Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Hào Quang Mị Tình - Chương 39
Yêu cầu của Kiều Nhã khiến Gia Kiên sững lại, ả ta thấy vậy tiếp tục nói:
⁃ Không những kết hôn mà còn phải tổ chức long trọng, đường đường chính chính rước em về!
⁃ Cô nghĩ tôi đồng ý sao?
Kiều Nhã bình thản mỉm cười:
⁃ Anh không đồng ý cũng được nhưng để em kể cho anh chuyện này. Trong cái giới showbiz tồn tại 1 đường dây mang tên Vương Quyền, chắc anh cũng nghe rồi đúng không?
Gia Kiên khẽ nhíu mày khi thấy ả ta nhắc đến tên đấy, sau đó chờ đợi ả nói tiếp.
⁃ Hoạt động trong đường dây đó đa phần đều là những kẻ tai to mặt lớn, có địa vị, có tiền. Bọn họ có thể xem là 1 tổ chức, muốn nâng đỡ ai thì người đó sẽ nổi, muốn dìm ai thì người đó chắc chắn không ngóc đầu lên nổi. Hơn hết, hoạt động trong đó còn là 1 đường dây gái gọi cấp cao cho những kẻ chịu vung tiền nữa. Và thật đáng tiếc khi phải nói cho anh biết rằng, bằng 1 cách nào đấy, cái tên Dương Ái Linh cũng đã có mặt trong danh sách đấy rồi.
Gia Kiên nghe đến đó lòng bàn tay siết chặt lại:
⁃ PHẠM KIỀU NHÃ, CÔ KHÔNG SỢ CÓ NGÀY TÔI ÂM THẦM GI…ẾT CÔ SAO?
⁃ Em nói rồi, anh muốn làm gì cũng được nhưng đổi lại là cô ta sẽ là người gánh chịu hậu quả. Chỉ cần đoạn clip cùng thông tin này được tung lên thì cô ta chỉ còn nước rút khỏi giới giải trí, đừng mong có ngày quay lại. Và những gì anh cố xoá dấu vết trong tối nay đều trở nên vô ích thôi. Tất nhiên anh có thể lựa chọn đưa cô ta về nhà làm 1 bà hoàng, cho cô ta 1 cuộc sống gấm vóc giàu sang….chỉ là cô ta có chịu nổi được cú sốc và miệng đời hay không?!
Gia Kiên nhìn chằm chằm ả ta với 1 vẻ căm hận. Anh hận là không thể lao đến bóp ch…ết ả, không thể xé toạc cái miệng nói lời bẩn thỉu và xảo quyệt đó.
Mà Kiều Nhã nhìn biểu cảm của anh như vậy lại cười:
⁃ Gia Kiên, là anh ép em. Nếu như hôm đó anh không kiên quyết nói ra rằng chỉ có thể kết hôn với cô ấy, thì em sẽ không làm đến mức này đâu. Kiểu Nhã em đi đến ngày hôm nay cũng đã tự tính kết cục xấu nhất cho mình, nhưng nếu có ch..ết, nhất định sẽ không ch..ết 1 mình. Anh có quyền lựa chọn, tương lai của anh hoặc tương lai của cô ta.
Gia Kiên lòng bàn tay đã siết chặt tới mức nổi gân xanh, vì cố kìm nén tâm trạng mà bờ vai run lên, anh trầm mặc rất lâu mới có thể thốt lên được 1 chữ:
⁃ Được!
Kiều Nhã nghe vậy sắc mặt ả khẽ vui mừng:
⁃ Sao? Anh đồng ý kết hôn với em sao?
⁃ Thứ nhất, trước mắt tôi chỉ có thể đính hôn với cô. Thứ 2, tôi muốn biết trong chuyện này, ngoài cô ra thì có những ai liên quan.
⁃ Anh đang ra điều kiện sao?
⁃ Đó là những gì tôi có thể thoả hiệp. Cô không đồng ý có thể làm gì cô muốn, nhưng 1 khi Ái Linh gặp bất trắc, TÔI NHẤT ĐỊNH ĐỂ CÔ SỐNG NHƯNG PHẢI VAN XIN ĐƯỢC CH…ẾT!!!
Kiều Nhã cảm nhận được hơi lạnh bao trùm lấy khiến ả cũng khẽ rùng mình, ngữ khí của anh quả thực áp đảo được người khác.
Ả sau đó vẫn cố tỏ ra bình thản mà nặn lấy 1 nụ cười:
⁃ Được, đính hôn cũng được, nhưng vẫn phải tổ chức đàng hoàng. Chỉ cần anh làm được điều đó, những gì anh muốn biết em cũng đều cho anh! Gia Kiên, sự nhẫn nại của e rất thấp, đừng để em đợi lâu!
Nói rồi, ả quay cũng quay người lại con xe của mình ngồi vào rồi lái đi.
Gia Kiên đứng đấy thấy ả ta đi khuất mà nội tâm chồng chất, anh nhìn xuống chiếc điện thoại của ả đã vỡ vụn màn hình mà cúi xuống nhặt nó lên, sau đấy lại điên cuồng đập nó xuống đất, tức giận tột độ mà dùng chân đá, đến cuối cùng lại đành bất lực ngồi phịch xuống đất.
Lần đầu tiên thấy người đàn ông thường ngày tỏ ra độc đoán và lãnh đạm, trong giây phút này lại trở nên đáng thương đến mức kỳ lạ.
Anh gục đầu xuống cánh tay đang kê lên đầu gối của mình, nước mắt không giấu nổi nữa mà rơi từng dòng, trong màn đêm với cái lạnh của sương phủ xuống, bờ vai run lên từng đợt vội vãi.
