Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-234
Chương 234: Xuyên qua cây liễu
Editor: Waveliterature Vietnam
Đồ ăn ngon hơn một chút so với lúc bình thường, cho dù hai người đã nhồi một đống kẹo mật ong như Edward cùng Michael, cũng phải buộc bụng mà ăn thêm một ít.
Ellen chú ý được, hai anh em song sinh không có xuất hiện trong lễ hội, cho tới khi lễ hội bắt đầu được một nửa, bọn họ mới ủ rủ lẻn vào.
Sau lưng bọn họ, là Filch đang cười một cách đắc chí.
Filch trực tiếp đi tới chỗ ngồi của giáo sư, nói vài điều gì đó với giáo sư McGonagall, giáo sư McGonagall cau mày nhìn về hai anh em song sinh đang ỉu xìu ngồi trên bàn, sắc mặt mang theo vẻ tức giận.
Thấy vậy, Ellen biết, Maggie đã thành công trong việc dẫn Filch đến hành lang bên cạnh, bắt được hàng cấm mà hai anh em bọn họ mang vào.
Trên ghế giáo viên, trừ McGonagall giáo sư, còn có một vị giáo sư, hình như ngài đó gặp phải chuyện gì, nên không có tập trung thưởng thức tiệc tối được ---- Snape giáo sư.
Không biết vì cái gì, con mắt của Snape giáo sư lại liếc nhìn Giáo sư Lupin, số lần rất nhiều.
Khác với Snape giáo sư, giáo sư Lupin nhìn rất thoải mái, không khác bình thường chút nào, đang trò chuyện hăng say với giáo sư Flitwick.
Phần cuối lễ hội là tiết mục biểu diễn của đám u linh trong Hogwarts.
Bọn họ nhao nhao nhảy ra từ trong vách tường và bàn ăn, tạo thành đội hình biểu diễn.
Gryffind Nick không đầu biểu diễn lại màn chém đầu của hắn, thu được rất nhiều lời ngợi ca.
Ravenclaw Grey nữ sĩ biểu diễn một làn điệu du dương buồn bã, tuy không có phù hợp với bầu không khí náo nhiệt của lễ hội, nhưng vẫn nhận được sự cỗ vũ nhiệt liệt của nhóm Ravenclaw ---- tuy nàng hát xong lại cao ngạo nhảy ra bên ngoài.
"Grey nữ sĩ vừa xinh đẹp vừa tài hoa, đúng là quá giỏi!" Edward vừa nói, vừa đút một khối bánh pudding vào trong mồm.
Cả đám Ravenclaw????? nhao nhao gật đầu.
Ellen cũng thấy kinh ngạc, hắn cảm thấy mình cần phải phối chế một ít thuốc tiêu cơm, hôm nay Edward ăn hơi nhiều.
Michael • Kona cẩn thận từng li từng tí nhìn nữ chủ tịch hội học sinh, khi nàng không chú tới tới bên này mới ghé sát vào tai của Ellen nhỏ giọng nói, "Ellen, ta rất hâm mộ ngươi, ngay cả nữ u linh cũng thích ngươi, ta phát hiện ra được Grey nữ sĩ vừa mới nhìn lén ngươi đó."
A... —— có lẽ nàng nhìn bao quát hội trường thôi.
Tiệc tối trải qua rất náo nhiệt, đồ ăn ngon miệng, đặc sắc khiến cho mỗi tiểu vu sư đều cảm thấy thỏa mãn.
Cho dù là một người kén ăn như Ellen, bụng lúc này cũng trương phồng lên.
Mà trong khi một đám tiểu vu sư đang chè chén say sưa ---- vũ hội hóa trang, địa điểm ngay tại phòng nghỉ công cộng Ravenclaw.
Ellen mặc quần áo và trang sức thời Victoria, làm một vị công tước ma cà rồng anh tuấn, bưng một ly thủy tinh nước lựu, ngồi ở ghế sa lon to lớn, nhìn đám người đang chè chén say sưa.
Lần này Penelop bắt chước một vị trên bức tranh của con ếch Wien • Đức •, vị này là một nữ yêu có màu da màu xanh lục ---- nhưng tư tái của Penelop xinh đẹp, cũng chiếm được không ít ánh mắt hâm mộ cũng những chàng trai xung quanh.
