Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-127
Chương 128: Quyết đấu với câu lạc bộ
Translator: Waveliterature Vietnam
Màn trình diễn của Ravenclaw trong trận Quidditch giống như một cú đánh mạnh, khiến các pháp sư nhỏ của Ravenclaw thậm chí không chán nản khi bị trừ 200 điểm. Thay vào đó, họ chăm chú nghe giảng trên lớp, để anh dũng ghi điểm.
Ngay cả Edward cũng không còn phàn nàn vì giáo sư Lockhart luôn chọn anh để đóng vai nhân vật.
Bởi vì anh biết, chi cần mình thuận theo, để cho giáo sư Lockhart thể hiện đủ uy phong, thì Ravenclaw luôn có thể giành được những con điểm quý giá.
Do đó, có những tin đồn về căn phòng bí mật trong lâu đài Hogwarts, nhưng các pháp sư nhỏ của Ravenclaw vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Tuy đối với căn phòng bí mật huyền thoại này vẫn tò mò và sợ hãi, nhưng cuộc sống học tập và sinh hoạt cũng đã khiến mọi người không có thời gian để tưởng tượng và suy đoán.
Không giống như Ravenclaw, những trường học viện khác điều có những tin đồn khắp nơi, mọi người điều nghi quỷ nghi thần. Sinh viên năm nhất luôn chụm năm chụm ba lại cùng một chỗ, vì họ sợ mình sẽ hành động một mình khi bị tấn công.
Trong thời gian này, mọi người giấu giếm giáo viên để trao đổi bùa hộ mệnh, trừ tà và những thứ khác để tự bảo vệ mình.
Thói quen này nhanh chóng trở nên phổ biến trong trường học và các pháp sư nhỏ của Ravenclaw cũng đã mua một số thạch anh tím, tỏi và các mặt hàng khác
Ellen cũng thừa cơ hội này lấy danh nghĩa mua tặng người thân đã đặt một số lượng kính mắt lớn, nhờ lớp trưởng Penelop phát cho tất cả các phù thủy nhỏ, và dùng nó làm lễ vật cho các phù thủy nhỏ ở các trường đại học khác.
Tuy kính mắt không thể ngăn được ánh mắt tử vong của xà quái, nhưng nếu bị hóa đá tốt xấu gì cũng có thể cứu chữa, nếu bị giết chết thì không có thuốc nào cứu chữa được.
Với sự xuất hiện của tuyết mùa đông đầu tiên, nhiệt độ giảm nhanh chóng. Cả lâu đài Hogwarts điều được bao phủ màu bạc vô cùng sạch sẽ và rực rỡ. Có lẽ bởi vì lạnh, các pháp sư nhỏ thích trốn trong phòng chung. Bởi vì lò lửa khổng lồ luôn được đốt cháy phát ra hơi ấm khiến cả căn phòng ấm áp như một mùa xuân.
Giáo sư Flitwick đã thực hiện ba lần huấn luyện với Ellen. Tất cả những kỹ năng chiến đấu, khẩu huyết của lời nguyền, Ellen với tư cách là một giáo viên, nên có khả năng lĩnh ngộ và năng lực thực hiện thao tác cũng rất tốt.
Giáo sư Flitwick vô cùng mừng rỡ, cho rằng so với phù thủy quyết đấu chân chính, thì Ellen chính là một kinh nghiệm chiến đấu kỳ diệu và chân thực.
Khi ngủ gật, đã có người đến gối đầu. Khi lớp học nguyền rủa vào sáng thứ năm kết thúc, Ellen và Edward đi ngang qua hội trường, bất ngờ thấy một nhóm nhỏ người tập trung quanh bảng thông báo, đọc một mẩu tin vừa bị đóng đinh, văn tự được viết trên tấm da dê.
Các tiểu phù thủy nhỏ điều có một bộ dạng rất hưng phấn và sôi nổi bàn luận về nội dung của tấm da dê này.
"Trường học muốn xây dựng một câu lạc bộ để thi đấu!" Edward nói, "Buổi tối hôm nay chính là trận thi đấu đầu tiên. Ellen, bạn đúng lúc có thể dùng những kỹ năng mà học được từ giáo sư Flitwick để thi đấu."
Tuy Ellen không biết sinh viên năm thứ hai sẽ có tiểu phù thủy nào có thể đánh bại được anh, nhưng anh vẫn đồng ý tham gia. Có lẽ, sẽ có một thu hoạch khác – ví dụ như có thể tìm thêm cơ hội để đánh cho Lockhart một cú.
Vì vậy, vào lúc tám giờ tối, Edward và Ellen vội vã trở lại khán phòng. Chiếc bàn ăn dài biến mất và một sân khấu mạ vàng xuất hiện dọc theo một bức tường, chiếu sáng bởi hàng trăm ngọn nến lơ lửng bên trên. Trần nhà được treo những chiếc lông vũ nhung đen kịt của thiên nga, các sinh viên của trường gần như đã đến hết, đông đúc, mọi người đều cầm theo cây đũa phép, mặt mũi tràn đầy phấn khích.
"Không biến ai sẽ tới dạy cho chúng ta," cơ thể chen vào đám đông líu tíu, Edward nói, "Ellen bạn đã từng nói, lúc còn trẻ giáo sư Flitwick từng là quán quân trong thi đấu, có phải ông ấy sẽ đến dạy cho chúng ta không?"
"Ngẫm nghĩ lại, vị giáo sư nào sẽ thích tình cảnh như thế này nhất? Giáo sư nào sẽ bỏ lỡ sự kiện trọng đại này để thể hiện khả năng của mình và muốn nhận được sự ân sủng của mọi người?" Ellen khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, một trong những mục đích của anh tối nay là muốn xem giáo sư Snape đánh bay giáo sư Lockhart như thế nào!
"Không thể nào! Ý bạn là..." Lời của Edward chưa nói xong, chỉ biến thành một sự thở dài, thấy giáo sư Gilderoy.Lockhart trên sân khấu, mặc một chiếc áo choàng màu hồng, chói lọi.
Có hai giáo sư đứng bên cạnh anh ta, một người là giáo sư Snape mặc quần áo màu đen thông thường. Người kia là giáo sư Flitwick, người đã được Edward đoán trước đó!
"Chữ viết tay lớn, thực sự đã xuất hiện ba giáo sư!" Edward phấn khích đến nỗi anh không thể cầm đũa phép của mình.
Ellen nhìn sang cùng đúng lúc ánh mắt của giáo sư Flitwick nhìn sang anh. Giáo sư Flitwick lén nháy mắt vài cái với Ellen. Trong chớp mắt, Ellen nhận ra rằng, giáo sư xuất hiện nơi này, là muốn anh có thêm nhiều cơ hội để biết thực tế hơn.
Colin Creevey của Gryffindor giơ máy ảnh lên và hướng về ba vị giáo sư. Giáo sư Lockhart khoe hàm răng trắng, nụ cười đẹp trai và quay sang hướng của Colin với tư cách là một minh tinh trong thế giới ma thuật, anh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để quảng bá bản thân.
Giáo sư Snape trông có vẻ lạnh lùng, Giáo sư Flitwick vuốt ve đũa phép của mình, không quan tâm đến việc di chuyển của Colin và cũng không nhìn vào máy ảnh của Colin.
Lockhart vẫy gọi mọi người im lặng, rồi hét lên: " Vây qua, vây qua! Mọi người có thể thấy tôi không? Bạn có nghe thấy tôi không? Tuyệt vời!"
Giáo sư Flitwick lặng lẽ áp dụng đối với giáo sư Lockhart một "âm thanh vang dội." Ellen cảm thấy viện trưởng của mình thật sự là một người tốt.
"Là như thế này, giáo sư Dumbledore cho phép chúng ta xây dựng một câu lạc bộ quyết đấu nho nhỏ, để có thể huấn luyện mọi người, để mọi người có khả năng tự vệ, khi gặp khó khăn có thể áp dụng nó vô số lần như ta – để biết thêm chi tiết về điều này vui lòng xem tác phẩm mới của ta." Giáo sư Lockhart đã không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để quảng bá sách của riêng mình.