Anh đã từng nói, nếu như anh không chống nổi lại thế giới này, anh sẽ lựa chọn phương án không tổn thương cô nhất. Nhưng thật ra phương án anh muốn chọn là không tổn thương cô 1 phân nào, chỉ là giờ đây vạn bất đắc dĩ rồi!
Một cơn gió lạnh lùa qua thổi những chiếc lá lăn tăn chạy, mùi máu ám trên quần áo bỗng sực lên xộc thẳng vào mũi, cái hương tanh nồng ấy đánh thức tri giác của anh, Gia Kiên sực nhớ đến tình trạng của cô, lại liền vội vàng lồm cồm đứng dậy mà đi vội vào trong nhà.
Anh bước đến thẳng phòng tắm, với tiết trời về đêm đủ khiến người ta xuýt xoa vậy mà dòng nước mát lạnh dội thẳng xuống cơ thể cường tráng ấy lại không 1 chút mảy may.
Sau khi xong xuôi, lại chỉn chu trong đồ âu đơn giản với áo sơmi, Gia Kiên cũng liền lái xe đến căn hộ của cô.
Bước vào trong căn phòng không quá lớn, Ái Linh vẫn còn tình trạng mê man chưa tỉnh, anh thấy vậy lại hỏi:
⁃ Cô ấy thế nào rồi?
Vị bác sĩ nghe vậy cũng đáp lại:
⁃ Ở bệnh viện đã cấp cứu kịp thời rồi, những gì cần làm thì họ đã làm cả, giờ truyền xong chai này là được. Cô ấy chẳng qua chỉ mệt nên thiếp đi thôi. Đừng lo.
⁃ Được rồi, mọi người về đi, để tôi ở lại với cô ấy.
⁃ Chai truyền này cũng sắp hết rồi, tôi đợi hết rút ống xong rồi đi.
Gia Kiên nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Lina lên tiếng:
⁃ Chúng ta nói chuyện 1 chút đi!
Sau đấy, 2 người họ ra bên ngoài phòng khách, Lina lên tiếng trước:
⁃ Giám đốc, chuyện này cần phải điều tra chứ? Ta có thể làm trong âm thầm.
⁃ Việc này để tôi giải quyết là được. Tôi cần cô làm chuyện khác.
⁃ Là chuyện gì?
⁃ Hoa Khai Lệ có giấy cấp phép rồi, cô chuẩn bị cho buổi họp báo ra mắt phim, sau đó soạn cho tôi 1 văn bản huỷ hợp đồng, bên A sẽ chịu toàn bộ phí bồi thường.
Lina nghe vậy lại ngạc nhiên nhìn anh:
⁃ Huỷ hợp đồng? Với bên nào?
⁃ Ái Linh!
Chị ta nghe được điều đấy liền sửng sốt:
⁃ Giám đốc, anh ổn chứ? Đã xảy ra chuyện gì sao?
⁃ Tất cả mọi chuyện phải giữ bí mật với cô ấy, tôi sẽ công bố vào buổi họp báo. Còn nữa, cô cũng gửi đơn xin từ chức đi.
⁃ Tôi sao? Này Gia Kiên, anh rốt cuộc muốn làm gì thế?
⁃ Tôi sẽ liên lạc với ngài John, cô sau đó phụ trách bên phía Ái Linh, thuyết phục cô ấy theo sang Mỹ. Thời gian ở bên đó nhờ cô chăm sóc Ái Linh.
Lina càng lúc càng khó hiểu mà kéo anh nhìn thẳng mặt mình:
⁃ Này Gia Kiên, anh muốn gì anh nói rõ được không?
Lúc này, chị ta mới nhận ra được ánh mắt của anh đã khác lạ mà bỗng sững lại, Gia Kiên khi ấy lên tiếng:
⁃ Tôi đã từng hứa với cô ấy, sẽ đem những gì tôi gây dựng bao năm qua để đưa cô ấy đến với ánh hào quang rực rỡ nhất. Đến hiện tại, đây là cách duy nhất tôi có thể làm và người tôi tin tưởng bây giờ chỉ có cô.
Lina nhìn dáng vẻ 7 phần bất lực, 3 phần không đành lòng ấy của anh mà cảm thấy đáng thương. Chị ta biết những gì anh làm đều có suy tính cả, chỉ là điều đấy đối với Ái Linh lúc này sợ sẽ để lại 1 tổn thương khó lành.
⁃ Không còn cách nào khác sao?
⁃ Có thể còn nhưng giờ nó là cách tốt nhất rồi. Sau khi sức khoẻ cô ấy ổn hơn, cô cố gắng thuyết phục. Đi càng sớm, càng tốt!
Lina nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, lúc đó vị bác sĩ cũng trở ra:
⁃ Xong rồi, giờ mỗi ngày chỉ cần cho cô ấy uống thuốc đúng giờ là sẽ mau khoẻ lại thôi.
Gia Kiên nhìn sang cúi đầu 1 cái:
⁃ Cảm ơn bác sĩ!
Lina lúc này cũng lên tiếng:
⁃ Để tôi đưa bác sĩ về, anh ở lại với cô ấy đi!
Bọn họ sau đó rời khỏi căn hộ của cô, Gia Kiên cũng quay vào trong căn phòng, ngồi xuống bên mép giường, quan sát gương mặt thiếu sắc của cô mà lồng ngực đau thắt lại.
Những dấu vết kích động lưu trên cổ cô khiến anh căm phẫn, Gia Kiên cầm bàn tay cô kéo nhẹ tay áo lên, nơi đấy có thêm những vết răng cắn của 1 tên đồi bại, anh vội vàng kéo ống tay áo xuống, rồi nắm chặt lấy bàn tay cô, trên gương mặt cương nghị ấy, nước mắt lại chảy dài xuống:
⁃ Xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi!
Khi đấy, hàng lông mi cong vút kia khẽ động đậy nhẹ, Ái Linh từ từ mở mắt ra, lần này không còn mơ hồ như ban nãy, gương mặt anh hiện rõ ngay trước mặt, thanh âm có phần yếu ớt vang lên:
⁃ Gia Kiên!
Anh thấy cô tỉnh lại, 1 nét vui mừng lộ rõ:
⁃ Ái Linh, em thấy trong người thế nào rồi?
Cô nghe vậy đưa mắt nhìn xung quanh, thấy căn phòng quen thuộc mà khẽ nhíu mày:
⁃ Em về nhà lúc nào vậy?
Nói rồi, Ái Linh gượng ngồi dậy liền cảm nhận được cơ thể mình có chút khác mà nhăn mặt:
⁃ Sao em cảm thấy chân tay rã rời quá!
Gia Kiên thấy vậy liền đỡ lấy cô ngồi lên, khi đó Ái Linh cảm nhận được vài cơn đau ở 1 vị trí trên cơ thể mà đưa bàn tay lên chạm cổ mình ấn 1 cái, cảm nhận được 1 sự đau nói mà kêu nhẹ:
⁃ Ahh! Gia Kiên, anh có cần làm mạnh vậy không?
Anh nghe vậy lãi sững người mà nhìn cô, Ái Linh quay sang thấy dáng vẻ kỳ lạ ấy lại đưa tay lên bóp lấy sống mũi của anh mà ra vẻ hờn trách:
⁃ Anh ngây ra đấy làm gì, ngày mai em lại phải mất công dặm phấn để che đi nó. Muốn đánh dấu thì cần 1, 2 cái là được rồi, anh làm vậy đúng là phô trương quá rồi đấy.
Gia Kiên nghe từng lời cô nói mà thất thần. Thì ra cô vẫn không biết bản thân đã trải qua điều khủng khiếp gì, thì ra cô vẫn luôn tưởng rằng những gì vừa xảy ra đấy đều là cùng với anh.
Ái Linh thấy Gia Kiên cứ vậy liền buông tay xuống mà lo lắng hỏi:
⁃ Gia Kiên, anh sao thế? Giận em vì chuyện em muốn che mấy dấu vết này sao?
Nghe vậy, Gia Kiên mới sực tỉnh lại, anh không biết phải nói thế nào với cô mà liền kéo cô ôm vào lòng mình, vòng tay gắt gao siết chặt lấy, cảm giác như sợ đánh mất vậy:
⁃ Tôi xin lỗi!
Ái Linh ở trong lòng anh, áp gương mặt vào vòm ngực lớn, mặc dù thấy anh có hơi kỳ lạ nhưng lại chẳng mảy may nghi ngờ gì mà khẽ mỉm cười:
⁃ Em nói vậy không phải là giận anh đâu! Chỉ là muốn chỉnh lại cái bản tính chiếm hữu cao quá của anh thôi. Dù thế nào thì em cũng chỉ là người con gái của anh, chỉ anh được đụng vào em, thế nên không cần quá mãnh liệt đến mức vậy, thật ra em có chút đau đấy.
Nghe những lời nói đó, sự yếu lòng trong tâm tư của người đàn ông tưởng khép kín vậy mà lại trỗi dậy. Nước mắt lại rơi nhiều hơn, anh lại không đủ dũng khí đẩy cô xa mình rồi:
⁃ Tôi xin lỗi!
Thấy anh cứ mãi xin lỗi như vậy, Ái Linh lại càng lo lắng bèn đẩy anh ra nhưng Gia Kiên nhất quyết ôm chặt cô khư khư không cho cô cử động:
⁃ Gia Kiên, anh sao thế?
⁃ Không sao, chỉ là tôi muốn ôm em lâu 1 chút để bù cho những ngày không gặp.
⁃ Chúng ta vẫn còn sau này mà!
Nghe cái từ “sau này” mà cười chua chát:
⁃ Tôi muốn ôm em lúc này, ngoan 1 chút được không?
Nghe vậy, Ái Linh cũng chẳng còn chống cự nữa, cô vòng tay ôm đáp lại, nét mặt khả ái khẽ mỉm cười dựa vào ngực anh 1 cách bình yên, mà không hề biết trong lòng người đàn ông này lại đang dậy sóng.
2 người 1 căn phòng, nhưng tâm tình trái ngược, chỉ có người cười không biết người còn lại đang khóc mà cứ vô tư. Người còn lại đấy lại muốn giữ mãi sự vô tư này, nhưng có lẽ không được rồi.
Sau 1 hồi trùm trong hơi ấm của anh, cô lại thiếp đi lúc nào chẳng hay. Thấy người con gái trong lòng hơi thở đã đều đặn mới khẽ đẩy cô ra mà đặt nằm xuống giường.
Anh nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên đắp cho cô, cẩn thận chỉnh gọn mọi thứ, sau đó khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi đã chỉ còn 1 mảnh tái nhợt mà thì thầm:
⁃ Có lẽ em nói đúng, ở 1 nơi nào đó người tốt nhất vẫn đang đợi em. Chúc em tìm được người ấy, hạnh phúc hết nửa đời sau!
Nói rồi, anh cũng đứng dậy quay người rời đi, đèn căn phòng cũng vụt tắt, trả lại 1 màu đen đặc trưng của buổi đêm tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, trước cổng Hoàng Kim, vẫn là con xe đắt tiền màu đỏ bóng loáng dừng ngay đây, Kiều Nhã bước xuống với chiếc váy thời thượng, phụ kiện cũng là hàng hiệu nổi tiếng.
Ả từng bước uyển chuyển trên đôi giày cao gót mà đi thẳng vào trong, nhân viên lễ tân tiến lại:
⁃ Xin lỗi, chị cần gì ạ?
⁃ Tôi đến gặp Gia Kiên!
⁃ Chị đã có hẹn trước chưa?
Kiều Nhã nghe vậy lại mỉm cười:
⁃ Cứ nói là vợ chưa cưới đế tìm có chuyện muốn nói!
Câu trả lời của ả khiến những người nghe được liền kinh ngạc. Cô nhân viên ấy cũng có chút nghi hoặc nhưng sau đó vẫn nhấc điện thoại nối máy với phòng trên, sau khi thông báo và nhận được sự đồng ý mới nhìn Kiều Nhã nói:
⁃ Giám đốc đang ở trên phòng, mời chị!
Kiều Nhã nghe vậy mỉm cười gật đầu, sau đó cũng đi thẳng vào trong bao con mắt hiếu kỳ của mọi người.
Khi đấy, tại căn hộ của Ái Linh, cô cũng vừa tỉnh dậy, nhìn xung quanh không còn thấy anh nữa liền lấy điện thoại.
Lúc này phát hiện cuộc gọi nhỡ của Lina kèm 1 tin nhắn, cô mở lên.
“Mấy ngày nay em được nghỉ phép, ở nhà nghỉ ngơi hay đi đâu đó chơi cho thoải mái nhé!”
Đọc được cô liền gọi lại cho Lina:
⁃ Chị, sao em được nghỉ phép vậy?
⁃ Là Giám đốc cho phép đấy, có lẽ thấy em làm việc suốt trong thời gian qua nên thưởng đặc cách.
⁃ Vậy còn chị?
⁃ Hoa Khai Lệ có giấy cấp phép rồi, chị đang chuẩn bị cho buổi họp báo ra mắt. Mấy ngày nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
⁃ Dạ!
Ái Linh thấy có chút lạ nhưng cũng đành nghe theo, chỉ là anh mới về nước cô vẫn còn chưa hỏi chuyện nhiều nên muốn đến gặp anh.
Ái Linh sau đó bước xuống giường đi thẳng vào nhà vệ sinh để sở soạn, khi chiếc áo được trút bỏ xuống, Ái Linh nhìn mình trước gương cũng có chút hoảng bởi nhiều dấu vết tím đỏ lưu lại trên cơ thể mình.
Cô sau đó ra vẻ giận dỗi mà nói:
⁃ Cái người này, sao hôm qua lại mạnh tay như vậy? Mới có thời gian ngắn không gặp anh ấy nhịn không nổi sao?
Nói rồi, cô cũng cởi nốt đồ trên người xuống, lúc này mới phát hiện bản thân bị ra huyết, hơn nữa lại còn đã có đóng băng vệ sinh cẩn thận. Ái Linh bông ngây người ra:
⁃ Mình đến kỳ kinh nguyệt sao? Sao không nhớ gì hết thế này?
Cô cảm thấy vừa ngủ dậy mà tưởng như đã mơ mấy năm rồi, mở mắt ra có 1 cảm giác đã bỏ quên ký ức nào đó.
Ái Linh nghĩ vậy nhưng rồi cũng đành gạt đi, cô tắm rửa sạch sẽ sau đấy chỉn chu quần áo rồi vẫy xe đi thẳng đến Hoàng Kim.
Lúc này, tại phòng làm việc cấp cao, Kiều Nhã bước vào bên trong tiến thẳng đến bàn của anh mà nói:
⁃ Anh vẫn chưa nói với nhân viên của mình về người vợ sắp cưới sao? Để họ chặn em ngay ngoài cửa.
Gia Kiên từ lúc ả bước vào cũng không nhìn lấy 1 cái mà lên tiếng:
⁃ Nếu không phải việc quan trọng thì tôi sẽ gọi bảo vệ lên lôi cô ra ngoài đấy.
Nghe vậy, Kiều Nhã khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi sách ra 1 USB nhỏ đặt lên bàn anh:
⁃ Như đã hứa, em cho anh thứ anh cần!
Gia Kiên lúc này mới dừng lại công việc của mình mà nhìn sang cái vật để trên bàn đó, sau đấy lên tiếng:
⁃ Xong việc rồi thì có thể đi!
Kiều Nhã lúc này đi vòng vào bên trong, ả xoay ghế anh quay ra, sau đó cả gan ngồi xuống đùi anh mà vòng tay qua cổ rồi nói:
⁃ Em đã giữ lời hứa, anh cũng nên đáp lại đi chứ?
Sắc mặt Gia Kiên vẫn không có 1 chút sắc thái nào mà lạnh giọng nói:
⁃ Tôi là người nói được làm được. Thế nên nếu cô không biến khỏi đây trong 5 giây, đừng trách tôi độc ác.
Lời vừa dứt, cánh cửa phòng liền bị đẩy ra, Ái Linh bước vào bên trong với vẻ mặt rạng rỡ:
⁃ Gia Kiên, sao tự nhiên……
Cô còn chưa nói hết đã liền bắt gặp 1 cảnh tình tứ ở bên trong, nụ cười bỗng nhiên cứng ngắc lại nhìn 2 người họ.
