Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-193
Chương 193: Nhiệm vụ hoàn thành
Editor: Waveliterature Vietnam
Ellen cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu không ngừng dâng lên trong lòng.
Suy đoán của mình quả thật không sai, nhưng lý do tại sao không thể khởi động thang trời này?
Suy nghĩ một lát, rồi Ellen nhảy ra khỏi tòa hoa sen, quay trở lại mặt đất, cầm lấy đũa phép thuật mà anh ném đi lúc nảy, cầm nó trong tay rồi trèo lên trở lại tòa hoa sen, "Nếu như Tutankhamun muốn trở lại cuộc sống, thì hắn nhất định sẽ không từ bỏ đũa phép của chính mình!"
Một loạt hành động cực kỳ đơn giản và xinh đẹp, Ron và Nancy mong chờ nhìn về phía của Ellen, nhưng mong chờ kích hoạt công tắc trở lại, những viên đá quý trên vương trượng ở phía xa trên bức tượng Osiris bay qua, và nó trở lại vị trí ban đầu trên cây đũa phép, hòa quyện với cây đũa phép, như thể không bao giờ rời đi.
Ellen dịch chuyển cây đũa phép, chỉ vào tòa hoa sen và con lốc xoáy ở trên cao, nhưng bị họ vẫn ở vị trí chỗ cũ, không có bất kỳ sự thay đổi nào, Nancy với vẻ mặt háo hức dần dần thay đổi bằng sự tuyệt vọng và hoảng loạn.
"Chúng ta cần một câu thần chú, nó sẽ là gì..." Ellen nghĩ.
"Aloha hãy mở rộng? Khôi phục như ban đầu? Giải trừ lời nguyền? Lời nguyền hiện hình…" Ron một bên đọc một loạt thần chú, muốn giúp đỡ Ellen tìm ra một câu thần chú phù hợp.
"Anh ta là Tutankhamun... Phép thuật của các chức năng tương tự trong thời đại đó không phải là thứ đã được Hogwarts và Bộ Pháp thuật sắp xếp hợp lý và an toàn trong nhiều năm...." Ellen thở dài và nhìn Ron, trong thâm tâm không khỏi chế nhạo đối phương, "Điểm số về lịch sử ma thuật của Ron nhất định rất kém cỏi…"
Cùng nhau đi tới, vậy câu nào mới là câu ma chú để nhắc nhở đây?
Những phép thuật thể hiện lời nguyền?
Những câu thần chú hướng về thần linh cầu nguyện?
Cũng không thể nào mang ba người này biến thành xác ướp rồi rời đi?
Ellen vẫy đầu, muốn bỏ qua những suy nghĩ trong đầu kỳ cục, những suy nghĩ hoang đường.
Hai dòng văn tự trên nắp quan tài vàng của Tutankhamun bỗng dưng hiện lên trong đầu của anh.
Anh không nhịn được liền lầm bầm nhẩm lên: "Ta nhìn thấy ngày hôm qua, ta biết được ngày mai!"
Cây đũa phép thuật bắn ra một ánh sáng màu đen đánh trúng vào những văn tự đang xoáy tròn trên không trung, rồi biến thành một chùm sáng dày, bao phủ trên ba người.
Vào thời điểm đó, đôi mắt của ba người trở nên mờ ảo, và rồi ngày càng mờ ảo hơn, ngày càng mờ ảo. Ellen không thể diễn tả chính xác cảm giác kỳ lạ này, như thể anh ta ngồi trên tên lửa – Chỉ có thể bất lực lao về phía trước, rất nhanh xoay tròn trong không khí rồi phát ra một âm thanh điếc tai, hình bóng của ngôi đền lập tức cách xa ba người Ellen.
Ba người quay quanh một chùm ánh sáng, như một mặt trời đang muốn nhảy lên, tạo một ngọn lửa trong không trung, tất cả các viên đá hoa cương, bùn đất, nước, rắn rết con kiến điều tan chảy dưới mắt của ba người, khi họ nhìn thấy dòng sông Nile đổ ầm ầm dưới ánh trăng, cảm giác khó chịu ban đầu đã bị lãng quên, và cuối cùng trở thành một sự phấn khích gần như cuồng loạn.
Họ - cuối cùng đã xuất ra!
Trước mặt của ba người là một thế giới vô cùng tươi đẹp, Ron reo hò, cao giọng la hét nhưng không một ai hiểu điều gi.
Nancy vừa khó vừa cười, Niềm kiêu hãnh cao ngạo và tùy hứng lúc trước của cô ở trước kim tự tháp cũng đã không còn tồn tại.
"….Chúng ta vừa lúc nãy có coi như là vòng xoáy lên thiên đường?" Khuôn mặt Ellen có chút trắng bệch…
Nancy nghe thấy âm thanh đó, không kìm lòng được bổ nhào qua Ellen, khiến Ellen sợ tới mức liên tục khoát tay, rồi sau đó nhảy lên lưng của Ron, Ron nhìn Nancy và nhìn anh ta, và khi anh ta sẵn sàng được ôm, Nancy dừng lại.
Ron há miệng to, lúng túng thả hai tay xuống, thở phù một tiếng, Nancy bật cười rồi ôm anh.
Lúc này, bên bờ sông xuất hiện vài bóng người.
Là Arthur và con trai và còn có một người Ai Cập với mái tóc đuôi ngựa màu đen, áo sơ mi trắng và quần dài và khăn trùm đầu màu đỏ quanh cổ.
"Ba ba, Bill!" Ron gặp được người nhà, liền chạy đến trèo lên ba của mình để đối phương giữ lấy đùi của mình.
"Ron, Ellen, có thể tìm thấy hai người rồi!" Thần sắc lo lắng của Arthur dần được xoa dịu.
"Các em đã đi đâu, thật sự quá nghịch ngợm rồi, các em có biết lo lắng cho hai người như thế nào không." Bill trách cứ nói.
"Chúng tôi không phải cố ý, chúng tôi không cẩn thận đã bị lạc đường. Ai biết sẽ gặp xui xẻo như vậy đâu!" Ron phàn nàn.
"May mắn thay, Saeed đã sử dụng ma phép huyết thống, nên chúng tôi mới có thể xác định chính xác vị trí của các em, và chúng tôi đã nhanh chóng chạy đến nơi này." Bill cảm ơn người Ai Cập da trắng.
Ron và Ellen cũng hướng về Saeed để thể hiện sự tôn trọng, và cũng bày tỏ lòng biết ơn.
"Cô gái này là ai? » Weasley đưa mắt nhìn sang Nancy.
"Đây là Nancy, cũng giống như chúng tôi, cũng bị lạc đường bên trong kim tự tháp cũng gặp xui xẻo." Ellen giải thích nói.
"Ý ta là, cô gái này thoạt nhìn không phải là một phù thủy." Arthur ôn hòa hỏi.
"Đúng vậy, tôi không phải là một phù thủy." Nancy không hiểu tại sao biểu cảm trên khuôn mặt của Ellen và Ron rất lạ, nên đã vượt lên trả lời.
"Như vậy, chúng tôi phải tiêu trừ ký ức của cô, rồi hãy trở về nhà." Ông Weasley ôn hòa nói.
"Xóa trí nhớ của tôi?" Nancy lùi lại một bước và nhìn ông Weasley trong sự kinh hoàng, như thể cô nhìn thấy những xác ướp còn sống.
"Đúng vậy, thật xin lỗi, chúng tôi phải tuân thủ Đạo luật Bí mật của các Pháp sư Quốc tế." Ông Weasley áy náy nhìn rồi xin lỗi cô Nancy.
"Tuy nhiên, tôi nghĩ, cô cùng với hai tiểu phù thủy nghịch ngợm ở chung một chỗ, có lẽ cô đã trải nghiệm nhiều điều không tốt đẹp lắm, cho nên xóa bỏ ký ức có lẽ là một chuyện tốt." Bill chế nhiễu nhìn Ron và Ellen, không có chút thân thiện, thậm chí trong lời nói còn có chút tức giận, anh vẫn lo lắng về sự mất tích đột ngột của Ellen và Ron.
Saeed ở một bên rút đũa phép ra và thi triển phép thuật lãng quên đối với Nancy, thật sự anh không hiểu những phù thủy ở vương quốc Anh từ nơi xa đến, dù không có trực tiếp hỏi, nhưng trong lòng không thể không tự hỏi, "Không phải chỉ cần tiêu trừ ký ức của Muggle thôi sao? Đây là hành vi hợp pháp có thể thực hiện, tại vì cái gì mà cứ xoắn xuýt lên? Những người Anh quốc này…"
"Chờ một chút, ông!" Ellen nhanh chóng kéo cây đũa phép đang giơ cao của Saeed, ngăn cản Saeed thi triển lời nguyền, ma chú đánh xuống mặt đất, ngọn lửa lóe lên.
Nancy không biết mình nên làm gì, bất lưc và nhìn về Ellen đầy sự kinh hoàng, ánh mắt tràn đầy sự cầu khẩn.
"Nancy, cô có muốn xóa đoạn ký ức ngày hôm nay không?" Ellen nhẹ nhàng hỏi, ""Sau tất cả, những gì cô trải qua ngày hôm nay, đối với một Muggle, là đủ để trở thành một cơn ác mộng."
"Không, tôi không muốn điều đó!" Nancy kiên quyết và đôi mắt cô trần đầy sự khẩn khoản. "Tôi không muốn quên mọi thứ hôm nay, tôi không muốn quên đi các người."
"Ba, có thể không để cho Nancy quên đi chúng ta được không?" Ron cũng mở miệng xin tha cho Nancy.
"Không được, cái này trái với "Đạo luật Bí mật" và sẽ phải chịu sự xử lý." Arthur làm khó nói, ""Liên đoàn phù thủy quốc tế sẽ gây rắc rối với Bộ Pháp thuật Anh và Ai Cập..."
"Nếu như chúng ta có thể phát ra một lời thề không thể phá vỡ, có thể buông tha cho Nancy không?" Ellen thỉnh cầu nói.
Editor: Waveliterature Vietnam
Ellen cố gắng kiềm chế cảm giác khó chịu không ngừng dâng lên trong lòng.
Suy đoán của mình quả thật không sai, nhưng lý do tại sao không thể khởi động thang trời này?
Suy nghĩ một lát, rồi Ellen nhảy ra khỏi tòa hoa sen, quay trở lại mặt đất, cầm lấy đũa phép thuật mà anh ném đi lúc nảy, cầm nó trong tay rồi trèo lên trở lại tòa hoa sen, "Nếu như Tutankhamun muốn trở lại cuộc sống, thì hắn nhất định sẽ không từ bỏ đũa phép của chính mình!"
Một loạt hành động cực kỳ đơn giản và xinh đẹp, Ron và Nancy mong chờ nhìn về phía của Ellen, nhưng mong chờ kích hoạt công tắc trở lại, những viên đá quý trên vương trượng ở phía xa trên bức tượng Osiris bay qua, và nó trở lại vị trí ban đầu trên cây đũa phép, hòa quyện với cây đũa phép, như thể không bao giờ rời đi.
Ellen dịch chuyển cây đũa phép, chỉ vào tòa hoa sen và con lốc xoáy ở trên cao, nhưng bị họ vẫn ở vị trí chỗ cũ, không có bất kỳ sự thay đổi nào, Nancy với vẻ mặt háo hức dần dần thay đổi bằng sự tuyệt vọng và hoảng loạn.
"Chúng ta cần một câu thần chú, nó sẽ là gì..." Ellen nghĩ.
"Aloha hãy mở rộng? Khôi phục như ban đầu? Giải trừ lời nguyền? Lời nguyền hiện hình…" Ron một bên đọc một loạt thần chú, muốn giúp đỡ Ellen tìm ra một câu thần chú phù hợp.
"Anh ta là Tutankhamun... Phép thuật của các chức năng tương tự trong thời đại đó không phải là thứ đã được Hogwarts và Bộ Pháp thuật sắp xếp hợp lý và an toàn trong nhiều năm...." Ellen thở dài và nhìn Ron, trong thâm tâm không khỏi chế nhạo đối phương, "Điểm số về lịch sử ma thuật của Ron nhất định rất kém cỏi…"
Cùng nhau đi tới, vậy câu nào mới là câu ma chú để nhắc nhở đây?
Những phép thuật thể hiện lời nguyền?
Những câu thần chú hướng về thần linh cầu nguyện?
Cũng không thể nào mang ba người này biến thành xác ướp rồi rời đi?
Ellen vẫy đầu, muốn bỏ qua những suy nghĩ trong đầu kỳ cục, những suy nghĩ hoang đường.
Hai dòng văn tự trên nắp quan tài vàng của Tutankhamun bỗng dưng hiện lên trong đầu của anh.
Anh không nhịn được liền lầm bầm nhẩm lên: "Ta nhìn thấy ngày hôm qua, ta biết được ngày mai!"
Cây đũa phép thuật bắn ra một ánh sáng màu đen đánh trúng vào những văn tự đang xoáy tròn trên không trung, rồi biến thành một chùm sáng dày, bao phủ trên ba người.
Vào thời điểm đó, đôi mắt của ba người trở nên mờ ảo, và rồi ngày càng mờ ảo hơn, ngày càng mờ ảo. Ellen không thể diễn tả chính xác cảm giác kỳ lạ này, như thể anh ta ngồi trên tên lửa – Chỉ có thể bất lực lao về phía trước, rất nhanh xoay tròn trong không khí rồi phát ra một âm thanh điếc tai, hình bóng của ngôi đền lập tức cách xa ba người Ellen.
Ba người quay quanh một chùm ánh sáng, như một mặt trời đang muốn nhảy lên, tạo một ngọn lửa trong không trung, tất cả các viên đá hoa cương, bùn đất, nước, rắn rết con kiến điều tan chảy dưới mắt của ba người, khi họ nhìn thấy dòng sông Nile đổ ầm ầm dưới ánh trăng, cảm giác khó chịu ban đầu đã bị lãng quên, và cuối cùng trở thành một sự phấn khích gần như cuồng loạn.
Họ - cuối cùng đã xuất ra!
Trước mặt của ba người là một thế giới vô cùng tươi đẹp, Ron reo hò, cao giọng la hét nhưng không một ai hiểu điều gi.
Nancy vừa khó vừa cười, Niềm kiêu hãnh cao ngạo và tùy hứng lúc trước của cô ở trước kim tự tháp cũng đã không còn tồn tại.
"….Chúng ta vừa lúc nãy có coi như là vòng xoáy lên thiên đường?" Khuôn mặt Ellen có chút trắng bệch…
Nancy nghe thấy âm thanh đó, không kìm lòng được bổ nhào qua Ellen, khiến Ellen sợ tới mức liên tục khoát tay, rồi sau đó nhảy lên lưng của Ron, Ron nhìn Nancy và nhìn anh ta, và khi anh ta sẵn sàng được ôm, Nancy dừng lại.
Ron há miệng to, lúng túng thả hai tay xuống, thở phù một tiếng, Nancy bật cười rồi ôm anh.
Lúc này, bên bờ sông xuất hiện vài bóng người.
Là Arthur và con trai và còn có một người Ai Cập với mái tóc đuôi ngựa màu đen, áo sơ mi trắng và quần dài và khăn trùm đầu màu đỏ quanh cổ.
"Ba ba, Bill!" Ron gặp được người nhà, liền chạy đến trèo lên ba của mình để đối phương giữ lấy đùi của mình.
"Ron, Ellen, có thể tìm thấy hai người rồi!" Thần sắc lo lắng của Arthur dần được xoa dịu.
"Các em đã đi đâu, thật sự quá nghịch ngợm rồi, các em có biết lo lắng cho hai người như thế nào không." Bill trách cứ nói.
"Chúng tôi không phải cố ý, chúng tôi không cẩn thận đã bị lạc đường. Ai biết sẽ gặp xui xẻo như vậy đâu!" Ron phàn nàn.
