• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Harry poter và câu chuyện học hạng nhất (1 Viewer)

  • chap-149

Chương 150: Quán Bar Mù




Editor: Waveliterature Vietnam

Một con cú mèo đầu hình đại bàng, bay về phía của Leonard Nox, Leonard một bên cẩn thận gỡ tờ giấy da ra, một bên nói với giáo sư Flitwick: "Tôi sợ nhất khi nghỉ ngơi mà nhìn thấy con cú mèo, vì rất có khả năng là thủ trưởng giao nhiệm vụ cho tôi!"

Leonard cau mày và vẫy tay mạnh mẽ. "Dù nhiệm vụ là gì, điều không đi!"

Ông mở tấm da dê ra, tức giận nói, "Tôi cũng muốn nhìn xem, họ muốn tôi làm gì nữa!"

Mở tấm da dê ra, lông mày của Leonard dần dần thả lỏng, tâm trạng cũng dịu bớt và thậm chí còn lộ ra một nụ cười.

"Xem ra là một chuyện tốt. Anh đã quá đốt cháy tính khí điều này so với anh năm đó rất giống nhau! » Giáo sư Flitwick nói đùa.

"Đích thực đó là một điều tốt." Leonard giơ tấm da dê trong tay lên, đưa nó cho Giáo sư Flitwick, rồi sau đó bước vào phòng, gọi Jessica và Iain.

Giáo sư Flitwick không vội vàng đọc nội dung bức thư mà nhìn Ellen một cách dịu nhàng: "Làm tốt lắm, lời nguyền biến hình cuối cùng rất đẹp, giáo sư McGonagall sẽ tự hào về em."

"Thầy không tự hào về em à? Giáo sư." Ellen cười và hỏi lại giáo sư.

"Tất nhiên e là phù thủy tài năng nhất mà thầy từng gặp, vô cùng nỗ lực, em chính là muốn nghe thầy nói điều này sao?" Giáo sư Flitwick mỉm cười với Ellen.

Có rất nhiều phù thủy có tư chất thiên phù, nhưng có được tài năng đã tốt, nhưng lại có thể nỗ lực 100% thật sự là rất hiếm.

"Chúng ta nên đi vào bên trong thôi, bên ngoài thật sự lạnh quá." Giáo sư Flitwick chỉ huy hai tách cà phê rỗng phía sau họ và trở về phòng ấm áp.

Ellen liền ra lệnh cho chén cà phê bay đến bồn rửa chén và rửa sạch sẽ chúng.

Jessica và Iain hét lên và chạy xuống cầu thang.

Leonard thực hiện ảo ảnh di hình đến bên cạnh của giáo sư Flitwick, nghịch ngợm trêu chọc hai chị em: "Ta đã đến trước!"

"Chú chơi gian lận! Gần như vậy mà còn sử dụng ảo ảnh di hình!" Iain không phục.

"Đợi cháu học xong, cháu cũng có thể làm." Leonard không bị lay chuyển, và không đỏ mặt xấu hổ trước hành vi của chính mình.

Giáo sư Flitwick đã ngồi trên ghế sofa và đọc nội dung của tấm da dê. Thật khó để nói: "Vấn đề là, chúng ta không mang theo lễ phục?"

"À, điều này không khó, cửa hàng của bà Klein, ngay cả một ngày lễ như Giáng sinh, cũng không hề đóng cửa, chúng ta có thể đến đó!" Jessica nói rất nhiệt tình.

Đối với những cô gái xinh đẹp, ghé thăm các cửa hàng quần áo là sở thích lớn nhất của họ. Điều tương tự cũng đúng với Daisy!

"Ferri Ouse, anh có nhớ địa chỉ của quán Bar mù không?" Leonard nhướn mày và nhìn giáo sư Flitwick.

"Tất nhiên, đó là một nơi nhộn nhịp, tôi chỉ lo lắng rằng tôi có mang đủ tiền Kanon không!", Giáo sư Flitwick trả lời với một nụ cười, khuôn mặt đầy phấn khích. Ông đưa tấm da dê cho Ellen đang ở một bên tỏ ra không hiểu chuyện gì.

Ellen cầm lấy tấm da dê, đây là một tấm thư mời, nội dung rất ngắn gọn, đại khái là muốn mời Leonard Nox, giáo sư Flitwick, Ellen, Jessica và Iain tham dự lúc 8 giờ tối nay, tham gia một bữa tối Giáng sinh tại Hội trường Magic.

Giáo sư Flitwick nghĩ rằng sự phấn khích này có thể được kết hợp với nhau, để cho Ellen được mở mang tầm mắt cũng tốt.

Leonard đã rất hăng hái: "Bây giờ, hãy mặc áo khoác của chúng ta vào và đi đến quán bar mù!"

Giáo sư Flitwick dẫn Ellen, còn Leonard thì dẫn Jessica và Iain, bọn họ cùng thực hiện ảo ảnh di hình đi đến quán bar mù.

Rất nhanh đã xuất hiện trong một con hẻm vô cùng nhỏ.