⁃ Không những kết hôn mà còn phải tổ chức long trọng, đường đường chính chính rước em về!
⁃ Cô nghĩ tôi đồng ý sao?
Kiều Nhã bình thản mỉm cười:
⁃ Anh không đồng ý cũng được nhưng để em kể cho anh chuyện này. Trong cái giới showbiz tồn tại 1 đường dây mang tên Vương Quyền, chắc anh cũng nghe rồi đúng không?
Gia Kiên khẽ nhíu mày khi thấy ả ta nhắc đến tên đấy, sau đó chờ đợi ả nói tiếp.
⁃ Hoạt động trong đường dây đó đa phần đều là những kẻ tai to mặt lớn, có địa vị, có tiền. Bọn họ có thể xem là 1 tổ chức, muốn nâng đỡ ai thì người đó sẽ nổi, muốn dìm ai thì người đó chắc chắn không ngóc đầu lên nổi. Hơn hết, hoạt động trong đó còn là 1 đường dây gái gọi cấp cao cho những kẻ chịu vung tiền nữa. Và thật đáng tiếc khi phải nói cho anh biết rằng, bằng 1 cách nào đấy, cái tên Dương Ái Linh cũng đã có mặt trong danh sách đấy rồi.
Gia Kiên nghe đến đó lòng bàn tay siết chặt lại:
⁃ PHẠM KIỀU NHÃ, CÔ KHÔNG SỢ CÓ NGÀY TÔI ÂM THẦM GI…ẾT CÔ SAO?
⁃ Em nói rồi, anh muốn làm gì cũng được nhưng đổi lại là cô ta sẽ là người gánh chịu hậu quả. Chỉ cần đoạn clip cùng thông tin này được tung lên thì cô ta chỉ còn nước rút khỏi giới giải trí, đừng mong có ngày quay lại. Và những gì anh cố xoá dấu vết trong tối nay đều trở nên vô ích thôi. Tất nhiên anh có thể lựa chọn đưa cô ta về nhà làm 1 bà hoàng, cho cô ta 1 cuộc sống gấm vóc giàu sang….chỉ là cô ta có chịu nổi được cú sốc và miệng đời hay không?!
Gia Kiên nhìn chằm chằm ả ta với 1 vẻ căm hận. Anh hận là không thể lao đến bóp ch…ết ả, không thể xé toạc cái miệng nói lời bẩn thỉu và xảo quyệt đó.
Mà Kiều Nhã nhìn biểu cảm của anh như vậy lại cười:
⁃ Gia Kiên, là anh ép em. Nếu như hôm đó anh không kiên quyết nói ra rằng chỉ có thể kết hôn với cô ấy, thì em sẽ không làm đến mức này đâu. Kiểu Nhã em đi đến ngày hôm nay cũng đã tự tính kết cục xấu nhất cho mình, nhưng nếu có ch..ết, nhất định sẽ không ch..ết 1 mình. Anh có quyền lựa chọn, tương lai của anh hoặc tương lai của cô ta.
Gia Kiên lòng bàn tay đã siết chặt tới mức nổi gân xanh, vì cố kìm nén tâm trạng mà bờ vai run lên, anh trầm mặc rất lâu mới có thể thốt lên được 1 chữ:
⁃ Được!
Kiều Nhã nghe vậy sắc mặt ả khẽ vui mừng:
⁃ Sao? Anh đồng ý kết hôn với em sao?
⁃ Thứ nhất, trước mắt tôi chỉ có thể đính hôn với cô. Thứ 2, tôi muốn biết trong chuyện này, ngoài cô ra thì có những ai liên quan.
⁃ Anh đang ra điều kiện sao?
⁃ Đó là những gì tôi có thể thoả hiệp. Cô không đồng ý có thể làm gì cô muốn, nhưng 1 khi Ái Linh gặp bất trắc, TÔI NHẤT ĐỊNH ĐỂ CÔ SỐNG NHƯNG PHẢI VAN XIN ĐƯỢC CH…ẾT!!!
Kiều Nhã cảm nhận được hơi lạnh bao trùm lấy khiến ả cũng khẽ rùng mình, ngữ khí của anh quả thực áp đảo được người khác.
Ả sau đó vẫn cố tỏ ra bình thản mà nặn lấy 1 nụ cười:
⁃ Được, đính hôn cũng được, nhưng vẫn phải tổ chức đàng hoàng. Chỉ cần anh làm được điều đó, những gì anh muốn biết em cũng đều cho anh! Gia Kiên, sự nhẫn nại của e rất thấp, đừng để em đợi lâu!
Nói rồi, ả quay cũng quay người lại con xe của mình ngồi vào rồi lái đi.
Gia Kiên đứng đấy thấy ả ta đi khuất mà nội tâm chồng chất, anh nhìn xuống chiếc điện thoại của ả đã vỡ vụn màn hình mà cúi xuống nhặt nó lên, sau đấy lại điên cuồng đập nó xuống đất, tức giận tột độ mà dùng chân đá, đến cuối cùng lại đành bất lực ngồi phịch xuống đất.
Lần đầu tiên thấy người đàn ông thường ngày tỏ ra độc đoán và lãnh đạm, trong giây phút này lại trở nên đáng thương đến mức kỳ lạ.
Anh gục đầu xuống cánh tay đang kê lên đầu gối của mình, nước mắt không giấu nổi nữa mà rơi từng dòng, trong màn đêm với cái lạnh của sương phủ xuống, bờ vai run lên từng đợt vội vãi.
