Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-38
Chương 39: Tìm tòi bí mật
Translator: Waveliterature Vietnam
Sự xuất hiện của Ellen, biểu hiện phấn khích của Thu Trương khiến cho Ravenclaw cảm thấy bất ngờ.
Không ngờ người chơi mới được chiêu mộ vào Quidditch của Ravenclaw lại mạnh mẽ đến thế, chính vì thế mà trận đối đầu sắp đến khiến cho Gryffindor và Slytherin phải chuẩn bị rất cao. Bởi vì Harry Potter người đã đánh bại Ma Vương, người được chiêu mộ trẻ tuổi nhất thế kỷ lần đầu tiên được xuất chiến.
Về vấn đề này, các pháp sư nhỏ đã bàn luận rất nhiều: Một số người điều biết câu chuyện của Harry ở khóa phi hành cho nên rất xem trọng biểu hiện của anh và ai cũng nghĩ rằng anh sẽ xuất sắc hơn Ellen; Một số người tuyệt vọng đập phá, ngay cả người đại điện chiến đấu cho Gryffindor, Malfoy cũng xoa tay quan sát tình hình của đối thủ, để chuẩn bị cho trận chiến trong tương lai, giống như Roger, anh đã chuẩn bị cho mình một cuốn sổ tay, để ghi lại các ưu điểm và nhược điểm và chiến thuật của hai đội.
Ngày hôm sau, nhà hàng tràn ngập mùi thơm của Xúc xích nướng. Ellen suy nghĩ rằng các tiểu tinh linh trong nhà hàng có thể nghĩ rằng xúc xích và bóng côn giống nhau, chẳng lẽ ăn xúc xích sẽ mang lại may mắn sao?
Ellen nhận thấy Harry đang đi về hướng của mình, đem miếng xúc xích cuối cùng trong dĩa đặt vào trong miệng của mình.
"Ellen, mình có thể nói chuyện cùng với bạn được không?" Harry đã đi tới.
"Được chứ, Harry, nhưng dường như bạn chưa ăn sáng." Ellen cũng nhìn thấy Hermione bưng theo dĩa đi theo sau.
"Ellen, tôi không có cảm giác ngon miệng." Harry có vẻ hơi khó chịu.
"Chà, tôi nghĩ chúng ta cần phải nghỉ ngơi trước đã." Ellen nói, dù sao bản thân anh cũng đã ăn no rồi.
Vẫn như cũ vẫn là một ngày nắng, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn không xua tan được sự lạnh lẽo vây quanh Harry. "Trên thực tế, tôi hiểu cảm giác của bạn ngay bây giờ, bạn có chút khó chịu phải không? Harry, bạn không nên tạo áp lực lớn cho bản thân, hãy tin vào chính mình, bạn bay rất tốt, không phải sao?" Ellen khuyến khích Harry tin vào chính mình.
"Thế nhưng tôi cảm thấy không ăn vô được bất cứ thứ gì, tôi hơi khẩn trương." Trước trận đấu đầu tiên, Harry cảm thấy lo lắng và có chút buồn nôn.
"Harry, bình thường tôi đã có chút căng thẳng. Lúc đó tôi cũng có cảm giác tương tự, nhưng khi bạn bay lên không trung, thì bạn sẽ có thể quên tất cả, những điều này khiến bản cảm nhận được sự tự do mà chuyến bay mang đến." An ủi các bạn sinh viên chính là sở trường của Ellen.
Harry cảm thấy lời nói của Ellen có một sức mạnh trấn an rất tốt. Hai người đi dọc theo sân bóng Quidditch một vòng và nói về một số điều thú vị trong sân trường. Harry đã cảm thấy tốt lên hơn nhiều, thậm chí anh cảm thấy dạ dày đang phản đối, anh đang rất muốn ăn một chút cháo nóng để xoa dịu cái bụng trống rỗng.
Khi Harry chậm rãi trở lại nhà hàng, Hermione và Ron đã dành cho anh bữa sáng đặc biệt.
"Bánh mì cho chắc bụng, có thể duy trì sức mạnh." Hermione bưng một đống bánh mì nướng ra.
"Xúc xích nướng rất ngon, xì dầu, thơm ngào nhạt." Ron vừa nói vừa cho Mù Tạc lên trên lạp xưởng.
"Không, tôi thích nó, nhưng các bạn tôi muốn uống một chén cháo nóng." Harry từ chối bánh mì nướng và xúc xích nóng.
Lúc 11 giờ, trận Quidditch chật kín người, dường như tất cả giáo viên và sinh viên đã tập trung ở đây. Harry đã chia tay bạn bè đến phòng thay đồ để chuẩn bị cho trận đấu. Ron và Hermione đã đi đến hàng cao nhất, gia nhập với Navy, Seamus và Siham fans hâm mộ của Dean.
Vì muốn cho Harry một sự ngạc nhiên, bọn họ đã vẽ lên tờ giấy một con chuột nhỏ họ rất giỏi vẽ tranh, trên biểu ngữ viết Potter tất thắng, Diane rất am hiểu về hội họa liền vẽ phía dưới một con sư tử Gryffindor lớn.
Sau đó, Hermione đã sử dụng phép thuật xảo diệu, làm cho màu sơn trên biểu ngữ lấp lánh với nhiều màu sắc khác nhau.
Ellen nhìn vào trận Gryffrindor và đột nhiên anh nhận ra đó là một cơ hội tốt, một cơ hội tốt để tiếp tục khám phá bức tượng của Royna Ravenclaw.
Ellen lặng lẽ rời khỏi khán đài, rất nhanh đã lao lên tháo Ravenclaw.
Quả nhiên, phòng nghỉ chung của Ravenclaw không có một người nào. Ellen lập tức sử dụng chiêu cũ, đem chiếc ghế đặt phía sau bức tượng, bước một lên ghế và đặt vương miện lên trên mái tóc xoăn của Ravenclaw.
Sau đó, Ellen lấy quả bóng ma thuật của nữ thần may mắn từ kho lưu trữ ở hệ thống và cầm nó trong tay. Với một câu thần chú khó hiểu được phát ra từ miệng của Ellen, quả bóng ma thuật Foles phát ra ánh hào quang, sau đó nó gom lại thành một tụ, Ellen liền đem chum sáng chỉ vào vương miện của Ravenclaw và sự thay đổi đã xuất hiện.
Vương miện giống như một bộ quần áo cũ đã phai màu, chậm rãi từ từ khôi phục lại hình dáng ban đầu. Nó có hình dạng giống như một con đại bàng đang vươn đôi cánh bay cao. Đôi cánh của nó được tạo thành từ vô số viên kim cương rực rỡ, mỗi đường cong của đôi cánh điều là một nghệ thuật. Bụng của nó dát lên một viên bảo thạch lớn, và các góc cạnh phản chiếu một ánh sáng rực rỡ.
Viên bảo thạch phía dưới, có hình dạng hình tròn và cùng với một số vật liệu có hình dạng tương tự.
Đáy của vương miện được khắc lên phương châm nổi tiếng của Ravenclaw – "Trí tuệ siêu phàm là sự giàu có lớn nhất của nhân loại."
"Thành công!" Ellen phấn khích.
Bức tượng của Royna Ravenclaw duyên dáng xoay chuyển sang một bên, rồi lộ ra một lối đi hình tròn hẹp. Hai bên lối đi được khắc những chàng trai và cô gái trẻ đang học tập, vui đùa, những cảnh sinh hoạt, hình ảnh của họ vô cùng sinh động.
Ellen không có thời gian nhìn kỹ, nên chỉ có thể nhìn lướt qua, không có tầm nhìn xa, chỉ nghe được một tiếng nổ vâng, bức tượng đột nhiên trở về vị trí ban đầu. Cả làn đường được chiếu sáng bởi ánh sáng màu xanh, và cứ cách mười bước chân sẽ được đặt một đèn tường.
Sau khi vòng vo với ba góc đường, Ellen đến một cánh cổng bằng đồng. Cánh cổng vô cùng hùng vĩ, Hai cặp mắt của đại bàng được khắc ở hai cánh cửa. những cánh cửa xung quanh được khắc những làn sóng, giống như nước biển đang gợn sóng. Hai cái thanh gõ cửa bằng đồng khổng lồ ở giữa lặng lẽ bám vào cánh cửa.
Cánh cửa này khiến Ellen không kìm lòng được liền nghĩ đến cánh cửa của phòng sinh hoạt chung ở Ravenclaw. Ellen một tay lặng lẽ cầm lấy đũa phép thuật, rồi dùng thuật tàng hình của áo choàng phù thủy và găng tay để bao tay. Sau đó kéo thanh gõ cửa, rồi đập vào cánh cửa ba tiếng. Tiếng gõ cửa phát ra một âm thanh ầm ĩ như tiếng chuông lớn, Ellen trong chớp mắt nghĩ đến nó có phải đã một ngàn năm tuổi, sự thăng trầm tang thương của lịch sử từ hơi thở cổ xưa.
Đôi mắt của hai con đại bàng rực rỡ dưới ánh sáng màu xanh, tập hợp lại tạo thành một màn hình, phía trên có viết một danh ngôn nổi tiếng của Ravenclaw.
