sắc mặt của anh, không dám hành động bừa bãi, nhưng xoay người, nhỏ giọng nói: "Tạm ngừng hành động, chúng ta ở chỗ này chờ đợi! Chú ý cô gái mới vừa rồi vội vàng chạy vào! Tôi thấy trong tay cô ta ôm cái hộp! Tối nay nhất định phải bắt được cô ta!"
"Dạ!" Mấy đàn ông vừa nghe xong liền im lặng ngồi xuống.
Tưởng Thiên Lỗi mặt lạnh ngồi tại chỗ, uống một hơi cạn sạch ly Whisky thứ 12, cuối cùng mặt lộ không vui đứng lên, hướng về phía phòng VIP cao cấp trên lầu hai của quán bar đi tới, thư ký vừa muốn dẫn vệ sĩ theo sau nhưng anh lại giơ tay lên, một mình đi lên lầu.
***
Cửa phịch một tiếng đóng lại! !
Đường Khả Hinh thở hổn hển núp ở trong phòng thay quần áo, bị sợ đến cả người run run ôm cái hộp gỗ, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, nghiêng đầu nghe ngóng ngoài cửa có tiếng động lạ hay không, lo lắng, sợ hãi gào khóc: "Mẹ ơi! Tại sao chuyện tốt như thế lại cho tôi gặp phải? Nên làm cái gì đây? Rốt cuộc đây là thứ gì? Làm cho người ta mất mạng bảo vệ nó ?"
Cô nói xong, liền tò mò giơ lên cái hộp gỗ cũ kỹ, mắt to nhìn chằm chằm, nhìn phía trên có mấy con số mơ hồ không rõ, giống như đã có thời gian lịch sử nhất định, thần thần bí bí, không nhìn ra đến tột cùng là thứ gì!
Cô nhướng mày, do dự một lát, rồi nhanh chóng ngồi xổm xuống ở cạnh cửa, quyết định vươn tay, há miệng run rẩy dùng hết sức, nghiến răng, mồ hôi đầm đìa vặn bung cái nắp đó ra! !
Một chai rượu đỏ cũ kỹ xuất hiện trước mắt Khả Hinh.
"A! Rượu đỏ? Rượu đỏ này có bí mật động trời gì làm cho người ta vì nó đi tìm chết?" Con ngươi Khả Hinh cũng muốn rớt ra, thật sự giật mình, từ trong hộp rút ra chai rượu đỏ, nhìn xung quanh, nhìn từ trên xuống, xoay tròn nhìn, trợn to hai mắt nhìn, nheo mắt nhìn, cũng không thấy nó có gì đặc biệt, cũng chỉ là năm hơi dài một chút!
Cô mơ hồ nhưng chưa từ bỏ ý định, đứng lên, giơ chai rượu đỏ về hướng ánh đèn phòng thay quần áo, chiếu rọi chất lỏng bên trong chai xem rốt cuộc là thứ gì, nhưng vì chai rượu này đã bị phai mờ theo tháng năm, chỉ thấy dịch rượu đang đong đưa, cô cắn môi cầm chai rượu đỏ, đưa lên tai lắc lắc mạnh, vừa lắc vừa nói: "Tôi muốn xem thử, bên trong còn có thứ gì? Làm cho người chết ngựa đổ, làm cho tôi bây giờ giống như con chuột qua phố!"
Nhưng cô cố gắng lắc cũng chỉ nghe được âm thanh chất lỏng đong đưa, không có tiếng động của vật cứng gì khác a!
Lúc này, Đường Khả Hinh cầm chai rượu đỏ ngẫm nghĩ chuyện linh tinh, nào là Bản Đồ kho báu, nào là viên kim cương to lớn, thứ gì cũng nghĩ đến, ánh mắt cô đột nhiên nóng lên, hạ quyết định nói: "Mình mở nó ra xem một chút! ! Nếu thực sự không có vật gì thì uống nó luôn, vậy mình đã xong làm hết mọi chuyện!"
Nói xong lời này, Đường Khả Hinh lập tức quỳ trên mặt đất, vẻ mặt đau khổ suy nghĩ: "Cho dù mình uống nó đi, mấy người đàn ông áo đen cũng sẽ không bỏ qua cho mình!" Cô lại nghĩ đến người đưa chai rượu đỏ cho mình có thể đã chết, đây chính là đồ của người khác dùng tánh mạng nhờ vả mình a, tại sao có thể tùy tiện xử lý nó? Như vậy không phụ lòng người khác sao?
Cô nặng nề thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ cầm chai rượu đỏ nhìn xung quanh, đang lúc do dự, sau lưng phịch một tiếng, cửa bị mở ra! ! !
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook