Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-157
Chương 157: Lễ vật
Editor: Waveliterature Vietnam
"Đừng quá lo lắng, Jessica, Iain chỉ bị trúng câu thần chú hôn mê, ta nghĩ cậu bé chỉ là bị trúng lời nguyền. Thêm chút, Iain uống phải nhả thực tề, lại bị áp dụng thuật chiết tâm trí!, ta chỉ sợ đối với trí nhớ của cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng mà thôi." Giáo sư Flitwick vẫn cảm thấy nên đưa Iain đi bệnh viện ma pháp thương tích là tốt nhất.
"Ta đã trở về." Leonard Nox xuất hiện trong sân, ông sải bước tiến vào căn phòng và bước đến Iain.
"Trước tiên chúng ta cần đưa Iain đến bệnh viện tổn thương ma thuật Grey." Leonara Nox cũng có suy nghĩ giống như giáo sư Flitwick.
Nhưng Ellen và Jessica được lệnh ở nhà, và họ không thể đi đâu cả.
"Ngạo La đã âm thầm bố trí xung quanh căn nhà để, để tránh những đồng bọn còn sót lại đến đây để báo thù." Leonard Nox an ủi để Jessica bớt lo lắng.
"Nếu như bọn cháu cùng đi ra ngoài, chúng sẽ thừa cơ hội, đây không phải là tự thêm phiền phức sao?" Vẻ mặt của Leonard Nox nghiêm túc, đồng thời siết chặt nắm đấm, và nội tâm bắt đầu dữ dội hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt của chú như vậy, Jessica cũng không nói thêm lời nào, nước mắt lưng tròng, nhìn theo họ đang bước ra ngoài. Đúng là một cô gái hiểu chuyện làm cho người khác đau lòng!
Ellen suy nghĩ một lúc và quyết định làm một chuyện nào đó cho Jessica, để phân tán sự chú ý của cô.
"Jessica, nếu tôi không đoán sai, Iain sẽ có thể quay lại vào ban đêm, cậu ấy sẽ rất đói, chi bằng chúng ta hãy làm một ít đồ ăn dễ tiêu hóa, đợi cậu ấy trở về và nếm thử." Ellen đề nghị.
Làm một chút đồ ăn, nếu như mọi người trở về vào ban đêm tâm trạng tốt thì có thể ăn một chút, còn không thì cũng có thể dạ dày sxe trống rỗng.
Jessica tìm được việc mình cần làm, quả nhiên vẻ mặt của cô đã thay đổi, khi bận rộn, thì con người sẽ không suy nghĩ lung tung và điều này cũng giảm bớt rất nhiều nỗi sợ hãi.
Jessica vào phòng bếp băm một ít rau quả, hầm một ít canh gà, sau đó cô nấu cho em trai mình một nồi cháo yến mạch.
Ellen thân mật một bên hỗ trợ, nhìn cô gái trong bếp chăm chút chỉ huy cây đũa phép. Điều này so với vẻ ủ rũ, trước mắt không có suy nghĩ lung tung cũng có một phần tích cực lên hẳn.
Vượt quá dự kiến của Ellen, khi mặt trời mọc đằng đông, thì giáo sư Flitwick và Leonard Nox cùng với Iain mới xuất hiện trong sân vườn mang theo đầy sự mệt mỏi.
Jessica đã không ngừng nỗ lực, đã nấu rất nhiều món ăn tiêu hóa tốt, kết quả đêm qua đã tạo ra một bàn dài đầy thức ăn.
"Iain!" Jessica thấy được sự bình yên của Iain liền chạy lại ôm em trai của mình. Iain cũng không khó chịu tránh né đi.
"Ôi, Thật là thơm! Jessica thật sự rất tốt, chúng ta đã điều rất đói bụng! » Tâm trạng của Leonard tốt hơn nhiều so với đêm qua.
Mặc dù người phụ nữ mà ông yêu đơn phương từ lâu đã làm trái pháp luật, hơn nửa còn chết trong vòng tay của anh! Điều này làm ông không có cách nào chấp nhận được, tinh thần chán nản, nhưng không đến mức không thể đứng dậy.
Nhưng nếu Iain xảy ra chuyện gì, thì Leonard Nox nhất định sẽ rất thương tâm, và đau lòng.
