Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-164
Chương 164: Lockhart bị đánh
Editor: Waveliterature Vietnam
"Được rồi, Ellen hãy quay lưng về phía của ta." Gilderoy không thể không phối hợp với Ellen, để chương trình của tiết học được tiếp tục.
Mà đối với các phù thủy nhỏ mà nói, bình thường thì nhìn thấy rất hiền lành, nhưng khi Ellen vào đóng vai một con quais vật đần độn thì lại khiến người ta cảm thấy có chút ngạo mạn, điều này làm cho hài kịch có một chút hiệu ứng.
Ellen thuận theo quay lưng lại, gập bàn chân lại thành một đoạn, trở thành một thanh gỗ trong tay của con quái vật.
Cây gậy gỗ có hai cánh tay của một đứa trẻ, thoạt nhìn nó không hề nhẹ chút nào.
"Nếu như muốn ở cùng với con quái vật, thì nhất định phải có năng lực khống chế chúng, mà ta, ta rất giỏi trông việc đối phó với lũ quái vật!" Gilderoy lắc đầu, rón rén đi về phía của Ellen.
Kỳ Lạc mới chính là người giỏi đối phó với lũ quái vật…Nghe thấy tiếng bước chân lặng lẽ của Gilderoy, Ellen rất nhanh nắm chặt cây gậy.
Gilderoy giơ đũa phép lên và trông như muốn rút cây gậy khỏi tay Ellen.
"A, giáo sư, tôi có thể sử dụng cây gậy gỗ được không?" Ellen vô tình quay người lại, khó khăn thoát được cây đũa phép của Gilderoy, ma chú bắn đến tường, tạo ra một tia lửa.
"Lockhart thực sự dùng phép thuật với Ellen!" Edward kêu lên.
"Anh ta muốn tước bỏ vũ khí à? Cuối cùng cây gậy gỗ trong tay Ellen bị uy hiếp rất nhiều. »
"Nhưng mọi người có nghe rõ câu thần chú anh ta nói ra không? Hơn nữa ma chú loại bỏ vũ khí là có màu hồng sao?"
"Môi của anh ta nhúc nhích, tôi không nghe rõ, dùng phép thuật gì để đối phó với con quái vật?"
Tiểu phù thủy không biết Lockhart đã thi triển ma chú gì, nhưng Ellen hoàn toàn nghe rõ, anh cũng ngạc nhiên trước hành vi của giáo sư, "Tuy nhiên dám trước mặt nhiều người mà thi triển ma chú quên đi, quả thật lá gan khá lớn."
"A, đương nhiên, Ellen, em có thể sử dụng cây gậy gỗ, vì cuối cùng cây gậy gỗ chính là vũ khí của quái vật. Tuy nhiên, ta sẽ không cho em cơ hội sử dụng đến nó." Gilderoy nhìn thấy ma chú không trúng nên nội tâm của anh rất kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên anh ta đặt một câu thần chú bị lãng quên từ sau lưng người khác, nhưng kết quả lại rơi vào tình trạng bị thất bại.
Ellen xoay người, và đưa lưng về phía Gilderoy. Chiến lược của Gilderoy có thay đổi, anh đã từ bỏ việc sử dụng ma chú, quyết định dựa vào chính mình, cái đầu và sức lực điều vượt xa hơn đứa trẻ 12 tuổi, đánh bại Ellen.
Ngay khi Gilderoy cẩn thận bước đến sau lưng của Ellen, sau đó giơ hai tay lên, muốn uốn vặn Ellen ngược lại, Ellen đột nhiên xoay người lại một cái, túm lấy cổ áo của Lockhart, đèn đầu của anh, khiến anh hướng mặt xuống.
Ngoại trừ mặt đất và bậc thang của bục giảng, Gilderoy cái gì cũng không thấy.
Cứ như vậy, Ellen thô bạo đẩy mạnh Gilderoy, rồi cưỡng ép đầu anh vào tường, và bước đi trong phòng học khoảng một phút rưỡi.
Các tiểu phù thủy điều bị hoảng sợ, không ai ngăn cản Ellen. Trên thực tế, sẽ có rất nhiều nam sinh thích nghe sự chật vật của Lockhart. Mà nữ sinh, hiện tại các cũng xoắn xuýt với nhau để chọn đội – theo linh cảm là chọn Ellen hay chọn thần tượng nổi tiếng cũ Lockhart.
Ellen đi qua ba góc tường cũng với khuôn mặt đã bầm tím của Lockhart, lần nữa lại đi trở lại bục giảng, Ellen buông tay thả Lockhart ram hét lên một tiếng. "Đưa ta đi!"
Ellen nhìn đúng hướng, giống như một vận động viên sắp sửa bước vào trận, một cước đá Lockhart lăn ra phía trước, và lăn thẳng đến cửa của lớp học.
Trong phòng học phát ra một âm thanh gọn gàng, một lát các nam sinh vỗ tay ầm ĩ, vỗ bàn, ủng hộ và la hét.
Có một số tiểu phù thủy nữ không kìm lòng được liền chạy ra ngoài cửa, đỡ Lockhart đứng lên.
Đến khi Lockhart đứng lên ổn định tinh thần, chỉ thấy toàn thân tê buốt, và máu không ngừng chảy ra từ mũi.
Từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên mà Lockhart cảm thấy ức chế và vô cùng phẫn nộ đau đớn.
"Xin lỗi, Giáo sư, tôi đã đùa quá trớn. Nhưng sức mạnh của con quái vật thật sự lớn hơn tôi nhiều?
Tôi còn không được sử dụng cây gậy gỗ." Ellen thành khẩn xin lỗi.
Lockhart không tự chủ được liền co rút lại, không cần đến cây gậy gỗ anh ta liền biến mặt mình thành một tấm thảm, không muốn lấy mạng cả anh bằng một cây gậy gỗ?
Nhưng Lockhart vẫn là Lockhart, tối thiểu, dù sao da mặt của anh ta rất dày, và không có người nào so sánh được.
Lockhart sửa sang lại quần áo và tóc của mình, giả vờ nói: "Đương nhiên, Ellen, thầy chỉ muốn cho mọi người biết là, để thủ phục con quái vật thực sự rất khó khăn, ta cũng phải trả giá, thì mới có thể để con quái vật tâm phục khẩu phục!"
Nhìn thấy Ellen dường như còn muốn nói chuyện, Lockhart vội vàng mở miệng đơn phương kết thúc trận biểu tình này.
"Thầy nghĩ, buổi biểu diễn này cũng đã gần kết thúc rồi, mọi người muốn biết chuyện về sau rõ hơn, có thể đọc kỹ cuốn "Đồng hành cùng quái vật" của ta một chút". Máu vẫn còn trên mặt, nhưng vẫn kiên trì mạnh dạn nói, điều này khiến nhiều tiểu phù thủy nhỏ không đành lòng nhìn thẳng vào, và không thể không bật cười.
Trong những tiếng cười, Lockhart dường như cũng nhận được sự cổ vũ, anh tiếp tục nói: "Thật thú vị, không có gì thỏa mãn hơn việc khuất phục một con quái vật! Nếu có, thì nhất định phải là -"
Anh kéo dài hơi ra, để cho các tiểu phù thủy chú đến anh. Anh đã thành công!
Ánh mắt của tất cả mọi người điều nhìn chằm chằm vào anh.
"Trước khi đến lớp, thầy có nhận được một lá thư, là "Nhật báo hàng ngày" gửi từ phóng viên cấp cao - Rita Skeeter. Cô ấy rất khiêm tốn, rất có tầm nhìn, và muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền cho tôi. Thật sự là một phù thủy trang nhã!" Tinh thần của Lockhart nhiệt tình và rất tự hào.
Điều này khiến cho mọi người có một ảo giác, như thể người vừa bị Ellen đánh cho lăn trên đất không phải là anh ta!
"Nó làm cho Ellen cao hứng một hồi lâu." Ellen chế nhạo khi thấy Lockhart đã khoe khoang trước mặt các tiểu phù thủy nhỏ.
"Buổi tối, Ellen cử con cú mèo đi đưa tin cho Rita.
"Cô Skeeter, tôi biết cô là một Animagi phi pháp. Nếu muốn tôi không tiết lộ, thì xin cô hãy viết đúng sự thật về Gilderoy Lockhart, kẻ rất am hiểu về ma chú quên đi, sử dụng thành tích của người khác và biến mình thành một lão lừa đảo."
Sau khi cuộn tờ giấy chắc trong tay, Ellen thi triển giải trừ lời nguyền nhả thực trên cây bút lông, để khôi phục chức năng của nó như ban đầu.
Trong đêm khuya, Ellen nhận được tin phản hồi từ con cú mèo, chỉ bốn chữ đơn giản "Như bạn mong muốn."
Vài ngày sau đó, Lockhart đã ở trong tình trạng hoàn toàn tự mãn. Anh đã đem chuyện mình được phỏng vấn "Nhật báo tiên tri" kể với tất cả mọi người để mọi người đón xem chuyện của mình.
Rất nhanh, cả lâu đài điều nghe chuyện của anh. Một số tiểu phù thủy nữ còn biết Ellen đã đánh Lockhart tơi bời trong giờ học phòng thủ ma thuật đen và rất phàn nàn: "Giáo sư Lockhart thật sự rất đáng thường, còn Ellen thì quá ngang tàng."