Anh đã từng nói, nếu như anh không chống nổi lại thế giới này, anh sẽ lựa chọn phương án không tổn thương cô nhất. Nhưng thật ra phương án anh muốn chọn là không tổn thương cô 1 phân nào, chỉ là giờ đây vạn bất đắc dĩ rồi!
Một cơn gió lạnh lùa qua thổi những chiếc lá lăn tăn chạy, mùi máu ám trên quần áo bỗng sực lên xộc thẳng vào mũi, cái hương tanh nồng ấy đánh thức tri giác của anh, Gia Kiên sực nhớ đến tình trạng của cô, lại liền vội vàng lồm cồm đứng dậy mà đi vội vào trong nhà.
Anh bước đến thẳng phòng tắm, với tiết trời về đêm đủ khiến người ta xuýt xoa vậy mà dòng nước mát lạnh dội thẳng xuống cơ thể cường tráng ấy lại không 1 chút mảy may.
Sau khi xong xuôi, lại chỉn chu trong đồ âu đơn giản với áo sơmi, Gia Kiên cũng liền lái xe đến căn hộ của cô.
Bước vào trong căn phòng không quá lớn, Ái Linh vẫn còn tình trạng mê man chưa tỉnh, anh thấy vậy lại hỏi:
⁃ Cô ấy thế nào rồi?
Vị bác sĩ nghe vậy cũng đáp lại:
⁃ Ở bệnh viện đã cấp cứu kịp thời rồi, những gì cần làm thì họ đã làm cả, giờ truyền xong chai này là được. Cô ấy chẳng qua chỉ mệt nên thiếp đi thôi. Đừng lo.
⁃ Được rồi, mọi người về đi, để tôi ở lại với cô ấy.
⁃ Chai truyền này cũng sắp hết rồi, tôi đợi hết rút ống xong rồi đi.
Gia Kiên nghe vậy khẽ gật đầu, sau đó nhìn sang Lina lên tiếng:
⁃ Chúng ta nói chuyện 1 chút đi!
Sau đấy, 2 người họ ra bên ngoài phòng khách, Lina lên tiếng trước:
⁃ Giám đốc, chuyện này cần phải điều tra chứ? Ta có thể làm trong âm thầm.
⁃ Việc này để tôi giải quyết là được. Tôi cần cô làm chuyện khác.
⁃ Là chuyện gì?
⁃ Hoa Khai Lệ có giấy cấp phép rồi, cô chuẩn bị cho buổi họp báo ra mắt phim, sau đó soạn cho tôi 1 văn bản huỷ hợp đồng, bên A sẽ chịu toàn bộ phí bồi thường.
Lina nghe vậy lại ngạc nhiên nhìn anh:
⁃ Huỷ hợp đồng? Với bên nào?
⁃ Ái Linh!
Chị ta nghe được điều đấy liền sửng sốt:
⁃ Giám đốc, anh ổn chứ? Đã xảy ra chuyện gì sao?
⁃ Tất cả mọi chuyện phải giữ bí mật với cô ấy, tôi sẽ công bố vào buổi họp báo. Còn nữa, cô cũng gửi đơn xin từ chức đi.
⁃ Tôi sao? Này Gia Kiên, anh rốt cuộc muốn làm gì thế?
⁃ Tôi sẽ liên lạc với ngài John, cô sau đó phụ trách bên phía Ái Linh, thuyết phục cô ấy theo sang Mỹ. Thời gian ở bên đó nhờ cô chăm sóc Ái Linh.
Lina càng lúc càng khó hiểu mà kéo anh nhìn thẳng mặt mình:
⁃ Này Gia Kiên, anh muốn gì anh nói rõ được không?
Lúc này, chị ta mới nhận ra được ánh mắt của anh đã khác lạ mà bỗng sững lại, Gia Kiên khi ấy lên tiếng:
⁃ Tôi đã từng hứa với cô ấy, sẽ đem những gì tôi gây dựng bao năm qua để đưa cô ấy đến với ánh hào quang rực rỡ nhất. Đến hiện tại, đây là cách duy nhất tôi có thể làm và người tôi tin tưởng bây giờ chỉ có cô.
Lina nhìn dáng vẻ 7 phần bất lực, 3 phần không đành lòng ấy của anh mà cảm thấy đáng thương. Chị ta biết những gì anh làm đều có suy tính cả, chỉ là điều đấy đối với Ái Linh lúc này sợ sẽ để lại 1 tổn thương khó lành.
⁃ Không còn cách nào khác sao?
⁃ Có thể còn nhưng giờ nó là cách tốt nhất rồi. Sau khi sức khoẻ cô ấy ổn hơn, cô cố gắng thuyết phục. Đi càng sớm, càng tốt!
Lina nghe vậy chỉ khẽ gật đầu, lúc đó vị bác sĩ cũng trở ra:
⁃ Xong rồi, giờ mỗi ngày chỉ cần cho cô ấy uống thuốc đúng giờ là sẽ mau khoẻ lại thôi.
Gia Kiên nhìn sang cúi đầu 1 cái:
⁃ Cảm ơn bác sĩ!
Lina lúc này cũng lên tiếng:
⁃ Để tôi đưa bác sĩ về, anh ở lại với cô ấy đi!
Bọn họ sau đó rời khỏi căn hộ của cô, Gia Kiên cũng quay vào trong căn phòng, ngồi xuống bên mép giường, quan sát gương mặt thiếu sắc của cô mà lồng ngực đau thắt lại.
Những dấu vết kích động lưu trên cổ cô khiến anh căm phẫn, Gia Kiên cầm bàn tay cô kéo nhẹ tay áo lên, nơi đấy có thêm những vết răng cắn của 1 tên đồi bại, anh vội vàng kéo ống tay áo xuống, rồi nắm chặt lấy bàn tay cô, trên gương mặt cương nghị ấy, nước mắt lại chảy dài xuống:
⁃ Xin lỗi! Tôi thật sự xin lỗi!
Khi đấy, hàng lông mi cong vút kia khẽ động đậy nhẹ, Ái Linh từ từ mở mắt ra, lần này không còn mơ hồ như ban nãy, gương mặt anh hiện rõ ngay trước mặt, thanh âm có phần yếu ớt vang lên:
⁃ Gia Kiên!
Anh thấy cô tỉnh lại, 1 nét vui mừng lộ rõ:
⁃ Ái Linh, em thấy trong người thế nào rồi?
Cô nghe vậy đưa mắt nhìn xung quanh, thấy căn phòng quen thuộc mà khẽ nhíu mày:
⁃ Em về nhà lúc nào vậy?
Nói rồi, Ái Linh gượng ngồi dậy liền cảm nhận được cơ thể mình có chút khác mà nhăn mặt:
⁃ Sao em cảm thấy chân tay rã rời quá!
Gia Kiên thấy vậy liền đỡ lấy cô ngồi lên, khi đó Ái Linh cảm nhận được vài cơn đau ở 1 vị trí trên cơ thể mà đưa bàn tay lên chạm cổ mình ấn 1 cái, cảm nhận được 1 sự đau nói mà kêu nhẹ:
⁃ Ahh! Gia Kiên, anh có cần làm mạnh vậy không?
Anh nghe vậy lãi sững người mà nhìn cô, Ái Linh quay sang thấy dáng vẻ kỳ lạ ấy lại đưa tay lên bóp lấy sống mũi của anh mà ra vẻ hờn trách:
⁃ Anh ngây ra đấy làm gì, ngày mai em lại phải mất công dặm phấn để che đi nó. Muốn đánh dấu thì cần 1, 2 cái là được rồi, anh làm vậy đúng là phô trương quá rồi đấy.
Gia Kiên nghe từng lời cô nói mà thất thần. Thì ra cô vẫn không biết bản thân đã trải qua điều khủng khiếp gì, thì ra cô vẫn luôn tưởng rằng những gì vừa xảy ra đấy đều là cùng với anh.
Ái Linh thấy Gia Kiên cứ vậy liền buông tay xuống mà lo lắng hỏi:
⁃ Gia Kiên, anh sao thế? Giận em vì chuyện em muốn che mấy dấu vết này sao?
Nghe vậy, Gia Kiên mới sực tỉnh lại, anh không biết phải nói thế nào với cô mà liền kéo cô ôm vào lòng mình, vòng tay gắt gao siết chặt lấy, cảm giác như sợ đánh mất vậy:
⁃ Tôi xin lỗi!
Ái Linh ở trong lòng anh, áp gương mặt vào vòm ngực lớn, mặc dù thấy anh có hơi kỳ lạ nhưng lại chẳng mảy may nghi ngờ gì mà khẽ mỉm cười:
⁃ Em nói vậy không phải là giận anh đâu! Chỉ là muốn chỉnh lại cái bản tính chiếm hữu cao quá của anh thôi. Dù thế nào thì em cũng chỉ là người con gái của anh, chỉ anh được đụng vào em, thế nên không cần quá mãnh liệt đến mức vậy, thật ra em có chút đau đấy.
Nghe những lời nói đó, sự yếu lòng trong tâm tư của người đàn ông tưởng khép kín vậy mà lại trỗi dậy. Nước mắt lại rơi nhiều hơn, anh lại không đủ dũng khí đẩy cô xa mình rồi:
⁃ Tôi xin lỗi!
Thấy anh cứ mãi xin lỗi như vậy, Ái Linh lại càng lo lắng bèn đẩy anh ra nhưng Gia Kiên nhất quyết ôm chặt cô khư khư không cho cô cử động:
⁃ Gia Kiên, anh sao thế?
⁃ Không sao, chỉ là tôi muốn ôm em lâu 1 chút để bù cho những ngày không gặp.
⁃ Chúng ta vẫn còn sau này mà!
Nghe cái từ “sau này” mà cười chua chát:
⁃ Tôi muốn ôm em lúc này, ngoan 1 chút được không?
Nghe vậy, Ái Linh cũng chẳng còn chống cự nữa, cô vòng tay ôm đáp lại, nét mặt khả ái khẽ mỉm cười dựa vào ngực anh 1 cách bình yên, mà không hề biết trong lòng người đàn ông này lại đang dậy sóng.
2 người 1 căn phòng, nhưng tâm tình trái ngược, chỉ có người cười không biết người còn lại đang khóc mà cứ vô tư. Người còn lại đấy lại muốn giữ mãi sự vô tư này, nhưng có lẽ không được rồi.
Sau 1 hồi trùm trong hơi ấm của anh, cô lại thiếp đi lúc nào chẳng hay. Thấy người con gái trong lòng hơi thở đã đều đặn mới khẽ đẩy cô ra mà đặt nằm xuống giường.
Anh nhẹ nhàng kéo tấm chăn lên đắp cho cô, cẩn thận chỉnh gọn mọi thứ, sau đó khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi đã chỉ còn 1 mảnh tái nhợt mà thì thầm:
⁃ Có lẽ em nói đúng, ở 1 nơi nào đó người tốt nhất vẫn đang đợi em. Chúc em tìm được người ấy, hạnh phúc hết nửa đời sau!