"Nhưng tất cả mọi người đã mua toàn bộ sách của anh ta!" Edward thì thầm bổ sung.
"Đầu tiên, chúng ta hãy chào đón giáo sư Flitwick bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt, với tư cách là một quán quân trong trận quyết đấu, ông đã đồng ý làm cố vấn cho câu lạc bộ. Mặc dù bản thân rất giỏi trong cuộc đấu tay đôi, nhưng giáo sư Flitwick chắc chắn là một đối tượng học tập mà bạn không thể bỏ lỡ!"
Giáo sư Lockhart nhiệt tình khiêm tốn hiếm hoi khiến Ravenclaw cảm thấy kinh ngạc!
"Có lẽ anh ta nhất định khi nghe danh hiệu vô địch của viện trưởng, thì liền sợ hãi!" Edward lời nói sáng rực, Ellen vô cùng đồng ý với sự phân tích của anh!
"Tiếp theo, xin vui lòng cho phép tôi giới thiệu trợ thủ giáo sư Snape," Lockhart nói, miệng nở nụ cười toe toét. "Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy cũng biết một chút về cuộc đấu tay đôi. Ngài ấy cũng hào phóng hứa với tôi, khi học sẽ làm mẫu hiệp trợ cho tôi. Tôi nói, tôi cũng không muốn để các tiểu phù thủy này lo lắng – đợi ta và ngài làm mẫu xong, sẽ đem ma dược tốt nhất của giáo sư cấp cho mọi người, nên không cần sợ hãi! "
Môi trên của giáo sư Snape cong lên, và Ellen và Edward không thể không liếc mắt nhìn nhau. Họ đã quen với biểu hiện của giáo sư Snape và họ bắt đầu thương tiếc cho giáo sư Lockhart - Snape có thể đem thuốc của Lockhart sẽ cấp lại cho chúng ta.
Translator: Waveliterature Vietnam
Màn trình diễn của Ravenclaw trong trận Quidditch giống như một cú đánh mạnh, khiến các pháp sư nhỏ của Ravenclaw thậm chí không chán nản khi bị trừ 200 điểm. Thay vào đó, họ chăm chú nghe giảng trên lớp, để anh dũng ghi điểm.
Ngay cả Edward cũng không còn phàn nàn vì giáo sư Lockhart luôn chọn anh để đóng vai nhân vật.
Bởi vì anh biết, chi cần mình thuận theo, để cho giáo sư Lockhart thể hiện đủ uy phong, thì Ravenclaw luôn có thể giành được những con điểm quý giá.
Do đó, có những tin đồn về căn phòng bí mật trong lâu đài Hogwarts, nhưng các pháp sư nhỏ của Ravenclaw vẫn có thể giữ bình tĩnh.
Tuy đối với căn phòng bí mật huyền thoại này vẫn tò mò và sợ hãi, nhưng cuộc sống học tập và sinh hoạt cũng đã khiến mọi người không có thời gian để tưởng tượng và suy đoán.
Không giống như Ravenclaw, những trường học viện khác điều có những tin đồn khắp nơi, mọi người điều nghi quỷ nghi thần. Sinh viên năm nhất luôn chụm năm chụm ba lại cùng một chỗ, vì họ sợ mình sẽ hành động một mình khi bị tấn công.
Trong thời gian này, mọi người giấu giếm giáo viên để trao đổi bùa hộ mệnh, trừ tà và những thứ khác để tự bảo vệ mình.
Thói quen này nhanh chóng trở nên phổ biến trong trường học và các pháp sư nhỏ của Ravenclaw cũng đã mua một số thạch anh tím, tỏi và các mặt hàng khác
Ellen cũng thừa cơ hội này lấy danh nghĩa mua tặng người thân đã đặt một số lượng kính mắt lớn, nhờ lớp trưởng Penelop phát cho tất cả các phù thủy nhỏ, và dùng nó làm lễ vật cho các phù thủy nhỏ ở các trường đại học khác.