Editor: Waveliterature Vietnam
"Được rồi, Ellen hãy quay lưng về phía của ta." Gilderoy không thể không phối hợp với Ellen, để chương trình của tiết học được tiếp tục.
Mà đối với các phù thủy nhỏ mà nói, bình thường thì nhìn thấy rất hiền lành, nhưng khi Ellen vào đóng vai một con quais vật đần độn thì lại khiến người ta cảm thấy có chút ngạo mạn, điều này làm cho hài kịch có một chút hiệu ứng.
Ellen thuận theo quay lưng lại, gập bàn chân lại thành một đoạn, trở thành một thanh gỗ trong tay của con quái vật.
Cây gậy gỗ có hai cánh tay của một đứa trẻ, thoạt nhìn nó không hề nhẹ chút nào.
"Nếu như muốn ở cùng với con quái vật, thì nhất định phải có năng lực khống chế chúng, mà ta, ta rất giỏi trông việc đối phó với lũ quái vật!" Gilderoy lắc đầu, rón rén đi về phía của Ellen.
Kỳ Lạc mới chính là người giỏi đối phó với lũ quái vật…Nghe thấy tiếng bước chân lặng lẽ của Gilderoy, Ellen rất nhanh nắm chặt cây gậy.
Gilderoy giơ đũa phép lên và trông như muốn rút cây gậy khỏi tay Ellen.
"A, giáo sư, tôi có thể sử dụng cây gậy gỗ được không?" Ellen vô tình quay người lại, khó khăn thoát được cây đũa phép của Gilderoy, ma chú bắn đến tường, tạo ra một tia lửa.
"Lockhart thực sự dùng phép thuật với Ellen!" Edward kêu lên.
"Anh ta muốn tước bỏ vũ khí à? Cuối cùng cây gậy gỗ trong tay Ellen bị uy hiếp rất nhiều. »
"Nhưng mọi người có nghe rõ câu thần chú anh ta nói ra không? Hơn nữa ma chú loại bỏ vũ khí là có màu hồng sao?"
"Môi của anh ta nhúc nhích, tôi không nghe rõ, dùng phép thuật gì để đối phó với con quái vật?"
Tiểu phù thủy không biết Lockhart đã thi triển ma chú gì, nhưng Ellen hoàn toàn nghe rõ, anh cũng ngạc nhiên trước hành vi của giáo sư, "Tuy nhiên dám trước mặt nhiều người mà thi triển ma chú quên đi, quả thật lá gan khá lớn."
"A, đương nhiên, Ellen, em có thể sử dụng cây gậy gỗ, vì cuối cùng cây gậy gỗ chính là vũ khí của quái vật. Tuy nhiên, ta sẽ không cho em cơ hội sử dụng đến nó." Gilderoy nhìn thấy ma chú không trúng nên nội tâm của anh rất kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên anh ta đặt một câu thần chú bị lãng quên từ sau lưng người khác, nhưng kết quả lại rơi vào tình trạng bị thất bại.
Ellen xoay người, và đưa lưng về phía Gilderoy. Chiến lược của Gilderoy có thay đổi, anh đã từ bỏ việc sử dụng ma chú, quyết định dựa vào chính mình, cái đầu và sức lực điều vượt xa hơn đứa trẻ 12 tuổi, đánh bại Ellen.
Ngay khi Gilderoy cẩn thận bước đến sau lưng của Ellen, sau đó giơ hai tay lên, muốn uốn vặn Ellen ngược lại, Ellen đột nhiên xoay người lại một cái, túm lấy cổ áo của Lockhart, đèn đầu của anh, khiến anh hướng mặt xuống.
Ngoại trừ mặt đất và bậc thang của bục giảng, Gilderoy cái gì cũng không thấy.
Cứ như vậy, Ellen thô bạo đẩy mạnh Gilderoy, rồi cưỡng ép đầu anh vào tường, và bước đi trong phòng học khoảng một phút rưỡi.
Các tiểu phù thủy điều bị hoảng sợ, không ai ngăn cản Ellen. Trên thực tế, sẽ có rất nhiều nam sinh thích nghe sự chật vật của Lockhart. Mà nữ sinh, hiện tại các cũng xoắn xuýt với nhau để chọn đội – theo linh cảm là chọn Ellen hay chọn thần tượng nổi tiếng cũ Lockhart.
Ellen đi qua ba góc tường cũng với khuôn mặt đã bầm tím của Lockhart, lần nữa lại đi trở lại bục giảng, Ellen buông tay thả Lockhart ram hét lên một tiếng. "Đưa ta đi!"
Ellen nhìn đúng hướng, giống như một vận động viên sắp sửa bước vào trận, một cước đá Lockhart lăn ra phía trước, và lăn thẳng đến cửa của lớp học.
