Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-46
Chương 47: Dạ ngữ
Translator: Waveliterature Vietnam
Mang theo sự lo lắng cho Albert, mọi người trở về phòng, có lẽ chỉ có cô em gái Emily mới có thể ngủ say sưa.
Nửa đêm, Ellen vẫn chưa ngủ, nhạy bén nghe được tiếng thì thầm từ phòng khách truyền đến. Anh đứng dậy khỏi giường và trốn đằng sau những cây cột của hiên phòng khách. Hóa ra là ba Owen đang nói chuyện với ông Kingsley.Shacklebolt.
"Owen, ông cũng biết các quy định bảo mật trong Bộ. Tôi không thể nào tiết lộ tình hình cụ thể của nhiệm vụ của Albert, nhưng xin ông hãy tin rằng chúng tôi đang tìm kiếm và giải cứu Albert." Ông Kingsley.Shacklebolt lấy tay xoa xoa ở giữa vầng trán, tỏ ra một bộ dáng hơi xấu hổ.
"Kingsley, xin anh hãy hiểu cho cảm giác của một người làm cha khi mà không biết được sự nguy hiểm mà con trai của mình sắp phải đối mặt. Từ những lời bạn nói tối nay, tôi thực sự cảm nhận được Albert đang thực hiện một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, ông không cần cho tôi biết nội dung của nhiệm vụ nhưng ông có thể nói cho tôi biết những gì đang xảy ra với con trai của tôi không?
Đây là lời thỉnh cầu của một người cha." Ông Harris không bỏ cuộc và hỏi.
"Ừ, Owen, đây là cuốn sách mà Albert rất thích đọc trước khi xảy ra tai nạn, ông có thể xem qua nó trước." Kingsley dường như cảm động, nhưng vẫn tuân thủ nguyên tắc và không tiết lộ nhiệm vụ cụ thể với ông Harris.
Ông Harris thì nhanh chóng lật xem những cuốn sách, trong tâm thì định sẽ tìm thời gian để nói chuyện với con trai của mình. Quyển sách này là Ellen đưa cho Kingsley, ông ấy nhất định đã đọc qua. Ông Harris biết rằng Ellen có bản lĩnh là chưa bao giờ quên và cũng biết rõ Ellen rất thông minh và kỹ lưỡng.
"Owen, ngày mai anh định làm gì?" Ông Harris đang đọc lướt qua thì kingsley đột nhiên hỏi.
"Làm cái gì thế?" Ông Harris vô cùng bối rối. Ông đang tận lực suy nghĩ cuốn sách Thần thoại này sẽ gây ra những rút mắt với Albert như thế nào.
"Những đứa con của ông, thứ cho tôi nói thẳng, những người Ấn Độ kia không tìm thấy tung tích của Albert thì chắc chắn sẽ quay lại tìm, có thể điều đó sẽ không tốt cho mọi người, do đó ông phải lên kế hoạch sớm." Kingsley đột nhiên đưa người về phía trước, thành khẩn đề nghị.
Ông Harris cũng đang suy nghĩ vấn đề này, "Emily có thể đến nhà em gái Josephine của tôi để sinh sống, Ellen có lẽ nên quay trở về Hogwarts, Morgan và Daisy có thể tạm thời ở lại bệnh viện tổn thương S.T Mungo. Luan và tôi có thể cùng đến Bộ Pháp thuật hoặc ở trong nhà. Ông đừng vội phản đối, xin hãy nghe tôi nói." Ông Harris ngăn Kingsley thốt ra lời khuyên can.
