Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-41
Chương 42: Tàn dư của Rowena
Translator: Waveliterature Vietnam
"Tôi chọn đi tiếp." Ellen không mảy may do dự. Sự giàu có có thể có được chỉ cần nhờ vào sự chăm chỉ, nhưng đã đi đến bước này nếu không tiếp tục thử thách thì thật là vô lý. Anh ta muốn biết phần thưởng thật sự mà Ravenclaw để lại là gì.
"Trò chơi kết thúc rồi." Giọng thanh tao vang lên lần nữa.
Trong chớp mắt, Ellen cảm thấy bụng anh giống như bị móc bởi một cái móc câu. Bất chợt, anh đến một nơi trông giống như một văn phòng.
Lý do tại sao nó trông giống như một văn phòng chính là vì nội thất của nó cực kỳ sang trọng. Ellen quan sát tỉ mỉ thì phát hiện mọi thứ trong phòng điều được chạm khắc từ bảo thạch và bạch kim lớn, thậm chí giấy ghi chú, đều "leo" đầy bạch kim.
Choáng ngợp trong vàng son, thường chỉ dùng cho những người bị rơi vào sự sa đọa, "căn phòng hoàng kim" này lại làm người khác yêu thích nhưng không bị mê hoặc, bất kỳ chi tiết nào cũng được xử lý như một quý ông lịch lãm, thanh lịch như một qúy cô, và không có mang một chút nào của sự khó chịu.
"Xin chào, Ellen.Harris." Một giọng nói rất nghiêm trang vang lên sau lưng Ellen. Ellen lập tức quay lưng lại, và đầy sự bất ngờ.
Một hình dáng xinh đẹp xuất hiện sau lưng của Ellen, vẻ đẹp này, khiến mọi người điều phải ngước nhìn, không dám nảy sinh ý nghĩ xấu nào trong tâm, một chút không dám, Đầu cô khá cao hơn so với Ellen hiện tại, khuôn mặt của cô không có một chút tỳ vết nào của năm tháng và manh mối duy nhất nằm vỏn vẹn trong mắt của cô; mặc dù đôi mắt của cô không hoàn toàn mở hết, nhưng tầm nhìn hướng xuống thật sắc nét và lấp lánh như mũi của mặt trăng trong đêm, nhưng bên trong cũng chứa đựng những ký ức sâu sắc.
Ellen liền nhận ra đây chính là Ravenclaw vì trông rất giống với bức tượng trước cửa phòng nghỉ chung, so với bức tượng thì uy nghiêm và linh hoạt hơn nhiều.
"Bạn đến được nơi của Ravenclaw là vì không có sự tham lam." Rowena mở miệng lần nữa, nhưng lần này vì cô đọc lên một câu dài hơn một chút nên giọng cô nghe rất êm tai như thơ ca, cô đi đến bàn làm việc, ưu nhã ngồi xuống. Ellen hiểu ý của cô. Ravenclaw theo nghĩa đen có nghĩa là "Móng vuốt của con quạ" hoặc "móng vuốt quạ". Ý nghĩa bên trong của tên là "Người cướp đoạt tham lam".
"Tiêu chuẩn lúc sống của Ravenclaw, cô có thể nói rõ hơn một chút, không, thưa bà? Trí lực hơn người, tốt nhất là khôn ngoan, công bằng, thông minh, khôn khéo, hiểu biết, nhìn xa trông rộng, có lòng hiếu kỳ, thích tìm hiểu sâu về mọi thứ của các sinh viên." Ellen cúi đầu thật sâu với Ravenclaw.
Bất luận bà là một người sáng lập ra học viện hay là một cường giả, thì bà cũng xứng đáng nhận được sự tôn kính của Ellen dành cho bà. Giống như bức tượng trước đây của bà, Ellen có một cảm giác gần gũi không thể giải thích được.
"Ellen, với tư cách là người bước vào thử thách, ta nghĩ cậu có đủ tư cách để gọi trực tiếp tên của ta hoặc là – Viện trưởng." Ravenclaw cũng không tiếp tục chủ đề, nhưng đã chỉnh sửa một chút quyền của anh trong xưng hô.
"Đúng vậy, viện trưởng." Trong lòng của Ellen mặc dù Ravenclaw là người sáng lập ra học viện, nhưng giáo sư Flitwick mới chính là viện trưởng của Ravenclaw. Nhưng rõ ràng đối với một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình thì có chút lỗ mảng, cho nên Ellen đã không làm như vậy, chỉ có thể gọi bà là Viện trưởng.
"Cậu đã đến nơi này, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của khảo nghiệm thì cậu sẽ có thể nhận được kho báu mà ta để lại." Rowen cẩn thận kiểm tra Ellen và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất động của Ellen.
"Xin hỏi bài khảo nghiệm cuối cùng là gì?" Ellen tự tin vào chính mình.
Ravenclaw ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào hai mắt của Ellen, "Bài khảo nghiệm cuối cùng, là chế tạo một viên đá ma thuật có thể biến đá thành vàng, Trường sinh bất lão."
"Hòn đá ma thuật? Hãy thứ cho tôi, tại sao bà lại muốn chế tạo viên đá ma pháp này?" Ellen thật sự có chút tò mò, Ravenclaw trước mặt anh không phải là một người sống, ngay cả con ma kia cũng vậy, chỉ là một chút linh hồn bị giam cầm ở đây mà thôi.
"Cậu nghĩ tôi chỉ là một tàn niệm nhưng lại muốn viên đá ma thuật để tRường sinh bất lão ư?"
Giọng của Ravenclaw lúc trước rất linh hoạt nhưng bây giờ vô cùng ảm đạm.
"Hải Liên Na là con gái của ta, nó đã lấy đi vương miện của ta, ta có phái Baron đi tìm, nhưng sau đó Baron đã có một cuộc tranh chấp nên hắn đã giết Hải Liên Na. Ban đầu ta muốn chế tạo một viên đá hồi sinh, nhưng sau khi nghiên cứu ta thấy đã phục sinh không thể nào hồi sinh được người đã chết thật sự.
Nó chỉ là một vật chất thật hơn linh hồn nhưng lại mờ ảo so với thực tế. Trong trường hợp đó, thì viên đá phục sinh cũng không có ý nghĩa gì với Hải Liên Na, bởi vì xấu hổ nên nó đã biến thành ma. Mặc dù sau này con bé không dám đến gặp mặt ta, nhưng ta luôn muốn dành thời gian nhiều hơn để đi cùng con bé và ta càng không muốn trong tương lai nó chỉ là một con ma. Vì vậy, ta đã nghĩ đến viên đá ma pháp." Rowena không ngại nói về tương lai với Ellen, bà nói ra mọi thứ chỉ một hơi, có lẽ do thời gian chờ đợi quá lâu, cho nên bà chuẩn bị hết tất cả các câu trả lời cho vấn đề này.
« Thế nhưng, bà bây giờ cũng không cần đến viên đá ma thuật mà? » Ellen vẫn còn chút khó hiểu.
« Đúng vậy, thế nhưng ta vẫn chưa nghiên cứu kỹ về hòn đá ma thuật nên ta hết sức không cam lòng. Vì vậy, ta đã chia phần tàn niệm này với những mảnh linh hồn của mình, thiết kế vào bức tượng này. Khi ta bị bệnh nặng, sắp kết thúc cuộc sống, đã đem toàn bộ ma thuật rót vào nó, để có thể tối đa hóa việc bảo vệ những mảnh vỡ tàn niệm nơi chứa những linh hồn của ta. » Rowena ngược lại đã kể hết từ đầu đến cuối với Ellen.
Ellen nhìn thấy được Linh Hồn Ma Pháp của Ravenclaw có thành tựu không kém hơn cuốn thuật luyện kim của nhà giả kim. Ellen nhớ rằng tàn dư của Voldemort, cùng có khả năng thông hiểu suy nghĩ của người khác, mà Ravenclaw đối với những mảnh vỡ của linh hồn có thể giữ nguyên trong gần một ngàn năm, hơn thế nữa tâm trí của cô hoàn toàn không bị chịu sự phân liệt của các linh hồn.
« Vì vậy, Cậu có sẵn sàng chấp nhận thử thách không? Nếu cậu có thể dựa vào bút ký của ta mà nghiên cứu thành công, cậu có thể mang đi tất cả tài sản của ta. Nếu như không được, ta sẽ xóa đi trí nhớ của cậu và đưa cậu trở về. » Rowena mở to mắt nhìn, Ellen cảm thấy trước mặt bà thuật phong tỏa não của anh dường như không có tác dụng, cảm giác như mình đang trần truồng trong ánh mắt này.
"Tôi có thể chấp nhận thử thách, thế nhưng tôi không có tài liệu." Ellen dang tay và nói lên những mối băn khoăn của mình.
Rowena không trả lời, mà xoay một quả bóng ma thuật trên bàn ba vòng ngược chiều kim đồng hồ.
Bức tường bên phải biến mất, mà một căn phòng luyện kim rộng xuất hiện trước mặt Ellen. Bà đưa cho anh một tấm da dê dày đặc, và biến mất không để lại dấu vết gì.
Ellen nhanh chóng lướt qua bản thảo quý giá này, các chữ trên đó viết một cách tinh tế, đẹp và hào phóng, và còn có những bức họa mà Rowena đã tự tay vẽ.
Để chế tạo hòn đá ma thuật cần có "Alex, tạp mô – tơ, thủy ngân, lưu huỳnh, Hoàng Huyết muối, máu của độc giác thú không bị nguyền rủa" những vật liệu đã chuẩn bị đầy đủ, và các thủ pháp cũng đã được đánh dấu trên tấm da dê, nhưng vì điều gì mà Rowena không thể luyện thành công?
Nhìn một hồi, Ellen từ trong kho lưu trữ lấy ra một cuốn sổ tay, anh ta nhớ việc luyện kim trong thành phẩm "Hiền giả chi thạch" và viên đá ma thuật mà Ravenclaw nghiên cứu rất giống nhau, chỉ khác ở cái tên gọi, có thể kết luận rằng việc chế tạo ra hiền giả chi thạch rất giống với việc luyện viên đá ma thuật kia.
Nhưng khi so sánh, thì cả hai phương pháp có chút khác nhau về độ lửa để chế luyện, theo như cuốn sổ tay của anh ghi lại thì nhiệt độ lửa của hiền giả chi thạch cao hơn so với sự ghi chép của Ravenclaw, nhưng phương pháp chế luyện hiền giả chi thạch ghi trong cuốn sổ tay cũng không hoàn chỉnh, chủ yếu là ghi chép những nguyên liệu để chế tạo chứ không đề cập đến phương pháp sản xuất.
Thế nhưng dù do dự thế nào thì đó cũng chẳng có ích gì, Ellen quyết tâm đánh cược một lần, anh dựa theo sự chỉ dẫn nhiệt độ của cốn thuật luyện kim tâm đắc.
Translator: Waveliterature Vietnam
"Tôi chọn đi tiếp." Ellen không mảy may do dự. Sự giàu có có thể có được chỉ cần nhờ vào sự chăm chỉ, nhưng đã đi đến bước này nếu không tiếp tục thử thách thì thật là vô lý. Anh ta muốn biết phần thưởng thật sự mà Ravenclaw để lại là gì.
"Trò chơi kết thúc rồi." Giọng thanh tao vang lên lần nữa.
Trong chớp mắt, Ellen cảm thấy bụng anh giống như bị móc bởi một cái móc câu. Bất chợt, anh đến một nơi trông giống như một văn phòng.
Lý do tại sao nó trông giống như một văn phòng chính là vì nội thất của nó cực kỳ sang trọng. Ellen quan sát tỉ mỉ thì phát hiện mọi thứ trong phòng điều được chạm khắc từ bảo thạch và bạch kim lớn, thậm chí giấy ghi chú, đều "leo" đầy bạch kim.
Choáng ngợp trong vàng son, thường chỉ dùng cho những người bị rơi vào sự sa đọa, "căn phòng hoàng kim" này lại làm người khác yêu thích nhưng không bị mê hoặc, bất kỳ chi tiết nào cũng được xử lý như một quý ông lịch lãm, thanh lịch như một qúy cô, và không có mang một chút nào của sự khó chịu.
"Xin chào, Ellen.Harris." Một giọng nói rất nghiêm trang vang lên sau lưng Ellen. Ellen lập tức quay lưng lại, và đầy sự bất ngờ.
Một hình dáng xinh đẹp xuất hiện sau lưng của Ellen, vẻ đẹp này, khiến mọi người điều phải ngước nhìn, không dám nảy sinh ý nghĩ xấu nào trong tâm, một chút không dám, Đầu cô khá cao hơn so với Ellen hiện tại, khuôn mặt của cô không có một chút tỳ vết nào của năm tháng và manh mối duy nhất nằm vỏn vẹn trong mắt của cô; mặc dù đôi mắt của cô không hoàn toàn mở hết, nhưng tầm nhìn hướng xuống thật sắc nét và lấp lánh như mũi của mặt trăng trong đêm, nhưng bên trong cũng chứa đựng những ký ức sâu sắc.
Ellen liền nhận ra đây chính là Ravenclaw vì trông rất giống với bức tượng trước cửa phòng nghỉ chung, so với bức tượng thì uy nghiêm và linh hoạt hơn nhiều.
"Bạn đến được nơi của Ravenclaw là vì không có sự tham lam." Rowena mở miệng lần nữa, nhưng lần này vì cô đọc lên một câu dài hơn một chút nên giọng cô nghe rất êm tai như thơ ca, cô đi đến bàn làm việc, ưu nhã ngồi xuống. Ellen hiểu ý của cô. Ravenclaw theo nghĩa đen có nghĩa là "Móng vuốt của con quạ" hoặc "móng vuốt quạ". Ý nghĩa bên trong của tên là "Người cướp đoạt tham lam".
"Tiêu chuẩn lúc sống của Ravenclaw, cô có thể nói rõ hơn một chút, không, thưa bà? Trí lực hơn người, tốt nhất là khôn ngoan, công bằng, thông minh, khôn khéo, hiểu biết, nhìn xa trông rộng, có lòng hiếu kỳ, thích tìm hiểu sâu về mọi thứ của các sinh viên." Ellen cúi đầu thật sâu với Ravenclaw.
Bất luận bà là một người sáng lập ra học viện hay là một cường giả, thì bà cũng xứng đáng nhận được sự tôn kính của Ellen dành cho bà. Giống như bức tượng trước đây của bà, Ellen có một cảm giác gần gũi không thể giải thích được.
"Ellen, với tư cách là người bước vào thử thách, ta nghĩ cậu có đủ tư cách để gọi trực tiếp tên của ta hoặc là – Viện trưởng." Ravenclaw cũng không tiếp tục chủ đề, nhưng đã chỉnh sửa một chút quyền của anh trong xưng hô.
"Đúng vậy, viện trưởng." Trong lòng của Ellen mặc dù Ravenclaw là người sáng lập ra học viện, nhưng giáo sư Flitwick mới chính là viện trưởng của Ravenclaw. Nhưng rõ ràng đối với một người phụ nữ lớn tuổi hơn mình thì có chút lỗ mảng, cho nên Ellen đã không làm như vậy, chỉ có thể gọi bà là Viện trưởng.
"Cậu đã đến nơi này, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của khảo nghiệm thì cậu sẽ có thể nhận được kho báu mà ta để lại." Rowen cẩn thận kiểm tra Ellen và nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất động của Ellen.
"Xin hỏi bài khảo nghiệm cuối cùng là gì?" Ellen tự tin vào chính mình.
Ravenclaw ngồi trên ghế, nhìn thẳng vào hai mắt của Ellen, "Bài khảo nghiệm cuối cùng, là chế tạo một viên đá ma thuật có thể biến đá thành vàng, Trường sinh bất lão."
"Hòn đá ma thuật? Hãy thứ cho tôi, tại sao bà lại muốn chế tạo viên đá ma pháp này?" Ellen thật sự có chút tò mò, Ravenclaw trước mặt anh không phải là một người sống, ngay cả con ma kia cũng vậy, chỉ là một chút linh hồn bị giam cầm ở đây mà thôi.
"Cậu nghĩ tôi chỉ là một tàn niệm nhưng lại muốn viên đá ma thuật để tRường sinh bất lão ư?"
Giọng của Ravenclaw lúc trước rất linh hoạt nhưng bây giờ vô cùng ảm đạm.
"Hải Liên Na là con gái của ta, nó đã lấy đi vương miện của ta, ta có phái Baron đi tìm, nhưng sau đó Baron đã có một cuộc tranh chấp nên hắn đã giết Hải Liên Na. Ban đầu ta muốn chế tạo một viên đá hồi sinh, nhưng sau khi nghiên cứu ta thấy đã phục sinh không thể nào hồi sinh được người đã chết thật sự.
Nó chỉ là một vật chất thật hơn linh hồn nhưng lại mờ ảo so với thực tế. Trong trường hợp đó, thì viên đá phục sinh cũng không có ý nghĩa gì với Hải Liên Na, bởi vì xấu hổ nên nó đã biến thành ma. Mặc dù sau này con bé không dám đến gặp mặt ta, nhưng ta luôn muốn dành thời gian nhiều hơn để đi cùng con bé và ta càng không muốn trong tương lai nó chỉ là một con ma. Vì vậy, ta đã nghĩ đến viên đá ma pháp." Rowena không ngại nói về tương lai với Ellen, bà nói ra mọi thứ chỉ một hơi, có lẽ do thời gian chờ đợi quá lâu, cho nên bà chuẩn bị hết tất cả các câu trả lời cho vấn đề này.