Trong phòng học phát ra một âm thanh gọn gàng, một lát các nam sinh vỗ tay ầm ĩ, vỗ bàn, ủng hộ và la hét.
Có một số tiểu phù thủy nữ không kìm lòng được liền chạy ra ngoài cửa, đỡ Lockhart đứng lên.
Đến khi Lockhart đứng lên ổn định tinh thần, chỉ thấy toàn thân tê buốt, và máu không ngừng chảy ra từ mũi.
Từ lúc chào đời đến giờ, đây là lần đầu tiên mà Lockhart cảm thấy ức chế và vô cùng phẫn nộ đau đớn.
"Xin lỗi, Giáo sư, tôi đã đùa quá trớn. Nhưng sức mạnh của con quái vật thật sự lớn hơn tôi nhiều?
Tôi còn không được sử dụng cây gậy gỗ." Ellen thành khẩn xin lỗi.
Lockhart không tự chủ được liền co rút lại, không cần đến cây gậy gỗ anh ta liền biến mặt mình thành một tấm thảm, không muốn lấy mạng cả anh bằng một cây gậy gỗ?
Nhưng Lockhart vẫn là Lockhart, tối thiểu, dù sao da mặt của anh ta rất dày, và không có người nào so sánh được.
Lockhart sửa sang lại quần áo và tóc của mình, giả vờ nói: "Đương nhiên, Ellen, thầy chỉ muốn cho mọi người biết là, để thủ phục con quái vật thực sự rất khó khăn, ta cũng phải trả giá, thì mới có thể để con quái vật tâm phục khẩu phục!"
Nhìn thấy Ellen dường như còn muốn nói chuyện, Lockhart vội vàng mở miệng đơn phương kết thúc trận biểu tình này.
"Thầy nghĩ, buổi biểu diễn này cũng đã gần kết thúc rồi, mọi người muốn biết chuyện về sau rõ hơn, có thể đọc kỹ cuốn "Đồng hành cùng quái vật" của ta một chút". Máu vẫn còn trên mặt, nhưng vẫn kiên trì mạnh dạn nói, điều này khiến nhiều tiểu phù thủy nhỏ không đành lòng nhìn thẳng vào, và không thể không bật cười.
Trong những tiếng cười, Lockhart dường như cũng nhận được sự cổ vũ, anh tiếp tục nói: "Thật thú vị, không có gì thỏa mãn hơn việc khuất phục một con quái vật! Nếu có, thì nhất định phải là -"
Anh kéo dài hơi ra, để cho các tiểu phù thủy chú đến anh. Anh đã thành công!
Ánh mắt của tất cả mọi người điều nhìn chằm chằm vào anh.
"Trước khi đến lớp, thầy có nhận được một lá thư, là "Nhật báo hàng ngày" gửi từ phóng viên cấp cao - Rita Skeeter. Cô ấy rất khiêm tốn, rất có tầm nhìn, và muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn độc quyền cho tôi. Thật sự là một phù thủy trang nhã!" Tinh thần của Lockhart nhiệt tình và rất tự hào.
Điều này khiến cho mọi người có một ảo giác, như thể người vừa bị Ellen đánh cho lăn trên đất không phải là anh ta!
"Nó làm cho Ellen cao hứng một hồi lâu." Ellen chế nhạo khi thấy Lockhart đã khoe khoang trước mặt các tiểu phù thủy nhỏ.
"Buổi tối, Ellen cử con cú mèo đi đưa tin cho Rita.
"Cô Skeeter, tôi biết cô là một Animagi phi pháp. Nếu muốn tôi không tiết lộ, thì xin cô hãy viết đúng sự thật về Gilderoy Lockhart, kẻ rất am hiểu về ma chú quên đi, sử dụng thành tích của người khác và biến mình thành một lão lừa đảo."
Sau khi cuộn tờ giấy chắc trong tay, Ellen thi triển giải trừ lời nguyền nhả thực trên cây bút lông, để khôi phục chức năng của nó như ban đầu.
Trong đêm khuya, Ellen nhận được tin phản hồi từ con cú mèo, chỉ bốn chữ đơn giản "Như bạn mong muốn."
Vài ngày sau đó, Lockhart đã ở trong tình trạng hoàn toàn tự mãn. Anh đã đem chuyện mình được phỏng vấn "Nhật báo tiên tri" kể với tất cả mọi người để mọi người đón xem chuyện của mình.
Rất nhanh, cả lâu đài điều nghe chuyện của anh. Một số tiểu phù thủy nữ còn biết Ellen đã đánh Lockhart tơi bời trong giờ học phòng thủ ma thuật đen và rất phàn nàn: "Giáo sư Lockhart thật sự rất đáng thường, còn Ellen thì quá ngang tàng."
Bình luận facebook