Translator: Waveliterature Vietnam
Sự xuất hiện của Ellen, biểu hiện phấn khích của Thu Trương khiến cho Ravenclaw cảm thấy bất ngờ.
Không ngờ người chơi mới được chiêu mộ vào Quidditch của Ravenclaw lại mạnh mẽ đến thế, chính vì thế mà trận đối đầu sắp đến khiến cho Gryffindor và Slytherin phải chuẩn bị rất cao. Bởi vì Harry Potter người đã đánh bại Ma Vương, người được chiêu mộ trẻ tuổi nhất thế kỷ lần đầu tiên được xuất chiến.
Về vấn đề này, các pháp sư nhỏ đã bàn luận rất nhiều: Một số người điều biết câu chuyện của Harry ở khóa phi hành cho nên rất xem trọng biểu hiện của anh và ai cũng nghĩ rằng anh sẽ xuất sắc hơn Ellen; Một số người tuyệt vọng đập phá, ngay cả người đại điện chiến đấu cho Gryffindor, Malfoy cũng xoa tay quan sát tình hình của đối thủ, để chuẩn bị cho trận chiến trong tương lai, giống như Roger, anh đã chuẩn bị cho mình một cuốn sổ tay, để ghi lại các ưu điểm và nhược điểm và chiến thuật của hai đội.
Ngày hôm sau, nhà hàng tràn ngập mùi thơm của Xúc xích nướng. Ellen suy nghĩ rằng các tiểu tinh linh trong nhà hàng có thể nghĩ rằng xúc xích và bóng côn giống nhau, chẳng lẽ ăn xúc xích sẽ mang lại may mắn sao?
Ellen nhận thấy Harry đang đi về hướng của mình, đem miếng xúc xích cuối cùng trong dĩa đặt vào trong miệng của mình.
"Ellen, mình có thể nói chuyện cùng với bạn được không?" Harry đã đi tới.
"Được chứ, Harry, nhưng dường như bạn chưa ăn sáng." Ellen cũng nhìn thấy Hermione bưng theo dĩa đi theo sau.
"Ellen, tôi không có cảm giác ngon miệng." Harry có vẻ hơi khó chịu.
"Chà, tôi nghĩ chúng ta cần phải nghỉ ngơi trước đã." Ellen nói, dù sao bản thân anh cũng đã ăn no rồi.
Vẫn như cũ vẫn là một ngày nắng, nhưng ánh sáng mặt trời vẫn không xua tan được sự lạnh lẽo vây quanh Harry. "Trên thực tế, tôi hiểu cảm giác của bạn ngay bây giờ, bạn có chút khó chịu phải không? Harry, bạn không nên tạo áp lực lớn cho bản thân, hãy tin vào chính mình, bạn bay rất tốt, không phải sao?" Ellen khuyến khích Harry tin vào chính mình.
"Thế nhưng tôi cảm thấy không ăn vô được bất cứ thứ gì, tôi hơi khẩn trương." Trước trận đấu đầu tiên, Harry cảm thấy lo lắng và có chút buồn nôn.
"Harry, bình thường tôi đã có chút căng thẳng. Lúc đó tôi cũng có cảm giác tương tự, nhưng khi bạn bay lên không trung, thì bạn sẽ có thể quên tất cả, những điều này khiến bản cảm nhận được sự tự do mà chuyến bay mang đến." An ủi các bạn sinh viên chính là sở trường của Ellen.
Harry cảm thấy lời nói của Ellen có một sức mạnh trấn an rất tốt. Hai người đi dọc theo sân bóng Quidditch một vòng và nói về một số điều thú vị trong sân trường. Harry đã cảm thấy tốt lên hơn nhiều, thậm chí anh cảm thấy dạ dày đang phản đối, anh đang rất muốn ăn một chút cháo nóng để xoa dịu cái bụng trống rỗng.
Khi Harry chậm rãi trở lại nhà hàng, Hermione và Ron đã dành cho anh bữa sáng đặc biệt.
"Bánh mì cho chắc bụng, có thể duy trì sức mạnh." Hermione bưng một đống bánh mì nướng ra.
"Xúc xích nướng rất ngon, xì dầu, thơm ngào nhạt." Ron vừa nói vừa cho Mù Tạc lên trên lạp xưởng.
"Không, tôi thích nó, nhưng các bạn tôi muốn uống một chén cháo nóng." Harry từ chối bánh mì nướng và xúc xích nóng.
Lúc 11 giờ, trận Quidditch chật kín người, dường như tất cả giáo viên và sinh viên đã tập trung ở đây. Harry đã chia tay bạn bè đến phòng thay đồ để chuẩn bị cho trận đấu. Ron và Hermione đã đi đến hàng cao nhất, gia nhập với Navy, Seamus và Siham fans hâm mộ của Dean.