Tuy kính mắt không thể ngăn được ánh mắt tử vong của xà quái, nhưng nếu bị hóa đá tốt xấu gì cũng có thể cứu chữa, nếu bị giết chết thì không có thuốc nào cứu chữa được.
Với sự xuất hiện của tuyết mùa đông đầu tiên, nhiệt độ giảm nhanh chóng. Cả lâu đài Hogwarts điều được bao phủ màu bạc vô cùng sạch sẽ và rực rỡ. Có lẽ bởi vì lạnh, các pháp sư nhỏ thích trốn trong phòng chung. Bởi vì lò lửa khổng lồ luôn được đốt cháy phát ra hơi ấm khiến cả căn phòng ấm áp như một mùa xuân.
Giáo sư Flitwick đã thực hiện ba lần huấn luyện với Ellen. Tất cả những kỹ năng chiến đấu, khẩu huyết của lời nguyền, Ellen với tư cách là một giáo viên, nên có khả năng lĩnh ngộ và năng lực thực hiện thao tác cũng rất tốt.
Giáo sư Flitwick vô cùng mừng rỡ, cho rằng so với phù thủy quyết đấu chân chính, thì Ellen chính là một kinh nghiệm chiến đấu kỳ diệu và chân thực.
Khi ngủ gật, đã có người đến gối đầu. Khi lớp học nguyền rủa vào sáng thứ năm kết thúc, Ellen và Edward đi ngang qua hội trường, bất ngờ thấy một nhóm nhỏ người tập trung quanh bảng thông báo, đọc một mẩu tin vừa bị đóng đinh, văn tự được viết trên tấm da dê.
Các tiểu phù thủy nhỏ điều có một bộ dạng rất hưng phấn và sôi nổi bàn luận về nội dung của tấm da dê này.
"Trường học muốn xây dựng một câu lạc bộ để thi đấu!" Edward nói, "Buổi tối hôm nay chính là trận thi đấu đầu tiên. Ellen, bạn đúng lúc có thể dùng những kỹ năng mà học được từ giáo sư Flitwick để thi đấu."
Tuy Ellen không biết sinh viên năm thứ hai sẽ có tiểu phù thủy nào có thể đánh bại được anh, nhưng anh vẫn đồng ý tham gia. Có lẽ, sẽ có một thu hoạch khác – ví dụ như có thể tìm thêm cơ hội để đánh cho Lockhart một cú.
Vì vậy, vào lúc tám giờ tối, Edward và Ellen vội vã trở lại khán phòng. Chiếc bàn ăn dài biến mất và một sân khấu mạ vàng xuất hiện dọc theo một bức tường, chiếu sáng bởi hàng trăm ngọn nến lơ lửng bên trên. Trần nhà được treo những chiếc lông vũ nhung đen kịt của thiên nga, các sinh viên của trường gần như đã đến hết, đông đúc, mọi người đều cầm theo cây đũa phép, mặt mũi tràn đầy phấn khích.
"Không biến ai sẽ tới dạy cho chúng ta," cơ thể chen vào đám đông líu tíu, Edward nói, "Ellen bạn đã từng nói, lúc còn trẻ giáo sư Flitwick từng là quán quân trong thi đấu, có phải ông ấy sẽ đến dạy cho chúng ta không?"
"Ngẫm nghĩ lại, vị giáo sư nào sẽ thích tình cảnh như thế này nhất? Giáo sư nào sẽ bỏ lỡ sự kiện trọng đại này để thể hiện khả năng của mình và muốn nhận được sự ân sủng của mọi người?" Ellen khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, một trong những mục đích của anh tối nay là muốn xem giáo sư Snape đánh bay giáo sư Lockhart như thế nào!
"Không thể nào! Ý bạn là..." Lời của Edward chưa nói xong, chỉ biến thành một sự thở dài, thấy giáo sư Gilderoy.Lockhart trên sân khấu, mặc một chiếc áo choàng màu hồng, chói lọi.