"Tôi biết ông đang lo lắng cho sự an toàn của gia đình của chúng tôi, nhưng cũng như lời ông nói, ba người Ấn Độ đó chưa tìm được Albert, nên họ chắc chắn sẽ tìm đến nhà của chúng tôi. Nếu như trong nhà không có bóng người, bọn họ nhất định sẽ có ý thức đề phòng. Như thế, họ sẽ tập trung thêm nhân lực và tăng cường tìm kiếm Albert như thế con trai của tôi sẽ càng thêm nguy hiểm. Hơn nữa, nếu như họ tìm đến và dám xông vào tôi cũng muốn nhân cơ hội này bắt giữ những người Ấn Độ đó để hỏi về tin tức của con trai ta. Tôi và Luân khi ở NEWTS có thành tích không tệ, cho nên khi ở trong nhà nhất định sẽ đủ đảm bảo an toàn cho mình." Ông Harris kiên quyết, nhìn ra được, ông ấy đang rất hạ quyết tâm.
"Thôi được rồi, ông rất kiên trì. Tôi sẽ liên lạc đến Bộ, tạm thời tôi sẽ bàn bạc với Bộ mở đường bay cho gia đình ông để giảm khả năng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn trên đường. Đêm đã khuya, Owen, chúng ta hãy dừng nói về nó ở đây, tôi muốn làm báo cáo gửi đến bộ." Kingsley chấp nhận sự sắp xếp của ông Harris.
"Cám ơn ông, Kingsley. Đã muộn rồi chúc ông ngủ ngon." Ông Harris cảm kích nắm chặt tay Kingsley, và gửi đến ông lời chúc ngủ ngon.
Ellen nhanh chóng trở về phòng và trèo lên giường của mình, anh có dự cảm rằng, ba Owen nhất định sẽ tìm anh nói chuyện.
Quả nhiên, rất nhanh, ba Owen đã gõ cửa phòng. Ellen giả bộ dáng điệu như nửa tỉnh nửa mê mở cửa phòng ra.
"Xin lỗi, Ellen. Con nhất định đã ngủ rồi, nhưng ba có vài điều quan trọng muốn hỏi con. » Ông Harris vô cùng đau khổ và xin lỗi, thế nhưng sự việc liên quan đến Albert nên ông nhất định phải hỏi rõ.
Ellen lách mình để cho ông Harris đi vào, hai người ngồi vào bàn trước, bên ngoài tuyết vẫn đang bay, trong phòng với ngọn đèn dầu mờ nhạt, yên tĩnh và thoải mái có thể nghe được tiếng côn trùng, nó giống như sự yên tĩnh trước phong ba bão táp.
"Ba, ba muốn hỏi con về sự tình của cuốn sách kia phải không?" Ellen đã sớm đoán được ý định của ông Harris, Liền đem toàn bộ nội dung của cuốn sách nói cho ông nghe.
Ông Harris vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ. "Ba, ba có nghe nói qua thần mặt trăng Ấn Độ chưa?" Ellen khẽ hỏi.
Ông Harris tập trung nhìn vào cậu con trai nhỏ của mình, và biết rằng Ellen không phải là người không có mục tiêu.
"Ở Ấn Độ, thần mặt trăng được gọi là Chandra, có nghĩa là "sáng và chói mắt". Theo tài liệu ghi lại:
Thần mặt trăng là một người đàn ông, có bốn tay. Một tay cầm vương trượng, một tay cầm tiên lộ Trường sinh bất tử, một tay cầm hoa sen và tay cuối cùng thì trong trạng thái phòng ngự. Cỗ xe ba bánh mà anh ta sử dụng được điều khiển bằng một con linh dương hoặc mười con ngựa như hoa lài." Ellen nói đến đây rồi dừng lại, không nói nữa, rồi nhìn ông Harris với những ý nghĩ sâu sắc.
"Ý của con là?" Ông Harris hoài nghi hỏi.
"Trên đời này ai là người mong muốn được Trường sinh bất lão?" Những lời Ellen thốt ra khiến ông Harris rùng mình.
"Ý con là người mà không thể gọi tên?" Nội tâm của ông Harris gợn sóng ngập trời, tại sao có thể như vậy, Albert chẳng phải đang gặp một mối nguy hiểm lớn sao? Có vẻ như nghĩ về điều gì đó, ông hỏi, "Thế nhưng ông ấy không phải đã bị Harry đánh bại rồi sao?"
"Ai biết được, có lẽ, ông ấy là Tử thần Thực Tử, mọi thứ điều có thể, thế nhưng chúng ta cần chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Ba, bây giờ ba định thu xếp như thế nào?" Ellen vào lúc này, đủ chín chắn để cho ông Harris hiểu anh ấy không còn là một học sinh.
Ông Haris chỉ đơn giản nói ra ý định của mình. Vừa dứt lời, Ellen đưa ra ý kiến phản đối: "Không, ba, con không thể quay Hogwarts, mặc dù đó là nơi an toàn nhất."
Ông Harris rất ngạc nhiên, dường như trong lúc này đã hiểu ra ý định của Ellen. "Không, Ellen, mặc dù con thật sự có khả năng, nhưng con vẫn còn là một đứa trẻ. Con nhất định – phải quay lại Hogwarts để đợi, ba không cho phép con đi tìm anh Albert."
Đối mặt với lời nói cấp báo của ông Harris, nhưng Ellen vẫn không vội vàng, "Ba, hãy suy nghĩ một chút, Emily còn nhỏ, ba sẽ yên tâm giao để em ấy sống trong nhà của dì Josephine sao? Em sẽ cảm thấy mình sẽ bị vứt bỏ không? Ba không thấy thương tâm sao? Nếu như ba nghĩ em ấy ở nhà của dì Josephine an toàn, thì tại sao con không thể ở lại?" Ellen nói rõ ràng, và lời giải thích rất mạch lạc logic khiến ông Harris do dự.
"Không đề cập đến tình huống ở nhà, ai sẽ đưa con đến Hogwarts? Con nghĩ hay là hãy để con và Emily đến ở cùng nhà dì Josephine." Nói đến cuối cùng, Ông Harris cũng đồng ý, "Được rồi, con nhất định phải chú ý ký lưỡng đến Emily, đừng chạy lung tung."
Translator: Waveliterature Vietnam
Mang theo sự lo lắng cho Albert, mọi người trở về phòng, có lẽ chỉ có cô em gái Emily mới có thể ngủ say sưa.
Nửa đêm, Ellen vẫn chưa ngủ, nhạy bén nghe được tiếng thì thầm từ phòng khách truyền đến. Anh đứng dậy khỏi giường và trốn đằng sau những cây cột của hiên phòng khách. Hóa ra là ba Owen đang nói chuyện với ông Kingsley.Shacklebolt.
"Owen, ông cũng biết các quy định bảo mật trong Bộ. Tôi không thể nào tiết lộ tình hình cụ thể của nhiệm vụ của Albert, nhưng xin ông hãy tin rằng chúng tôi đang tìm kiếm và giải cứu Albert." Ông Kingsley.Shacklebolt lấy tay xoa xoa ở giữa vầng trán, tỏ ra một bộ dáng hơi xấu hổ.
"Kingsley, xin anh hãy hiểu cho cảm giác của một người làm cha khi mà không biết được sự nguy hiểm mà con trai của mình sắp phải đối mặt. Từ những lời bạn nói tối nay, tôi thực sự cảm nhận được Albert đang thực hiện một nhiệm vụ cực kỳ nguy hiểm, ông không cần cho tôi biết nội dung của nhiệm vụ nhưng ông có thể nói cho tôi biết những gì đang xảy ra với con trai của tôi không?
Đây là lời thỉnh cầu của một người cha." Ông Harris không bỏ cuộc và hỏi.
"Ừ, Owen, đây là cuốn sách mà Albert rất thích đọc trước khi xảy ra tai nạn, ông có thể xem qua nó trước." Kingsley dường như cảm động, nhưng vẫn tuân thủ nguyên tắc và không tiết lộ nhiệm vụ cụ thể với ông Harris.
Ông Harris thì nhanh chóng lật xem những cuốn sách, trong tâm thì định sẽ tìm thời gian để nói chuyện với con trai của mình. Quyển sách này là Ellen đưa cho Kingsley, ông ấy nhất định đã đọc qua. Ông Harris biết rằng Ellen có bản lĩnh là chưa bao giờ quên và cũng biết rõ Ellen rất thông minh và kỹ lưỡng.
"Owen, ngày mai anh định làm gì?" Ông Harris đang đọc lướt qua thì kingsley đột nhiên hỏi.
"Làm cái gì thế?" Ông Harris vô cùng bối rối. Ông đang tận lực suy nghĩ cuốn sách Thần thoại này sẽ gây ra những rút mắt với Albert như thế nào.
"Những đứa con của ông, thứ cho tôi nói thẳng, những người Ấn Độ kia không tìm thấy tung tích của Albert thì chắc chắn sẽ quay lại tìm, có thể điều đó sẽ không tốt cho mọi người, do đó ông phải lên kế hoạch sớm." Kingsley đột nhiên đưa người về phía trước, thành khẩn đề nghị.
Ông Harris cũng đang suy nghĩ vấn đề này, "Emily có thể đến nhà em gái Josephine của tôi để sinh sống, Ellen có lẽ nên quay trở về Hogwarts, Morgan và Daisy có thể tạm thời ở lại bệnh viện tổn thương S.T Mungo. Luan và tôi có thể cùng đến Bộ Pháp thuật hoặc ở trong nhà. Ông đừng vội phản đối, xin hãy nghe tôi nói." Ông Harris ngăn Kingsley thốt ra lời khuyên can.
"Tôi biết ông đang lo lắng cho sự an toàn của gia đình của chúng tôi, nhưng cũng như lời ông nói, ba người Ấn Độ đó chưa tìm được Albert, nên họ chắc chắn sẽ tìm đến nhà của chúng tôi. Nếu như trong nhà không có bóng người, bọn họ nhất định sẽ có ý thức đề phòng. Như thế, họ sẽ tập trung thêm nhân lực và tăng cường tìm kiếm Albert như thế con trai của tôi sẽ càng thêm nguy hiểm. Hơn nữa, nếu như họ tìm đến và dám xông vào tôi cũng muốn nhân cơ hội này bắt giữ những người Ấn Độ đó để hỏi về tin tức của con trai ta. Tôi và Luân khi ở NEWTS có thành tích không tệ, cho nên khi ở trong nhà nhất định sẽ đủ đảm bảo an toàn cho mình." Ông Harris kiên quyết, nhìn ra được, ông ấy đang rất hạ quyết tâm.
"Thôi được rồi, ông rất kiên trì. Tôi sẽ liên lạc đến Bộ, tạm thời tôi sẽ bàn bạc với Bộ mở đường bay cho gia đình ông để giảm khả năng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn trên đường. Đêm đã khuya, Owen, chúng ta hãy dừng nói về nó ở đây, tôi muốn làm báo cáo gửi đến bộ." Kingsley chấp nhận sự sắp xếp của ông Harris.
"Cám ơn ông, Kingsley. Đã muộn rồi chúc ông ngủ ngon." Ông Harris cảm kích nắm chặt tay Kingsley, và gửi đến ông lời chúc ngủ ngon.
Ellen nhanh chóng trở về phòng và trèo lên giường của mình, anh có dự cảm rằng, ba Owen nhất định sẽ tìm anh nói chuyện.
Quả nhiên, rất nhanh, ba Owen đã gõ cửa phòng. Ellen giả bộ dáng điệu như nửa tỉnh nửa mê mở cửa phòng ra.
"Xin lỗi, Ellen. Con nhất định đã ngủ rồi, nhưng ba có vài điều quan trọng muốn hỏi con. » Ông Harris vô cùng đau khổ và xin lỗi, thế nhưng sự việc liên quan đến Albert nên ông nhất định phải hỏi rõ.