« Thế nhưng, bà bây giờ cũng không cần đến viên đá ma thuật mà? » Ellen vẫn còn chút khó hiểu.
« Đúng vậy, thế nhưng ta vẫn chưa nghiên cứu kỹ về hòn đá ma thuật nên ta hết sức không cam lòng. Vì vậy, ta đã chia phần tàn niệm này với những mảnh linh hồn của mình, thiết kế vào bức tượng này. Khi ta bị bệnh nặng, sắp kết thúc cuộc sống, đã đem toàn bộ ma thuật rót vào nó, để có thể tối đa hóa việc bảo vệ những mảnh vỡ tàn niệm nơi chứa những linh hồn của ta. » Rowena ngược lại đã kể hết từ đầu đến cuối với Ellen.
Ellen nhìn thấy được Linh Hồn Ma Pháp của Ravenclaw có thành tựu không kém hơn cuốn thuật luyện kim của nhà giả kim. Ellen nhớ rằng tàn dư của Voldemort, cùng có khả năng thông hiểu suy nghĩ của người khác, mà Ravenclaw đối với những mảnh vỡ của linh hồn có thể giữ nguyên trong gần một ngàn năm, hơn thế nữa tâm trí của cô hoàn toàn không bị chịu sự phân liệt của các linh hồn.
« Vì vậy, Cậu có sẵn sàng chấp nhận thử thách không? Nếu cậu có thể dựa vào bút ký của ta mà nghiên cứu thành công, cậu có thể mang đi tất cả tài sản của ta. Nếu như không được, ta sẽ xóa đi trí nhớ của cậu và đưa cậu trở về. » Rowena mở to mắt nhìn, Ellen cảm thấy trước mặt bà thuật phong tỏa não của anh dường như không có tác dụng, cảm giác như mình đang trần truồng trong ánh mắt này.
"Tôi có thể chấp nhận thử thách, thế nhưng tôi không có tài liệu." Ellen dang tay và nói lên những mối băn khoăn của mình.
Rowena không trả lời, mà xoay một quả bóng ma thuật trên bàn ba vòng ngược chiều kim đồng hồ.
Bức tường bên phải biến mất, mà một căn phòng luyện kim rộng xuất hiện trước mặt Ellen. Bà đưa cho anh một tấm da dê dày đặc, và biến mất không để lại dấu vết gì.
Ellen nhanh chóng lướt qua bản thảo quý giá này, các chữ trên đó viết một cách tinh tế, đẹp và hào phóng, và còn có những bức họa mà Rowena đã tự tay vẽ.
Để chế tạo hòn đá ma thuật cần có "Alex, tạp mô – tơ, thủy ngân, lưu huỳnh, Hoàng Huyết muối, máu của độc giác thú không bị nguyền rủa" những vật liệu đã chuẩn bị đầy đủ, và các thủ pháp cũng đã được đánh dấu trên tấm da dê, nhưng vì điều gì mà Rowena không thể luyện thành công?
Nhìn một hồi, Ellen từ trong kho lưu trữ lấy ra một cuốn sổ tay, anh ta nhớ việc luyện kim trong thành phẩm "Hiền giả chi thạch" và viên đá ma thuật mà Ravenclaw nghiên cứu rất giống nhau, chỉ khác ở cái tên gọi, có thể kết luận rằng việc chế tạo ra hiền giả chi thạch rất giống với việc luyện viên đá ma thuật kia.
Nhưng khi so sánh, thì cả hai phương pháp có chút khác nhau về độ lửa để chế luyện, theo như cuốn sổ tay của anh ghi lại thì nhiệt độ lửa của hiền giả chi thạch cao hơn so với sự ghi chép của Ravenclaw, nhưng phương pháp chế luyện hiền giả chi thạch ghi trong cuốn sổ tay cũng không hoàn chỉnh, chủ yếu là ghi chép những nguyên liệu để chế tạo chứ không đề cập đến phương pháp sản xuất.
Thế nhưng dù do dự thế nào thì đó cũng chẳng có ích gì, Ellen quyết tâm đánh cược một lần, anh dựa theo sự chỉ dẫn nhiệt độ của cốn thuật luyện kim tâm đắc.
Bình luận facebook