Vì muốn cho Harry một sự ngạc nhiên, bọn họ đã vẽ lên tờ giấy một con chuột nhỏ họ rất giỏi vẽ tranh, trên biểu ngữ viết Potter tất thắng, Diane rất am hiểu về hội họa liền vẽ phía dưới một con sư tử Gryffindor lớn.
Sau đó, Hermione đã sử dụng phép thuật xảo diệu, làm cho màu sơn trên biểu ngữ lấp lánh với nhiều màu sắc khác nhau.
Ellen nhìn vào trận Gryffrindor và đột nhiên anh nhận ra đó là một cơ hội tốt, một cơ hội tốt để tiếp tục khám phá bức tượng của Royna Ravenclaw.
Ellen lặng lẽ rời khỏi khán đài, rất nhanh đã lao lên tháo Ravenclaw.
Quả nhiên, phòng nghỉ chung của Ravenclaw không có một người nào. Ellen lập tức sử dụng chiêu cũ, đem chiếc ghế đặt phía sau bức tượng, bước một lên ghế và đặt vương miện lên trên mái tóc xoăn của Ravenclaw.
Sau đó, Ellen lấy quả bóng ma thuật của nữ thần may mắn từ kho lưu trữ ở hệ thống và cầm nó trong tay. Với một câu thần chú khó hiểu được phát ra từ miệng của Ellen, quả bóng ma thuật Foles phát ra ánh hào quang, sau đó nó gom lại thành một tụ, Ellen liền đem chum sáng chỉ vào vương miện của Ravenclaw và sự thay đổi đã xuất hiện.
Vương miện giống như một bộ quần áo cũ đã phai màu, chậm rãi từ từ khôi phục lại hình dáng ban đầu. Nó có hình dạng giống như một con đại bàng đang vươn đôi cánh bay cao. Đôi cánh của nó được tạo thành từ vô số viên kim cương rực rỡ, mỗi đường cong của đôi cánh điều là một nghệ thuật. Bụng của nó dát lên một viên bảo thạch lớn, và các góc cạnh phản chiếu một ánh sáng rực rỡ.
Viên bảo thạch phía dưới, có hình dạng hình tròn và cùng với một số vật liệu có hình dạng tương tự.
Đáy của vương miện được khắc lên phương châm nổi tiếng của Ravenclaw – "Trí tuệ siêu phàm là sự giàu có lớn nhất của nhân loại."
"Thành công!" Ellen phấn khích.
Bức tượng của Royna Ravenclaw duyên dáng xoay chuyển sang một bên, rồi lộ ra một lối đi hình tròn hẹp. Hai bên lối đi được khắc những chàng trai và cô gái trẻ đang học tập, vui đùa, những cảnh sinh hoạt, hình ảnh của họ vô cùng sinh động.
Ellen không có thời gian nhìn kỹ, nên chỉ có thể nhìn lướt qua, không có tầm nhìn xa, chỉ nghe được một tiếng nổ vâng, bức tượng đột nhiên trở về vị trí ban đầu. Cả làn đường được chiếu sáng bởi ánh sáng màu xanh, và cứ cách mười bước chân sẽ được đặt một đèn tường.
Sau khi vòng vo với ba góc đường, Ellen đến một cánh cổng bằng đồng. Cánh cổng vô cùng hùng vĩ, Hai cặp mắt của đại bàng được khắc ở hai cánh cửa. những cánh cửa xung quanh được khắc những làn sóng, giống như nước biển đang gợn sóng. Hai cái thanh gõ cửa bằng đồng khổng lồ ở giữa lặng lẽ bám vào cánh cửa.
Cánh cửa này khiến Ellen không kìm lòng được liền nghĩ đến cánh cửa của phòng sinh hoạt chung ở Ravenclaw. Ellen một tay lặng lẽ cầm lấy đũa phép thuật, rồi dùng thuật tàng hình của áo choàng phù thủy và găng tay để bao tay. Sau đó kéo thanh gõ cửa, rồi đập vào cánh cửa ba tiếng. Tiếng gõ cửa phát ra một âm thanh ầm ĩ như tiếng chuông lớn, Ellen trong chớp mắt nghĩ đến nó có phải đã một ngàn năm tuổi, sự thăng trầm tang thương của lịch sử từ hơi thở cổ xưa.
Đôi mắt của hai con đại bàng rực rỡ dưới ánh sáng màu xanh, tập hợp lại tạo thành một màn hình, phía trên có viết một danh ngôn nổi tiếng của Ravenclaw.
Bình luận facebook