Nàng đi tới bên cạnh Ellen rồi ngồi xuống, cầm một ly bia mỡ bò, một hơi uống cạn.
"Tại sao ngươi không khiêu vũ?" Penelop thoải mái rơi vào trong ghế sô pha mềm mãi, giãn mày hỏi.
"Ta ở nơi này, để có thể dễ thưởng thức điệu nhảy động lòng người của ngươi hơn nha!" Ellen chủ động rót một chén rượu cho Penelop/
"Không nhảy mấy khúc sao?" Ellen nhìn những đàn anh lớp trước đang kích động, muốn bước tới mời Penelop nhảy.
"Được rồi, ta cảm thấy hơi bực mình rồi đó!" Penelop cầm rượu đỏ trên bàn của Ellen, nhâm nhi thưởng thức, "May mà ngươi không uống rượu được, nếu không thì chắc chắn ta phải trừng phạt ngươi."
Ellen đứng dậy, mở cửa sổ ở sau người bọn họ ra.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Ellen trở nên thận trọng, trong đêm tối lờ mờ, có một con bóng đen xuất hiện trong quảng trường.
Một chú chó mực!
Vô cùng quen thuộc!
Sirius Animagus!
"Penelop, vô cùng xin lỗi, ta xin lỗi vì ta có việc một chút." Ellen vội vàng nói với Penelop.
Khi Ellen đi rồi, Penelop mới ưu nhã đứng dậy, đi tới cửa sổ mà Ellen vừa đứng, nhìn ra ngoài ---- nhưng nàng lại không thấy cái gì cả, chỉ có gió lạnh ùa vào, thổi vào tấm vải màu xanh da trời của Ravenclaw.
Ellen rời khỏi phòng nghỉ công cộng của Ravenclaw, ẩn mình đi, lập tức phóng về phía quảng trường.
Khác xa với bầu không khí nhiệt liệt ở nơi khác, quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, đen sì, trống rỗng.
Ellen nhớ lại cảnh mình vừa thấy hồi này, suy đoán phương hướng mà Sirius chạy tới, bước vào trong rừng cấm.
Lá cây rơi xuống, mặt đất biến hóa điên cuồng run rẩy trong gió mạnh, đung đưa ken két. Một màn sương dày đặc bao phủ toàn bộ rừng cấm, khiến cho nơi này trở thành một mảnh đen kịt.
"Nếu như Sirius Black trốn vào rừng cấm, thì hắn sẽ núp ở nơi nào nhỉ?" Một đám án hiện lên trong đầu Ellen ----?????
Như vậy thứ mà Ellen cần lúc này chính là ---- "Ánh huỳnh quang lấp lánh!" Hắn nhỏ giọng thì thào một câu, sau đó nhanh chóng chạy tới.
Vượt qua lãnh địa của bọn nhện khổng lồ tám mắt, một ánh sáng phát ra từ một thân cây khổng lồ, cánh liễu trong gió rung động cọt kẹt, quật tới lui như cây roi, không cho anh đến gần.
Ellen quan sát cây liễu đang đung đưa này, cái lỗ lớn giữa rễ cây là lối đi vào đang thét lên như lối đi vào trong những căn nhà. Anh muốn tiến vào, nhưng một nhành cây thô bạo đã quật mạnh trong không trung, làm cho anh nhảy trở lại.
Cành liễu khi phát hiện ra Ellen, đã điên cuồng vặn vẹo, như thể chúng không bao giờ biết mệt mỏi.
Ngược lại Ellen biết được cách vào bên trong, chỉ cần đè thân cây ra rồi đốt, thì cây liễu sẽ lập tức ngừng vùng vẫy, và nó giống như là biến thành một hòn đá vậy, cây lá cũng không có một chút cử động nào.
Nhưng vấn đề là, trên cây này có nhiều ngọn như vậy, Ellen cũng không biết nên đốt cái nào, và Ellen cũng không có thời gian để thăm dò.
Nhịp điệu của cây liễu đập này không có quy tắc nào để tuân theo, vì vậy chỉ còn một cách.
Ánh mắt của Ellen kiên định, đầu tiên anh phát ra một ngọn lửa và buộc hầu hết các nhánh cây phải rút lui, dùng thuật biến hình để biến ra một ít đất tạo thành một lối đi tạm thời.
Sau đó, Ellen mạnh mẽ như một con báo, và nhanh chóng lao vào phạm vi bên trong của cành liễu, Ellen nhận thấy rằng những cành cây hiện tai đã ngừng đánh, cành cây chặt như nắm tay. Mặc dù thân thể của Ellen vô cùng cường tráng, lại còn sử dụng áo giáp hộ thân để bảo vệ đa số, nhưng trong vùng phụ cận của rễ cây, anh vẫn bị rễ cây đâm vài cái – mặc dù dưới sự bảo vệ của áo choàng phù thủy, Ellen khi bị đâm trúng không có bị bong tróc da thịt, nhưng anh cảm nhận được toàn thân nóng rát đau đớn.
Cuối cùng, Ellen chui vào trong hang động, đầu hướng về phía trước và leo vào bên trong, rồi trượt xuống dốc vào rơi vào một đường hầm rất thấp.
Bởi vì thời gian rất cấp bách, Ellen tận dụng điều này tiến lên rất nhanh, khom lưng xuống rất thấp.
Không ngừng di chuyển tiến về phía trước, thậm chí với thể chất của Ellen, vẫn có chút khó khăn để vượt qua nó.
Khi hơi thở của Ellen đã rất nhanh, đường hầm bắt đầu nghiêng lên. Sau một lúc, anh ta rẽ vào một góc. Anh ta chỉ thấy một ánh sáng lung linh, một lối thoát nhỏ.
Allen dừng lại, thở hổn hển và điều chỉnh hơi thở của mình, từ từ di chuyển sang một bên và tiến về phía trước, bàn tay nắm chặt cây đũa phép - Sirius Black chắc đang ở bên trong!
Ellen cẩn thận bước vào bên trong, đó là một căn phòng, một căn phòng lộn xộn, tối tăm. Giấy tường đã bị bong ra, mặt đất đầy vết bẩn, đồ dùng trong nhà đều cũ nát, dường như đã bị đập vỡ, cửa sổ được dán kín bằng những tấm gỗ.
Thế nhưng cũng không có phát hiện tung tích của Sirius.
Editor: Waveliterature Vietnam
Đồ ăn ngon hơn một chút so với lúc bình thường, cho dù hai người đã nhồi một đống kẹo mật ong như Edward cùng Michael, cũng phải buộc bụng mà ăn thêm một ít.
Ellen chú ý được, hai anh em song sinh không có xuất hiện trong lễ hội, cho tới khi lễ hội bắt đầu được một nửa, bọn họ mới ủ rủ lẻn vào.
Sau lưng bọn họ, là Filch đang cười một cách đắc chí.
Filch trực tiếp đi tới chỗ ngồi của giáo sư, nói vài điều gì đó với giáo sư McGonagall, giáo sư McGonagall cau mày nhìn về hai anh em song sinh đang ỉu xìu ngồi trên bàn, sắc mặt mang theo vẻ tức giận.
Thấy vậy, Ellen biết, Maggie đã thành công trong việc dẫn Filch đến hành lang bên cạnh, bắt được hàng cấm mà hai anh em bọn họ mang vào.
Trên ghế giáo viên, trừ McGonagall giáo sư, còn có một vị giáo sư, hình như ngài đó gặp phải chuyện gì, nên không có tập trung thưởng thức tiệc tối được ---- Snape giáo sư.
Không biết vì cái gì, con mắt của Snape giáo sư lại liếc nhìn Giáo sư Lupin, số lần rất nhiều.
Khác với Snape giáo sư, giáo sư Lupin nhìn rất thoải mái, không khác bình thường chút nào, đang trò chuyện hăng say với giáo sư Flitwick.
Phần cuối lễ hội là tiết mục biểu diễn của đám u linh trong Hogwarts.
Bọn họ nhao nhao nhảy ra từ trong vách tường và bàn ăn, tạo thành đội hình biểu diễn.
Gryffind Nick không đầu biểu diễn lại màn chém đầu của hắn, thu được rất nhiều lời ngợi ca.
Ravenclaw Grey nữ sĩ biểu diễn một làn điệu du dương buồn bã, tuy không có phù hợp với bầu không khí náo nhiệt của lễ hội, nhưng vẫn nhận được sự cỗ vũ nhiệt liệt của nhóm Ravenclaw ---- tuy nàng hát xong lại cao ngạo nhảy ra bên ngoài.