Nói rồi, anh cũng đứng dậy quay người rời đi, đèn căn phòng cũng vụt tắt, trả lại 1 màu đen đặc trưng của buổi đêm tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, trước cổng Hoàng Kim, vẫn là con xe đắt tiền màu đỏ bóng loáng dừng ngay đây, Kiều Nhã bước xuống với chiếc váy thời thượng, phụ kiện cũng là hàng hiệu nổi tiếng.
Ả từng bước uyển chuyển trên đôi giày cao gót mà đi thẳng vào trong, nhân viên lễ tân tiến lại:
⁃ Xin lỗi, chị cần gì ạ?
⁃ Tôi đến gặp Gia Kiên!
⁃ Chị đã có hẹn trước chưa?
Kiều Nhã nghe vậy lại mỉm cười:
⁃ Cứ nói là vợ chưa cưới đế tìm có chuyện muốn nói!
Câu trả lời của ả khiến những người nghe được liền kinh ngạc. Cô nhân viên ấy cũng có chút nghi hoặc nhưng sau đó vẫn nhấc điện thoại nối máy với phòng trên, sau khi thông báo và nhận được sự đồng ý mới nhìn Kiều Nhã nói:
⁃ Giám đốc đang ở trên phòng, mời chị!
Kiều Nhã nghe vậy mỉm cười gật đầu, sau đó cũng đi thẳng vào trong bao con mắt hiếu kỳ của mọi người.
Khi đấy, tại căn hộ của Ái Linh, cô cũng vừa tỉnh dậy, nhìn xung quanh không còn thấy anh nữa liền lấy điện thoại.
Lúc này phát hiện cuộc gọi nhỡ của Lina kèm 1 tin nhắn, cô mở lên.
“Mấy ngày nay em được nghỉ phép, ở nhà nghỉ ngơi hay đi đâu đó chơi cho thoải mái nhé!”
Đọc được cô liền gọi lại cho Lina:
⁃ Chị, sao em được nghỉ phép vậy?
⁃ Là Giám đốc cho phép đấy, có lẽ thấy em làm việc suốt trong thời gian qua nên thưởng đặc cách.
⁃ Vậy còn chị?
⁃ Hoa Khai Lệ có giấy cấp phép rồi, chị đang chuẩn bị cho buổi họp báo ra mắt. Mấy ngày nay em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.
⁃ Dạ!
Ái Linh thấy có chút lạ nhưng cũng đành nghe theo, chỉ là anh mới về nước cô vẫn còn chưa hỏi chuyện nhiều nên muốn đến gặp anh.
Ái Linh sau đó bước xuống giường đi thẳng vào nhà vệ sinh để sở soạn, khi chiếc áo được trút bỏ xuống, Ái Linh nhìn mình trước gương cũng có chút hoảng bởi nhiều dấu vết tím đỏ lưu lại trên cơ thể mình.
Cô sau đó ra vẻ giận dỗi mà nói:
⁃ Cái người này, sao hôm qua lại mạnh tay như vậy? Mới có thời gian ngắn không gặp anh ấy nhịn không nổi sao?
Nói rồi, cô cũng cởi nốt đồ trên người xuống, lúc này mới phát hiện bản thân bị ra huyết, hơn nữa lại còn đã có đóng băng vệ sinh cẩn thận. Ái Linh bông ngây người ra:
⁃ Mình đến kỳ kinh nguyệt sao? Sao không nhớ gì hết thế này?
Cô cảm thấy vừa ngủ dậy mà tưởng như đã mơ mấy năm rồi, mở mắt ra có 1 cảm giác đã bỏ quên ký ức nào đó.
Ái Linh nghĩ vậy nhưng rồi cũng đành gạt đi, cô tắm rửa sạch sẽ sau đấy chỉn chu quần áo rồi vẫy xe đi thẳng đến Hoàng Kim.
Lúc này, tại phòng làm việc cấp cao, Kiều Nhã bước vào bên trong tiến thẳng đến bàn của anh mà nói:
⁃ Anh vẫn chưa nói với nhân viên của mình về người vợ sắp cưới sao? Để họ chặn em ngay ngoài cửa.
Gia Kiên từ lúc ả bước vào cũng không nhìn lấy 1 cái mà lên tiếng:
⁃ Nếu không phải việc quan trọng thì tôi sẽ gọi bảo vệ lên lôi cô ra ngoài đấy.
Nghe vậy, Kiều Nhã khẽ mỉm cười rồi lấy trong túi sách ra 1 USB nhỏ đặt lên bàn anh:
⁃ Như đã hứa, em cho anh thứ anh cần!
Gia Kiên lúc này mới dừng lại công việc của mình mà nhìn sang cái vật để trên bàn đó, sau đấy lên tiếng:
⁃ Xong việc rồi thì có thể đi!
Kiều Nhã lúc này đi vòng vào bên trong, ả xoay ghế anh quay ra, sau đó cả gan ngồi xuống đùi anh mà vòng tay qua cổ rồi nói:
⁃ Em đã giữ lời hứa, anh cũng nên đáp lại đi chứ?
Sắc mặt Gia Kiên vẫn không có 1 chút sắc thái nào mà lạnh giọng nói:
⁃ Tôi là người nói được làm được. Thế nên nếu cô không biến khỏi đây trong 5 giây, đừng trách tôi độc ác.
Lời vừa dứt, cánh cửa phòng liền bị đẩy ra, Ái Linh bước vào bên trong với vẻ mặt rạng rỡ:
⁃ Gia Kiên, sao tự nhiên……
Cô còn chưa nói hết đã liền bắt gặp 1 cảnh tình tứ ở bên trong, nụ cười bỗng nhiên cứng ngắc lại nhìn 2 người họ.
Bình luận facebook