Có hai giáo sư đứng bên cạnh anh ta, một người là giáo sư Snape mặc quần áo màu đen thông thường. Người kia là giáo sư Flitwick, người đã được Edward đoán trước đó!
"Chữ viết tay lớn, thực sự đã xuất hiện ba giáo sư!" Edward phấn khích đến nỗi anh không thể cầm đũa phép của mình.
Ellen nhìn sang cùng đúng lúc ánh mắt của giáo sư Flitwick nhìn sang anh. Giáo sư Flitwick lén nháy mắt vài cái với Ellen. Trong chớp mắt, Ellen nhận ra rằng, giáo sư xuất hiện nơi này, là muốn anh có thêm nhiều cơ hội để biết thực tế hơn.
Colin Creevey của Gryffindor giơ máy ảnh lên và hướng về ba vị giáo sư. Giáo sư Lockhart khoe hàm răng trắng, nụ cười đẹp trai và quay sang hướng của Colin với tư cách là một minh tinh trong thế giới ma thuật, anh sẽ không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để quảng bá bản thân.
Giáo sư Snape trông có vẻ lạnh lùng, Giáo sư Flitwick vuốt ve đũa phép của mình, không quan tâm đến việc di chuyển của Colin và cũng không nhìn vào máy ảnh của Colin.
Lockhart vẫy gọi mọi người im lặng, rồi hét lên: " Vây qua, vây qua! Mọi người có thể thấy tôi không? Bạn có nghe thấy tôi không? Tuyệt vời!"
Giáo sư Flitwick lặng lẽ áp dụng đối với giáo sư Lockhart một "âm thanh vang dội." Ellen cảm thấy viện trưởng của mình thật sự là một người tốt.
"Là như thế này, giáo sư Dumbledore cho phép chúng ta xây dựng một câu lạc bộ quyết đấu nho nhỏ, để có thể huấn luyện mọi người, để mọi người có khả năng tự vệ, khi gặp khó khăn có thể áp dụng nó vô số lần như ta – để biết thêm chi tiết về điều này vui lòng xem tác phẩm mới của ta." Giáo sư Lockhart đã không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để quảng bá sách của riêng mình.
"Nhưng tất cả mọi người đã mua toàn bộ sách của anh ta!" Edward thì thầm bổ sung.
"Đầu tiên, chúng ta hãy chào đón giáo sư Flitwick bằng những tràng pháo tay nồng nhiệt, với tư cách là một quán quân trong trận quyết đấu, ông đã đồng ý làm cố vấn cho câu lạc bộ. Mặc dù bản thân rất giỏi trong cuộc đấu tay đôi, nhưng giáo sư Flitwick chắc chắn là một đối tượng học tập mà bạn không thể bỏ lỡ!"
Giáo sư Lockhart nhiệt tình khiêm tốn hiếm hoi khiến Ravenclaw cảm thấy kinh ngạc!
"Có lẽ anh ta nhất định khi nghe danh hiệu vô địch của viện trưởng, thì liền sợ hãi!" Edward lời nói sáng rực, Ellen vô cùng đồng ý với sự phân tích của anh!
"Tiếp theo, xin vui lòng cho phép tôi giới thiệu trợ thủ giáo sư Snape," Lockhart nói, miệng nở nụ cười toe toét. "Anh ấy nói với tôi rằng anh ấy cũng biết một chút về cuộc đấu tay đôi. Ngài ấy cũng hào phóng hứa với tôi, khi học sẽ làm mẫu hiệp trợ cho tôi. Tôi nói, tôi cũng không muốn để các tiểu phù thủy này lo lắng – đợi ta và ngài làm mẫu xong, sẽ đem ma dược tốt nhất của giáo sư cấp cho mọi người, nên không cần sợ hãi! "
Môi trên của giáo sư Snape cong lên, và Ellen và Edward không thể không liếc mắt nhìn nhau. Họ đã quen với biểu hiện của giáo sư Snape và họ bắt đầu thương tiếc cho giáo sư Lockhart - Snape có thể đem thuốc của Lockhart sẽ cấp lại cho chúng ta.
Bình luận facebook