"Grey nữ sĩ vừa xinh đẹp vừa tài hoa, đúng là quá giỏi!" Edward vừa nói, vừa đút một khối bánh pudding vào trong mồm.
Cả đám Ravenclaw????? nhao nhao gật đầu.
Ellen cũng thấy kinh ngạc, hắn cảm thấy mình cần phải phối chế một ít thuốc tiêu cơm, hôm nay Edward ăn hơi nhiều.
Michael • Kona cẩn thận từng li từng tí nhìn nữ chủ tịch hội học sinh, khi nàng không chú tới tới bên này mới ghé sát vào tai của Ellen nhỏ giọng nói, "Ellen, ta rất hâm mộ ngươi, ngay cả nữ u linh cũng thích ngươi, ta phát hiện ra được Grey nữ sĩ vừa mới nhìn lén ngươi đó."
A... —— có lẽ nàng nhìn bao quát hội trường thôi.
Tiệc tối trải qua rất náo nhiệt, đồ ăn ngon miệng, đặc sắc khiến cho mỗi tiểu vu sư đều cảm thấy thỏa mãn.
Cho dù là một người kén ăn như Ellen, bụng lúc này cũng trương phồng lên.
Mà trong khi một đám tiểu vu sư đang chè chén say sưa ---- vũ hội hóa trang, địa điểm ngay tại phòng nghỉ công cộng Ravenclaw.
Ellen mặc quần áo và trang sức thời Victoria, làm một vị công tước ma cà rồng anh tuấn, bưng một ly thủy tinh nước lựu, ngồi ở ghế sa lon to lớn, nhìn đám người đang chè chén say sưa.
Lần này Penelop bắt chước một vị trên bức tranh của con ếch Wien • Đức •, vị này là một nữ yêu có màu da màu xanh lục ---- nhưng tư tái của Penelop xinh đẹp, cũng chiếm được không ít ánh mắt hâm mộ cũng những chàng trai xung quanh.
Nàng đi tới bên cạnh Ellen rồi ngồi xuống, cầm một ly bia mỡ bò, một hơi uống cạn.
"Tại sao ngươi không khiêu vũ?" Penelop thoải mái rơi vào trong ghế sô pha mềm mãi, giãn mày hỏi.
"Ta ở nơi này, để có thể dễ thưởng thức điệu nhảy động lòng người của ngươi hơn nha!" Ellen chủ động rót một chén rượu cho Penelop/
"Không nhảy mấy khúc sao?" Ellen nhìn những đàn anh lớp trước đang kích động, muốn bước tới mời Penelop nhảy.
"Được rồi, ta cảm thấy hơi bực mình rồi đó!" Penelop cầm rượu đỏ trên bàn của Ellen, nhâm nhi thưởng thức, "May mà ngươi không uống rượu được, nếu không thì chắc chắn ta phải trừng phạt ngươi."
Ellen đứng dậy, mở cửa sổ ở sau người bọn họ ra.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Ellen trở nên thận trọng, trong đêm tối lờ mờ, có một con bóng đen xuất hiện trong quảng trường.
Một chú chó mực!
Vô cùng quen thuộc!
Sirius Animagus!
"Penelop, vô cùng xin lỗi, ta xin lỗi vì ta có việc một chút." Ellen vội vàng nói với Penelop.
Khi Ellen đi rồi, Penelop mới ưu nhã đứng dậy, đi tới cửa sổ mà Ellen vừa đứng, nhìn ra ngoài ---- nhưng nàng lại không thấy cái gì cả, chỉ có gió lạnh ùa vào, thổi vào tấm vải màu xanh da trời của Ravenclaw.
Ellen rời khỏi phòng nghỉ công cộng của Ravenclaw, ẩn mình đi, lập tức phóng về phía quảng trường.
Khác xa với bầu không khí nhiệt liệt ở nơi khác, quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, đen sì, trống rỗng.
Ellen nhớ lại cảnh mình vừa thấy hồi này, suy đoán phương hướng mà Sirius chạy tới, bước vào trong rừng cấm.