"May mắn thay, Saeed đã sử dụng ma phép huyết thống, nên chúng tôi mới có thể xác định chính xác vị trí của các em, và chúng tôi đã nhanh chóng chạy đến nơi này." Bill cảm ơn người Ai Cập da trắng.
Ron và Ellen cũng hướng về Saeed để thể hiện sự tôn trọng, và cũng bày tỏ lòng biết ơn.
"Cô gái này là ai? » Weasley đưa mắt nhìn sang Nancy.
"Đây là Nancy, cũng giống như chúng tôi, cũng bị lạc đường bên trong kim tự tháp cũng gặp xui xẻo." Ellen giải thích nói.
"Ý ta là, cô gái này thoạt nhìn không phải là một phù thủy." Arthur ôn hòa hỏi.
"Đúng vậy, tôi không phải là một phù thủy." Nancy không hiểu tại sao biểu cảm trên khuôn mặt của Ellen và Ron rất lạ, nên đã vượt lên trả lời.
"Như vậy, chúng tôi phải tiêu trừ ký ức của cô, rồi hãy trở về nhà." Ông Weasley ôn hòa nói.
"Xóa trí nhớ của tôi?" Nancy lùi lại một bước và nhìn ông Weasley trong sự kinh hoàng, như thể cô nhìn thấy những xác ướp còn sống.
"Đúng vậy, thật xin lỗi, chúng tôi phải tuân thủ Đạo luật Bí mật của các Pháp sư Quốc tế." Ông Weasley áy náy nhìn rồi xin lỗi cô Nancy.
"Tuy nhiên, tôi nghĩ, cô cùng với hai tiểu phù thủy nghịch ngợm ở chung một chỗ, có lẽ cô đã trải nghiệm nhiều điều không tốt đẹp lắm, cho nên xóa bỏ ký ức có lẽ là một chuyện tốt." Bill chế nhiễu nhìn Ron và Ellen, không có chút thân thiện, thậm chí trong lời nói còn có chút tức giận, anh vẫn lo lắng về sự mất tích đột ngột của Ellen và Ron.
Saeed ở một bên rút đũa phép ra và thi triển phép thuật lãng quên đối với Nancy, thật sự anh không hiểu những phù thủy ở vương quốc Anh từ nơi xa đến, dù không có trực tiếp hỏi, nhưng trong lòng không thể không tự hỏi, "Không phải chỉ cần tiêu trừ ký ức của Muggle thôi sao? Đây là hành vi hợp pháp có thể thực hiện, tại vì cái gì mà cứ xoắn xuýt lên? Những người Anh quốc này…"
"Chờ một chút, ông!" Ellen nhanh chóng kéo cây đũa phép đang giơ cao của Saeed, ngăn cản Saeed thi triển lời nguyền, ma chú đánh xuống mặt đất, ngọn lửa lóe lên.
Nancy không biết mình nên làm gì, bất lưc và nhìn về Ellen đầy sự kinh hoàng, ánh mắt tràn đầy sự cầu khẩn.
"Nancy, cô có muốn xóa đoạn ký ức ngày hôm nay không?" Ellen nhẹ nhàng hỏi, ""Sau tất cả, những gì cô trải qua ngày hôm nay, đối với một Muggle, là đủ để trở thành một cơn ác mộng."
"Không, tôi không muốn điều đó!" Nancy kiên quyết và đôi mắt cô trần đầy sự khẩn khoản. "Tôi không muốn quên mọi thứ hôm nay, tôi không muốn quên đi các người."
"Ba, có thể không để cho Nancy quên đi chúng ta được không?" Ron cũng mở miệng xin tha cho Nancy.
"Không được, cái này trái với "Đạo luật Bí mật" và sẽ phải chịu sự xử lý." Arthur làm khó nói, ""Liên đoàn phù thủy quốc tế sẽ gây rắc rối với Bộ Pháp thuật Anh và Ai Cập..."
"Nếu như chúng ta có thể phát ra một lời thề không thể phá vỡ, có thể buông tha cho Nancy không?" Ellen thỉnh cầu nói.
Bình luận facebook