Ellen lách mình để cho ông Harris đi vào, hai người ngồi vào bàn trước, bên ngoài tuyết vẫn đang bay, trong phòng với ngọn đèn dầu mờ nhạt, yên tĩnh và thoải mái có thể nghe được tiếng côn trùng, nó giống như sự yên tĩnh trước phong ba bão táp.
"Ba, ba muốn hỏi con về sự tình của cuốn sách kia phải không?" Ellen đã sớm đoán được ý định của ông Harris, Liền đem toàn bộ nội dung của cuốn sách nói cho ông nghe.
Ông Harris vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ. "Ba, ba có nghe nói qua thần mặt trăng Ấn Độ chưa?" Ellen khẽ hỏi.
Ông Harris tập trung nhìn vào cậu con trai nhỏ của mình, và biết rằng Ellen không phải là người không có mục tiêu.
"Ở Ấn Độ, thần mặt trăng được gọi là Chandra, có nghĩa là "sáng và chói mắt". Theo tài liệu ghi lại:
Thần mặt trăng là một người đàn ông, có bốn tay. Một tay cầm vương trượng, một tay cầm tiên lộ Trường sinh bất tử, một tay cầm hoa sen và tay cuối cùng thì trong trạng thái phòng ngự. Cỗ xe ba bánh mà anh ta sử dụng được điều khiển bằng một con linh dương hoặc mười con ngựa như hoa lài." Ellen nói đến đây rồi dừng lại, không nói nữa, rồi nhìn ông Harris với những ý nghĩ sâu sắc.
"Ý của con là?" Ông Harris hoài nghi hỏi.
"Trên đời này ai là người mong muốn được Trường sinh bất lão?" Những lời Ellen thốt ra khiến ông Harris rùng mình.
"Ý con là người mà không thể gọi tên?" Nội tâm của ông Harris gợn sóng ngập trời, tại sao có thể như vậy, Albert chẳng phải đang gặp một mối nguy hiểm lớn sao? Có vẻ như nghĩ về điều gì đó, ông hỏi, "Thế nhưng ông ấy không phải đã bị Harry đánh bại rồi sao?"
"Ai biết được, có lẽ, ông ấy là Tử thần Thực Tử, mọi thứ điều có thể, thế nhưng chúng ta cần chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất. Ba, bây giờ ba định thu xếp như thế nào?" Ellen vào lúc này, đủ chín chắn để cho ông Harris hiểu anh ấy không còn là một học sinh.
Ông Haris chỉ đơn giản nói ra ý định của mình. Vừa dứt lời, Ellen đưa ra ý kiến phản đối: "Không, ba, con không thể quay Hogwarts, mặc dù đó là nơi an toàn nhất."
Ông Harris rất ngạc nhiên, dường như trong lúc này đã hiểu ra ý định của Ellen. "Không, Ellen, mặc dù con thật sự có khả năng, nhưng con vẫn còn là một đứa trẻ. Con nhất định – phải quay lại Hogwarts để đợi, ba không cho phép con đi tìm anh Albert."
Đối mặt với lời nói cấp báo của ông Harris, nhưng Ellen vẫn không vội vàng, "Ba, hãy suy nghĩ một chút, Emily còn nhỏ, ba sẽ yên tâm giao để em ấy sống trong nhà của dì Josephine sao? Em sẽ cảm thấy mình sẽ bị vứt bỏ không? Ba không thấy thương tâm sao? Nếu như ba nghĩ em ấy ở nhà của dì Josephine an toàn, thì tại sao con không thể ở lại?" Ellen nói rõ ràng, và lời giải thích rất mạch lạc logic khiến ông Harris do dự.
"Không đề cập đến tình huống ở nhà, ai sẽ đưa con đến Hogwarts? Con nghĩ hay là hãy để con và Emily đến ở cùng nhà dì Josephine." Nói đến cuối cùng, Ông Harris cũng đồng ý, "Được rồi, con nhất định phải chú ý ký lưỡng đến Emily, đừng chạy lung tung."
Bình luận facebook