Lá cây rơi xuống, mặt đất biến hóa điên cuồng run rẩy trong gió mạnh, đung đưa ken két. Một màn sương dày đặc bao phủ toàn bộ rừng cấm, khiến cho nơi này trở thành một mảnh đen kịt.
"Nếu như Sirius Black trốn vào rừng cấm, thì hắn sẽ núp ở nơi nào nhỉ?" Một đám án hiện lên trong đầu Ellen ----?????
Như vậy thứ mà Ellen cần lúc này chính là ---- "Ánh huỳnh quang lấp lánh!" Hắn nhỏ giọng thì thào một câu, sau đó nhanh chóng chạy tới.
Vượt qua lãnh địa của bọn nhện khổng lồ tám mắt, một ánh sáng phát ra từ một thân cây khổng lồ, cánh liễu trong gió rung động cọt kẹt, quật tới lui như cây roi, không cho anh đến gần.
Ellen quan sát cây liễu đang đung đưa này, cái lỗ lớn giữa rễ cây là lối đi vào đang thét lên như lối đi vào trong những căn nhà. Anh muốn tiến vào, nhưng một nhành cây thô bạo đã quật mạnh trong không trung, làm cho anh nhảy trở lại.
Cành liễu khi phát hiện ra Ellen, đã điên cuồng vặn vẹo, như thể chúng không bao giờ biết mệt mỏi.
Ngược lại Ellen biết được cách vào bên trong, chỉ cần đè thân cây ra rồi đốt, thì cây liễu sẽ lập tức ngừng vùng vẫy, và nó giống như là biến thành một hòn đá vậy, cây lá cũng không có một chút cử động nào.
Nhưng vấn đề là, trên cây này có nhiều ngọn như vậy, Ellen cũng không biết nên đốt cái nào, và Ellen cũng không có thời gian để thăm dò.
Nhịp điệu của cây liễu đập này không có quy tắc nào để tuân theo, vì vậy chỉ còn một cách.
Ánh mắt của Ellen kiên định, đầu tiên anh phát ra một ngọn lửa và buộc hầu hết các nhánh cây phải rút lui, dùng thuật biến hình để biến ra một ít đất tạo thành một lối đi tạm thời.
Sau đó, Ellen mạnh mẽ như một con báo, và nhanh chóng lao vào phạm vi bên trong của cành liễu, Ellen nhận thấy rằng những cành cây hiện tai đã ngừng đánh, cành cây chặt như nắm tay. Mặc dù thân thể của Ellen vô cùng cường tráng, lại còn sử dụng áo giáp hộ thân để bảo vệ đa số, nhưng trong vùng phụ cận của rễ cây, anh vẫn bị rễ cây đâm vài cái – mặc dù dưới sự bảo vệ của áo choàng phù thủy, Ellen khi bị đâm trúng không có bị bong tróc da thịt, nhưng anh cảm nhận được toàn thân nóng rát đau đớn.
Cuối cùng, Ellen chui vào trong hang động, đầu hướng về phía trước và leo vào bên trong, rồi trượt xuống dốc vào rơi vào một đường hầm rất thấp.
Bởi vì thời gian rất cấp bách, Ellen tận dụng điều này tiến lên rất nhanh, khom lưng xuống rất thấp.
Không ngừng di chuyển tiến về phía trước, thậm chí với thể chất của Ellen, vẫn có chút khó khăn để vượt qua nó.
Khi hơi thở của Ellen đã rất nhanh, đường hầm bắt đầu nghiêng lên. Sau một lúc, anh ta rẽ vào một góc. Anh ta chỉ thấy một ánh sáng lung linh, một lối thoát nhỏ.
Allen dừng lại, thở hổn hển và điều chỉnh hơi thở của mình, từ từ di chuyển sang một bên và tiến về phía trước, bàn tay nắm chặt cây đũa phép - Sirius Black chắc đang ở bên trong!
Ellen cẩn thận bước vào bên trong, đó là một căn phòng, một căn phòng lộn xộn, tối tăm. Giấy tường đã bị bong ra, mặt đất đầy vết bẩn, đồ dùng trong nhà đều cũ nát, dường như đã bị đập vỡ, cửa sổ được dán kín bằng những tấm gỗ.
Thế nhưng cũng không có phát hiện tung tích của Sirius.
Bình luận facebook