Hiện tại Iain cũng không đáng lo, Leonard Nox cảm thấy chỉ cần bình an là may rồi, mọi chuyện điều ổn!
Ngồi vào bàn ăn, mọi người tùy thích lựa chọn những món mà mình thích ăn.
Jessica cẩn thận bưng một chén canh gà cho Iain. Xem ra cô đã xem Iain như một con búp bê sứ mỏng manh, chỉ chờ đợi để tự mình nuôi nó lớn.
Đường nhiên, có rất nhiều người trên thế giới muốn có được sự đãi ngộ này, nhưng tuyệt đối trong đó không bao gồm Iain.
"Jessica, em không sao, bất quá em chỉ mất đi một chút ký ức mà thôi, không cần làm lớn lên như vậy." Iain tuy rất cảm động, nhưng do từ nhỏ đã được Leonard rèn luyện tính táo bạo, nên không kiên nhẫn khi bị đối xử như thế này.
"Mất chút ký ức?" Jessica hốt hoảng kêu lên. Cô vốn không phải là cô gái dễ dàng sợ hãi và giận dữ.
Vì Iain là em trai duy nhất của cô, cho nên rất quan tâm đến sức khỏe của Iain.
"Đừng lo lắng, cơ thể của em vẫn rất khỏe mạnh! Chỉ là về chuyện hôm qua bị bắt em không còn ký ức gì, xem ra có người áp dụng lời nguyền quên đi đối với em. Nhưng ai lại muốn ký ức này? Như thế thì không phải tốt hơn sao!" Iain thể hiện một biểu cảm thờ ơ.
"Đúng là như thế, Jessica cháu hãy yên tâm mà dùng cơm." Leonard Nox nhìn thấy sự lúng túng của cô gái, mặc dù ông cũng rất thiếu kiên nhẫn hơn bất kỳ ai khác.
Sau khi ăn xong bữa tối, năm người mệt mỏi suốt một ngày dài điều muốn ngủ thật ngon, đặc biệt là Iain, vẫn cần dùng đến thuốc để an thần!
Nhưng trước đó, họ muốn được xem món quà từ Tổng thống Piqueli thay mặt cho Đại hội Pháp thuật Hoa Kỳ tặng cho họ.
Ben trong chiếc hộp của Jessica chính là một túi vàng Kanon, cùng với một áo bào ma thuật xinh đẹp. Jessica đem áo choàng khoác thử lên người, ngắm nhìn mình trong gương, vẻ mặt có chút thỏa mãn cực kỳ.
Hộp của Iain cũng có túi vàng Kanon, còn có một phiếu đổi quà, có thể đối lấy cây chổi bay Quang Luân 2000 ở đường phố phù thủy. Điều này khiến anh không kiềm chế được liền nhảy lên, tung hô quả đấm của mình lên, sự phấn khích của anh đã tràn ngập không nói nên lời.
Giáo sư Flitwick mở chiếc hộp của mình ra, liếc nhìn một cái, rồi rồi nhẹ nhàng che nó lại. Điều này khiến cho mọi người điều rất ngạc nhiên, xem ra, món quà này không khiến ông thỏa mãn!
Nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, giáo sư Flitwick đẩy chiếc hộp về phía trước, mở cái nắp ra.
Ngoại trừ cũng có một túi vàng Kanon, còn có một tấm giấy chứng nhận! Ellen nhận được sự cho phép của giáo sư, liền mở giấy chứng nhận ra xem, "Thư mời bổ nhiệm giáo sư danh sự Ilvermony!"
Ellen ngạc nhiên nhìn tấm giấy chứng nhận này, phần thưởng này là gì!
Nhưng đôi mắt của Jessica và Iain bên cạnh Giáo sư Flitwick ngay lập tức khác nhau. Đây có phải là giáo sư của họ không?
"Người đã trở thành giáo sư tại Ilvermony, thật tuyệt vời!" Jessica có chút phấn khích, và giáo sư trường của cô sẽ sống ở nhà riêng của mình!
Nhìn thấy biểu cảm của Jessica, Ian và Leonard, Ellen và Giáo sư Flitwick sáng suốt không nói thêm gì.
Trong mắt ba người họ, các giáo sư của Ilvermony, là vô cùng tối cao! Nhưng trong mắt Giáo sư Flitwick và Ellen, Hogwarts là ngôi trường tốt nhất trên thế giới, có thể đảm nhiệm giảng dạy và đi học ở Hogwarts, là điều may mắn nhất và hạnh phúc nhất.
Hiện tại chỉ có chiếc hộp của Ellen là chưa được mở ra. Ngoại trừ túi vàng kanon, trong hộp còn có một quả trứng!
Gần đây, ta cũng có một quả trứng!
Ellen không kìm lòng được vuốt ve quả trứng khổng lồ này, màu sắc của nó vô cùng rực rỡ! Bên cạnh còn có một chiếc thẻ: "Để ghi nhận đóng góp nổi bật của bạn trong việc bảo vệ các sinh vật ma thuật, phòng kiểm soát quản lý Động vật phép thuật đã quyết định đem quả trứng Lôi Điểu này tặng cho bạn xem như một món quà kỷ niệm! Lưu ý: Nếu ấp trứng thành công, hãy vui lòng liên hệ với Cục kiểm soát sinh học ma thuật địa phương để đăng ký, phí phát sinh bạn sẽ tự chịu - Bộ Pháp thuật Hoa Kỳ chúc bạn hạnh phúc. "
"Nếu như đổi thành gia đình Weasley thì cũng không trả nổi chi phí …Lôi Điểu và Rồng lửa cũng không giống nhau về cách nuôi dưỡng? Không biết pháp luật của vương quốc Anh có bất đồng."
Ellen nhìn vào chi phí tự gánh vác mà lắc đầu, sau đó anh thấy một tấm thẻ ở phía dưới, cũng giống như Iain, nó là phiếu đổi quà thành Quang Luân 2000.
Sau khi đã xem xong lễ vật, mọi người thoả mãn trở lại phòng ngủ.
Giáng sinh năm nay, đã mang đến cho mọi người rất nhiều mùi vị (chua, cay, ngọt, mặn, đắng.) nhưng đó thực sự là một trải nghiệm và là kỷ niệm khó quên.
Editor: Waveliterature Vietnam
"Đừng quá lo lắng, Jessica, Iain chỉ bị trúng câu thần chú hôn mê, ta nghĩ cậu bé chỉ là bị trúng lời nguyền. Thêm chút, Iain uống phải nhả thực tề, lại bị áp dụng thuật chiết tâm trí!, ta chỉ sợ đối với trí nhớ của cậu ấy sẽ bị ảnh hưởng mà thôi." Giáo sư Flitwick vẫn cảm thấy nên đưa Iain đi bệnh viện ma pháp thương tích là tốt nhất.
"Ta đã trở về." Leonard Nox xuất hiện trong sân, ông sải bước tiến vào căn phòng và bước đến Iain.
"Trước tiên chúng ta cần đưa Iain đến bệnh viện tổn thương ma thuật Grey." Leonara Nox cũng có suy nghĩ giống như giáo sư Flitwick.
Nhưng Ellen và Jessica được lệnh ở nhà, và họ không thể đi đâu cả.
"Ngạo La đã âm thầm bố trí xung quanh căn nhà để, để tránh những đồng bọn còn sót lại đến đây để báo thù." Leonard Nox an ủi để Jessica bớt lo lắng.
"Nếu như bọn cháu cùng đi ra ngoài, chúng sẽ thừa cơ hội, đây không phải là tự thêm phiền phức sao?" Vẻ mặt của Leonard Nox nghiêm túc, đồng thời siết chặt nắm đấm, và nội tâm bắt đầu dữ dội hơn.
Nhìn thấy vẻ mặt của chú như vậy, Jessica cũng không nói thêm lời nào, nước mắt lưng tròng, nhìn theo họ đang bước ra ngoài. Đúng là một cô gái hiểu chuyện làm cho người khác đau lòng!
Ellen suy nghĩ một lúc và quyết định làm một chuyện nào đó cho Jessica, để phân tán sự chú ý của cô.
"Jessica, nếu tôi không đoán sai, Iain sẽ có thể quay lại vào ban đêm, cậu ấy sẽ rất đói, chi bằng chúng ta hãy làm một ít đồ ăn dễ tiêu hóa, đợi cậu ấy trở về và nếm thử." Ellen đề nghị.
Làm một chút đồ ăn, nếu như mọi người trở về vào ban đêm tâm trạng tốt thì có thể ăn một chút, còn không thì cũng có thể dạ dày sxe trống rỗng.
Jessica tìm được việc mình cần làm, quả nhiên vẻ mặt của cô đã thay đổi, khi bận rộn, thì con người sẽ không suy nghĩ lung tung và điều này cũng giảm bớt rất nhiều nỗi sợ hãi.
Jessica vào phòng bếp băm một ít rau quả, hầm một ít canh gà, sau đó cô nấu cho em trai mình một nồi cháo yến mạch.
Ellen thân mật một bên hỗ trợ, nhìn cô gái trong bếp chăm chút chỉ huy cây đũa phép. Điều này so với vẻ ủ rũ, trước mắt không có suy nghĩ lung tung cũng có một phần tích cực lên hẳn.
Vượt quá dự kiến của Ellen, khi mặt trời mọc đằng đông, thì giáo sư Flitwick và Leonard Nox cùng với Iain mới xuất hiện trong sân vườn mang theo đầy sự mệt mỏi.
Jessica đã không ngừng nỗ lực, đã nấu rất nhiều món ăn tiêu hóa tốt, kết quả đêm qua đã tạo ra một bàn dài đầy thức ăn.
"Iain!" Jessica thấy được sự bình yên của Iain liền chạy lại ôm em trai của mình. Iain cũng không khó chịu tránh né đi.
"Ôi, Thật là thơm! Jessica thật sự rất tốt, chúng ta đã điều rất đói bụng! » Tâm trạng của Leonard tốt hơn nhiều so với đêm qua.
Mặc dù người phụ nữ mà ông yêu đơn phương từ lâu đã làm trái pháp luật, hơn nửa còn chết trong vòng tay của anh! Điều này làm ông không có cách nào chấp nhận được, tinh thần chán nản, nhưng không đến mức không thể đứng dậy.
Nhưng nếu Iain xảy ra chuyện gì, thì Leonard Nox nhất định sẽ rất thương tâm, và đau lòng.
Hiện tại Iain cũng không đáng lo, Leonard Nox cảm thấy chỉ cần bình an là may rồi, mọi chuyện điều ổn!
Ngồi vào bàn ăn, mọi người tùy thích lựa chọn những món mà mình thích ăn.
Jessica cẩn thận bưng một chén canh gà cho Iain. Xem ra cô đã xem Iain như một con búp bê sứ mỏng manh, chỉ chờ đợi để tự mình nuôi nó lớn.
Đường nhiên, có rất nhiều người trên thế giới muốn có được sự đãi ngộ này, nhưng tuyệt đối trong đó không bao gồm Iain.
"Jessica, em không sao, bất quá em chỉ mất đi một chút ký ức mà thôi, không cần làm lớn lên như vậy." Iain tuy rất cảm động, nhưng do từ nhỏ đã được Leonard rèn luyện tính táo bạo, nên không kiên nhẫn khi bị đối xử như thế này.
"Mất chút ký ức?" Jessica hốt hoảng kêu lên. Cô vốn không phải là cô gái dễ dàng sợ hãi và giận dữ.
Vì Iain là em trai duy nhất của cô, cho nên rất quan tâm đến sức khỏe của Iain.
"Đừng lo lắng, cơ thể của em vẫn rất khỏe mạnh! Chỉ là về chuyện hôm qua bị bắt em không còn ký ức gì, xem ra có người áp dụng lời nguyền quên đi đối với em. Nhưng ai lại muốn ký ức này? Như thế thì không phải tốt hơn sao!" Iain thể hiện một biểu cảm thờ ơ.
"Đúng là như thế, Jessica cháu hãy yên tâm mà dùng cơm." Leonard Nox nhìn thấy sự lúng túng của cô gái, mặc dù ông cũng rất thiếu kiên nhẫn hơn bất kỳ ai khác.
Sau khi ăn xong bữa tối, năm người mệt mỏi suốt một ngày dài điều muốn ngủ thật ngon, đặc biệt là Iain, vẫn cần dùng đến thuốc để an thần!
Nhưng trước đó, họ muốn được xem món quà từ Tổng thống Piqueli thay mặt cho Đại hội Pháp thuật Hoa Kỳ tặng cho họ.
Ben trong chiếc hộp của Jessica chính là một túi vàng Kanon, cùng với một áo bào ma thuật xinh đẹp. Jessica đem áo choàng khoác thử lên người, ngắm nhìn mình trong gương, vẻ mặt có chút thỏa mãn cực kỳ.
Hộp của Iain cũng có túi vàng Kanon, còn có một phiếu đổi quà, có thể đối lấy cây chổi bay Quang Luân 2000 ở đường phố phù thủy. Điều này khiến anh không kiềm chế được liền nhảy lên, tung hô quả đấm của mình lên, sự phấn khích của anh đã tràn ngập không nói nên lời.
Giáo sư Flitwick mở chiếc hộp của mình ra, liếc nhìn một cái, rồi rồi nhẹ nhàng che nó lại. Điều này khiến cho mọi người điều rất ngạc nhiên, xem ra, món quà này không khiến ông thỏa mãn!
Nhìn thấy ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người, giáo sư Flitwick đẩy chiếc hộp về phía trước, mở cái nắp ra.
Ngoại trừ cũng có một túi vàng Kanon, còn có một tấm giấy chứng nhận! Ellen nhận được sự cho phép của giáo sư, liền mở giấy chứng nhận ra xem, "Thư mời bổ nhiệm giáo sư danh sự Ilvermony!"
Ellen ngạc nhiên nhìn tấm giấy chứng nhận này, phần thưởng này là gì!
Nhưng đôi mắt của Jessica và Iain bên cạnh Giáo sư Flitwick ngay lập tức khác nhau. Đây có phải là giáo sư của họ không?
"Người đã trở thành giáo sư tại Ilvermony, thật tuyệt vời!" Jessica có chút phấn khích, và giáo sư trường của cô sẽ sống ở nhà riêng của mình!
Nhìn thấy biểu cảm của Jessica, Ian và Leonard, Ellen và Giáo sư Flitwick sáng suốt không nói thêm gì.
Trong mắt ba người họ, các giáo sư của Ilvermony, là vô cùng tối cao! Nhưng trong mắt Giáo sư Flitwick và Ellen, Hogwarts là ngôi trường tốt nhất trên thế giới, có thể đảm nhiệm giảng dạy và đi học ở Hogwarts, là điều may mắn nhất và hạnh phúc nhất.
Hiện tại chỉ có chiếc hộp của Ellen là chưa được mở ra. Ngoại trừ túi vàng kanon, trong hộp còn có một quả trứng!
Gần đây, ta cũng có một quả trứng!
Ellen không kìm lòng được vuốt ve quả trứng khổng lồ này, màu sắc của nó vô cùng rực rỡ! Bên cạnh còn có một chiếc thẻ: "Để ghi nhận đóng góp nổi bật của bạn trong việc bảo vệ các sinh vật ma thuật, phòng kiểm soát quản lý Động vật phép thuật đã quyết định đem quả trứng Lôi Điểu này tặng cho bạn xem như một món quà kỷ niệm! Lưu ý: Nếu ấp trứng thành công, hãy vui lòng liên hệ với Cục kiểm soát sinh học ma thuật địa phương để đăng ký, phí phát sinh bạn sẽ tự chịu - Bộ Pháp thuật Hoa Kỳ chúc bạn hạnh phúc. "
"Nếu như đổi thành gia đình Weasley thì cũng không trả nổi chi phí …Lôi Điểu và Rồng lửa cũng không giống nhau về cách nuôi dưỡng? Không biết pháp luật của vương quốc Anh có bất đồng."
Ellen nhìn vào chi phí tự gánh vác mà lắc đầu, sau đó anh thấy một tấm thẻ ở phía dưới, cũng giống như Iain, nó là phiếu đổi quà thành Quang Luân 2000.
Sau khi đã xem xong lễ vật, mọi người thoả mãn trở lại phòng ngủ.
Giáng sinh năm nay, đã mang đến cho mọi người rất nhiều mùi vị (chua, cay, ngọt, mặn, đắng.) nhưng đó thực sự là một trải nghiệm và là kỷ niệm khó quên.
Bình luận facebook