Con hẻm nhỏ này vô cùng vắng vẻ, nhưng lại rất sạch sẽ. Ở chỗ này, không hề tìm thấy dấu vết của rác, Ellen đoán cả cọng tóc cũng không có.

Leonard Nox dẫn đầu, cùng với một vài người tìm thấy một bậc thang đi xuống tầng hầm, sau đó bảo mọi người đi xuống dưới.

Phía dưới bậc thang dường như một ngõ cụt, có một cánh cửa chết bằng gạch. Nhưng có một cánh cửa đá ở cuối lối đi.

Ngay khi Ellen nghĩ rằng cần một câu thần chú phức tạp gì đó để mở nó, Leonard Nox đã rút đũa phép ra và nói nhẹ nhàng câu: "Alaho hãy mở ra."

Cánh cửa lên tiếng mở ra.

Jessica thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ellen và mỉm cười và giải thích: "Chỉ có phù thủy tài năng mới có thể mở cánh cửa này. Lựa chọn một câu thần chú đơn giản nhất, chỉ dành cho những tiểu phù thủy vừa mới vào trường – chỉ cần không quá ngu ngốc, cũng có thể mới mở cánh cửa này."

"Gà ma bất luận như thế nào cũng không thể tìm được nơi này, chứ đừng nói đến việc mở cánh cửa mà chỉ có phép thuật mới có thể mở ra." Iain giải thích.

Đi xa hơn một chút về phía trước, một quán rượu sáng rực rỡ xuất hiện trước mặt mọi người.

"Đã từng, nơi này là nơi hỗn loạn nhất ở thành phố New York, vào nơi này điều là những phù thủy hạ lưu. Nhưng kể từ khi Tổng thống Piqueli lên nắm quyền, ông đã tổ chức lại trật tự ở đây, và nó đã trở thành cửa ngõ vào đường phố Phù thủy." Ông Leonard tự hào giới thiệu.

"Chú Leonard Nox lúc ấy còn là một Ngạo La, nơi này hiện nay được có được thái bình như thế này cũng nhờ vào một phần công lao của chú." Jessica cười giải thích cho Ellen nghe.

« "Thật tuyệt vời!" Ellen cảm thấy rằng nơi hỗn loạn nhất có thể được điều hành một cách có trật tự, vị chủ tịch của Piqueli này quả thật không tầm thường.

Căn phòng này trong quán rượu khách đã ngồi đầy, có các loại trang phục kỳ lạ của nam và nữ.

Một số nhạc sĩ yêu tinh hát trên sân khấu, một yêu tinh nuôi trong nhà mặc ăn mặc chỉnh tề với một áo bành tô màu đen, bưng một dĩa bánh nướng và một ly rượu ngon đặt xuống bàn cho khách vừa mới bước vào quán Bar.

"Haha, Leonard Nox, ông bạn già, tới muốn ăn gì đó?" Một phù thủy nam nhỏ nhắn, dáng hơi mập xuất hiện trước mặt bọn họ.

Khuôn mặt của anh ấy luôn thể hiện những gì lạc quan nhất có thể: Một đôi mắt tròng đen rất giỏi biểu cảm, và trong ánh mắt cũng toát ra một thông tin với Ellen rằng anh ta là một người tốt bụng, hoạt bát vui vẻ và sống rất có tình người.

Leon, tôi hôm nay định dẫn bạn tới đường phố phù thủy mua sắm, cho nên khi trở lại nhất định đến quán của anh uống một chén ở đây." Leonard Nox nói một cách sảng khoái.

Leon nhìn giáo sư Ellen và giáo sư Flitwick, sau đó cúi người, biểu hiện một lời chào đón. Giáo sư Flitwick và Ellen nhanh chóng bày tỏ sự kính trọng liền đáp lễ.

"Rất vui khi gặp một vị khách mới, lần đầu tiên đến nơi này? Đi bên này, tôi sẽ đích thân dẫn mọi người đi." Leon một bên nhiệt tình giới thiệu, "Đến với quán Bar mù của chúng tôi, bạn không thể nào bỏ lỡ món cánh gà cay Buffalo – đem cánh gà bỏ vào bên trong và chiên cho đến khi nào vàng và giòn, ăn cùng với phô mai xanh tan chảy, đặt các loại rau dưới đáy dĩa để hấp thụ dấu trên cánh gà, và các loại rau thông thường cũng rất ngon. Món ăn này cũng không có đầy dầu mỡ, và có vị rất lạ! Ngoài ra còn có rượu mạnh cười khúc khích bên tai, tất cả điều là đồ uống được lựa chọn nhiều nhất."

"Qua cánh cửa này, đó là đường phố phù thủy, tôi chúc các bạn có một Giáng sinh vui vẻ!" Leon đích thân mở cửa cho họ.

Tạm biệt Leon, bước ra khỏi cửa, Ellen cảm thấy mình như dấn thân vào năm con đường ma thuật.

Lóe ra rất nhiều màu sắc khác nhau của bảng hiệu ma thuật, đủ loại cửa hàng ma thuật, làm cho người nhìn hoa mắt.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom